Chương 17: Chuột
"Bị nhốt ở đây?" Giang Tiêu Vũ hỏi lại bằng giọng hế giễu.
Cậu ta bóp eo cô, ấn mạnh liên tục: "Vi Diệp, tốt nhất cậu nên thừa nhận là tôi cứu cậu."
"Hơn nữa, trên thế giới này, tôi là người duy nhất sẽ cứu cậu."
...
Đúng là cảm động.
Giang Tiêu Vũ luôn thích kể lể rất nhiều nỗi khổ tâm cùng đạo lý.
Cậu ta đã tra tấn cô.
Lúc đầu, lý do được đưa ra là thích cô, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Sau đó, cậu ta nói rằng cô lạnh lùng với mình, làm tan nát trái tim cậu ta, chọc cậu ta tức giận.
Về sau, cậu ta còn nói bọn họ là đồng bệnh tương liên, chỉ có dựa dẫm vào nhau, mới có thể tìm thấy sự bình yên
Cuối cùng, cậu ta nói rằng sẽ cưới cô và ở bên cô đến hết đời.
Hiện tại...
Đã thành " Chỉ có tôi mới có thể cứu được cậu." .
Vi Diệp cảm thấy buồn cười.
Loại lời nói dối ngu ngốc, cấp thấp, không thú vị và vô dụng này...
"Giang Tiêu Vũ." Cô cười nói: "Có phải cậu bị ngu hay không."
Ngón tay cầm điếu thuốc sững lại.
Giang Tiêu Vũ ngước mắt lên, trong nháy mắt lộ ra vẻ bạo lực và u ám không che giấu.
"Vi Diệp."
Đầu ngón tay cậu ta hất rơi tàn thuốc, vụn trắng dày đặc, đồng loạt rơi xuống đất.
"Xem ra, tôi không cần nhân nhượng cậu."
Cô rất quen thuộc loại giọng điệu này.
Mỗi lần cô kháng cự, cậu ta đều nhìn cô một cách âm u, như thể cô không biết tốt xấu, gieo gió gặt bão.
Bình thường cậu ta sẽ thăng cấp hành vi ngược đãi của mình, miệng thì nói rằng "Là cậu ép tôi", rồi lại không thể che dấu được sự hưng phấn bạo liệt trong mắt mình..
Nhưng Vi Diệp không hề sợ cậu ta nữa.
Cô có thể dễ dàng nhìn thấu từng lời nói, hành động của cậu ta. Cô cảm thấy rất buồn cười.
"Có gì hay mà cười?" Giang Tiêu Vũ vừa nói, trên tay vừa dùng sức, kéo cô gần hơn.
"Tôi chịu đựng vì cậu, nhưng tôi rất muốn biết."
Tàn thuốc lập loè xua tan đêm tối, kẹp ở giữa ngón tay cậu ta. Cậu ta lạnh lùng nói: "Bảy ngày bảy đêm. Có ai từng chạm vào cậu hay không."
"Tôi còn chưa kịp thao cậu, có bị... " Cậu ta nghiền tắt tàn thuốc trong lòng bàn tay: "Thao nát thành một bãi bùn hay không."
Bàn tay thô ráp nhấc vạt áo cô lên, kéo quần của cô ra, cưỡng ép tụt xuống dưới.
Phần thân dưới của cô lộ ra ngoài không khí, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng những vết xước đỏ nhỏ ở bụng dưới của cô, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Cậu ta tách chân của cô ra một cách thô bạo.
—— Đột nhiên vùng bụng hơi lạnh.
Cảm giác như bị thụi mạnh một đấm, Giang Tiêu Vũ loạng choạng lùi về sau, vốn tưởng rằng mình có thể ngồi vững, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể.
Cậu ta ngã xuống giường, nhìn thấy thứ trước người mình.
"... Cậu..." Cậu ta vừa mới nói được một chữ, một ngụm máu đỏ thẫm từ trong miệng tràn ra, ngăn chặn thanh âm của cậu ta. Máu theo khóe miệng chảy xuống cổ.
Vậy mà không đau. Cậu ta ngạc nhiên nghĩ. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy con dao cắm vào bụng, cậu ta giống như quả khí cầu bị chọc thủng, toàn bộ sức lực đều theo con dao chảy đi.
Cậu ta không thể cử động được nữa.
Vi Diệp lấy con dao này từ đâu ra? Làm sao có thể đâm vào bụng cậu ta một cách đột ngột như vậy?
Vi Diệp thu tay về.
Kỹ thuật không thạo, trên tay cô bị văng một chút máu.
Bẩn thỉu và kinh tởm, cô cần cồn để khử trùng.
Cô đi đến cặp sách của mình, lục lọi khắp nơi.
Cồn phun sương được đặt ở bên trong.
Trong cặp sách của một học sinh cấp 3 bình thường vốn không có mấy thứ này, cồn và dao, nhưng khi đến đây cô mới phát hiện ra.
Có lẽ chúng... Do tên sát nhân chuẩn bị.
"Reng reng reng —— "
Điện thoại di động trong cặp reo lên.
Chiếc điện thoại đáng lẽ hết pin từ lâu, bị người nào đó sạc đầy, trên màn hình hiện ra một chữ: Mẹ.
... Mẹ?
Cô vô thức nhận điện thoại, rồi áp vào tai.
Bên kia không có ai nói chuyện, giống như đang đợi cô mở miệng.
... Đúng vậy, cô vô duyên vô cớ biến mất một tuần lễ, cô...
Cô ngập ngừng hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Mẹ... Mẹ..."
Một tiếng thở hổn hển trầm khàn vang lên từ ống nghe
Giọng nói quen thuộc đến nỗi da đầu cô như muốn nổ tung, vừa đau đớn lại tê dại.
"Ngoan quá... mèo con của tôi." Giọng nói của người đàn ông bị dòng điện bóp méo, âm thanh khàn khàn, mập mờ nhớp nháp.
Vi Diệp sợ hãi, nổi da gà, thất thanh nói: "Cút đi! Đồ biến thái!"
Đúng rồi, cô không lưu số mẹ trong danh bạ, bởi vì dãy số đã ghi tạc trong đầu cô, cô không cần ghi chú.
Ghi chú này là do tên sát nhân lưu vào.
—— Số điện thoại của tên sát nhân!
"Mèo nhỏ chửi bậy." Hắn cười khúc khích, nhẹ nhàng hỏi cô: “Con chuột tôi để lại cho em chơi vui không?"
"..."
Con chuột?
Vi Diệp trong lòng tức giận, nhưng vô thức liếc nhìn Giang Tiêu Vũ đang nằm trên giường.
Cồn trên tay nhanh chóng bốc hơi, cuốn đi hơi nóng, đầu ngón tay cô lạnh buốt.
Hắn có ý gì?
Tên sát nhân khẩn cầu: "Miêu Miêu mở cửa, cho tôi vào, hôn em."
Cậu ta bóp eo cô, ấn mạnh liên tục: "Vi Diệp, tốt nhất cậu nên thừa nhận là tôi cứu cậu."
"Hơn nữa, trên thế giới này, tôi là người duy nhất sẽ cứu cậu."
...
Đúng là cảm động.
Giang Tiêu Vũ luôn thích kể lể rất nhiều nỗi khổ tâm cùng đạo lý.
Cậu ta đã tra tấn cô.
Lúc đầu, lý do được đưa ra là thích cô, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Sau đó, cậu ta nói rằng cô lạnh lùng với mình, làm tan nát trái tim cậu ta, chọc cậu ta tức giận.
Về sau, cậu ta còn nói bọn họ là đồng bệnh tương liên, chỉ có dựa dẫm vào nhau, mới có thể tìm thấy sự bình yên
Cuối cùng, cậu ta nói rằng sẽ cưới cô và ở bên cô đến hết đời.
Hiện tại...
Đã thành " Chỉ có tôi mới có thể cứu được cậu." .
Vi Diệp cảm thấy buồn cười.
Loại lời nói dối ngu ngốc, cấp thấp, không thú vị và vô dụng này...
"Giang Tiêu Vũ." Cô cười nói: "Có phải cậu bị ngu hay không."
Ngón tay cầm điếu thuốc sững lại.
Giang Tiêu Vũ ngước mắt lên, trong nháy mắt lộ ra vẻ bạo lực và u ám không che giấu.
"Vi Diệp."
Đầu ngón tay cậu ta hất rơi tàn thuốc, vụn trắng dày đặc, đồng loạt rơi xuống đất.
"Xem ra, tôi không cần nhân nhượng cậu."
Cô rất quen thuộc loại giọng điệu này.
Mỗi lần cô kháng cự, cậu ta đều nhìn cô một cách âm u, như thể cô không biết tốt xấu, gieo gió gặt bão.
Bình thường cậu ta sẽ thăng cấp hành vi ngược đãi của mình, miệng thì nói rằng "Là cậu ép tôi", rồi lại không thể che dấu được sự hưng phấn bạo liệt trong mắt mình..
Nhưng Vi Diệp không hề sợ cậu ta nữa.
Cô có thể dễ dàng nhìn thấu từng lời nói, hành động của cậu ta. Cô cảm thấy rất buồn cười.
"Có gì hay mà cười?" Giang Tiêu Vũ vừa nói, trên tay vừa dùng sức, kéo cô gần hơn.
"Tôi chịu đựng vì cậu, nhưng tôi rất muốn biết."
Tàn thuốc lập loè xua tan đêm tối, kẹp ở giữa ngón tay cậu ta. Cậu ta lạnh lùng nói: "Bảy ngày bảy đêm. Có ai từng chạm vào cậu hay không."
"Tôi còn chưa kịp thao cậu, có bị... " Cậu ta nghiền tắt tàn thuốc trong lòng bàn tay: "Thao nát thành một bãi bùn hay không."
Bàn tay thô ráp nhấc vạt áo cô lên, kéo quần của cô ra, cưỡng ép tụt xuống dưới.
Phần thân dưới của cô lộ ra ngoài không khí, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng những vết xước đỏ nhỏ ở bụng dưới của cô, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Cậu ta tách chân của cô ra một cách thô bạo.
—— Đột nhiên vùng bụng hơi lạnh.
Cảm giác như bị thụi mạnh một đấm, Giang Tiêu Vũ loạng choạng lùi về sau, vốn tưởng rằng mình có thể ngồi vững, nhưng lại không thể khống chế được cơ thể.
Cậu ta ngã xuống giường, nhìn thấy thứ trước người mình.
"... Cậu..." Cậu ta vừa mới nói được một chữ, một ngụm máu đỏ thẫm từ trong miệng tràn ra, ngăn chặn thanh âm của cậu ta. Máu theo khóe miệng chảy xuống cổ.
Vậy mà không đau. Cậu ta ngạc nhiên nghĩ. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy con dao cắm vào bụng, cậu ta giống như quả khí cầu bị chọc thủng, toàn bộ sức lực đều theo con dao chảy đi.
Cậu ta không thể cử động được nữa.
Vi Diệp lấy con dao này từ đâu ra? Làm sao có thể đâm vào bụng cậu ta một cách đột ngột như vậy?
Vi Diệp thu tay về.
Kỹ thuật không thạo, trên tay cô bị văng một chút máu.
Bẩn thỉu và kinh tởm, cô cần cồn để khử trùng.
Cô đi đến cặp sách của mình, lục lọi khắp nơi.
Cồn phun sương được đặt ở bên trong.
Trong cặp sách của một học sinh cấp 3 bình thường vốn không có mấy thứ này, cồn và dao, nhưng khi đến đây cô mới phát hiện ra.
Có lẽ chúng... Do tên sát nhân chuẩn bị.
"Reng reng reng —— "
Điện thoại di động trong cặp reo lên.
Chiếc điện thoại đáng lẽ hết pin từ lâu, bị người nào đó sạc đầy, trên màn hình hiện ra một chữ: Mẹ.
... Mẹ?
Cô vô thức nhận điện thoại, rồi áp vào tai.
Bên kia không có ai nói chuyện, giống như đang đợi cô mở miệng.
... Đúng vậy, cô vô duyên vô cớ biến mất một tuần lễ, cô...
Cô ngập ngừng hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Mẹ... Mẹ..."
Một tiếng thở hổn hển trầm khàn vang lên từ ống nghe
Giọng nói quen thuộc đến nỗi da đầu cô như muốn nổ tung, vừa đau đớn lại tê dại.
"Ngoan quá... mèo con của tôi." Giọng nói của người đàn ông bị dòng điện bóp méo, âm thanh khàn khàn, mập mờ nhớp nháp.
Vi Diệp sợ hãi, nổi da gà, thất thanh nói: "Cút đi! Đồ biến thái!"
Đúng rồi, cô không lưu số mẹ trong danh bạ, bởi vì dãy số đã ghi tạc trong đầu cô, cô không cần ghi chú.
Ghi chú này là do tên sát nhân lưu vào.
—— Số điện thoại của tên sát nhân!
"Mèo nhỏ chửi bậy." Hắn cười khúc khích, nhẹ nhàng hỏi cô: “Con chuột tôi để lại cho em chơi vui không?"
"..."
Con chuột?
Vi Diệp trong lòng tức giận, nhưng vô thức liếc nhìn Giang Tiêu Vũ đang nằm trên giường.
Cồn trên tay nhanh chóng bốc hơi, cuốn đi hơi nóng, đầu ngón tay cô lạnh buốt.
Hắn có ý gì?
Tên sát nhân khẩn cầu: "Miêu Miêu mở cửa, cho tôi vào, hôn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất