Tứ Sư Huynh, Tam Sư Huynh Lại Chạy Mất Rồi!

Chương 13: Gặp “Đồng Hương”

Trước Sau
Tiêu Lăng hiển nhiên đã bị phản phệ, nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Quân Dạ Vu khẽ thở dài trong lòng, cảm thán cho một thiếu niên thiên tài như Tiêu Lăng. Hắn (QDV) cảm thấy, nếu hắn (TL) chuyên tâm tu luyện, tương lai chắc chắn có thể trở thành cường giả một phương. Tuy nhiên sau hôm nay, con đường phát triển của hắn có lẽ đã bị đứt đoạn từ đây rồi.

Dạ Lam Mặc Vũ và Bất Tử Quân ở lại để xử lí Tiêu Lăng. Không biết Nghiên Thanh và Nhậm Hoài Phong nhận nhiệm vụ gì mà cả hai rời đi ngay sau đó. Quân Dạ Vu chép miệng, sau đó trở về tĩnh thất, dự định ngủ một giấc thật thoải mái.

Hắn chậm rãi đi qua Đào Viên, phượng mâu nhìn xung quanh thưởng thức cảnh đẹp. Đào Viên này quanh năm hoa nở, cả một vùng cánh hoa đào rực rỡ đẹp như chốn bồng lai. Hương hoa nhè nhẹ khiến tâm tình thư thái, mệt mỏi từng chút một tan biến dần. Quân Dạ Vu híp mắt. Ở kiếp trước, nơi của hắn không có nơi nào trồng nhiều hoa đào như vậy, nếu có, cũng là ở nước ngoài.

Chợt, tiếng sáo du dương truyền đến, Quân Dạ Vu ngạc nhiên nhìn xung quanh, bất tri bất giác mà đi tới nơi tiếng sáo phát ra. Hắn biết người này thổi bài gì, chính là bài “Khiên ti hí”, bài hát hắn vô cùng quen thuộc

Nhất lão mộng nan hồi vạn niên

Thán khách thuyền sao vội tan biến

Chân bước trên tuyết sơn

Tro bụi bay trầm hương mê luyến

Ai dưới huyệt say giấc nồng trường miên

Hãn huyết ngựa phi ngàn dặm cao

Tiếng vãn cầm xua làn binh giáo

Bên bến sông nhang khói vương

Mao đài pha mùi sương tinh túy

Cay đắng hòa trong bút họa đường thi

Cài lên tay áo cành phan

Đạp tuyết phiêu phong tầm mai

Triện thư hoen ố ngàn thu hoa cũng phai

Từng phân tranh ván cờ tiên

Nơi thiền môn hồi chuông tiêu sái

Mi liễu người tô phấn mặc vì ai



Sinh kiếp như mây thoáng qua minh nguyệt tẫn

Duy khán vong xuyên mỹ nhân buông phím đàn

Quạ kêu bi thán mưa lệ đẫm sàn

Khúc chiêu hồn âm vang niết bàn

Quỷ môn quan bát loạn

Xương trắng phơi gò hoang

Giấy vẽ bùa quan tài nặng mang

Phiến đá lạnh cô mộ chôn xác

Sương mãn thiên tiễn đưa

Tam Đồ chim nhạn bay tan tác

Nâng chén sầu khăn quấn đầu người xưa

Cạn ly bôi chát làn môi

Hồn phách tan theo dòng châu

Bạch y cư sĩ lạc trôi nơi vách sâu

Tử khâm loang vết mực son

Thân hồng nhan tựa hoa trong kính

Duyên đã tận quay gót ngọc rời kinh

Tu thính chân linh khẽ ngâm câu phạn xướng

Trăm mối tương tư nỗi đau đêm vãn tuồng

Sử xanh lưu dấu dương thọ khó cầu

Cõi ta bà ai oán nhuốm màu



Ải quan san máu nhuộm

Thương sắc hương tàn mau

Miên viễn thiên nhai

Phất tay xoay hồng phiến

Tương kiến Như Lai khúc Lan Lăng thấu triệt

Tùng sinh u yết trung hồn nữ kiệt

Dưới chân thành hoa rơi tiễn biệt

Giờ đây ân nghĩa tuyệt tro rắc mưa đầy hiên...

Quân Dạ Vu lẩm nhẩm lời bài hát trong miệng, sau đó hắn ngẩng đầu lên, khoé môi cong nhẹ

Gặp “Đồng hương” rồi!

Nhanh chóng bước lên phía trước, hắn nhìn thấy một tiểu cô nương đang ngồi trên một cành hoa đào. Y phục trắng như tuyết, ba ngàn sợi tóc đen theo gió tung bay như những tinh linh đang nhảy múa. Mắt như thu thuỷ, da như dương chi bạch ngọc, môi đào hồng nhuận xinh đẹp. Người trước mắt này, thực xứng với câu “Mỹ nhân như hoạ”!

Như nhận thấy có người đến, nàng dừng thổi sáo, đảo mắt nhìn Quân Dạ Vu. Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt kinh diễm lộ ra rõ ràng. Nàng thấy người trước mắt thật đẹp, tựa hồ không gì có thể so sánh được với nam nhân trước mắt này.

“Bài vừa thổi, là Khiên ti hí sao?” Quân Dạ Vu cong môi cười, ôn thanh hỏi. Trong lòng là từng trận mong chờ. Hi vọng cô nương trước mắt này giống hắn, cũng đến từ nơi đó

Chỉ thấy nữ tử hai mắt sáng lên, sau đó túm lấy cổ áo Quân Dạ Vu lắc mạnh, hai mắt nhìn hắn chằm chằm không giấu nổi sự phấn khích nơi đáy mắt.

“Ngươi cũng đến từ Hoa Quốc!?” Khưu Tâm Lan hỏi, hận không thể đem nam nhân trước mặt tra hỏi từ đầu đến cuối

“Phải, ta cũng tới từ Hoa Quốc, tên Quân Dạ Vu, là bác sĩ đa khoa” Quân Dạ Vu đập một phát vào tay nữ tử kia, nhẹ nhàng chỉnh chu lại quần áo cẩn thận, ánh mắt chứa ý cười nhìn Khưu Tâm Lan.

“A!? Bác sĩ Quân!? Là bác sĩ tài năng trẻ tuổi nhất được quốc gia công nhận a!?” Khưu Tâm Lan kích động đến mức chỉ muốn ôm đùi vị trước mặt này. Bác sĩ Quân, là bác sĩ Quân Dạ Vu được Viện y học Quốc tế công nhận, là bác sĩ trẻ tuổi thiên tài của quốc gia! Idol của nàng a!

Quân Dạ Vu cười gượng. Vị cô nương này kích động quá rồi..

“Bác sĩ Quân, ta là Khưu Tâm Lan, fan não tàn của ngài!” Khưu Tâm Lan cong mắt cười, nói. Đoạn, như nhận ra điều gì đó, nàng nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.

Tại sao bác sĩ Quân của nàng lại nhỏ như vậy!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau