Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 37: Giết Hắn

Trước Sau
Vi Diệp trực tiếp mở bình chữa cháy.

Nitơ lỏng lao thẳng từ vòi phun, hấp thụ nhiệt và biến thành khí, cô đeo găng tay nhưng vẫn cảm thấy tê và ngứa ở ngón tay và cẳng tay.

- Không đúng, hụt mất rồi.

Giang Mi hành động quá nhanh.

Cô mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đuổi theo hắn phun, nhưng hắn xoay người vài bước, đến bên cạnh cô, gõ cổ tay cô.

Cánh tay Vi Diệp tê dại, suýt nữa đánh rơi bình cứu hỏa, cô nắm chặt, thuận thế đập đầu gối hắn.

Giang Mi dễ dàng tránh được, thở hổn hển nói: "Mèo, rất muốn ôm em...”

Quán tính quá lớn, trọng lượng không thuận tay, Vi Diệp lập tức buông bình cứu hỏa ra, đổi thành rìu chữa cháy sơn đỏ.

Chiếc bình đỏ tươi rơi xuống đất kêu leng keng, lăn lông lốc, nặng nề như tiếng chuông.

Chém hắn.

"Tối hôm qua em đồng ý..." Hắn xoay người bỏ chạy, biểu tình thoải mái, còn có lòng dạ nhàn nhã oán giận.

“Giang Mi!”

Cô gọi tên hắn, giọng điệu giống như chửi thề.

"Ừm..." Hắn rất vui vẻ mà đánh giá: “Em đã có thể giết chết người dọn dẹp rồi, mèo con."

“Trở về thử xem?” Hắn đề nghị.



Trong đầu Vi Diệp giống như có một thác nước ầm ầm chảy xuôi bắn tung tóe, adrenalin kịch liệt tăng vọt, trong bóng tối cô có thể nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên.

Trong lòng chỉ có một ý niệm, giết hắn.

Chém hắn, cắt thành từng miếng, để cho hắn giống như quả dưa hấu, chảy nước đỏ đầy đất.

Cô muốn nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, não, ruột của hắn.

Cô muốn những bộ phận cơ thể bị chém nát của Giang Mi.

Hình ảnh căn phòng phân thây trong tầng hầm ngầm lần lượt hiện lên trước mắt cô, hắn cách cô lúc gần lúc xa, giống như con bướm ăn xác chết khó bắt, bị gió rìu vung xuống thổi cuốn đi, ngược lại mỗi lần đều an toàn.

Bắt hắn, giết hắn - -

Vi Diệp ép hắn đến cạnh cửa, giơ rìu cứu hỏa lên chém xuống.

Hắn vươn tay, bóp khuỷu tay cô, nghiêng đầu né tránh. Rìu cứu hỏa đập vào cửa bên cạnh mặt hắn, vào được hai tấc, xuyên qua cánh cửa.

“Ôm một cái.” Giang Mi duỗi tay ra, vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng, áp sát cơ thể mình vào người cô.

Hương thơm ngọt ngào và lạnh lẽo bao trùm lấy cô, tiếng thở dốc của hắn gần trong gang tấc, đinh tai nhức óc, vô cùng chói tai.

Rìu cứu hỏa không rút ra được, Vi Diệp quyết đoán buông tay, ngược lại bóp cổ hắn, đè hắn lên cánh cửa.

Là cổ họng phải không? Cô bóp chặt yết hầu hắn, ngón tay chìm vào trong da, dùng sức đến mức đến mức đầu ngón tay cô trắng bệch. Đầu ngón tay chọc vào vết thương mà cô đã cắn bên cổ hắn, dây ra máu tươi, nhuộm găng tay thành màu hồng phấn.

Bóp chặt lấy đường hô hấp, để cho hắn hít thở không thông...

Có thể, cô có thể giết được hắn!

Tiếng thở dốc của hắn càng ngày càng rõ ràng, rên rỉ nức nở.



Hắn kề sát vào cô giãy dụa, môi hé ra, hai gò má hiện ra màu hồng diễm lệ.

Bàn tay vòng quanh eo cô bỗng nhiên dùng sức, Giang Mi ôm cô lên. Hai chân rời khỏi mặt đất, Vi Diệp mất đi điểm tựa, bị ép lắc lư, tay hơi buông lỏng.

Hắn tránh ra, há to miệng thở dốc, càn rỡ rên rỉ. Vật nóng rực dưới thân cứng nhô lên, cứng rắn đến nỗi giống như bình chữa cháy, cách một lớp quần áo, nặng nề đỉnh ở trên mông cô.

Hắn cương cứng, nghẹn ngào than nhẹ trong bóng tối: "Vi Diệp... Đứa bé của tôi...”

Hắn xoay người, vị trí đảo ngược: "Sao không chịu, làm mèo cho tốt..."

Hắn ôm cô, đẩy cô lên cánh cửa, đặt chân cô ở bên hông, cọ sát vào người cô.

Yết hầu hắn lăn lộn, dính dính hôn trán cô, mập mờ than nhẹ: "Ôm chặt tôi, kẹp lấy tôi, ngoan ngoãn..."

Da đầu Vi Diệp nổ tung, lấy khuỷu tay đập vào đầu hắn: "Cút ngay!”

Giang Mi né tránh cú đánh, lại sáp mặt lên cọ cánh tay của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: "Giãy dụa thật đáng yêu... Dùng sức nữa đi... Kêu lên..."

Chỗ phình ra cọ vào giữa chân cô, qua lớp vải, đụng tới chỗ mà cái đuôi cắm vào.

Vật silicon trong đó bị đẩy sâu hơn, Vi Diệp đau đến co rúm lại.

Đuôi mèo lông xù rủ xuống giữa hai chân, lúc ẩn lúc hiện.

Hắn khàn khàn cười nhẹ, một tay ôm cô, tay kia quấn chiếc đuôi quanh cổ tay mình: "Đừng sợ, tôi giúp em tháo xuống."

Sau đó... Giống như trong mộng.

Đổi thành vật khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau