Chương 5: Điều Kiện
Đường phố sáu giờ sáng vẫn không có người, bên cạnh trạm xe buýt có vài nhân viên văn phòng chờ xe buýt. Học sinh đeo cặp sách chen chúc trước quầy ăn sáng, nhận bánh bao sữa đậu nành chuẩn bị đi học. Đêm qua trời mưa mặt đất đã khô, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, là một ngày nắng.
Khác với sự náo nhiệt tối hôm qua, quán bar Yên Lạc cửa lớn lúc này đóng chặt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, quạnh quẽ cực kỳ.
Phàm là địa bàn mang theo hai chữ "Yên Lạc" đều có kết giới do Diêm Vương tự mình thiết lập, thời gian đóng cửa ai cũng đừng hòng dùng pháp lực xuyên tường vào bên trong, phi thường an toàn bảo đảm. Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng phải bị ngăn ở ngoài cửa.
Phạm Vô Cứu trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Mạnh Bà, tỉnh ngủ chưa? Xuống mở cửa."
Bà chủ ở đây chính là Mạnh Bà được Diêm Vương phái đến quản lý quán bar, tên khuê mật là Mạnh Vãn, là một cô nương bề ngoài rất trẻ trung thanh tú. Nhưng tất cả mọi người đều quen gọi cô là Mạnh Bà, lời đồn mới truyền thành một bà lão. Mạnh Vãn nhiều lần cố gắng bác bỏ tin đồn, cũng không thể đảo ngược được hình tượng đã ăn sâu vào lòng công chúng.
Không có cách nào. Tựa như Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu cũng có tên họ, thế nhân lại càng quen gọi bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường, hoặc là Thất gia Bát gia, đau đớn mất đi tên tuổi.
Đều là đồng nghiệp ngàn năm, giao tình thuộc như cháo, Phạm Vô Cứu nói chuyện không chút khách khí, giống như trở về nhà mình.
Đầu kia Mạnh Bà nhận điện thoại, Phạm Vô Cứu mở loa ngoài, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nữ tức giận mắng chửi: "Hắc Vô Thường cậu mơ quá nhiều xong buổi sáng liền đi quấy rầy mộng đẹp người ta? Quán bar của ai mở cửa ban ngày? Sớm như vậy là vội vàng đến đầu thai à? Muốn uống rượu ban đêm đến. Cúp đây!"
Tạ Tất An nói: "Mạnh cô nương."
Đầu kia đột nhiên im lặng trong chớp mắt, Mạnh Vãn định treo máy bỗng dưng dừng lại.
Không chỉ không có treo máy, giọng nói của cô cũng lập tức ôn nhu: "A... Bạch Vô Thường cũng ở đây, vừa rồi thật sự ngượng ngùng, tôi xuống mở cửa cho cậu. Họ Hắc sao cậu không nói với tôi?" Thật sự là, hại cô ở trước mặt Bạch Vô Thường mất hình tượng.
Phạm Vô Cứu: "??? " Cô vừa nghe điện thoại liền bùm bùm một trận, muốn anh nói cái gì? Và tại sao phải đối xử khác nhau như vậy? Còn nữa, anh họ Phạm!!
Nếu Mạnh Vãn biết nghi vấn của Phạm Vô Cứu, phỏng chừng còn phải trợn trắng mắt. Cũng không muốn nói một cái thẳng nam gọi người ta huỵch toẹt là Mạnh Bà, một người ôn nhuận như ngọc lịch sự gọi Mạnh cô nương, là ai cũng sẽ có thái độ khác biệt.
Vừa mới ba phút đồng hồ, Mạnh Vãn ăn mặc tinh xảo từ trên lầu đi xuống mở cửa cho bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Tạ Tất An: "Thật sự là khách quý, ngọn gió nào thổi Bạch Vô Thường tới đây?"
Nhân duyên của Bạch Vô Thường ở địa phủ tuyệt đối là tốt nhất. Nhìn giống như đoá hoa cao lãnh, kì thực ôn nhu cẩn thận, thần tiên như vậy ai mà không thích.
Tạ Tất An nói, "Có việc muốn tìm ngài mỹ thần tối hôm qua, hắn hiện tại còn đang ở quán bar sao?"
"Ở lầu hai, cậu tìm hắn có việc? Vậy thì tôi sẽ đưa cậu lên lầu, nhưng muốn gặp hay không tùy thuộc vào hắn. Dù sao cũng là vị chủ thần, tôi cũng không tiện tự ý làm chủ." Mạnh Vãn nói xong, muốn dẫn Tạ Tất An vào nhà lên lầu.
Phạm Vô Cứu lạnh lẽo nói: "Cô thật sự coi tôi là không khí a..."
Mạnh Vãn quay đầu lại, khoanh tay nhìn anh: "Ồ, tôi nhớ rồi, tối qua cậu uống một ly nước trái cây, có mang theo tiền không?"
Tạ Tất An kinh ngạc nhìn lại, ý tứ kia giống như đang hỏi: Anh còn nợ nần?
Phạm Vô Cứu: "..." Giờ phút này tình nguyện làm không khí còn tốt hơn là mất mặt trước mặt lão Bạch.
"Bao nhiêu tiền?" Tạ Tất An nói, "Tôi thay anh ấy trả tiền."
Mạnh Vãn khoát tay áo: "Bạch Vô Thường khó có được một lần đến, không tiện thu tiền của cậu. Quên đi, ly nước trái cây này coi như cho hắn."
Mạnh Vãn đi đến tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng: "Vị khách này, có người tìm ngài."
Bên trong không có động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ còn chưa tỉnh giấc?" Mạnh Vãn lẩm bẩm, lại cất cao giọng nói: "Quý khách, bên ngoài có hai vị tìm ngài, ngài có gặp không?"
Lúc này, trong phòng mới truyền ra thanh âm, lộ vài phần cẩn thận.
"Hai vị? Là ai vậy?"
Tạ Tất An mở miệng: "Câu Hồn sử phương Đông, Hắc Bạch Vô Thường."
Trong phòng trầm mặc một lát, tiếp theo một trận âm thanh bước chân tới gần, cửa liền bị mở ra.
Thần minh nước ngoài da trắng trẻo xinh đẹp đập vào mắt. Dưới hàng mi rậm rạp là đôi mắt giống như ngọc lục bảo, mái tóc màu vàng mềm mại khoác lên vai, áo sơ mi rộng lớn che đến đùi, đôi chân thon dài tuyết trắng lộ ra bên ngoài. Hắn nhìn xinh đẹp mà lười biếng, thuần khiết lại mị hoặc, chân trần giẫm lên thảm, cả người lộ ra ý vị thành thục quyến rũ.
Trời sinh là một báu vật.
Người đối với sắc đẹp thờ ơ, sẽ vì vẻ đẹp như này mà thất thần.
Venus đánh giá hai vị khách không mời này, ánh mắt rơi xuống trên người Phạm Vô Cứu: "À? Anh không phải là tên nghèo tối qua ngay cả một ly nước trái cây cũng phải ký sổ sao?"
Phạm Vô Cứu: "..." Cầu xin, qua nhanh cái chuyện này đi.
Tạ Tất An ra vẻ không biết: "Hai người quen nhau?"
"Không tính là quen biết." Venus cười khẽ, "Là tôi không có xu nào, muốn mượn tiền của vị tiên sinh này, phát hiện anh ta so với tôi còn nghèo hơn. Cậu có phải người yêu của anh ta không? Nếu là người yêu, tôi hiểu sự thờ ơ của anh ta đối với tôi. Anh ta phải là một người bầu bạn rất trung thành."
Tạ Tất An ngẩn ra, đối với một tia không vui cuối cùng mà tối hôm qua nhìn thấy cũng biến mất hầu như không còn, nổi lên một mạt sung sướng.
Thì ra thật sự là hiểu lầm.
"Không." Cậu nói, "Chúng tôi là bạn."
"Bạn?" Venus kinh ngạc che môi lại, "Nhưng tôi rõ ràng..." Rõ ràng từ trên người hai người ngửi được hơi thở của tình yêu, cũng không nồng đậm, chứng tỏ không có thời kỳ yêu đương nồng nàn đổ dầu vào mật ong, nhưng rất thanh đạm kéo dài, là nước chảy dài, là ngây ngô chân thành, là khổ sở áp lực...
Thầm mến.
Vị thần của tình yêu và sắc đẹp là nhạy cảm nhất về tình yêu và khứu giác linh mẫn với cái đẹp. Venus gần như liếc mắt một cái nhìn thấu hai mũi tên không rõ ràng lẫn nhau, hắn cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không có ý định nhắc nhở. Bọn họ dù sao cũng chỉ là người xa lạ gặp mặt một lần, có một số lời nói ra không thích hợp.
Vì vậy, hắn chuyển chủ đề: "Hai người tìm tôi có việc gì? Ấy da, đứng cửa không tiện, vào đi."
Trong phòng, Venus nhìn quyển "Lịch sử và tiến hoá trang phục Trung Hoa" trước mắt, thần sắc cổ quái.
"Các cậu muốn tôi... Sau khi đọc cuốn sách này, phải viết 10.000 chữ cảm tưởng?" Venus hỏi một cách đáng kinh ngạc.
Thế giới này điên rồi!
Đàn ông tới cửa tìm Venus vô số kể, không phải là muốn cùng hắn làm tình, thì là phẫn nộ chỉ trích hắn dâm loạn, hoặc là khóc rống khóc lóc cầu xin hắn tái hợp. Venus không bao giờ quan tâm, thần tình yêu thì cũng là thần, tuân theo dục vọng của mình có gì sai? Nhưng tình yêu? Xin lỗi, mặc dù hắn có thể nhìn thấu và ban phước cho tình yêu của người khác, nhưng bản thân hắn không muốn dính vào thứ này. Đôi mắt sóng xanh nhộn nhạo của mỹ thần chưa bao giờ phản chiếu ra bất kỳ bóng dáng nào, đôi môi đỏ mọng đầy diễm lệ hôn lên môi rất nhiều đàn ông, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tình yêu với bất kỳ một người nào trong số đó.
Hắn đã nghe qua quá nhiều miệng lưỡi trơn tru lời ngon tiếng ngọt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được yêu cầu thuần khiết như vậy. Thế cho nên hắn vẫn hoài nghi lỗ tai mình bị ảo giác, hoặc là hắn học thêm tiếng Trung không tốt lắm, hiểu sai ý tứ của đối phương.
Sao có thể như vậy? Đối phương chạy từ xa tới, lại chỉ là vì để cho hắn đọc sách và viết một bài cảm tưởng sau khi đọc. Thật sự là thế giới to lớn không thiếu cái lạ.
Mặc dù sớm nghe nói thần phương Đông tương đối hàm súc nội liễm, không nhiệt liệt phóng khoáng như thần phương Tây, nhưng tình cảnh này, vẫn làm Venus cảm thấy rung động.
Bầu không khí học thuật của phương Đông không khỏi quá say mê.
Phạm Vô Cứu gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đến đây một chuyến, chính là vì mời ngài giúp việc này."
Đối mặt với người đàn ông tối qua không cho hắn mặt mũi, Venus cũng không khách khí, hắn lười biếng dựa vào ghế sofa: "Nhưng tại sao tôi phải giúp đỡ cái này?"
Phạm Vô Cứu nhất thời gặp nạn. Đối phương quả thật không có nghĩa vụ giúp đỡ cái này.
Tạ Tất An trấn định mở miệng: "Ngài có biết ý nghĩa của Trung Hoa không? ”
Venus: "A?"
"Trung Hoa là quốc gia mặc áo quan, lễ nghi chi bang* Có vẻ đẹp trang phục gọi là Hoa, có nghi thức lớn gọi là Trung." Tạ Tất An nói, "Ngài là mỹ thần, chắc hẳn rất vui vẻ nghiên cứu thẩm mỹ của trang phục phương Đông."
(*) Chỉ đất nước coi trọng lễ tiết và nghi thức.
Phạm Vô Cứu trong lòng tán thưởng một tiếng, lão Bạch thật sự là sáng tạo nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi.
"Tôi quả thật rất hứng thú với trang phục xinh đẹp." Venus đăm chiêu, "Tôi có thể đọc cuốn sách này, nhưng 10.000 chữ cảm tưởng thực sự rất phiền phức, tôi cũng có một điều kiện."
Phạm Vô Cứu hỏi: "Điều kiện gì?"
"Thật không giấu diếm, có một tên biến thái đang khắp thế giới tìm tôi, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, tôi đánh không lại hắn." Venus thần sắc mệt mỏi, tựa hồ rất không muốn nhớ tới tên biến thái trong miệng kia, "Tôi cần một chỗ ở tuyệt đối an toàn."
Dựa vào mỹ mạo của Venus, mặc dù khi hắn chạy thân không dính xu nào, cũng có thể dễ dàng mê hoặc đến mức rất nhiều người nguyện ý vì hắn tiêu tiền, không lo không có nơi an thân. Nhưng hắn không làm thế.
Chỉ an thân còn chưa đủ, hắn còn cần an toàn, tuyệt đối không thể bị tên biến thái kia bắt trở về, lại nhốt dưới đáy biển mấy trăm năm. Hơn nữa hắn chạy trốn một lần, chỉ số biến thái kia lại tăng vọt.
Tạ Tất An hiểu rõ.
Điều này không khó đoán, từ sự chật vật của Venus ngày hôm qua, còn có sự cẩn thận vừa rồi của Venus đối đãi với khách đến cũng không khó nhìn ra, vị thần xinh đẹp tuyệt trần này đang trốn tránh một vị cừu gia nào đó.
Vì cẩn thận, Tạ Tất An hỏi: "Mạnh đến mức nào?" Nếu như thật sự đắc tội không nổi, vẫn là đổi một thần phương Tây khác.
Venus suy nghĩ một chút: "Đại khái cấp bậc Thần Vương."
Phạm Vô Cứu cả kinh: "Cậu không phải là đắc tội Zeus chứ?"
Venus: "... Gần như vậy." Không phải người cai quản bầu trời, mà là người cai quản biển.
"Diêm Vương điện hạ chúng ta cũng là cấp bậc Thần Vương." Tạ Tất An bình tĩnh nói, "Không thành vấn đề, anh có thể ở chung cư của chúng tôi. Vừa vặn có dư mấy căn phòng trống."
Diêm Vương nói như thế nào cũng là trông coi một giới Vương, chống lại các thần hệ Vương khác cũng không kém.
Phạm Vô Cứu gân xanh trên trán nhảy dựng lên, thấp giọng nói với Tạ Tất An: "Em không sợ vạn nhất mang đến phiền toái cho điện hạ, điện hạ trách tội sao?"
"Sợ cái gì?" Tạ Tất An thản nhiên nói, "Điện hạ không phải vẫn rất muốn giao lưu văn hóa sao? Nếu vị Thần Vương ngoại quốc thế lực ngang nhau tìm tới cửa, điện hạ hẳn là sẽ rất vui vẻ, lôi kéo đối phương thúc giục buôn chuyện."
Phạm Vô Cứu: "......."
Ừm, lão Bạch không chỉ ôn nhu, còn rất phúc hắc. Đây nhất định là đang trả thù Diêm Vương điện hạ để cho bọn họ chép sách cả một đêm.
"Vậy thật tốt quá." Venus thở phào nhẹ nhõm hỏi, "Đúng rồi, căn hộ của anh có phải trả tiền thuê nhà không?"
Phạm Vô Cứu: "Một tháng thuê 10 vạn minh tệ."
Venus đột nhiên nói lắp: "Tôi quên nói rằng văn tự của các anh là quá khó khăn. Tiếng Trung của tôi chỉ đến mức miễn cưỡng trao đổi hàng ngày, cũng không biết nhiều chữ Hán, quyển sách này lại có rất nhiều chữ, tôi đọc rất khó, có thể mất rất lâu, hơn nữa cảm tưởng sau khi đọc cũng chỉ có thể viết phiên bản Latin hoặc tiếng Hy Lạp..."
Tạ Tất An: "Tiền thuê nhà tôi có thể trả cho anh."
Venus trôi chảy trong một giây: "Tôi có thể trở thành một chuyên gia ngôn ngữ Trung Quốc ngay lập tức."
Phạm Vô Cứu mí mắt giật giật, sâu sắc cái gì gọi là năng lực giải quyết hết thảy.
"Còn nữa, chúng tôi có hai vị thần." Venus lại nói, "Nhưng chỉ ở một gian phòng, tiền thuê nhà hẳn là không cần tính hai phần chứ? Tuy rằng không phải tôi trả, nhưng cũng ngượng ngùng để cho các anh trả phí."
"Hai?" Phạm Vô Cứu nhìn trái nhìn phải, "Còn ai nữa?"
Venus vỗ tay: "Cupid, ra đây."
Theo tiếng vang này chỉ thấy một bé trai trên đỉnh đầu có vầng hào quang, cánh nhỏ sau lưng, tay cầm cung tiễn nhỏ, tóc vàng mắt xanh tinh xảo giống như búp bê xuất hiện trước mắt bọn họ.
Cậu bé vỗ cánh nhỏ bay giữa không trung, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm cung tên tình yêu màu vàng, dùng tiếng Trung không lưu loát như trẻ tập bú nói: "Xin chào các anh nha."
Venus giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Tiểu Ái Thần Cupid."
.....????????????????????????????????.....
19/9/2021
#NTT
Khác với sự náo nhiệt tối hôm qua, quán bar Yên Lạc cửa lớn lúc này đóng chặt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, quạnh quẽ cực kỳ.
Phàm là địa bàn mang theo hai chữ "Yên Lạc" đều có kết giới do Diêm Vương tự mình thiết lập, thời gian đóng cửa ai cũng đừng hòng dùng pháp lực xuyên tường vào bên trong, phi thường an toàn bảo đảm. Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng phải bị ngăn ở ngoài cửa.
Phạm Vô Cứu trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Mạnh Bà, tỉnh ngủ chưa? Xuống mở cửa."
Bà chủ ở đây chính là Mạnh Bà được Diêm Vương phái đến quản lý quán bar, tên khuê mật là Mạnh Vãn, là một cô nương bề ngoài rất trẻ trung thanh tú. Nhưng tất cả mọi người đều quen gọi cô là Mạnh Bà, lời đồn mới truyền thành một bà lão. Mạnh Vãn nhiều lần cố gắng bác bỏ tin đồn, cũng không thể đảo ngược được hình tượng đã ăn sâu vào lòng công chúng.
Không có cách nào. Tựa như Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu cũng có tên họ, thế nhân lại càng quen gọi bọn họ là Hắc Bạch Vô Thường, hoặc là Thất gia Bát gia, đau đớn mất đi tên tuổi.
Đều là đồng nghiệp ngàn năm, giao tình thuộc như cháo, Phạm Vô Cứu nói chuyện không chút khách khí, giống như trở về nhà mình.
Đầu kia Mạnh Bà nhận điện thoại, Phạm Vô Cứu mở loa ngoài, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nữ tức giận mắng chửi: "Hắc Vô Thường cậu mơ quá nhiều xong buổi sáng liền đi quấy rầy mộng đẹp người ta? Quán bar của ai mở cửa ban ngày? Sớm như vậy là vội vàng đến đầu thai à? Muốn uống rượu ban đêm đến. Cúp đây!"
Tạ Tất An nói: "Mạnh cô nương."
Đầu kia đột nhiên im lặng trong chớp mắt, Mạnh Vãn định treo máy bỗng dưng dừng lại.
Không chỉ không có treo máy, giọng nói của cô cũng lập tức ôn nhu: "A... Bạch Vô Thường cũng ở đây, vừa rồi thật sự ngượng ngùng, tôi xuống mở cửa cho cậu. Họ Hắc sao cậu không nói với tôi?" Thật sự là, hại cô ở trước mặt Bạch Vô Thường mất hình tượng.
Phạm Vô Cứu: "??? " Cô vừa nghe điện thoại liền bùm bùm một trận, muốn anh nói cái gì? Và tại sao phải đối xử khác nhau như vậy? Còn nữa, anh họ Phạm!!
Nếu Mạnh Vãn biết nghi vấn của Phạm Vô Cứu, phỏng chừng còn phải trợn trắng mắt. Cũng không muốn nói một cái thẳng nam gọi người ta huỵch toẹt là Mạnh Bà, một người ôn nhuận như ngọc lịch sự gọi Mạnh cô nương, là ai cũng sẽ có thái độ khác biệt.
Vừa mới ba phút đồng hồ, Mạnh Vãn ăn mặc tinh xảo từ trên lầu đi xuống mở cửa cho bọn họ, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Tạ Tất An: "Thật sự là khách quý, ngọn gió nào thổi Bạch Vô Thường tới đây?"
Nhân duyên của Bạch Vô Thường ở địa phủ tuyệt đối là tốt nhất. Nhìn giống như đoá hoa cao lãnh, kì thực ôn nhu cẩn thận, thần tiên như vậy ai mà không thích.
Tạ Tất An nói, "Có việc muốn tìm ngài mỹ thần tối hôm qua, hắn hiện tại còn đang ở quán bar sao?"
"Ở lầu hai, cậu tìm hắn có việc? Vậy thì tôi sẽ đưa cậu lên lầu, nhưng muốn gặp hay không tùy thuộc vào hắn. Dù sao cũng là vị chủ thần, tôi cũng không tiện tự ý làm chủ." Mạnh Vãn nói xong, muốn dẫn Tạ Tất An vào nhà lên lầu.
Phạm Vô Cứu lạnh lẽo nói: "Cô thật sự coi tôi là không khí a..."
Mạnh Vãn quay đầu lại, khoanh tay nhìn anh: "Ồ, tôi nhớ rồi, tối qua cậu uống một ly nước trái cây, có mang theo tiền không?"
Tạ Tất An kinh ngạc nhìn lại, ý tứ kia giống như đang hỏi: Anh còn nợ nần?
Phạm Vô Cứu: "..." Giờ phút này tình nguyện làm không khí còn tốt hơn là mất mặt trước mặt lão Bạch.
"Bao nhiêu tiền?" Tạ Tất An nói, "Tôi thay anh ấy trả tiền."
Mạnh Vãn khoát tay áo: "Bạch Vô Thường khó có được một lần đến, không tiện thu tiền của cậu. Quên đi, ly nước trái cây này coi như cho hắn."
Mạnh Vãn đi đến tầng hai, giơ tay gõ cửa phòng: "Vị khách này, có người tìm ngài."
Bên trong không có động tĩnh gì.
"Chẳng lẽ còn chưa tỉnh giấc?" Mạnh Vãn lẩm bẩm, lại cất cao giọng nói: "Quý khách, bên ngoài có hai vị tìm ngài, ngài có gặp không?"
Lúc này, trong phòng mới truyền ra thanh âm, lộ vài phần cẩn thận.
"Hai vị? Là ai vậy?"
Tạ Tất An mở miệng: "Câu Hồn sử phương Đông, Hắc Bạch Vô Thường."
Trong phòng trầm mặc một lát, tiếp theo một trận âm thanh bước chân tới gần, cửa liền bị mở ra.
Thần minh nước ngoài da trắng trẻo xinh đẹp đập vào mắt. Dưới hàng mi rậm rạp là đôi mắt giống như ngọc lục bảo, mái tóc màu vàng mềm mại khoác lên vai, áo sơ mi rộng lớn che đến đùi, đôi chân thon dài tuyết trắng lộ ra bên ngoài. Hắn nhìn xinh đẹp mà lười biếng, thuần khiết lại mị hoặc, chân trần giẫm lên thảm, cả người lộ ra ý vị thành thục quyến rũ.
Trời sinh là một báu vật.
Người đối với sắc đẹp thờ ơ, sẽ vì vẻ đẹp như này mà thất thần.
Venus đánh giá hai vị khách không mời này, ánh mắt rơi xuống trên người Phạm Vô Cứu: "À? Anh không phải là tên nghèo tối qua ngay cả một ly nước trái cây cũng phải ký sổ sao?"
Phạm Vô Cứu: "..." Cầu xin, qua nhanh cái chuyện này đi.
Tạ Tất An ra vẻ không biết: "Hai người quen nhau?"
"Không tính là quen biết." Venus cười khẽ, "Là tôi không có xu nào, muốn mượn tiền của vị tiên sinh này, phát hiện anh ta so với tôi còn nghèo hơn. Cậu có phải người yêu của anh ta không? Nếu là người yêu, tôi hiểu sự thờ ơ của anh ta đối với tôi. Anh ta phải là một người bầu bạn rất trung thành."
Tạ Tất An ngẩn ra, đối với một tia không vui cuối cùng mà tối hôm qua nhìn thấy cũng biến mất hầu như không còn, nổi lên một mạt sung sướng.
Thì ra thật sự là hiểu lầm.
"Không." Cậu nói, "Chúng tôi là bạn."
"Bạn?" Venus kinh ngạc che môi lại, "Nhưng tôi rõ ràng..." Rõ ràng từ trên người hai người ngửi được hơi thở của tình yêu, cũng không nồng đậm, chứng tỏ không có thời kỳ yêu đương nồng nàn đổ dầu vào mật ong, nhưng rất thanh đạm kéo dài, là nước chảy dài, là ngây ngô chân thành, là khổ sở áp lực...
Thầm mến.
Vị thần của tình yêu và sắc đẹp là nhạy cảm nhất về tình yêu và khứu giác linh mẫn với cái đẹp. Venus gần như liếc mắt một cái nhìn thấu hai mũi tên không rõ ràng lẫn nhau, hắn cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không có ý định nhắc nhở. Bọn họ dù sao cũng chỉ là người xa lạ gặp mặt một lần, có một số lời nói ra không thích hợp.
Vì vậy, hắn chuyển chủ đề: "Hai người tìm tôi có việc gì? Ấy da, đứng cửa không tiện, vào đi."
Trong phòng, Venus nhìn quyển "Lịch sử và tiến hoá trang phục Trung Hoa" trước mắt, thần sắc cổ quái.
"Các cậu muốn tôi... Sau khi đọc cuốn sách này, phải viết 10.000 chữ cảm tưởng?" Venus hỏi một cách đáng kinh ngạc.
Thế giới này điên rồi!
Đàn ông tới cửa tìm Venus vô số kể, không phải là muốn cùng hắn làm tình, thì là phẫn nộ chỉ trích hắn dâm loạn, hoặc là khóc rống khóc lóc cầu xin hắn tái hợp. Venus không bao giờ quan tâm, thần tình yêu thì cũng là thần, tuân theo dục vọng của mình có gì sai? Nhưng tình yêu? Xin lỗi, mặc dù hắn có thể nhìn thấu và ban phước cho tình yêu của người khác, nhưng bản thân hắn không muốn dính vào thứ này. Đôi mắt sóng xanh nhộn nhạo của mỹ thần chưa bao giờ phản chiếu ra bất kỳ bóng dáng nào, đôi môi đỏ mọng đầy diễm lệ hôn lên môi rất nhiều đàn ông, nhưng chưa bao giờ thổ lộ tình yêu với bất kỳ một người nào trong số đó.
Hắn đã nghe qua quá nhiều miệng lưỡi trơn tru lời ngon tiếng ngọt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được yêu cầu thuần khiết như vậy. Thế cho nên hắn vẫn hoài nghi lỗ tai mình bị ảo giác, hoặc là hắn học thêm tiếng Trung không tốt lắm, hiểu sai ý tứ của đối phương.
Sao có thể như vậy? Đối phương chạy từ xa tới, lại chỉ là vì để cho hắn đọc sách và viết một bài cảm tưởng sau khi đọc. Thật sự là thế giới to lớn không thiếu cái lạ.
Mặc dù sớm nghe nói thần phương Đông tương đối hàm súc nội liễm, không nhiệt liệt phóng khoáng như thần phương Tây, nhưng tình cảnh này, vẫn làm Venus cảm thấy rung động.
Bầu không khí học thuật của phương Đông không khỏi quá say mê.
Phạm Vô Cứu gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đến đây một chuyến, chính là vì mời ngài giúp việc này."
Đối mặt với người đàn ông tối qua không cho hắn mặt mũi, Venus cũng không khách khí, hắn lười biếng dựa vào ghế sofa: "Nhưng tại sao tôi phải giúp đỡ cái này?"
Phạm Vô Cứu nhất thời gặp nạn. Đối phương quả thật không có nghĩa vụ giúp đỡ cái này.
Tạ Tất An trấn định mở miệng: "Ngài có biết ý nghĩa của Trung Hoa không? ”
Venus: "A?"
"Trung Hoa là quốc gia mặc áo quan, lễ nghi chi bang* Có vẻ đẹp trang phục gọi là Hoa, có nghi thức lớn gọi là Trung." Tạ Tất An nói, "Ngài là mỹ thần, chắc hẳn rất vui vẻ nghiên cứu thẩm mỹ của trang phục phương Đông."
(*) Chỉ đất nước coi trọng lễ tiết và nghi thức.
Phạm Vô Cứu trong lòng tán thưởng một tiếng, lão Bạch thật sự là sáng tạo nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi.
"Tôi quả thật rất hứng thú với trang phục xinh đẹp." Venus đăm chiêu, "Tôi có thể đọc cuốn sách này, nhưng 10.000 chữ cảm tưởng thực sự rất phiền phức, tôi cũng có một điều kiện."
Phạm Vô Cứu hỏi: "Điều kiện gì?"
"Thật không giấu diếm, có một tên biến thái đang khắp thế giới tìm tôi, hơn nữa thực lực của hắn rất mạnh, tôi đánh không lại hắn." Venus thần sắc mệt mỏi, tựa hồ rất không muốn nhớ tới tên biến thái trong miệng kia, "Tôi cần một chỗ ở tuyệt đối an toàn."
Dựa vào mỹ mạo của Venus, mặc dù khi hắn chạy thân không dính xu nào, cũng có thể dễ dàng mê hoặc đến mức rất nhiều người nguyện ý vì hắn tiêu tiền, không lo không có nơi an thân. Nhưng hắn không làm thế.
Chỉ an thân còn chưa đủ, hắn còn cần an toàn, tuyệt đối không thể bị tên biến thái kia bắt trở về, lại nhốt dưới đáy biển mấy trăm năm. Hơn nữa hắn chạy trốn một lần, chỉ số biến thái kia lại tăng vọt.
Tạ Tất An hiểu rõ.
Điều này không khó đoán, từ sự chật vật của Venus ngày hôm qua, còn có sự cẩn thận vừa rồi của Venus đối đãi với khách đến cũng không khó nhìn ra, vị thần xinh đẹp tuyệt trần này đang trốn tránh một vị cừu gia nào đó.
Vì cẩn thận, Tạ Tất An hỏi: "Mạnh đến mức nào?" Nếu như thật sự đắc tội không nổi, vẫn là đổi một thần phương Tây khác.
Venus suy nghĩ một chút: "Đại khái cấp bậc Thần Vương."
Phạm Vô Cứu cả kinh: "Cậu không phải là đắc tội Zeus chứ?"
Venus: "... Gần như vậy." Không phải người cai quản bầu trời, mà là người cai quản biển.
"Diêm Vương điện hạ chúng ta cũng là cấp bậc Thần Vương." Tạ Tất An bình tĩnh nói, "Không thành vấn đề, anh có thể ở chung cư của chúng tôi. Vừa vặn có dư mấy căn phòng trống."
Diêm Vương nói như thế nào cũng là trông coi một giới Vương, chống lại các thần hệ Vương khác cũng không kém.
Phạm Vô Cứu gân xanh trên trán nhảy dựng lên, thấp giọng nói với Tạ Tất An: "Em không sợ vạn nhất mang đến phiền toái cho điện hạ, điện hạ trách tội sao?"
"Sợ cái gì?" Tạ Tất An thản nhiên nói, "Điện hạ không phải vẫn rất muốn giao lưu văn hóa sao? Nếu vị Thần Vương ngoại quốc thế lực ngang nhau tìm tới cửa, điện hạ hẳn là sẽ rất vui vẻ, lôi kéo đối phương thúc giục buôn chuyện."
Phạm Vô Cứu: "......."
Ừm, lão Bạch không chỉ ôn nhu, còn rất phúc hắc. Đây nhất định là đang trả thù Diêm Vương điện hạ để cho bọn họ chép sách cả một đêm.
"Vậy thật tốt quá." Venus thở phào nhẹ nhõm hỏi, "Đúng rồi, căn hộ của anh có phải trả tiền thuê nhà không?"
Phạm Vô Cứu: "Một tháng thuê 10 vạn minh tệ."
Venus đột nhiên nói lắp: "Tôi quên nói rằng văn tự của các anh là quá khó khăn. Tiếng Trung của tôi chỉ đến mức miễn cưỡng trao đổi hàng ngày, cũng không biết nhiều chữ Hán, quyển sách này lại có rất nhiều chữ, tôi đọc rất khó, có thể mất rất lâu, hơn nữa cảm tưởng sau khi đọc cũng chỉ có thể viết phiên bản Latin hoặc tiếng Hy Lạp..."
Tạ Tất An: "Tiền thuê nhà tôi có thể trả cho anh."
Venus trôi chảy trong một giây: "Tôi có thể trở thành một chuyên gia ngôn ngữ Trung Quốc ngay lập tức."
Phạm Vô Cứu mí mắt giật giật, sâu sắc cái gì gọi là năng lực giải quyết hết thảy.
"Còn nữa, chúng tôi có hai vị thần." Venus lại nói, "Nhưng chỉ ở một gian phòng, tiền thuê nhà hẳn là không cần tính hai phần chứ? Tuy rằng không phải tôi trả, nhưng cũng ngượng ngùng để cho các anh trả phí."
"Hai?" Phạm Vô Cứu nhìn trái nhìn phải, "Còn ai nữa?"
Venus vỗ tay: "Cupid, ra đây."
Theo tiếng vang này chỉ thấy một bé trai trên đỉnh đầu có vầng hào quang, cánh nhỏ sau lưng, tay cầm cung tiễn nhỏ, tóc vàng mắt xanh tinh xảo giống như búp bê xuất hiện trước mắt bọn họ.
Cậu bé vỗ cánh nhỏ bay giữa không trung, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm cung tên tình yêu màu vàng, dùng tiếng Trung không lưu loát như trẻ tập bú nói: "Xin chào các anh nha."
Venus giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Tiểu Ái Thần Cupid."
.....????????????????????????????????.....
19/9/2021
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất