Từ Tu Chân Giới Quay Về Tôi Mở Một Vườn Thú
Chương 13:
Tuy không phải Phật tu, cũng không quá câu nệ chuyện nhân quả luân hồi, nhưng Lăng Dao là người không thích nợ ân tình người khác, người mua miếng ngọc này cũng coi như giúp cô giải quyết được khó khăn trước mắt.
Sau khi nghe Lăng Dao xác nhận, Hồ Nhất không dám tùy tiện đựng những món đồ quý giá này vào túi nilon như cô. May mà anh ta đã chuẩn bị từ trước, liền lấy chiếc hộp đựng đồ trang sức mang theo ra, cẩn thận đặt số ngọc vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta cứ thế xách túi nilon về nhà, để cha anh ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.
Lăng Dao tiện tay đưa lá bùa đã chuẩn bị từ trước cho Hồ Nhất, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, cô thuận miệng giải thích: "Lúc trước tôi có đi chùa xin bùa bình an, nghe nói có thể bảo vệ bình an, tặng cậu coi như là thù lao lần này."
Hồ Nhất không ngờ Lăng Dao, người luôn bá đạo, không theo lẽ thường, lại có những suy nghĩ như con gái thế này, anh ta cười híp mắt nhận lấy lá bùa, không hề cảm thấy Lăng Dao chỉ đưa một lá bùa bình an làm thù lao là xem thường mình.
Tuy Hồ Nhất có hơi ngốc nghếch, nhưng Lăng Dao lại rất thích điểm này ở anh ta, lúc ở Tu Chân giới, cô cũng là người có thể vì bạn bè mà một mình xông pha vào hang rồng.
Hồ Nhất chỉ lo trò chuyện với Lăng Dao, nên không chú ý đến Tiểu Kim Xà vẫn luôn uể oải trên vai cô, sau khi Lăng Dao lấy ngọc ra, nó đã bất giác thẳng người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào con hổ ngọc bích kia.
Sau đó, lúc Lăng Dao thuận tay đưa bùa bình an cho Hồ Nhất, Tiểu Kim Xà lại nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
Nhưng Hồ Nhất chỉ xem Tiểu Kim Xà là thú cưng bình thường, tuy lúc đầu mới bước vào nhìn thấy nó cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ đến tính cách bá đạo của Lăng Dao, thì việc cô nuôi rắn làm thú cưng cũng là chuyện bình thường.
Sau khi cất kỹ ngọc và bùa bình an, Hồ Nhất mới có tâm trạng quan sát vườn thú. Ban đầu, anh ta nghĩ vườn thú của Lăng Dao chắc chắn sẽ không kinh doanh nổi, nhưng bây giờ, anh ta lại không chắc chắn nữa.
Nhìn cách Lăng Dao dùng túi nilon đựng ngọc, chắc chắn là con nhà giàu, đến vườn thú chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, nếu không sao có thể tùy tiện lấy ra những món đồ trang sức đắt giá như vậy?
Cho dù vườn thú không kinh doanh nổi, thì Lăng Dao cũng có thể dùng tiền giải quyết, đối với loại phú nhị đại đáng ghét này, Hồ Nhất cũng bó tay, anh ta quên mất bản thân cũng là phú nhị đại.
Vừa nhìn xung quanh, Hồ Nhất đã bị dọa cho giật mình, vừa lúc nhìn thấy khỉ đầu đàn xách thức ăn cho động vật quay về, con vẹt đang bay lượn bên cạnh nó, líu lo không ngừng, như thể đang ra lệnh.
Nhìn thấy Lăng Dao, khỉ đầu đàn ngoan ngoãn đi đến, đưa quả đào trên tay cho cô. Quả đào đỏ mọng, nhìn như muốn chảy cả nước ra, rõ ràng là khỉ đầu đàn đã chọn ra quả đẹp nhất trong số linh quả, đặc biệt mang đến dâng cho Lăng Dao.
Khỉ cũng ăn đào, trong mắt khỉ đầu đàn, đây chính là thứ tốt nhất.
Hồ Nhất dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Con khỉ này thành tinh rồi à..."
Vừa cho động vật ăn, vừa lấy lòng lãnh đạo. Lăng Dao là viên trưởng vườn thú, đúng là lãnh đạo của khỉ đầu đàn, không sai.
Khỉ đầu đàn đang chớp chớp mắt nhìn mình, Lăng Dao đương nhiên sẽ không từ chối, liền đưa tay nhận lấy quả đào, sau đó đưa cho Hồ Nhất bên cạnh.
Hồ Nhất vẫn còn đang choáng váng, ngây ngốc nhìn khỉ đầu đàn, cảm thấy tam quan bị đảo lộn.
Tuy nhiên, lúc Lăng Dao đưa đào cho anh ta, Hồ Nhất vẫn lập tức phản ứng lại, anh ta hơi mắc bệnh sạch sẽ, lại thêm quả đào này do khỉ đầu đàn đưa cho, nghĩ đến việc vừa nãy nó còn cho động vật ăn, chắc chắn quả đào này là thức ăn cho động vật.
Hồ Nhất có chút do dự, nhưng nhìn Lăng Dao và khỉ đầu đàn đều đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ, anh ta cắn răng nhận lấy quả đào.
Con vẹt bên cạnh lại bắt đầu cười nhạo: "Tóc vàng ngốc, tóc vàng ngốc."
Hồ Nhất tức giận: "Con vẹt tinh nhà mày có thôi đi không hả, mày còn nói nữa, tao sẽ giao mày cho quốc gia xử lý."
Tuy nói vậy, nhưng Hồ Nhất cũng chỉ là hù dọa con vẹt mà thôi, dù sao anh ta cũng không tin trên đời này có vẹt tinh.
Nhưng bị con vẹt kích thích, Hồ Nhất quên luôn cả chuyện mình có bệnh sạch sẽ, cắn một miếng đào. Sau khi cắn xong, anh ta quên luôn cả việc ghét bỏ lúc nãy, hai mắt sáng rực, trợn tròn. Anh ta nhanh chóng giải quyết nốt quả đào, sau khi ăn xong, vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, thốt lên: "Thơm ghê!"
Con vẹt không sợ bị Hồ Nhất dọa nạt, bắt chước theo: "Thơm ghê... Thơm ghê..."
****
Hồ Nhất càng thêm tin con vẹt này thành tinh rồi, nếu không sao lại biết chế nhạo anh ta như vậy, nhưng Hồ Nhất tự nhận là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, không chấp nhặt với loại động vật nhỏ bé như vẹt, chỉ biết nhìn Lăng Dao với ánh mắt sáng rực: "Chị Lăng Dao, rốt cuộc chị mua quả đào này ở đâu vậy?"
Thật ra, anh ta còn muốn hỏi tại sao lại dùng loại đào ngon như vậy để cho động vật ăn, nhưng nghĩ đến "khí phách" dùng túi nilon đựng ngọc của Lăng Dao, thì việc cô dùng loại đào chỉ cần cắn một miếng đã cảm thấy sung sướng này để cho động vật ăn cũng là chuyện bình thường.
Sau khi nghe Lăng Dao xác nhận, Hồ Nhất không dám tùy tiện đựng những món đồ quý giá này vào túi nilon như cô. May mà anh ta đã chuẩn bị từ trước, liền lấy chiếc hộp đựng đồ trang sức mang theo ra, cẩn thận đặt số ngọc vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta cứ thế xách túi nilon về nhà, để cha anh ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.
Lăng Dao tiện tay đưa lá bùa đã chuẩn bị từ trước cho Hồ Nhất, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, cô thuận miệng giải thích: "Lúc trước tôi có đi chùa xin bùa bình an, nghe nói có thể bảo vệ bình an, tặng cậu coi như là thù lao lần này."
Hồ Nhất không ngờ Lăng Dao, người luôn bá đạo, không theo lẽ thường, lại có những suy nghĩ như con gái thế này, anh ta cười híp mắt nhận lấy lá bùa, không hề cảm thấy Lăng Dao chỉ đưa một lá bùa bình an làm thù lao là xem thường mình.
Tuy Hồ Nhất có hơi ngốc nghếch, nhưng Lăng Dao lại rất thích điểm này ở anh ta, lúc ở Tu Chân giới, cô cũng là người có thể vì bạn bè mà một mình xông pha vào hang rồng.
Hồ Nhất chỉ lo trò chuyện với Lăng Dao, nên không chú ý đến Tiểu Kim Xà vẫn luôn uể oải trên vai cô, sau khi Lăng Dao lấy ngọc ra, nó đã bất giác thẳng người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào con hổ ngọc bích kia.
Sau đó, lúc Lăng Dao thuận tay đưa bùa bình an cho Hồ Nhất, Tiểu Kim Xà lại nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
Nhưng Hồ Nhất chỉ xem Tiểu Kim Xà là thú cưng bình thường, tuy lúc đầu mới bước vào nhìn thấy nó cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ đến tính cách bá đạo của Lăng Dao, thì việc cô nuôi rắn làm thú cưng cũng là chuyện bình thường.
Sau khi cất kỹ ngọc và bùa bình an, Hồ Nhất mới có tâm trạng quan sát vườn thú. Ban đầu, anh ta nghĩ vườn thú của Lăng Dao chắc chắn sẽ không kinh doanh nổi, nhưng bây giờ, anh ta lại không chắc chắn nữa.
Nhìn cách Lăng Dao dùng túi nilon đựng ngọc, chắc chắn là con nhà giàu, đến vườn thú chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, nếu không sao có thể tùy tiện lấy ra những món đồ trang sức đắt giá như vậy?
Cho dù vườn thú không kinh doanh nổi, thì Lăng Dao cũng có thể dùng tiền giải quyết, đối với loại phú nhị đại đáng ghét này, Hồ Nhất cũng bó tay, anh ta quên mất bản thân cũng là phú nhị đại.
Vừa nhìn xung quanh, Hồ Nhất đã bị dọa cho giật mình, vừa lúc nhìn thấy khỉ đầu đàn xách thức ăn cho động vật quay về, con vẹt đang bay lượn bên cạnh nó, líu lo không ngừng, như thể đang ra lệnh.
Nhìn thấy Lăng Dao, khỉ đầu đàn ngoan ngoãn đi đến, đưa quả đào trên tay cho cô. Quả đào đỏ mọng, nhìn như muốn chảy cả nước ra, rõ ràng là khỉ đầu đàn đã chọn ra quả đẹp nhất trong số linh quả, đặc biệt mang đến dâng cho Lăng Dao.
Khỉ cũng ăn đào, trong mắt khỉ đầu đàn, đây chính là thứ tốt nhất.
Hồ Nhất dụi dụi mắt, lẩm bẩm: "Con khỉ này thành tinh rồi à..."
Vừa cho động vật ăn, vừa lấy lòng lãnh đạo. Lăng Dao là viên trưởng vườn thú, đúng là lãnh đạo của khỉ đầu đàn, không sai.
Khỉ đầu đàn đang chớp chớp mắt nhìn mình, Lăng Dao đương nhiên sẽ không từ chối, liền đưa tay nhận lấy quả đào, sau đó đưa cho Hồ Nhất bên cạnh.
Hồ Nhất vẫn còn đang choáng váng, ngây ngốc nhìn khỉ đầu đàn, cảm thấy tam quan bị đảo lộn.
Tuy nhiên, lúc Lăng Dao đưa đào cho anh ta, Hồ Nhất vẫn lập tức phản ứng lại, anh ta hơi mắc bệnh sạch sẽ, lại thêm quả đào này do khỉ đầu đàn đưa cho, nghĩ đến việc vừa nãy nó còn cho động vật ăn, chắc chắn quả đào này là thức ăn cho động vật.
Hồ Nhất có chút do dự, nhưng nhìn Lăng Dao và khỉ đầu đàn đều đang nhìn mình với ánh mắt mong chờ, anh ta cắn răng nhận lấy quả đào.
Con vẹt bên cạnh lại bắt đầu cười nhạo: "Tóc vàng ngốc, tóc vàng ngốc."
Hồ Nhất tức giận: "Con vẹt tinh nhà mày có thôi đi không hả, mày còn nói nữa, tao sẽ giao mày cho quốc gia xử lý."
Tuy nói vậy, nhưng Hồ Nhất cũng chỉ là hù dọa con vẹt mà thôi, dù sao anh ta cũng không tin trên đời này có vẹt tinh.
Nhưng bị con vẹt kích thích, Hồ Nhất quên luôn cả chuyện mình có bệnh sạch sẽ, cắn một miếng đào. Sau khi cắn xong, anh ta quên luôn cả việc ghét bỏ lúc nãy, hai mắt sáng rực, trợn tròn. Anh ta nhanh chóng giải quyết nốt quả đào, sau khi ăn xong, vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, thốt lên: "Thơm ghê!"
Con vẹt không sợ bị Hồ Nhất dọa nạt, bắt chước theo: "Thơm ghê... Thơm ghê..."
****
Hồ Nhất càng thêm tin con vẹt này thành tinh rồi, nếu không sao lại biết chế nhạo anh ta như vậy, nhưng Hồ Nhất tự nhận là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, không chấp nhặt với loại động vật nhỏ bé như vẹt, chỉ biết nhìn Lăng Dao với ánh mắt sáng rực: "Chị Lăng Dao, rốt cuộc chị mua quả đào này ở đâu vậy?"
Thật ra, anh ta còn muốn hỏi tại sao lại dùng loại đào ngon như vậy để cho động vật ăn, nhưng nghĩ đến "khí phách" dùng túi nilon đựng ngọc của Lăng Dao, thì việc cô dùng loại đào chỉ cần cắn một miếng đã cảm thấy sung sướng này để cho động vật ăn cũng là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất