Chương 1: Sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết
Lương châu phồn hoa, mấy chiếc xe ngựa chậm rãi chạy vào trong thành, thu hút vô số ánh nhìn.
Đèn hoa lúc này mới lên, sắc trời dần tối, đồ đằng màu son trên xe ngựa lóe lên tia sáng mờ mờ, một con Thương Long cuộn mình nhảy vào giang hải —— người có chút hiểu biết lập tức nhận ra, đây là xe của Thẩm thị chốn Giang Nam.
Không một người dám tiến lên.
Đoàn xe đi không nhanh không chậm, đi về hướng sâu trong thành.
“Ây, ngày Luận đạo đến rồi sao?” Đưa mắt trông theo đoàn xe rời đi, trên tửu lâu có người bắt đầu xì xào to nhỏ.
Thẩm thị, Vân thị, Doãn thị là tam đại thế gia tu tiên giới, mỗi năm phải thay phiên nhau chủ trì Luận đạo hội, tạo điều kiện cho kẻ tu tiên trong khắp thiên hạ giao lưu tâm đắc, kể cả tán tu không môn không phái cũng được phép tham gia.
Năm nay đến phiên Doãn thị.
Doãn thị khác với những gia tộc rời xa nhân thế, sơn môn đặt ngay bên Lương Châu, chỉ cần đứng trong thành là có thể trông thấy phòng ốc đầy mây khói lượn lờ nằm trên đỉnh núi. Là gia tộc gần gũi với trần gian nhất trong tam đại thế gia.
Trên mái hiên tửu lâu có hai chàng thiếu niên đang ngồi song song, một người nằm híp mắt tính toán tinh quang, một người ngồi ôm chặt vò rượu.
“Sư đệ, đệ còn muốn uống nữa không?” Người đang ngồi dường như chớm men say, vừa nấc lên, vừa nâng cốc đưa cho người bên cạnh.
“Đệ không uống, huynh cũng đừng uống nữa.” Người đang nằm không đưa tay ra tiếp, hơi cau mày nói.
“Ta khổ lắm, khổ vô cùng.” Nhìn thấy y không nhận, thiếu niên rút tay về, lại uống một hớp lớn, lẩm bẩm nói.
“Còn không phải là chuyện Dư sư muội không nhận lễ vật của huynh, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu.” Chàng thiếu niên đưa ánh mắt quay về trên người hắn, cười khúc khích nói.
“Ngươi thì biết cái gì.”
“Được được được, đệ không hiểu đệ không hiểu.” Thiếu niên đáp có lệ.
“Ai… không biết tình bắt đầu từ đâu, mãi vì một người mà say đắm…” Thiếu niên đang ngồi lại nấc lên một cái, thở dài với thinh không.
Chờ hồi lâu mà không chờ được nghe người bên cạnh đáp lại, hắn tức giận nói, “Một đứa hai đứa đều như vậy, không biết thương sư huynh gì cả. Chỉ đáng thương cho ta… hức, đáng thương cho ta khổ cực nuôi bọn ngươi…” Vừa nói vừa lảo đảo đứng lên.
… cứ thế là bắt đầu mê sảng.
Doãn Thế Huyên đau đầu vô cùng, không hiểu mình nghĩ gì mà nhất thời mềm lòng đáp ứng bồi hắn đi ra ngoài mượn rượu tiêu sầu.
“Ha? Hình như ta say rồi… chiếc xe ngựa kia sao sáng lên được?” Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đoàn xe trên đường, đột nhiên kêu lên, “Sư đệ? Doãn Thế Huyên!”
Doãn Thế Huyên xoay người ngồi dậy, không kiên nhẫn nói, “Huynh sớm đã say.”
Nhưng mà chờ cho y nhìn thấy đoàn xe, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Y và Từ Tu Diễn liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai dễ dàng đọc được năm chữ trong mắt nhau: chuyện lớn không ổn rồi.
“Từ Tu Diễn, sớm muộn gì đệ cũng bị huynh hại chết.” Doãn Thế Huyên nghiến răng nghiến lợi ném xuống một câu, thả người nhảy từ trên lầu xuống, chạy về hướng sơn môn.
Chết rồi! Thế mà lại quên hôm này là ngày nghênh đón Thẩm thị.
Đệ tử thủ tịch và con độc đinh của Doãn gia cùng nhau vắng mặt trong một sự kiện như thế này, người ngoài sẽ đánh giá thế nào?
Từ Tu Diễn đuổi theo sau y, thoạt nhìn cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nghĩ đến lời ân cần dạy bảo của mẫu thân mấy ngày trước, Doãn Thế Huyên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể quay đầu nói với Từ Tu Diễn, “Nếu như chạy về không kịp, đệ sẽ giết huynh làm đệm lưng cho đệ.”
“Khỏi cần đệ nhắc trước, sư phụ có tha ta sao?” Từ Tu Diễn nói mà buồn rũ rượi.
Động tác dưới chân hai người không dừng một khắc.
Cuối cùng vẫn là về trước lúc Thẩm thị tới chân núi, sau đó leo tường đi vào sân.
Trong nhà đã sớm nháo nhác tìm bọn họ, cũng không kịp truy cứu, nhanh chóng để cả hai đi thay xiêm y.
Doãn Thế Huyên mặc tộc phục màu mực viền tơ vàng của Doãn thị, đi theo mọi người đến sơn môn chờ đoàn xe Thẩm gia.
“Ngươi và sư huynh đi đâu thế? Tìm đâu cũng không thấy hai người!” Dư sư muội lén khều y, nhỏ giọng nói thầm.
“Chơi cờ dưới chân núi nên quên thời gian.” Doãn Thế Huyên nói dối không chớp mắt.
“Đi mà lừa quỷ.” Dư sư muội cười nhạo, bỗng nhiên hỏi tiếp, “Ngươi nói, Thẩm công tử có đến không?”
Gia chủ Thẩm thị chỉ có một con trai độc nhất, trong thiên hạ này xứng đáng được gọi là Thẩm gia công tử, cũng chỉ có một người.
Doãn Thế Huyên không chút phấn khích lầm bầm, “Không phải nói xuống núi trừ yêu rồi sao, sợ là không đến được.”
“Chưa chắc đâu.” Tiểu sư muội chớp mắt, bỗng nhiên toát lên sự sắc bén như trông rõ thế sự.
Doãn Thế Huyên còn chưa kịp đáp lại, đã thấy một đoàn xe ngựa vẽ đồ đằng màu son đi vào tầm mắt.
Ánh mắt của y không tự chủ rơi vào chiếc xe thứ hai.
Một bàn tay trắng nõn vén màn xe lên, người trên xe tao nhã bước xuống.
Đôi đồng tử đen như mực không chút sai lệch dán chặt vào Doãn Thế Huyên, dường như đã sớm biết y đứng đâu.
Doãn Thế Huyên hít một hơi khí lạnh, đến rồi.
Đèn hoa lúc này mới lên, sắc trời dần tối, đồ đằng màu son trên xe ngựa lóe lên tia sáng mờ mờ, một con Thương Long cuộn mình nhảy vào giang hải —— người có chút hiểu biết lập tức nhận ra, đây là xe của Thẩm thị chốn Giang Nam.
Không một người dám tiến lên.
Đoàn xe đi không nhanh không chậm, đi về hướng sâu trong thành.
“Ây, ngày Luận đạo đến rồi sao?” Đưa mắt trông theo đoàn xe rời đi, trên tửu lâu có người bắt đầu xì xào to nhỏ.
Thẩm thị, Vân thị, Doãn thị là tam đại thế gia tu tiên giới, mỗi năm phải thay phiên nhau chủ trì Luận đạo hội, tạo điều kiện cho kẻ tu tiên trong khắp thiên hạ giao lưu tâm đắc, kể cả tán tu không môn không phái cũng được phép tham gia.
Năm nay đến phiên Doãn thị.
Doãn thị khác với những gia tộc rời xa nhân thế, sơn môn đặt ngay bên Lương Châu, chỉ cần đứng trong thành là có thể trông thấy phòng ốc đầy mây khói lượn lờ nằm trên đỉnh núi. Là gia tộc gần gũi với trần gian nhất trong tam đại thế gia.
Trên mái hiên tửu lâu có hai chàng thiếu niên đang ngồi song song, một người nằm híp mắt tính toán tinh quang, một người ngồi ôm chặt vò rượu.
“Sư đệ, đệ còn muốn uống nữa không?” Người đang ngồi dường như chớm men say, vừa nấc lên, vừa nâng cốc đưa cho người bên cạnh.
“Đệ không uống, huynh cũng đừng uống nữa.” Người đang nằm không đưa tay ra tiếp, hơi cau mày nói.
“Ta khổ lắm, khổ vô cùng.” Nhìn thấy y không nhận, thiếu niên rút tay về, lại uống một hớp lớn, lẩm bẩm nói.
“Còn không phải là chuyện Dư sư muội không nhận lễ vật của huynh, cũng đâu phải lần đầu tiên đâu.” Chàng thiếu niên đưa ánh mắt quay về trên người hắn, cười khúc khích nói.
“Ngươi thì biết cái gì.”
“Được được được, đệ không hiểu đệ không hiểu.” Thiếu niên đáp có lệ.
“Ai… không biết tình bắt đầu từ đâu, mãi vì một người mà say đắm…” Thiếu niên đang ngồi lại nấc lên một cái, thở dài với thinh không.
Chờ hồi lâu mà không chờ được nghe người bên cạnh đáp lại, hắn tức giận nói, “Một đứa hai đứa đều như vậy, không biết thương sư huynh gì cả. Chỉ đáng thương cho ta… hức, đáng thương cho ta khổ cực nuôi bọn ngươi…” Vừa nói vừa lảo đảo đứng lên.
… cứ thế là bắt đầu mê sảng.
Doãn Thế Huyên đau đầu vô cùng, không hiểu mình nghĩ gì mà nhất thời mềm lòng đáp ứng bồi hắn đi ra ngoài mượn rượu tiêu sầu.
“Ha? Hình như ta say rồi… chiếc xe ngựa kia sao sáng lên được?” Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn đoàn xe trên đường, đột nhiên kêu lên, “Sư đệ? Doãn Thế Huyên!”
Doãn Thế Huyên xoay người ngồi dậy, không kiên nhẫn nói, “Huynh sớm đã say.”
Nhưng mà chờ cho y nhìn thấy đoàn xe, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Y và Từ Tu Diễn liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai dễ dàng đọc được năm chữ trong mắt nhau: chuyện lớn không ổn rồi.
“Từ Tu Diễn, sớm muộn gì đệ cũng bị huynh hại chết.” Doãn Thế Huyên nghiến răng nghiến lợi ném xuống một câu, thả người nhảy từ trên lầu xuống, chạy về hướng sơn môn.
Chết rồi! Thế mà lại quên hôm này là ngày nghênh đón Thẩm thị.
Đệ tử thủ tịch và con độc đinh của Doãn gia cùng nhau vắng mặt trong một sự kiện như thế này, người ngoài sẽ đánh giá thế nào?
Từ Tu Diễn đuổi theo sau y, thoạt nhìn cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Nghĩ đến lời ân cần dạy bảo của mẫu thân mấy ngày trước, Doãn Thế Huyên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể quay đầu nói với Từ Tu Diễn, “Nếu như chạy về không kịp, đệ sẽ giết huynh làm đệm lưng cho đệ.”
“Khỏi cần đệ nhắc trước, sư phụ có tha ta sao?” Từ Tu Diễn nói mà buồn rũ rượi.
Động tác dưới chân hai người không dừng một khắc.
Cuối cùng vẫn là về trước lúc Thẩm thị tới chân núi, sau đó leo tường đi vào sân.
Trong nhà đã sớm nháo nhác tìm bọn họ, cũng không kịp truy cứu, nhanh chóng để cả hai đi thay xiêm y.
Doãn Thế Huyên mặc tộc phục màu mực viền tơ vàng của Doãn thị, đi theo mọi người đến sơn môn chờ đoàn xe Thẩm gia.
“Ngươi và sư huynh đi đâu thế? Tìm đâu cũng không thấy hai người!” Dư sư muội lén khều y, nhỏ giọng nói thầm.
“Chơi cờ dưới chân núi nên quên thời gian.” Doãn Thế Huyên nói dối không chớp mắt.
“Đi mà lừa quỷ.” Dư sư muội cười nhạo, bỗng nhiên hỏi tiếp, “Ngươi nói, Thẩm công tử có đến không?”
Gia chủ Thẩm thị chỉ có một con trai độc nhất, trong thiên hạ này xứng đáng được gọi là Thẩm gia công tử, cũng chỉ có một người.
Doãn Thế Huyên không chút phấn khích lầm bầm, “Không phải nói xuống núi trừ yêu rồi sao, sợ là không đến được.”
“Chưa chắc đâu.” Tiểu sư muội chớp mắt, bỗng nhiên toát lên sự sắc bén như trông rõ thế sự.
Doãn Thế Huyên còn chưa kịp đáp lại, đã thấy một đoàn xe ngựa vẽ đồ đằng màu son đi vào tầm mắt.
Ánh mắt của y không tự chủ rơi vào chiếc xe thứ hai.
Một bàn tay trắng nõn vén màn xe lên, người trên xe tao nhã bước xuống.
Đôi đồng tử đen như mực không chút sai lệch dán chặt vào Doãn Thế Huyên, dường như đã sớm biết y đứng đâu.
Doãn Thế Huyên hít một hơi khí lạnh, đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất