Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 42: Lấy Ra

Trước Sau
Vi Diệp quả thực muốn điên rồi.

Tình huống này gỗ khủng bố gấp vạn lần so với việc làm gãy một cây tăm bông, một miếng bông nhỏ rơi vào bên trong... Làm sao bây giờ!

Cô giống như một con cá sống bị bỏ vào chảo dầu, liều mạng giãy dụa.

Vết phồng rộp trên lưng cô cọ rách một mảnh nhỏ, Giang Mi không thể không buông cô ra: "Đừng nhúc nhích, mèo con sao lại giống như con cá..."

“Tôi giúp em lấy ra.” Hắn đầy lòng tốt nói, đưa tay vuốt ve bờ mông cô.

“Đừng chạm vào tôi!” Cô giận tím mặt, vừa đau vừa yếu ớt, trước mắt biến thành màu đen.

Cô không tin hắn, cô phải tự mình làm.

Tư thế nằm sấp không tốt để hành động, cô cong đầu gối lên, quỳ sấp ở nơi đó. Một tay đặt trên giường, tay còn lại từ phía trước vòng xuống, hơi cong eo lên, hạm vào khoảng trống giữa hai chân.

Cô dùng sức vươn tay chạm vào một đống thuốc mỡ trơn trượt, cúi đầu nhìn xuống dưới thân, nhưng không thấy gì cả.

Giang Mi chết tiệt!

Hắn ngồi bên cạnh cô, một tay ôm bắp chân cô, nghiêng người quan sát.

Mặt trời đã lặn, bầu trời càng lúc càng tối, để nhìn rõ hơn, hắn đến rất gần, nói với cô: "Dịch về phía trước một xíu..."

Cô cúi thấp đầu, có thể nhìn thấy chiếc áo len đen của hắn qua khoảng trống giữa hai chân, cổ áo rộng thùng thình, cũng để lộ xương quai xanh và cần cổ thon dài, màu da trong bóng tối trắng như người chết.

Nhưng hơi thở ấm áp rơi vào giữa đùi cô, Vi Diệp tức giận nói: "Bớt chỉ."

“Ai.” Hắn thở dài: “Con mèo nhỏ cố chấp.”

Bàn tay đặt trên bắp chân cô từ từ trượt xuống đầu gối, hắn sờ thấy mạch đập trong làn da mềm mại và mỏng manh của ổ khớp, đập rất dữ dội.



Mặc kệ hắn, mau chóng lấy ra. Cô lặng lẽ duỗi ngón tay vào trong. Tay của cô lạnh lẽo, lúc chạm vào chính mình, có một cảm giác kỳ lạ "Đây hình như không phải tay của tôi", cô nhẫn nại xem nhẹ, đẩy ngón trỏ của mình vào một chút.

Ngón tay bỗng nhiên bị bàn tay to ấm áp nắm lấy, Giang Mi kéo tay cô ra, mút một cái trên đầu ngón tay ướt át của cô, hắn hàm hồ nói: "Như vậy không được, sẽ đẩy vào càng sâu, ngoan ngoãn."

Vi Diệp giống như bị cắn, mạnh mẽ rút tay về.

“Mèo nhỏ ngốc nghếch” Hắn nắm lấy đùi cô, nhẹ nhàng lay: “Phải dùng hai ngón tay mới khều nó ra được."

……

Có lý.

- Tất cả đều là do hắn hại! Giả bộ tốt bụng cái mẹ gì!

Vi Diệp cúi đầu, khép ngón cái và ngón trỏ lại. Thế thì có thể lấy được.

Hắn cười nhẹ: "Như vậy không đưa vào được.”

Đưa tay vào giữa hai chân cầm lấy tay cô, hắn tách ngón tay nhỏ mềm mại của cô ra, chỉ tư thế chính xác: "Dùng ngón trỏ và ngón giữa, mèo con, giống như cái nhíp..."

Vi Diệp đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, hai chân quỳ trên giường đang phát run, bụng dưới co rúm từng đợt, trên tay còn bày ra tư thế buồn cười này.

Cô cố gắng nhét vào trong cơ thể, cánh tay vươn ra dài nhất, cổ tay khó khăn gập lại.

Nhưng mà...

Cánh hoa phấn nộn khuấy ra âm thanh dính dính, thuốc mỡ có tác dụng bôi trơn rất tốt, làm cho ngón tay ướt sũng, huyệt đạo nho nhỏ đang khẩn trương khép lại kháng cự, cô rất bướng bỉnh cố gắng đưa ngón tay vào.

Nhưng mỗi lần đều thất bại, nhét vào một xíu liền cảm thấy đau.

Đây có phải ở đây không? Sẽ không tính sai chứ?

Giang Mi ở dưới thân cô bật cười, cười đến mệt mỏi, hắn úp mặt vào mông cô, liên tục hôn chụt, thanh âm vang dội nhớp nháp, hàm hàm hồ hồ nói: "Em nhét không vào... Cái tay của mèo nhỏ này..."



Vi Diệp bị hắn đụng đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội vàng buông tay xuống, hai tay chống đỡ cơ thể: "Đừng vậy coi...”

"Mèo ngoan..." Hắn đứng dậy, ôm eo cô, nâng cô lên một đoạn: “Em nằm sấp đi, để tôi."

“...” Cô nuốt nước miếng, ngầm thừa nhận.

Tay của hắn dừng lại trên mông cô vuốt ve một lúc, lòng bàn tay ấm áp lau chất lỏng ướt sũng giữa hai chân cô, hắn đưa tay dò xét đi vào, nói nhỏ: " Hướng từ sau ra trước, từ dưới lên trên, để thuận tiện cho việc giao phối.."

Ngón tay cắm vào, cảm giác vẫn rất kỳ lạ, giống như thân thể của cô bỗng nhiên bị tháo rời chia lìa, trở nên xa lạ. Động tác của hắn rất nhẹ, không có cảm giác đau đớn gì, nhưng nó mang đến nỗi sợ mất kiểm soát.

Cô không thể tự làm được.

Cô nén tiếng rên rỉ, nắm chặt ga giường.

Phá vỡ vách thịt, hắn chậm rãi xâm nhập, uốn cong ngón tay, thử dò xét, bỗng nhiên nói: "Đừng cắn chặt như vậy, bông gòn sẽ bị hút sâu hơn."

Vi Diệp cố gắng hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: Thả lỏng, thư giãn.

Trong lòng bàn tay cô đều là mồ hôi lạnh, đùi vẫn luôn run rẩy, cơ bắp co giật liên hồi. Cảm giác tê dại và nóng bức trống rỗng từ chỗ được hắn chạm vào bị đốt lên, cảm giác này mãnh liệt đến mức thậm chí có thể cạnh tranh với cơn đau trong cơ thể lúc này.

"Thật ngoan." Giọng nói của hắn trở nên trầm thấp, có áp lực mông lung, cảm xúc mờ mịt, hắn lẩm bẩm lặp lại: “Bảo bối, thật ngoan."

Các ngón tay được rút ra, tách ra khỏi miệng huyệt, phát ra âm thanh ướt át.

Cô đang chống đỡ trên giường, cúi đầu run rẩy, gần như ngất xỉu.

Đầu ngón tay kéo sợi dịch ra, hắn buông cục bông ướt sũng ra, đứng dậy rời đi.

Mèo quá đáng yêu, chịu không nổi, làm sao bây giờ?

Để không làm tổn thương mèo nhỏ... Giết ai mới tốt đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau