Chương 18: Cửa Sổ
Vi Diệp quay đầu đi đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra.
Lúc trước cô đã quan sát một tiếng đồng hồ, trong căn biệt thự này của Giang Tiêu Vũ có một cái cây, cô có thể nhảy lên cây từ cửa sổ tầng hai, sau đó trượt xuống.
Cô có thể trốn thoát.
Nếu quả thật không được, cô sẽ báo cảnh sát tự thú mình đâm Giang Tiêu Vũ bị thương, để cảnh sát bắt giữ cô. Giang Tiêu Vũ không bị thương chỗ hiểm, cậu ta sẽ không chết, nhiều nhất là phải ngồi tù vài năm.
Vi Diệp trèo lên bệ cửa sổ, gió bắc thổi vào áo khoác đồng phục học sinh của cô.
"A."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ dưới chân cô, khiến cô rùng mình.
Tên sát nhân bước ra từ dưới mái hiên, một tay cầm điện thoại, ngửa mặt nhìn cô. Dưới ánh mặt trời, màu da hắn cực kỳ chói mắt, tạo ra ảo giác về sự thuần khiết và vô hại.
"Đừng sợ hãi, bé cưng, em có thể quang minh chính đại đi ra đón tôi. Ngôi nhà này có một kho đông lạnh đủ lớn để chứa tất cả các xác chết."
"Hoặc là..." Hắn giang hai tay, thở dốc trong chờ mong.
"Bảo bối ngoan, hãy nhảy thẳng vào vòng tay tôi."
...
Trái tim Vi Diệp nhất thời lay động.
Nhảy xuống và nhảy vào vòng tay của hắn.
Cộng thêm quán tính và trọng lực, có lẽ cô có thể giết chết hắn trong một đòn.
Thế nhưng con dao duy nhất còn cắm trên bụng Giang Tiêu Vũ. Nếu như rút dao ra, miệng vết thương phọt máu, Giang Tiêu Vũ sẽ chảy máu đến chết.
Với thế lực của Giang gia ở nơi này, cô có thể sẽ bị phán tử hình hoặc là chung thân. Hình như không đáng.
"Meo~." Tên sát nhân nhẹ giọng kêu phía dưới cửa sổ.
"Đúng là một em bé ngoan, hãy đến trong vòng tay của tôi và ôm tôi nào." Hắn vừa nói, vừa nuốt nước bọt thèm thuồng, yết hầu chuyển động.
Thanh âm mập mờ làm cho người hoảng hốt, căn bản không nên xuất hiện trong vườn hoa vào ban ngày ban mặt.
Trong cả biệt viện dường như chỉ có hai người bọn họ là người sống, yên tĩnh đến quỷ dị.
"..." Vi Diệp bước xuống bệ cửa sổ. rồi quay trở lại trong phòng.
Cô có thể dùng thứ gì đó đập nát đầu của hắn.
"Ồ...?"
Tên sát nhân lầm bầm lầu bầu.
"Hóa ra là mèo con sợ độ cao, không dám nhảy. Vậy thì..."
Vi Diệp mới nhấc bình hoa lên từ bàn trà nhỏ bên cạnh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động.
Cô quay phắt người lại.
Tên sát nhân bò vào từ cửa sổ, cười nhẹ nói: "Tôi đi lên ôm em."
Hắn thế mà trèo lên tầng hai nhanh như vậy
"Loảng xoảng!"
Cô ném bình hoa về phía hắn, tên sát nhân cúi đầu tránh thoát, chiếc bình rơi xuống sân dưới qua cửa sổ rộng mở và vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn oán trách lại gần cô: "Mèo hư phá đồ."
Nắm gáy cô, siết cánh tay của cô lại, làm cho cô đứng đối mặt với hắn.
Hắn cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu vào đường viền cổ áo của cô, thì thầm: "Mèo con thơm quá."
Giang Tiêu Vũ đang nằm trên giường, trong cổ họng phát ra thanh âm ọt ọt quái lạ, ý thức đã mơ hồ, đồng tử giãn ra.
Tên sát nhân cúi xuống vùi mình vào xương quai xanh của cô, con mắt đen thui nghiêng qua, nhìn cậu ta một cái.
"Mèo con vô dụng, sao chuột vẫn còn sống?"
Loại đồ chơi dùng một lần đơn giản và dễ vỡ này, nằm ở đây thì hôi hám, xấu xí, căn phòng cũng bị ô uế.
Hắn muốn giết Giang Tiêu Vũ sao?
"..." Trái tim Vi Diệp nhảy mạnh một cái.
Tên sát nhân đã nghe được tiếng tim đập của cô.
Hắn liếm bờ môi một cái, xuyên qua lớp áo dày, hôn vào tim cô bốn năm lần, mạnh đến mức khiến cô không nhịn được lắc lư lui về phía sau.
Hắn cười nói: "Tim đập vang ghê... Được rồi, nếu muốn, em có thể chơi với nó thêm vài ngày nữa. Tôi sẽ không vứt nó đi đâu, ngoan nhé."
Kẻ sát nhân chịu không nổi tạp âm mà con chuột phát ra, bèn túm Vi Diệp đi ra khỏi phòng.
Hắn như muốn tặng cho cô một bất ngờ, nhẹ nói: "Ở đây không có ổ mèo đâu mèo con."
" Em ngủ ở đầu giường của tôi, chui vào chăn của tôi, được chứ?"
Lúc trước cô đã quan sát một tiếng đồng hồ, trong căn biệt thự này của Giang Tiêu Vũ có một cái cây, cô có thể nhảy lên cây từ cửa sổ tầng hai, sau đó trượt xuống.
Cô có thể trốn thoát.
Nếu quả thật không được, cô sẽ báo cảnh sát tự thú mình đâm Giang Tiêu Vũ bị thương, để cảnh sát bắt giữ cô. Giang Tiêu Vũ không bị thương chỗ hiểm, cậu ta sẽ không chết, nhiều nhất là phải ngồi tù vài năm.
Vi Diệp trèo lên bệ cửa sổ, gió bắc thổi vào áo khoác đồng phục học sinh của cô.
"A."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ dưới chân cô, khiến cô rùng mình.
Tên sát nhân bước ra từ dưới mái hiên, một tay cầm điện thoại, ngửa mặt nhìn cô. Dưới ánh mặt trời, màu da hắn cực kỳ chói mắt, tạo ra ảo giác về sự thuần khiết và vô hại.
"Đừng sợ hãi, bé cưng, em có thể quang minh chính đại đi ra đón tôi. Ngôi nhà này có một kho đông lạnh đủ lớn để chứa tất cả các xác chết."
"Hoặc là..." Hắn giang hai tay, thở dốc trong chờ mong.
"Bảo bối ngoan, hãy nhảy thẳng vào vòng tay tôi."
...
Trái tim Vi Diệp nhất thời lay động.
Nhảy xuống và nhảy vào vòng tay của hắn.
Cộng thêm quán tính và trọng lực, có lẽ cô có thể giết chết hắn trong một đòn.
Thế nhưng con dao duy nhất còn cắm trên bụng Giang Tiêu Vũ. Nếu như rút dao ra, miệng vết thương phọt máu, Giang Tiêu Vũ sẽ chảy máu đến chết.
Với thế lực của Giang gia ở nơi này, cô có thể sẽ bị phán tử hình hoặc là chung thân. Hình như không đáng.
"Meo~." Tên sát nhân nhẹ giọng kêu phía dưới cửa sổ.
"Đúng là một em bé ngoan, hãy đến trong vòng tay của tôi và ôm tôi nào." Hắn vừa nói, vừa nuốt nước bọt thèm thuồng, yết hầu chuyển động.
Thanh âm mập mờ làm cho người hoảng hốt, căn bản không nên xuất hiện trong vườn hoa vào ban ngày ban mặt.
Trong cả biệt viện dường như chỉ có hai người bọn họ là người sống, yên tĩnh đến quỷ dị.
"..." Vi Diệp bước xuống bệ cửa sổ. rồi quay trở lại trong phòng.
Cô có thể dùng thứ gì đó đập nát đầu của hắn.
"Ồ...?"
Tên sát nhân lầm bầm lầu bầu.
"Hóa ra là mèo con sợ độ cao, không dám nhảy. Vậy thì..."
Vi Diệp mới nhấc bình hoa lên từ bàn trà nhỏ bên cạnh, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động.
Cô quay phắt người lại.
Tên sát nhân bò vào từ cửa sổ, cười nhẹ nói: "Tôi đi lên ôm em."
Hắn thế mà trèo lên tầng hai nhanh như vậy
"Loảng xoảng!"
Cô ném bình hoa về phía hắn, tên sát nhân cúi đầu tránh thoát, chiếc bình rơi xuống sân dưới qua cửa sổ rộng mở và vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn oán trách lại gần cô: "Mèo hư phá đồ."
Nắm gáy cô, siết cánh tay của cô lại, làm cho cô đứng đối mặt với hắn.
Hắn cúi đầu xuống, hít một hơi thật sâu vào đường viền cổ áo của cô, thì thầm: "Mèo con thơm quá."
Giang Tiêu Vũ đang nằm trên giường, trong cổ họng phát ra thanh âm ọt ọt quái lạ, ý thức đã mơ hồ, đồng tử giãn ra.
Tên sát nhân cúi xuống vùi mình vào xương quai xanh của cô, con mắt đen thui nghiêng qua, nhìn cậu ta một cái.
"Mèo con vô dụng, sao chuột vẫn còn sống?"
Loại đồ chơi dùng một lần đơn giản và dễ vỡ này, nằm ở đây thì hôi hám, xấu xí, căn phòng cũng bị ô uế.
Hắn muốn giết Giang Tiêu Vũ sao?
"..." Trái tim Vi Diệp nhảy mạnh một cái.
Tên sát nhân đã nghe được tiếng tim đập của cô.
Hắn liếm bờ môi một cái, xuyên qua lớp áo dày, hôn vào tim cô bốn năm lần, mạnh đến mức khiến cô không nhịn được lắc lư lui về phía sau.
Hắn cười nói: "Tim đập vang ghê... Được rồi, nếu muốn, em có thể chơi với nó thêm vài ngày nữa. Tôi sẽ không vứt nó đi đâu, ngoan nhé."
Kẻ sát nhân chịu không nổi tạp âm mà con chuột phát ra, bèn túm Vi Diệp đi ra khỏi phòng.
Hắn như muốn tặng cho cô một bất ngờ, nhẹ nói: "Ở đây không có ổ mèo đâu mèo con."
" Em ngủ ở đầu giường của tôi, chui vào chăn của tôi, được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất