Chương 31: Đánh Nhau
Tất cả...
Tất cả đều là đồ chơi của cô, còn cô là đồ chơi của hắn.
Là vậy sao?
Vi Diệp quyết định không suy nghĩ nữa.
Logic của Giang Mi thật đáng sợ, một khi cô cố gắng tìm hiểu hắn, suy nghĩ của chính cô sẽ rơi vào hỗn loạn và sụp đổ.
Biện pháp duy nhất, là không suy nghĩ gì hết, không làm bất cứ điều gì, tới đâu hay tới đó, bằng trực giác gặp nước bắc cầu.
Quả nhiên "Chó canh gác" thực sự đã rời đi đúng hạn.
Điều đáng sợ hơn nữa là có người mới xuất hiện.
"Đầu bếp mới" là một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, không biết từ đâu tới, cũng không biết có lai lịch gì.
Cuối cùng Vi Diệp cũng được giải thoát khỏi đống bánh bích quy nhỏ, ăn được bát cơm đầu tiên của loài người.
Vào ban đêm, Giang Mi theo thường lệ chờ cô tắm rửa sạch sẽ, rồi nhét cô vào trong chăn.
Từ trước đến nay, Vi Diệp chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trên giường.
Chăn bông vốn rất nhẹ, nhưng lông vũ lại có độ phồng, giãn nở ra, đè nặng lên người cô, cô vung tay đá chân cũng đẩy không ra.
Không cẩn thận đạp trúng Giang Mi.
Hắn nhốt cô lại, kẹp hai chân cô vào giữa hai chân và nói với cô: "Ngoan nào.”
Ngày hôm nay lại gian nan hơn hôm qua.
Có lẽ là do hôm qua bị liếm nên đã mất đi một phần sức lực, Vi Diệp không thể vùng vẫy nổi, nửa tỉnh nửa mê do ngạt thở và tác dụng của melatonin.
Nhưng hôm nay, cô tràn đầy năng lượng, vô cùng tỉnh táo.
Hai chân cô trần trụi, bị hắn kẹp ở giữa hai chân, cho dù cách một lớp quần ngủ của hắn thì cũng có thể cảm nhận được xúc cảm bóng loáng khi làn da tiếp xúc ma sát.
Hắn có cơ đàn hồi mạnh mẽ ở đùi, dùng sức kẹp lấy cô, lúc căng thẳng...
“Buông ra!” Cô hét lên dưới lớp chăn.
“Meo meo kêu cái gì vậy?” Giang Mi xốc lên một khe hở, lộ nửa khuôn mặt của mình phía bên ngoài chăn để nhìn cô.
Trong chăn đều là mùi của mèo nhỏ, hắn hít sâu một hơi. Thân hình nóng hầm hập của mèo con ở trong lòng hắn đẩy tới đẩy lui, thử dùng móng vuốt nhỏ mềm mại đẩy chăn ra trốn thoát.
"—dễ thương quá." Hắn đột nhiên chui vào, hôn lên đỉnh đầu cô, mơ hồ hỏi: “Ngủ không được sao, mèo?"
Hắn cười nói: "Có phải em muốn giẫm sữa rồi đúng không?”
"……"
Giẫm đầu hắn!
Vi Diệp cách hắn xa một khoảng, muốn chui ra.
"Tôi dạy em." – Giang Mi nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên ngực hắn.
Cách lớp áo ngủ mỏng manh, cô có thể cảm giác được cơ bắp dẻo dai và cứng rắn dưới tay, còn có nhịp tim và hô hấp.
Hắn thở hổn hển thúc giục cô: "Giống như mát xa vậy đó, đẩy, ấn.”
“Nào.”
Hắn ấn tay cô xuống, cơ ngực trong tay cô thay đổi hình dạng, lòng bàn tay cô chạm phải hai chấm tròn nhỏ cứng rắn...
Đầu ti của hắn.
Cô còn nhớ rõ nó có màu đỏ thẫm.
“Không được!” Vi Diệp rút tay lại nhưng không rút nổi.
"Mèo ngốc..." Hắn trách cô, sáp lại một chỗ với cô trong tấm chăn nhỏ tối tăm, nói: “Hôm nay em không ngoan."
“Hôm qua em ngủ rất nhanh không phải sao?” Giang Mi khó hiểu.
“... Anh cho tôi cái ổ mèo đi.” Vi Diệp cầu xin.
Đừng tra tấn cô ấy nữa.
Hắn như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ... phải liếm mông mới có thể ngủ?”
Nhưng hắn có chút lười biếng, uể oải nói: "Vậy em tự đến gối đầu bên cạnh, ngoan ngoãn vểnh mông lên, dựa vào gần tôi xíu nữa..."
“- - không phải!”
Loại lời này cũng quá khó nghe! Vi Diệp không ngừng giãy dụa giữa đùi hắn, đưa tay dùng hết toàn lực đẩy hắn.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, thở dốc kịch liệt, âm cuối run rẩy: "Giãy dụa kịch liệt quá... Đừng nhúc nhích, Miêu Miêu, ngoan một chút..."
"…"
Có thể đừng như vậy được không...
Tay chân giãy không ra, đầu Vi Diệp tăng xông, cắn mạnh một cái vào cánh tay hắn.
Cắn hắn thành thói quen, lần này cô cũng không lưu tình, trong miệng lập tức nếm được vị máu.
Giang Mi nhéo hai má của cô để cứu lấy da thịt mình, vết răng thấm máu. Hắn dùng giọng mũi hừ một tiếng, khàn khàn oán giận: "Lại cắn người, là tôi dạy không tốt sao..."
Vi Diệp bị tay hắn nhéo, vẫn há miệng, máu trên môi đọng lại từng giọt, tụ lại trên môi dưới hồng hào, đỏ sẫm ướt át.
“Miệng mèo con hồng hồng, vậy mà cắn mạnh ghê...”
Hắn lại gần, thè đầu lưỡi liếm giọt máu còn sót lại.
“Thế này nhé.” Miệng hắn dính đầy máu của chính mình, màu sắc đỏ tươi: “Em ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tôi, ngày mai, tôi dẫn em đi ra ngoài."
Tất cả đều là đồ chơi của cô, còn cô là đồ chơi của hắn.
Là vậy sao?
Vi Diệp quyết định không suy nghĩ nữa.
Logic của Giang Mi thật đáng sợ, một khi cô cố gắng tìm hiểu hắn, suy nghĩ của chính cô sẽ rơi vào hỗn loạn và sụp đổ.
Biện pháp duy nhất, là không suy nghĩ gì hết, không làm bất cứ điều gì, tới đâu hay tới đó, bằng trực giác gặp nước bắc cầu.
Quả nhiên "Chó canh gác" thực sự đã rời đi đúng hạn.
Điều đáng sợ hơn nữa là có người mới xuất hiện.
"Đầu bếp mới" là một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, không biết từ đâu tới, cũng không biết có lai lịch gì.
Cuối cùng Vi Diệp cũng được giải thoát khỏi đống bánh bích quy nhỏ, ăn được bát cơm đầu tiên của loài người.
Vào ban đêm, Giang Mi theo thường lệ chờ cô tắm rửa sạch sẽ, rồi nhét cô vào trong chăn.
Từ trước đến nay, Vi Diệp chưa bao giờ mệt mỏi như vậy trên giường.
Chăn bông vốn rất nhẹ, nhưng lông vũ lại có độ phồng, giãn nở ra, đè nặng lên người cô, cô vung tay đá chân cũng đẩy không ra.
Không cẩn thận đạp trúng Giang Mi.
Hắn nhốt cô lại, kẹp hai chân cô vào giữa hai chân và nói với cô: "Ngoan nào.”
Ngày hôm nay lại gian nan hơn hôm qua.
Có lẽ là do hôm qua bị liếm nên đã mất đi một phần sức lực, Vi Diệp không thể vùng vẫy nổi, nửa tỉnh nửa mê do ngạt thở và tác dụng của melatonin.
Nhưng hôm nay, cô tràn đầy năng lượng, vô cùng tỉnh táo.
Hai chân cô trần trụi, bị hắn kẹp ở giữa hai chân, cho dù cách một lớp quần ngủ của hắn thì cũng có thể cảm nhận được xúc cảm bóng loáng khi làn da tiếp xúc ma sát.
Hắn có cơ đàn hồi mạnh mẽ ở đùi, dùng sức kẹp lấy cô, lúc căng thẳng...
“Buông ra!” Cô hét lên dưới lớp chăn.
“Meo meo kêu cái gì vậy?” Giang Mi xốc lên một khe hở, lộ nửa khuôn mặt của mình phía bên ngoài chăn để nhìn cô.
Trong chăn đều là mùi của mèo nhỏ, hắn hít sâu một hơi. Thân hình nóng hầm hập của mèo con ở trong lòng hắn đẩy tới đẩy lui, thử dùng móng vuốt nhỏ mềm mại đẩy chăn ra trốn thoát.
"—dễ thương quá." Hắn đột nhiên chui vào, hôn lên đỉnh đầu cô, mơ hồ hỏi: “Ngủ không được sao, mèo?"
Hắn cười nói: "Có phải em muốn giẫm sữa rồi đúng không?”
"……"
Giẫm đầu hắn!
Vi Diệp cách hắn xa một khoảng, muốn chui ra.
"Tôi dạy em." – Giang Mi nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên ngực hắn.
Cách lớp áo ngủ mỏng manh, cô có thể cảm giác được cơ bắp dẻo dai và cứng rắn dưới tay, còn có nhịp tim và hô hấp.
Hắn thở hổn hển thúc giục cô: "Giống như mát xa vậy đó, đẩy, ấn.”
“Nào.”
Hắn ấn tay cô xuống, cơ ngực trong tay cô thay đổi hình dạng, lòng bàn tay cô chạm phải hai chấm tròn nhỏ cứng rắn...
Đầu ti của hắn.
Cô còn nhớ rõ nó có màu đỏ thẫm.
“Không được!” Vi Diệp rút tay lại nhưng không rút nổi.
"Mèo ngốc..." Hắn trách cô, sáp lại một chỗ với cô trong tấm chăn nhỏ tối tăm, nói: “Hôm nay em không ngoan."
“Hôm qua em ngủ rất nhanh không phải sao?” Giang Mi khó hiểu.
“... Anh cho tôi cái ổ mèo đi.” Vi Diệp cầu xin.
Đừng tra tấn cô ấy nữa.
Hắn như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ... phải liếm mông mới có thể ngủ?”
Nhưng hắn có chút lười biếng, uể oải nói: "Vậy em tự đến gối đầu bên cạnh, ngoan ngoãn vểnh mông lên, dựa vào gần tôi xíu nữa..."
“- - không phải!”
Loại lời này cũng quá khó nghe! Vi Diệp không ngừng giãy dụa giữa đùi hắn, đưa tay dùng hết toàn lực đẩy hắn.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, thở dốc kịch liệt, âm cuối run rẩy: "Giãy dụa kịch liệt quá... Đừng nhúc nhích, Miêu Miêu, ngoan một chút..."
"…"
Có thể đừng như vậy được không...
Tay chân giãy không ra, đầu Vi Diệp tăng xông, cắn mạnh một cái vào cánh tay hắn.
Cắn hắn thành thói quen, lần này cô cũng không lưu tình, trong miệng lập tức nếm được vị máu.
Giang Mi nhéo hai má của cô để cứu lấy da thịt mình, vết răng thấm máu. Hắn dùng giọng mũi hừ một tiếng, khàn khàn oán giận: "Lại cắn người, là tôi dạy không tốt sao..."
Vi Diệp bị tay hắn nhéo, vẫn há miệng, máu trên môi đọng lại từng giọt, tụ lại trên môi dưới hồng hào, đỏ sẫm ướt át.
“Miệng mèo con hồng hồng, vậy mà cắn mạnh ghê...”
Hắn lại gần, thè đầu lưỡi liếm giọt máu còn sót lại.
“Thế này nhé.” Miệng hắn dính đầy máu của chính mình, màu sắc đỏ tươi: “Em ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh tôi, ngày mai, tôi dẫn em đi ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất