Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 20: Hôn Mèo

Trước Sau
Tên sát nhân —— Giang Mi quả thực như một cái máy hút bụi gặp trục trặc.

Miệng của hắn có lực hút mạnh mẽ, liên tục hôn lên trên miệng cô, phát ra âm thanh lớn, mút môi cô sưng lên và đau đớn, cũng hút đi tất cả không khí trong miệng cô.

Phần biến thái hơn là lưỡi của hắn lại thè ra, duỗi hôn vào trong.

Vừa nóng, vừa ướt, vừa mềm, còn có vị ngọt kỳ quái.

Tên súc sinh này ăn kẹo à...

Vi Diệp cuộn cánh tay lên, hai tay từ trong ngực chống lên mặt hắn, toan đẩy hắn ra.

Giang Mi bị đẩy đến mức khuôn mặt biến dạng, bất đắc dĩ rời khỏi miệng cô, đôi môi đỏ tươi kéo ra tơ bạc mập mờ.

"Tay của mèo nhỏ... Đều nở hoa rồi."

Đôi mắt hắn chớp chớp, liếm môi, nói với giọng nghẹn ngào lo lắng, giọng nói mơ hồ như liếm qua xương sống lưng của cô.

Hắn không hề đẩy cô ra mà ngược lại còn chống mạnh tay cô lên mặt đất, khiến cô không rút về được.

Hắn rên rỉ nói: "A... Em chạm vào tôi đi..."

"..." Vi Diệp dựng ngược lông tơ, cô ngừng thở, nghiến răng chống cự.

Gắng sức đẩy, tóm lấy cổ hắn và đẩy đầu hắn ra.

Cô cong các khớp ngón tay, dùng móng tay ngắn ngủn cào da mặt hắn, cố gắng cào nát mặt hắn, nhưng móng tay của cô bị hắn cắt quá ngắn, không thể chịu được lực.

Hắn thở hổn hển cười nói: "Đau quá, ôi... Em muốn giẫm yêu lên mặt tôi à? Móng tay cũng vươn ra rồi..."



"Ngón tay nhỏ nhắn dễ thương quá, bé cưng, bảo bối, giẫm tôi đi, xin em đấy..."

Thằng biến thái.

Sao hắn lại sướng muốn chết thế này.

Cánh tay Vi Diệp vừa mỏi vừa đau, cô thở hổn hển, thoáng nghỉ ngơi.

Giang Mi thừa cơ ngã xuống, đè trên người cô, tách đôi chân đang đạp ở bụng dưới của hắn sang hai bên.

Cơ thể căng cứng, dán chặt vào nhau.

"Mèo con, mèo con, mèo con, mèo con...”

Hắn cúi đầu cắn cổ áo của cô, dùng hàm răng xé mở sang một bên.

Khóa kéo bị ép trượt xuống từng nấc một, quần áo bên trong nhanh chóng bị lộ ra, sau đó, hắn mơ hồ lẩm bẩm: "Em quyến rũ tôi phải không? Không có con mèo con nào mặc quần áo cả! "

Tim cô đập thình thịch, làm cho hắn vô cùng dày vò.

Hắn phàn nàn vén quần áo của cô lên, cúi đầu hôn lên da thịt: "Em rất xấu, mèo con hư hỏng này... Nhanh cởi quần áo ra, để tôi hôn..."

Thật là đáng sợ.

Vi Diệp hoàn toàn không có biện pháp chống cự.

Đầu tiên là sự chênh lệch về hình thể, tên sát nhân có lẽ cao gần một mét chín, cô chỉ có một mét sáu, thân thể nam tính thon dài cùng với hàm lượng cơ bắp cực cao, cô mới đè mỗi cánh tay của hắn xuống cũng đã mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi.



Sau đó là thứ quan trọng nhất, là kinh nghiệm chiến đấu chênh lệch rất lớn.

Chỉ trong vài lần tiếp xúc, Giang Mi đã nhanh chóng nắm giữ tiết tấu của cô.

Thời điểm cô giãy giụa kịch liệt nhất, hắn sẽ dùng nhiều sức hơn để trấn áp cô, khi cô mất sức phản kháng, hắn sẽ thả lỏng một chút, thậm chí sẽ buông tay ra trong chốc lát, thoải mái vuốt ve cơ thể cô một cách thành thạo.

Cô tựa như con mèo nhỏ mà hắn có thể tùy ý chơi đùa, mệt mỏi bị giày vò, cuối cùng đạp chân, cái bụng ngửa lên trời nằm ở trong tay hắn.

Hắn cởi quần áo của cô từng chút một, mút mát làn da cô từng miếng một.

Giang Mi nhanh chóng lột quần áo của cô ra từng mảnh, chỉ để lại bộ đồ lót và nội y thể thao.

Áo ngực siết rất chặt, vừa khít để bảo vệ ngực cô, trói buộc chúng, đồng thời cũng nâng niu chúng tại chỗ, dù cho nằm thẳng, trước ngực cũng nhô lên phập phồng.

Hắn bị ám ảnh bởi mỗi một tấc da thịt của mèo nhỏ, nhấc mép dưới của áo lót lên, nhấc lên nửa chừng thì bị kẹt ở điểm cao nhất của quả đồi.

Nửa trên cup áo ngực đã trống rỗng, dây thun cắt ngực làm đôi, thịt sữa mềm màu trắng tràn ra và biến dạng, phủ một lớp mồ hôi mỏng óng ánh, một nửa quầng vú đỏ lộ ra, quả anh đào khéo léo xiêu xiêu vẹo vẹo chen lấn ở ranh giới, cứng rắn đứng thẳng.

Hắn đột nhiên nín thở, trong phòng cũng chỉ còn lại hơi thở mệt mỏi và bướng bỉnh của cô.

Yết hầu của hắn lăn lộn, kìm nén thì thầm: "Thật là một chấm nhỏ dễ thương."

Cái gì?

Vi Diệp lập tức muốn nhấc chân đá hắn.

Nhưng bị thân thể của hắn ngăn chặn, hai chân không khép lại được, đùi trong mềm mại cọ vào eo hắn, gót chân không còn sức lực chỉ có thể đạp hờ một cái vào đầu gối hắn.

Hắn lung lay, thì thầm nói: "Tôi muốn uống sữa mèo, meo..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau