Chương 8: Dạy Mèo
"Để tôi suy nghĩ đi."
Tên sát nhân trầm ngâm: "Làm thế nào để dạy một con mèo cắn người?”
Chẳng mấy chốc hắn đã nhớ ra.
Đâm vào cổ họng.
Ngón áp út và ngón cái véo má cô, ngón trỏ và ngón giữa tách răng cô ra, hắn chạm vào đầu lưỡi, hai ngón tay đi xuống bề mặt lưỡi.
Cái miệng ướt át trơn trượt bao bọc lấy hắn, cô không có cách nào ngậm miệng, khóe miệng tràn ra chất lỏng trong suốt, theo bản năng chật vật mút hắn.
Tên sát nhân cười rộ lên, ngón tay của hắn tiếp tục vươn vào, len lỏi, bò vào trong miệng cô cho đến khi đầu ngón tay ấn vào khe hở mềm mại chật hẹp trong cổ họng cô.
Vi Diệp theo bản năng muốn nôn khan.
Cô muốn né tránh, nhưng hắn véo chặt hai má cô, giữ chặt chúng trong vòng tay, hai bàn tay bị buộc vào nhau phí công che ở trước ngực, hốc mắt cô đỏ hoe.
Ngón tay hắn dò xét quá sâu.
Cổ họng kẹp chặt từng đợt, co giật rồi vặn vẹo.
Khẩn trương như vậy... Rất mê người.
"A.” Hắn thở hổn hển một tiếng rồi rút tay về.
Ngón tay thon dài trắng nõn dính đầy nước bọt trong suốt, kéo ra sợi tơ bạc dâm dục ra khỏi môi cô.
Hắn dừng lại một chút, đặt ngón tay lại, bôi qua lại, thấm vào môi dưới khô khát da của cô.
Vi Diệp chật vật ho khan.
Một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng như trấn an con mèo.
"Đừng như vậy chứ, nhóc con." Tên sát nhân khổ não cau mày, "Tôi chỉ muốn nuôi mèo.”
Anh nhẹ nhàng cắn chóp tai cô, âm thanh rung động truyền vào màng nhĩ, kích thích sự tê dại mãnh liệt: "Cục cưng, được không?”
Cô không nói gì.
Tên sát nhân thấp giọng cười: "Nếu động dục, tôi sẽ triệt sản cho em."
Có lẽ tên sát nhân cảm thấy rằng việc thuần hóa coi như thành công.
Vi Diệp có thể rời khỏi tầng hầm tràn đầy tro bụi kia, vào ở trong phòng của hắn.
Tên sát nhân kiên trì với nguyên tắc biến thái của hắn.
Hắn nói: "Mèo không thể nuôi trong thời gian dài, phải ở cùng chủ nhân."
Điểm tốt nhất là, cuối cùng hắn cũng từ bỏ việc dùng chậu cát mèo, để cô tự do sử dụng nhà vệ sinh, phòng tắm của nhân loại, còn chuẩn bị cho cô bàn chải đánh răng mèo.
Hắn cũng cởi dây buộc trên tay và chân cô, thay vào đó là xiềng chân và còng tay bằng thép.
Hắn suy nghĩ thật lâu có nên để mèo lên giường hay không.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, khi thấy Vi Diệp cởi bỏ quần áo bẩn ra, sau khi tắm xong, cô tự giác rúc vào ổ mèo của mình, căn bản không muốn lên giường.
"Ừm..." hắn đứng đó lẩm bẩm.
Có một chút may mắn, nhưng lại mất mát không thôi. Mèo nhà người ta đều ngủ trong chăn, bên gối đầu.
Vi Diệp cuộn tròn tay chân trong ổ mèo.
Trong phòng của tên sát nhân có điều hòa, nhiệt độ ổn định 26 độ.
Cô không còn quan tâm đến việc khỏa thân trước mặt tên sát nhân. Hắn rất đáng sợ, nhưng lại rất an toàn.
Cách hắn nhìn cô, hoàn toàn là đang nhìn một giống loài khác.
Bọn họ có... cách ly sinh sản.
Cô nhắm mắt lại, cắt đứt ánh mắt của tên sát nhân. Cô cần một chút không gian, nếu không có không gian thực sự, cô sẽ thêm một chút trống rỗng tâm lý.
Hiện tại, tên sát nhân đang "nghiện mèo”, tạm thời sẽ không giết chết cô.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Vi Diệp bỗng nhiên phát hiện trong phòng có gió, mở to mắt.
Tên sát nhân gần trong gang tấc, ở trước mặt hắn, hít thở không thông.
Đồng tử cô co quắp.
Làm sao —— hắn tới đây lúc nào, làm sao một chút thanh âm cũng không có!
Hắn phát hiện nàng bị dọa sợ, vui sướng di chuyển đầu gối đi về phía trước một bước.
Hắn quỳ gối trước mặt nàng, khom lưng cúi đầu, ghé vào ổ mèo để gần cô.
Thân hình hắn cao lớn, tứ chi đủ bao phủ nàng.
Một cảm giác áp bức đáng sợ.
Vi Diệp khẩn trương căng thẳng thân thể.
"Mèo...... Mèo con của tôi. Hắn nhẹ nhàng nói: "Em thật đáng yêu, em thơm quá......"
Hắn hạ người xuống, vùi mặt vào vai cô, hít một hơi thật sâu.
Hơi thở sâu và khò khè áp vào bờ vai trần của cô, Vi Diệp nghe thấy hắn phát ra một tiếng rên rỉ uyển chuyển khiến người ta phải mơ màng.
"Sạch sẽ." Hắn nuốt nước bọt, khao khát cọ xát chóp mũi cô, "Meo......"
Hình như hắn học cách kêu như một con mèo.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt mở to.
"Để tôi hôn em, mèo con."
Hắn áp chế cổ tay đeo còng tay của cô, ép buộc cô mở rộng thân thể.
Tên sát nhân trầm ngâm: "Làm thế nào để dạy một con mèo cắn người?”
Chẳng mấy chốc hắn đã nhớ ra.
Đâm vào cổ họng.
Ngón áp út và ngón cái véo má cô, ngón trỏ và ngón giữa tách răng cô ra, hắn chạm vào đầu lưỡi, hai ngón tay đi xuống bề mặt lưỡi.
Cái miệng ướt át trơn trượt bao bọc lấy hắn, cô không có cách nào ngậm miệng, khóe miệng tràn ra chất lỏng trong suốt, theo bản năng chật vật mút hắn.
Tên sát nhân cười rộ lên, ngón tay của hắn tiếp tục vươn vào, len lỏi, bò vào trong miệng cô cho đến khi đầu ngón tay ấn vào khe hở mềm mại chật hẹp trong cổ họng cô.
Vi Diệp theo bản năng muốn nôn khan.
Cô muốn né tránh, nhưng hắn véo chặt hai má cô, giữ chặt chúng trong vòng tay, hai bàn tay bị buộc vào nhau phí công che ở trước ngực, hốc mắt cô đỏ hoe.
Ngón tay hắn dò xét quá sâu.
Cổ họng kẹp chặt từng đợt, co giật rồi vặn vẹo.
Khẩn trương như vậy... Rất mê người.
"A.” Hắn thở hổn hển một tiếng rồi rút tay về.
Ngón tay thon dài trắng nõn dính đầy nước bọt trong suốt, kéo ra sợi tơ bạc dâm dục ra khỏi môi cô.
Hắn dừng lại một chút, đặt ngón tay lại, bôi qua lại, thấm vào môi dưới khô khát da của cô.
Vi Diệp chật vật ho khan.
Một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng như trấn an con mèo.
"Đừng như vậy chứ, nhóc con." Tên sát nhân khổ não cau mày, "Tôi chỉ muốn nuôi mèo.”
Anh nhẹ nhàng cắn chóp tai cô, âm thanh rung động truyền vào màng nhĩ, kích thích sự tê dại mãnh liệt: "Cục cưng, được không?”
Cô không nói gì.
Tên sát nhân thấp giọng cười: "Nếu động dục, tôi sẽ triệt sản cho em."
Có lẽ tên sát nhân cảm thấy rằng việc thuần hóa coi như thành công.
Vi Diệp có thể rời khỏi tầng hầm tràn đầy tro bụi kia, vào ở trong phòng của hắn.
Tên sát nhân kiên trì với nguyên tắc biến thái của hắn.
Hắn nói: "Mèo không thể nuôi trong thời gian dài, phải ở cùng chủ nhân."
Điểm tốt nhất là, cuối cùng hắn cũng từ bỏ việc dùng chậu cát mèo, để cô tự do sử dụng nhà vệ sinh, phòng tắm của nhân loại, còn chuẩn bị cho cô bàn chải đánh răng mèo.
Hắn cũng cởi dây buộc trên tay và chân cô, thay vào đó là xiềng chân và còng tay bằng thép.
Hắn suy nghĩ thật lâu có nên để mèo lên giường hay không.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, khi thấy Vi Diệp cởi bỏ quần áo bẩn ra, sau khi tắm xong, cô tự giác rúc vào ổ mèo của mình, căn bản không muốn lên giường.
"Ừm..." hắn đứng đó lẩm bẩm.
Có một chút may mắn, nhưng lại mất mát không thôi. Mèo nhà người ta đều ngủ trong chăn, bên gối đầu.
Vi Diệp cuộn tròn tay chân trong ổ mèo.
Trong phòng của tên sát nhân có điều hòa, nhiệt độ ổn định 26 độ.
Cô không còn quan tâm đến việc khỏa thân trước mặt tên sát nhân. Hắn rất đáng sợ, nhưng lại rất an toàn.
Cách hắn nhìn cô, hoàn toàn là đang nhìn một giống loài khác.
Bọn họ có... cách ly sinh sản.
Cô nhắm mắt lại, cắt đứt ánh mắt của tên sát nhân. Cô cần một chút không gian, nếu không có không gian thực sự, cô sẽ thêm một chút trống rỗng tâm lý.
Hiện tại, tên sát nhân đang "nghiện mèo”, tạm thời sẽ không giết chết cô.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Vi Diệp bỗng nhiên phát hiện trong phòng có gió, mở to mắt.
Tên sát nhân gần trong gang tấc, ở trước mặt hắn, hít thở không thông.
Đồng tử cô co quắp.
Làm sao —— hắn tới đây lúc nào, làm sao một chút thanh âm cũng không có!
Hắn phát hiện nàng bị dọa sợ, vui sướng di chuyển đầu gối đi về phía trước một bước.
Hắn quỳ gối trước mặt nàng, khom lưng cúi đầu, ghé vào ổ mèo để gần cô.
Thân hình hắn cao lớn, tứ chi đủ bao phủ nàng.
Một cảm giác áp bức đáng sợ.
Vi Diệp khẩn trương căng thẳng thân thể.
"Mèo...... Mèo con của tôi. Hắn nhẹ nhàng nói: "Em thật đáng yêu, em thơm quá......"
Hắn hạ người xuống, vùi mặt vào vai cô, hít một hơi thật sâu.
Hơi thở sâu và khò khè áp vào bờ vai trần của cô, Vi Diệp nghe thấy hắn phát ra một tiếng rên rỉ uyển chuyển khiến người ta phải mơ màng.
"Sạch sẽ." Hắn nuốt nước bọt, khao khát cọ xát chóp mũi cô, "Meo......"
Hình như hắn học cách kêu như một con mèo.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt mở to.
"Để tôi hôn em, mèo con."
Hắn áp chế cổ tay đeo còng tay của cô, ép buộc cô mở rộng thân thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất