Từ O Biến A Về Sau Ta Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm
Chương 9: Cười lên dù đời nghiệt ngã
Một ngày trước, Lục Ngộ Thanh lòng tràn đầy vui mừng cùng chờ mong.
Sau một ngày, Lục Ngộ Thanh mặt thất thần ngơ ngác.
“Em nói...giả làm người yêu?”
Anh nhìn mình trong gương, anh thấy bản thân có thể so sánh với bá đạo tổng tài luôn ấy, giống như đang mơ vậy.
Hôm qua Dung Huy gọi anh, đối phương làm nũng xin anh giả bộ làm người yêu để dẫn anh về ra mắt với ba mẹ.
Anh ngoài mặt rụt rè do dự, thật ra nội tâm đã bắn pháo hoa rầm rầm.
Giả bộ làm người yêu!! Phim giả tình thật đang rất hot đó!!! Nếu đã giả thì khoảng cách để nó thành thật không xa đâu?!
Nếu đồng ý quá nhanh thì trông anh chả có giá tí nào!!!
Vì thế anh giả bộ do dự một chút, sau đó lập tức đồng ý ngay, hơn nữa còn ngoan ngoãn phối hợp với tất cả yêu cầu của Dung Dung.
Nếu muốn diễn thật hoàn hảo thì anh và Dung Dung phải nói ( làm) chuyện ( kịch bản) yêu đương đã, phải diễn tập lúc thân mật nên thế nào? Người yêu nên làm việc gì, ra sao..... Mọi việc phải như vậy chứ!! Hí hí.
Cái gì? Ai nói anh bụng đầy ý xấu, định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác???
Đây là chuyện quỷ ma gì đây, anh là loại người đó sao?!
Anh chính là chị em thân thiết của Dung Dung, sao có thể lấy công làm tư được!
Anh bụng đầy ý cười, “Dung Dung không bằng ngày mai chúng ta.....”
Không đợi anh nói hết lời, Dung Huy cắt ngang: “Lục ca ca em biết anh rất là tốt, cho nên ngày mai chúng ta hẹn gặp để em giúp anh chọn đồ nha!!”
Bé dễ thương nhà anh chủ động yêu cầu? Thật hạnh phúc! Lục Ngộ Thanh không hề suy xét thêm 1s nào đồng ý ngay.
Sau đó, anh bị Dung Huy biến thành bộ dạng này.
Tây trang phẳng phiu ôm người, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng làm nổi bật gương mặt đẹp trai. Bên dưới vai được kẹp chiếc cài đá quý màng xanh biển quý phái, nhẹ nhàng pha chút bí ẩn. Nút áo ở tay được làm bằng thủ công vô cùng đẹp mắt dưới ánh đèn nó giống như một viên ngọc thô đã được mài giũa kĩ càng. Đôi chân thẳng dài được chiếc quần tây tôn lên một cách rõ nét. Tất cả tạo nên một người đàn ông thành đạt cấm dục trong giới thượng lưu.
Nhưng mà cái người được miêu tả trên đang cứng đơ đây.
Lần đầu tiên mặc đồ trang trọng như này, đối với Lục Ngộ Thanh mà nói thì giống như tên giang hồ đầu đường xó chợ bị bắt mặc đồng phục sau đó ném vào phòng thi vậy, vừa căng thẳng không thể làm bài vừa khó chịu.
Khi mặc bộ này trên người, trong đầu Lục Ngộ Thanh chợ lóe lên một suy nghĩ, lúc mình đánh nhau áo có bị rách không ta?
Không cần suy nghĩ nhiều, lúc đánh nhau phải xé ra, xé ra.
Mặt anh cứng đờ, cười nói: “Dung Dung, anh nghĩ anh nên cởi bộ đồ này ra.” Tuy rằng Dung Huy nói là khi anh giúp đỡ thì Dung Huy sẽ chịu mọi chi phí có liên quan, nhưng vấn đề là tiền bạc sao? Rõ ràng là vấn đề về người!!
Bộ dáng này của anh giống một nam nhân thành đạt sao?
Giống một nam nhân thành đật ở ngành đánh lộn thì có.
“Lục ca ca... Anh không muốn gặp cha mẹ em hả?” Dung Huy tủi thân, nước mắt lưng tròng như sắp rơi nói.
Lục Ngộ Thanh cả kinh vội vàng nói: “Đương nhiên —— không phải!”
“ Nhưng mà..... Anh không phải cái gì mà nam nhân thành đạt nha, mặc như vậy có khác nào vừa tiêu tiền của ba mẹ em vừa gạt họ không?” Lục Ngộ Thanh gắt gao nhíu mày.
Dung Huy: “.....Không thể nói vậy được, anh phải nghĩ như vầy, anh là người yêu của em, anh sắp gặp mặt ba mẹ em, anh phải làm sao để họ thích anh có ấn tượng tốt với anh. Sau đó họ mới vui lòng tin tưởng anh có thể mang đến hạnh phúc cho con trai cưng của họ, họ sẽ cảm thấy vui vẻ và vô cùng hạnh phúc.”
“......Cho nên ý em là chúng ta không phải đang tiêu tiền của họ mà gạt họ, mà là đang dùng tiền của ba mẹ em để họ vui vẻ?” Lục Ngộ Thanh chợt nghĩ ra.
Dung Huy cười nói: “Hắc hắc, Lục ca ca anh thật thông minh nha! Không hổ danh là người em nhìn trúng!”
Lục Ngộ Thanh: “.....” kỹ năng giảo biện này của bé dễ thương nhà anh thật tuyệt!
Tuy miệng lưỡi của bé dễ thương nhà anh hơi sắc bén tí nhưng vẫn rất đáng yêu, nhất là cái câu “ Không hổ là người em nhìn trúng!”.
Nhận ra điều này, lưng Lục Ngộ Thanh càng thẳng hơn, lông mày và khóe mắt đều nhuốm một chút vui mừng.
Vì thế, tuy rằng hơi có lỗi với cô chú, nhưng...ai bảo ở trong lòng anh bé dễ thương quan trọng nhất chứ.
“Nói đi, em muốn anh làm gì, tất cả đều nghe em!” Anh kiên định nói.
Dung Huy cảm động, “ Lục ca ca... Anh thật sự tốt quá! Có thể gặp được anh là điều may mắn nhất đời em!”
Lục Ngộ Thanh choáng váng trước câu nói này, anh xíu nữa thôi là mất tỉnh táo luôn rồi, anh vẫy vẫy tay, “Chuyện này có là cái gì đâu, có việc gì khó cứ gọi anh!”
Vài phút sau, anh phải đau đớn trả giá cho câu nói kia.
Với đôi tay run lẩy bẩy anh cầm một xấp tài liệu.
Đây không phải một tài liệu tầm thường, mà là “chuyện yêu đương” của anh và bé dễ thương.
Nó không hề đơn giản, nó là vật vô cùng quan trọng giống như kế hoạch cua vợ mà anh nghĩ ra vậy.
Nhưng thứ khiến Lục Ngộ Thanh run tay không phải là do cân nặng của nó, mà là sức nặng của tình yêu, sức nặng của nội dung!
Anh run run: “ Đây là kế hoạch mà em nói đến?”
Dung Huy chân thành gật đầu, “Chính nó, sao vậy?” Đây chính là tinh hoa của việc cả đêm không ngủ của cậu đó.
Lục Ngộ Thanh mặt không cảm xúc, “Cho nên.... Sao anh biến thành Alpha?”
Đúng vậy, trong “chuyện tình yêu” anh là Alpha, vẫn là một người đàn ông dịu dàng, trưởng thành, đáng tin cậy và vô cùng thành đạt.
Nói thật thì, trừ việc bọn họ vẫn là nam, Lục Ngộ Thanh không thể tìm thấy một điểm giống nhau nào của mình đối với Lục Ngộ Thanh trong “Chuyện tình yêu”.
Đây rõ ràng là hai người khác nhau!
Tuy biết đều là giả nhưng cái này quá lộ liễu rồi.
“Dung Dung.... Em có biết muốn lời nói dối trở nên chân thật thì ít nhất có 3 phần là thiệt, 7 phần giả không?” Lục Ngộ Thanh do dự.
Dung Huy cũng có chút chần chờ, “Nhưng mà.... Mấy cái đó em đều dựa trên tiêu chuẩn tốt nhất của gia đình em về người bạn đời tương lai của em đó."
Tất cả tiêu chuẩn nếu biến thành mũi tên thì một mũi cũng không bắn trúng một mảnh áo nào trên người Lục Ngộ Thanh: “.......”
Phụt, một đao chí mạng.
Dung Huy: “ Còn nữa Lục ca ca, anh không thấy nếu anh so với em thì anh giống Alpha hơn em hả?” Ý câu này chính là nói anh không giống Omega.
Phụt! Đao thứ hai cũng trúng điểm chí mạng.
Trái tim tan vỡ không có cách nào ghép nó lại nguyên vẹn.
Rốt cuộc Lục Ngộ Thanh cũng hiểu được, nếu tính khoảng cách từ anh đến đối tượng kết hôn tương lai của Dung Huy cách nhau bao xa?, thì đáp án là khoảng cách của mặt đất đến mặt trăng.
“Anh cảm thấy..... Anh có thể.” Lục Ngộ Thanh thấy chết không sờn lòng.
Thay vào đó, Dung Huy do dự, “ Nếu không, em vẫn nên tìm người khác ha.”
Lục Ngộ Thanh vội vành nói: “ Không cần, anh có thể. Em yên tâm!”
Dung Huy: “Nhưng mà tính cách của Lục ca ca rất dịu dàng.”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh đồng ý vì em mà cứng rắn.”
Dung Huy: “Lục ca ca là Omega.”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh đồng ý vì em là đổi giới tính."
Dung Huy: “....Lục ca ca thật tốt, em tin anh làm được! Cố lên!”
Lục Ngộ Thanh cười, cười trong mệt mỏi.
Lúc này nên có một biếu tượng cảm xúc: Cười để sống.
Dung Huy cố tình tạo ra hình tượng Alpha hoàn hảo như vậy tất cả là muốn ba mẹ vui lòng, cũng có một phần là do thân phận Omega của Lục ca ca sẽ gây chú ý nhiều về giới tính, nếu vậy thì chẳng phải chuyện phân hóa lần hai của cậu sẽ bị lộ nhanh hơn sao.
Thật tổn thọ! Dung gia cưng chiều một Omega 18 năm kết quả O biến A.
Phải giấu! Cố gắng giấu chuyện này!
Một đoạn miêu tả tâm lý hết sức chân thật của Dung Huy.
Thời gian trôi qua có mấy ngày, Dung Huy cảm giác được cuộc sống thật thảm thương.
Khó sống quá đi.
*
“Cô Dung, chú Dung, Tết Đoan Ngọ sắp tới, nên hôm nay con gọi cho mọi người để chúc tết!” Bên kia điện thoại truyền ra giọng vô cùng vui sướng đầy sức sống.
Bên đây cũng nhanh đáp lời bằng ngữ điệu vui mừng, “Là người của Đồng gia, Đồng Tinh đó hả? Con cũng tết vui vẻ nha!”
“Gần đây con được nghỉ phép muốn tìm Tiểu Huy chơi, nhưng điện thoại cậu ta tắt máy hoài, cô chú hai người có biết Tiểu Huy đang làm gì không?”
Tiểu Tinh Tú gọi điện tất nhiên không đơn thuần chỉ là chúc tết, mục đích thật sự là muốn hỏi thăm một chút thông tin của Dung Huy.
Lần trước tên kia không hỏi thăm được gì về Alpha vị sữa chua làm cho cậu không cảm thấy yên tâm tí nào, sợ lơ là một giây Tiểu Huy sẽ bị người ta lừa đi bán.
Alpha vị sữa chua, Tiểu Tinh Tú theo bản năng nghĩ tên này nhất định không cứng được, tám phần là loại *ăn cơm mềm, lo lắng bé con nhà mình là mục tiêu cơm mềm của tên tra A kia, nên cậu phải giúp Tiểu Huy thấy được bộ mặt thật của tên kia.
*Ăn cơm mềm: Là kiểu sống dựa vào người khác í, cho nên cũng giải thích tên tựa truyện luôn rồi nha!! ( ꈍᴗꈍ)
“Tiểu Huy không có sao hết, hôm nay nó đi ra ngoài rồi, nói là muốn mang người yêu về ra mắt. Cả nhà cô đang đợi nè, chắc là Tiểu Huy đang ở bên người yêu nên không muốn bị quấy rầy đó mà. Con đừng lo lắng, nếu muốn thì hôm nay con qua nhà cô chơi đi, tối Tiểu Huy sẽ về, sẵn gặp người yêu nó luôn.” Mẹ Dung vui mừng nói.
Lời nói tuy không thể hiện gì nhiều, nhưng cái giọng điệu phấn khích không giấu được của mẹ Dung thì biết bà đang cực kỳ mong đợi con rể rồi.
Không xong! Dì cũng bị lừa!
Tiểu Tinh Tú hai mắt trợn to, tim đập nhanh, giọng điệu hấp tấp nói: “Dạ, con chắc chắn sẽ tới!”
Cậu nhất định phải giúp tên ngốc kia nhận ra bộ mặt thật của tên Alpha xấu xa kia, kéo tên đó ra khỏi hố lửa.
Dung Huy chỉnh trang lại cho Lục Ngộ Thanh rồi đi đến cửa khu biệt thự, thấy hai chân của Lục Ngộ Thanh đang run run, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Dung Huy cảm thán cúi đầu, “Haizz, vẫn là quá làm phiền Lục ca ca. Cùng lắm thì em vào nhà nói với ba mẹ là em không người yêu, là em lừa gạt họ”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh có thể làm được!” Giọng điệu đầy mạnh mẽ.
Dung Huy cười nhẹ, giọng lại mang một xíu tủi thân, “Nhưng em..em còn soạn một đống tài liệu kia, hại Lục ca ca phải mệt mỏi.”
Lục Ngộ Thanh: “Anh chịu đựng trong vui vẻ!”
Được rồi còn do dự gì nữa hả, anh cảm thấy lo sợ, sợ mình làm không tốt trước mặt ba mẹ crush, mà thôi thay vì lo sợ nên cố gắng hơn.
“Tụi mình vô thôi!”
Dung Huy cười, “Được. Em cảm ơn anh! Lục ca ca.”
Dung Huy mở cửa, hơi đẩy Lục Ngộ Thanh vào, anh mang theo một số món quà trông có vẻ đắt tiền.
“Ba mẹ, con về rồi nè!”
Ba mẹ Dung đầy mong chờ, nhìn bóng người sau lưng đứa con của mình, sau khi nhìn ai nấy cười càng tươi.
“Tiểu Huy, người này là......?”
Dung Huy ôm cánh tay Lục Ngộ Thanh, cười ngọt ngào, không có miếng giả trân nào hết, “Ba mẹ, đây là bạn trai con. Tên là Lục Ngộ Thanh, giới tính Alpha nha!”
Lục Ngộ Thanh tay chân cứng đơ, đối mặt với cha mẹ của crush làm anh căng thẳng, thiếu chút nữa hồn anh bay về trời luôn rồi.
“Chú dì lần đầu gặp mặt. Xin chú dì chiếu cố con.” Tuy rằng rất căng thẳng, Lục Ngộ Thanh vẫn cố gắng phát huy kỹ năng diễn kịch của bản thân, để không khiến bé dễ thương thất vọng.
“Ừ ừ! Vô rồi nói tiếp, vô đi con!” Nhìn thấy đứa con rể tương lai mặt mày sáng láng trông rất gì và này nọ, họ liền thấy vừa lòng.
Chuyện này đối với Tiểu Tinh Tú có liên quan rất nhiều, cậu sợ ba Dung mẹ Dung cũng bị tiểu bạch kiểm lừa gạt, nên đã kể cho họ nghe rất nhiều chuyện về mấy người bạch nhãn lang, ăn cháo đá bát.... Làm tiêu chuẩn con rể của họ giảm xuống một ít vì lo người quá tốt lại không tốt như tưởng tượng.
Nếu tiểu Tinh Tú biết chuyện này chắc sẽ hộc máu chết.
“Tiểu Huy, sao con lại tắt điện thoại vậy, quên nói với con hôm nay có Tiểu Tinh đến chơi nè, nó đợi con nguyên một buổi trưa rồi đó.”
Dung Huy ban đầu không để ý lắm, ngay sau đó hoàn hồn, mắt mày cứng đơ.
“Mẹ, mẹ vừa nói gì?!”
Bóng dáng ai đó từ trên lầu bước xuống đi về phía Dung Huy, miệng cười trong không cười: “Sao cậu tại tắt máy vậy? Làm tớ muốn gọi điện hỏi thăm lại không gọi được đây này.”
Ba Dung mẹ Dung nhiệt tình kéo Lục Ngộ Thanh giới thiệu, “Đây là bạn thân từ nhỏ của Tiểu Huy, Đồng Tinh. Còn đây là bạn trai của Tiểu Huy, Lục Ngộ Thanh!"
Ha, tiểu bạch kiểm cuối cùng cũng tới.
Tiểu Tinh Tú tức giận quay đầu lại nhìn.....
“……”
Dung Huy, Lục Ngộ Thanh: “……”
Cuộc sống quá nhiều niềm đau. Quào haizz
- ------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Mọi người biết sao tui ra chương trễ không, thứ nhất là do huhu qua edit được phân nửa chương trên word mà quên lưu nên tui phải edit lần hai ????????. Haizz mong mn vẫn ủng hộ nha!
Sau một ngày, Lục Ngộ Thanh mặt thất thần ngơ ngác.
“Em nói...giả làm người yêu?”
Anh nhìn mình trong gương, anh thấy bản thân có thể so sánh với bá đạo tổng tài luôn ấy, giống như đang mơ vậy.
Hôm qua Dung Huy gọi anh, đối phương làm nũng xin anh giả bộ làm người yêu để dẫn anh về ra mắt với ba mẹ.
Anh ngoài mặt rụt rè do dự, thật ra nội tâm đã bắn pháo hoa rầm rầm.
Giả bộ làm người yêu!! Phim giả tình thật đang rất hot đó!!! Nếu đã giả thì khoảng cách để nó thành thật không xa đâu?!
Nếu đồng ý quá nhanh thì trông anh chả có giá tí nào!!!
Vì thế anh giả bộ do dự một chút, sau đó lập tức đồng ý ngay, hơn nữa còn ngoan ngoãn phối hợp với tất cả yêu cầu của Dung Dung.
Nếu muốn diễn thật hoàn hảo thì anh và Dung Dung phải nói ( làm) chuyện ( kịch bản) yêu đương đã, phải diễn tập lúc thân mật nên thế nào? Người yêu nên làm việc gì, ra sao..... Mọi việc phải như vậy chứ!! Hí hí.
Cái gì? Ai nói anh bụng đầy ý xấu, định nhân cơ hội chiếm tiện nghi của người khác???
Đây là chuyện quỷ ma gì đây, anh là loại người đó sao?!
Anh chính là chị em thân thiết của Dung Dung, sao có thể lấy công làm tư được!
Anh bụng đầy ý cười, “Dung Dung không bằng ngày mai chúng ta.....”
Không đợi anh nói hết lời, Dung Huy cắt ngang: “Lục ca ca em biết anh rất là tốt, cho nên ngày mai chúng ta hẹn gặp để em giúp anh chọn đồ nha!!”
Bé dễ thương nhà anh chủ động yêu cầu? Thật hạnh phúc! Lục Ngộ Thanh không hề suy xét thêm 1s nào đồng ý ngay.
Sau đó, anh bị Dung Huy biến thành bộ dạng này.
Tây trang phẳng phiu ôm người, đầu tóc cắt tỉa gọn gàng làm nổi bật gương mặt đẹp trai. Bên dưới vai được kẹp chiếc cài đá quý màng xanh biển quý phái, nhẹ nhàng pha chút bí ẩn. Nút áo ở tay được làm bằng thủ công vô cùng đẹp mắt dưới ánh đèn nó giống như một viên ngọc thô đã được mài giũa kĩ càng. Đôi chân thẳng dài được chiếc quần tây tôn lên một cách rõ nét. Tất cả tạo nên một người đàn ông thành đạt cấm dục trong giới thượng lưu.
Nhưng mà cái người được miêu tả trên đang cứng đơ đây.
Lần đầu tiên mặc đồ trang trọng như này, đối với Lục Ngộ Thanh mà nói thì giống như tên giang hồ đầu đường xó chợ bị bắt mặc đồng phục sau đó ném vào phòng thi vậy, vừa căng thẳng không thể làm bài vừa khó chịu.
Khi mặc bộ này trên người, trong đầu Lục Ngộ Thanh chợ lóe lên một suy nghĩ, lúc mình đánh nhau áo có bị rách không ta?
Không cần suy nghĩ nhiều, lúc đánh nhau phải xé ra, xé ra.
Mặt anh cứng đờ, cười nói: “Dung Dung, anh nghĩ anh nên cởi bộ đồ này ra.” Tuy rằng Dung Huy nói là khi anh giúp đỡ thì Dung Huy sẽ chịu mọi chi phí có liên quan, nhưng vấn đề là tiền bạc sao? Rõ ràng là vấn đề về người!!
Bộ dáng này của anh giống một nam nhân thành đạt sao?
Giống một nam nhân thành đật ở ngành đánh lộn thì có.
“Lục ca ca... Anh không muốn gặp cha mẹ em hả?” Dung Huy tủi thân, nước mắt lưng tròng như sắp rơi nói.
Lục Ngộ Thanh cả kinh vội vàng nói: “Đương nhiên —— không phải!”
“ Nhưng mà..... Anh không phải cái gì mà nam nhân thành đạt nha, mặc như vậy có khác nào vừa tiêu tiền của ba mẹ em vừa gạt họ không?” Lục Ngộ Thanh gắt gao nhíu mày.
Dung Huy: “.....Không thể nói vậy được, anh phải nghĩ như vầy, anh là người yêu của em, anh sắp gặp mặt ba mẹ em, anh phải làm sao để họ thích anh có ấn tượng tốt với anh. Sau đó họ mới vui lòng tin tưởng anh có thể mang đến hạnh phúc cho con trai cưng của họ, họ sẽ cảm thấy vui vẻ và vô cùng hạnh phúc.”
“......Cho nên ý em là chúng ta không phải đang tiêu tiền của họ mà gạt họ, mà là đang dùng tiền của ba mẹ em để họ vui vẻ?” Lục Ngộ Thanh chợt nghĩ ra.
Dung Huy cười nói: “Hắc hắc, Lục ca ca anh thật thông minh nha! Không hổ danh là người em nhìn trúng!”
Lục Ngộ Thanh: “.....” kỹ năng giảo biện này của bé dễ thương nhà anh thật tuyệt!
Tuy miệng lưỡi của bé dễ thương nhà anh hơi sắc bén tí nhưng vẫn rất đáng yêu, nhất là cái câu “ Không hổ là người em nhìn trúng!”.
Nhận ra điều này, lưng Lục Ngộ Thanh càng thẳng hơn, lông mày và khóe mắt đều nhuốm một chút vui mừng.
Vì thế, tuy rằng hơi có lỗi với cô chú, nhưng...ai bảo ở trong lòng anh bé dễ thương quan trọng nhất chứ.
“Nói đi, em muốn anh làm gì, tất cả đều nghe em!” Anh kiên định nói.
Dung Huy cảm động, “ Lục ca ca... Anh thật sự tốt quá! Có thể gặp được anh là điều may mắn nhất đời em!”
Lục Ngộ Thanh choáng váng trước câu nói này, anh xíu nữa thôi là mất tỉnh táo luôn rồi, anh vẫy vẫy tay, “Chuyện này có là cái gì đâu, có việc gì khó cứ gọi anh!”
Vài phút sau, anh phải đau đớn trả giá cho câu nói kia.
Với đôi tay run lẩy bẩy anh cầm một xấp tài liệu.
Đây không phải một tài liệu tầm thường, mà là “chuyện yêu đương” của anh và bé dễ thương.
Nó không hề đơn giản, nó là vật vô cùng quan trọng giống như kế hoạch cua vợ mà anh nghĩ ra vậy.
Nhưng thứ khiến Lục Ngộ Thanh run tay không phải là do cân nặng của nó, mà là sức nặng của tình yêu, sức nặng của nội dung!
Anh run run: “ Đây là kế hoạch mà em nói đến?”
Dung Huy chân thành gật đầu, “Chính nó, sao vậy?” Đây chính là tinh hoa của việc cả đêm không ngủ của cậu đó.
Lục Ngộ Thanh mặt không cảm xúc, “Cho nên.... Sao anh biến thành Alpha?”
Đúng vậy, trong “chuyện tình yêu” anh là Alpha, vẫn là một người đàn ông dịu dàng, trưởng thành, đáng tin cậy và vô cùng thành đạt.
Nói thật thì, trừ việc bọn họ vẫn là nam, Lục Ngộ Thanh không thể tìm thấy một điểm giống nhau nào của mình đối với Lục Ngộ Thanh trong “Chuyện tình yêu”.
Đây rõ ràng là hai người khác nhau!
Tuy biết đều là giả nhưng cái này quá lộ liễu rồi.
“Dung Dung.... Em có biết muốn lời nói dối trở nên chân thật thì ít nhất có 3 phần là thiệt, 7 phần giả không?” Lục Ngộ Thanh do dự.
Dung Huy cũng có chút chần chờ, “Nhưng mà.... Mấy cái đó em đều dựa trên tiêu chuẩn tốt nhất của gia đình em về người bạn đời tương lai của em đó."
Tất cả tiêu chuẩn nếu biến thành mũi tên thì một mũi cũng không bắn trúng một mảnh áo nào trên người Lục Ngộ Thanh: “.......”
Phụt, một đao chí mạng.
Dung Huy: “ Còn nữa Lục ca ca, anh không thấy nếu anh so với em thì anh giống Alpha hơn em hả?” Ý câu này chính là nói anh không giống Omega.
Phụt! Đao thứ hai cũng trúng điểm chí mạng.
Trái tim tan vỡ không có cách nào ghép nó lại nguyên vẹn.
Rốt cuộc Lục Ngộ Thanh cũng hiểu được, nếu tính khoảng cách từ anh đến đối tượng kết hôn tương lai của Dung Huy cách nhau bao xa?, thì đáp án là khoảng cách của mặt đất đến mặt trăng.
“Anh cảm thấy..... Anh có thể.” Lục Ngộ Thanh thấy chết không sờn lòng.
Thay vào đó, Dung Huy do dự, “ Nếu không, em vẫn nên tìm người khác ha.”
Lục Ngộ Thanh vội vành nói: “ Không cần, anh có thể. Em yên tâm!”
Dung Huy: “Nhưng mà tính cách của Lục ca ca rất dịu dàng.”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh đồng ý vì em mà cứng rắn.”
Dung Huy: “Lục ca ca là Omega.”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh đồng ý vì em là đổi giới tính."
Dung Huy: “....Lục ca ca thật tốt, em tin anh làm được! Cố lên!”
Lục Ngộ Thanh cười, cười trong mệt mỏi.
Lúc này nên có một biếu tượng cảm xúc: Cười để sống.
Dung Huy cố tình tạo ra hình tượng Alpha hoàn hảo như vậy tất cả là muốn ba mẹ vui lòng, cũng có một phần là do thân phận Omega của Lục ca ca sẽ gây chú ý nhiều về giới tính, nếu vậy thì chẳng phải chuyện phân hóa lần hai của cậu sẽ bị lộ nhanh hơn sao.
Thật tổn thọ! Dung gia cưng chiều một Omega 18 năm kết quả O biến A.
Phải giấu! Cố gắng giấu chuyện này!
Một đoạn miêu tả tâm lý hết sức chân thật của Dung Huy.
Thời gian trôi qua có mấy ngày, Dung Huy cảm giác được cuộc sống thật thảm thương.
Khó sống quá đi.
*
“Cô Dung, chú Dung, Tết Đoan Ngọ sắp tới, nên hôm nay con gọi cho mọi người để chúc tết!” Bên kia điện thoại truyền ra giọng vô cùng vui sướng đầy sức sống.
Bên đây cũng nhanh đáp lời bằng ngữ điệu vui mừng, “Là người của Đồng gia, Đồng Tinh đó hả? Con cũng tết vui vẻ nha!”
“Gần đây con được nghỉ phép muốn tìm Tiểu Huy chơi, nhưng điện thoại cậu ta tắt máy hoài, cô chú hai người có biết Tiểu Huy đang làm gì không?”
Tiểu Tinh Tú gọi điện tất nhiên không đơn thuần chỉ là chúc tết, mục đích thật sự là muốn hỏi thăm một chút thông tin của Dung Huy.
Lần trước tên kia không hỏi thăm được gì về Alpha vị sữa chua làm cho cậu không cảm thấy yên tâm tí nào, sợ lơ là một giây Tiểu Huy sẽ bị người ta lừa đi bán.
Alpha vị sữa chua, Tiểu Tinh Tú theo bản năng nghĩ tên này nhất định không cứng được, tám phần là loại *ăn cơm mềm, lo lắng bé con nhà mình là mục tiêu cơm mềm của tên tra A kia, nên cậu phải giúp Tiểu Huy thấy được bộ mặt thật của tên kia.
*Ăn cơm mềm: Là kiểu sống dựa vào người khác í, cho nên cũng giải thích tên tựa truyện luôn rồi nha!! ( ꈍᴗꈍ)
“Tiểu Huy không có sao hết, hôm nay nó đi ra ngoài rồi, nói là muốn mang người yêu về ra mắt. Cả nhà cô đang đợi nè, chắc là Tiểu Huy đang ở bên người yêu nên không muốn bị quấy rầy đó mà. Con đừng lo lắng, nếu muốn thì hôm nay con qua nhà cô chơi đi, tối Tiểu Huy sẽ về, sẵn gặp người yêu nó luôn.” Mẹ Dung vui mừng nói.
Lời nói tuy không thể hiện gì nhiều, nhưng cái giọng điệu phấn khích không giấu được của mẹ Dung thì biết bà đang cực kỳ mong đợi con rể rồi.
Không xong! Dì cũng bị lừa!
Tiểu Tinh Tú hai mắt trợn to, tim đập nhanh, giọng điệu hấp tấp nói: “Dạ, con chắc chắn sẽ tới!”
Cậu nhất định phải giúp tên ngốc kia nhận ra bộ mặt thật của tên Alpha xấu xa kia, kéo tên đó ra khỏi hố lửa.
Dung Huy chỉnh trang lại cho Lục Ngộ Thanh rồi đi đến cửa khu biệt thự, thấy hai chân của Lục Ngộ Thanh đang run run, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Dung Huy cảm thán cúi đầu, “Haizz, vẫn là quá làm phiền Lục ca ca. Cùng lắm thì em vào nhà nói với ba mẹ là em không người yêu, là em lừa gạt họ”
Lục Ngộ Thanh: “ Anh có thể làm được!” Giọng điệu đầy mạnh mẽ.
Dung Huy cười nhẹ, giọng lại mang một xíu tủi thân, “Nhưng em..em còn soạn một đống tài liệu kia, hại Lục ca ca phải mệt mỏi.”
Lục Ngộ Thanh: “Anh chịu đựng trong vui vẻ!”
Được rồi còn do dự gì nữa hả, anh cảm thấy lo sợ, sợ mình làm không tốt trước mặt ba mẹ crush, mà thôi thay vì lo sợ nên cố gắng hơn.
“Tụi mình vô thôi!”
Dung Huy cười, “Được. Em cảm ơn anh! Lục ca ca.”
Dung Huy mở cửa, hơi đẩy Lục Ngộ Thanh vào, anh mang theo một số món quà trông có vẻ đắt tiền.
“Ba mẹ, con về rồi nè!”
Ba mẹ Dung đầy mong chờ, nhìn bóng người sau lưng đứa con của mình, sau khi nhìn ai nấy cười càng tươi.
“Tiểu Huy, người này là......?”
Dung Huy ôm cánh tay Lục Ngộ Thanh, cười ngọt ngào, không có miếng giả trân nào hết, “Ba mẹ, đây là bạn trai con. Tên là Lục Ngộ Thanh, giới tính Alpha nha!”
Lục Ngộ Thanh tay chân cứng đơ, đối mặt với cha mẹ của crush làm anh căng thẳng, thiếu chút nữa hồn anh bay về trời luôn rồi.
“Chú dì lần đầu gặp mặt. Xin chú dì chiếu cố con.” Tuy rằng rất căng thẳng, Lục Ngộ Thanh vẫn cố gắng phát huy kỹ năng diễn kịch của bản thân, để không khiến bé dễ thương thất vọng.
“Ừ ừ! Vô rồi nói tiếp, vô đi con!” Nhìn thấy đứa con rể tương lai mặt mày sáng láng trông rất gì và này nọ, họ liền thấy vừa lòng.
Chuyện này đối với Tiểu Tinh Tú có liên quan rất nhiều, cậu sợ ba Dung mẹ Dung cũng bị tiểu bạch kiểm lừa gạt, nên đã kể cho họ nghe rất nhiều chuyện về mấy người bạch nhãn lang, ăn cháo đá bát.... Làm tiêu chuẩn con rể của họ giảm xuống một ít vì lo người quá tốt lại không tốt như tưởng tượng.
Nếu tiểu Tinh Tú biết chuyện này chắc sẽ hộc máu chết.
“Tiểu Huy, sao con lại tắt điện thoại vậy, quên nói với con hôm nay có Tiểu Tinh đến chơi nè, nó đợi con nguyên một buổi trưa rồi đó.”
Dung Huy ban đầu không để ý lắm, ngay sau đó hoàn hồn, mắt mày cứng đơ.
“Mẹ, mẹ vừa nói gì?!”
Bóng dáng ai đó từ trên lầu bước xuống đi về phía Dung Huy, miệng cười trong không cười: “Sao cậu tại tắt máy vậy? Làm tớ muốn gọi điện hỏi thăm lại không gọi được đây này.”
Ba Dung mẹ Dung nhiệt tình kéo Lục Ngộ Thanh giới thiệu, “Đây là bạn thân từ nhỏ của Tiểu Huy, Đồng Tinh. Còn đây là bạn trai của Tiểu Huy, Lục Ngộ Thanh!"
Ha, tiểu bạch kiểm cuối cùng cũng tới.
Tiểu Tinh Tú tức giận quay đầu lại nhìn.....
“……”
Dung Huy, Lục Ngộ Thanh: “……”
Cuộc sống quá nhiều niềm đau. Quào haizz
- ------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói: Mọi người biết sao tui ra chương trễ không, thứ nhất là do huhu qua edit được phân nửa chương trên word mà quên lưu nên tui phải edit lần hai ????????. Haizz mong mn vẫn ủng hộ nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất