Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
Chương 7: Lần đầu xuống hầm mỏ
Tô Thiếu Bạch đứng ở cửa một hồi mới có thể thẳng lưng lần nữa mà theo Đỗ Văn đi vào trong.
Lối đi trong hầm mỏ là những bậc thềm bằng đá hình xoắn ốc, từng bước hướng thẳng xuống dưới. Khi bắt đầu qua khúc ngoặt thứ nhất, cứ cách vài bước thì bên phải bọn họ sẽ xuất hiện một cổng vào hình bầu dục, đó chính là cổng rẽ ngang vào khu vực vách động mỏ để khai thác thạch. Những thợ mỏ có thể tùy ý chọn một quặng mỏ mà vào trong, miễn bên trong không kín người là được. Tô Thiếu Bạch nhìn vào bên trong động mỏ, xem chừng không khác mấy so với bên ngoài, vừa nhìn là có thể thấy toàn bộ bên trong trắng ngần như băng tuyết. Cậu vô thức run rẩy một chút, mặc dù nhiệt độ trong mỏ thực ra chỉ có chút lạnh mà thôi.
Thi thoảng thì gặp phải những lối vào đen như mực, Đỗ Văn nói cho cậu biết rằng mấy chỗ có không có đặt huỳnh thạch[1] chiếu sáng bởi vì nơi đó đã khai thác hết khoáng thạch. Ngoài ra, cứ cách khoảng hai mươi lối vào, bên tay trái sẽ có một cửa vào màu vàng. Là nhà vệ sinh cho những thợ mỏ.
Có không ít thợ mỏ muốn bớt việc, đi không bao lâu thì tùy tiện tìm một động mỏ đi vào bắt đầu công việc. Riêng Tô Thiếu Bạch thì cứ một mạch men theo đường đi hướng xuống dưới, trừ lúc mới vào vì hiếu kỳ mà quan sát mấy cái cổng vào một chút thì không dừng lại một lần. Sau hai nén hương, trong đường đi trong hầm mỏ chỉ còn dăm ba người, mà cậu với Đỗ Văn vẫn cứ đi tuốt đằng trước.
"Cậu muốn đi đâu?" Đỗ Văn cuối cùng không nhịn được hỏi một câu, hắn vốn định mang Tô Thiếu Bạch theo cùng vào trong mấy động mỏ thường vào, nhưng thấy đứa trẻ này vẫn cứ tiếp tục đi xuống, lúc đi ngang qua mấy động đó hắn cũng không mở miệng nói. Có điều hiện tại bọn họ đã cách mấy động mỏ quen thuộc kia rất xa rồi mà Tô Thiếu Bạch vẫn cứ đi như bay ấy, Đỗ Văn chợt nghĩ ngay, đứa nhóc này vốn chưa từng xuống hầm mỏ bao giờ, chắc không phải là đang chạy loạn đó chứ?
Tô Thiếu Bạch cũng sửng sốt, ngượng ngùng gãi đầu, "Không phải càng đi xuống dưới thì phẩm cấp của viêm thạch càng cao sao?"
"Đứa nhỏ ngốc này." Đỗ Văn bị cậu chọc cười, đầu ngón tay đầy vết chai chỉ vào Tô Thiếu Bạch mà lắc đầu*. Tô Thiếu Bạch thế mới biết, phẩm cấp của viêm thạch không có quan hệ gì với vị trí của động mỏ.
*thực ra đoạn này là không phải Tô Thiếu Bạch mà Đỗ Văn, nhưng Ngạn thấy chi tiết này khá là kỳ quặc, Tô Thiếu Bạch chỉ là một đứa trẻ, làm sao tay có thể có vết chai được, hơn nữa cũng không thể có cử chỉ lắc đầu khi người đáng lẽ nên lắc đầu bó tay là Đỗ Văn mới đúng, vậy nên Ngạn mới cả gan đổi lại tên cho phù hợp với ngữ cảnh
Tô Thiếu Bạch vốn còn muốn xông xáo đi xuống tiếp đành dừng chân lại, ngượng ngùng kéo Đỗ Văn trực tiếp vào trong một cánh cổng gần nhất.
Phía sau cách bọn họ không xa, có hai bóng đen châu đầu ghé tai, lắc đầu, sau chợt đi vào trong một động mỏ khác.
Ánh sáng huỳnh thạch trong động mỏ có chút tối hơn so với bên ngoài, mắt ít nhiều cũng thoải mái hơn. Động mỏ mà hai người Tô Thiếu Bạch vào cũng không sâu lắm, nơi sâu nhất cũng không quá sáu mươi, bảy mươi mét, mà bên trong cũng chẳng có ai cả. Động mỏ có hình dạng hồ lô, chia là hai động một lớn một nhỏ, hiện tại miệng hồ lô chính là cửa vào nơi bọn họ đang đứng.
Trong động chứa đầy những tinh thạch trong suốt tựa như muôn vàn loài hoa trắng nở rộ như tuyết trên vách động. Mà hai khối huỳnh thạch lơ lửng trên không trung luân phiên tỏa ra một thứ ánh sáng mê đắm lòng người tựa như một ảo mộng.
"Đỗ đại thúc, tại sao viêm thạch ở đây đều trong suốt vậy?" Tô Thiếu Bạch nhìn ngắm xung quanh, kỳ quái hỏi. Cậu chỉ gặp qua hai khối viêm thạch, một khối là Bạch phẩm trong sân Tưởng gia, khối kia là Xích phẩm vừa nãy. Nhưng từng cụm tinh thạch trước mặt này, nhìn hình dáng thì chắc chắn là viêm thạch rồi, có điều nó lại trong suốt, rõ làng không có mấy màu như trong bát phẩm Bạch, Xích, Lam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, chẳng lẽ những thứ này toàn là hàng lỗi? Thật là đáng tiếc quá nha!
"Đứa nhỏ ngốc này..." Đỗ Văn nhịn không được lại nhéo nhéo hai má cậu, cười cười cầm cái túi Khôn màu đen trên tay đặt xuống trải trên nền đất, ngồi xếp bằng ở phía trên, rồi tiện tay vỗ vỗ vị trí cạnh mình, "Ngồi xuống đi! Không thể đào viêm thạch xuống ngay được đâu, trong suốt hết mà. Bỏ vào trong cái túi này khoảng nửa canh giờ thì mới hiện ra màu sắc phẩm cấp thực sự."
Hèn gì gã mập ú vừa nãy lại kinh ngạc đến vậy, xem ra chính bản thân hắn ban đầu cũng không biết đó là viêm thạch Xích phẩm.
Tô Thiếu Bạch xoa xoa gò má bị nhéo đến hồng hồng, lúng túng cười cười với Đỗ Văn, cũng học theo hắn mà ngồi xuống. Rồi thầm tự an ủi chính mình, không sao cả không sao cả, một lần nhéo là một cân viêm thạch, mình vẫn còn lời chán!
"À, mấy viêm thạch này, cậu cứ chọn đại mấy khối nào vừa mắt mà đào ấy, cậu còn nhỏ tuổi nên chắc linh nguyên lực vẫn chưa mạnh đâu, không cần tham khối lớn đâu. Đến khi đó không những không lấy xuống được, ngược lại còn để cơ hội cho những người sau đó nữa." Đỗ Văn chỉ đám viêm thạch trước mặt, tỉ mỉ giảng giải cho Tô Thiếu Bạch.
Từ phẩm tương*, đẳng cấp cho đến trọng lượng, giá trị của viêm thạch được quyết định bởi ba yếu tố này. Cơ bản thì thực tế khi lấy xuống đa số đều là Bạch phẩm hạ đẳng, nhưng cái chính là trọng lượng càng lớn thì giá trị càng cao. Vậy nên sẽ có rất nhiều người dốc hết sức lực để đào được khối nào càng lớn càng tốt.
*phẩm tương: ý chỉ hình dáng và phẩm cấp của viêm thạch
Tiếc là sức người có hạn nên thời gian kiên trì đào thạch trong động của thợ mỏ cũng bị hạn chế, nên phải làm sao để chỉ có mình mình lấy được khối viêm thạch đó, nếu không thì chỉ có thể để cho những đoàn thợ mỏ sau đó đi chiếm tiện nghi mà thôi, gian khổ làm việc lại trở thành bàn đệm cho người khác. Nhưng nếu như thân thể khó chịu, cố ý không chịu rời động rồi cứ thế mà cắn răng kiên trì làm việc, chỉ cần trên đường sơ sẩy không cẩn thận sẽ dễ bỏ mạng. Dĩ nhiên nếu gặp được một viêm thạch thật lớn, nếu có hai hay nhiều người tình nguyện chia đều ra thì vẫn có thể được.
Tham thì thâm, đây là vì Đỗ Văn sợ cậu nghĩ thế nên mới nói trước. Tô Thiếu Bạch nhoẻn miệng cười, cảm kích cúi đầu. Thấy đứa trẻ ngồi cạnh đã hiểu ý tứ của mình, Đỗ Văn bèn quan sát đám viêm thạch trước mặt vài lần, nhanh chóng chọn được một khối lớn bằng cánh tay người trưởng thành, tay trái giữ chặt khối viêm thạch, tay phải cầm cây búa đá, men theo phần gốc bám của khối viêm thạch đó rồi bắt đầu đục.
Ma đao bất ngộ khảm sài công[2]. Tô Thiếu Bạch cũng không vội ra tay, vẫn cứ ngồi bên cạnh quan sát kỹ động tác Đỗ Văn, cố gắng tìm ra bí quyết trong đó.
Nhìn hồi lâu, chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là cây búa đá kia hình như rất cùn, Đỗ Văn người đầy cơ bắp vậy mà cũng chỉ có thể cầm nó trong tay rồi chậm rãi đập mà thôi. Hình như không có đường tắt nào cả. Cuối tháng phải nộp mười lăm cân rồi, mà hôm nay đã là mùng tám, phải cách bảy ngày mới có thể đi một lần, nói cách khác, lần này cậu phải đem về được ít nhất là năm cân viêm thạch mới đủ! Tô Thiếu Bạch thất vọng, yên lặng tính toán, rút cây búa đá từ sau lưng ra, chuẩn bị ra tay.
Hai tay cầm cây búa, cậu đang định đục lấy khối viêm thạch nhỏ hơn trước mặt mình thì đột nhiên sững người nhìn. Viêm thạch trước mắt sao lại biến thành màu trắng rồi?
Cậu giật mình nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ viêm thạch trong động này không còn trong suốt nữa, nối liền với màu của tường động, đều là một màu trắng xóa.
Mà khối viêm thạch Đỗ Văn đang đào đó cũng là màu trắng. Hơn nữa hắn vẫn nhìn chằm chằm khối viêm thạch mà gõ, vẻ mặt chuyên tâm, hiển nhiên không nhìn thấy tình huống lạ thường này.
Chuyện này là sao? Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu, rồi mở mắt, thấy trước mắt vẫn là một màu trắng như cũ, cũng không có quay trở lại trong suốt. Chẳng lẽ mình có thể nhận ra phẩm cấp của viêm thạch? Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên ngờ vực, lại không chắc chắn lắm, lại suy đoán một chút, trong lòng không rõ là có bối rối hay không nhưng vẫn có chút hưng phấn.
"Thúc, tôi đi vệ sinh một chút." Tô Thiếu Bạch nói với Đỗ Văn, rồi cũng không đợi hắn trả lời, thuận tay đem búa trở lại sau lưng, nhanh nhẹn chạy ra khỏi động. Đỗ Văn lắc đầu, chỉ xem như cậu còn nhỏ, không ngồi yên được nên cũng không quản cậu nữa.
Tô Thiếu Bạch men theo thềm đá đi xuống thêm hai bước nữa, vào trong một động khác. Động mỏ này lớn hơn cái mà cậu với Đỗ Văn vừa vào một chút, hình tròn dẹp, nhưng đập vào mắt cũng đều là viêm thạch màu trắng.
Cậu không chút do dự quay đầu đi ra ngoài, tiếp tục hướng xuống dưới.
Cứ tiếp tục như vậy, kiểm tra đến động mỏ thứ tư, quả nhiên, cậu đã tìm được một đám viêm thạch màu đỏ rồi! Cảm đám viêm thạch trông cũng cỡ gần bằng cánh tay cậu, có màu đỏ thẫm diễm lệ, rực rỡ như lửa, trông còn sáng rõ hơn cả cái cậu thấy lúc ở trên đỉnh núi bằng phẳng ban nãy.
Xích phẩm! Trong lòng Tô Thiếu Bạch kêu lên một tiếng cực kỳ phấn chấn. Mặc dù không rõ nguyên nhân lắm nhưng cậu có thể chắc chắn một điều là mình có thể nhìn ra phẩm cấp của viêm thạch. Có lẽ là vì mình không phải là người của thế giới này nên thể chất bất đồng chăng?
Đào khối này đi! Cho dù có là ảo giác thì cũng chẳng mất gì, cùng lắm thì là Bạch phẩm hạ đẳng thôi. Nghĩ tới đây, Tô Thiếu Bạch liền hạ quyết tâm ngồi xuống. Đương nhiên, muốn xác nhận chắc chắn thì vẫn phải đợi đến khi đào xuống mới biết được.
Nghĩ đến Đỗ Văn dọc đường luôn giúp đỡ mình, Tô Thiếu Bạch đang nâng tay lên chợt hạ xuống lần nữa. Nhiều khoáng thạch thế này, chắc chắn có đào mấy tháng cũng không hết, vẫn nên là cùng Đỗ Văn phát tài mới đúng. Cậu vội đứng dậy, chạy về chỗ động mỏ kia. Đỗ Văn lúc này vẫn đang ra sức đào khối viêm thạch màu trắng kia.
"Đỗ đại thúc~ tôi thấy có lớn hơn ở động mỏ bên kia, chúng ta qua đó đào đi!" Tô Thiếu Bạch đến cạnh Đỗ Văn ngồi xổm xuống, thầm nghĩ làm sao mới có thể khuyên ổng qua bên kia đây ta.
"Cũng không phải càng lớn thì tốt, mà cậu cũng đừng chơi đùa nữa!" Vừa vặn đúng lúc Đỗ Văn nghỉ tay, bèn lấy tay vỗ lưng cậu một cái. Lấy ra một cái tẩu thuốc từ bên hông, tính quẹt lửa hút vài cái, cũng vừa lúc nên nghỉ ngơi một chút.
"Đỗ đại thúc, qua bên kia đi, tôi ta thích bên kia hơn." Vì vẫn chưa chắc chắn tình hình nên Tô Thiếu Bạch cùng không dám mở miệng nói dị trạng của mình, dù sao thì căn cứ theo lời Đỗ Văn vừa nói, hẳn không có xuất hiện thợ mỏ nào có tình huống giống như mình. Thất phu vô tội, hoài bích đương tru[3]. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Ầy, tên nhóc cậu thật là... Vậy cậu cứ đi trước đi, ta đào xong khối này rồi qua tìm cậu." Đỗ Văn nhìn viêm thạch trước mặt còn chưa đào được đến một phần ba, khó xử nói.
"Được, được mà." Tô Thiếu Bạch đành thỏa hiệp, cầm lấy túi Khôn trên mặt đất mà hồi nãy quên nhặt, đi tới cửa động còn quay đầu lại dặn, "Thúc, là cái động thứ tư bên dưới đấy, khi nào thúc đào xong khối này thì nhớ đến tìm tôi nhé!"
Đỗ Văn phất tay một cái, ý bảo cậu đi nhanh đi.
Lại chạy về nhìn đám viêm thạch màu đỏ này, Tô Thiếu Bạch chọn khối nhỏ nhất rồi giơ búa đập. Cậu muốn mau chóng kiểm nghiệm xem viêm thạch này có phải là đúng phẩm cấp như cậu nghĩ không.
Độ cứng viêm thạch không khác mấy với độ cứng của đá bình thường, mỗi lần đập cây búa đá trong tay thì chỉ để lại một vết trầy trắng ngần cực mỏng. Mà khối viêm thạch trên tay cậu, kích thước cỡ chỉ như một đồng tệ, ước chừng cũng chỉ cỡ nửa cân mà thôi, nhưng nếu quả thật là Xích phẩm, dù chỉ là Xích phẩm hạ đẳng thì cũng đủ tiền cho bọn họ thuê nhà một tháng rồi.
Cảm giác hưng phấn khiến cho tinh thần Tô Thiếu Bạch trở nên phấn khởi hẳn, cả người hăng hái, chuyên chú đào khối viêm thạch trong tay. Trong quặng mỏ nhất thời chỉ còn có tiếng gõ có quy luật.
Cậu hoàn toàn không chú ý rằng, bên dưới vách đá màu trắng kia, không biết tự lúc nào có một đốm lửa bập bùng to bằng một cái chén đang bồng bềnh bay bên dưới chỗ cậu đào khối viêm thạch Xích phẩm kia.
Hồi lâu sau, cảm thấy độ liên kết giữa khối viêm thạch với bức tường càng mỏng, xem chừng chỉ còn khoảng một phần năm mà thôi. Tô Thiếu Bạch nóng ruột muốn lấy tay bẻ đi, liền đè trọng lượng toàn thân lên đó, ấy thế mà khối viêm thạch kia lại không có chút sứt mẻ, cứng y như khối thép bê tông ấy.
Đành thả cái búa xuống mặt đất, cậu xoa cổ tay đã tê dại đi, nhìn khối viêm thạch kia thở dài. Thật là tốn sức quá đi! Thân thể này vốn đã gầy yếu, chỉ toàn là dựa vào cảm xúc hưng phấn kích thích mà chống đỡ được lâu như thế. Giờ dừng lại, cánh tay lập tức bủn rủn, miệng lưỡi khô hết cả.
Cởi bỏ bọc đồ mẹ Tưởng đưa cho mình, mở ra thì thấy bên trong có sáu cái bánh ngô chay và dưa muối, còn có mấy con cá mắm chiên và một ống nước trong. Mở nút đậy ống ra, trước cậu liền ngửa đầu uống mấy ngụm, rồi lại lấy bánh ngô ra ăn với dưa muối. Vừa ăn mà vừa hung hăng nhìn chòng chọc khối viêm thạch màu đỏ kia, cứ để ngươi phách lối trên đó một chút vậy.
Khóe mắt thoáng liếc sang bên cạnh, Tô Thiếu Bạch chợt cảm thấy có chút nghi hoặc, cậu nhớ rõ là đám viêm thạch Xích phẩm này khi nãy còn to bằng cánh tay mà, vừa rồi còn sợ không đủ lực nên mới chọn khối nhỏ nhất bên phải mà đào. Sao bây giờ nhìn lại, hình như, đám viêm thạch Xích phẩm nhỏ đi thì phải?
oOo
Chú thích:
[1] huỳnh thạch: theo như wiki và QT thì huỳnh thạch là một khoáng chất có tên là flourite, công thức là CaF2. Chi tiết thông tin về huỳnh thạch các bạn có thể xem ở đây.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Fluorit#.E1.BB.A8ng_d.E1.BB.A5ng
[2] Ma đao bất ngộ khảm sài công: có nghĩa là "Mài đao không sợ lầm công đốn củi, ý nghĩa là chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa."
[3] Thất phu vô tội, hoài bích đương tru: có nghĩa là "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội." Muốn biết thêm chi tiết về điển cố, mời xem ở đây.
https://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/C%E1%BB%95_h%E1%BB%8Dc_tinh_hoa._Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Ng%E1%BB%8Dc,_Tr%E1%BA%A7n_L%C3%AA_Nh%C3%A2n/223
Lối đi trong hầm mỏ là những bậc thềm bằng đá hình xoắn ốc, từng bước hướng thẳng xuống dưới. Khi bắt đầu qua khúc ngoặt thứ nhất, cứ cách vài bước thì bên phải bọn họ sẽ xuất hiện một cổng vào hình bầu dục, đó chính là cổng rẽ ngang vào khu vực vách động mỏ để khai thác thạch. Những thợ mỏ có thể tùy ý chọn một quặng mỏ mà vào trong, miễn bên trong không kín người là được. Tô Thiếu Bạch nhìn vào bên trong động mỏ, xem chừng không khác mấy so với bên ngoài, vừa nhìn là có thể thấy toàn bộ bên trong trắng ngần như băng tuyết. Cậu vô thức run rẩy một chút, mặc dù nhiệt độ trong mỏ thực ra chỉ có chút lạnh mà thôi.
Thi thoảng thì gặp phải những lối vào đen như mực, Đỗ Văn nói cho cậu biết rằng mấy chỗ có không có đặt huỳnh thạch[1] chiếu sáng bởi vì nơi đó đã khai thác hết khoáng thạch. Ngoài ra, cứ cách khoảng hai mươi lối vào, bên tay trái sẽ có một cửa vào màu vàng. Là nhà vệ sinh cho những thợ mỏ.
Có không ít thợ mỏ muốn bớt việc, đi không bao lâu thì tùy tiện tìm một động mỏ đi vào bắt đầu công việc. Riêng Tô Thiếu Bạch thì cứ một mạch men theo đường đi hướng xuống dưới, trừ lúc mới vào vì hiếu kỳ mà quan sát mấy cái cổng vào một chút thì không dừng lại một lần. Sau hai nén hương, trong đường đi trong hầm mỏ chỉ còn dăm ba người, mà cậu với Đỗ Văn vẫn cứ đi tuốt đằng trước.
"Cậu muốn đi đâu?" Đỗ Văn cuối cùng không nhịn được hỏi một câu, hắn vốn định mang Tô Thiếu Bạch theo cùng vào trong mấy động mỏ thường vào, nhưng thấy đứa trẻ này vẫn cứ tiếp tục đi xuống, lúc đi ngang qua mấy động đó hắn cũng không mở miệng nói. Có điều hiện tại bọn họ đã cách mấy động mỏ quen thuộc kia rất xa rồi mà Tô Thiếu Bạch vẫn cứ đi như bay ấy, Đỗ Văn chợt nghĩ ngay, đứa nhóc này vốn chưa từng xuống hầm mỏ bao giờ, chắc không phải là đang chạy loạn đó chứ?
Tô Thiếu Bạch cũng sửng sốt, ngượng ngùng gãi đầu, "Không phải càng đi xuống dưới thì phẩm cấp của viêm thạch càng cao sao?"
"Đứa nhỏ ngốc này." Đỗ Văn bị cậu chọc cười, đầu ngón tay đầy vết chai chỉ vào Tô Thiếu Bạch mà lắc đầu*. Tô Thiếu Bạch thế mới biết, phẩm cấp của viêm thạch không có quan hệ gì với vị trí của động mỏ.
*thực ra đoạn này là không phải Tô Thiếu Bạch mà Đỗ Văn, nhưng Ngạn thấy chi tiết này khá là kỳ quặc, Tô Thiếu Bạch chỉ là một đứa trẻ, làm sao tay có thể có vết chai được, hơn nữa cũng không thể có cử chỉ lắc đầu khi người đáng lẽ nên lắc đầu bó tay là Đỗ Văn mới đúng, vậy nên Ngạn mới cả gan đổi lại tên cho phù hợp với ngữ cảnh
Tô Thiếu Bạch vốn còn muốn xông xáo đi xuống tiếp đành dừng chân lại, ngượng ngùng kéo Đỗ Văn trực tiếp vào trong một cánh cổng gần nhất.
Phía sau cách bọn họ không xa, có hai bóng đen châu đầu ghé tai, lắc đầu, sau chợt đi vào trong một động mỏ khác.
Ánh sáng huỳnh thạch trong động mỏ có chút tối hơn so với bên ngoài, mắt ít nhiều cũng thoải mái hơn. Động mỏ mà hai người Tô Thiếu Bạch vào cũng không sâu lắm, nơi sâu nhất cũng không quá sáu mươi, bảy mươi mét, mà bên trong cũng chẳng có ai cả. Động mỏ có hình dạng hồ lô, chia là hai động một lớn một nhỏ, hiện tại miệng hồ lô chính là cửa vào nơi bọn họ đang đứng.
Trong động chứa đầy những tinh thạch trong suốt tựa như muôn vàn loài hoa trắng nở rộ như tuyết trên vách động. Mà hai khối huỳnh thạch lơ lửng trên không trung luân phiên tỏa ra một thứ ánh sáng mê đắm lòng người tựa như một ảo mộng.
"Đỗ đại thúc, tại sao viêm thạch ở đây đều trong suốt vậy?" Tô Thiếu Bạch nhìn ngắm xung quanh, kỳ quái hỏi. Cậu chỉ gặp qua hai khối viêm thạch, một khối là Bạch phẩm trong sân Tưởng gia, khối kia là Xích phẩm vừa nãy. Nhưng từng cụm tinh thạch trước mặt này, nhìn hình dáng thì chắc chắn là viêm thạch rồi, có điều nó lại trong suốt, rõ làng không có mấy màu như trong bát phẩm Bạch, Xích, Lam, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, chẳng lẽ những thứ này toàn là hàng lỗi? Thật là đáng tiếc quá nha!
"Đứa nhỏ ngốc này..." Đỗ Văn nhịn không được lại nhéo nhéo hai má cậu, cười cười cầm cái túi Khôn màu đen trên tay đặt xuống trải trên nền đất, ngồi xếp bằng ở phía trên, rồi tiện tay vỗ vỗ vị trí cạnh mình, "Ngồi xuống đi! Không thể đào viêm thạch xuống ngay được đâu, trong suốt hết mà. Bỏ vào trong cái túi này khoảng nửa canh giờ thì mới hiện ra màu sắc phẩm cấp thực sự."
Hèn gì gã mập ú vừa nãy lại kinh ngạc đến vậy, xem ra chính bản thân hắn ban đầu cũng không biết đó là viêm thạch Xích phẩm.
Tô Thiếu Bạch xoa xoa gò má bị nhéo đến hồng hồng, lúng túng cười cười với Đỗ Văn, cũng học theo hắn mà ngồi xuống. Rồi thầm tự an ủi chính mình, không sao cả không sao cả, một lần nhéo là một cân viêm thạch, mình vẫn còn lời chán!
"À, mấy viêm thạch này, cậu cứ chọn đại mấy khối nào vừa mắt mà đào ấy, cậu còn nhỏ tuổi nên chắc linh nguyên lực vẫn chưa mạnh đâu, không cần tham khối lớn đâu. Đến khi đó không những không lấy xuống được, ngược lại còn để cơ hội cho những người sau đó nữa." Đỗ Văn chỉ đám viêm thạch trước mặt, tỉ mỉ giảng giải cho Tô Thiếu Bạch.
Từ phẩm tương*, đẳng cấp cho đến trọng lượng, giá trị của viêm thạch được quyết định bởi ba yếu tố này. Cơ bản thì thực tế khi lấy xuống đa số đều là Bạch phẩm hạ đẳng, nhưng cái chính là trọng lượng càng lớn thì giá trị càng cao. Vậy nên sẽ có rất nhiều người dốc hết sức lực để đào được khối nào càng lớn càng tốt.
*phẩm tương: ý chỉ hình dáng và phẩm cấp của viêm thạch
Tiếc là sức người có hạn nên thời gian kiên trì đào thạch trong động của thợ mỏ cũng bị hạn chế, nên phải làm sao để chỉ có mình mình lấy được khối viêm thạch đó, nếu không thì chỉ có thể để cho những đoàn thợ mỏ sau đó đi chiếm tiện nghi mà thôi, gian khổ làm việc lại trở thành bàn đệm cho người khác. Nhưng nếu như thân thể khó chịu, cố ý không chịu rời động rồi cứ thế mà cắn răng kiên trì làm việc, chỉ cần trên đường sơ sẩy không cẩn thận sẽ dễ bỏ mạng. Dĩ nhiên nếu gặp được một viêm thạch thật lớn, nếu có hai hay nhiều người tình nguyện chia đều ra thì vẫn có thể được.
Tham thì thâm, đây là vì Đỗ Văn sợ cậu nghĩ thế nên mới nói trước. Tô Thiếu Bạch nhoẻn miệng cười, cảm kích cúi đầu. Thấy đứa trẻ ngồi cạnh đã hiểu ý tứ của mình, Đỗ Văn bèn quan sát đám viêm thạch trước mặt vài lần, nhanh chóng chọn được một khối lớn bằng cánh tay người trưởng thành, tay trái giữ chặt khối viêm thạch, tay phải cầm cây búa đá, men theo phần gốc bám của khối viêm thạch đó rồi bắt đầu đục.
Ma đao bất ngộ khảm sài công[2]. Tô Thiếu Bạch cũng không vội ra tay, vẫn cứ ngồi bên cạnh quan sát kỹ động tác Đỗ Văn, cố gắng tìm ra bí quyết trong đó.
Nhìn hồi lâu, chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là cây búa đá kia hình như rất cùn, Đỗ Văn người đầy cơ bắp vậy mà cũng chỉ có thể cầm nó trong tay rồi chậm rãi đập mà thôi. Hình như không có đường tắt nào cả. Cuối tháng phải nộp mười lăm cân rồi, mà hôm nay đã là mùng tám, phải cách bảy ngày mới có thể đi một lần, nói cách khác, lần này cậu phải đem về được ít nhất là năm cân viêm thạch mới đủ! Tô Thiếu Bạch thất vọng, yên lặng tính toán, rút cây búa đá từ sau lưng ra, chuẩn bị ra tay.
Hai tay cầm cây búa, cậu đang định đục lấy khối viêm thạch nhỏ hơn trước mặt mình thì đột nhiên sững người nhìn. Viêm thạch trước mắt sao lại biến thành màu trắng rồi?
Cậu giật mình nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ viêm thạch trong động này không còn trong suốt nữa, nối liền với màu của tường động, đều là một màu trắng xóa.
Mà khối viêm thạch Đỗ Văn đang đào đó cũng là màu trắng. Hơn nữa hắn vẫn nhìn chằm chằm khối viêm thạch mà gõ, vẻ mặt chuyên tâm, hiển nhiên không nhìn thấy tình huống lạ thường này.
Chuyện này là sao? Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu, rồi mở mắt, thấy trước mắt vẫn là một màu trắng như cũ, cũng không có quay trở lại trong suốt. Chẳng lẽ mình có thể nhận ra phẩm cấp của viêm thạch? Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên ngờ vực, lại không chắc chắn lắm, lại suy đoán một chút, trong lòng không rõ là có bối rối hay không nhưng vẫn có chút hưng phấn.
"Thúc, tôi đi vệ sinh một chút." Tô Thiếu Bạch nói với Đỗ Văn, rồi cũng không đợi hắn trả lời, thuận tay đem búa trở lại sau lưng, nhanh nhẹn chạy ra khỏi động. Đỗ Văn lắc đầu, chỉ xem như cậu còn nhỏ, không ngồi yên được nên cũng không quản cậu nữa.
Tô Thiếu Bạch men theo thềm đá đi xuống thêm hai bước nữa, vào trong một động khác. Động mỏ này lớn hơn cái mà cậu với Đỗ Văn vừa vào một chút, hình tròn dẹp, nhưng đập vào mắt cũng đều là viêm thạch màu trắng.
Cậu không chút do dự quay đầu đi ra ngoài, tiếp tục hướng xuống dưới.
Cứ tiếp tục như vậy, kiểm tra đến động mỏ thứ tư, quả nhiên, cậu đã tìm được một đám viêm thạch màu đỏ rồi! Cảm đám viêm thạch trông cũng cỡ gần bằng cánh tay cậu, có màu đỏ thẫm diễm lệ, rực rỡ như lửa, trông còn sáng rõ hơn cả cái cậu thấy lúc ở trên đỉnh núi bằng phẳng ban nãy.
Xích phẩm! Trong lòng Tô Thiếu Bạch kêu lên một tiếng cực kỳ phấn chấn. Mặc dù không rõ nguyên nhân lắm nhưng cậu có thể chắc chắn một điều là mình có thể nhìn ra phẩm cấp của viêm thạch. Có lẽ là vì mình không phải là người của thế giới này nên thể chất bất đồng chăng?
Đào khối này đi! Cho dù có là ảo giác thì cũng chẳng mất gì, cùng lắm thì là Bạch phẩm hạ đẳng thôi. Nghĩ tới đây, Tô Thiếu Bạch liền hạ quyết tâm ngồi xuống. Đương nhiên, muốn xác nhận chắc chắn thì vẫn phải đợi đến khi đào xuống mới biết được.
Nghĩ đến Đỗ Văn dọc đường luôn giúp đỡ mình, Tô Thiếu Bạch đang nâng tay lên chợt hạ xuống lần nữa. Nhiều khoáng thạch thế này, chắc chắn có đào mấy tháng cũng không hết, vẫn nên là cùng Đỗ Văn phát tài mới đúng. Cậu vội đứng dậy, chạy về chỗ động mỏ kia. Đỗ Văn lúc này vẫn đang ra sức đào khối viêm thạch màu trắng kia.
"Đỗ đại thúc~ tôi thấy có lớn hơn ở động mỏ bên kia, chúng ta qua đó đào đi!" Tô Thiếu Bạch đến cạnh Đỗ Văn ngồi xổm xuống, thầm nghĩ làm sao mới có thể khuyên ổng qua bên kia đây ta.
"Cũng không phải càng lớn thì tốt, mà cậu cũng đừng chơi đùa nữa!" Vừa vặn đúng lúc Đỗ Văn nghỉ tay, bèn lấy tay vỗ lưng cậu một cái. Lấy ra một cái tẩu thuốc từ bên hông, tính quẹt lửa hút vài cái, cũng vừa lúc nên nghỉ ngơi một chút.
"Đỗ đại thúc, qua bên kia đi, tôi ta thích bên kia hơn." Vì vẫn chưa chắc chắn tình hình nên Tô Thiếu Bạch cùng không dám mở miệng nói dị trạng của mình, dù sao thì căn cứ theo lời Đỗ Văn vừa nói, hẳn không có xuất hiện thợ mỏ nào có tình huống giống như mình. Thất phu vô tội, hoài bích đương tru[3]. Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Ầy, tên nhóc cậu thật là... Vậy cậu cứ đi trước đi, ta đào xong khối này rồi qua tìm cậu." Đỗ Văn nhìn viêm thạch trước mặt còn chưa đào được đến một phần ba, khó xử nói.
"Được, được mà." Tô Thiếu Bạch đành thỏa hiệp, cầm lấy túi Khôn trên mặt đất mà hồi nãy quên nhặt, đi tới cửa động còn quay đầu lại dặn, "Thúc, là cái động thứ tư bên dưới đấy, khi nào thúc đào xong khối này thì nhớ đến tìm tôi nhé!"
Đỗ Văn phất tay một cái, ý bảo cậu đi nhanh đi.
Lại chạy về nhìn đám viêm thạch màu đỏ này, Tô Thiếu Bạch chọn khối nhỏ nhất rồi giơ búa đập. Cậu muốn mau chóng kiểm nghiệm xem viêm thạch này có phải là đúng phẩm cấp như cậu nghĩ không.
Độ cứng viêm thạch không khác mấy với độ cứng của đá bình thường, mỗi lần đập cây búa đá trong tay thì chỉ để lại một vết trầy trắng ngần cực mỏng. Mà khối viêm thạch trên tay cậu, kích thước cỡ chỉ như một đồng tệ, ước chừng cũng chỉ cỡ nửa cân mà thôi, nhưng nếu quả thật là Xích phẩm, dù chỉ là Xích phẩm hạ đẳng thì cũng đủ tiền cho bọn họ thuê nhà một tháng rồi.
Cảm giác hưng phấn khiến cho tinh thần Tô Thiếu Bạch trở nên phấn khởi hẳn, cả người hăng hái, chuyên chú đào khối viêm thạch trong tay. Trong quặng mỏ nhất thời chỉ còn có tiếng gõ có quy luật.
Cậu hoàn toàn không chú ý rằng, bên dưới vách đá màu trắng kia, không biết tự lúc nào có một đốm lửa bập bùng to bằng một cái chén đang bồng bềnh bay bên dưới chỗ cậu đào khối viêm thạch Xích phẩm kia.
Hồi lâu sau, cảm thấy độ liên kết giữa khối viêm thạch với bức tường càng mỏng, xem chừng chỉ còn khoảng một phần năm mà thôi. Tô Thiếu Bạch nóng ruột muốn lấy tay bẻ đi, liền đè trọng lượng toàn thân lên đó, ấy thế mà khối viêm thạch kia lại không có chút sứt mẻ, cứng y như khối thép bê tông ấy.
Đành thả cái búa xuống mặt đất, cậu xoa cổ tay đã tê dại đi, nhìn khối viêm thạch kia thở dài. Thật là tốn sức quá đi! Thân thể này vốn đã gầy yếu, chỉ toàn là dựa vào cảm xúc hưng phấn kích thích mà chống đỡ được lâu như thế. Giờ dừng lại, cánh tay lập tức bủn rủn, miệng lưỡi khô hết cả.
Cởi bỏ bọc đồ mẹ Tưởng đưa cho mình, mở ra thì thấy bên trong có sáu cái bánh ngô chay và dưa muối, còn có mấy con cá mắm chiên và một ống nước trong. Mở nút đậy ống ra, trước cậu liền ngửa đầu uống mấy ngụm, rồi lại lấy bánh ngô ra ăn với dưa muối. Vừa ăn mà vừa hung hăng nhìn chòng chọc khối viêm thạch màu đỏ kia, cứ để ngươi phách lối trên đó một chút vậy.
Khóe mắt thoáng liếc sang bên cạnh, Tô Thiếu Bạch chợt cảm thấy có chút nghi hoặc, cậu nhớ rõ là đám viêm thạch Xích phẩm này khi nãy còn to bằng cánh tay mà, vừa rồi còn sợ không đủ lực nên mới chọn khối nhỏ nhất bên phải mà đào. Sao bây giờ nhìn lại, hình như, đám viêm thạch Xích phẩm nhỏ đi thì phải?
oOo
Chú thích:
[1] huỳnh thạch: theo như wiki và QT thì huỳnh thạch là một khoáng chất có tên là flourite, công thức là CaF2. Chi tiết thông tin về huỳnh thạch các bạn có thể xem ở đây.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Fluorit#.E1.BB.A8ng_d.E1.BB.A5ng
[2] Ma đao bất ngộ khảm sài công: có nghĩa là "Mài đao không sợ lầm công đốn củi, ý nghĩa là chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa."
[3] Thất phu vô tội, hoài bích đương tru: có nghĩa là "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội." Muốn biết thêm chi tiết về điển cố, mời xem ở đây.
https://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/C%E1%BB%95_h%E1%BB%8Dc_tinh_hoa._Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Ng%E1%BB%8Dc,_Tr%E1%BA%A7n_L%C3%AA_Nh%C3%A2n/223
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất