Chương 5: Ổ Mèo
Cô sống thêm một ngày.
Ngày hôm sau, vô cùng may mắn khi có bồn vệ sinh cho mèo và một cái "ổ mèo".
Tay và chân cô vẫn bị trói, nhưng người cô trần như nhộng, không cần cởi quần.
...... Vi Diệp vẫn có ý định nhịn hết mức có thể.
Tên sát nhân, có lẽ đã lên kế hoạch nuôi mèo, hắn đưa cô trở lại căn phòng nơi cô bị giam giữ, nhưng hắn lẩm bẩm "ăn uống tự do thật không lành mạnh", không để lại cho cô bất kỳ thức ăn nào nữa.
Hắn đặt một bát nước xuống đất.
Vi Diệp suy nghĩ một lúc, với tình trạng hiện tại, cô chỉ có thể nhúc nhích trườn qua, ghé người trên mặt đất uống nước như động vật.
Vừa lúc là thú vui của tên sát nhân.
Để không bài tiết, cô định uống ít nước hơn, làm tổ trong ổ mèo có kích cỡ bằng con chó lớn để tránh lạnh.
...... Không được suy nghĩ lung tung nữa.
Cô chỉ có thể sống sót thêm một ngày, một ngày nữa.
Còn sống là còn cơ hội.
Khi tên sát nhân bước vào, cuối cùng hắn cũng chú ý tới hoàn cảnh, nói thầm một câu, "Thật bẩn."
Hắn đánh giá thân thể trần truồng của Vi Diệp, có chút vui mừng khi cô không lăn lộn trong tro bụi.
Dù sao cô cũng không có quần áo để mặc, lạnh lẽo đến mức rúc vào trong ổ, không đi vệ sinh và không uống nước.
"Em muốn phần thưởng gì, bé ngoan." Tên sát nhân cúi người sờ cằm cô.
Bàn tay hắn sạch sẽ ấm áp, Vi Diệp vô thức nghiêng đầu phối hợp, muốn hắn sờ thêm một chút.
Mùa đông sợ hãi và rét lạnh...... Sự ấm áp duy nhất của con người.
Cô kiềm chế bản thân một lúc, mới tìm lại được lý trí, thử yêu cầu: "Tôi muốn quần áo."
Trời quá lạnh, ở đây cô không có điều hòa, cô sợ sẽ chết cóng trong thời tiết này.
Tên sát nhân rút tay lại, ánh mắt đảo qua cô.
Màu da trần trụi đã mắt, hắn mới chợt nhận ra: "Là tôi sơ suất, mèo không lông không thể làm nếu không có quần áo......"
"Tôi sẽ lấy cho em." Vừa nói xong hắn xoay người vội vã rời đi.
Vi Diệp chậm rãi chống đỡ thân thể trong ổ mèo.
Ánh mắt cô dán chặt vào hướng tên sát nhân đã rời đi.
Không biết liệu hắn có cố ý hay không......
Cửa không đóng.
Đó là một cái bẫy, có khả năng hắn đang cầm dao đợi cô ngoài cửa.
Ngay khi cô ra ngoài, cô sẽ bị giết chết.
...... Lỡ như......
Đó là một cái bẫy, nhất định là như vậy!
......
Toàn thân Vi Diệp lạnh buốt, cô nhúc nhích ra khỏi ổ mèo, nằm trên mặt đất lạnh lẽo, đầy bụi bặm.
Cô không quan tâm đến việc bị bẩn.
Tay và chân bị trói, cô gian nan dùng đầu gối chống đỡ thân thể, cùng tay cùng chân từ từ bò về phía trước.
Nhanh, nhanh một chút.
Vi Diệp phát hiện mình nức nở, lập tức cắn môi nín thở.
Cửa mở.
Cô không cảm nhận được sự đau đớn của da thịt đang ma sát trên mặt đất, trong mắt cô chỉ có cánh cửa kia.
Trước khi hắn trở lại......
Lần đầu tiên, Vi Diệp tự mình rời khỏi căn phòng tối.
Vai cô đập vào khung cửa, không kịp cảm thấy đau, cô đã theo hành lang đi về phía trước.
Cô biết rõ bên trái là căn phòng với xác chết bị phân thây.
...... Bên phải ….. Cô không chắc chắn, nhưng cô đoán đó là cầu thang đi lên.
Đánh cược một lần.
Cô bò sang bên phải.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến.
Tên sát nhân vẫn chưa đến, cô bình an bò đến cuối hành lang.
...... Không có cầu thang.
Vi Diệp sững sờ tại chỗ.
Tiếng giày da giẫm trên mặt đất vang lên.
Từ xa mà đến gần, càng ngày càng rõ ràng
Làm sao bây giờ!
Hai bên hành lang trái phải đều có một cánh cửa.
Trái, phải, trái? Phải?
"Em đi đâu? Con mèo nhỏ của tôi ......"
Cô nghe thấy giọng nói có phần buồn rầu của tên sát nhân.
Vi Diệp không suy nghĩ thêm gì, như một con chim hoảng loạn đâm vào phòng, lao sang trái rồi rẽ phải. Cánh cửa bên phải không mở, nhưng cánh cửa bên trái di chuyển ngay khi cô đẩy nó, cô nhanh chóng bò vào.
Ánh đèn rực rỡ trước mặt.
Trong phòng đầy dụng cụ sạch sẽ, có một ông chú trung niên quay lưng về phía cô.
Nghe thấy âm thanh, ông ta cầm khăn lau quay đầu lại nhìn Vi Diệp.
Khóe miệng ông ta đột nhiên cong lên.
"Đây là cái gì?" Ông ta nói.
Vi Diệp cong lưng.
Giống như một con mèo dựng lông, cảnh giác bày ra tư thế phòng ngự.
"Phụ nữ." Ông ta nói.
Như thể có luồng ác ý xâm nhập vào cơ thể cô, dinh dính dơ bẩn, da đầu của Vi Diệp muốn nổ tung, buồn nôn muốn ói.
Sau gáy cô nóng bừng.
"Tìm được rồi." Giọng nói của tên sát nhân vang lên, hắn túm cổ cô và kéo cô ra khỏi cửa ngay lập tức.
"Không nên chạy loạn, bé hư." Hắn cố ý hạ thấp giọng, ngón tay tránh bụi, trượt vào hõm thắt lưng cô.
Toàn thân cô run rẩy, nghe hắn nói:
"Nhân viên dọn dẹp sẽ ăn thịt mèo đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất