Chương 46: Chạy Trốn
Chạy đi đâu?
Vi Diệp không biết, cô đi vào bếp lấy một con dao gọt hoa quả, dùng ngón tay thử lưỡi dao.
Đủ sắc.
Cửa sổ mở ra, gió đông giá rét thổi vào, trong khoảnh khắc thổi tan sự ấm áp giả tạo trong nhà.
Tuyết rơi trong đêm.
Có một âm thanh đập mạnh lạ lùng đột nhiên phát ra từ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Giang Mi không có ở đây, người dọn dẹp cũng không có ở đây, nơi này chỉ có bác sĩ, Vi Diệp, còn có...
Giang Tiêu Vũ. Cậu ta ló nửa khuôn mặt ra khỏi cầu thang, bám lấy tay vịn chậm rãi đi lên. Nửa người trên của cậu ta trần trụi, bụng quấn bông gạc, mặc một chiếc quần đồng phục bẩn thỉu có vết máu, bước chân phù phiếm, thân thể còng xuống, nước da tái nhợt.
Giống như những nhân vật kinh dị xuất hiện trong truyện ma học đường, học sinh trung học đã chết kiểu vậy.
Quả thật sắp chết, mấy ngày hôm trước bị cô đâm nát bụng, lại bị bác sĩ cắt một đoạn ruột.
Chỉ là một miếng thịt thối rữa.
Cô thu hồi ánh mắt, phớt lờ cậu ta, đi về phía trước.
“Vi Diệp...”
Giang Tiêu Vũ nhìn thấy cô, chống đỡ ở đầu cầu thang, khàn cả giọng gọi tên cô.
Cô không nhấc mí mắt lên, tay đặt trên cửa, xoay tay nắm rồi đẩy nhẹ.
Gió lạnh gào thét mà đến, thổi tung chiếc áo khoác rộng thùng thình trên vai cô, từng hạt bông tuyết đập vào mặt cô như thủy tinh vỡ..
Đèn đường không chiếu sáng được bầu trời đầy mây đen trầm thấp, mệt mỏi muốn tắt ánh sáng.
Bên ngoài ngôi nhà là màn đêm vô tận ẩn chứa những linh hồn ma quỷ.
“Sao cậu lại lăn lộn với gã ta.” Giang Tiêu Vũ ở phía sau cô kêu như quạ đen.
Vi Diệp vịn cửa lớn, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
"Dẫn tôi đi cùng, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu." Giang Tiêu Vũ lung lay sắp đổ. Người dọn dẹp vẫn không quay lại mang đồ ăn cho cậu ta, cậu ta không ăn gì cả ngày và kiệt sức đến mức không thể đi được: “Tôi biết gã là ai."
Bảo vệ?
Hắn ngay cả chính bản thân cậu ta cũng không bảo vệ được. Trước mặt sinh tử, thân phận không có ý nghĩa.
“Tôi biết gã ta” Giang Tiêu Vũ phát hiện cô thờ ơ, thậm chí đang chuẩn bị rời đi một mình, lập tức vội la lên: “Năm đó, ba đời con cháu trực hệ của nhà họ Giang, toàn bộ mười một người trong gia tộc lần lượt mất tích, tung tích không rõ, trong nhà ma chỉ còn lại một thi thể không rõ danh tính, và Giang Mi một người sống, hắn sinh ra chính là một ác ma đã giết chết tất cả người thân của mình..."
Vi Diệp chỉ nhìn chuyện trước mắt, cũng biết Giang Mi là một ác ma.
Cô không muốn biết về trải nghiệm thời thơ ấu khủng khiếp của Giang Mi, cô chỉ muốn biết nhược điểm của hắn, cô muốn hắn chết.
"Chuyện này không đả động được tôi, Giang Tiêu Vũ..." Cô đẩy cửa phòng đến mức tối đa: “Nói thẳng, đưa vũ khí cho tôi."
“...” Giang Tiêu Vũ giật mình, ngón tay vịn vào cầu thang siết chặt mới có thể đứng thẳng.
Vi Diệp thay đổi rất nhiều, mới chưa đầy nửa tháng mà thôi, ánh mắt cô nhìn cậu ta -- quả thực giống như đang nhìn một thứ gì đó rất tầm thường.
Không thể chịu đựng được, không thể tha thứ.
Cô đáng chết.
"A..." Cậu ta dùng một tay che vết thương trên bụng, cười ngắt quãng: “Vào phòng của tôi, trong ngăn kéo."
Vi Diệp lấy được món đồ của cậu ta.
Súng kích điện.
Trở lại dưới lầu, Giang Tiêu Vũ đã đứng không vững, ngồi ở đầu cầu thang run rẩy.
“Đưa tôi đi.” Cậu ta ra lệnh cho cô.
Cô đi thẳng về phía cậu ta.
Ánh sáng trong mắt cậu ta càng ngày càng sáng, trên mặt lộ ra ý cười, đưa tay về phía cô: "Đỡ tôi với...”
Vi Diệp mở súng kích điện ra, dí vào người cậu ta.
Cơ thể cậu ta vặn vẹo co giật, rơi từ điểm cao nhất của cầu thang trở lại bóng tối bên trong tầng hầm, tay chân cong queo.
Vết thương nứt ra lại bắt đầu chảy máu, con dao giải phẫu cất giấu trong tay áo cậu ta trượt ra ngoài, leng keng rớt trên mặt đất.
Súng kích điện có tác dụng.
Con dao nhét vào túi, khẩu súng kích điện cất vào phía bên kia, cô đóng cửa lại và bước vào màn đêm đen kịt.
Vi Diệp không biết, cô đi vào bếp lấy một con dao gọt hoa quả, dùng ngón tay thử lưỡi dao.
Đủ sắc.
Cửa sổ mở ra, gió đông giá rét thổi vào, trong khoảnh khắc thổi tan sự ấm áp giả tạo trong nhà.
Tuyết rơi trong đêm.
Có một âm thanh đập mạnh lạ lùng đột nhiên phát ra từ cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Giang Mi không có ở đây, người dọn dẹp cũng không có ở đây, nơi này chỉ có bác sĩ, Vi Diệp, còn có...
Giang Tiêu Vũ. Cậu ta ló nửa khuôn mặt ra khỏi cầu thang, bám lấy tay vịn chậm rãi đi lên. Nửa người trên của cậu ta trần trụi, bụng quấn bông gạc, mặc một chiếc quần đồng phục bẩn thỉu có vết máu, bước chân phù phiếm, thân thể còng xuống, nước da tái nhợt.
Giống như những nhân vật kinh dị xuất hiện trong truyện ma học đường, học sinh trung học đã chết kiểu vậy.
Quả thật sắp chết, mấy ngày hôm trước bị cô đâm nát bụng, lại bị bác sĩ cắt một đoạn ruột.
Chỉ là một miếng thịt thối rữa.
Cô thu hồi ánh mắt, phớt lờ cậu ta, đi về phía trước.
“Vi Diệp...”
Giang Tiêu Vũ nhìn thấy cô, chống đỡ ở đầu cầu thang, khàn cả giọng gọi tên cô.
Cô không nhấc mí mắt lên, tay đặt trên cửa, xoay tay nắm rồi đẩy nhẹ.
Gió lạnh gào thét mà đến, thổi tung chiếc áo khoác rộng thùng thình trên vai cô, từng hạt bông tuyết đập vào mặt cô như thủy tinh vỡ..
Đèn đường không chiếu sáng được bầu trời đầy mây đen trầm thấp, mệt mỏi muốn tắt ánh sáng.
Bên ngoài ngôi nhà là màn đêm vô tận ẩn chứa những linh hồn ma quỷ.
“Sao cậu lại lăn lộn với gã ta.” Giang Tiêu Vũ ở phía sau cô kêu như quạ đen.
Vi Diệp vịn cửa lớn, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
"Dẫn tôi đi cùng, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu." Giang Tiêu Vũ lung lay sắp đổ. Người dọn dẹp vẫn không quay lại mang đồ ăn cho cậu ta, cậu ta không ăn gì cả ngày và kiệt sức đến mức không thể đi được: “Tôi biết gã là ai."
Bảo vệ?
Hắn ngay cả chính bản thân cậu ta cũng không bảo vệ được. Trước mặt sinh tử, thân phận không có ý nghĩa.
“Tôi biết gã ta” Giang Tiêu Vũ phát hiện cô thờ ơ, thậm chí đang chuẩn bị rời đi một mình, lập tức vội la lên: “Năm đó, ba đời con cháu trực hệ của nhà họ Giang, toàn bộ mười một người trong gia tộc lần lượt mất tích, tung tích không rõ, trong nhà ma chỉ còn lại một thi thể không rõ danh tính, và Giang Mi một người sống, hắn sinh ra chính là một ác ma đã giết chết tất cả người thân của mình..."
Vi Diệp chỉ nhìn chuyện trước mắt, cũng biết Giang Mi là một ác ma.
Cô không muốn biết về trải nghiệm thời thơ ấu khủng khiếp của Giang Mi, cô chỉ muốn biết nhược điểm của hắn, cô muốn hắn chết.
"Chuyện này không đả động được tôi, Giang Tiêu Vũ..." Cô đẩy cửa phòng đến mức tối đa: “Nói thẳng, đưa vũ khí cho tôi."
“...” Giang Tiêu Vũ giật mình, ngón tay vịn vào cầu thang siết chặt mới có thể đứng thẳng.
Vi Diệp thay đổi rất nhiều, mới chưa đầy nửa tháng mà thôi, ánh mắt cô nhìn cậu ta -- quả thực giống như đang nhìn một thứ gì đó rất tầm thường.
Không thể chịu đựng được, không thể tha thứ.
Cô đáng chết.
"A..." Cậu ta dùng một tay che vết thương trên bụng, cười ngắt quãng: “Vào phòng của tôi, trong ngăn kéo."
Vi Diệp lấy được món đồ của cậu ta.
Súng kích điện.
Trở lại dưới lầu, Giang Tiêu Vũ đã đứng không vững, ngồi ở đầu cầu thang run rẩy.
“Đưa tôi đi.” Cậu ta ra lệnh cho cô.
Cô đi thẳng về phía cậu ta.
Ánh sáng trong mắt cậu ta càng ngày càng sáng, trên mặt lộ ra ý cười, đưa tay về phía cô: "Đỡ tôi với...”
Vi Diệp mở súng kích điện ra, dí vào người cậu ta.
Cơ thể cậu ta vặn vẹo co giật, rơi từ điểm cao nhất của cầu thang trở lại bóng tối bên trong tầng hầm, tay chân cong queo.
Vết thương nứt ra lại bắt đầu chảy máu, con dao giải phẫu cất giấu trong tay áo cậu ta trượt ra ngoài, leng keng rớt trên mặt đất.
Súng kích điện có tác dụng.
Con dao nhét vào túi, khẩu súng kích điện cất vào phía bên kia, cô đóng cửa lại và bước vào màn đêm đen kịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất