Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
Chương 94: Bí cảnh Bích Lạc
"Ầm!"
"A!"
Đương lúc mọi người lưỡng lự, một tiếng vang lớn lại truyền đến, mơ hồ có kèm theo tiếng tu sĩ kêu thảm thiết. Sau đó, một tiếng huýt sáo thê lương đầy chói tai vang vọng giữa trời đêm.
Chân mày Hạ Mạt đột nhiên nhíu lại, đây tiếng huýt sáo kêu cứu của đệ tử Kinh Loan phái, người bị tập kích là đồng môn của hắn! Hắn lập tức quay đầu nói với mấy người còn lại, "Ta phải đi xem."
"Cùng đi." Phượng Nhị nâng mắt phượng, tay cầm quạt ngăn ai kia định đi một mình. Tiếng huýt sáo cực kỳ thê lương đó sao hắn lại không nghe thấy chứ.
Nam Cung Hạo cũng gật đầu với Hạ Mạt, hiếm khi đồng ý với Phượng Nhị. Tiếng đánh nhau cách nơi này rất gần, tình huống bên trong Bí cảnh Bích Lạc phức tạp, bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, không nên chia nhau hành động. Tô Thiếu Bạch đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì, bốn người cũng không quản hai vị tu sĩ đang chần chờ đứng trước cửa động, điều khiển phi kiếm bay đến nơi phát sinh âm thanh. Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng vội vàng bám theo.
Bóng đêm lan tràn, tối đen như mực. Bốn người nương theo âm thanh nhanh chóng bay xuống dưới núi, trong chốc lát đã tìm thấy hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau.
Chỗ đó là một khe nước, nước chảy róc rách, lấp lánh như bạc vụn. Trên không có mấy linh khí đang quấn lấy nhau, thi thoảng vang lên tiếng sắt đá chạm nhau. Nói hai nhóm thì không đúng, tình hình bây giờ là ba tu sĩ đang tụ lại thành hình quạt hợp lực bao vây muốn giết một vị tu sĩ áo đen, người bị vây ở giữa khập khiễng đi, chân rõ ràng đã bị thương, như nỏ mạnh hết đà, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bên cạnh có bốn người mặc áo đen nằm khắp nơi trên đất, toàn bộ không nhúc nhích, xem ra đã bị giết chết. Dưới bóng đêm mờ mịt, Tô Thiếu Bạch từ xa nhìn sang chỉ có thể thấy sơ tình hình, không thấy rõ mặt.
Một người trong đó ngông cuồng la lên, "Nhóc con, bằng vào tu vi sơ kỳ Trúc Cơ một mình ngươi còn muốn liều chết với ba người hậu kỳ Trúc Cơ chúng ta sao? Thức thời thì mau mau giao mảnh chìa khóa trong tay các ngươi ra đấy, nếu ông đây tâm tình tốt thì còn có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, tình trạng của mấy tên vừa nãy chính là kết quả của ngươi!"
Giữa các tu sĩ, kẻ mạnh là vua, tu vi cao hơn một cấp thì sẽ khác nhau một trời một vực. Trừ phi trong người có mang bí bảo*, nếu không lúc hai bên đánh nhau, tu vi linh khí đều không thể che giấu được, bên có cảnh giới cao thì có thể trực tiếp nhìn thấu tu vi của đối phương, mà người có tu vi thấp hơn, chỉ khi người ta thả uy áp** để lộ linh khí của bản thân mới biết được cảnh giới của đối phương ở đâu. Miễn là đối thủ không phải Kiếm tu nghịch thiên, một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ đối phó với hai tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ cũng dư sức. Ba chọi một, tu vi lại cao hơn đối phương một bậc, mấy người đó hoàn toàn thoải mái, cũng không vội lấy mạng tu sĩ áo đen, ngược lại còn mà không ngừng tặng thêm thương tích cho đối phương, hòng muốn ép đối phương giao ra thứ gì đó. Quả nhiên là giết người đoạt bảo mà!
*bí bảo: bảo vật bí mật
**uy áp: sức mạnh áp bức, áp lực hòng muốn ra oai
Người nọ nói xong rồi thả hết uy áp linh khí ra, hòng muốn đối phương khuất phục, tu sĩ áo đen trắng bệch mặt mày nhưng cũng không đáp một lời, mím môi cố gắng điều khiển linh khí hình trăng khuyết trong không trung, một chút cũng không có ý muốn buông tay.
"Bây giờ ngươi không nói, đợi lát nữa ta chặt đứt tứ chi của ngươi, chậm rãi hỏi, mới rồi bốn tên kia đều bảo vệ ngươi, đồ nhất định ở trên người ngươi." Người nọ ma mãnh cười, giọng nói đầy ngoan độc.
Hiện tại nhóm người Tô Thiếu Bạch đã bay đến gần đấy, Nam Cung Hạo kéo cậu ra sau lưng mình, dùng thân thể ngăn cản kín kẽ ai kia, đầu bếp nhỏ đành phải xuyên qua vai y quan sát mấy công khí không ngừng phát ra tiếng vang trên không, vừa thấy linh khí hình trăng khuyết có tạo hình đặc biệt giữa không trung, đôi mắt hoa đào vội chớp mấy cái, hơi quen quen, hình như cậu đã từng thấy công khí kỳ lạ như vầy rồi. Là của ai nhỉ?
"Ai!" Phát hiện có người đến gần, hai trong ba người trên không cảnh giác xoay người lại, vừa nhìn thấy người đến thì đều thầm giật mình trong lòng. Bằng vào thực lực hậu kỳ Trúc Cơ của ba người bọn hắn, đương nhiên sẽ không để vào mắt những tu sĩ bình thường, nhưng mà mấy người trước mặt này chẳng những không nhìn ra tu vi, lại còn có thể áp sát đến gần chỗ bọn họ mà chẳng ai phát hiện được, hơn nữa hai người trong đó còn là Kiếm tu. Chẳng lẽ tu vi của bốn người này đều trên cơ bọn họ? Cẩn thận nhìn kỹ, một vị Kiếm tu trong đó còn là đồng môn của người mà cả đám bọn họ đang vây công. Tiêu rồi, vừa nãy lúc giết bốn người kia bọn họ cũng không có nương tay, vừa liếc thấy khuôn mặt đậm sát khí của Kiếm tu áo đen thì thầm kinh hãi trong lòng, mất mạng chắc luôn!
Phía xa còn có hai người đang chạy đến, nhìn tu vi xem chừng cũng bằng với bọn họ.
"Lão tam, đi mau!" Một người trong đó xoay người lại quát lớn với người còn đang đánh nhau với tu sĩ bị thương nọ, dưới chân nhún lên một cái, vội vã chạy trốn. Bốn người trước mặt này nếu không phải có bí bảo giấu trong người, thì đều đã tiến đến Kim Đan kỳ, một Kiếm tu Kim Đan kỳ cũng đủ đoạt mạng của ba huynh đệ bọn họ, giờ cùng lúc đến bốn người, chỉ có thể nói là tai họa giáng xuống đầu rồi. Đương nhiên, giữa lúc hoảng hốt cả đám tuyệt nhiên không ngờ đến, hai trong số đó lại là Chú Kiếm sư và Luyện Đan sư.
"Cái gì? Sao có thể bỏ qua...." Người nọ không cam lòng lẩm bẩm, xoay người nói giữa chừng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm khí sắc bén đổ ập xuống, mà hai người phía sau hắn đã sớm chạy biến mất dạng. Hắn vội vàng triệu hồi công khí của mình muốn ngăn cản nhưng vẫn không kịp, kiếm khí chém thẳng vào lưng, một chiêu đoạt mạng, thi thể ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Hạ Mạt thấy sư đệ đồng môn gặp bất trắc nằm trên mặt đất, bèn không chút lưu tình nào mà ra tay, trong nháy mắt, tình hình bên khe suối thay đổi lớn.
Nghe thấy giọng nói của đồng bạn đột nhiên ngừng lại, hai người đã chạy mười mấy trượng cũng không dám quay đầu lại, dưới chân chỉ thoáng ngừng một lát rồi tiếp tục chạy trốn. Đáng tiếc, thả hổ về rừng sẽ lưu lại hiểm họa, Hạ Mạt không cho bọn hắn có cơ hội chạy thoát. Người bọn họ gặp không chỉ là một Kiếm tu Kim Đan kỳ, mà còn là người mạnh số một số hai nữa. Kiếm tu mặc áo đen, lạnh lùng như tu la, giẫm chân trên phi kiếm trực tiếp vung hai luồng kiếm khí màu lục, phần phật như mây, phong kín mọi đường đi, chớp mắt dùng kiếm khí trảm hai người nọ. Dễ như trở bàn tay.
Hai người kia kêu thảm một tiếng, rơi từ trên phi khí xuống, trong chốc lát liền mất mạng. Nếu cả ba cùng lên đánh với Hạ Mạt một trận, xem chừng còn có thể qua được vài chiêu, nhưng chưa đánh đã sợ thì đã định trước phải bỏ mình tại nơi này.
Đây, đây là ba mạng người đó? Tô Thiếu Bạch trốn sau lưng kim chủ đại nhân cứng ngắc nhìn Hạ Mạt giết chết ba người chỉ trong vòng một nốt nhạc, rồi lại nhìn thi thể bốn tu sĩ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ đều cực kỳ trẻ tuổi, trong lòng quả thật có hơi khiếp sợ, tu sĩ trong thế giới này thật sự là coi mạng người như cỏ rác mà! Trước kia dù Nam Cung Hạo có ra tay giết thì cũng đều là dị thú, trừ bỏ tràng cảnh cậu cố gắng quên đi lúc mới đến thế giới này, thì đây là lần đầu tiên Tô Thiếu Bạch thật sự thấy có người chết ngay trước mắt mình, trong lòng ngổn ngang trăm bề, cảm giác nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là luật rừng, cá lớn nuốt cá bé.
Hạ Mạt giết chết hai tu sĩ chạy trốn, còn Phượng Nhị thì ngồi xổm xem xét những tu sĩ áo đen đã bỏ mạng, giữa lưng, bên bụng đều có vết thương trí mạng, hắn nhìn Hạ Mạt lắc đầu, ý nói bản thân cũng không thể cứu được.
Thấy sư huynh đồng môn ra tay cứu trợ, lại thấy gương mặt Nam Cung Hạo, vị tu sĩ Kinh Loan phái khi nãy còn đang khổ cực chống đỡ liền nhắm mắt lại, ngất đi.
"Tiểu Bạch, mau đến giúp." Phượng Nhị đứng cạnh cái người té xỉu kia, buông mắt nhìn một chút, vẫy tay kêu ai kia còn đang ngẩn người. Tô Thiếu Bạch tựa như tỉnh dậy từ trong mộng, dùng sức vỗ vỗ má mình, vội chạy đến giúp Phượng Nhị. Sữa Bò giờ cũng đã phục hồi chút sức lực, ngoắc đuôi chạy theo sau Tô Thiếu Bạch.
Đợi đến khi lại gần, thấy rõ mặt người ngất xỉu kia, Tô Thiếu Bạch trợn tròn mắt, trời đất ơi! Là Tư Đồ Lôi gặp tại Bà Sa Kính Thiên đây mà! May mà bọn họ tới đúng lúc, chỉ cần trễ thời gian nửa chén trà nữa thôi, xem chừng hắn sẽ lặng lẽ bỏ mạng ở đây. Sợ là Tư Đồ Phong đến cả thi thể của đệ đệ mình cũng không tìm thấy. Sữa Bò cúi đầu ngửi ngửi, mùi của người này nó nhận ra, vội vàng ủi ủi đầu, cái đuôi to ngắn quẫy quẫy càng gấp hơn, tiếc là đối phương không hề nhúc nhích. Nó không khỏi nghi ngờ tròn đôi mắt to màu xanh lam nhìn về phía chủ nhân nhà mình, người này sao vậy?
"Đệ biết hả?" Phượng Nhị thấy dáng vẻ của Tô Thiếu Bạch và Sữa Bò thì đoán được bảy tám phần, bạn bè quen thuộc chỉ cần nhìn thân hình là có thể nhận ra được bảy tám phần, nhưng nếu chỉ có duyên gặp mặt vài lần thì phải nhìn mặt mới nhận ra được.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, "Từng gặp ở Bà Sa Kính Thiên, là bào đệ* của một vị đồng môn của ta."
*bào đệ: em trai ruột
"Chậc, tên này đúng là có phước quá mà, mạng cũng lớn thật." Phượng Nhị nhướng mày, lấy ra viên đan dược trắng nhũ, cho vào miệng Tư Đồ Lôi.
Bọn họ ở tại chỗ chữa trị cho Tư Đồ Lôi, Nam Cung Hạo đứng cạnh đề phòng quan sát khắp nơi, Bạch Chuẩn cũng giương cánh bay vòng trên không trung, phòng khi có người đánh lén. Hạ Mạt im lặng chộn thi thể những sư đệ đồng môn tại một nơi, sau thu lại trữ khí và yêu bài của bọn họ vào trong vòng trữ vật của mình, định bụng sau này có cơ hội sẽ giao lại cho sư tôn bọn họ.
Hai người bám theo thấy Hạ Mạt chỉ cần một cái nhấc tay là có thể diệt gọn ba tu sĩ nọ, bèn thức thời không đến gần hơn. Dù là có đánh nhau giành bảo vật thì bọn họ cũng không có bất kỳ cơ hội gì.
Nhưng mà, thấy bốn người kia, hai người thì chỉ lo ngồi cứu người, một người vội vàng chôn thi thể, một người đứng thẳng canh giữ, một chút cũng không có ý muốn động đến trữ khí của ba người kia, thì bèn động tâm tư.
"Đạo huynh nếu không muốn bỏ, tiểu đệ nguyện thay thế ra sức kiểm tra!" Tên tu sĩ có dáng vẻ văn sĩ kia ngứa ngáy trong lòng, rốt cục kiềm chế không được nói với Hạ Mạt.
Hạ Mạt đang làm tưởng niệm đồng môn đã mất thì không quan tam phất tay một cái, hắn vốn cũng không có ý định đi lục soát trữ khí của mấy người kia. Tên văn sĩ và mập mạp nọ đều không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng, nhào đến hai người bên cạnh lục soát.
Bốn người đưa Tư Đồ Lôi bị thương về hang động, khoảng một chén trà nhỏ sau đó, hắn mới tỉnh lại.
Vừa thấy hắn mở mắt, Sữa Bò vốn đang nằm sấp bên cạnh lập tức đứng dậy chạy đến cạnh Tô Thiếu Bạch.
"Thân thể còn đau chỗ nào không? Mấy người sao lại bị tập kích? Gần đây còn người Kinh Loan phái không?" Tô Thiếu Bạch theo Sữa Bò đến cạnh Tư Đồ Lôi, vừa thấy hắn tỉnh thì bắn liên thanh hỏi một hơi mấy vấn đề.
Hạ Mạt và Nam Cung Hạo, Phượng Nhị cũng đều tụ lại.
Tư Đồ Lôi lắc đầu, ý nói thân thể mình không còn gì đáng ngại nữa, rồi trước tiên tập trung nói chuyện bọn họ bị tập kích.
Thì ra, lần này Bí cảnh Bích Lạc mở ra, nửa tháng trước Kinh Loan phái có ba mươi hai đệ tử tiến vào bí cảnh. Sau khi vào, mọi người chia làm ba đội tìm kiếm trong bí cảnh. Đội của Tư Đồ Lôi có tổng cộng mười người, qua gần một tháng tra xét, mọi người phát hiện bên trong bí cảnh chủ yếu chia là ba khu vực, một khu thích hợp tu luyện, linh khí dồi dào đẩy nhanh tốc độ lên cấp; một khu đầy kỳ thú dị bảo, nhưng vô cùng hiểm ác đáng sợ; còn một khu, là một địa cung* khổng lồ kỳ quặc, hoàn toàn không tìm được lối vào. Đám tu sĩ vốn đều ở bên ngoài khu vực địa cung tu luyện hoặc tầm bảo, thi thoảng còn có thể tìm thấy bí tịch trân thất lạc của các tiền bối. Nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên có tin đồn trong địa cung chẳng những có vô số kỳ trân, mà còn có thần binh chí tôn lưu lại từ thời thượng cổ, nhưng muốn mở cổng địa cung, đầu tiên phải gom đủ ba mảnh chìa khóa.
*địa cung: cung điện dưới lòng đất
Sau đó, có người tìm thấy mảnh chìa khóa thứ nhất ở khu vực dị thú, lúc đó mới xảy ra việc tranh đoạt chém giết. Mười người bọn họ cũng vô tình lấy được một mảnh chìa khóa lúc ở khu vực dị thú, từ đó, tai họa quấn thân, không ngừng bị đuổi giết. Hiện tại chỉ còn lại mỗi mình hắn.
"A!"
Đương lúc mọi người lưỡng lự, một tiếng vang lớn lại truyền đến, mơ hồ có kèm theo tiếng tu sĩ kêu thảm thiết. Sau đó, một tiếng huýt sáo thê lương đầy chói tai vang vọng giữa trời đêm.
Chân mày Hạ Mạt đột nhiên nhíu lại, đây tiếng huýt sáo kêu cứu của đệ tử Kinh Loan phái, người bị tập kích là đồng môn của hắn! Hắn lập tức quay đầu nói với mấy người còn lại, "Ta phải đi xem."
"Cùng đi." Phượng Nhị nâng mắt phượng, tay cầm quạt ngăn ai kia định đi một mình. Tiếng huýt sáo cực kỳ thê lương đó sao hắn lại không nghe thấy chứ.
Nam Cung Hạo cũng gật đầu với Hạ Mạt, hiếm khi đồng ý với Phượng Nhị. Tiếng đánh nhau cách nơi này rất gần, tình huống bên trong Bí cảnh Bích Lạc phức tạp, bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, không nên chia nhau hành động. Tô Thiếu Bạch đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì, bốn người cũng không quản hai vị tu sĩ đang chần chờ đứng trước cửa động, điều khiển phi kiếm bay đến nơi phát sinh âm thanh. Hai người kia nhìn nhau một cái, cũng vội vàng bám theo.
Bóng đêm lan tràn, tối đen như mực. Bốn người nương theo âm thanh nhanh chóng bay xuống dưới núi, trong chốc lát đã tìm thấy hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau.
Chỗ đó là một khe nước, nước chảy róc rách, lấp lánh như bạc vụn. Trên không có mấy linh khí đang quấn lấy nhau, thi thoảng vang lên tiếng sắt đá chạm nhau. Nói hai nhóm thì không đúng, tình hình bây giờ là ba tu sĩ đang tụ lại thành hình quạt hợp lực bao vây muốn giết một vị tu sĩ áo đen, người bị vây ở giữa khập khiễng đi, chân rõ ràng đã bị thương, như nỏ mạnh hết đà, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bên cạnh có bốn người mặc áo đen nằm khắp nơi trên đất, toàn bộ không nhúc nhích, xem ra đã bị giết chết. Dưới bóng đêm mờ mịt, Tô Thiếu Bạch từ xa nhìn sang chỉ có thể thấy sơ tình hình, không thấy rõ mặt.
Một người trong đó ngông cuồng la lên, "Nhóc con, bằng vào tu vi sơ kỳ Trúc Cơ một mình ngươi còn muốn liều chết với ba người hậu kỳ Trúc Cơ chúng ta sao? Thức thời thì mau mau giao mảnh chìa khóa trong tay các ngươi ra đấy, nếu ông đây tâm tình tốt thì còn có thể tha cho ngươi một mạng! Bằng không, tình trạng của mấy tên vừa nãy chính là kết quả của ngươi!"
Giữa các tu sĩ, kẻ mạnh là vua, tu vi cao hơn một cấp thì sẽ khác nhau một trời một vực. Trừ phi trong người có mang bí bảo*, nếu không lúc hai bên đánh nhau, tu vi linh khí đều không thể che giấu được, bên có cảnh giới cao thì có thể trực tiếp nhìn thấu tu vi của đối phương, mà người có tu vi thấp hơn, chỉ khi người ta thả uy áp** để lộ linh khí của bản thân mới biết được cảnh giới của đối phương ở đâu. Miễn là đối thủ không phải Kiếm tu nghịch thiên, một tu sĩ hậu kỳ Trúc Cơ đối phó với hai tu sĩ trung kỳ Trúc Cơ cũng dư sức. Ba chọi một, tu vi lại cao hơn đối phương một bậc, mấy người đó hoàn toàn thoải mái, cũng không vội lấy mạng tu sĩ áo đen, ngược lại còn mà không ngừng tặng thêm thương tích cho đối phương, hòng muốn ép đối phương giao ra thứ gì đó. Quả nhiên là giết người đoạt bảo mà!
*bí bảo: bảo vật bí mật
**uy áp: sức mạnh áp bức, áp lực hòng muốn ra oai
Người nọ nói xong rồi thả hết uy áp linh khí ra, hòng muốn đối phương khuất phục, tu sĩ áo đen trắng bệch mặt mày nhưng cũng không đáp một lời, mím môi cố gắng điều khiển linh khí hình trăng khuyết trong không trung, một chút cũng không có ý muốn buông tay.
"Bây giờ ngươi không nói, đợi lát nữa ta chặt đứt tứ chi của ngươi, chậm rãi hỏi, mới rồi bốn tên kia đều bảo vệ ngươi, đồ nhất định ở trên người ngươi." Người nọ ma mãnh cười, giọng nói đầy ngoan độc.
Hiện tại nhóm người Tô Thiếu Bạch đã bay đến gần đấy, Nam Cung Hạo kéo cậu ra sau lưng mình, dùng thân thể ngăn cản kín kẽ ai kia, đầu bếp nhỏ đành phải xuyên qua vai y quan sát mấy công khí không ngừng phát ra tiếng vang trên không, vừa thấy linh khí hình trăng khuyết có tạo hình đặc biệt giữa không trung, đôi mắt hoa đào vội chớp mấy cái, hơi quen quen, hình như cậu đã từng thấy công khí kỳ lạ như vầy rồi. Là của ai nhỉ?
"Ai!" Phát hiện có người đến gần, hai trong ba người trên không cảnh giác xoay người lại, vừa nhìn thấy người đến thì đều thầm giật mình trong lòng. Bằng vào thực lực hậu kỳ Trúc Cơ của ba người bọn hắn, đương nhiên sẽ không để vào mắt những tu sĩ bình thường, nhưng mà mấy người trước mặt này chẳng những không nhìn ra tu vi, lại còn có thể áp sát đến gần chỗ bọn họ mà chẳng ai phát hiện được, hơn nữa hai người trong đó còn là Kiếm tu. Chẳng lẽ tu vi của bốn người này đều trên cơ bọn họ? Cẩn thận nhìn kỹ, một vị Kiếm tu trong đó còn là đồng môn của người mà cả đám bọn họ đang vây công. Tiêu rồi, vừa nãy lúc giết bốn người kia bọn họ cũng không có nương tay, vừa liếc thấy khuôn mặt đậm sát khí của Kiếm tu áo đen thì thầm kinh hãi trong lòng, mất mạng chắc luôn!
Phía xa còn có hai người đang chạy đến, nhìn tu vi xem chừng cũng bằng với bọn họ.
"Lão tam, đi mau!" Một người trong đó xoay người lại quát lớn với người còn đang đánh nhau với tu sĩ bị thương nọ, dưới chân nhún lên một cái, vội vã chạy trốn. Bốn người trước mặt này nếu không phải có bí bảo giấu trong người, thì đều đã tiến đến Kim Đan kỳ, một Kiếm tu Kim Đan kỳ cũng đủ đoạt mạng của ba huynh đệ bọn họ, giờ cùng lúc đến bốn người, chỉ có thể nói là tai họa giáng xuống đầu rồi. Đương nhiên, giữa lúc hoảng hốt cả đám tuyệt nhiên không ngờ đến, hai trong số đó lại là Chú Kiếm sư và Luyện Đan sư.
"Cái gì? Sao có thể bỏ qua...." Người nọ không cam lòng lẩm bẩm, xoay người nói giữa chừng thì đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm khí sắc bén đổ ập xuống, mà hai người phía sau hắn đã sớm chạy biến mất dạng. Hắn vội vàng triệu hồi công khí của mình muốn ngăn cản nhưng vẫn không kịp, kiếm khí chém thẳng vào lưng, một chiêu đoạt mạng, thi thể ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Hạ Mạt thấy sư đệ đồng môn gặp bất trắc nằm trên mặt đất, bèn không chút lưu tình nào mà ra tay, trong nháy mắt, tình hình bên khe suối thay đổi lớn.
Nghe thấy giọng nói của đồng bạn đột nhiên ngừng lại, hai người đã chạy mười mấy trượng cũng không dám quay đầu lại, dưới chân chỉ thoáng ngừng một lát rồi tiếp tục chạy trốn. Đáng tiếc, thả hổ về rừng sẽ lưu lại hiểm họa, Hạ Mạt không cho bọn hắn có cơ hội chạy thoát. Người bọn họ gặp không chỉ là một Kiếm tu Kim Đan kỳ, mà còn là người mạnh số một số hai nữa. Kiếm tu mặc áo đen, lạnh lùng như tu la, giẫm chân trên phi kiếm trực tiếp vung hai luồng kiếm khí màu lục, phần phật như mây, phong kín mọi đường đi, chớp mắt dùng kiếm khí trảm hai người nọ. Dễ như trở bàn tay.
Hai người kia kêu thảm một tiếng, rơi từ trên phi khí xuống, trong chốc lát liền mất mạng. Nếu cả ba cùng lên đánh với Hạ Mạt một trận, xem chừng còn có thể qua được vài chiêu, nhưng chưa đánh đã sợ thì đã định trước phải bỏ mình tại nơi này.
Đây, đây là ba mạng người đó? Tô Thiếu Bạch trốn sau lưng kim chủ đại nhân cứng ngắc nhìn Hạ Mạt giết chết ba người chỉ trong vòng một nốt nhạc, rồi lại nhìn thi thể bốn tu sĩ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ đều cực kỳ trẻ tuổi, trong lòng quả thật có hơi khiếp sợ, tu sĩ trong thế giới này thật sự là coi mạng người như cỏ rác mà! Trước kia dù Nam Cung Hạo có ra tay giết thì cũng đều là dị thú, trừ bỏ tràng cảnh cậu cố gắng quên đi lúc mới đến thế giới này, thì đây là lần đầu tiên Tô Thiếu Bạch thật sự thấy có người chết ngay trước mắt mình, trong lòng ngổn ngang trăm bề, cảm giác nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là luật rừng, cá lớn nuốt cá bé.
Hạ Mạt giết chết hai tu sĩ chạy trốn, còn Phượng Nhị thì ngồi xổm xem xét những tu sĩ áo đen đã bỏ mạng, giữa lưng, bên bụng đều có vết thương trí mạng, hắn nhìn Hạ Mạt lắc đầu, ý nói bản thân cũng không thể cứu được.
Thấy sư huynh đồng môn ra tay cứu trợ, lại thấy gương mặt Nam Cung Hạo, vị tu sĩ Kinh Loan phái khi nãy còn đang khổ cực chống đỡ liền nhắm mắt lại, ngất đi.
"Tiểu Bạch, mau đến giúp." Phượng Nhị đứng cạnh cái người té xỉu kia, buông mắt nhìn một chút, vẫy tay kêu ai kia còn đang ngẩn người. Tô Thiếu Bạch tựa như tỉnh dậy từ trong mộng, dùng sức vỗ vỗ má mình, vội chạy đến giúp Phượng Nhị. Sữa Bò giờ cũng đã phục hồi chút sức lực, ngoắc đuôi chạy theo sau Tô Thiếu Bạch.
Đợi đến khi lại gần, thấy rõ mặt người ngất xỉu kia, Tô Thiếu Bạch trợn tròn mắt, trời đất ơi! Là Tư Đồ Lôi gặp tại Bà Sa Kính Thiên đây mà! May mà bọn họ tới đúng lúc, chỉ cần trễ thời gian nửa chén trà nữa thôi, xem chừng hắn sẽ lặng lẽ bỏ mạng ở đây. Sợ là Tư Đồ Phong đến cả thi thể của đệ đệ mình cũng không tìm thấy. Sữa Bò cúi đầu ngửi ngửi, mùi của người này nó nhận ra, vội vàng ủi ủi đầu, cái đuôi to ngắn quẫy quẫy càng gấp hơn, tiếc là đối phương không hề nhúc nhích. Nó không khỏi nghi ngờ tròn đôi mắt to màu xanh lam nhìn về phía chủ nhân nhà mình, người này sao vậy?
"Đệ biết hả?" Phượng Nhị thấy dáng vẻ của Tô Thiếu Bạch và Sữa Bò thì đoán được bảy tám phần, bạn bè quen thuộc chỉ cần nhìn thân hình là có thể nhận ra được bảy tám phần, nhưng nếu chỉ có duyên gặp mặt vài lần thì phải nhìn mặt mới nhận ra được.
Tô Thiếu Bạch gật đầu, "Từng gặp ở Bà Sa Kính Thiên, là bào đệ* của một vị đồng môn của ta."
*bào đệ: em trai ruột
"Chậc, tên này đúng là có phước quá mà, mạng cũng lớn thật." Phượng Nhị nhướng mày, lấy ra viên đan dược trắng nhũ, cho vào miệng Tư Đồ Lôi.
Bọn họ ở tại chỗ chữa trị cho Tư Đồ Lôi, Nam Cung Hạo đứng cạnh đề phòng quan sát khắp nơi, Bạch Chuẩn cũng giương cánh bay vòng trên không trung, phòng khi có người đánh lén. Hạ Mạt im lặng chộn thi thể những sư đệ đồng môn tại một nơi, sau thu lại trữ khí và yêu bài của bọn họ vào trong vòng trữ vật của mình, định bụng sau này có cơ hội sẽ giao lại cho sư tôn bọn họ.
Hai người bám theo thấy Hạ Mạt chỉ cần một cái nhấc tay là có thể diệt gọn ba tu sĩ nọ, bèn thức thời không đến gần hơn. Dù là có đánh nhau giành bảo vật thì bọn họ cũng không có bất kỳ cơ hội gì.
Nhưng mà, thấy bốn người kia, hai người thì chỉ lo ngồi cứu người, một người vội vàng chôn thi thể, một người đứng thẳng canh giữ, một chút cũng không có ý muốn động đến trữ khí của ba người kia, thì bèn động tâm tư.
"Đạo huynh nếu không muốn bỏ, tiểu đệ nguyện thay thế ra sức kiểm tra!" Tên tu sĩ có dáng vẻ văn sĩ kia ngứa ngáy trong lòng, rốt cục kiềm chế không được nói với Hạ Mạt.
Hạ Mạt đang làm tưởng niệm đồng môn đã mất thì không quan tam phất tay một cái, hắn vốn cũng không có ý định đi lục soát trữ khí của mấy người kia. Tên văn sĩ và mập mạp nọ đều không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng, nhào đến hai người bên cạnh lục soát.
Bốn người đưa Tư Đồ Lôi bị thương về hang động, khoảng một chén trà nhỏ sau đó, hắn mới tỉnh lại.
Vừa thấy hắn mở mắt, Sữa Bò vốn đang nằm sấp bên cạnh lập tức đứng dậy chạy đến cạnh Tô Thiếu Bạch.
"Thân thể còn đau chỗ nào không? Mấy người sao lại bị tập kích? Gần đây còn người Kinh Loan phái không?" Tô Thiếu Bạch theo Sữa Bò đến cạnh Tư Đồ Lôi, vừa thấy hắn tỉnh thì bắn liên thanh hỏi một hơi mấy vấn đề.
Hạ Mạt và Nam Cung Hạo, Phượng Nhị cũng đều tụ lại.
Tư Đồ Lôi lắc đầu, ý nói thân thể mình không còn gì đáng ngại nữa, rồi trước tiên tập trung nói chuyện bọn họ bị tập kích.
Thì ra, lần này Bí cảnh Bích Lạc mở ra, nửa tháng trước Kinh Loan phái có ba mươi hai đệ tử tiến vào bí cảnh. Sau khi vào, mọi người chia làm ba đội tìm kiếm trong bí cảnh. Đội của Tư Đồ Lôi có tổng cộng mười người, qua gần một tháng tra xét, mọi người phát hiện bên trong bí cảnh chủ yếu chia là ba khu vực, một khu thích hợp tu luyện, linh khí dồi dào đẩy nhanh tốc độ lên cấp; một khu đầy kỳ thú dị bảo, nhưng vô cùng hiểm ác đáng sợ; còn một khu, là một địa cung* khổng lồ kỳ quặc, hoàn toàn không tìm được lối vào. Đám tu sĩ vốn đều ở bên ngoài khu vực địa cung tu luyện hoặc tầm bảo, thi thoảng còn có thể tìm thấy bí tịch trân thất lạc của các tiền bối. Nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên có tin đồn trong địa cung chẳng những có vô số kỳ trân, mà còn có thần binh chí tôn lưu lại từ thời thượng cổ, nhưng muốn mở cổng địa cung, đầu tiên phải gom đủ ba mảnh chìa khóa.
*địa cung: cung điện dưới lòng đất
Sau đó, có người tìm thấy mảnh chìa khóa thứ nhất ở khu vực dị thú, lúc đó mới xảy ra việc tranh đoạt chém giết. Mười người bọn họ cũng vô tình lấy được một mảnh chìa khóa lúc ở khu vực dị thú, từ đó, tai họa quấn thân, không ngừng bị đuổi giết. Hiện tại chỉ còn lại mỗi mình hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất