Chương 32: Bản Tính
Gió lớn vẫn vù vù vỗ vào cửa sổ, mưa to tưới lên những bông hoa bị tàn phá trên bệ cửa sổ. Những bông hồng trắng yếu đuối khóc nức nở trong cơn mưa bão, từ từ héo úa, dưới gốc cây trải ra những cánh hoa đầy mặt đất.
Đóa hoa xinh đẹp nhất lại được bảo vệ ở trong phòng, không bị gió thổi mưa đánh, lặng lẽ nở rộ, cực kỳ dụ hoặc.
Tiếng gió và mưa che giấu động tĩnh trong phòng. Cách một cửa sổ, tiếng mưa bên ngoài nghe có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, ngẫu nhiên ầm ầm vang lên tiếng sấm, gõ vào trong lòng bịch bịch loạn xạ.
Ngón tay thon dài của Adonis nắm chặt bông hồng trắng thánh khiết, dịu dàng vuốt ve thân cây và cành lá, nhẹ nhàng vân vê cánh hoa mềm mại, chọc cho bông hoa run rẩy. Hoa hồng trắng duyên dáng yêu kiều dưới ngón tay hơi khép vào, lại bị Adonis ép buộc mở ra.
"Nghe lời."
Adonis rõ ràng rất dịu dàng, có đôi khi nói chuyện lại giống như mệnh lệnh, mang theo hương vị không thể cự tuyệt, phảng phất như trời sinh bá đạo.
Hoa hồng trắng đành phải ủy ủy khuất khuất thả lỏng cành lá, mặc cho Adonis hái.
Trên đường đến, Adonis đã bẻ một bông hồng trắng, cẩn thận bảo vệ nó trong vòng tay của mình, không để cho nó bị ảnh hưởng bởi một chút gió và mưa.
Mà bông hoa trong phòng này, hắn tỉ mỉ che chở đã lâu, lúc này lại không thương tiếc như vậy.
Venus mơ hồ nhớ tới ngày mới sinh ra, cũng là một ngày mưa gió đan xen, cậu ở trong biển xóc nảy theo tiết tấu của sóng, thân thể hoàn toàn không khống chế được, tựa như bây giờ.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, mưa gió bên ngoài, phảng phất đều rơi xuống trên người cậu.
Trên bầu trời bỗng nhiên sáng lên một tia chớp, tiếp theo rơi xuống một tiếng sấm kinh hoàng, trong phòng có một khoảnh khắc sáng như ban ngày. Venus hoảng hốt nhìn thấy, đôi mắt trên người cậu hình như không phải màu vàng rực rỡ như mặt trời của Adonis, mà là màu xanh biển sâu.
Giống như đôi mắt của vị Thần biển nào đó lúc suýt rơi xuống nước bế cậu lên.
Venus toàn thân cứng ngắc.
Tia chớp chỉ sáng trong nháy mắt, căn phòng lại nhanh chóng trở về bóng tối. Venus đổ một thân mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn.
Đôi mắt vừa nhìn thấy... Cậu đã nhìn nhầm, phải không?
Nhưng cậu không kịp suy nghĩ sâu xa, liền bị nụ hôn của Adonis phủ lại.
Cậu cũng không nghĩ nữa.
Sáng sớm, không khí trong rừng mang theo sự tươi mát sau cơn mưa, hoa hồng trên bệ cửa sổ dính mưa, thành một mảnh vàng son khi được ánh sáng chiếu vào.
Trong ánh sáng ban mai dịu dàng như vậy, Venus mở đôi mắt buồn ngủ của mình và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Adonis ngồi trước cửa sổ.
Hắn rũ mắt xuống, nửa bên khuôn mặt bao phủ dưới ánh mặt trời, phảng phất như bị định hình một đoạn Lưu Kim Tuế Nguyệt.
Trong nháy mắt, Venus chỉ nghĩ đến bốn chữ.
Năm tháng êm đềm.
Sau khi được Adonis hun đúc một thời gian dài, cậu sớm trở thành một vị Thần văn hóa.
"Adonis." Venus đứng dậy, trong chớp mắt thay xong quần áo, "Có phải em đã ngủ quên không?"
Adonis quay đầu lại: "Tôi thức dậy quá sớm."
Venus vui vẻ ôm lấy hắn từ phía sau: "Em đã trưởng thành, về sau em có thể thường xuyên xuống núi chơi với anh."
Adonis cười nói: "Em trước kia không thường xuyên xuống núi sao?"
"Cái đó sao giống nhau được. Trước kia là vụng trộm xuống núi, về sau em có thể quang minh chính đại mỗi ngày tới tìm anh."
Mỗi ngày...
Adonis nghĩ đến kết giới ở đáy biển cần phải bảo vệ mọi lúc. Hắn biến mất một đêm, không biết kết giới lại có thêm mấy cái lỗ thủng.
Hắn chỉ sợ không thể mỗi ngày đến.
Adonis xoay người nhìn cậu, đưa tay kéo quần áo Venus lại.
Venus sửng sốt, cúi đầu kéo quần áo ra nhìn bả vai mình mới phát hiện trong lúc vội vàng quần áo không mặc chỉnh tề. Adonis kéo quần áo lên, vừa vặn che đi vết hôn trên vai cậu.
Adonis cũng là một người yêu rất dịu dàng trên giường, ít nhất trải nghiệm đầu tiên của Venus rất sung sướng.
Là một vị thần của tình yêu, Venus đặc biệt cởi mở với tình dục mà không xấu hổ về điều đó. Việc này trong mắt cậu cũng bình thường như người phàm cần ăn cơm uống nước, là nhu cầu trong bản tính của cậu.
Cậu không chút keo kiệt tán thưởng: "Adonis, anh thực sự làm bất cứ cái gì cũng tuyệt vời! Săn bắn cũng được, kể chuyện cũng được, trên giường cũng được."
Adonis mỉm cười, cúi đầu hôn hoa hồng của mình.
Thực sự là trưởng thành qua một đêm.
Venus không biết cậu bây giờ nhìn hấp dẫn như thế nào. Nếm qua tình dục, hoa hồng trắng thướt tha mềm mại kiều diễm nở rộ, giơ tay nhấc chân đều là mị hoặc.
Dung mạo xinh đẹp, thân thể trưởng thành, ham muốn yêu đương thản nhiên, tính tình ngây thơ.
Rất ít sinh linh trên thế gian có thể từ chối sự cám dỗ như vậy.
Vong linh cũng không thể.
Hai người vuốt ve an ủi trong nhà trên cây một lát, Venus nói lời tạm biệt với hắn rồi trở về Olympus.
Các vị thần trên núi Olympus gần đây đã đánh một canh bạc.
Mỹ Thần Venus, bông hồng trắng trên núi Thánh, lần đầu tiên hoa rơi vào nhà ai?
Vấn đề này bọn họ đều tò mò hai trăm năm, cuối cùng cũng đến lúc công bố đáp án.
Mỹ Thần kích hoạt thuộc tính ham muốn tình dục trong nghi thức trưởng thành. Cũng giống như Thần Apollo quang minh lỗi lạc sẽ không nói dối, chiến Thần Ares sẽ không yêu chuộng hòa bình, Nữ Thần chính nghĩa Themis sẽ không đứng về phía bất chính, Thần tình yêu Venus cũng sẽ không cấm dục.
Hơn nữa Thần tình yêu tuyệt sẽ không có một tình nhân. Cậu sẽ không bao giờ biết lòng trung trinh là gì. Đương nhiên, Thần Olympus hầu như cũng không biết.
Đó thực sự là một điều tốt. Điều này có nghĩa là trên núi Thánh ai cũng có cơ hội làm tình với vị Mỹ Thần tuyệt luân. Nhưng cái đầu tiên là phi phàm, tất cả mọi người đều muốn trở thành người đầu tiên.
Phần thắng tương đối lớn là Thần lửa Hephaistos, Thần rượu Dionysus, Thần sử Hermes, chiến Thần Ares. Nhưng các vị thần khác cũng không cam lòng yếu thế, luôn nghĩ vạn nhất là mình thì sao? Bọn họ còn tập thể chạy tới cung điện của Nữ Thần may mắn, thỉnh cầu Nữ Thần may mắn ban cho bọn họ một chút may mắn, có thể được Mỹ Thần rọi tới.
Nữ Thần may mắn đóng chặt cửa cung điện, cự tuyệt gặp khách —— nàng tỏ vẻ nàng cũng rất muốn cùng Mỹ Thần điện hạ có một đêm tốt đẹp, nhưng việc này ngay cả nàng cũng nghĩ khó có thể thành công.
Cho nên cơ bản chính là chọn một trong bốn tuyển thủ nóng bỏng kia.
Các vị thần lại không biết, Mỹ Thần đã sớm giao mình cho một "người phàm".
Bọn họ chờ thật lâu, cũng không đợi được tin tức Venus cùng vị thần nào đó lên giường. Venus dường như không có hứng thú với ham muốn tình dục, ngược lại cả ngày chạy xuống chân núi, nói là trên núi buồn bực quá lâu, bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc. Tựa như tình dục trong mắt cậu còn không hấp dẫn bằng cảnh vật dưới chân núi.
Tập thể chúng thần trợn tròn mắt. Khi trưởng thành, vị Thần tình yêu không có lý do nào mà lại tinh khiết như vậy, điều này trái với bản chất của cậu.
Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn là Ares.
Rất nhiều thần có ý nghĩ với Venus, chỉ có chiến Thần này không có gì là rào cản, ở trước mặt Venus nói thẳng.
Ares từ trước đến nay không biết cái gì gọi là quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp ngăn lại Venus trên đường xuống núi.
Venus dừng lại hỏi với sự nghi ngờ, "Ares, có việc gì không?" Cậu đang nóng lòng gặp Adonis.
Ares nhìn chằm chằm vào cậu: "Venus, tôi muốn làm tình nhân của cậu."
Có nghĩa là muốn ngủ với cậu.
Các vị thần Hy Lạp hầu như không có tình yêu đích thực, nói chuyện bằng thận, rất thẳng thắn.
Ares thừa nhận Venus hấp dẫn hơn bất kỳ người yêu nào trong quá khứ của hắn, hắn ta đã chờ đợi hai trăm năm, không thể chờ đợi thêm nữa.
Venus chớp mắt: "À." Sau đó vòng qua Ares tiếp tục xuống núi.
Ares gấp gáp, một lần nữa chặn đường: "À là có ý gì, cậu đồng ý sao?"
Venus tiếp tục đi xuống núi: "Tôi không đồng ý."
Cậu rất nguyện ý, nhưng không thể đồng ý.
Ares không hiểu, lại tiến lên truy vấn: "Tại sao không đồng ý?"
Hắn đối với một vị Thần tình dục đưa ra thỉnh cầu như vậy, cư nhiên bị cự tuyệt? Tại sao? Sức quyến rũ của hắn không đủ lớn sao?
Venus nhiều lần bị cản trở xuống núi, vẻ mặt không vui: "Không có lý do tại sao, nếu anh còn chặn đường, tôi sẽ tức giận."
Ares lúc này mới không cam tâm tình nguyện nhường đường. Hắn không biết Venus cấp bách như vậy làm cái gì, phong cảnh dưới chân núi chẳng lẽ so với hắn còn đẹp hơn sao?
Câu trả lời là đúng. Bởi vì có Adonis dưới chân núi.
Ham muốn tình dục là bản chất và thiên tính của Venus. Loại chuyện này cùng ai làm đều có thể. Cũng giống như một người yêu thích mỹ thực, miễn là thức ăn ngon, người làm ra không quan trọng.
Đối với Venus mà nói, chỉ cần kỹ thuật của đối phương không kém, lớn lên bắt mắt, có thể cho cậu trải nghiệm đủ vui vẻ, là người nào cũng không quan trọng.
Lời mời của Ares, cậu hoàn toàn có thể đáp ứng. Ai sẽ ghét mỹ thực? Thức ăn ngon tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Vì vậy, cậu muốn.
Nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến Adonis.
Venus đương nhiên không có khả năng cấm dục, dục vọng trưởng thành của cậu đều là xuống núi tìm Adonis giải quyết.
Cậu đã biết rõ Adonis không phải người phàm, mỗi lần xuống núi vẫn sẽ thổi ốc biển, bằng không tòa nhà trên cây kia sẽ không có người ở. Nhưng cậu vẫn không chọc thủng.
Venus cảm thấy danh tính của Adonis cũng không quan trọng, miễn là Adonis ở bên cậu.
Phương thức bọn họ ở chung cùng trước khi trưởng thành cũng không khác nhau, nên chơi thì chơi, nên hôn liền hôn, chính là so với trước kia có thêm một hoạt động —— cuối cùng luôn có thể lăn giường.
Khi mọi thứ đang làm được một nửa, Adonis đột nhiên hỏi cậu, "Venus, nếu ai đó muốn làm với em, em sẽ đồng ý?"
Venus vô thức trả lời, "Tại sao không?"
Vì vậy, hành động của Adonis dừng lại.
Venus hô nhẹ một tiếng: "... Adonis?" Hắn thế nhưng vào thời điểm này dừng lại!
"Tại sao?" Đáy mắt Adonis rũ xuống có một tia u ám, rất nhanh đã bị ưu thương thay thế, "Em nói yêu tôi, chẳng lẽ là lừa tôi sao?"
"Em đương nhiên yêu anh, em yêu anh nhất, Adonis." Venus luống cuống nói, "Nhưng mà, tình yêu và tình dục là hai chuyện khác nhau."
Tình yêu và tình dục đều là thần chức của cậu, cậu phân biệt rõ ràng. Cậu yêu Adonis, nhưng cậu cũng có thể ôm hôn bất cứ ai.
"Em và người khác làm chuyện này, tôi sẽ đau lòng, ghen tuông và ghen tị." Adonis nhìn chằm chằm vào cậu hỏi, "Cho dù như vậy em cũng vẫn làm sao?"
Venus bối rối: "Tại sao anh lại đau lòng?" Ghen tuông và ghen tị là cảm giác như thế nào?
Adonis hỏi ngược lại: "Em cảm thấy thế nào nếu tôi làm việc này với người khác?"
"Em không có cảm giác, anh có thể tìm bất luận kẻ nào giải tỏa dục vọng." Venus thành thật nói, "Chỉ cần anh yêu em là được rồi."
Adonis: "..."
Hắn không nói gì nữa, tiếp tục làm chuyện vừa rồi, lúc này làm đến hung ác.
Adonis luôn dịu dàng, nhưng lần này thật sự quá hung dữ. Hắn không nói một câu với Venus, chỉ ôm Venus từ giường mềm mại đến bàn làm việc cứng rắn, mở cửa sổ để gió mát thổi vào, trầm mặc biểu đạt sự không vui của mình. Nhưng Thần tình yêu rất trung thực với ham muốn của mình, sau khi kết thúc, cậu vui vẻ nói rằng cái này thoải mái và thú vị hơn, thời gian tới có thể tiếp tục, ngoài trời cũng được.
Adonis nghe nói như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán, tựa hồ không có biện pháp với cậu.
Cho đến bây giờ, Venus vẫn không hiểu cậu ngủ với người khác, Adonis có gì đau lòng?
Mặc dù Venus không biết tại sao Adonis buồn vì điều này, nhưng cậu chắc chắn không muốn Adonis buồn, vì thế cậu đã từ chối yêu cầu của Ares.
Ngôi nhà trên cây trong rừng.
Venus hào hứng nói chuyện với Adonis về những gì đã xảy ra gần đây trên núi. Adonis đứng trước bàn làm việc, lặng lẽ lắng nghe và cắt tỉa hoa hồng trắng trên khung cửa sổ. Kéo sắc bén phát ra tiếng rắc rắc thanh thúy, cành cây từng chút từng chút đổi thành hình dạng hắn muốn.
"Adonis." Venus nói với giọng điệu tự nhiên, "Ares nói rằng hắn muốn trở thành tình nhân của em."
Cậu luôn luôn nói với Adonis những gì cậu đã trải qua trên núi, cậu cũng không ngần ngại nói về nó. Trong nhận thức của Venus, điều này thực sự không phải là một vấn đề lớn, mức độ tương đương với "những người khác mời em nếm thử một món ăn mới."
Kéo của Adonis dừng lại, giọng điệu bình tĩnh: "Em có đồng ý không?"
Nếu Venus trả lời không tốt, kéo sẽ không cắt hoa nữa, mà là mái tóc vàng của Mỹ Thần. . Truyện hay luôn có tại == T R Ù M t r u у ệ n . m e ==
Adonis không nỡ làm tổn thương Venus, ngay cả cảnh cáo cũng dịu dàng. Bằng không với sự thô bạo của Hải Hoàng, kéo một giây sau đâm thủng hẳn là trái tim.
Venus lắc đầu: "Em từ chối."
Adonis chậm rãi tiếp tục cắt tỉa hoa hồng trắng như không có gì xảy ra: "Tại sao từ chối?"
Venus nghiêng đầu: "Không phải anh nói anh sẽ buồn sao?"
Adonis dừng lại một lần nữa.
Sau đó, hắn đặt kéo trên bàn và quay lại nhìn Venus: "Bởi vì em quan tâm đến cảm xúc của tôi sao?"
Venus ôm lấy eo hắn: "Em làm sao mà không quan tâm đến anh chứ?"
Adonis cúi đầu vuốt ve mái tóc vàng của cậu: "Vậy em nguyện ý cả đời này chỉ có một người yêu là anh không?"
Venus suy nghĩ nghiêm túc một thời gian dài, cuối cùng uyển chuyển trả lời: "Adonis, em không muốn lừa gạt anh."
Cái này cũng giống như làm cho những người yêu thích mỹ thực chỉ ăn một món ăn suốt cuộc đời họ, cho dù ngon cũng sẽ ngấy. Cậu hiện tại đang nghiện món ăn này, có lẽ sau này cũng sẽ thích ăn món này nhất, nhưng khẳng định còn có thể thưởng thức món ăn khác.
Logic của Venus rất đơn giản. Cậu cảm thấy chuyện này rất bình thường, rơi vào trong mắt người ngoài, liền gọi là cặn bã rõ ràng.
“......”
"Tôi biết rồi." Adonis khép mắt, "Không cần nói cho tôi biết đáp án."
Chính nghĩa là bản chất của Nữ Thần chính nghĩa, phong lưu là bản chất thiên tính của tình yêu. Venus và Zeus cũng có bản tính phong lưu như nhau. Không giống như Zeus, Zeus là về bầu trời và sấm sét, phong lưu là tính cách của hắn ta. Venus nắm giữ tình yêu và ham muốn tình dục, phong lưu là thần tính của cậu. Thần tính so với cá tính càng sâu sắc hơn, cũng khó thay đổi hơn.
Venus không thể hứa hẹn một lòng, làm cho cậu trung trinh, khó khăn không kém gì để Nữ Thần chính nghĩa đứng ở trận doanh tà ác.
Tất cả những gì cậu có thể làm là nói sự thật. Cậu thích Adonis, nhưng cậu không thể chống lại bản chất của mình.
Mặc dù Adonis luôn kể cho cậu nghe những câu chuyện nghịch thiên, nhân vật chính trong câu chuyện nghịch thiên thật dễ dàng, đợi đến khi thực tế mới biết khó như lên trời.
Không, so với khó như lên trời còn cao hơn một chút.
Lên trời cũng khó khăn, huống chi nghịch thiên...
.....????????????????????????????????.....
6/10/2021
#NTT
Đóa hoa xinh đẹp nhất lại được bảo vệ ở trong phòng, không bị gió thổi mưa đánh, lặng lẽ nở rộ, cực kỳ dụ hoặc.
Tiếng gió và mưa che giấu động tĩnh trong phòng. Cách một cửa sổ, tiếng mưa bên ngoài nghe có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, ngẫu nhiên ầm ầm vang lên tiếng sấm, gõ vào trong lòng bịch bịch loạn xạ.
Ngón tay thon dài của Adonis nắm chặt bông hồng trắng thánh khiết, dịu dàng vuốt ve thân cây và cành lá, nhẹ nhàng vân vê cánh hoa mềm mại, chọc cho bông hoa run rẩy. Hoa hồng trắng duyên dáng yêu kiều dưới ngón tay hơi khép vào, lại bị Adonis ép buộc mở ra.
"Nghe lời."
Adonis rõ ràng rất dịu dàng, có đôi khi nói chuyện lại giống như mệnh lệnh, mang theo hương vị không thể cự tuyệt, phảng phất như trời sinh bá đạo.
Hoa hồng trắng đành phải ủy ủy khuất khuất thả lỏng cành lá, mặc cho Adonis hái.
Trên đường đến, Adonis đã bẻ một bông hồng trắng, cẩn thận bảo vệ nó trong vòng tay của mình, không để cho nó bị ảnh hưởng bởi một chút gió và mưa.
Mà bông hoa trong phòng này, hắn tỉ mỉ che chở đã lâu, lúc này lại không thương tiếc như vậy.
Venus mơ hồ nhớ tới ngày mới sinh ra, cũng là một ngày mưa gió đan xen, cậu ở trong biển xóc nảy theo tiết tấu của sóng, thân thể hoàn toàn không khống chế được, tựa như bây giờ.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, mưa gió bên ngoài, phảng phất đều rơi xuống trên người cậu.
Trên bầu trời bỗng nhiên sáng lên một tia chớp, tiếp theo rơi xuống một tiếng sấm kinh hoàng, trong phòng có một khoảnh khắc sáng như ban ngày. Venus hoảng hốt nhìn thấy, đôi mắt trên người cậu hình như không phải màu vàng rực rỡ như mặt trời của Adonis, mà là màu xanh biển sâu.
Giống như đôi mắt của vị Thần biển nào đó lúc suýt rơi xuống nước bế cậu lên.
Venus toàn thân cứng ngắc.
Tia chớp chỉ sáng trong nháy mắt, căn phòng lại nhanh chóng trở về bóng tối. Venus đổ một thân mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn.
Đôi mắt vừa nhìn thấy... Cậu đã nhìn nhầm, phải không?
Nhưng cậu không kịp suy nghĩ sâu xa, liền bị nụ hôn của Adonis phủ lại.
Cậu cũng không nghĩ nữa.
Sáng sớm, không khí trong rừng mang theo sự tươi mát sau cơn mưa, hoa hồng trên bệ cửa sổ dính mưa, thành một mảnh vàng son khi được ánh sáng chiếu vào.
Trong ánh sáng ban mai dịu dàng như vậy, Venus mở đôi mắt buồn ngủ của mình và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Adonis ngồi trước cửa sổ.
Hắn rũ mắt xuống, nửa bên khuôn mặt bao phủ dưới ánh mặt trời, phảng phất như bị định hình một đoạn Lưu Kim Tuế Nguyệt.
Trong nháy mắt, Venus chỉ nghĩ đến bốn chữ.
Năm tháng êm đềm.
Sau khi được Adonis hun đúc một thời gian dài, cậu sớm trở thành một vị Thần văn hóa.
"Adonis." Venus đứng dậy, trong chớp mắt thay xong quần áo, "Có phải em đã ngủ quên không?"
Adonis quay đầu lại: "Tôi thức dậy quá sớm."
Venus vui vẻ ôm lấy hắn từ phía sau: "Em đã trưởng thành, về sau em có thể thường xuyên xuống núi chơi với anh."
Adonis cười nói: "Em trước kia không thường xuyên xuống núi sao?"
"Cái đó sao giống nhau được. Trước kia là vụng trộm xuống núi, về sau em có thể quang minh chính đại mỗi ngày tới tìm anh."
Mỗi ngày...
Adonis nghĩ đến kết giới ở đáy biển cần phải bảo vệ mọi lúc. Hắn biến mất một đêm, không biết kết giới lại có thêm mấy cái lỗ thủng.
Hắn chỉ sợ không thể mỗi ngày đến.
Adonis xoay người nhìn cậu, đưa tay kéo quần áo Venus lại.
Venus sửng sốt, cúi đầu kéo quần áo ra nhìn bả vai mình mới phát hiện trong lúc vội vàng quần áo không mặc chỉnh tề. Adonis kéo quần áo lên, vừa vặn che đi vết hôn trên vai cậu.
Adonis cũng là một người yêu rất dịu dàng trên giường, ít nhất trải nghiệm đầu tiên của Venus rất sung sướng.
Là một vị thần của tình yêu, Venus đặc biệt cởi mở với tình dục mà không xấu hổ về điều đó. Việc này trong mắt cậu cũng bình thường như người phàm cần ăn cơm uống nước, là nhu cầu trong bản tính của cậu.
Cậu không chút keo kiệt tán thưởng: "Adonis, anh thực sự làm bất cứ cái gì cũng tuyệt vời! Săn bắn cũng được, kể chuyện cũng được, trên giường cũng được."
Adonis mỉm cười, cúi đầu hôn hoa hồng của mình.
Thực sự là trưởng thành qua một đêm.
Venus không biết cậu bây giờ nhìn hấp dẫn như thế nào. Nếm qua tình dục, hoa hồng trắng thướt tha mềm mại kiều diễm nở rộ, giơ tay nhấc chân đều là mị hoặc.
Dung mạo xinh đẹp, thân thể trưởng thành, ham muốn yêu đương thản nhiên, tính tình ngây thơ.
Rất ít sinh linh trên thế gian có thể từ chối sự cám dỗ như vậy.
Vong linh cũng không thể.
Hai người vuốt ve an ủi trong nhà trên cây một lát, Venus nói lời tạm biệt với hắn rồi trở về Olympus.
Các vị thần trên núi Olympus gần đây đã đánh một canh bạc.
Mỹ Thần Venus, bông hồng trắng trên núi Thánh, lần đầu tiên hoa rơi vào nhà ai?
Vấn đề này bọn họ đều tò mò hai trăm năm, cuối cùng cũng đến lúc công bố đáp án.
Mỹ Thần kích hoạt thuộc tính ham muốn tình dục trong nghi thức trưởng thành. Cũng giống như Thần Apollo quang minh lỗi lạc sẽ không nói dối, chiến Thần Ares sẽ không yêu chuộng hòa bình, Nữ Thần chính nghĩa Themis sẽ không đứng về phía bất chính, Thần tình yêu Venus cũng sẽ không cấm dục.
Hơn nữa Thần tình yêu tuyệt sẽ không có một tình nhân. Cậu sẽ không bao giờ biết lòng trung trinh là gì. Đương nhiên, Thần Olympus hầu như cũng không biết.
Đó thực sự là một điều tốt. Điều này có nghĩa là trên núi Thánh ai cũng có cơ hội làm tình với vị Mỹ Thần tuyệt luân. Nhưng cái đầu tiên là phi phàm, tất cả mọi người đều muốn trở thành người đầu tiên.
Phần thắng tương đối lớn là Thần lửa Hephaistos, Thần rượu Dionysus, Thần sử Hermes, chiến Thần Ares. Nhưng các vị thần khác cũng không cam lòng yếu thế, luôn nghĩ vạn nhất là mình thì sao? Bọn họ còn tập thể chạy tới cung điện của Nữ Thần may mắn, thỉnh cầu Nữ Thần may mắn ban cho bọn họ một chút may mắn, có thể được Mỹ Thần rọi tới.
Nữ Thần may mắn đóng chặt cửa cung điện, cự tuyệt gặp khách —— nàng tỏ vẻ nàng cũng rất muốn cùng Mỹ Thần điện hạ có một đêm tốt đẹp, nhưng việc này ngay cả nàng cũng nghĩ khó có thể thành công.
Cho nên cơ bản chính là chọn một trong bốn tuyển thủ nóng bỏng kia.
Các vị thần lại không biết, Mỹ Thần đã sớm giao mình cho một "người phàm".
Bọn họ chờ thật lâu, cũng không đợi được tin tức Venus cùng vị thần nào đó lên giường. Venus dường như không có hứng thú với ham muốn tình dục, ngược lại cả ngày chạy xuống chân núi, nói là trên núi buồn bực quá lâu, bị thế giới phồn hoa bên ngoài mê hoặc. Tựa như tình dục trong mắt cậu còn không hấp dẫn bằng cảnh vật dưới chân núi.
Tập thể chúng thần trợn tròn mắt. Khi trưởng thành, vị Thần tình yêu không có lý do nào mà lại tinh khiết như vậy, điều này trái với bản chất của cậu.
Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn là Ares.
Rất nhiều thần có ý nghĩ với Venus, chỉ có chiến Thần này không có gì là rào cản, ở trước mặt Venus nói thẳng.
Ares từ trước đến nay không biết cái gì gọi là quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp ngăn lại Venus trên đường xuống núi.
Venus dừng lại hỏi với sự nghi ngờ, "Ares, có việc gì không?" Cậu đang nóng lòng gặp Adonis.
Ares nhìn chằm chằm vào cậu: "Venus, tôi muốn làm tình nhân của cậu."
Có nghĩa là muốn ngủ với cậu.
Các vị thần Hy Lạp hầu như không có tình yêu đích thực, nói chuyện bằng thận, rất thẳng thắn.
Ares thừa nhận Venus hấp dẫn hơn bất kỳ người yêu nào trong quá khứ của hắn, hắn ta đã chờ đợi hai trăm năm, không thể chờ đợi thêm nữa.
Venus chớp mắt: "À." Sau đó vòng qua Ares tiếp tục xuống núi.
Ares gấp gáp, một lần nữa chặn đường: "À là có ý gì, cậu đồng ý sao?"
Venus tiếp tục đi xuống núi: "Tôi không đồng ý."
Cậu rất nguyện ý, nhưng không thể đồng ý.
Ares không hiểu, lại tiến lên truy vấn: "Tại sao không đồng ý?"
Hắn đối với một vị Thần tình dục đưa ra thỉnh cầu như vậy, cư nhiên bị cự tuyệt? Tại sao? Sức quyến rũ của hắn không đủ lớn sao?
Venus nhiều lần bị cản trở xuống núi, vẻ mặt không vui: "Không có lý do tại sao, nếu anh còn chặn đường, tôi sẽ tức giận."
Ares lúc này mới không cam tâm tình nguyện nhường đường. Hắn không biết Venus cấp bách như vậy làm cái gì, phong cảnh dưới chân núi chẳng lẽ so với hắn còn đẹp hơn sao?
Câu trả lời là đúng. Bởi vì có Adonis dưới chân núi.
Ham muốn tình dục là bản chất và thiên tính của Venus. Loại chuyện này cùng ai làm đều có thể. Cũng giống như một người yêu thích mỹ thực, miễn là thức ăn ngon, người làm ra không quan trọng.
Đối với Venus mà nói, chỉ cần kỹ thuật của đối phương không kém, lớn lên bắt mắt, có thể cho cậu trải nghiệm đủ vui vẻ, là người nào cũng không quan trọng.
Lời mời của Ares, cậu hoàn toàn có thể đáp ứng. Ai sẽ ghét mỹ thực? Thức ăn ngon tất nhiên là càng nhiều càng tốt. Vì vậy, cậu muốn.
Nhưng đột nhiên cậu nghĩ đến Adonis.
Venus đương nhiên không có khả năng cấm dục, dục vọng trưởng thành của cậu đều là xuống núi tìm Adonis giải quyết.
Cậu đã biết rõ Adonis không phải người phàm, mỗi lần xuống núi vẫn sẽ thổi ốc biển, bằng không tòa nhà trên cây kia sẽ không có người ở. Nhưng cậu vẫn không chọc thủng.
Venus cảm thấy danh tính của Adonis cũng không quan trọng, miễn là Adonis ở bên cậu.
Phương thức bọn họ ở chung cùng trước khi trưởng thành cũng không khác nhau, nên chơi thì chơi, nên hôn liền hôn, chính là so với trước kia có thêm một hoạt động —— cuối cùng luôn có thể lăn giường.
Khi mọi thứ đang làm được một nửa, Adonis đột nhiên hỏi cậu, "Venus, nếu ai đó muốn làm với em, em sẽ đồng ý?"
Venus vô thức trả lời, "Tại sao không?"
Vì vậy, hành động của Adonis dừng lại.
Venus hô nhẹ một tiếng: "... Adonis?" Hắn thế nhưng vào thời điểm này dừng lại!
"Tại sao?" Đáy mắt Adonis rũ xuống có một tia u ám, rất nhanh đã bị ưu thương thay thế, "Em nói yêu tôi, chẳng lẽ là lừa tôi sao?"
"Em đương nhiên yêu anh, em yêu anh nhất, Adonis." Venus luống cuống nói, "Nhưng mà, tình yêu và tình dục là hai chuyện khác nhau."
Tình yêu và tình dục đều là thần chức của cậu, cậu phân biệt rõ ràng. Cậu yêu Adonis, nhưng cậu cũng có thể ôm hôn bất cứ ai.
"Em và người khác làm chuyện này, tôi sẽ đau lòng, ghen tuông và ghen tị." Adonis nhìn chằm chằm vào cậu hỏi, "Cho dù như vậy em cũng vẫn làm sao?"
Venus bối rối: "Tại sao anh lại đau lòng?" Ghen tuông và ghen tị là cảm giác như thế nào?
Adonis hỏi ngược lại: "Em cảm thấy thế nào nếu tôi làm việc này với người khác?"
"Em không có cảm giác, anh có thể tìm bất luận kẻ nào giải tỏa dục vọng." Venus thành thật nói, "Chỉ cần anh yêu em là được rồi."
Adonis: "..."
Hắn không nói gì nữa, tiếp tục làm chuyện vừa rồi, lúc này làm đến hung ác.
Adonis luôn dịu dàng, nhưng lần này thật sự quá hung dữ. Hắn không nói một câu với Venus, chỉ ôm Venus từ giường mềm mại đến bàn làm việc cứng rắn, mở cửa sổ để gió mát thổi vào, trầm mặc biểu đạt sự không vui của mình. Nhưng Thần tình yêu rất trung thực với ham muốn của mình, sau khi kết thúc, cậu vui vẻ nói rằng cái này thoải mái và thú vị hơn, thời gian tới có thể tiếp tục, ngoài trời cũng được.
Adonis nghe nói như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán, tựa hồ không có biện pháp với cậu.
Cho đến bây giờ, Venus vẫn không hiểu cậu ngủ với người khác, Adonis có gì đau lòng?
Mặc dù Venus không biết tại sao Adonis buồn vì điều này, nhưng cậu chắc chắn không muốn Adonis buồn, vì thế cậu đã từ chối yêu cầu của Ares.
Ngôi nhà trên cây trong rừng.
Venus hào hứng nói chuyện với Adonis về những gì đã xảy ra gần đây trên núi. Adonis đứng trước bàn làm việc, lặng lẽ lắng nghe và cắt tỉa hoa hồng trắng trên khung cửa sổ. Kéo sắc bén phát ra tiếng rắc rắc thanh thúy, cành cây từng chút từng chút đổi thành hình dạng hắn muốn.
"Adonis." Venus nói với giọng điệu tự nhiên, "Ares nói rằng hắn muốn trở thành tình nhân của em."
Cậu luôn luôn nói với Adonis những gì cậu đã trải qua trên núi, cậu cũng không ngần ngại nói về nó. Trong nhận thức của Venus, điều này thực sự không phải là một vấn đề lớn, mức độ tương đương với "những người khác mời em nếm thử một món ăn mới."
Kéo của Adonis dừng lại, giọng điệu bình tĩnh: "Em có đồng ý không?"
Nếu Venus trả lời không tốt, kéo sẽ không cắt hoa nữa, mà là mái tóc vàng của Mỹ Thần. . Truyện hay luôn có tại == T R Ù M t r u у ệ n . m e ==
Adonis không nỡ làm tổn thương Venus, ngay cả cảnh cáo cũng dịu dàng. Bằng không với sự thô bạo của Hải Hoàng, kéo một giây sau đâm thủng hẳn là trái tim.
Venus lắc đầu: "Em từ chối."
Adonis chậm rãi tiếp tục cắt tỉa hoa hồng trắng như không có gì xảy ra: "Tại sao từ chối?"
Venus nghiêng đầu: "Không phải anh nói anh sẽ buồn sao?"
Adonis dừng lại một lần nữa.
Sau đó, hắn đặt kéo trên bàn và quay lại nhìn Venus: "Bởi vì em quan tâm đến cảm xúc của tôi sao?"
Venus ôm lấy eo hắn: "Em làm sao mà không quan tâm đến anh chứ?"
Adonis cúi đầu vuốt ve mái tóc vàng của cậu: "Vậy em nguyện ý cả đời này chỉ có một người yêu là anh không?"
Venus suy nghĩ nghiêm túc một thời gian dài, cuối cùng uyển chuyển trả lời: "Adonis, em không muốn lừa gạt anh."
Cái này cũng giống như làm cho những người yêu thích mỹ thực chỉ ăn một món ăn suốt cuộc đời họ, cho dù ngon cũng sẽ ngấy. Cậu hiện tại đang nghiện món ăn này, có lẽ sau này cũng sẽ thích ăn món này nhất, nhưng khẳng định còn có thể thưởng thức món ăn khác.
Logic của Venus rất đơn giản. Cậu cảm thấy chuyện này rất bình thường, rơi vào trong mắt người ngoài, liền gọi là cặn bã rõ ràng.
“......”
"Tôi biết rồi." Adonis khép mắt, "Không cần nói cho tôi biết đáp án."
Chính nghĩa là bản chất của Nữ Thần chính nghĩa, phong lưu là bản chất thiên tính của tình yêu. Venus và Zeus cũng có bản tính phong lưu như nhau. Không giống như Zeus, Zeus là về bầu trời và sấm sét, phong lưu là tính cách của hắn ta. Venus nắm giữ tình yêu và ham muốn tình dục, phong lưu là thần tính của cậu. Thần tính so với cá tính càng sâu sắc hơn, cũng khó thay đổi hơn.
Venus không thể hứa hẹn một lòng, làm cho cậu trung trinh, khó khăn không kém gì để Nữ Thần chính nghĩa đứng ở trận doanh tà ác.
Tất cả những gì cậu có thể làm là nói sự thật. Cậu thích Adonis, nhưng cậu không thể chống lại bản chất của mình.
Mặc dù Adonis luôn kể cho cậu nghe những câu chuyện nghịch thiên, nhân vật chính trong câu chuyện nghịch thiên thật dễ dàng, đợi đến khi thực tế mới biết khó như lên trời.
Không, so với khó như lên trời còn cao hơn một chút.
Lên trời cũng khó khăn, huống chi nghịch thiên...
.....????????????????????????????????.....
6/10/2021
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất