Chương 13: Đồi phong bại tục, không thể lọt mắt
Thẩm Triệt gian nan đứng lên, đi đến bên cạnh Thẩm Minh Nguyệt.
“Đừng động.” Tay trái hắn nhẹ nhàng xoa bên ngoài lồng giam, ánh sáng màu lam hiện ra, cùng giằng co với trận pháp kim sắc.
Qua vài hơi, trận pháp giam cầm bị phá. Ánh sáng vàng vỡ tan thành bụi li ti.
“Sư huynh, huynh sao rồi?”
“Không sao.” Thẩm Triệt nhìn thoáng qua trận Thâu Thiên, trận pháp màu đỏ đã tối đi không ít, “Hắn ta chạy vào trong thành. Chúng ta đi thôi.”
Doãn Thế Huyên kéo hắn, “Thân thể ngươi thật sự không sao chứ?”
Thẩm Triệt giữ chặt y, “Không sao cả.”
Doãn Thế Huyên nhấp môi, từ nhỏ đến lớn Thẩm Triệt trong mắt y gần như là lợi hại nhất, lần này bị người khác đả thương quả thật là rất đáng để lo.
Khóe môi Thẩm Triệt không tự chủ được cong lên, nhẹ giọng nói, “Không có vấn đề gì, đừng lo.”
Doãn Thế Huyên miễn cưỡng bình tĩnh lại, bấm một loại quyết truy tìm tung tích, một đường chỉ màu đỏ nhạt bay lên, kéo dài một đường thẳng vào trong thành.
“Chúng ta đi.”
Lúc này, ở một ngôi nhà trong thành.
Trong gian phòng ngập tràn một mùi hương thơm nồng, xa hoa mê ly. Cửa sổ nửa mở, có ánh sáng lấp loáng len lỏi vào, dừng trên thân thể của người đang nằm trên giường —— là một thiếu niên mặc áo lụa mỏng.
Xiêm y cậu nửa mở, thân trên bán hở để lộ lồng ngực đầy dấu hôn xanh tím, hai điểm hồng châu trước ngực lớn hơn nam tử bình thường một chút, đầu ngực bên trái còn mang một cái nhũ hoàn tinh xảo, vô cùng sắc tình.
“Chủ tử…” Dường như cậu đang trong giấc mộng, đôi môi đỏ mọng vô thức khép mở, mơ màng lẩm bẩm gọi tên một người.
Tạ Ngôn Cửu đứng bên tháp, sắc mặt đen tối không rõ. Một lúc lâu sau đó mới nhẹ giọng gọi, “Tẩm Nguyệt.”
Thiếu niên nghe thấy có người gọi mình, cậu vốn ngủ không sâu, lúc này ngọ ngoạy tỉnh dậy, đôi mắt đầy sương mở to, mềm giọng gọi, “Chủ tử, ngài đến rồi.”
Tạ Ngôn Cửu nhẹ tay khẽ vuốt lên đầu cậu, “Còn buồn ngủ sao?”
Tẩm Nguyệt nhẹ nhàng cọ cọ vào tay hắn, giống như một con mèo biếng nhác, ánh mắt vẫn còn hơi híp, miệng lại nói, “Không buồn ngủ nha.”
Tạ Ngôn Cửu không để ý tới lời khẩu thị tâm phi của cậu, ngồi xổm người xuống mặt đối mặt với cậu, trên khuôn mặt ưa nhìn thượng mang theo một nụ cười dịu dàng, “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
“Chủ tử…” Tẩm Nguyệt nhích người lại muốn hôn.
Bàn tay Tạ Ngôn Cửu đang đặt trên đầu cậu thoáng dùng sức, ánh sáng đỏ nhợt nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, đôi môi mềm mại còn chưa kịp chạm đến người trước mặt, Tẩm Nguyệt đã mất khí lực, lần nữa lâm vào mê man.
Tạ Ngôn Cửu đặt cậu lên tháp lên, giấu sắc mặt sau ánh dương và song cửa, bên khóe môi chợt có ý cười, nhưng lại châm chọc.
Rốt cuộc là hắn.. đang làm gì thế này.
Đến khi bọn Thẩm Triệt chạy đến nơi, hắn đã rời đi từ lâu.
Thẩm Minh Nguyệt tức tới khó thở.
Doãn Thế Huyên lại nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, mắt trợn to.
Y sống trên núi từ nhỏ đến lớn, thế gia tu tiên thanh cao lễ nghĩa, đến tình ái nhân gian còn chẳng biết nhiều về, chứ đừng nói đến các kiểu phương thức hoan ái. Nhìn nhũ hoàn trước ngực thiếu niên, kinh ngạc không thể hiểu.
Đó là gì thế?
Thẩm Triệt nhìn thoáng qua xung quanh, xác nhận khí tức của Tạ Ngôn Cửu đã hoàn toàn biến mất, mới đảo mắt trở lại Doãn Thể Huyên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức thấy lo.
Hắn nhíu mày, vội vàng xoay người bịt kín hai mắt Doãn Thế Huyên.
Đồi phong bại tục, không thể lọt vào mắt. Lỡ dạy hư đạo lữ hắn của hắn thì làm sao.
“Đừng động.” Tay trái hắn nhẹ nhàng xoa bên ngoài lồng giam, ánh sáng màu lam hiện ra, cùng giằng co với trận pháp kim sắc.
Qua vài hơi, trận pháp giam cầm bị phá. Ánh sáng vàng vỡ tan thành bụi li ti.
“Sư huynh, huynh sao rồi?”
“Không sao.” Thẩm Triệt nhìn thoáng qua trận Thâu Thiên, trận pháp màu đỏ đã tối đi không ít, “Hắn ta chạy vào trong thành. Chúng ta đi thôi.”
Doãn Thế Huyên kéo hắn, “Thân thể ngươi thật sự không sao chứ?”
Thẩm Triệt giữ chặt y, “Không sao cả.”
Doãn Thế Huyên nhấp môi, từ nhỏ đến lớn Thẩm Triệt trong mắt y gần như là lợi hại nhất, lần này bị người khác đả thương quả thật là rất đáng để lo.
Khóe môi Thẩm Triệt không tự chủ được cong lên, nhẹ giọng nói, “Không có vấn đề gì, đừng lo.”
Doãn Thế Huyên miễn cưỡng bình tĩnh lại, bấm một loại quyết truy tìm tung tích, một đường chỉ màu đỏ nhạt bay lên, kéo dài một đường thẳng vào trong thành.
“Chúng ta đi.”
Lúc này, ở một ngôi nhà trong thành.
Trong gian phòng ngập tràn một mùi hương thơm nồng, xa hoa mê ly. Cửa sổ nửa mở, có ánh sáng lấp loáng len lỏi vào, dừng trên thân thể của người đang nằm trên giường —— là một thiếu niên mặc áo lụa mỏng.
Xiêm y cậu nửa mở, thân trên bán hở để lộ lồng ngực đầy dấu hôn xanh tím, hai điểm hồng châu trước ngực lớn hơn nam tử bình thường một chút, đầu ngực bên trái còn mang một cái nhũ hoàn tinh xảo, vô cùng sắc tình.
“Chủ tử…” Dường như cậu đang trong giấc mộng, đôi môi đỏ mọng vô thức khép mở, mơ màng lẩm bẩm gọi tên một người.
Tạ Ngôn Cửu đứng bên tháp, sắc mặt đen tối không rõ. Một lúc lâu sau đó mới nhẹ giọng gọi, “Tẩm Nguyệt.”
Thiếu niên nghe thấy có người gọi mình, cậu vốn ngủ không sâu, lúc này ngọ ngoạy tỉnh dậy, đôi mắt đầy sương mở to, mềm giọng gọi, “Chủ tử, ngài đến rồi.”
Tạ Ngôn Cửu nhẹ tay khẽ vuốt lên đầu cậu, “Còn buồn ngủ sao?”
Tẩm Nguyệt nhẹ nhàng cọ cọ vào tay hắn, giống như một con mèo biếng nhác, ánh mắt vẫn còn hơi híp, miệng lại nói, “Không buồn ngủ nha.”
Tạ Ngôn Cửu không để ý tới lời khẩu thị tâm phi của cậu, ngồi xổm người xuống mặt đối mặt với cậu, trên khuôn mặt ưa nhìn thượng mang theo một nụ cười dịu dàng, “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”
“Chủ tử…” Tẩm Nguyệt nhích người lại muốn hôn.
Bàn tay Tạ Ngôn Cửu đang đặt trên đầu cậu thoáng dùng sức, ánh sáng đỏ nhợt nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, đôi môi mềm mại còn chưa kịp chạm đến người trước mặt, Tẩm Nguyệt đã mất khí lực, lần nữa lâm vào mê man.
Tạ Ngôn Cửu đặt cậu lên tháp lên, giấu sắc mặt sau ánh dương và song cửa, bên khóe môi chợt có ý cười, nhưng lại châm chọc.
Rốt cuộc là hắn.. đang làm gì thế này.
Đến khi bọn Thẩm Triệt chạy đến nơi, hắn đã rời đi từ lâu.
Thẩm Minh Nguyệt tức tới khó thở.
Doãn Thế Huyên lại nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, mắt trợn to.
Y sống trên núi từ nhỏ đến lớn, thế gia tu tiên thanh cao lễ nghĩa, đến tình ái nhân gian còn chẳng biết nhiều về, chứ đừng nói đến các kiểu phương thức hoan ái. Nhìn nhũ hoàn trước ngực thiếu niên, kinh ngạc không thể hiểu.
Đó là gì thế?
Thẩm Triệt nhìn thoáng qua xung quanh, xác nhận khí tức của Tạ Ngôn Cửu đã hoàn toàn biến mất, mới đảo mắt trở lại Doãn Thể Huyên.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức thấy lo.
Hắn nhíu mày, vội vàng xoay người bịt kín hai mắt Doãn Thế Huyên.
Đồi phong bại tục, không thể lọt vào mắt. Lỡ dạy hư đạo lữ hắn của hắn thì làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất