Từ O Biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm
Chương 10: Nhân cách thứ 2 của Lục Ngộ Thanh
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ!
Hai con người có tật giật mình giống như bị đám học sinh tiểu học bị cô bắt quả tang việc yêu sớm, nhìn tiểu Tinh Tú một cái cũng không dám.
Dù họ không nhìn, thì có Tiểu Tinh Tú nhìn họ nha!
Vì thế Tiểu Tinh Tú đang nhìn chằm chằm vào hai gương mặt vô cùng đáng nghi kia với biểu cảm không rõ.
Đương nhiên, có vẻ đang bị choáng váng, cả người có cảm giác như đang trên mây, đầu óc chưa bị loading.....
Ngại ở đây có người lớn, nếu muốn nói cái gì cũng phải chờ một lát sau.
Ba Dung mẹ Dung tiếp đón nồng nhiệt, phòng khách TV đang mở, có tiếng từ TV phát ra không khí cũng không quá yên tĩnh. Nên không ai cảm nhận được bầu không khí xung quanh hơi kì kì.
Sau khi ngồi xuống, ba Dung mẹ Dung nhập vai ba mẹ vợ lập tức đặt ra một số câu hỏi như gia đình thế nào....v..v
Lục Ngộ Thanh nhìn lén Dung Huy, phát hiện đối phương không ngăn cản nên phối hợp trả lời theo tài liệu mà Dung Huy biên soạn.
Cùng lắm thấy Tiểu Tinh Tú ở đây nên anh hơi ngại, vẫn dùng một ít chuyện thực tế thêm vào.
Bởi vậy, anh từ một nhân vật dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, rồi đi đến đỉnh cao danh vọng biến thành xuất thân từ gia đình bình thường, chính mình tự phấn đấu.
Không ai biết nam nhân trông vô cùng chững chạc này thực tế ngoài đường là phố bá, trong trường là giáo bá.
Anh nhẹ nhàng lễ phép, anh nhẹ giọng ngoan ngoãn, anh khoan dung trầm tính.
Không biết còn tưởng Lục Ngộ Thanh có hai nhân cách.
Nếu người có quen anh thấy anh như lúc này chắc sẽ tưởng mình nhận nhầm người.
Chính nó, Tiểu Tinh Tú đang ngơ ngác đây.
Cậu trừng mắt nhìn ba Dung mẹ Dung cùng Lục Ngộ Thanh vui vẻ nói chuyện, cảm thấy hoài nghi mình có phải nhận lộn người không.
Cái người kia nhìn không hề giống Lục Ngộ Thanh mà cậu biết tí tẹo nào cả!
Nhưng rõ ràng tên kia giống Lục Ngộ Thanh 99%, hơn nữa cái tên cũng giống.
Sẽ có việc trùng hợp như vậy sao, cậu không tin.
Nhưng mà thật sự là hai người này rất giống nhau, trừ cái mặt rồi thân thể thì chỗ nào cũng khác.
Cậu đã được may mắn thấy cảnh Lục Ngộ Thanh đánh người mà cười vô cùng sung sướng, là tên vô cùng bạo lực, cũng thấy qua bộ dáng mềm mềm đáng thương, à không mềm lắm. Nhưng chưa từng thấy bộ dạng dịu dàng, trưởng thành của Lục Ngộ Thanh.
Một con người có thể nhiều mặt như vậy sao?Tên này là khối đa diện hả, hay bị tinh thần phân liệt?
Tiểu Tinh Tú đầu óc rối rắm, nghĩ mãi không ra.
“Cậu nói cậu tên là Lục Ngộ Thanh? “ Từ lúc ngồi xuống đến hiện tại đây là câu nói đầu tiên của Tiểu Tinh Tú, nên mọi người đang rôm rả xoay qua nhìn cậu.
“Thật là quen nha, tôi lúc trước cũng gặp một người tên Lục Ngộ Thanh, hơn nữa mặt còn rất giống cậu, nhưng giới tính là Omega không phải Alpha.”
Dung Huy bàn tay căng thẳng nắm chặt! Tiêu tiêu!
Những câu hỏi trời đánh tới rồi.
Dung Huy nháy mắt ngẩng đầu nhìn về chỗ Lục Ngộ Thanh, muốn nhìn một cái để cổ vũ cho anh.
Lục Ngộ Thanh trong lòng khẩn trương, hoảng loạn, trên mặt cố gắng bình tĩnh, nhìn qua không có xíu mất tự nhiên nào cả.
Trên thực tế không phải do Lục Ngộ Thanh là một ảnh đế tương lai đâu, mà do anh cảm thấy thân thể cùng nội tâm của mình chia lìa thành 2 bên, nội tâm bão tố rầm rầm, một bên lại bình tĩnh không sóng gió.
Anh ngàn lần không nghĩ tới, bản thân mình có thể diễn giỏi đến vậy, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp rất khó leo xuống, bây giờ mà anh muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tiểu Tinh Tú vừa nói xong, không đợi Lục Ngộ Thanh trả lời, Dung Huy xông pha lên trước: “A con biết Tiểu Tinh nói ai nè!”
Tiểu Tinh Tú nói câu này thật vô ích, người không phải bọn họ cùng nhau gặp sao.
Ngay sau đó, Dung Huy nói tiếp: “Thật không giấu mọi người, Lục ca ca có một em trai sinh đôi.”
Tiểu Tinh Tú: “???”
Ba Dung mẹ Dung: “???”
Tiểu Tinh Tú nghi ngờ, em trai?Sao không nghe nói vậy?
Mẹ Dung và ba Dung cảm thấy như đang mơ, không hiểu con mình nói việc này chi, bọn họ cũng không vì con rể có nhiều người thân mà không chịu muốn bọn họ chia tay nha.
Vâng và nhân vật chính Lục Ngộ Thanh cũng đang.......
Tôi là ai?Đây là đâu?Tôi đang làm gì? Ba câu hỏi hiện lên, anh cảm giác mình đang trên mây thì phải.
Lục Ngộ Thanh khóc không ra nước mắt, anh chắc phải học thêm một khóa đào tạo diễn viên....
Nếu anh không nhớ được mấy chi tiết này hoặc nhớ lộn thì sao đây?
Tuy vẫn rất hoang mang, nhưng yên tâm anh đã xây dựng một bức tường to lớn không ai có thể đập vỡ nó, và không ai thấy suy nghĩ của anh đâu!
Kế tiếp, Dung Huy bắt đầu khai triển tài năng của một biên kịch, tạo ra một kịch bản hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, anh trai cố gắng phấn đấu, em trai cố gắng học thật tốt, rồi sau đó bản thân Dung Huy gặp mặt em trai trước sau đó thông qua em trai quen biết được anh trai trầm ổn này, cuối cùng nhất kiến chung tình, vừa thấy đã muốn cưới.
Trong kịch bản của Dung Huy, hai anh em tên giống nhau, nhưng khác âm. Anh trai là Thanh trong thanh thản, em trai cũng là Thanh nhưng trong thanh thiên bạch nhật.
*Ổi: Tui bất lực với mấy cái giải thích tên bên tiếng Trung, nên chúng ta thuần việt nó như này đi. Cứ coi 2 chữ thanh đó nó rất khác nghe mn. Giống tên tui, tên tui lag Ổi trong Ổi nữ hoàng nhe, không phải ổi không hột, ổi gì đâu đó.
Tiểu Tinh Tú càng nghe càng nhíu mày, “Cho nên... Ý của mày là mày gặp Lục Ngộ Thanh kia trước, nên mới biết người này?” Cậu nhìn về phía Lục Ngộ Thanh.
Dung Huy gật đầu, “Tiểu Tinh, tao biết mày không hài lòng với Lục ca ca lắm, nhưng Lục ca ca là một người tốt và ưu tú mà.”
“Tuy rằng hiện tại anh ấy làm trong công ty nhỏ.” Tránh nói làm trong các công ty nổi tiếng dễ bị cha mẹ điều tra.
“Tuy rằng hiện tại anh ấy rất ít xuất hiện ở trường học, xuất hiện nhiều nhất là em trai của anh ấy.” Tránh cho việc ngẫu nhiên gặp phải cảnh Lục ca ca mạnh mẽ.
“Tuy rằng thời gian chúng con yêu nhau không dài.” Cốt truyện quá dài khó nhớ, phải ngắn thôi.
“Nhưng tình cảm rất tốt, con thích anh ấy, anh ấy cũng vậy.” Dung Huy che mặt cúi đầu, theo bản năng thấy căng thẳng.
Lục Ngộ Thanh mặt đỏ lên, có chút ngại ngùng, “Đúng vậy, anh rất thích em.”
Ba Dung mẹ Dung không hề cảm thấy có gì sai cả, hiện tại nhìn hai người, một đứa ngại ngùng e lệ, một đứa căng thẳng cúi đầu hai đứa liếc mắt qua lại. Mấy điểm kỳ quái vứt hết ra sao đầu.
Người trẻ bây giờ, nói yêu là yêu vậy hả?
Cùng lắm nói là nói vậy, nhưng vẫn nên nói một chút.
Ba Dung nói, “ Khụ khụ..... Tiểu Huy, Tiểu Lục, yêu đương không có gì sai. Chúng ta cũng không phải người bảo thủ, nhưng kết hôn là một việc vô cùng quan trọng, sao con lại lén lút đi cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn? Lúc này các con đã biết sai rồi sửa, ba cũng không muốn nói nhiều. Nhưng ba hy vọng sau này các con không nên như vậy nữa, muốn kết hôn liền kết hôn sao phải lén lút? Chẳng lẽ nhà mình không thể tổ chức được một cái hôn lễ sao?.”
Dung Huy như gà con mổ thóc liên tục gật đầu.
Lục Ngộ Thanh... Lục Ngộ Thanh vẫn ổn, trước đó Dung Huy có kể anh nghe, tuy rằng không biết bé dễ thương lấy sổ hộ khẩu làm gì, nhưng anh vẫn chân thành gật đầu, “Chúng con biết sai rồi, chú dì, về sau bọn con không dám nữa.”
Ba Dung mẹ Dung cảm thấy thật vui mừng, hai người đều thấy rất hài lòng.
Chỉ có Tiểu Tinh Tú thình lình nghe tin như bị quăng bom, không thể lấy lại tinh thần. Đứng hình mất 5s.
Trộm, trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn?
Thiệt hay giả?
Nói giỡn hả?
Nhưng anh nhìn thấy ba Dung mẹ Dung mặt mày vui mừng, đứa bạn cúi đầu ảo não nhận sai, trong lòng liền lộp bộp.
Cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì rồi.
Cái gì mà Lục Ngôn Thanh trong Thanh thiên bạch nhật thực tế vẫn là tên kia thôi. Là do tên trời đánh kéo anh ta giả trang, nhưng chuyện làm cậu khó hiểu là sao Dung Huy lại lấy sổ hộ khẩu để làm gì.
Sau đó cậu lâm vào trầm tư, giống như đang suy nghĩ một bài toán khó.
Giải quyết xong ba Dung mẹ Dung, tiếp đến là giải quyết chị gái và em trai.
Dung Huy và Lục Ngộ Thanh cạn kiệt sức lực, hai người giả bộ nói đi tham quan phòng Dung Huy sau đó chạy trốn.
“Dung Dung, bạn của em biết anh. Hiện tại chắc cậu ta biết rồi, nếu cậu ta nói ra, tụi mình sẽ lộ tẩy.” Lục Ngộ Thanh có chút mệt mỏi, cảm thấy hôm nay đúng là xui.
Dung Huy đối với việc này không quá quan tâm, “ Không sao đâu, đó là trúc mã của em, vừa nãy cậu ấy đãkhông nói gì, thì chắc chắn sẽ không nói nữa đâu. Cậu ta tốt với em lắm, xíu em nói chuyện với cậu ta xíu là ok liền.”
Lục Ngộ Thanh nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Sau khi ăn xong không lâu, Dung Huy rủ Tiểu Tinh Tú đi ra toilet nói chuyện.
Mẹ Dung thấy vậy nghi ngờ, “Mẹ biết hai đứa quan hệ rất tốt, nhưng không đến mức đi vệ sinh cũng đi chung chứ, còn là học sinh tiểu học hả?”
Dung Huy: “……”
Tiểu Tinh Tú thấy thế liền giúp trúc mã của mình giải vây, cười cười nói, “Dì ơi, là do tụi con mấy nay lâu quá chưa gặp nên ra nói chuyện xíu, bây giờ lớn rồi nhiều thời gian để trò chuyện.”
Mẹ Dung càng hoang mang, nhìn hai người đi mất. Bà lâm vào trầm mặc.
Bà đẩy đẩy ba Dung, nhỏ giọng hỏi: “ Haizz, ông Dung, ông có cảm thấy bữa nay Tiểu Tinh nó kì kì không?”
Ba Dung không để ý nói, “ Chỗ nào kì?”
Mẹ Dung: “Nó hôm nay sáng sớm liền tới nhà chúng ta, còn kể chuyện tra nam, bạch nhãn lang gì đó nữa.... Tiểu Lục gia cảnh như vậy, ông không cảm thấy..... Tiểu Tinh cố ý hả?”
Ba Dung lông mày nhăn lại, “Nó có ý đồ gì?”
Đúng vậy, có ý đồ gì mới được.
Mẹ Dung phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, trong đầu lóe tia sáng, “Ông nói xem, liệu có phải nó yêu thầm Tiểu Huy nhà chúng ta không?!”
Toilet
Tiểu Tinh • yêu thầm Dung Huy• Tú nhìn trúc mã nhà mình, “Muốn nói gì nói đi.”
Dung Huy bộ dáng muốn nói lại thôi, Tiểu Tinh Tú nhìn thở dài, “Tao biết rồi, mày không nói tao cũng hiểu haiz.”
Dung Huy ngẩng đầu, mày hiểu cái gì?
“Mày thật sự hiểu?”
Tiểu Tinh Tú gật đầu, “ Đương nhiên là hiểu.”
Dung Huy cầu xin nói: “Vậy mày sẽ giúp tao đúng không?”
Tiểu Tinh Tú gật đầu, “Chuyện đương nhiên, mày là trúc mã của tao mà.”
Dung Huy nội tâm cảm động, cảm động đến rớt nước mắt, tay nắm lấy tay Tiểu Tinh Tú định bói chút lời cảm ơn chân thành tha thiết.
Tiểu Tinh Tú vỗ vỗ vai cậu, “Nói đi nói lại cũng là tao không đúng, trước kia tao đối với Lục Ngộ Thanh có thành kiến, tao không nên vì vậy mà nói anh ta không tốt.”
Dung Huy cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Ngay sau đó, Tiểu Tinh Tú tiếp tục nói, “Nhưng tao muốn nói, tuy rằng người yêu mày bị đa nhân cách nếu nói ra chú dì khó có thể tiếp nhận được, nhưng mày trộm kết hôn là việc không đúng.”
“Cùng lắm mày yên tâm, là bạn thân. Tao sẽ duy trì tình yêu vô điều kiện của mày.”
“Cho nên, cho dù con đường phía trước gian nan hiểm trở, tao cũng sẽ là mái nhà cho mày, mà mày cứ tiếp tục dũng cảm theo đuổi thứ mày muốn.”
“Tao không kỳ thị bọn mày, dù mày có là 1vN* cũng không sao.”
*1vN: Là gì vậy mọi người, là kiểu Np hay sao??? Tui search không ra.
Dung Huy: “……”
Cậu run tẩy thu hồi tay, ngoài cười trong không cười nhìn Tiểu Tinh Tú, “Mày đúng thật là.... Có một trái tim to bự, thân hình béo phì ha....”
“Chuyện thường, ai bảo chúng tụi mình là bạn từ nhỏ đâu!” Tiểu Tinh Tú tự cảm thấy mình rất nghĩa khí, lại nhỏ giọng nói, “Cùng lắm lần sau nếu nhân cách bạo lực kia xuất hiện nhớ nói tao, để tao trốn. Tao sợ bị đánh.”
Dung Huy tùy ý gật đầu.
Trong lòng bi thương. Lục ca ca, thật xin lỗi anh.
- ------------------------------------------------------
Ổi: Không biết bao giờ mới hết dịch nhỉ? Sắp phải vô học rồi. Mốt vô học chắc 1-2 tuần mới có 1 chương quá. Do tui học sáng chiều đó, nguyên 1 tuần chắc nghỉ được chủ nhật, mà cũng tùy đôi khi chủ nhật phải làm này làm nọ mà thầy cô giao là tui phải ăn nằm ở trường đến tối luôn. Khổ!
Hai con người có tật giật mình giống như bị đám học sinh tiểu học bị cô bắt quả tang việc yêu sớm, nhìn tiểu Tinh Tú một cái cũng không dám.
Dù họ không nhìn, thì có Tiểu Tinh Tú nhìn họ nha!
Vì thế Tiểu Tinh Tú đang nhìn chằm chằm vào hai gương mặt vô cùng đáng nghi kia với biểu cảm không rõ.
Đương nhiên, có vẻ đang bị choáng váng, cả người có cảm giác như đang trên mây, đầu óc chưa bị loading.....
Ngại ở đây có người lớn, nếu muốn nói cái gì cũng phải chờ một lát sau.
Ba Dung mẹ Dung tiếp đón nồng nhiệt, phòng khách TV đang mở, có tiếng từ TV phát ra không khí cũng không quá yên tĩnh. Nên không ai cảm nhận được bầu không khí xung quanh hơi kì kì.
Sau khi ngồi xuống, ba Dung mẹ Dung nhập vai ba mẹ vợ lập tức đặt ra một số câu hỏi như gia đình thế nào....v..v
Lục Ngộ Thanh nhìn lén Dung Huy, phát hiện đối phương không ngăn cản nên phối hợp trả lời theo tài liệu mà Dung Huy biên soạn.
Cùng lắm thấy Tiểu Tinh Tú ở đây nên anh hơi ngại, vẫn dùng một ít chuyện thực tế thêm vào.
Bởi vậy, anh từ một nhân vật dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, rồi đi đến đỉnh cao danh vọng biến thành xuất thân từ gia đình bình thường, chính mình tự phấn đấu.
Không ai biết nam nhân trông vô cùng chững chạc này thực tế ngoài đường là phố bá, trong trường là giáo bá.
Anh nhẹ nhàng lễ phép, anh nhẹ giọng ngoan ngoãn, anh khoan dung trầm tính.
Không biết còn tưởng Lục Ngộ Thanh có hai nhân cách.
Nếu người có quen anh thấy anh như lúc này chắc sẽ tưởng mình nhận nhầm người.
Chính nó, Tiểu Tinh Tú đang ngơ ngác đây.
Cậu trừng mắt nhìn ba Dung mẹ Dung cùng Lục Ngộ Thanh vui vẻ nói chuyện, cảm thấy hoài nghi mình có phải nhận lộn người không.
Cái người kia nhìn không hề giống Lục Ngộ Thanh mà cậu biết tí tẹo nào cả!
Nhưng rõ ràng tên kia giống Lục Ngộ Thanh 99%, hơn nữa cái tên cũng giống.
Sẽ có việc trùng hợp như vậy sao, cậu không tin.
Nhưng mà thật sự là hai người này rất giống nhau, trừ cái mặt rồi thân thể thì chỗ nào cũng khác.
Cậu đã được may mắn thấy cảnh Lục Ngộ Thanh đánh người mà cười vô cùng sung sướng, là tên vô cùng bạo lực, cũng thấy qua bộ dáng mềm mềm đáng thương, à không mềm lắm. Nhưng chưa từng thấy bộ dạng dịu dàng, trưởng thành của Lục Ngộ Thanh.
Một con người có thể nhiều mặt như vậy sao?Tên này là khối đa diện hả, hay bị tinh thần phân liệt?
Tiểu Tinh Tú đầu óc rối rắm, nghĩ mãi không ra.
“Cậu nói cậu tên là Lục Ngộ Thanh? “ Từ lúc ngồi xuống đến hiện tại đây là câu nói đầu tiên của Tiểu Tinh Tú, nên mọi người đang rôm rả xoay qua nhìn cậu.
“Thật là quen nha, tôi lúc trước cũng gặp một người tên Lục Ngộ Thanh, hơn nữa mặt còn rất giống cậu, nhưng giới tính là Omega không phải Alpha.”
Dung Huy bàn tay căng thẳng nắm chặt! Tiêu tiêu!
Những câu hỏi trời đánh tới rồi.
Dung Huy nháy mắt ngẩng đầu nhìn về chỗ Lục Ngộ Thanh, muốn nhìn một cái để cổ vũ cho anh.
Lục Ngộ Thanh trong lòng khẩn trương, hoảng loạn, trên mặt cố gắng bình tĩnh, nhìn qua không có xíu mất tự nhiên nào cả.
Trên thực tế không phải do Lục Ngộ Thanh là một ảnh đế tương lai đâu, mà do anh cảm thấy thân thể cùng nội tâm của mình chia lìa thành 2 bên, nội tâm bão tố rầm rầm, một bên lại bình tĩnh không sóng gió.
Anh ngàn lần không nghĩ tới, bản thân mình có thể diễn giỏi đến vậy, nhưng đã cưỡi lên lưng cọp rất khó leo xuống, bây giờ mà anh muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Tiểu Tinh Tú vừa nói xong, không đợi Lục Ngộ Thanh trả lời, Dung Huy xông pha lên trước: “A con biết Tiểu Tinh nói ai nè!”
Tiểu Tinh Tú nói câu này thật vô ích, người không phải bọn họ cùng nhau gặp sao.
Ngay sau đó, Dung Huy nói tiếp: “Thật không giấu mọi người, Lục ca ca có một em trai sinh đôi.”
Tiểu Tinh Tú: “???”
Ba Dung mẹ Dung: “???”
Tiểu Tinh Tú nghi ngờ, em trai?Sao không nghe nói vậy?
Mẹ Dung và ba Dung cảm thấy như đang mơ, không hiểu con mình nói việc này chi, bọn họ cũng không vì con rể có nhiều người thân mà không chịu muốn bọn họ chia tay nha.
Vâng và nhân vật chính Lục Ngộ Thanh cũng đang.......
Tôi là ai?Đây là đâu?Tôi đang làm gì? Ba câu hỏi hiện lên, anh cảm giác mình đang trên mây thì phải.
Lục Ngộ Thanh khóc không ra nước mắt, anh chắc phải học thêm một khóa đào tạo diễn viên....
Nếu anh không nhớ được mấy chi tiết này hoặc nhớ lộn thì sao đây?
Tuy vẫn rất hoang mang, nhưng yên tâm anh đã xây dựng một bức tường to lớn không ai có thể đập vỡ nó, và không ai thấy suy nghĩ của anh đâu!
Kế tiếp, Dung Huy bắt đầu khai triển tài năng của một biên kịch, tạo ra một kịch bản hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, anh trai cố gắng phấn đấu, em trai cố gắng học thật tốt, rồi sau đó bản thân Dung Huy gặp mặt em trai trước sau đó thông qua em trai quen biết được anh trai trầm ổn này, cuối cùng nhất kiến chung tình, vừa thấy đã muốn cưới.
Trong kịch bản của Dung Huy, hai anh em tên giống nhau, nhưng khác âm. Anh trai là Thanh trong thanh thản, em trai cũng là Thanh nhưng trong thanh thiên bạch nhật.
*Ổi: Tui bất lực với mấy cái giải thích tên bên tiếng Trung, nên chúng ta thuần việt nó như này đi. Cứ coi 2 chữ thanh đó nó rất khác nghe mn. Giống tên tui, tên tui lag Ổi trong Ổi nữ hoàng nhe, không phải ổi không hột, ổi gì đâu đó.
Tiểu Tinh Tú càng nghe càng nhíu mày, “Cho nên... Ý của mày là mày gặp Lục Ngộ Thanh kia trước, nên mới biết người này?” Cậu nhìn về phía Lục Ngộ Thanh.
Dung Huy gật đầu, “Tiểu Tinh, tao biết mày không hài lòng với Lục ca ca lắm, nhưng Lục ca ca là một người tốt và ưu tú mà.”
“Tuy rằng hiện tại anh ấy làm trong công ty nhỏ.” Tránh nói làm trong các công ty nổi tiếng dễ bị cha mẹ điều tra.
“Tuy rằng hiện tại anh ấy rất ít xuất hiện ở trường học, xuất hiện nhiều nhất là em trai của anh ấy.” Tránh cho việc ngẫu nhiên gặp phải cảnh Lục ca ca mạnh mẽ.
“Tuy rằng thời gian chúng con yêu nhau không dài.” Cốt truyện quá dài khó nhớ, phải ngắn thôi.
“Nhưng tình cảm rất tốt, con thích anh ấy, anh ấy cũng vậy.” Dung Huy che mặt cúi đầu, theo bản năng thấy căng thẳng.
Lục Ngộ Thanh mặt đỏ lên, có chút ngại ngùng, “Đúng vậy, anh rất thích em.”
Ba Dung mẹ Dung không hề cảm thấy có gì sai cả, hiện tại nhìn hai người, một đứa ngại ngùng e lệ, một đứa căng thẳng cúi đầu hai đứa liếc mắt qua lại. Mấy điểm kỳ quái vứt hết ra sao đầu.
Người trẻ bây giờ, nói yêu là yêu vậy hả?
Cùng lắm nói là nói vậy, nhưng vẫn nên nói một chút.
Ba Dung nói, “ Khụ khụ..... Tiểu Huy, Tiểu Lục, yêu đương không có gì sai. Chúng ta cũng không phải người bảo thủ, nhưng kết hôn là một việc vô cùng quan trọng, sao con lại lén lút đi cầm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn? Lúc này các con đã biết sai rồi sửa, ba cũng không muốn nói nhiều. Nhưng ba hy vọng sau này các con không nên như vậy nữa, muốn kết hôn liền kết hôn sao phải lén lút? Chẳng lẽ nhà mình không thể tổ chức được một cái hôn lễ sao?.”
Dung Huy như gà con mổ thóc liên tục gật đầu.
Lục Ngộ Thanh... Lục Ngộ Thanh vẫn ổn, trước đó Dung Huy có kể anh nghe, tuy rằng không biết bé dễ thương lấy sổ hộ khẩu làm gì, nhưng anh vẫn chân thành gật đầu, “Chúng con biết sai rồi, chú dì, về sau bọn con không dám nữa.”
Ba Dung mẹ Dung cảm thấy thật vui mừng, hai người đều thấy rất hài lòng.
Chỉ có Tiểu Tinh Tú thình lình nghe tin như bị quăng bom, không thể lấy lại tinh thần. Đứng hình mất 5s.
Trộm, trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn?
Thiệt hay giả?
Nói giỡn hả?
Nhưng anh nhìn thấy ba Dung mẹ Dung mặt mày vui mừng, đứa bạn cúi đầu ảo não nhận sai, trong lòng liền lộp bộp.
Cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì rồi.
Cái gì mà Lục Ngôn Thanh trong Thanh thiên bạch nhật thực tế vẫn là tên kia thôi. Là do tên trời đánh kéo anh ta giả trang, nhưng chuyện làm cậu khó hiểu là sao Dung Huy lại lấy sổ hộ khẩu để làm gì.
Sau đó cậu lâm vào trầm tư, giống như đang suy nghĩ một bài toán khó.
Giải quyết xong ba Dung mẹ Dung, tiếp đến là giải quyết chị gái và em trai.
Dung Huy và Lục Ngộ Thanh cạn kiệt sức lực, hai người giả bộ nói đi tham quan phòng Dung Huy sau đó chạy trốn.
“Dung Dung, bạn của em biết anh. Hiện tại chắc cậu ta biết rồi, nếu cậu ta nói ra, tụi mình sẽ lộ tẩy.” Lục Ngộ Thanh có chút mệt mỏi, cảm thấy hôm nay đúng là xui.
Dung Huy đối với việc này không quá quan tâm, “ Không sao đâu, đó là trúc mã của em, vừa nãy cậu ấy đãkhông nói gì, thì chắc chắn sẽ không nói nữa đâu. Cậu ta tốt với em lắm, xíu em nói chuyện với cậu ta xíu là ok liền.”
Lục Ngộ Thanh nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Sau khi ăn xong không lâu, Dung Huy rủ Tiểu Tinh Tú đi ra toilet nói chuyện.
Mẹ Dung thấy vậy nghi ngờ, “Mẹ biết hai đứa quan hệ rất tốt, nhưng không đến mức đi vệ sinh cũng đi chung chứ, còn là học sinh tiểu học hả?”
Dung Huy: “……”
Tiểu Tinh Tú thấy thế liền giúp trúc mã của mình giải vây, cười cười nói, “Dì ơi, là do tụi con mấy nay lâu quá chưa gặp nên ra nói chuyện xíu, bây giờ lớn rồi nhiều thời gian để trò chuyện.”
Mẹ Dung càng hoang mang, nhìn hai người đi mất. Bà lâm vào trầm mặc.
Bà đẩy đẩy ba Dung, nhỏ giọng hỏi: “ Haizz, ông Dung, ông có cảm thấy bữa nay Tiểu Tinh nó kì kì không?”
Ba Dung không để ý nói, “ Chỗ nào kì?”
Mẹ Dung: “Nó hôm nay sáng sớm liền tới nhà chúng ta, còn kể chuyện tra nam, bạch nhãn lang gì đó nữa.... Tiểu Lục gia cảnh như vậy, ông không cảm thấy..... Tiểu Tinh cố ý hả?”
Ba Dung lông mày nhăn lại, “Nó có ý đồ gì?”
Đúng vậy, có ý đồ gì mới được.
Mẹ Dung phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, trong đầu lóe tia sáng, “Ông nói xem, liệu có phải nó yêu thầm Tiểu Huy nhà chúng ta không?!”
Toilet
Tiểu Tinh • yêu thầm Dung Huy• Tú nhìn trúc mã nhà mình, “Muốn nói gì nói đi.”
Dung Huy bộ dáng muốn nói lại thôi, Tiểu Tinh Tú nhìn thở dài, “Tao biết rồi, mày không nói tao cũng hiểu haiz.”
Dung Huy ngẩng đầu, mày hiểu cái gì?
“Mày thật sự hiểu?”
Tiểu Tinh Tú gật đầu, “ Đương nhiên là hiểu.”
Dung Huy cầu xin nói: “Vậy mày sẽ giúp tao đúng không?”
Tiểu Tinh Tú gật đầu, “Chuyện đương nhiên, mày là trúc mã của tao mà.”
Dung Huy nội tâm cảm động, cảm động đến rớt nước mắt, tay nắm lấy tay Tiểu Tinh Tú định bói chút lời cảm ơn chân thành tha thiết.
Tiểu Tinh Tú vỗ vỗ vai cậu, “Nói đi nói lại cũng là tao không đúng, trước kia tao đối với Lục Ngộ Thanh có thành kiến, tao không nên vì vậy mà nói anh ta không tốt.”
Dung Huy cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Ngay sau đó, Tiểu Tinh Tú tiếp tục nói, “Nhưng tao muốn nói, tuy rằng người yêu mày bị đa nhân cách nếu nói ra chú dì khó có thể tiếp nhận được, nhưng mày trộm kết hôn là việc không đúng.”
“Cùng lắm mày yên tâm, là bạn thân. Tao sẽ duy trì tình yêu vô điều kiện của mày.”
“Cho nên, cho dù con đường phía trước gian nan hiểm trở, tao cũng sẽ là mái nhà cho mày, mà mày cứ tiếp tục dũng cảm theo đuổi thứ mày muốn.”
“Tao không kỳ thị bọn mày, dù mày có là 1vN* cũng không sao.”
*1vN: Là gì vậy mọi người, là kiểu Np hay sao??? Tui search không ra.
Dung Huy: “……”
Cậu run tẩy thu hồi tay, ngoài cười trong không cười nhìn Tiểu Tinh Tú, “Mày đúng thật là.... Có một trái tim to bự, thân hình béo phì ha....”
“Chuyện thường, ai bảo chúng tụi mình là bạn từ nhỏ đâu!” Tiểu Tinh Tú tự cảm thấy mình rất nghĩa khí, lại nhỏ giọng nói, “Cùng lắm lần sau nếu nhân cách bạo lực kia xuất hiện nhớ nói tao, để tao trốn. Tao sợ bị đánh.”
Dung Huy tùy ý gật đầu.
Trong lòng bi thương. Lục ca ca, thật xin lỗi anh.
- ------------------------------------------------------
Ổi: Không biết bao giờ mới hết dịch nhỉ? Sắp phải vô học rồi. Mốt vô học chắc 1-2 tuần mới có 1 chương quá. Do tui học sáng chiều đó, nguyên 1 tuần chắc nghỉ được chủ nhật, mà cũng tùy đôi khi chủ nhật phải làm này làm nọ mà thầy cô giao là tui phải ăn nằm ở trường đến tối luôn. Khổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất