Chương 2: Ít nhiều gì cũng phải chạy về kịp
Doãn Thế Huyên theo bản năng quay mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt Thẩm Triệt lại không chịu dời đi, trái lại còn từ từ trượt xuống, lọt vào cổ áo xiêu vẹo mà y gấp gáp mặc, tùy ý đánh giá làn da trắng nõn đang lộ bên ngoài.
“…” Doãn Thế Huyên yên lặng đưa tay kéo lại cổ áo, lui một bước qua trái núp sau lưng Từ Tu Diễn.
Không ai chú ý đến mạch nước ngầm vừa bắt đầu khởi động giữa hai người, Doãn Thượng đứng trước mọi người, hơi hơi nghiêng người nhường đường, “Đường đi bôn ba, khổ cực cho chư vị. Mời vào mời vào.”
“Không sao. Doãn gia chủ khách khí rồi.” Lần này làm đại diện cho Thẩm thị là phó gia chủ Thẩm Uyển, nàng xuyên một thân bạch y, trên mặt mang nụ cười ôn hòa.
Đứng giữa Thẩm gia toàn phái khí chất thanh lãnh như một khối noãn ngọc sinh hương, chẳng cần duyên cớ gì đã làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Thẩm thị cũng không có nhiều người đến, chỉ dẫn theo một vài đệ tử nội môn. Quy củ đứng thành mấy hàng, nghiêm túc im lặng nghe hai vị gia chủ hàn huyên.
Dường như đã Từ Tu Diễn tỉnh rượu, đi theo sai hai gia chủ, vẻ mặt đứng đắn dẫn mọi người đi hậu điện.
Có làn mây mù làm bạn bên người, đoàn người đi lên bậc thềm mây thật dài, hậu điện của Doãn thị là một nơi ấm áp sáng ngời.
Mỗi cái bàn chiếc ghế, đều là xa hoa tinh xảo.
Người tu tiên không cần ăn uống, bởi vậy nên chỉ chuẩn bị trà xanh thượng hạng.
Doãn Thượng dẫn Thẩm Uyển lên ghế trên ngồi, những người còn lại cũng theo thứ tự vội vàng ngồi xuống.
Lúc tiếp người Doãn Thế Huyên đã nói lời thăm hỏi với Thẩm Uyển, từ đó không nói tiếng nào nữa, lúc này chỉ an tĩnh ngồi cạnh Doãn Thượng.
Nhưng mà có trùng hợp quá không, ngồi đối diện y lại đúng là Thẩm Triệt. Đành phải cúi đầu kịch liệt uống trà, không dám liếc mắt nhìn Thẩm Triệt một cái.
Hai vị gia chủ nói từ chuyện thấy dọc dường đến cho tới con em trong nhà, Thẩm Uyển cười khẽ, nhìn Doãn Thế Huyên nói, “Mới một năm không gặp, Thế Huyên trổ mã càng lúc càng đẹp. Rồng phượng giữa người, trông một đốm mà biết toàn thân.”
Doãn Thượng cười nói, “Cũng chỉ là một thằng nhóc quậy phá thôi. Nếu như nói Rồng phượng giữa người, phải nói đến Thẩm gia công tử. Nhưng nghe nói ba tháng trước Thẩm Triệt xuống núi trấn yêu, còn tưởng là không đến được.”
“Ít nhiều gì cũng phải chạy về kịp.” Ánh mắt Thẩm Uyển sâu xa, lộ ra một chút hứng thú khó nói.
“Thế Huyên cũng đến tuổi nên đi ra ngoài lịch lãm một phen.” Doãn Thượng nói như có điều suy nghĩ.
Nghe bọn họ nói đến mình, Thẩm Triệt khẽ cúi thấp người, biểu tình lại là không có gì thay đổi.
Động tác uống trà Doãn Thế Huyên hơi dừng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt.
Thì thấy Thẩm Triệt đang bình tĩnh thản nhiên nhìn mình.
Tay Doãn Thế Huyên run lên, suýt chút nữa cầm không được tách trà.
“Đệ làm sao thế?” Từ Tu Diễn ở bên cạnh thấy động tác của y, hồ nghi hỏi.
“Không có gì.” Doãn Thế Huyên trấn định lại tâm thần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, cố đè xuống cảm giác thẹn quá thành giận trong lòng.
Sợ Thẩm Triệt sợ tới mức đó, cái tên thỏ đế nhà ngươi!
Trong thoáng chốc hồi thần, lại nghe thấy Doãn Thượng nói với mọi người, “Vẫn như mấy năm trước, đã dọn Lạc Tuyết Các làm nơi cư trú cho các vị, Tu Diễn sẽ dẫn mọi người đi. Có trưởng bối ở đây, các ngươi lại câu nệ. Chốc nữa cứ thoải mái tự nhiên đi.”
“Vâng.” Tất cả cùng nhất tề đáp.
Từ Tu Diễn đứng lên, dẫn đệ tử Thẩm gia đi đến Lạc Tuyết Các. Bầu không khí thật sự trở nên khoan khoái hơn hẳn.
Đám đệ tử tuổi còn nhỏ, bình thường cũng chỉ là ở trên núi tu luyện, ít có cơ hội đi ra ngoài chơi đùa. Đại hội luận đạo đối với bọn họ mà nói, như là một dịp để chơi đùa nhiều hơn.
Doãn Thế Huyên và Từ Tu Diễn đi trước dẫn đường, Thẩm Triệt ở bên cạnh Từ Tu Diễn.
“Mấy tháng trước công tử xuống núi trừ yêu, có gặp được cái gì thú vị không?” Mồm miệng Từ Tu Diễn không chịu yên, quyết phải nói chuyện với Thẩm Triệt.
“Chỉ có vài con yêu ma tầm thường thôi.” Từ khi hắn đến tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Doãn Thế Huyên nghe được, giọng nói lạnh lùng trong trẻo, vô cùng hợp với khí chất của con người hắn.
“Doãn công tử, có phải ngươi cao lên không ?” Một nữ đệ tử Thẩm gia đột nhiên chạy lên, cười tủm tỉm hỏi.
“À… có lẽ vậy.” Doãn Thế Huyên cười, hơi hơi đắc ý.
Y nhớ lần trước gặp Thẩm Triệt, thấp hơn hắn cả khúc. Chắc lần này sẽ không như thế nữa.
Từ Tu Diễn không chịu cô đơn nghe được thì xen vào, “Sư muội, muội xem có phải ta cũng cao hơn không?”
“Từ sư huynh vẫn luôn rất cao mà.” Sư muội Thẩm gia cười.
Thẩm Triệt không nói một câu, chỉ lạnh lùng bình thản liếc một cái về phía sư muội.
Sư muội cười khẽ thè lưỡi, rồi lập tức thu lại nụ cười, chạy về bên dưới.
Ánh mắt Thẩm Triệt lại không chịu dời đi, trái lại còn từ từ trượt xuống, lọt vào cổ áo xiêu vẹo mà y gấp gáp mặc, tùy ý đánh giá làn da trắng nõn đang lộ bên ngoài.
“…” Doãn Thế Huyên yên lặng đưa tay kéo lại cổ áo, lui một bước qua trái núp sau lưng Từ Tu Diễn.
Không ai chú ý đến mạch nước ngầm vừa bắt đầu khởi động giữa hai người, Doãn Thượng đứng trước mọi người, hơi hơi nghiêng người nhường đường, “Đường đi bôn ba, khổ cực cho chư vị. Mời vào mời vào.”
“Không sao. Doãn gia chủ khách khí rồi.” Lần này làm đại diện cho Thẩm thị là phó gia chủ Thẩm Uyển, nàng xuyên một thân bạch y, trên mặt mang nụ cười ôn hòa.
Đứng giữa Thẩm gia toàn phái khí chất thanh lãnh như một khối noãn ngọc sinh hương, chẳng cần duyên cớ gì đã làm cho lòng người sinh hảo cảm.
Thẩm thị cũng không có nhiều người đến, chỉ dẫn theo một vài đệ tử nội môn. Quy củ đứng thành mấy hàng, nghiêm túc im lặng nghe hai vị gia chủ hàn huyên.
Dường như đã Từ Tu Diễn tỉnh rượu, đi theo sai hai gia chủ, vẻ mặt đứng đắn dẫn mọi người đi hậu điện.
Có làn mây mù làm bạn bên người, đoàn người đi lên bậc thềm mây thật dài, hậu điện của Doãn thị là một nơi ấm áp sáng ngời.
Mỗi cái bàn chiếc ghế, đều là xa hoa tinh xảo.
Người tu tiên không cần ăn uống, bởi vậy nên chỉ chuẩn bị trà xanh thượng hạng.
Doãn Thượng dẫn Thẩm Uyển lên ghế trên ngồi, những người còn lại cũng theo thứ tự vội vàng ngồi xuống.
Lúc tiếp người Doãn Thế Huyên đã nói lời thăm hỏi với Thẩm Uyển, từ đó không nói tiếng nào nữa, lúc này chỉ an tĩnh ngồi cạnh Doãn Thượng.
Nhưng mà có trùng hợp quá không, ngồi đối diện y lại đúng là Thẩm Triệt. Đành phải cúi đầu kịch liệt uống trà, không dám liếc mắt nhìn Thẩm Triệt một cái.
Hai vị gia chủ nói từ chuyện thấy dọc dường đến cho tới con em trong nhà, Thẩm Uyển cười khẽ, nhìn Doãn Thế Huyên nói, “Mới một năm không gặp, Thế Huyên trổ mã càng lúc càng đẹp. Rồng phượng giữa người, trông một đốm mà biết toàn thân.”
Doãn Thượng cười nói, “Cũng chỉ là một thằng nhóc quậy phá thôi. Nếu như nói Rồng phượng giữa người, phải nói đến Thẩm gia công tử. Nhưng nghe nói ba tháng trước Thẩm Triệt xuống núi trấn yêu, còn tưởng là không đến được.”
“Ít nhiều gì cũng phải chạy về kịp.” Ánh mắt Thẩm Uyển sâu xa, lộ ra một chút hứng thú khó nói.
“Thế Huyên cũng đến tuổi nên đi ra ngoài lịch lãm một phen.” Doãn Thượng nói như có điều suy nghĩ.
Nghe bọn họ nói đến mình, Thẩm Triệt khẽ cúi thấp người, biểu tình lại là không có gì thay đổi.
Động tác uống trà Doãn Thế Huyên hơi dừng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Triệt.
Thì thấy Thẩm Triệt đang bình tĩnh thản nhiên nhìn mình.
Tay Doãn Thế Huyên run lên, suýt chút nữa cầm không được tách trà.
“Đệ làm sao thế?” Từ Tu Diễn ở bên cạnh thấy động tác của y, hồ nghi hỏi.
“Không có gì.” Doãn Thế Huyên trấn định lại tâm thần, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, cố đè xuống cảm giác thẹn quá thành giận trong lòng.
Sợ Thẩm Triệt sợ tới mức đó, cái tên thỏ đế nhà ngươi!
Trong thoáng chốc hồi thần, lại nghe thấy Doãn Thượng nói với mọi người, “Vẫn như mấy năm trước, đã dọn Lạc Tuyết Các làm nơi cư trú cho các vị, Tu Diễn sẽ dẫn mọi người đi. Có trưởng bối ở đây, các ngươi lại câu nệ. Chốc nữa cứ thoải mái tự nhiên đi.”
“Vâng.” Tất cả cùng nhất tề đáp.
Từ Tu Diễn đứng lên, dẫn đệ tử Thẩm gia đi đến Lạc Tuyết Các. Bầu không khí thật sự trở nên khoan khoái hơn hẳn.
Đám đệ tử tuổi còn nhỏ, bình thường cũng chỉ là ở trên núi tu luyện, ít có cơ hội đi ra ngoài chơi đùa. Đại hội luận đạo đối với bọn họ mà nói, như là một dịp để chơi đùa nhiều hơn.
Doãn Thế Huyên và Từ Tu Diễn đi trước dẫn đường, Thẩm Triệt ở bên cạnh Từ Tu Diễn.
“Mấy tháng trước công tử xuống núi trừ yêu, có gặp được cái gì thú vị không?” Mồm miệng Từ Tu Diễn không chịu yên, quyết phải nói chuyện với Thẩm Triệt.
“Chỉ có vài con yêu ma tầm thường thôi.” Từ khi hắn đến tới giờ, đây là câu nói đầu tiên Doãn Thế Huyên nghe được, giọng nói lạnh lùng trong trẻo, vô cùng hợp với khí chất của con người hắn.
“Doãn công tử, có phải ngươi cao lên không ?” Một nữ đệ tử Thẩm gia đột nhiên chạy lên, cười tủm tỉm hỏi.
“À… có lẽ vậy.” Doãn Thế Huyên cười, hơi hơi đắc ý.
Y nhớ lần trước gặp Thẩm Triệt, thấp hơn hắn cả khúc. Chắc lần này sẽ không như thế nữa.
Từ Tu Diễn không chịu cô đơn nghe được thì xen vào, “Sư muội, muội xem có phải ta cũng cao hơn không?”
“Từ sư huynh vẫn luôn rất cao mà.” Sư muội Thẩm gia cười.
Thẩm Triệt không nói một câu, chỉ lạnh lùng bình thản liếc một cái về phía sư muội.
Sư muội cười khẽ thè lưỡi, rồi lập tức thu lại nụ cười, chạy về bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất