Chương 29
Đường Thác hãy còn mở mắt, Đường Tự nhìn mà buồn cười, anh lại hôn lên môi cậu: “Mở mắt mãi thế à?”
Thần trí có hạn lúc này hoàn toàn không đủ để Đường Thác trả lời câu hỏi này của anh, cậu mông lung mở miệng: “Tại… tại sao lại như vậy?”
Khoảnh khắc ấy Đường Tự có hơi nghi ngờ khả năng biểu đạt của mình: “Chúng ta ở bên nhau, không phải anh đã nói rồi sao?”
Ai ngờ Đường Thác nghe xong câu này đột nhiên trở nên kinh ngạc, cậu lùi về phía sau, miệng cũng không biết đang nói cái gì: “Không phải, không đúng, không thể như thế…”
“Đi đâu vậy.” Đường Tự bắt lấy mắt cá chân cậu, cánh tay dùng lực kéo cậu trở lại, tấm thảm bị chà sát cũng trở nên nhăn nhúm.
“Sao lại không đúng?” Đường Tự nhìn Đường Thác, ép hỏi.
“Em…” Đường Thác mở miệng muốn nói gì đó song bỗng khựng lại, cậu chỉ mân chặt khóe môi.
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng mãi chẳng thành lời của Đường Thác, Đường Tự bèn bưng lấy mặt cậu hôn tiếp một cái. Khi này thì Đường Thác tỉnh táo, cậu nghiêng người tránh anh.
“Không phải rất nhớ anh sao? Không phải rất muốn gặp anh sao? Vậy tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Đường Thác lại bắt đầu cúi đầu không nói chuyện, hỏi một loạt mà cũng không đổi lấy được nửa chữ trả lời, chỉ thấy Đường Thác trốn tránh giả làm đà điểu.
Nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Đường Thác, Đường Tự trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi xoa đầu cậu, hỏi: “Là bởi chuyện ngày trước nên không chịu tin tưởng anh nữa hả?”
Lần này thì Đường Thác lập tức lắc đầu, ngẩng mặt gấp gáp phản biện: “Không phải!”
“Thế nói cho anh biết tại sao, bằng không anh có đoán đến sáng mai cũng không đoán ra được.”
Đường Thác không trả lời lí do nào cả, cậu không muốn, cũng không thể liệt kê một cách rành mạch tất cả những nguyên do cậu nghĩ trong lòng, cậu chỉ lắc đầu rồi lại lắc đầu, cậu không thể.
Đường Thác không chịu nổi mấy câu hỏi tra xét căn nguyên như vậy, cậu đứng dậy muốn chạy đi lại bị Đường Tự kéo trở lại, bị anh ôm vào lòng không thể động đậy.
“… Em muốn đi ngủ.”
“Không được, nói cho rõ đã.”
Đường Tự đã hạ quyết tâm những gì nói được trong tối nay đều phải nói bằng hết, giải quyết được cũng phải giải quyết xong xuôi, thời gian không đợi ai cả, anh biết có rất nhiều chuyện càng để lâu, hậu quả càng đáng sợ.
Hết đường chạy, Đường Thác cũng chẳng mở miệng, cam chịu làm tổ trong lòng Đường Tự. Đường Tự chọc cậu: “Định ở đây lề mề cả tối với anh à?”
Đường Thác lắc đầu.
“Thế em nói xem, tại sao lại không được?”
Dày vò cả buổi tối hết nôn lại khóc, giờ khắc này Đường Thác thực sự quá mệt mỏi, tinh thần của cậu cũng héo queo. Nom dáng vẻ kiên trì muốn làm rõ đến cùng của Đường Tự, Đường Thác chỉ có thể co rút người lại, ngẩng đầu nhìn chỗ râu loáng thoáng trên cằm anh, nói: “Em đi tìm anh, không nghĩ đến việc… ở bên anh… Em chỉ muốn ở một nơi không quá xa anh mà thôi.”
Đường Tự đắn đo phân chia mổ xẻ những lời cậu nói một hồi, trong lòng anh rõ ràng được chút ít, song vẫn hỏi: “Tại sao không muốn ở bên anh?”
“Em sợ, sợ em sẽ giống như trước kia.”
Câu nói này của Đường Thác nghe thì có vẻ không đầu không đuôi, có điều Đường Tự hiểu ý của cậu.
“Em sẽ à?”
Đường Thác lắc đầu: “Em không biết.”
Đường Tự bật cười: “Không cần biết em biết hay không, chúng ta đều phải ở bên nhau, em phản bác cũng vô dụng.” Nói đoạn anh lại hôn lên thái dương cậu: “Có điều anh tin em sẽ không như vậy, tình yêu là một thứ gì đó rất tốt đẹp, trước đây em không hiểu, sau này em hiểu rồi thì sẽ không thể mượn danh nghĩa của nó để tổn thương người khác được.”
Đường Thác chớp mắt: “Tốt đẹp ư?” Cậu thốt một câu giống như đang lặp lại, cũng như đang tự hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Đường Tự rất kiên định.
Trong giọng nói kiên định ấy Đường Thác nhận ra được một thứ gọi là tin tưởng, sự tin tưởng cực kì quý giá đối với cậu. Nhưng Đường Thác đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lượt, cậu cảm thấy cậu thực sự không đảm đương được sự tin tưởng này. Cậu không nói với Đường Tự, dẫu cho đến tận ngày hôm nay, dựa theo tình cảm chân thực nhất của cậu mà nói thì cậu vẫn muốn Đường Tự chỉ thuộc về một mình cậu, một mình Đường Thác điên cuồng mà đầy lòng đố kị. Cậu biết như vậy là không đúng.
Sau đó Đường Tự không ép Đường Thác nữa, nhìn mắt cậu cứ dán lấy mặt đất mãi, anh bèn vỗ về bảo cậu lên giường đi ngủ. Đường Thác đứng dậy định rời khỏi phòng, ai dè Đường Tự lại kéo cậu lại: “Đi đâu thế? Ngủ ở đây.”
Đường Thác đứng không vững bèn ngã ngồi xuống đất, hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Đường Thác như thể có một chiếc chuông cực lớn đang không ngừng kêu đi kêu lại, nhắc nhở cậu rằng tình cảnh hiện tại thân mật quá đỗi.
Mà tất cả kiên trì của Đường Thác ở trước mặt Đường Tự chỉ có một kết quả, binh bại tựa núi lở.
Cậu rúc trong chăn, nhìn Đường Tự mới tắm xong đang lau tóc, cảm giác toàn thân như đang thiêu đang đốt. Tắt đèn, Đường Tự dùng ngón tay chọt lên má cậu chúc cậu ngủ ngon, anh kinh ngạc phát hiện mặt của Đường Thác nóng ran, theo bản năng giơ tay sờ trán cậu: “Bị sốt hả?”
Đường Thác phiền muộn trả lời không sốt, ánh mắt cậu níu chặt anh không chịu rời. Đường Tự bỗng hiểu ra, Đường Thác đang xấu hổ.
“Sao thế? Trước đây em toàn chui vào chăn của anh còn gì?”
Đường Thác nhỏ giọng kháng nghị: “Không giống.”
Cậu cảm thấy thực chất ở một vài phương diện nào đó, nom Đường Tự rất có tiềm năng làm một vị bạo quân, nói một là một nói hai là hai. Anh bảo hai người ở bên nhau, chẳng cần biết cậu nói cái gì cũng phải ở bên nhau, giờ thì nằng nặc phải nằm cạnh nhau ngủ.
Đường Thác còn muốn nói chuyện, Đường Tự bèn trực tiếp hôn tới, chặn cứng miệng cậu.
“Em xem xem đã mấy giờ, sắp một giờ rồi, có gì ngày mai lại nói.” Đường Tự nằm xuống, ôm Đường Thác vào lòng: “Được rồi, ngủ thôi.”
Mặc dù cả người ê ẩm choáng váng nhưng từ khi biết mình thích Đường Tự, đây là lần đầu tiên Đường Thác được hưởng thụ cái ôm đi ngủ như vậy, hô hấp của Đường Tự phả bên trán cậu, cảm giác ấy thực sự vừa dịu dàng vừa kì lạ. Cậu khẽ động đậy, để hơi thở của anh rơi giữa hai đầu mày, ấy là nơi trí mạng của mỗi người.
Đường Tự lại ôm chặt cậu thêm đôi chút, sau khi cậu nhắm mắt lại, anh đột nhiên tì cằm mình lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Tình yêu thực sự vô cùng đẹp, tin anh, sau này dần dần em sẽ cảm nhận được, đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi.”
Giọng nói của Đường Tự chẳng hề thay đổi, xưa nay luôn trầm thấp như đang kể lại một đoạn chuyện cũ. Mắt Đường Thác mới nãy nhắm chặt giờ lại mở ra, như hai vì sao sáng giữa bóng tối.
Cách ngày bố mẹ Đường Thác trở lại còn mấy hôm, sáng sớm Đường Tự bảo với cậu hay là dọn đồ tới đây ở, anh nói rất bình tĩnh như thể cảm thán một câu hôm nay thời tiết tốt thật, chúng ta tới công viên chơi đi.
Đường Thác nghe xong thì vội vã xua tay: “Không cần không cần đâu.”
Đường Tự buông đôi đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người khoanh tay nhìn cậu: “Không tới cũng được, cho anh ít nhất một lí do, bạn học Đường Tư Hành, mời em trả lời.”
Nói đoạn, anh còn nhấc tay làm một động tác “mời” rất chuẩn.
Bạn học Đường Tư Hành đương nhiên chẳng lấy nổi lí do gì. Lúc ngồi trên xe Đường Tự, cậu hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, bắt buộc chính mình tiếp nhận hiện thực rằng cậu và Đường Tự đã ở bên nhau.
Đại học Công nghệ những ngày nghỉ vô cùng vắng lặng, bước trên đường, không những không nhìn thấy được mấy người, thậm chí cây cối trên đỉnh đầu cũng trụi lơ, lẻ loi giữa tầm nhìn rộng lớn. Thực ra nghĩ kĩ lại, mỗi một nơi, mỗi một tòa kiến trúc đều tắm nắng mặt trời nhuốm màu hoàng hôn, trải qua bốn mùa luân phiên, sẽ có những lúc người đông như kiến, cảnh tượng náo nhiệt, cũng có khi sẽ cực kì yên tĩnh, không người hỏi thăm.
“Anh dừng ở đây có hơi không ổn nhỉ?”
Đường Tự trực tiếp lái xe tới dưới lầu kí túc xá của Đường Thác, Đường Thác không dám xuống xe, cậu đang cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là có tật giật mình.
“Không sao.” Đường Tự cố ý ngó lơ trọng điểm: “Xe anh có đăng kí, được lái ở trong trường.”
… Đây chính là sự khác biệt, Đường Thác thất bại bước xuống xe.
Đường Tự tựa trên ghế ngồi nhìn người phía ngoài đang quẹt thẻ đi vào, anh bỗng bật cười. Nhóc con này đúng là dễ bắt chẹt, mới đầu bị anh ép nói thích mình xong cũng chẳng hỏi lấy câu anh có thích em không, giờ anh bảo anh với cậu ở bên nhau, cậu cũng chẳng hỏi gì khác.
Đường Thác lên lầu mới nhớ ra trong phòng kí túc còn có Hà Chúng, y chang lúc thi xong nộp đề đâu vào đấy mới nghĩ ra đáp án. Đường Thác đứng trước cửa kí túc vỗ cái bốp lên đầu mình, sao cậu có thể quên mất Hà Chúng chứ? Lí do chình ình ra đây còn gì?
Đẩy cửa, Hà Chúng ngồi trong phòng mặt mày đau thương nhìn máy tính. Đường Thác tiến lại gần xem thử, cậu lấy làm lạ, cậu ấy đang xem một bộ phim cổ trang chiếu trước kia cơ á.
Cậu không dám tin chớp mắt hỏi: “Sao mày không chơi game?”
Mặt mày Hà Chúng lại càng đau thương hơn: “Thằng cháu trai Triệu Phi Đao trước khi đi lấy tài khoản của tao tải phim, bảo là để xem trên tàu hỏa, thế là dùng hết dung lượng mạng của tao luôn!”
“… Mày có thể dùng của tao mà.” Đường Thác khe khẽ mò tới bên tủ quần áo của mình lấy túi, trong lòng thì suy nghĩ xem nên nói với Hà Chúng thế nào.
“Mày tưởng tao hết dung lượng rồi thì mày sẽ còn sao?” Nói đoạn, Hà Chúng lại bắt đầu phàn nàn mạng mẽo trong trường.
Đường Thác gạt quần áo ra xem, cậu định lấy cái áo khoác treo trên móc xuống, lúc tháo móc áo tay bỗng run một cái, cả móc lẫn áo soạt cái rơi trên mặt đất. Hà Chúng đang ngó màn hình máy tính quay sang hỏi: “Mày lấy túi làm gì?”
Đường Thác ho khan hai tiếng, nhặt áo từ dưới đất lên: “Về nhà…”
“Sao cơ?” Tiếng hô của Hà Chúng vừa khéo trùng với tiếng gầm phát ra từ máy tính.
Đường Thác ôm quần áo nhìn cậu ấy, gãi mũi: “Ờm… người nhà tao cứ bắt tao về, ngày kia mày đi đúng không? Lúc đó tao đi tiễn mày…”
Giọng nói của Đường Thác càng ngày càng nhỏ, cuối cùng khi nhìn thấy gương mặt càng lúc càng ỉu xìu của Hà Chúng, cậu thực sự không nỡ lòng, bèn bỏ cái túi mới nhét được hai bộ quần áo xuống ghế: “Haizz, thôi, ngày kia tao về vậy.”
Đường Thác chạy nhanh xuống dưới lầu, nhìn thấy tay cậu trống trơn, Đường Tự hỏi: “Sao thế?”
Đợi hơi thở trở lại bình thường, Đường Thác nhanh gọn nói: “Ngày kia em mới về kẻo chỉ còn mỗi mình Hà Chúng, lại còn không có mạng, đáng thương lắm.”
Đường Tự nom dáng vẻ của cậu, cân nhắc một lúc rồi nghiêng đầu bảo: “Sao anh thấy em cứ như đang báo cáo vậy nhỉ?”
Mặc dù bây giờ đúng thực là Đường Thác đang rất nghiêm túc, nhưng cậu thấy đâu có đến mức đó…
Đường Tự vươn tay khều nhẹ dưới cằm cậu: “Sau này có phải ngày nào em cũng đến báo cáo với anh như thế này không?” Nói đoạn, Đường Tự tự nghĩ một mình rồi bật cười.
“Ngày kia thì ngày kia, các em cứ chơi hai ngày đi.”
Nghe anh nói vậy, Đường Thác lại có cảm giác giải thoát như thể được đặc xá. Đường Tự nhìn ra hết chút biểu cảm rõ ràng đó trên mặt cậu, anh che miệng nhịn cười.
“Thôi em về trước đây, anh lái xe chậm thôi nhé.”
Tay chạm đến tay nắm cửa, Đường Thác đang định nói câu tạm biệt để chạy đi thì nghe thấy tiếng Đường Tự bảo: “Trước khi bố mẹ em quay về, chúng ta đi chơi một chuyến đi, em muốn đi đâu? Vừa hay hai ngày này anh có thể lên kế hoạch.”
Sóng trước mới êm sóng sau lại tới, coi bộ Đường Tự quyết tâm muốn cột cậu vào bên người anh cả kì nghỉ đông, hai ngày tới đến trong suy nghĩ cũng không chừa cho cậu một khe hở.
“Hả? Đi chơi?”
“Ừm.” Đường Tự gật đầu: “Hôm ở phòng thí nghiệm không phải anh đã nói rồi sao, kì thi cuối kì rất mệt mỏi, anh đưa em đi giải khuây.”
Hình như… có chuyện này thật.
Đường Thác thầm thì đùn đẩy mấy câu song chẳng có tác dụng, chuyện đi chơi cứ thế được quyết định một cách vi diệu, có điều cụ thể đi đâu thì vẫn chưa bàn rõ. Lúc xuống xe Đường Tự gọi cậu lại, nhắc cậu nhớ báo với bố mẹ một tiếng.
Đường Tự làm việc gì cũng nhanh, buổi tối anh gửi mấy tấm ảnh phong cảnh qua wechat cho cậu, Đường Thác mở ra xem, rất là đẹp.
“Đây là đâu?”
“Cáp Nhĩ Tân, đi chỗ đó nhé, chỗ đó có tuyết, có cả điêu khắc băng.”
Ban đầu Đường Tự định đưa Đường Thác đi miền Nam chơi, nhưng Đường Thác lại bảo không thích, cậu thích ngâm mình giữa băng tuyết ngập trời hơn. Vậy nên anh cứ thuận theo “băng tuyết ngập trời” mà suy xét, điều đầu tiên nghĩ tới chính là thành phố băng ấy.
Đường Thác nằm trên giường trong kí túc xá, tay nắm điện thoại lướt đi lướt lại mấy tấm ảnh đó. Nói không động lòng là giả, cậu đã lớn bằng ngần này, trừ việc đi chơi mấy lần với bố mẹ bây giờ ra thì chưa từng đi cùng ai khác, huống chi là Đường Tự. Thế nhưng trong lòng cậu, quan hệ giữa cậu và Đường Tự đã “chệch quỹ”, lâu nay cậu vẫn luôn kiềm chế tất cả những ý nghĩ vượt quá giới hạn không nên có với Đường Tự, song giờ Đường Tự lại đột nhiên chấp nhận những ý nghĩ đó của cậu, cậu thấy sợ, cũng thấy vô cùng khó xử.
Dường như biết được cậu đang do dự, Đường Tự bèn trực tiếp gửi một đường link cho cậu. Đường Thác mở ra, đó là một phần giới thiệu, miêu tả mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân vừa đầy đủ vừa hấp dẫn, rõ ràng là đang dụ dỗ cậu, y chang ném một bộ sưu tập kẹo mút to tướng cho một thằng nhóc.
Gần như ngay sau khi Đường Thác đọc xong hàng chữ cuối cùng, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn của Đường Tự.
“Muốn đi không?”
Điện thoại dùng lâu đâm ra cầm hơi nóng, Đường Thác nắm nó trong bàn tay, cảm giác trái tim nho nhỏ của cậu men theo hơi nóng đó thình thịch thình thịch xao động. Cậu trở mình, âm thầm hà một hơi. Đây là lí do tại sao Đường Thác không thích nóng, không thích ấm áp, bởi lẽ nó khiến cậu dễ dàng buông lỏng cảnh giác, khiến cậu nhất thời xúc động.
“Ừm.” Đường Thác trả lời.
Thần trí có hạn lúc này hoàn toàn không đủ để Đường Thác trả lời câu hỏi này của anh, cậu mông lung mở miệng: “Tại… tại sao lại như vậy?”
Khoảnh khắc ấy Đường Tự có hơi nghi ngờ khả năng biểu đạt của mình: “Chúng ta ở bên nhau, không phải anh đã nói rồi sao?”
Ai ngờ Đường Thác nghe xong câu này đột nhiên trở nên kinh ngạc, cậu lùi về phía sau, miệng cũng không biết đang nói cái gì: “Không phải, không đúng, không thể như thế…”
“Đi đâu vậy.” Đường Tự bắt lấy mắt cá chân cậu, cánh tay dùng lực kéo cậu trở lại, tấm thảm bị chà sát cũng trở nên nhăn nhúm.
“Sao lại không đúng?” Đường Tự nhìn Đường Thác, ép hỏi.
“Em…” Đường Thác mở miệng muốn nói gì đó song bỗng khựng lại, cậu chỉ mân chặt khóe môi.
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng mãi chẳng thành lời của Đường Thác, Đường Tự bèn bưng lấy mặt cậu hôn tiếp một cái. Khi này thì Đường Thác tỉnh táo, cậu nghiêng người tránh anh.
“Không phải rất nhớ anh sao? Không phải rất muốn gặp anh sao? Vậy tại sao chúng ta không thể ở bên nhau?”
Đường Thác lại bắt đầu cúi đầu không nói chuyện, hỏi một loạt mà cũng không đổi lấy được nửa chữ trả lời, chỉ thấy Đường Thác trốn tránh giả làm đà điểu.
Nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Đường Thác, Đường Tự trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi xoa đầu cậu, hỏi: “Là bởi chuyện ngày trước nên không chịu tin tưởng anh nữa hả?”
Lần này thì Đường Thác lập tức lắc đầu, ngẩng mặt gấp gáp phản biện: “Không phải!”
“Thế nói cho anh biết tại sao, bằng không anh có đoán đến sáng mai cũng không đoán ra được.”
Đường Thác không trả lời lí do nào cả, cậu không muốn, cũng không thể liệt kê một cách rành mạch tất cả những nguyên do cậu nghĩ trong lòng, cậu chỉ lắc đầu rồi lại lắc đầu, cậu không thể.
Đường Thác không chịu nổi mấy câu hỏi tra xét căn nguyên như vậy, cậu đứng dậy muốn chạy đi lại bị Đường Tự kéo trở lại, bị anh ôm vào lòng không thể động đậy.
“… Em muốn đi ngủ.”
“Không được, nói cho rõ đã.”
Đường Tự đã hạ quyết tâm những gì nói được trong tối nay đều phải nói bằng hết, giải quyết được cũng phải giải quyết xong xuôi, thời gian không đợi ai cả, anh biết có rất nhiều chuyện càng để lâu, hậu quả càng đáng sợ.
Hết đường chạy, Đường Thác cũng chẳng mở miệng, cam chịu làm tổ trong lòng Đường Tự. Đường Tự chọc cậu: “Định ở đây lề mề cả tối với anh à?”
Đường Thác lắc đầu.
“Thế em nói xem, tại sao lại không được?”
Dày vò cả buổi tối hết nôn lại khóc, giờ khắc này Đường Thác thực sự quá mệt mỏi, tinh thần của cậu cũng héo queo. Nom dáng vẻ kiên trì muốn làm rõ đến cùng của Đường Tự, Đường Thác chỉ có thể co rút người lại, ngẩng đầu nhìn chỗ râu loáng thoáng trên cằm anh, nói: “Em đi tìm anh, không nghĩ đến việc… ở bên anh… Em chỉ muốn ở một nơi không quá xa anh mà thôi.”
Đường Tự đắn đo phân chia mổ xẻ những lời cậu nói một hồi, trong lòng anh rõ ràng được chút ít, song vẫn hỏi: “Tại sao không muốn ở bên anh?”
“Em sợ, sợ em sẽ giống như trước kia.”
Câu nói này của Đường Thác nghe thì có vẻ không đầu không đuôi, có điều Đường Tự hiểu ý của cậu.
“Em sẽ à?”
Đường Thác lắc đầu: “Em không biết.”
Đường Tự bật cười: “Không cần biết em biết hay không, chúng ta đều phải ở bên nhau, em phản bác cũng vô dụng.” Nói đoạn anh lại hôn lên thái dương cậu: “Có điều anh tin em sẽ không như vậy, tình yêu là một thứ gì đó rất tốt đẹp, trước đây em không hiểu, sau này em hiểu rồi thì sẽ không thể mượn danh nghĩa của nó để tổn thương người khác được.”
Đường Thác chớp mắt: “Tốt đẹp ư?” Cậu thốt một câu giống như đang lặp lại, cũng như đang tự hỏi.
“Đúng vậy.” Giọng nói của Đường Tự rất kiên định.
Trong giọng nói kiên định ấy Đường Thác nhận ra được một thứ gọi là tin tưởng, sự tin tưởng cực kì quý giá đối với cậu. Nhưng Đường Thác đánh giá bản thân mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lượt, cậu cảm thấy cậu thực sự không đảm đương được sự tin tưởng này. Cậu không nói với Đường Tự, dẫu cho đến tận ngày hôm nay, dựa theo tình cảm chân thực nhất của cậu mà nói thì cậu vẫn muốn Đường Tự chỉ thuộc về một mình cậu, một mình Đường Thác điên cuồng mà đầy lòng đố kị. Cậu biết như vậy là không đúng.
Sau đó Đường Tự không ép Đường Thác nữa, nhìn mắt cậu cứ dán lấy mặt đất mãi, anh bèn vỗ về bảo cậu lên giường đi ngủ. Đường Thác đứng dậy định rời khỏi phòng, ai dè Đường Tự lại kéo cậu lại: “Đi đâu thế? Ngủ ở đây.”
Đường Thác đứng không vững bèn ngã ngồi xuống đất, hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ với nhau. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Đường Thác như thể có một chiếc chuông cực lớn đang không ngừng kêu đi kêu lại, nhắc nhở cậu rằng tình cảnh hiện tại thân mật quá đỗi.
Mà tất cả kiên trì của Đường Thác ở trước mặt Đường Tự chỉ có một kết quả, binh bại tựa núi lở.
Cậu rúc trong chăn, nhìn Đường Tự mới tắm xong đang lau tóc, cảm giác toàn thân như đang thiêu đang đốt. Tắt đèn, Đường Tự dùng ngón tay chọt lên má cậu chúc cậu ngủ ngon, anh kinh ngạc phát hiện mặt của Đường Thác nóng ran, theo bản năng giơ tay sờ trán cậu: “Bị sốt hả?”
Đường Thác phiền muộn trả lời không sốt, ánh mắt cậu níu chặt anh không chịu rời. Đường Tự bỗng hiểu ra, Đường Thác đang xấu hổ.
“Sao thế? Trước đây em toàn chui vào chăn của anh còn gì?”
Đường Thác nhỏ giọng kháng nghị: “Không giống.”
Cậu cảm thấy thực chất ở một vài phương diện nào đó, nom Đường Tự rất có tiềm năng làm một vị bạo quân, nói một là một nói hai là hai. Anh bảo hai người ở bên nhau, chẳng cần biết cậu nói cái gì cũng phải ở bên nhau, giờ thì nằng nặc phải nằm cạnh nhau ngủ.
Đường Thác còn muốn nói chuyện, Đường Tự bèn trực tiếp hôn tới, chặn cứng miệng cậu.
“Em xem xem đã mấy giờ, sắp một giờ rồi, có gì ngày mai lại nói.” Đường Tự nằm xuống, ôm Đường Thác vào lòng: “Được rồi, ngủ thôi.”
Mặc dù cả người ê ẩm choáng váng nhưng từ khi biết mình thích Đường Tự, đây là lần đầu tiên Đường Thác được hưởng thụ cái ôm đi ngủ như vậy, hô hấp của Đường Tự phả bên trán cậu, cảm giác ấy thực sự vừa dịu dàng vừa kì lạ. Cậu khẽ động đậy, để hơi thở của anh rơi giữa hai đầu mày, ấy là nơi trí mạng của mỗi người.
Đường Tự lại ôm chặt cậu thêm đôi chút, sau khi cậu nhắm mắt lại, anh đột nhiên tì cằm mình lên trán cậu, nhẹ nhàng nói: “Tình yêu thực sự vô cùng đẹp, tin anh, sau này dần dần em sẽ cảm nhận được, đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi.”
Giọng nói của Đường Tự chẳng hề thay đổi, xưa nay luôn trầm thấp như đang kể lại một đoạn chuyện cũ. Mắt Đường Thác mới nãy nhắm chặt giờ lại mở ra, như hai vì sao sáng giữa bóng tối.
Cách ngày bố mẹ Đường Thác trở lại còn mấy hôm, sáng sớm Đường Tự bảo với cậu hay là dọn đồ tới đây ở, anh nói rất bình tĩnh như thể cảm thán một câu hôm nay thời tiết tốt thật, chúng ta tới công viên chơi đi.
Đường Thác nghe xong thì vội vã xua tay: “Không cần không cần đâu.”
Đường Tự buông đôi đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người khoanh tay nhìn cậu: “Không tới cũng được, cho anh ít nhất một lí do, bạn học Đường Tư Hành, mời em trả lời.”
Nói đoạn, anh còn nhấc tay làm một động tác “mời” rất chuẩn.
Bạn học Đường Tư Hành đương nhiên chẳng lấy nổi lí do gì. Lúc ngồi trên xe Đường Tự, cậu hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, bắt buộc chính mình tiếp nhận hiện thực rằng cậu và Đường Tự đã ở bên nhau.
Đại học Công nghệ những ngày nghỉ vô cùng vắng lặng, bước trên đường, không những không nhìn thấy được mấy người, thậm chí cây cối trên đỉnh đầu cũng trụi lơ, lẻ loi giữa tầm nhìn rộng lớn. Thực ra nghĩ kĩ lại, mỗi một nơi, mỗi một tòa kiến trúc đều tắm nắng mặt trời nhuốm màu hoàng hôn, trải qua bốn mùa luân phiên, sẽ có những lúc người đông như kiến, cảnh tượng náo nhiệt, cũng có khi sẽ cực kì yên tĩnh, không người hỏi thăm.
“Anh dừng ở đây có hơi không ổn nhỉ?”
Đường Tự trực tiếp lái xe tới dưới lầu kí túc xá của Đường Thác, Đường Thác không dám xuống xe, cậu đang cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là có tật giật mình.
“Không sao.” Đường Tự cố ý ngó lơ trọng điểm: “Xe anh có đăng kí, được lái ở trong trường.”
… Đây chính là sự khác biệt, Đường Thác thất bại bước xuống xe.
Đường Tự tựa trên ghế ngồi nhìn người phía ngoài đang quẹt thẻ đi vào, anh bỗng bật cười. Nhóc con này đúng là dễ bắt chẹt, mới đầu bị anh ép nói thích mình xong cũng chẳng hỏi lấy câu anh có thích em không, giờ anh bảo anh với cậu ở bên nhau, cậu cũng chẳng hỏi gì khác.
Đường Thác lên lầu mới nhớ ra trong phòng kí túc còn có Hà Chúng, y chang lúc thi xong nộp đề đâu vào đấy mới nghĩ ra đáp án. Đường Thác đứng trước cửa kí túc vỗ cái bốp lên đầu mình, sao cậu có thể quên mất Hà Chúng chứ? Lí do chình ình ra đây còn gì?
Đẩy cửa, Hà Chúng ngồi trong phòng mặt mày đau thương nhìn máy tính. Đường Thác tiến lại gần xem thử, cậu lấy làm lạ, cậu ấy đang xem một bộ phim cổ trang chiếu trước kia cơ á.
Cậu không dám tin chớp mắt hỏi: “Sao mày không chơi game?”
Mặt mày Hà Chúng lại càng đau thương hơn: “Thằng cháu trai Triệu Phi Đao trước khi đi lấy tài khoản của tao tải phim, bảo là để xem trên tàu hỏa, thế là dùng hết dung lượng mạng của tao luôn!”
“… Mày có thể dùng của tao mà.” Đường Thác khe khẽ mò tới bên tủ quần áo của mình lấy túi, trong lòng thì suy nghĩ xem nên nói với Hà Chúng thế nào.
“Mày tưởng tao hết dung lượng rồi thì mày sẽ còn sao?” Nói đoạn, Hà Chúng lại bắt đầu phàn nàn mạng mẽo trong trường.
Đường Thác gạt quần áo ra xem, cậu định lấy cái áo khoác treo trên móc xuống, lúc tháo móc áo tay bỗng run một cái, cả móc lẫn áo soạt cái rơi trên mặt đất. Hà Chúng đang ngó màn hình máy tính quay sang hỏi: “Mày lấy túi làm gì?”
Đường Thác ho khan hai tiếng, nhặt áo từ dưới đất lên: “Về nhà…”
“Sao cơ?” Tiếng hô của Hà Chúng vừa khéo trùng với tiếng gầm phát ra từ máy tính.
Đường Thác ôm quần áo nhìn cậu ấy, gãi mũi: “Ờm… người nhà tao cứ bắt tao về, ngày kia mày đi đúng không? Lúc đó tao đi tiễn mày…”
Giọng nói của Đường Thác càng ngày càng nhỏ, cuối cùng khi nhìn thấy gương mặt càng lúc càng ỉu xìu của Hà Chúng, cậu thực sự không nỡ lòng, bèn bỏ cái túi mới nhét được hai bộ quần áo xuống ghế: “Haizz, thôi, ngày kia tao về vậy.”
Đường Thác chạy nhanh xuống dưới lầu, nhìn thấy tay cậu trống trơn, Đường Tự hỏi: “Sao thế?”
Đợi hơi thở trở lại bình thường, Đường Thác nhanh gọn nói: “Ngày kia em mới về kẻo chỉ còn mỗi mình Hà Chúng, lại còn không có mạng, đáng thương lắm.”
Đường Tự nom dáng vẻ của cậu, cân nhắc một lúc rồi nghiêng đầu bảo: “Sao anh thấy em cứ như đang báo cáo vậy nhỉ?”
Mặc dù bây giờ đúng thực là Đường Thác đang rất nghiêm túc, nhưng cậu thấy đâu có đến mức đó…
Đường Tự vươn tay khều nhẹ dưới cằm cậu: “Sau này có phải ngày nào em cũng đến báo cáo với anh như thế này không?” Nói đoạn, Đường Tự tự nghĩ một mình rồi bật cười.
“Ngày kia thì ngày kia, các em cứ chơi hai ngày đi.”
Nghe anh nói vậy, Đường Thác lại có cảm giác giải thoát như thể được đặc xá. Đường Tự nhìn ra hết chút biểu cảm rõ ràng đó trên mặt cậu, anh che miệng nhịn cười.
“Thôi em về trước đây, anh lái xe chậm thôi nhé.”
Tay chạm đến tay nắm cửa, Đường Thác đang định nói câu tạm biệt để chạy đi thì nghe thấy tiếng Đường Tự bảo: “Trước khi bố mẹ em quay về, chúng ta đi chơi một chuyến đi, em muốn đi đâu? Vừa hay hai ngày này anh có thể lên kế hoạch.”
Sóng trước mới êm sóng sau lại tới, coi bộ Đường Tự quyết tâm muốn cột cậu vào bên người anh cả kì nghỉ đông, hai ngày tới đến trong suy nghĩ cũng không chừa cho cậu một khe hở.
“Hả? Đi chơi?”
“Ừm.” Đường Tự gật đầu: “Hôm ở phòng thí nghiệm không phải anh đã nói rồi sao, kì thi cuối kì rất mệt mỏi, anh đưa em đi giải khuây.”
Hình như… có chuyện này thật.
Đường Thác thầm thì đùn đẩy mấy câu song chẳng có tác dụng, chuyện đi chơi cứ thế được quyết định một cách vi diệu, có điều cụ thể đi đâu thì vẫn chưa bàn rõ. Lúc xuống xe Đường Tự gọi cậu lại, nhắc cậu nhớ báo với bố mẹ một tiếng.
Đường Tự làm việc gì cũng nhanh, buổi tối anh gửi mấy tấm ảnh phong cảnh qua wechat cho cậu, Đường Thác mở ra xem, rất là đẹp.
“Đây là đâu?”
“Cáp Nhĩ Tân, đi chỗ đó nhé, chỗ đó có tuyết, có cả điêu khắc băng.”
Ban đầu Đường Tự định đưa Đường Thác đi miền Nam chơi, nhưng Đường Thác lại bảo không thích, cậu thích ngâm mình giữa băng tuyết ngập trời hơn. Vậy nên anh cứ thuận theo “băng tuyết ngập trời” mà suy xét, điều đầu tiên nghĩ tới chính là thành phố băng ấy.
Đường Thác nằm trên giường trong kí túc xá, tay nắm điện thoại lướt đi lướt lại mấy tấm ảnh đó. Nói không động lòng là giả, cậu đã lớn bằng ngần này, trừ việc đi chơi mấy lần với bố mẹ bây giờ ra thì chưa từng đi cùng ai khác, huống chi là Đường Tự. Thế nhưng trong lòng cậu, quan hệ giữa cậu và Đường Tự đã “chệch quỹ”, lâu nay cậu vẫn luôn kiềm chế tất cả những ý nghĩ vượt quá giới hạn không nên có với Đường Tự, song giờ Đường Tự lại đột nhiên chấp nhận những ý nghĩ đó của cậu, cậu thấy sợ, cũng thấy vô cùng khó xử.
Dường như biết được cậu đang do dự, Đường Tự bèn trực tiếp gửi một đường link cho cậu. Đường Thác mở ra, đó là một phần giới thiệu, miêu tả mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân vừa đầy đủ vừa hấp dẫn, rõ ràng là đang dụ dỗ cậu, y chang ném một bộ sưu tập kẹo mút to tướng cho một thằng nhóc.
Gần như ngay sau khi Đường Thác đọc xong hàng chữ cuối cùng, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn của Đường Tự.
“Muốn đi không?”
Điện thoại dùng lâu đâm ra cầm hơi nóng, Đường Thác nắm nó trong bàn tay, cảm giác trái tim nho nhỏ của cậu men theo hơi nóng đó thình thịch thình thịch xao động. Cậu trở mình, âm thầm hà một hơi. Đây là lí do tại sao Đường Thác không thích nóng, không thích ấm áp, bởi lẽ nó khiến cậu dễ dàng buông lỏng cảnh giác, khiến cậu nhất thời xúc động.
“Ừm.” Đường Thác trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất