Chương 13: Móng Tay
“Đáng thương.”
Tên sát nhân nói.
Mèo cắn người, tự mình nôn ọe cả buổi.
“Cũng có thể không cần nghe lời như vậy.” Hắn hơi tiếc nuối.
Mèo mỗi lần đều tự giác chạy vào nhà vệ sinh, tự mình tắm rửa quét dọn, khiến hắn không có cách nào trải nghiệm.
Mỗi người nuôi mèo đều có thể thành thạo đưa tay tiếp bãi nôn, hắn cũng rất muốn thử xem.
Vi Diệp đánh răng đến khi lợi nát mới dừng lại, trong miệng vẫn lưu lại mùi máu tươi và vị thịt người ấm áp.
Tên sát nhân đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô, trên cổ thiếu một miếng thịt, bản thân lại không thèm để ý đến vết thương máu thịt nhầy nhụa, giống như không có cảm giác đau đớn.
- Khi nào hắm mới chết.
“A, ánh mắt này.” Hắn mừng rỡ.
“Quả nhiên, tất cả mèo đều muốn giết chủ nhân. Thật đáng yêu.”
Vi Diệp không thể ngủ.
Sau khi kiệt sức, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Nhưng vẻn vẹn mười phút sau, liền đột nhiên bừng tỉnh.
Tên sát nhân lặng lẽ quỳ gối trước ổ mèo.
Hắn cúi đầu, nắm bàn tay cô, giống như nắm miếng thịt mèo.
- Hắn muốn làm gì? Bây giờ tỉnh táo lại rồi, muốn trả thù cô sao?
Cô cảnh giác lùi lại.
“Bảo bối sao lại tỉnh rồi.” Hắn mất mát giơ dao cắt móng tay phải lên: “Thừa dịp mèo chưa tỉnh ngủ mới dễ cắt móng tay.”
"Tôi đã chờ cả đêm."
Không cắt.
Cô tiếp tục lùi lại.
Tên sát nhân sẽ thuận tay cắt đứt ngón tay cô.
“Đừng sợ, tôi sẽ không cắt phải mạch máu đâu.” Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nắm chặt tay cô không buông, cho dù cô đã di chuyển ra xa một mét và đang cố gắng lùi lại.
Hắn lắc lắc tay cô: "Đừng cử động móng vuốt của em.”
Ai sẽ nghe lời hắn chứ!
Trần truồng, tay không tấc sắt, cô bị hắn kéo lại gần.
……
“Ồ.” Hắn khẽ than một tiếng.
Vi Diệp lại một lần nữa cắn hắn, cắn ở trên cổ tay.
“Mèo hư.” Tên sát nhân đẩy miệng cô ra, giải cứu da thịt rỉ máu của mình, mang theo ý cười nói: “Cái miệng nhỏ hồng hồng...”
Vi Diệp cứng ngắc nhếch môi, trên đầu lưỡi mềm mại dính máu. Cô ghét mùi máu, cô muốn nôn.
Hắn đột nhiên lại gần, ngửi sâu môi cô.
“Mùi kem đánh răng.” Hắn nói: “Dễ ngửi... Muốn hôn miệng mèo.”
Hắn cúi đầu mút lên.
Ban đầu hắn chỉ chạm nhẹ vào cánh môi nhuộm đỏ liên tục, hắn hôn con mèo nhỏ của mình.
Nhưng trên môi lại nếm được vị bạc hà ngọt ngào, hắn vươn đầu lưỡi, liếm cái lưỡi nhỏ hồng nhuận.
Môi lưỡi chạm vào nhau mang đến cảm giác tê dại kỳ lạ, hắn bóp hai má của cô, làm cho cô không thể cắn hắn, cẩn thận nếm vị máu trên đầu lưỡi cô.
Hắn nuốt nước bọt, thì thầm: "Mèo... meo meo...”
“...” Cô phản kháng nức nở, dùng hai tay ra sức đẩy ngực hắn, nước bọt hòa với máu theo khóe miệng chảy ra.
Hình như hôn nhầm rồi. Ướt sũng.
Hắn nghĩ như vậy, rồi lại liếm lưỡi cô một cái.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn hung ác cắn người này, bên trong miệng với đầu lưỡi nhỏ nhắn, đều quá đáng yêu.
Chẳng sao cả.
Mèo con của hắn sạch sẽ nhất.
“Sao lại ngoan thế.” Hắn nỉ non cảm khái.
Tên sát nhân đến gần, ấn đầu gối lên eo cô, đẩy cô ngã phịch xuống ổ mèo.
Hắn liếm cánh môi, cúi người xuống: "Mèo nhỏ cắn người, đưa móng vuốt nhỏ của em cho tôi.”
“Bên trái.”
Hắn trở nên nghiêm túc, sức lực hắn sử dụng khiến cô không thể phản kháng, tên sát nhân rất dễ dàng áp chế cô, chiếc kéo cắt móng tay sắc bén không ngừng bấm, cắt đi những móng tay không tính là dài của cô.
Hắn quan sát kỹ, thấy chúng đã được cắt tỉa mượt mà.
Móng tay lộ ra màu hồng nhạt, đầu ngón tay mềm mại và đầy đặn.
... Hình như rất ngọt, là móng vuốt vị dâu tây sao?
Hắn đột nhiên cắn ngón trỏ của cô vào trong miệng.
Răng nanh bén nhọn làm ngón tay của cô biến dạng, nếu lại dùng sức một chút.
Liệu hắn có cắn đứt ngón tay cô không?
“- - Cút ngay!”
Đồng tử Vi Diệp co rút lại, lớn tiếng kêu lên.
“Phụt.” Hắn cười khẽ, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay cô một lát, mút vào rồi thả tay cô ra, hắn phối hợp với tiếng mắng tức giận của cô, học mèo kêu: “Meo meo!”
“Meo meo hung dữ, nhóc hư hỏng, luôn kêu meo meo.”
“Móng vuốt bên phải.”
Hắn lại lẩm bẩm, đổi tay.
Hắn cắt tỉa kỹ càng và nhanh chóng, như hắn nói, không cắt chảy máu.
Hắn buông ngón tay cô ra, hài lòng nói: " Nếu em cắt móng tay thì không thể giết tôi được.”
Đầu ngón tay ấm áp trượt dọc sống lưng cô và dừng lại ở xương cụt. Hắn cong ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào phần xương cụt.
Vuốt lông mèo.
Thân thể Vi Diệp căng thẳng. Nhột quá.
Trước khi cô chống cự, hắn nói:
"Đêm mai ta sẽ rời đi nơi này, mèo con."
Hắn chán ghét nhíu mày: "Đầu bếp đang thối rữa, có thể sinh giòi.”
Tên sát nhân nói.
Mèo cắn người, tự mình nôn ọe cả buổi.
“Cũng có thể không cần nghe lời như vậy.” Hắn hơi tiếc nuối.
Mèo mỗi lần đều tự giác chạy vào nhà vệ sinh, tự mình tắm rửa quét dọn, khiến hắn không có cách nào trải nghiệm.
Mỗi người nuôi mèo đều có thể thành thạo đưa tay tiếp bãi nôn, hắn cũng rất muốn thử xem.
Vi Diệp đánh răng đến khi lợi nát mới dừng lại, trong miệng vẫn lưu lại mùi máu tươi và vị thịt người ấm áp.
Tên sát nhân đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô, trên cổ thiếu một miếng thịt, bản thân lại không thèm để ý đến vết thương máu thịt nhầy nhụa, giống như không có cảm giác đau đớn.
- Khi nào hắm mới chết.
“A, ánh mắt này.” Hắn mừng rỡ.
“Quả nhiên, tất cả mèo đều muốn giết chủ nhân. Thật đáng yêu.”
Vi Diệp không thể ngủ.
Sau khi kiệt sức, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Nhưng vẻn vẹn mười phút sau, liền đột nhiên bừng tỉnh.
Tên sát nhân lặng lẽ quỳ gối trước ổ mèo.
Hắn cúi đầu, nắm bàn tay cô, giống như nắm miếng thịt mèo.
- Hắn muốn làm gì? Bây giờ tỉnh táo lại rồi, muốn trả thù cô sao?
Cô cảnh giác lùi lại.
“Bảo bối sao lại tỉnh rồi.” Hắn mất mát giơ dao cắt móng tay phải lên: “Thừa dịp mèo chưa tỉnh ngủ mới dễ cắt móng tay.”
"Tôi đã chờ cả đêm."
Không cắt.
Cô tiếp tục lùi lại.
Tên sát nhân sẽ thuận tay cắt đứt ngón tay cô.
“Đừng sợ, tôi sẽ không cắt phải mạch máu đâu.” Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, nắm chặt tay cô không buông, cho dù cô đã di chuyển ra xa một mét và đang cố gắng lùi lại.
Hắn lắc lắc tay cô: "Đừng cử động móng vuốt của em.”
Ai sẽ nghe lời hắn chứ!
Trần truồng, tay không tấc sắt, cô bị hắn kéo lại gần.
……
“Ồ.” Hắn khẽ than một tiếng.
Vi Diệp lại một lần nữa cắn hắn, cắn ở trên cổ tay.
“Mèo hư.” Tên sát nhân đẩy miệng cô ra, giải cứu da thịt rỉ máu của mình, mang theo ý cười nói: “Cái miệng nhỏ hồng hồng...”
Vi Diệp cứng ngắc nhếch môi, trên đầu lưỡi mềm mại dính máu. Cô ghét mùi máu, cô muốn nôn.
Hắn đột nhiên lại gần, ngửi sâu môi cô.
“Mùi kem đánh răng.” Hắn nói: “Dễ ngửi... Muốn hôn miệng mèo.”
Hắn cúi đầu mút lên.
Ban đầu hắn chỉ chạm nhẹ vào cánh môi nhuộm đỏ liên tục, hắn hôn con mèo nhỏ của mình.
Nhưng trên môi lại nếm được vị bạc hà ngọt ngào, hắn vươn đầu lưỡi, liếm cái lưỡi nhỏ hồng nhuận.
Môi lưỡi chạm vào nhau mang đến cảm giác tê dại kỳ lạ, hắn bóp hai má của cô, làm cho cô không thể cắn hắn, cẩn thận nếm vị máu trên đầu lưỡi cô.
Hắn nuốt nước bọt, thì thầm: "Mèo... meo meo...”
“...” Cô phản kháng nức nở, dùng hai tay ra sức đẩy ngực hắn, nước bọt hòa với máu theo khóe miệng chảy ra.
Hình như hôn nhầm rồi. Ướt sũng.
Hắn nghĩ như vậy, rồi lại liếm lưỡi cô một cái.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn hung ác cắn người này, bên trong miệng với đầu lưỡi nhỏ nhắn, đều quá đáng yêu.
Chẳng sao cả.
Mèo con của hắn sạch sẽ nhất.
“Sao lại ngoan thế.” Hắn nỉ non cảm khái.
Tên sát nhân đến gần, ấn đầu gối lên eo cô, đẩy cô ngã phịch xuống ổ mèo.
Hắn liếm cánh môi, cúi người xuống: "Mèo nhỏ cắn người, đưa móng vuốt nhỏ của em cho tôi.”
“Bên trái.”
Hắn trở nên nghiêm túc, sức lực hắn sử dụng khiến cô không thể phản kháng, tên sát nhân rất dễ dàng áp chế cô, chiếc kéo cắt móng tay sắc bén không ngừng bấm, cắt đi những móng tay không tính là dài của cô.
Hắn quan sát kỹ, thấy chúng đã được cắt tỉa mượt mà.
Móng tay lộ ra màu hồng nhạt, đầu ngón tay mềm mại và đầy đặn.
... Hình như rất ngọt, là móng vuốt vị dâu tây sao?
Hắn đột nhiên cắn ngón trỏ của cô vào trong miệng.
Răng nanh bén nhọn làm ngón tay của cô biến dạng, nếu lại dùng sức một chút.
Liệu hắn có cắn đứt ngón tay cô không?
“- - Cút ngay!”
Đồng tử Vi Diệp co rút lại, lớn tiếng kêu lên.
“Phụt.” Hắn cười khẽ, đầu lưỡi vòng quanh ngón tay cô một lát, mút vào rồi thả tay cô ra, hắn phối hợp với tiếng mắng tức giận của cô, học mèo kêu: “Meo meo!”
“Meo meo hung dữ, nhóc hư hỏng, luôn kêu meo meo.”
“Móng vuốt bên phải.”
Hắn lại lẩm bẩm, đổi tay.
Hắn cắt tỉa kỹ càng và nhanh chóng, như hắn nói, không cắt chảy máu.
Hắn buông ngón tay cô ra, hài lòng nói: " Nếu em cắt móng tay thì không thể giết tôi được.”
Đầu ngón tay ấm áp trượt dọc sống lưng cô và dừng lại ở xương cụt. Hắn cong ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi vào phần xương cụt.
Vuốt lông mèo.
Thân thể Vi Diệp căng thẳng. Nhột quá.
Trước khi cô chống cự, hắn nói:
"Đêm mai ta sẽ rời đi nơi này, mèo con."
Hắn chán ghét nhíu mày: "Đầu bếp đang thối rữa, có thể sinh giòi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất