Chương 26: Kiểm Tra
Đệm thịt mềm mại, tay chân đều nho nhỏ, thoạt nhìn không có sức lực gì. Tuy nhiên khi hắn tóm lấy con mèo và kéo ra, mới có thể phát hiện bàn tay nhỏ bé này co duỗi tự nhiên, có thể bị kéo rất dài.
Cô cứ không ngoan ngoãn đi ra, ngoại trừ một cánh tay và một chân bị anh kéo ra khỏi nóc tủ, thân thể và cái đầu vẫn rúc ở tận bên trong.
Bị động chống cự.
“Xuống.” Giang Mi kéo dài giọng, liên tục bật cười: “Mèo con thể lỏng.”
Vi Diệp biết mình đang chống cự vô ích.
Nhưng tối nay có hơi khác biệt.
Cô hy vọng thời khắc kia đến chậm một chút.
"Đã đến giờ đi ngủ rồi, cục cưng." Hắn nói: “Mau tới ổ chăn của tôi."
“...” Vi Diệp gian nan nói: “Tôi ngủ ở đây.”
“A, mèo con không gần người.” Giang Mi thở dài, buông lỏng cánh tay và chân của cô.
Trong khe hở tối tăm, bàn tay to thò vào, ngón tay dài mà tái nhợt, hơi cong, mò mẫm qua lại, giống như xúc tu quỷ dị.
Lưng Vi Diệp đã dựa vào tường rồi.
Cô cố sức lui về phía sau, nhưng cô không thể né tránh, cổ cô bị bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt.
Hổ khẩu kẹt ở trên cằm của cô, không bị bóp chặt khí quản, không đến nỗi khó thở, nhưng xương hàm dưới bị giữ chặt, cô không có cách nào thoát đi.
Bị hắn kéo ra ngoài tủ, chỉ để lộ một cái đầu tròn, khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng và sợ hãi.
" Đầu mèo con ngốc nghếch." Hắn run một cái, liếm liếm môi: “Ngoan, tôi sẽ dạy em thật tốt."
*
Vòi sen trên đỉnh đầu vang lên, nước ấm như mưa.
Giang Mi nhìn chằm chằm cô đang tắm rửa từ đầu đến chân.
"Hôm nay em ra ngoài” Hắn nói: “Phải tẩy giun, nhưng tôi không mua thuốc tẩy giun."
Hắn cô xuống, lật cô lại, đè cô cúi đầu, để lộ vùng da sau gáy.
Hắn tìm thấy phần giữa ở mép tóc sau gáy, thò ngón tay vào, sau đó trượt xuống cột sống cổ, chạm vào từng điểm khớp.
"Hẳn là phân ra một đường ở chỗ này... A, em không có lông, tẩy giun rất tiện..."
Ướt sũng, xúc cảm trơn nhẵn, hắn bỗng nhiên đột nhiên cúi đầu hôn lên đường đó mạnh đến mức răng đều chạm vào.
Sau lưng Vi Diệp phát lạnh, cúi đầu tránh ra, vọt vào trong nước.
Nước rơi xuống trúng vào người hắn, bắn tung tóe lên người lên mặt hắn.
Lông mày và trán Giang Mi đều dính nước, bất ngờ trừng mắt nhìn: "Mèo xấu."
Mái tóc ướt đẫm trên trán hất về phía sau, lộ ra khuôn mặt ướt sũng, Vi Diệp không dám nhìn hắn.
Hắn thật sự không giống một kẻ biến thái, lông mi ẩm ướt, bộ dáng trông như đang khóc, môi cũng trong suốt ửng đỏ, lộ ra vẻ yếu đuối và cám dỗ kỳ lạ giả dối.
Hắn không tức giận, dịu dàng khàn giọng nói chuyện, khiến màng nhĩ người ta ngứa ngáy: "Em làm tôi ướt hết rồi."
"…"
Người này đúng là có độc.
Giống như một con rắn độc với màu sắc sặc sỡ, như một quả táo độc, như một con bướm ăn xác chết.
Hắn xắn tay áo ướt lên và nói: "Quên đi, để tôi kiểm tra xem em tắm rửa có sạch sẽ không."
Hắn đóng van nước, dùng khăn lông bao lấy cô, vừa lau chùi, vừa ghé lại ngửi.
Lòng bàn tay hắn không ngừng vuốt ve cơ thể cô qua chiếc khăn tắm, Vi Diệp đứng thẳng tắp như cây gậy.
Khăn tắm xúc cảm mềm mại, sợi tơ nhẵn nhụi, tay hắn lại xương cốt rõ ràng, luôn có lực bồi hồi lưu lại trên da.
“Đầu mèo con, thơm quá.”
“Cổ mèo con...” Hắn hôn một cái.
"Mèo sữa nhỏ." Hắn nghiêng người cắn một miếng, nước từ tóc nhỏ giọt trên ngực hắn, hắn nghiêng đầu thè lưỡi ra liếm đi.
Vi Diệp lui về phía sau một bước, hắn lại đuổi theo, cúi xuống nhìn chằm chằm: "Bụng mèo con...”
Hơi nước bốc hơi nghi ngút, ánh mắt cô hơi mờ, hơi choáng váng.
Khăn tắm thấm nước, dần dần trở nên ẩm ướt, quấn quanh cơ thể chà lau, càng ngày càng nặng hơn.
Lau qua khe mông của cô, hắn luồn ngón tay qua khăn tắm, nhéo nhéo một chút thịt mềm.
“Xoay người.”
“Mèo nhỏ vểnh mông lên, cho tôi xem nào.”
Cô cứ không ngoan ngoãn đi ra, ngoại trừ một cánh tay và một chân bị anh kéo ra khỏi nóc tủ, thân thể và cái đầu vẫn rúc ở tận bên trong.
Bị động chống cự.
“Xuống.” Giang Mi kéo dài giọng, liên tục bật cười: “Mèo con thể lỏng.”
Vi Diệp biết mình đang chống cự vô ích.
Nhưng tối nay có hơi khác biệt.
Cô hy vọng thời khắc kia đến chậm một chút.
"Đã đến giờ đi ngủ rồi, cục cưng." Hắn nói: “Mau tới ổ chăn của tôi."
“...” Vi Diệp gian nan nói: “Tôi ngủ ở đây.”
“A, mèo con không gần người.” Giang Mi thở dài, buông lỏng cánh tay và chân của cô.
Trong khe hở tối tăm, bàn tay to thò vào, ngón tay dài mà tái nhợt, hơi cong, mò mẫm qua lại, giống như xúc tu quỷ dị.
Lưng Vi Diệp đã dựa vào tường rồi.
Cô cố sức lui về phía sau, nhưng cô không thể né tránh, cổ cô bị bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt.
Hổ khẩu kẹt ở trên cằm của cô, không bị bóp chặt khí quản, không đến nỗi khó thở, nhưng xương hàm dưới bị giữ chặt, cô không có cách nào thoát đi.
Bị hắn kéo ra ngoài tủ, chỉ để lộ một cái đầu tròn, khuôn mặt trắng bệch vì căng thẳng và sợ hãi.
" Đầu mèo con ngốc nghếch." Hắn run một cái, liếm liếm môi: “Ngoan, tôi sẽ dạy em thật tốt."
*
Vòi sen trên đỉnh đầu vang lên, nước ấm như mưa.
Giang Mi nhìn chằm chằm cô đang tắm rửa từ đầu đến chân.
"Hôm nay em ra ngoài” Hắn nói: “Phải tẩy giun, nhưng tôi không mua thuốc tẩy giun."
Hắn cô xuống, lật cô lại, đè cô cúi đầu, để lộ vùng da sau gáy.
Hắn tìm thấy phần giữa ở mép tóc sau gáy, thò ngón tay vào, sau đó trượt xuống cột sống cổ, chạm vào từng điểm khớp.
"Hẳn là phân ra một đường ở chỗ này... A, em không có lông, tẩy giun rất tiện..."
Ướt sũng, xúc cảm trơn nhẵn, hắn bỗng nhiên đột nhiên cúi đầu hôn lên đường đó mạnh đến mức răng đều chạm vào.
Sau lưng Vi Diệp phát lạnh, cúi đầu tránh ra, vọt vào trong nước.
Nước rơi xuống trúng vào người hắn, bắn tung tóe lên người lên mặt hắn.
Lông mày và trán Giang Mi đều dính nước, bất ngờ trừng mắt nhìn: "Mèo xấu."
Mái tóc ướt đẫm trên trán hất về phía sau, lộ ra khuôn mặt ướt sũng, Vi Diệp không dám nhìn hắn.
Hắn thật sự không giống một kẻ biến thái, lông mi ẩm ướt, bộ dáng trông như đang khóc, môi cũng trong suốt ửng đỏ, lộ ra vẻ yếu đuối và cám dỗ kỳ lạ giả dối.
Hắn không tức giận, dịu dàng khàn giọng nói chuyện, khiến màng nhĩ người ta ngứa ngáy: "Em làm tôi ướt hết rồi."
"…"
Người này đúng là có độc.
Giống như một con rắn độc với màu sắc sặc sỡ, như một quả táo độc, như một con bướm ăn xác chết.
Hắn xắn tay áo ướt lên và nói: "Quên đi, để tôi kiểm tra xem em tắm rửa có sạch sẽ không."
Hắn đóng van nước, dùng khăn lông bao lấy cô, vừa lau chùi, vừa ghé lại ngửi.
Lòng bàn tay hắn không ngừng vuốt ve cơ thể cô qua chiếc khăn tắm, Vi Diệp đứng thẳng tắp như cây gậy.
Khăn tắm xúc cảm mềm mại, sợi tơ nhẵn nhụi, tay hắn lại xương cốt rõ ràng, luôn có lực bồi hồi lưu lại trên da.
“Đầu mèo con, thơm quá.”
“Cổ mèo con...” Hắn hôn một cái.
"Mèo sữa nhỏ." Hắn nghiêng người cắn một miếng, nước từ tóc nhỏ giọt trên ngực hắn, hắn nghiêng đầu thè lưỡi ra liếm đi.
Vi Diệp lui về phía sau một bước, hắn lại đuổi theo, cúi xuống nhìn chằm chằm: "Bụng mèo con...”
Hơi nước bốc hơi nghi ngút, ánh mắt cô hơi mờ, hơi choáng váng.
Khăn tắm thấm nước, dần dần trở nên ẩm ướt, quấn quanh cơ thể chà lau, càng ngày càng nặng hơn.
Lau qua khe mông của cô, hắn luồn ngón tay qua khăn tắm, nhéo nhéo một chút thịt mềm.
“Xoay người.”
“Mèo nhỏ vểnh mông lên, cho tôi xem nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất