Tù Nhân (Ngc 6334)

Chương 43: Con Buôn

Trước Sau
Hắn biến mất một buổi tối, Vi Diệp mơ màng cũng coi như ngủ một giấc trọn vẹn.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, không khí thoáng mát sạch sẽ, ánh mặt trời ấm áp.

“Mèo con.” Giang Mi mặc áo sơ mi đen rất mới, mang theo mùi rượu trở về. Hắn mở cửa.

Cô nhắm mắt làm ngơ, quay đầu không nhìn hắn.

"Hôm nay có bất ngờ” Hắn đưa tay về phía cô: “Bọn buôn mèo đến rồi."

"Bọn buôn mèo"

Vi Diệp ăn mặc chỉnh tề đứng trên cầu thang, nhìn vào phòng khách.

Người đàn ông trung niên quen thuộc, mặc bộ âu phục đắt tiền nhất, tóc chải chỉnh tề, hai tay co quắp nắm chặt đặt trên đầu gối.

Cơ bắp trên mặt ông đang run rẩy, bởi vậy dung mạo có chút biến dạng.

Đây là cha cô.

Trong nháy mắt nhìn thấy Vi Diệp, gò má ông phồng lên, giống như đang cắn răng.

Bình thường như vậy là ông ta sẽ ném đồ, mắng cô, cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng vẻ mặt cứng đờ đọng lại trong hai ba giây, đột nhiên khóe miệng nhếch lên khác thường, giọng ông ta vang dội đến kinh ngạc: "Con đứa nhỏ này chạy đi đâu vậy?”

Ông ta đang "cười".

"Nếu không phải ngày hôm qua giám đốc Giang gọi điện thoại cho cha, cha và mẹ con sẽ sốt ruột chết mất..." Ông ta đứng lên, lải nhải không ngớt.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh ông ta đang nhìn cô lau nước mắt, nhưng vẩn kề sát bên cạnh cha Vi. Mẹ Vi không chạy về phía cô.

Ánh mắt bà Vi nhìn Vi Diệp, lo lắng, đau lòng, chần chừ... lại có một tia xấu hổ nhàn nhạt.

Không ai hỏi cô chuyện gì đang xảy ra, họ dường như biết điều đó và có một sự ăn ý ngầm. Gia đình nhà họ Giang giàu có đảm bảo, bọn họ bình yên ngồi ở chỗ này, ngầm thừa nhận cô là đứa trẻ hư hỏng "rời nhà trốn đi" của mình.



Thậm chí giả vờ dịu dàng.

Vi Diệp nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn.

Trên vai bỗng nhiên có thêm một bàn tay ấm áp rộng rãi, Giang Mi giống như một con quái vật che khuất bầu trời, ôm cô ở trước người, hắn nhẹ giọng thì thầm ở trên đỉnh đầu cô: "Mặt mèo nhỏ bị dọa đến trắng bệch ra rồi, bảo bối đáng thương của tôi."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng là bọn buôn mèo. Họ đã bàn bạc giá cả xong xuôi.

Cô đờ đẫn nghe cha mẹ sắp xếp cho cô ở lại đây.

Hôm nay ánh mặt trời sáng ngời, rèm cửa sổ sát đất mở ra hết cỡ trong suốt như thủy tinh, Giang Mi ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, bị ánh sáng bao phủ, hình ảnh rất tốt đẹp, thái độ rất ôn hòa.

Tất cả đều khủng khiếp và giả dối.

Ông Vi nói: "Nghe giám đốc Giang nói, ngài là ông chủ của tập đoàn Thần Hải?"

Vi Diệp đứng bên cạnh sô pha đơn bỗng nhiên thoát ra một khoảng, nhạy bén liếc mắt nhìn Giang Mi.

Tên sát nhân biến thái này còn có thân phận xã hội? Vơ vét tài sản của ai rồi đây?

Giang Mi ý thức được ánh mắt của cô, chuyển hướng về phía cô.

Cô đọc được một ít lời nói khó nghe không thể thốt ra trong mắt hắn, nhìn đến đau mắt, lập tức quay mặt đi.

Ông Vi rất giỏi quan sát lời nói và cảm xúc nhận thấy được điểm vi diệu này, ông cố ý cười to một tiếng: "Ha ha, sắp đến kỳ nghỉ đông rồi, Vi Diệp, con thừa dịp ngày nghỉ nghỉ ngơi thật tốt...”

Vi Diệp cũng cười theo ông ta.

Thật nực cười, một học sinh trung học bận rộn, “nghỉ ngơi" trong tay một người lạ chưa từng gặp.

“Cha me hãy cứu con với.” Cả người đều phát ra tiếng kêu đau đớn, cô cười khẩn cầu.



Giang Mi nghe vậy khẽ cười ra tiếng.

Sắc mặt cha Vi xanh mét lên, rất nhanh ông ta lại cười nói: "Đứa nhỏ này, nói đùa cái gì...”

Ông ta kéo bà Vi lại, hai người đứng lên: "Giang tiên sinh, chúng tôi cáo từ.”

Mẹ Vi chậm một bước.

Mắt Vi Diệp sáng lên.

Mẹ, nhanh đưa con đi... Cứu con với.

Vi mẫu ngập ngừng hồi lâu, nói: "...Chăm sóc con bé cho tốt, mùa đông năm nay quá lạnh..."

“Đi thôi!” Cha Vi kéo bà đi.

Chân Vi Diệp bất giác di chuyển theo.

Giang Mi bắt lấy tay cô, kéo cô trở về. Hắn nửa tựa vào tay vịn sô pha, nâng ngón tay cô lên, ngắm nhìn từng ngón từng ngón.

Làn da mỏng manh mềm mại da thịt hồng hào có thể được nhìn thấy qua ánh sáng, xương mảnh mai và các mạch máu xen kẽ.

Hắn liếm môi, chậm rãi đến gần.

"..." Vi Diệp đông cứng tại chỗ, ngón trỏ và ngón giữa đều bị hắn nuốt trọn vào miệng, bao gồm cả một đoạn bàn tay nhỏ.

Hắn nuốt quá sâu, đè lên cổ họng, kích thích hốc mắt hắn phiếm hồng.

Vi Diệp xoay người.

ay kia nắm lấy tách trà trên bàn đập vào đầu hắn một tiếng giòn tan, mảnh sứ vỡ vụn, máu từ trên trán hắn chảy xuống.

“... Giang, Mi.”

“- - Tôi giết anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau