Chương 32: Ngủ Ngoan
Cho một chút ngọt ngào, chẳng lẽ cô sẽ thuận theo sao?
…
Thế nhưng mà, hắn nói "ra ngoài".
Đây chính là một cơ hội.
Vi Diệp cứng đờ trong chăn, hoài nghi nhìn hắn: "Đi đâu?”
Tên sát nhân đưa tay ôm lấy cô, một cánh tay đặt ngang sau vai cô, một cánh tay chéo từ bên hông qua eo cô, bàn tay đặt lên mông.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô, quyến rũnói: "Em muốn đi đâu... Cảm giác này thật đáng yêu, mèo nhỏ mềm mại..."
Cô cố gắng phớt lờ những những cử động và lời nói gây khó chịu.
Cô muốn về nhà.
Nhưng nếu cô nói với Giang Mi, liệu hắn có đi theo cô về nhà không? Ngẫm lại bỗng cảm thấy lông tơ dựng thẳng, quả thực chính là dẫn sói vào nhà.
Vi Diệp còn muốn đến đồn cảnh sát báo án, bắt hắn lại.
- Giang Mi không thể đồng ý.
"Ngày nào cũng cau mày, mặt mèo nhỏ nghiêm túc quá..." Hắn cười nhẹ: “Làm sao? không biết đi chỗ nào hả? Vậy tôi sẽ giúp em…”
Dường như hắn sắp nói ra một chỗ rất khó lường.
“Đi trung tâm mua sắm.” Vi Diệp giành lời trước hắn.
Nơi đông người, nơi có camera theo dõi, cô có thể thử chạy trốn, nếu không thể trốn thoát, cô vẫn có thể để lại hình ảnh trong trong camera theo dõi. Hắn cũng không thể giết sạch nhiều người như vậy.
“Em sẽ khong bị căng thẳng chứ?” Hắn lo lắng nói: "Mèo con của tôi, nhiều người như vậy, lỡ như bọn họ đều muốn chạm vào em thì sao..."
“... Sẽ không.” Cô nhẫn nại trả lời hắn.
Cũng chẳng thể căng thẳng hơn việc ở một mình với Giang Mi.
Tay của hắn từ từ trượt trên cơ thể cô, vừa vuốt ve vừa chơi đùa, chỉ cảm thấy cô căn bản không có xương, mềm mại đến mức dường như tan chảy trong tay của hắn.
Hắn một lòng hai việc, lơ đãng: "Vậy, em thích ba lô mèo hay dắt bằng dây?”
“Em có bị chảy máu khi đeo dây xích không nhỉ? Mềm thế này..." Hắn liếm môi một cái: “Vẫn nên dùng ba lô mèo."
Thật muốn cắn một miếng.
Vi Diệp rất muốn hỏi hắn làm thế nào để lấy "ba lô mèo " đựng cô, dù sao cô cũng là người sống! Nhưng nghĩ lại, hắn có thể sẽ nhét cô vào trong bao tải, hoặc là trong hành lý... Giống như loại vận chuyển xác chết trong các vụ án giết người...
“Đều không muốn.” Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, thử thăm dò nói.
"Đương nhiên có thể, mèo con” Giang Mi nói: “Vậy em ngoan ngoãn để tôi ôm vào trong ngực."
Nghẹt thở.
Nhưng đồng thời, cô cũng có chút hưng phấn ác ý. Cứ đắc ý đi, Giang Mi, hắn cũng không có khả năng ôm cô mãi mãi, chờ hắn mệt mỏi, không còn sức lực, cô có thể chạy thoát.
Giang Mi đưa tay che mắt cô. Tay hắn khô ráo ấm áp, bàn tay rộng rãi, ngón tay thon dài, dễ dàng che khuất nửa khuôn mặt cô.
Hắn ấn cô vào lòng: "Nhắm mắt lại đi mèo hư. Đến ngủ với tôi nào."
Lông mi không ngừng xẹt qua lòng bàn tay hắn.
Vi Diệp cho rằng mình sẽ không ngủ được, cô khẩn trương suy đoán tình hình ngày mai sẽ như thế nào, nhưng đồng thời cô lại nghĩ, có Giang Mi ở đây, mọi chuyện đều không thể đoán trước được.
Nhưng trong bóng tối của lòng bàn tay hắn chiếc giường ấm áp, cơ thể nặng nề, cô dần mất ý thức rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mở mắt.
Giang Mi vẫn đang ngủ bên cạnh cô. Hắn nghiêng người ôm chặt cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, một chân áp vào đùi cô.
Cô ló mặt ra khỏi cổ hắn, nhìn thấy một mảng lớn bờ ngực trắng nõn lộ ra từ cổ áo lỏng lẻo của hắn, phập phồng theo hô hấp.
Sao hắn còn chưa tỉnh? Trước đây cô chưa từng thấy hắn ngủ như thế nào, hắn ngủ muộn, dậy sớm, tràn đầy năng lượng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vi Diệp.
Cô có thể giết hắn trước khi hắn tỉnh lại.
“...” Giang Mi vô thanh vô tức mở mắt, lười biếng hạ mắt xuống, nhìn cô trong vòng tay.
Dùng chăn lông chụp hắn nghẹt thở, được không nhỉ?
Vi Diệp cẩn thận nắm lấy góc chăn.
Vén lên một khe hở, hình như từ trong chăn bay ra một mùi lạ.
Cô ngửi thấy.
Mùi tanh nồng, nóng ẩm, trộn lẫn với vị ngọt cổ quái trên người Giang Mi...
Đừng nói hắn đái dầm nha - - đối với biến thái mà nói, chuyện này hình như cũng hợp lý...
Tuy rằng không nhận ra chỗ nào ẩm ướt, Vi Diệp vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.
Đối diện với đôi mắt nửa mở của hắn.
Giang Mi hình như có chút thất thần, có chút uể oải rút đôi chân đang đặt trên người cô lại.
Hình như có vật gì nóng nóng cọ vào chân cô.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy: " Ngủ thoải mái quá, mèo con..."
…
Thế nhưng mà, hắn nói "ra ngoài".
Đây chính là một cơ hội.
Vi Diệp cứng đờ trong chăn, hoài nghi nhìn hắn: "Đi đâu?”
Tên sát nhân đưa tay ôm lấy cô, một cánh tay đặt ngang sau vai cô, một cánh tay chéo từ bên hông qua eo cô, bàn tay đặt lên mông.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cô, quyến rũnói: "Em muốn đi đâu... Cảm giác này thật đáng yêu, mèo nhỏ mềm mại..."
Cô cố gắng phớt lờ những những cử động và lời nói gây khó chịu.
Cô muốn về nhà.
Nhưng nếu cô nói với Giang Mi, liệu hắn có đi theo cô về nhà không? Ngẫm lại bỗng cảm thấy lông tơ dựng thẳng, quả thực chính là dẫn sói vào nhà.
Vi Diệp còn muốn đến đồn cảnh sát báo án, bắt hắn lại.
- Giang Mi không thể đồng ý.
"Ngày nào cũng cau mày, mặt mèo nhỏ nghiêm túc quá..." Hắn cười nhẹ: “Làm sao? không biết đi chỗ nào hả? Vậy tôi sẽ giúp em…”
Dường như hắn sắp nói ra một chỗ rất khó lường.
“Đi trung tâm mua sắm.” Vi Diệp giành lời trước hắn.
Nơi đông người, nơi có camera theo dõi, cô có thể thử chạy trốn, nếu không thể trốn thoát, cô vẫn có thể để lại hình ảnh trong trong camera theo dõi. Hắn cũng không thể giết sạch nhiều người như vậy.
“Em sẽ khong bị căng thẳng chứ?” Hắn lo lắng nói: "Mèo con của tôi, nhiều người như vậy, lỡ như bọn họ đều muốn chạm vào em thì sao..."
“... Sẽ không.” Cô nhẫn nại trả lời hắn.
Cũng chẳng thể căng thẳng hơn việc ở một mình với Giang Mi.
Tay của hắn từ từ trượt trên cơ thể cô, vừa vuốt ve vừa chơi đùa, chỉ cảm thấy cô căn bản không có xương, mềm mại đến mức dường như tan chảy trong tay của hắn.
Hắn một lòng hai việc, lơ đãng: "Vậy, em thích ba lô mèo hay dắt bằng dây?”
“Em có bị chảy máu khi đeo dây xích không nhỉ? Mềm thế này..." Hắn liếm môi một cái: “Vẫn nên dùng ba lô mèo."
Thật muốn cắn một miếng.
Vi Diệp rất muốn hỏi hắn làm thế nào để lấy "ba lô mèo " đựng cô, dù sao cô cũng là người sống! Nhưng nghĩ lại, hắn có thể sẽ nhét cô vào trong bao tải, hoặc là trong hành lý... Giống như loại vận chuyển xác chết trong các vụ án giết người...
“Đều không muốn.” Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, thử thăm dò nói.
"Đương nhiên có thể, mèo con” Giang Mi nói: “Vậy em ngoan ngoãn để tôi ôm vào trong ngực."
Nghẹt thở.
Nhưng đồng thời, cô cũng có chút hưng phấn ác ý. Cứ đắc ý đi, Giang Mi, hắn cũng không có khả năng ôm cô mãi mãi, chờ hắn mệt mỏi, không còn sức lực, cô có thể chạy thoát.
Giang Mi đưa tay che mắt cô. Tay hắn khô ráo ấm áp, bàn tay rộng rãi, ngón tay thon dài, dễ dàng che khuất nửa khuôn mặt cô.
Hắn ấn cô vào lòng: "Nhắm mắt lại đi mèo hư. Đến ngủ với tôi nào."
Lông mi không ngừng xẹt qua lòng bàn tay hắn.
Vi Diệp cho rằng mình sẽ không ngủ được, cô khẩn trương suy đoán tình hình ngày mai sẽ như thế nào, nhưng đồng thời cô lại nghĩ, có Giang Mi ở đây, mọi chuyện đều không thể đoán trước được.
Nhưng trong bóng tối của lòng bàn tay hắn chiếc giường ấm áp, cơ thể nặng nề, cô dần mất ý thức rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau mở mắt.
Giang Mi vẫn đang ngủ bên cạnh cô. Hắn nghiêng người ôm chặt cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, một chân áp vào đùi cô.
Cô ló mặt ra khỏi cổ hắn, nhìn thấy một mảng lớn bờ ngực trắng nõn lộ ra từ cổ áo lỏng lẻo của hắn, phập phồng theo hô hấp.
Sao hắn còn chưa tỉnh? Trước đây cô chưa từng thấy hắn ngủ như thế nào, hắn ngủ muộn, dậy sớm, tràn đầy năng lượng.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vi Diệp.
Cô có thể giết hắn trước khi hắn tỉnh lại.
“...” Giang Mi vô thanh vô tức mở mắt, lười biếng hạ mắt xuống, nhìn cô trong vòng tay.
Dùng chăn lông chụp hắn nghẹt thở, được không nhỉ?
Vi Diệp cẩn thận nắm lấy góc chăn.
Vén lên một khe hở, hình như từ trong chăn bay ra một mùi lạ.
Cô ngửi thấy.
Mùi tanh nồng, nóng ẩm, trộn lẫn với vị ngọt cổ quái trên người Giang Mi...
Đừng nói hắn đái dầm nha - - đối với biến thái mà nói, chuyện này hình như cũng hợp lý...
Tuy rằng không nhận ra chỗ nào ẩm ướt, Vi Diệp vẫn cảnh giác ngẩng đầu lên.
Đối diện với đôi mắt nửa mở của hắn.
Giang Mi hình như có chút thất thần, có chút uể oải rút đôi chân đang đặt trên người cô lại.
Hình như có vật gì nóng nóng cọ vào chân cô.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy: " Ngủ thoải mái quá, mèo con..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất