Từ Tu Chân Giới Quay Về Tôi Mở Một Vườn Thú
Chương 43:
Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu Trịnh Văn, đều bị anh ta kìm nén, cuối cùng, anh ta nghĩ ra một lý do: "Tôi muốn tham quan vườn thú của cô, mua vé."
...
Trời đã tạnh mưa, sau cơn mưa, không khí trong vườn thú càng thêm trong lành, du khách cũng lần lượt đi ra khỏi nhà, lưu luyến chào tạm biệt những con khỉ đã che "ô" cho mình.
Tuy mưa đã tạnh, nhưng trời cũng đã muộn, sắp đến giờ đóng cửa, du khách tiếc nuối rời khỏi vườn thú, nhưng trong lòng họ đều rất vui vẻ, những trải nghiệm ở vườn thú hôm nay đủ để bọn họ "khoe khoang" với bạn bè trong một thời gian dài.
Lúc du khách rời đi, Lăng Dao và những người khác cũng vừa quay về, vì Trịnh Văn nói muốn mua vé, nên bọn họ thật sự ngoan ngoãn quét mã QR ở cổng để thanh toán, cảnh tượng này vừa lúc bị du khách nhìn thấy.
Bọn họ có chút kỳ lạ, tại sao giờ này còn có người vào tham quan vườn thú, nhưng có người nhận ra Lăng Dao, nhỏ giọng bàn tán: "Nhìn kìa, đó chính là viên trưởng streamer của vườn thú Hồng Sơn, những người bên cạnh chắc là bạn của cô ấy."
Lăng Dao: "..." Cô chỉ là một viên trưởng vườn thú bình thường, không phải là streamer.
"Nhưng bạn bè của viên trưởng đều rất đẹp trai, chàng trai mặc đồ Nike kia trông quen mắt quá."
Du khách cảm thấy quen mắt nhất thời cũng không nhớ ra mình đã gặp Trịnh Văn ở đâu, vì vườn thú sắp đóng cửa, nên bọn họ đành phải rời đi, nhưng trước khi đi, bọn họ đã lén chụp ảnh mấy người Lăng Dao.
Mấy người Lăng Dao không hề biết chuyện này, cô dẫn Giao Long và Trịnh Văn cùng những người khác vào vườn thú.
Sau khi vào vườn thú, Trịnh Văn và những người khác đều dừng bước, bọn họ đương nhiên cũng cảm nhận được sự khác thường ở đây. Ngay cả Giao Long đang ủ rũ cũng ngẩng đầu lên, sao vườn thú này lại khác với tưởng tượng của nó?
Nhìn thấy Lăng Dao quay về, hai mắt Hồ Nhất sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Giao Long đi theo sau cô, khóe môi anh ta lập tức "xịu" xuống: "Chị, rốt cuộc chị có bao nhiêu đứa "em trai tốt" vậy?"
Lăng Dao: "..." Cô bước đến, xoa đầu Hồ Nhất.
Vì vừa mới dầm mưa, nên tóc Hồ Nhất bị ướt, cộng thêm mái tóc vàng hoe, trông anh ta giống như một con chó Golden Retriever to lớn đang làm nũng với chủ.
Lăng Dao mỉm cười: "Đây là nhân viên mới của vườn thú."
Bị Lăng Dao xoa đầu trước mặt mọi người, Hồ Nhất có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ưỡn ngực, "hừ" một tiếng, đi ngang qua Vân Sơn và Thỏ Tinh, đến tìm Tô Hiến và Vương Vũ Văn đang dọn dẹp bãi chiến trường.
Tuy Hồ Nhất thẳng như ruột ngựa, nhưng anh ta rất nhạy bén, anh ta nhận ra Lăng Dao và mấy người kia hình như có chuyện muốn nói riêng, nên không ở lại đây nữa.
Vân Sơn và Thỏ Tinh tỏ vẻ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng nói thật, nhìn Lăng Dao và Hồ Nhất thân thiết như vậy, bọn họ cũng rất ghen tị, bọn họ cũng muốn ôm đùi đại lão như vậy.
Chuyện ôm đùi tạm thời gác lại, Vân Sơn và Thỏ Tinh nhìn đồng nghiệp mới đi theo sau Lăng Dao với ánh mắt cảnh giác.
Giao Long nhìn hai người bọn họ, cười khẩy: "Thỏ con, mèo con, còn chưa đủ nhét kẽ răng."
Lăng Dao liếc nhìn nó: "Đồng nghiệp phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ bị trừ lương thực."
Giao Long không hứng thú với lương thực, nhưng vì nể mặt Lăng Dao, nên nó đành thu hồi ánh mắt thèm thuồng. Giao Long không biết, nó đã vô tình "lập flag".
(*) lập flag: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như nói trước bước không qua.
Giao Long cười khẩy một tiếng, định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tiểu Kim Xà trên vai Lăng Dao, nó liền im bặt.
Nó không giống Vân Sơn, Vân Sơn sau khi đối mặt với uy áp của Tiểu Kim Xà, liền không còn cảm nhận được áp lực từ nó nữa. Nhưng có lẽ vì cùng là loài rắn, nên lúc này, Giao Long vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khác thường từ Tiểu Kim Xà.
Nhưng rốt cuộc là khác thường ở đâu, thì nó lại không nói rõ được.
Bỏ qua Giao Long, ánh mắt Thỏ Tinh chạm phải Trịnh Văn, Thỏ Tinh bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
Trịnh Văn còn chưa kịp lên tiếng, đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh đã kinh hô: "Tiền bối Thỏ, sao anh lại ở đây?"
Bị Trịnh Văn nhìn chằm chằm, Thỏ Tinh đành thừa nhận : "Không cho phép yêu tu làm thêm sao?"
Lúc này, Lăng Dao mới biết người cô vừa cứu chính là "chỗ dựa" của Thỏ Tinh, suy cho cùng, cứu người cũng là cứu mình, Lăng Dao rất hài lòng, cảm thấy mình không "cứu nhầm người".
Ngay lúc Thỏ Tinh và Trịnh Văn câm nín, Tô Hiến hốt hoảng chạy đến: "Không xong rồi, báo tuyết biến mất rồi."
Lăng Dao quay đầu nhìn Vân Sơn đang "hóng hớt" bên cạnh.
Vân Sơn ngại ngùng ho khan một tiếng: "Có lẽ nó đi tìm chỗ trú mưa, tôi đi tìm thử xem."
Nói xong, Vân Sơn liền bước ra ngoài, mặc kệ vẻ mặt muôn hình muôn vẻ của mọi người, dù sao trong số những người ở đây, chỉ có một mình Tô Hiến là không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Hiến vẫn còn ngơ ngác: "Sao anh Vân biết báo tuyết ở đâu?"
Vì "tam quan" của Tô Hiến, cũng vì "thể diện" của Vân Sơn, Lăng Dao bèn bịa ra một lý do: "Anh Vân của cậu là người chăm sóc báo tuyết."
Tô Hiến lẩm bẩm: "Người chăm sóc báo tuyết chẳng phải là khỉ đầu đàn Tiểu Hoàng sao?"
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tô Hiến cười ha hả, gãi đầu: "Tôi đùa thôi, tôi đi theo anh Vân xem anh ấy có tìm thấy báo tuyết không."
...
Trời đã tạnh mưa, sau cơn mưa, không khí trong vườn thú càng thêm trong lành, du khách cũng lần lượt đi ra khỏi nhà, lưu luyến chào tạm biệt những con khỉ đã che "ô" cho mình.
Tuy mưa đã tạnh, nhưng trời cũng đã muộn, sắp đến giờ đóng cửa, du khách tiếc nuối rời khỏi vườn thú, nhưng trong lòng họ đều rất vui vẻ, những trải nghiệm ở vườn thú hôm nay đủ để bọn họ "khoe khoang" với bạn bè trong một thời gian dài.
Lúc du khách rời đi, Lăng Dao và những người khác cũng vừa quay về, vì Trịnh Văn nói muốn mua vé, nên bọn họ thật sự ngoan ngoãn quét mã QR ở cổng để thanh toán, cảnh tượng này vừa lúc bị du khách nhìn thấy.
Bọn họ có chút kỳ lạ, tại sao giờ này còn có người vào tham quan vườn thú, nhưng có người nhận ra Lăng Dao, nhỏ giọng bàn tán: "Nhìn kìa, đó chính là viên trưởng streamer của vườn thú Hồng Sơn, những người bên cạnh chắc là bạn của cô ấy."
Lăng Dao: "..." Cô chỉ là một viên trưởng vườn thú bình thường, không phải là streamer.
"Nhưng bạn bè của viên trưởng đều rất đẹp trai, chàng trai mặc đồ Nike kia trông quen mắt quá."
Du khách cảm thấy quen mắt nhất thời cũng không nhớ ra mình đã gặp Trịnh Văn ở đâu, vì vườn thú sắp đóng cửa, nên bọn họ đành phải rời đi, nhưng trước khi đi, bọn họ đã lén chụp ảnh mấy người Lăng Dao.
Mấy người Lăng Dao không hề biết chuyện này, cô dẫn Giao Long và Trịnh Văn cùng những người khác vào vườn thú.
Sau khi vào vườn thú, Trịnh Văn và những người khác đều dừng bước, bọn họ đương nhiên cũng cảm nhận được sự khác thường ở đây. Ngay cả Giao Long đang ủ rũ cũng ngẩng đầu lên, sao vườn thú này lại khác với tưởng tượng của nó?
Nhìn thấy Lăng Dao quay về, hai mắt Hồ Nhất sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Giao Long đi theo sau cô, khóe môi anh ta lập tức "xịu" xuống: "Chị, rốt cuộc chị có bao nhiêu đứa "em trai tốt" vậy?"
Lăng Dao: "..." Cô bước đến, xoa đầu Hồ Nhất.
Vì vừa mới dầm mưa, nên tóc Hồ Nhất bị ướt, cộng thêm mái tóc vàng hoe, trông anh ta giống như một con chó Golden Retriever to lớn đang làm nũng với chủ.
Lăng Dao mỉm cười: "Đây là nhân viên mới của vườn thú."
Bị Lăng Dao xoa đầu trước mặt mọi người, Hồ Nhất có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ưỡn ngực, "hừ" một tiếng, đi ngang qua Vân Sơn và Thỏ Tinh, đến tìm Tô Hiến và Vương Vũ Văn đang dọn dẹp bãi chiến trường.
Tuy Hồ Nhất thẳng như ruột ngựa, nhưng anh ta rất nhạy bén, anh ta nhận ra Lăng Dao và mấy người kia hình như có chuyện muốn nói riêng, nên không ở lại đây nữa.
Vân Sơn và Thỏ Tinh tỏ vẻ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng nói thật, nhìn Lăng Dao và Hồ Nhất thân thiết như vậy, bọn họ cũng rất ghen tị, bọn họ cũng muốn ôm đùi đại lão như vậy.
Chuyện ôm đùi tạm thời gác lại, Vân Sơn và Thỏ Tinh nhìn đồng nghiệp mới đi theo sau Lăng Dao với ánh mắt cảnh giác.
Giao Long nhìn hai người bọn họ, cười khẩy: "Thỏ con, mèo con, còn chưa đủ nhét kẽ răng."
Lăng Dao liếc nhìn nó: "Đồng nghiệp phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ bị trừ lương thực."
Giao Long không hứng thú với lương thực, nhưng vì nể mặt Lăng Dao, nên nó đành thu hồi ánh mắt thèm thuồng. Giao Long không biết, nó đã vô tình "lập flag".
(*) lập flag: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như nói trước bước không qua.
Giao Long cười khẩy một tiếng, định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tiểu Kim Xà trên vai Lăng Dao, nó liền im bặt.
Nó không giống Vân Sơn, Vân Sơn sau khi đối mặt với uy áp của Tiểu Kim Xà, liền không còn cảm nhận được áp lực từ nó nữa. Nhưng có lẽ vì cùng là loài rắn, nên lúc này, Giao Long vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khác thường từ Tiểu Kim Xà.
Nhưng rốt cuộc là khác thường ở đâu, thì nó lại không nói rõ được.
Bỏ qua Giao Long, ánh mắt Thỏ Tinh chạm phải Trịnh Văn, Thỏ Tinh bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.
Trịnh Văn còn chưa kịp lên tiếng, đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh đã kinh hô: "Tiền bối Thỏ, sao anh lại ở đây?"
Bị Trịnh Văn nhìn chằm chằm, Thỏ Tinh đành thừa nhận : "Không cho phép yêu tu làm thêm sao?"
Lúc này, Lăng Dao mới biết người cô vừa cứu chính là "chỗ dựa" của Thỏ Tinh, suy cho cùng, cứu người cũng là cứu mình, Lăng Dao rất hài lòng, cảm thấy mình không "cứu nhầm người".
Ngay lúc Thỏ Tinh và Trịnh Văn câm nín, Tô Hiến hốt hoảng chạy đến: "Không xong rồi, báo tuyết biến mất rồi."
Lăng Dao quay đầu nhìn Vân Sơn đang "hóng hớt" bên cạnh.
Vân Sơn ngại ngùng ho khan một tiếng: "Có lẽ nó đi tìm chỗ trú mưa, tôi đi tìm thử xem."
Nói xong, Vân Sơn liền bước ra ngoài, mặc kệ vẻ mặt muôn hình muôn vẻ của mọi người, dù sao trong số những người ở đây, chỉ có một mình Tô Hiến là không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Hiến vẫn còn ngơ ngác: "Sao anh Vân biết báo tuyết ở đâu?"
Vì "tam quan" của Tô Hiến, cũng vì "thể diện" của Vân Sơn, Lăng Dao bèn bịa ra một lý do: "Anh Vân của cậu là người chăm sóc báo tuyết."
Tô Hiến lẩm bẩm: "Người chăm sóc báo tuyết chẳng phải là khỉ đầu đàn Tiểu Hoàng sao?"
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tô Hiến cười ha hả, gãi đầu: "Tôi đùa thôi, tôi đi theo anh Vân xem anh ấy có tìm thấy báo tuyết không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất