Chương 2: Mèo Hư
Tên sát nhân không đưa ra hứa hẹn gì.
Nhưng hắn cũng không giết cô.
Miệng Vi Diệp lại lần nữa bị dán băng dính, cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, chờ đợi cánh cửa kia mở ra lần nữa.
Bởi vì lúc trước hắn đã nói, "Mỗi ngày ăn một bữa có được không?"
Giống như tạm thời có thể sống.
Suốt đêm Vi Diệp đều không ngủ, bây giờ mắt đã đỏ ngầu.
Cơ thể cô vô cùng mệt mỏi, toàn thân đều cương cứng đau nhức, nhưng đang bên bờ vực sinh tử khiến não cô không ngừng quay cuồng, căn bản không có dấu hiệu buồn ngủ nào.
Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, Vi Diệp chỉ kịp dự đoán cách chết nhẹ nhàng và tự nhiên thôi.
Chết vì ốm đau, hoặc tai nạn xe cộ.
Mà không phải bị đâm chết, trong sợ hãi, đau đớn, tuyệt vọng, lòng đầy oán hận và không cam lòng rồi chết đi.
...... Nhưng trước khi chết, một vấn đề cấp bách khác đã nảy sinh.
Thời gian quá lâu, Vi Diệp buồn tiểu.
Mà cô đang bị trói ở đây.
Bàng quang của cô phồng lên đến cực điểm, cô không dám cử động quá mạnh.
Cô không biết liệu tên sát nhân có bao giờ nghĩ rằng người sống sẽ bài tiết hay không.
Nếu như cô tè ra quần, khi hắn quay lại nhìn thấy, liệu hắn có cảm thấy ghê tởm mà giết chết cô không?
Hay là sung sướng chế giễu cô như động vật tùy tiện ỉa đái, toàn thân bẩn thỉu, không có lòng tự trọng?
Hoặc là kết hợp cả hai, "hợp tình hợp lý" mà vui vẻ giết chết cô luôn.
Vi Diệp thở chậm lại.
Phải nhẫn nhịn.
Còn lâu mới tới thời khắc cô sụp đổ.
Loại tra tấn này cô có thể nhịn được.
Lúc này, cô lại bắt đầu ngớ ngẩn cảm ơn kẻ bắt nạt mình.
Nam sinh kia là bạn cùng bàn của cô, thiếu gia nhà giàu, tính cách quái đản, tháng trước đánh nhau vào đồn cảnh sát năm lần, và lần nào cũng được ba chiếc xe nghênh ngang đón đi, thậm chí còn không để lại hồ sơ ở đồn cảnh sát.
Cậu ta đã không vừa mắt cô từ khi vào lớp mười, cố ý chuyển cô tới làm bạn cùng bàn để thuận tiện bắt nạt cô.
Cậu ta xé sách của cô, bỏ gián và chuột chết vào hộc bàn cô, nhốt cô trong nhà vệ sinh, đánh cô bằng một quả bóng rổ, giội nước rồi túm tóc cô.
Vào đầu học kỳ này, ác ý của cậu ta leo thang, bắt đầu véo cô.
Từ cổ áo trở xuống, nơi được bao phủ bởi quần áo, đặc biệt là eo và đùi, mỗi ngày đều loang lổ tím xanh, đều là dấu vết bị véo.
Vi Diệu năm lớp mười đã nói với ba mẹ ba lần.
Lần đầu tiên bố mẹ tức giận đến gặp bố mẹ và giáo viên của cậu ta, lần thứ hai họ im lặng và lần thứ ba họ mắng cô: "Tại sao cậu ta muốn bắt nạt mày!"
Họ đổ lỗi cho cô hèn nhát, nói rằng cô tự mình tìm lấy.
...... Nhưng cô không hèn nhát. Cô có chống cự, đánh nhau với cậu ta một trận.
Cô không đánh lại cậu ta, ngã vào trong rừng cây, bị cậu ta cưỡi trên lưng, mặt mày lem luốc khói bụi.
Hôm qua, lần đầu tiên cậu ta thò tay vào váy cô.
Vi Diệp quan sát biểu cảm và nhịp thở của cậu ta, phát hiện những biến hóa rất nhỏ.
Có một thứ gì đó phát ra từ sâu thẳm trong đôi mắt cậu ta.
Khi cậu ta cắn cô, cô cố gắng giãy giụa thoát ra, chạy đường tắt về nhà.
Bị một tên sát nhân trói dưới tầng hầm, trong tình huống này Vi Diệp vẫn có thể chịu đựng.
Ít nhất, tạm thời không có ai làm nhục cô.
Cô có thể yên tĩnh mà nằm.
Khi tên sát nhân tiến vào lần nữa, không biết đã qua bao lâu.
Tâm trạng của hắn rất tốt, trong tay cầm một cái bát nhỏ, mép bát có tay cầm có hình dấu chân.
Trong bát thức ăn cho mèo chứa đầy bánh quy gấu.
Giọng của hắn lười biếng và khàn khàn, như mới tan làm dịu dàng cho mèo ăn: "Đến giờ ăn rồi."
Vi Diệp nằm trên mặt đất nhìn hắn.
Trong lòng có một niềm vui sướng điên cuồng, như thể cô đã gặp được người duy nhất cô có thể dựa vào, hô hấp cố gắng kiềm chế trong một ngày, lại bắt đầu dồn dập lên rồi.
Cô mở to hai mắt chờ mong.
Tên sát nhân mỉm cười cúi người, sờ mặt cô: "Thật xin lỗi, tôi quên băng dính."
Xoẹt một tiếng, lại lần nữa đau đớn, khuôn mặt cô nửa đỏ nửa trắng, trông cô rất thê thảm.
Tên sát nhân đặt cái bát trước mắt cô, trong khoảnh khắc hắn đến gần, cô ngửi thấy mùi rượu mát lạnh trên cơ thể hắn, nó khiến tâm trí cô thanh tỉnh.
Hắn dụ dỗ nói: "Ăn đi." "
Vi Diệp nhìn cái bát, lắp bắp một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: "Nhà vệ sinh."
"Cái gì?" Hắn mỉm cười cúi đầu, như thể hắn không nghe thấy.
Đôi môi cô khô nứt, gian nan nói thẳng ra, "Tôi muốn đi tiểu."
Tên sát nhân chợt bừng tỉnh đại ngộ: "À."
Cô nín thở chờ đợi ân sủng của hắn.
"Thật vô ý, tôi chưa chuẩn bị bồn vệ sinh cho mèo." Giọng hắn mang theo áy náy.
Sắc mặt Vi Diệp cứng đờ. Cô đờ đẫn nhổ ra ba chữ:
"...... Không nhịn được. "
"Hả? Không nhịn được.” Hắn giơ ngón trỏ lên, "Chỉ có mèo hư mới đi tiểu loạn khắp nơi thôi."
Hắn nói: "Em là mèo hư sao?"
"......"
Thôi xong.
Đôi mắt cô đăm đăm.
Cô sắp chết rồi.
Một luồng nhiệt, chảy xuôi từ bên dưới xuống, thấm ướt quần.
Tên sát nhân lùi lại một bước, thất vọng, oán trách nói: "Mèo hư."
____
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất