Tư Tế Đại Nhân Xuyên Đến Thập Niên 60
Chương 41: Chuyện Này Chỉ Có Nhà Họ Mộc Các Người Mới Giải Quyết Được.
Những đứa trẻ trong làng đều sợ phòng thuốc. Trong suy nghĩ của chúng, phòng thuốc đồng nghĩa với thuốc đắng, bình thường nhìn thấy phòng thuốc đều đi vòng, tuyệt đối không có khả năng chủ động đến gần.
Mộc Huyền Cơ cũng thuộc dạng trẻ nhỏ chưa phải làm việc. Người lớn bận thu hoạch, cô bé tự chăm sóc mình không quậy phá, hoặc ở nhà đọc sách, hoặc đi dạo trong làng, cũng đến xem lương thực chở về.
Tuy không ngon bằng lúa Thanh Khê do làng tự trồng, nhưng màu sắc cũng được, hạt chắc, đều là lúa tốt.
Nhìn thế này, thì nơi ba mẹ cô bé đến, năm nay mùa màng cũng không tệ.
"Phúc Bảo, em cũng vào chơi trốn tìm à."
Mộc Huyền Cơ quay đầu lại, thấy một cô bé buộc hai bím tóc trên đầu đang trốn sau đống lương thực, chớp đôi mắt tròn xoe cười với cô.
"Chị là con của dì Quế Chi phải không? Tên là Mộc Mộc đúng không."
Mộc Mộc phấn khích gật đầu: "Chị tên là Mộc Mộc, nhà chị gần nhà em, chị có thể đến nhà em chơi không?"
"Đến nhà em chơi á? Nhà em không có gì hay ho đâu."
"Có chứ, nhà em có hổ, còn có đại bàng nữa." Mộc Mộc dang rộng hai cánh tay làm động tác đại bàng vỗ cánh.
Mộc Huyền Cơ bị cô bé chọc cười: "Chúng cũng không thường ở nhà."
"Đúng rồi, mẹ chị bảo chúng sống trên núi." Mộc Mộc hơi thất vọng.
"Nếu chị thích thì lần sau Hoa Hoa về, em bảo Hoa Hoa cõng chị chạy hai vòng."
"Oa!" Mộc Mộc mắt sáng rực: "Có thể để đại bàng cõng chị không?"
"E là không được." Mộc Huyền Cơ nhìn vào cái bụng phúng phính của cô bé.
Mộc Mộc tỏ ra tiếc nuối, suy nghĩ một chút: "Nếu đại bàng không được thì Hoa Hoa cũng được."
Mộc Huyền Cơ mỉm cười, xoa xoa bím tóc nhỏ của cô bé.
Mộc Mộc không vui: "Phúc Bảo, không được giật tóc chị nhé."
Mộc Huyền Cơ ngượng ngùng rụt tay lại, quên mất mình cũng là một đứa trẻ còn nhỏ hơn cô bé.
Mộc Mộc chủ động nắm tay cô bé: "Phúc Bảo ngoan quá, chị dẫn em lên núi hái lựu ăn."
Mộc Huyền Cơ còn chưa kịp từ chối, đã bị Mộc Mộc kéo đi. Mộc Mộc nắm rất chặt, cô bé không thể giãy khỏi, cuối cùng vẫn là bà Ba nhìn thấy, bà lão mới "giải cứu" cô.
Bà Ba có việc phải làm, sau khi giải cứu cô bé xong lại đi mất. Mộc Huyền Cơ thấy Mộc Mộc lại rục rịch muốn lao vào mình, Mộc Huyền Cơ hiếm khi chủ động chạy nhanh mấy bước sang phòng thuốc đối diện.
Quả nhiên, Mộc Mộc thấy Mộc Huyền Cơ đến phòng thuốc thì dừng bước, chạy đi chơi chỗ khác.
Hôm nay trời nắng đẹp, bên ngoài phòng thuốc bày một vòng giá tre, trên nia của giá phơi đủ các loại dược liệu.
Mộc Huyền Cơ cũng thuộc dạng trẻ nhỏ chưa phải làm việc. Người lớn bận thu hoạch, cô bé tự chăm sóc mình không quậy phá, hoặc ở nhà đọc sách, hoặc đi dạo trong làng, cũng đến xem lương thực chở về.
Tuy không ngon bằng lúa Thanh Khê do làng tự trồng, nhưng màu sắc cũng được, hạt chắc, đều là lúa tốt.
Nhìn thế này, thì nơi ba mẹ cô bé đến, năm nay mùa màng cũng không tệ.
"Phúc Bảo, em cũng vào chơi trốn tìm à."
Mộc Huyền Cơ quay đầu lại, thấy một cô bé buộc hai bím tóc trên đầu đang trốn sau đống lương thực, chớp đôi mắt tròn xoe cười với cô.
"Chị là con của dì Quế Chi phải không? Tên là Mộc Mộc đúng không."
Mộc Mộc phấn khích gật đầu: "Chị tên là Mộc Mộc, nhà chị gần nhà em, chị có thể đến nhà em chơi không?"
"Đến nhà em chơi á? Nhà em không có gì hay ho đâu."
"Có chứ, nhà em có hổ, còn có đại bàng nữa." Mộc Mộc dang rộng hai cánh tay làm động tác đại bàng vỗ cánh.
Mộc Huyền Cơ bị cô bé chọc cười: "Chúng cũng không thường ở nhà."
"Đúng rồi, mẹ chị bảo chúng sống trên núi." Mộc Mộc hơi thất vọng.
"Nếu chị thích thì lần sau Hoa Hoa về, em bảo Hoa Hoa cõng chị chạy hai vòng."
"Oa!" Mộc Mộc mắt sáng rực: "Có thể để đại bàng cõng chị không?"
"E là không được." Mộc Huyền Cơ nhìn vào cái bụng phúng phính của cô bé.
Mộc Mộc tỏ ra tiếc nuối, suy nghĩ một chút: "Nếu đại bàng không được thì Hoa Hoa cũng được."
Mộc Huyền Cơ mỉm cười, xoa xoa bím tóc nhỏ của cô bé.
Mộc Mộc không vui: "Phúc Bảo, không được giật tóc chị nhé."
Mộc Huyền Cơ ngượng ngùng rụt tay lại, quên mất mình cũng là một đứa trẻ còn nhỏ hơn cô bé.
Mộc Mộc chủ động nắm tay cô bé: "Phúc Bảo ngoan quá, chị dẫn em lên núi hái lựu ăn."
Mộc Huyền Cơ còn chưa kịp từ chối, đã bị Mộc Mộc kéo đi. Mộc Mộc nắm rất chặt, cô bé không thể giãy khỏi, cuối cùng vẫn là bà Ba nhìn thấy, bà lão mới "giải cứu" cô.
Bà Ba có việc phải làm, sau khi giải cứu cô bé xong lại đi mất. Mộc Huyền Cơ thấy Mộc Mộc lại rục rịch muốn lao vào mình, Mộc Huyền Cơ hiếm khi chủ động chạy nhanh mấy bước sang phòng thuốc đối diện.
Quả nhiên, Mộc Mộc thấy Mộc Huyền Cơ đến phòng thuốc thì dừng bước, chạy đi chơi chỗ khác.
Hôm nay trời nắng đẹp, bên ngoài phòng thuốc bày một vòng giá tre, trên nia của giá phơi đủ các loại dược liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất