Chương 28: Ngủ
Vi Diệp chưa bao giờ trải qua chuyện khó miêu tả như vậy.
Hắn mút ra tiếng nước đặc biệt vang dội ở giữa chân cô.
Bởi vì dùng sức rửa, da thịt mềm mại bị hút vào môi hắn, cảm giác mất trọng lượng ầm ầm kéo tới.
Cánh cổng gỉ sét trong sân của ngôi nhà ma hiện lên trong tâm trí cô, bị gió lớn thổi qua thổi lại, phát ra tiếng ồn kẽo kẹt...
"Mèo con” Hắn nói vào giữa hai chân cô: “Cái lỗ nhỏ màu hồng này... Hình như bị hỏng rồi."
Liếm cánh hoa mềm mại mở ra, môi hắn ướt đẫm, hơi thở ấm áp mà hỗn loạn, hắn khàn giọng nói: “Để tôi lấp đầy cho em.”
Đầu lưỡi giữ chặt miệng huyệt, nhét vào sâu một chút.
Cánh cửa không tồn tại kia mở ra, rầm một tiếng đụng vào lưng cô. Thân thể cô không ngừng lung lay, bồn rửa tay cũng rất trơn trượt, đầu gối của cô run rẩy, trượt sang hai bên.
Cô nặng nề ngồi ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, hai tay yếu ớt trượt xuống, vẽ hai dấu dọc rộng bằng lòng bàn tay trên tấm gương phủ đầy sương mù.
“...” Cô cắn chặt môi dưới, vẫn phát ra giọng mũi không thể kìm nén.
Giang Mi ở phía sau cô, đứng thẳng người lên.
Trên mặt hắn ướt sũng, dựa sát vào bờ vai hồng hào trần trụi của cô.
“Meo...”
Hắn áp mặt vào bên cổ cô, yết hầu lăn lộn: "Mèo kêu... thật dễ nghe...”
*
Bảy ngày sau khi rơi vào tay Giang Mi, Vi Diệp lần đầu tiên nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang chạy trên đường phố.
Trời tối, cây cối như bóng ma, tiếng gió xào xạc, giống như có thứ gì đó ẩn giấu trong bóng tối.
Hố đất gồ ghề không bằng phẳng, cô dường như bị mắc kẹt trong bùn lầy, chạy không nổi, cũng ngạt thở và ngột ngạt, không thể hô hấp.
Có người đang đuổi theo cô, ngay phía sau một mét, giọng nói đó bò dọc theo áo khoác, vào cổ áo cô.
"Mày chạy đi đâu vậy? Cha mẹ mày chưa bao giờ tìm mày cả."
“Mày không có chỗ để đi.”
Không còn nơi nào để đi.
Nhưng cô cũng sẽ không dừng lại để bị bắt.
Vi Diệp cúi đầu lao vào trong đêm tối quỷ ảnh lay động.
Bỗng nhiên chợt thấy một gương mặt quỷ dị trong bóng tối.
Hắn khom lưng đưa tay, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
“Mèo con.”
*
“Hử?”
Giang Mi mở mắt ra.
Con mèo bị chăn quấn từ đầu đến chân đột nhiên đá vào người hắn một cước.
Hắn mở một khe nhỏ trên chăn ra, tìm kiếm khuôn mặt mèo con trong bóng tối.
Đôi mắt nhắm chặt.
Chưa tỉnh.
Trong chăn đều là mùi thơm của mèo con, hắn thu cánh tay, ôm cô vào vòng tay mình một lần nữa. Nóng hầm hập, thịt múp míp, nặng trịch, dán sát vào người hắn. Nhắm mắt lại, mèo con ngẩng đầu lên, hơi thở sâu và lồng ngực phập phồng.
Bàn tay nhỏ bé của mèo con siết chặt thành nắm đấm đặt trên ngực hắn, chân đạp ở trên đùi hắn, ngủ đến nhân sự bất tỉnh.
Ép mèo phải nằm yên trong chăn là đúng.
Thỉnh thoảng cũng phải ép mèo con một chút, giãy dụa vật lộn nửa giờ, cô mệt mỏi, không thể không ngủ.
“Thật đáng yêu...” Hắn thò tay vào, dùng ngón tay sờ mặt cô.
Từ đuôi mày sờ đến giữa mày, rồi trượt lên sống mũi.
Mèo con ở trong mộng nhíu mày, quay đầu né tránh, vùi mặt vào cánh tay hắn.
Hơi thở nhẹ nhàng áp sát vào da thịt hắn. Một con mèo thật nhỏ thật đáng yêu.
Hắn khẽ run rẩy, cố cưỡng lại sự thôi thúc muốn cắn cô tỉnh giấc, lơ đãng suy đoán: "Chẳng lẽ là nằm mơ chạy trốn?"
Lúc Vi Diệp tỉnh lại, nhìn vào đồng hồ trên tường.
Mười giờ.
Cô lập tức ngồi dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Cuối giường đặt một bộ đồ ngủ nam, cô mở ra giũ giũ, tơ tằm màu xanh đậm chảy xuống như nước.
Nhìn chiều dài quần, hẳn là của Giang Mi.
Cô vội vàng mặc lung tung rồi kéo rèm cửa sổ ra. Trời sáng ngời, vệ sĩ của nhà họ Giang vẫn ngồi canh ngoài vườn hoa.
Trong phòng yên tĩnh như thể chỉ có một mình cô.
Ngày thứ tám bắt đầu. Hãy cố gắng trốn thoát.
Hắn mút ra tiếng nước đặc biệt vang dội ở giữa chân cô.
Bởi vì dùng sức rửa, da thịt mềm mại bị hút vào môi hắn, cảm giác mất trọng lượng ầm ầm kéo tới.
Cánh cổng gỉ sét trong sân của ngôi nhà ma hiện lên trong tâm trí cô, bị gió lớn thổi qua thổi lại, phát ra tiếng ồn kẽo kẹt...
"Mèo con” Hắn nói vào giữa hai chân cô: “Cái lỗ nhỏ màu hồng này... Hình như bị hỏng rồi."
Liếm cánh hoa mềm mại mở ra, môi hắn ướt đẫm, hơi thở ấm áp mà hỗn loạn, hắn khàn giọng nói: “Để tôi lấp đầy cho em.”
Đầu lưỡi giữ chặt miệng huyệt, nhét vào sâu một chút.
Cánh cửa không tồn tại kia mở ra, rầm một tiếng đụng vào lưng cô. Thân thể cô không ngừng lung lay, bồn rửa tay cũng rất trơn trượt, đầu gối của cô run rẩy, trượt sang hai bên.
Cô nặng nề ngồi ở trên mặt bàn đá cẩm thạch, hai tay yếu ớt trượt xuống, vẽ hai dấu dọc rộng bằng lòng bàn tay trên tấm gương phủ đầy sương mù.
“...” Cô cắn chặt môi dưới, vẫn phát ra giọng mũi không thể kìm nén.
Giang Mi ở phía sau cô, đứng thẳng người lên.
Trên mặt hắn ướt sũng, dựa sát vào bờ vai hồng hào trần trụi của cô.
“Meo...”
Hắn áp mặt vào bên cổ cô, yết hầu lăn lộn: "Mèo kêu... thật dễ nghe...”
*
Bảy ngày sau khi rơi vào tay Giang Mi, Vi Diệp lần đầu tiên nằm mơ.
Cô mơ thấy mình đang chạy trên đường phố.
Trời tối, cây cối như bóng ma, tiếng gió xào xạc, giống như có thứ gì đó ẩn giấu trong bóng tối.
Hố đất gồ ghề không bằng phẳng, cô dường như bị mắc kẹt trong bùn lầy, chạy không nổi, cũng ngạt thở và ngột ngạt, không thể hô hấp.
Có người đang đuổi theo cô, ngay phía sau một mét, giọng nói đó bò dọc theo áo khoác, vào cổ áo cô.
"Mày chạy đi đâu vậy? Cha mẹ mày chưa bao giờ tìm mày cả."
“Mày không có chỗ để đi.”
Không còn nơi nào để đi.
Nhưng cô cũng sẽ không dừng lại để bị bắt.
Vi Diệp cúi đầu lao vào trong đêm tối quỷ ảnh lay động.
Bỗng nhiên chợt thấy một gương mặt quỷ dị trong bóng tối.
Hắn khom lưng đưa tay, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
“Mèo con.”
*
“Hử?”
Giang Mi mở mắt ra.
Con mèo bị chăn quấn từ đầu đến chân đột nhiên đá vào người hắn một cước.
Hắn mở một khe nhỏ trên chăn ra, tìm kiếm khuôn mặt mèo con trong bóng tối.
Đôi mắt nhắm chặt.
Chưa tỉnh.
Trong chăn đều là mùi thơm của mèo con, hắn thu cánh tay, ôm cô vào vòng tay mình một lần nữa. Nóng hầm hập, thịt múp míp, nặng trịch, dán sát vào người hắn. Nhắm mắt lại, mèo con ngẩng đầu lên, hơi thở sâu và lồng ngực phập phồng.
Bàn tay nhỏ bé của mèo con siết chặt thành nắm đấm đặt trên ngực hắn, chân đạp ở trên đùi hắn, ngủ đến nhân sự bất tỉnh.
Ép mèo phải nằm yên trong chăn là đúng.
Thỉnh thoảng cũng phải ép mèo con một chút, giãy dụa vật lộn nửa giờ, cô mệt mỏi, không thể không ngủ.
“Thật đáng yêu...” Hắn thò tay vào, dùng ngón tay sờ mặt cô.
Từ đuôi mày sờ đến giữa mày, rồi trượt lên sống mũi.
Mèo con ở trong mộng nhíu mày, quay đầu né tránh, vùi mặt vào cánh tay hắn.
Hơi thở nhẹ nhàng áp sát vào da thịt hắn. Một con mèo thật nhỏ thật đáng yêu.
Hắn khẽ run rẩy, cố cưỡng lại sự thôi thúc muốn cắn cô tỉnh giấc, lơ đãng suy đoán: "Chẳng lẽ là nằm mơ chạy trốn?"
Lúc Vi Diệp tỉnh lại, nhìn vào đồng hồ trên tường.
Mười giờ.
Cô lập tức ngồi dậy, trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Cuối giường đặt một bộ đồ ngủ nam, cô mở ra giũ giũ, tơ tằm màu xanh đậm chảy xuống như nước.
Nhìn chiều dài quần, hẳn là của Giang Mi.
Cô vội vàng mặc lung tung rồi kéo rèm cửa sổ ra. Trời sáng ngời, vệ sĩ của nhà họ Giang vẫn ngồi canh ngoài vườn hoa.
Trong phòng yên tĩnh như thể chỉ có một mình cô.
Ngày thứ tám bắt đầu. Hãy cố gắng trốn thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất