Chương 41: Thuốc Mỡ
Vi Diệp cúi mặt không nói lời nào.
Cô nằm ở trên đùi hắn, ngửi mùi thơm ngọt ngào và lạnh lẽo trên quần hắn, cô càng cố gắng ngửi, lại ngửi được mùi thuốc và mùi máu tanh.
Hy vọng hắn cũng bị thương ở chân.
Giang Mi đè đầu cô lại, không cho cô ngửi loạn khắp nơi: "Đừng ngửi tôi, mèo hư."
“Tôi chọn giúp em nhé.”
Đầu tiên là thuốc mỡ.
Hắn khử trùng bằng iốt và bôi thuốc.
Vi Diệp túm chặt quần hắn, chịu đựng đau đớn, yên lặng tính toán diện tích bị phỏng sau lưng. Lúc nổ tung Giang Mi đã lập tức ném cô ra rồi, cô bị thương cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là 2 chỗ trên vai và xương bả vai, có khoảng chục vết phồng rộp.
Đúng là sẽ lành rất nhanh. Cô vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy thất vọng, Sức mạnh của loại vụ nổ này thực sự rất nhỏ.
Lần sau, nó sẽ là một vụ nổ lớn và hoàn toàn giết chết Giang Mi.
- Nhà ma nổ tung là vì đường ống dẫn gas và mạch điện, phải không nhỉ?
"Ngoan quá, mèo con..." Hắn nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên lưng cô: “Có đau không? Thổi cái nhé!”
“...” Làn da trên lưng cô căng cứng.
“Được rồi.” Hắn bế cô lên như một con mèo, hôn lên chiếc cổ gầy gò của cô và đặt cô trở lại giường.
Vi Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng dậy đến bên hông cô: "Một loại thuốc mỡ khác, mèo con."
Bàn tay ấm áp tách đùi cô ra, Giang Mi cúi người xuống dưới mông cô, hô hấp gần trong gang tấc, phả vào giữa đùi cô. Hắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, chỗ này hỏng rồi."
Cô ra sức chống đỡ nửa người trên, lại bị hắn đè lên lưng ép xuống.
Lúc cô nói chuyện, cổ họng đau như có mảnh thủy tinh trong đó: "Đừng chạm vào…”
“Giọng mèo con biến thành giọng khói rồi..." Hắn ra vẻ tiếc nuối, vươn cánh tay, đặt ngón trỏ lên môi cô, nhét vào sờ trong môi.
Thằng khốn.
Cô quay đầu nhổ tay hắn ra, giãy giụa ở trên giường, ga trải giường thành đống bừa bộn.
Giang Mi ấn vào eo và hông của cô, khiến cô không thể cử động được: “Chỉ dùng tăm bông vô trùng thôi, Miêu Miêu."
“Chỉ là bôi thuốc thôi, tin mẹ đi.”
Vi Diệp không tin hắn.
Hắn là một kẻ biến thái có thế giới tinh thần vô cùng hỗn loạn, không thể đoán trước.
Thế nhưng hắn cực kỳ nhanh chóng nhét một cây tăm bông vào đó, nhẹ giọng nói cho cô biết: "Không được lộn xộn, sẽ gãy ở bên trong.”
“Hức...” Vi Diệp khuất nhục cứng đờ.
Tăm bông vô khuẩn vô cùng nhỏ, lẽ ra hẳn là không có cảm giác gì. Nhưng kết cấu kỳ lạ của bông được bọc trong một loại thuốc mỡ lạnh và bôi trơn, cọ xát chọc vào, vẫn có một loại kích thích đối với da thịt khô ráo, mềm mại.
Huống chi còn có một cây gậy gỗ mảnh mai, Vi Diệp thật sự rất lo lắng nó bị gãy.
Cô dang rộng hai chân ra, để lộ nơi bí ẩn màu hồng phấn của mình trong ánh sáng đỏ nhạt dần của ánh hoàng hôn. Miệng huyệt gắt gao cắn chặt một cây tăm bông, theo hô hấp co rút phun ra nuốt vào, dường như sắp bị hút vào bên trong.
“Hai chân tách ra.” Hắn ghé sát vào nhìn, oán giận: “Em thít quá chặt.”
"Thuốc mỡ đều chất đống ở bên ngoài cửa âm đạo rồi." Hắn gập các đốt ngón tay cào lên mép thịt, cảm giác xương cốt cứng rắn và đường vân nhỏ trên da khiến cô co rút theo bản năng.
Sắc mặt Vi Diệp xanh mét, thử khép chân vào, lại bị hắn tách ra.
“Anh đừng làm nữa, không cần...” Cô luôn miệng cự tuyệt.
"Xuỵt, suỵt – Vào lúc này, đừng có nói chuyện." Giang Mi thở hổn hển một tiếng, rút tăm bông ra, kéo theo một sợi dịch mập mờ.
"Hãy là một bé mèo ngoan ngoãn, không cần gọi tên của tôi, chỉ có thể gọi mẹ, bảo bối à."
Cô rùng mình một cái, im lặng, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Hắn thay một cây tăm bông, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Vẫn là lúc ngủ bôi thuốc dẽ hơn, bên trong mềm mại hơn... Có thể tùy ý chọc vào, không giống hiện tại..."
Hắn dùng tay trái chạm vào mép thịt, tách chúng ra hai bên, lôi kéo khe thịt, lộ ra phần thịt mềm mại bị đóng chặt: "Vẫn phải để tôi nới lỏng nó ra trước..."
Hắn nhét tăm bông vào, tỉ mỉ bôi thuốc, sau đó chống lại lực hút vào bên trong của cô, chậm rãi rút ra.
Cây tăm gỗ nhỏ rút ra từng chút một, bọc chất lỏng trong suốt và thuốc mỡ đã hóa thành nước.
Rút hết rồi.
Cô mở to mắt.
Chỉ có cây tăm gỗ ở trong tay hắn, đầu tăm bông đã rơi vào bên trong.
-
Làm chương này nhớ anh Phàm tăm
Cô nằm ở trên đùi hắn, ngửi mùi thơm ngọt ngào và lạnh lẽo trên quần hắn, cô càng cố gắng ngửi, lại ngửi được mùi thuốc và mùi máu tanh.
Hy vọng hắn cũng bị thương ở chân.
Giang Mi đè đầu cô lại, không cho cô ngửi loạn khắp nơi: "Đừng ngửi tôi, mèo hư."
“Tôi chọn giúp em nhé.”
Đầu tiên là thuốc mỡ.
Hắn khử trùng bằng iốt và bôi thuốc.
Vi Diệp túm chặt quần hắn, chịu đựng đau đớn, yên lặng tính toán diện tích bị phỏng sau lưng. Lúc nổ tung Giang Mi đã lập tức ném cô ra rồi, cô bị thương cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là 2 chỗ trên vai và xương bả vai, có khoảng chục vết phồng rộp.
Đúng là sẽ lành rất nhanh. Cô vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy thất vọng, Sức mạnh của loại vụ nổ này thực sự rất nhỏ.
Lần sau, nó sẽ là một vụ nổ lớn và hoàn toàn giết chết Giang Mi.
- Nhà ma nổ tung là vì đường ống dẫn gas và mạch điện, phải không nhỉ?
"Ngoan quá, mèo con..." Hắn nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên lưng cô: “Có đau không? Thổi cái nhé!”
“...” Làn da trên lưng cô căng cứng.
“Được rồi.” Hắn bế cô lên như một con mèo, hôn lên chiếc cổ gầy gò của cô và đặt cô trở lại giường.
Vi Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đứng dậy đến bên hông cô: "Một loại thuốc mỡ khác, mèo con."
Bàn tay ấm áp tách đùi cô ra, Giang Mi cúi người xuống dưới mông cô, hô hấp gần trong gang tấc, phả vào giữa đùi cô. Hắn xin lỗi: "Thật xin lỗi, chỗ này hỏng rồi."
Cô ra sức chống đỡ nửa người trên, lại bị hắn đè lên lưng ép xuống.
Lúc cô nói chuyện, cổ họng đau như có mảnh thủy tinh trong đó: "Đừng chạm vào…”
“Giọng mèo con biến thành giọng khói rồi..." Hắn ra vẻ tiếc nuối, vươn cánh tay, đặt ngón trỏ lên môi cô, nhét vào sờ trong môi.
Thằng khốn.
Cô quay đầu nhổ tay hắn ra, giãy giụa ở trên giường, ga trải giường thành đống bừa bộn.
Giang Mi ấn vào eo và hông của cô, khiến cô không thể cử động được: “Chỉ dùng tăm bông vô trùng thôi, Miêu Miêu."
“Chỉ là bôi thuốc thôi, tin mẹ đi.”
Vi Diệp không tin hắn.
Hắn là một kẻ biến thái có thế giới tinh thần vô cùng hỗn loạn, không thể đoán trước.
Thế nhưng hắn cực kỳ nhanh chóng nhét một cây tăm bông vào đó, nhẹ giọng nói cho cô biết: "Không được lộn xộn, sẽ gãy ở bên trong.”
“Hức...” Vi Diệp khuất nhục cứng đờ.
Tăm bông vô khuẩn vô cùng nhỏ, lẽ ra hẳn là không có cảm giác gì. Nhưng kết cấu kỳ lạ của bông được bọc trong một loại thuốc mỡ lạnh và bôi trơn, cọ xát chọc vào, vẫn có một loại kích thích đối với da thịt khô ráo, mềm mại.
Huống chi còn có một cây gậy gỗ mảnh mai, Vi Diệp thật sự rất lo lắng nó bị gãy.
Cô dang rộng hai chân ra, để lộ nơi bí ẩn màu hồng phấn của mình trong ánh sáng đỏ nhạt dần của ánh hoàng hôn. Miệng huyệt gắt gao cắn chặt một cây tăm bông, theo hô hấp co rút phun ra nuốt vào, dường như sắp bị hút vào bên trong.
“Hai chân tách ra.” Hắn ghé sát vào nhìn, oán giận: “Em thít quá chặt.”
"Thuốc mỡ đều chất đống ở bên ngoài cửa âm đạo rồi." Hắn gập các đốt ngón tay cào lên mép thịt, cảm giác xương cốt cứng rắn và đường vân nhỏ trên da khiến cô co rút theo bản năng.
Sắc mặt Vi Diệp xanh mét, thử khép chân vào, lại bị hắn tách ra.
“Anh đừng làm nữa, không cần...” Cô luôn miệng cự tuyệt.
"Xuỵt, suỵt – Vào lúc này, đừng có nói chuyện." Giang Mi thở hổn hển một tiếng, rút tăm bông ra, kéo theo một sợi dịch mập mờ.
"Hãy là một bé mèo ngoan ngoãn, không cần gọi tên của tôi, chỉ có thể gọi mẹ, bảo bối à."
Cô rùng mình một cái, im lặng, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Hắn thay một cây tăm bông, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Vẫn là lúc ngủ bôi thuốc dẽ hơn, bên trong mềm mại hơn... Có thể tùy ý chọc vào, không giống hiện tại..."
Hắn dùng tay trái chạm vào mép thịt, tách chúng ra hai bên, lôi kéo khe thịt, lộ ra phần thịt mềm mại bị đóng chặt: "Vẫn phải để tôi nới lỏng nó ra trước..."
Hắn nhét tăm bông vào, tỉ mỉ bôi thuốc, sau đó chống lại lực hút vào bên trong của cô, chậm rãi rút ra.
Cây tăm gỗ nhỏ rút ra từng chút một, bọc chất lỏng trong suốt và thuốc mỡ đã hóa thành nước.
Rút hết rồi.
Cô mở to mắt.
Chỉ có cây tăm gỗ ở trong tay hắn, đầu tăm bông đã rơi vào bên trong.
-
Làm chương này nhớ anh Phàm tăm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất