Chương 44
Lúc Đường Tự thông báo tin Thời Hề kết hôn cho Đường Thác, cậu ngớ người mãi hồi lâu. Đường Thác đang viết luận văn tốt nghiệp, con trỏ chuột trên màn hình nhấp nháy, cậu nhìn chằm chằm nó một lúc, cảm giác có hơi hoa mắt.
“Sao mà… sắp kết hôn rồi?”
“Cũng không tính là đột ngột quá được, hai người họ ở bên nhau cũng gần hai năm rồi.”
Đường Thác rời tay khỏi bàn phím, ngẩng đầu hỏi: “Anh gặp người đấy chưa? Anh ta như thế nào?”
“Từng gặp rồi.” Đường Tự bước tới xoa đầu cậu: “Anh ta rất tốt, có học thức có khí phách, mặc dù gia thế tốt nhưng không phải dạng hoa hoa công tử nắm cày không thạo. Tụi anh cùng ăn cơm hai bận, anh nhìn ra được cậu ta rất yêu Thời Hề, cũng chăm sóc cô ấy rất chu đáo.”
Câu trả lời của Đường Tự quá chi tiết, Đường Thác nghe rồi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Hôn lễ tổ chức vào ngày mười hai tháng sáu, Thời Hề dặn anh phải đưa em đi cùng đấy.”
Hôn lễ của Thời Hề được tổ chức ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, một bãi cỏ xanh mởn đầy ắp những đóa hoa trắng, hoa hồng, bách hợp, loa kèn,… Đây là lần đầu tiên Đường Thác nhìn thấy nhiều hoa đến thế, đi đường cũng nhịn không được hết lời cảm thán, tới hội trường chính, cậu khẽ chọc cánh tay Đường Tự.
“Đẹp thật đấy…”
Đường Tự ngó nghiêng bốn phía, thấp giọng cười bảo: “Thời Hề than với anh là cô ấy chỉ nói thích hoa màu trắng, kết quả chồng cổ gần như vơ hết hoa màu trắng ở Bắc Kinh tới, đây là đã dẹp bớt một nửa rồi đấy.”
“Đợi lúc nữa còn đẹp hơn, đến khi đó em cứ việc ngắm.” Nhìn dáng vẻ dáo dác ngắm nhìn xung quanh của Đường Thác, Đường Tự bật cười vỗ bả vai cậu: “Đi thôi, đi xem Thời Hề cái đã.”
Thời Hề từ trong gương nhìn thấy hai người bước vào, cô nở nụ cười, quay người ra chào hỏi. Đường Tự bước qua, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chúc mừng nhé, cô dâu xinh đẹp nhất.”
Nhiều lúc Đường Thác cảm giác đó giờ Đường Tự chưa từng keo kiệt sự trân trọng của anh đối với con gái bên cạnh mình, ví dụ như Thời Hề, dẫu có là người quen nhưng khi ôm, anh vẫn đặt tay ở một vị trí hết sức lịch sự.
Đường Thác im lặng đứng sau lưng Đường Tự, sau khi hai người họ tách ra mới tiến lên phía trước.
“Chị Thời Hề, chúc mừng chị.” Đường Thác mỉm cười, cậu ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Hôm nay chị đẹp lắm.”
Thời Hề nghiêng đầu, cười rất duyên dáng: “Cảm ơn Tư Hành.”
“Nào.” Lúc này Đường Tự mới lấy ra một bao lì xì lớn đưa cho Thời Hề: “Tiết kiệm mãi mới gom góp cho em được đấy.”
Thời Hề nhận lấy, vuốt ve: “Thầy Đường ra tay hào phóng vậy cơ?”
“Phần hai người.”
Mới nói được mấy câu thì bị Lục Thành Úy đẩy cửa đi vào cắt ngang. Lục Thành Úy nom thấy người trong phòng thì lập tức gào lên: “Yo, Tiểu Tư Hành hôm nay đẹp trai thế!”
Bữa nay Lục Thành Úy vẫn vậy, phong cách tự do tản mạn, trên người khoác sơmi đen, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay. Đường Thác thì ngược lại, vì tới một nơi trang trọng nên cậu nhất quyết mặc vest, kiểu dáng là hai hôm trước Đường Tự dẫn cậu tới tiệm chọn, cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ.
“Cơ mà đang hè thế này em không nóng hả? Chậc, nơ lệch rồi này.” Nói đoạn, Lục Thành Úy bước tới trước mặt Đường Thác, giơ tay giúp cậu chỉnh nơ.
“Đúng rồi Thành Úy.” Thời Hề nghĩ ra gì đó bèn vỗ Lục Thành Úy, hỏi: “Có báo với người mở video là thứ tự thay đổi chưa đấy?”
“Chưa báo.” Lục Thành Úy lắc đầu, hạ tay xuống: “Vừa mới từ chỗ MC qua đây, giờ anh tới hội trường.”
Nói xong, Lục Thành Úy kéo lấy cánh tay Đường Tự: “Cậu đi với tôi.”
Đường Tự bị anh ta kéo ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa còn liếc Đường Thác một cái, Đường Thác khẽ mỉm cười với anh.
Rời khỏi căn phòng, Đường Tự vẫy khỏi tay Lục Thành Úy, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đợi tí, đi tìm chị gái phụ trách video rồi nói với cậu.”
Bàn giao công việc xong, Lục Thành Úy lại kéo Đường Tự đến khu hút thuốc, hai người mỗi người châm một điếu xong xuôi Lục Thành Úy mới giương cằm với anh, hỏi: “Tiểu Tư Hành nhà cậu yêu rồi đúng không?”
Động tác trên tay Đường Tự khẽ ngừng, anh nhìn Lục Thành Úy, nụ cười mang vẻ cân nhắc.
“Làm sao nhìn ra được?”
“Mới nãy không phải tôi giúp nhóc đó chỉnh nơ sao, dưới cổ áo nhóc có dấu hôn!” Lục Thành Úy rít mạnh một hơi thuốc, lắc đầu: “Không nhận ra Tiểu Tư Hành cũng có bản lĩnh phết, vốn tôi còn định giới thiệu cho nhóc ấy một em gái.”
Đường Tự nghe vậy thì không đáp lời, chỉ nhả vòng khói giữa không trung rồi bật cười.
“Cậu cười cái gì, cậu không biết chuyện này à. Tôi nói này, cậu đừng có mà làm lơ, cậu xem Tiểu Tư Hành thế kia, nhìn cái là biết thiếu niên thuần khiết không hiểu sự đời, hiện giờ có vài cô gái bịp bợm nhiều đến độ tôi cũng phải phục, cậu cẩn thận nhóc ấy…”
Nói mãi nói mãi, cuối cùng Lục Thành Úy mới đột ngột nhận ra có gì đó sai sai nên im bặt. Điều khiến anh ta thấy sai sai chính là dáng vẻ bật cười lộ ra cả nếp nhăn tuổi ba mươi mốt nho nhỏ của người trước mặt.
“Đệt…” Điếu thuốc trong tay Lục Thành Úy xém chút rớt xuống đất, anh ta nhìn chằm chằm Đường Tự, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ vào anh: “Cậu không phải chứ…”
Đường Tự nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục mỉm cười hút thuốc.
Phen này thì Lục Thành Úy đã chứng minh được phỏng đoán trong lòng, nhưng anh ta nhất thời vẫn chưa chấp nhận được. Lục Thành Úy kéo kéo cái cổ áo vốn dĩ đã mở bung của anh ta: “Được, lần này thì mẹ tôi khỏi phải lấy cậu ra để cằn nhằn tôi rồi, cậu nề nếp bao năm, “chệch nếp” cái là chệch cả khoảng lớn luôn.” Anh ta dựng ngón cái lên với Đường Tự: “Quá đỉnh.”
Đường Tự giơ tay, tỏ vẻ đã nhận được lời khen.
Lục Thành Úy ngậm điếu thuốc đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Tôi tò mò lắm, làm ra chuyện kinh thiên động địa này rồi cậu ăn nói thế nào với người nhà cậu?”
Đường Tự không nhanh không chậm gảy tàn thuốc: “Bố mẹ tôi chắc không vấn đề gì, dù sao từ nhỏ tới lớn bố tôi cũng không quản tôi, cùng lắm thì dạy dỗ hai câu, sẽ không sứt vò mẻ trán với tôi đâu. Còn mẹ tôi…” Đường Tự mỉm cười: “Bao năm nay tôi chưa yêu đương nghiêm túc, bà đã nghi ngờ tôi thích con trai từ lâu rồi.”
Lục Thành Úy trợn trắng mắt: “Vấn đề là ông cụ nhà cậu kìa.”
“Ông nội tôi à, với sự hiểu biết của tôi về ông, ăn vài trận đòn, chỉ cần ông đừng có tức ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi sao cũng được.”
Đường Tự nói những lời này như thể nói buổi tối định ăn hai bát cơm vậy, Lục Thành Úy nghe mà sởn gai ốc.
Hồi trẻ anh ta với Đường Tự hai đứa lông bông gây không ít chuyện, giờ Lục Thành Úy nghĩ đến dáng vẻ khi đánh Đường Tự của ông nội anh hãy còn đổ mồ hôi trán.
Lục Thành Úy nhịn không được một lần nữa giơ ngón cái với thầy Đường.
“Ài.” Đợi hai người hút hết thuốc, Lục Thành Úy vẫn còn đang suy xét chuyện này, anh ta không kìm được bèn liếc Đường Tự, hỏi: “Thầy Đường này, tôi cực kì tò mò, buổi tối lúc thầy với Tiểu Tư Hành nằm trên giường, lương tâm thầy có khe khẽ cắn rứt không?”
“Sẽ không.” Đường Tự chả buồn nhìn anh ta, kiên định nói.
Lục Thành Úy bị giọng điệu hào hùng quang minh chính đại của anh chặn họng, anh ta lại nhớ đến dấu hôn mới nãy nhìn thấy, liên tưởng một hồi rồi lập tức đánh giá thêm cho người trước mặt hai chữ.
“Cầm thú…”
Mà lúc này trong phòng cô dâu, sau khi hai người Đường Tự ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thời Hề và Đường Thác. Nói chuyện phiếm một hồi, Thời Hề nhìn cậu bảo: “Thực ra chị không nghĩ tới, cuối cùng người ở bên anh ấy lại là em.”
Thời Hề đột nhiên nói vậy làm Đường Thác ngạc nhiên vô cùng, cậu bỗng không biết tiếp lời thế nào.
Thời Hề nom có vẻ không hề có ý làm khó Đường Thác, cô cong khóe miệng, đột nhiên hỏi: “Xem “Ỷ thiên đồ long kí” bao giờ chưa?”
“Hửm?” Đường Thác sựng người: “Có xem ạ.”
“Một phân đoạn chị ấn tượng nhất trong phim này chính là, cuối cùng Chu Chỉ Nhược để Triệu Mẫn ngồi trong đám cỏ, sau đó một mình đi hỏi Trương Vô Kị, trong bốn người con gái, người cậu ta thực sự yêu rốt cuộc là ai.” Đôi mắt Thời Hề cong cong: “Em có muốn diễn một đoạn với chị không?”
“Sao mà… sắp kết hôn rồi?”
“Cũng không tính là đột ngột quá được, hai người họ ở bên nhau cũng gần hai năm rồi.”
Đường Thác rời tay khỏi bàn phím, ngẩng đầu hỏi: “Anh gặp người đấy chưa? Anh ta như thế nào?”
“Từng gặp rồi.” Đường Tự bước tới xoa đầu cậu: “Anh ta rất tốt, có học thức có khí phách, mặc dù gia thế tốt nhưng không phải dạng hoa hoa công tử nắm cày không thạo. Tụi anh cùng ăn cơm hai bận, anh nhìn ra được cậu ta rất yêu Thời Hề, cũng chăm sóc cô ấy rất chu đáo.”
Câu trả lời của Đường Tự quá chi tiết, Đường Thác nghe rồi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
“Hôn lễ tổ chức vào ngày mười hai tháng sáu, Thời Hề dặn anh phải đưa em đi cùng đấy.”
Hôn lễ của Thời Hề được tổ chức ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, một bãi cỏ xanh mởn đầy ắp những đóa hoa trắng, hoa hồng, bách hợp, loa kèn,… Đây là lần đầu tiên Đường Thác nhìn thấy nhiều hoa đến thế, đi đường cũng nhịn không được hết lời cảm thán, tới hội trường chính, cậu khẽ chọc cánh tay Đường Tự.
“Đẹp thật đấy…”
Đường Tự ngó nghiêng bốn phía, thấp giọng cười bảo: “Thời Hề than với anh là cô ấy chỉ nói thích hoa màu trắng, kết quả chồng cổ gần như vơ hết hoa màu trắng ở Bắc Kinh tới, đây là đã dẹp bớt một nửa rồi đấy.”
“Đợi lúc nữa còn đẹp hơn, đến khi đó em cứ việc ngắm.” Nhìn dáng vẻ dáo dác ngắm nhìn xung quanh của Đường Thác, Đường Tự bật cười vỗ bả vai cậu: “Đi thôi, đi xem Thời Hề cái đã.”
Thời Hề từ trong gương nhìn thấy hai người bước vào, cô nở nụ cười, quay người ra chào hỏi. Đường Tự bước qua, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chúc mừng nhé, cô dâu xinh đẹp nhất.”
Nhiều lúc Đường Thác cảm giác đó giờ Đường Tự chưa từng keo kiệt sự trân trọng của anh đối với con gái bên cạnh mình, ví dụ như Thời Hề, dẫu có là người quen nhưng khi ôm, anh vẫn đặt tay ở một vị trí hết sức lịch sự.
Đường Thác im lặng đứng sau lưng Đường Tự, sau khi hai người họ tách ra mới tiến lên phía trước.
“Chị Thời Hề, chúc mừng chị.” Đường Thác mỉm cười, cậu ngừng lại trong giây lát rồi nói tiếp: “Hôm nay chị đẹp lắm.”
Thời Hề nghiêng đầu, cười rất duyên dáng: “Cảm ơn Tư Hành.”
“Nào.” Lúc này Đường Tự mới lấy ra một bao lì xì lớn đưa cho Thời Hề: “Tiết kiệm mãi mới gom góp cho em được đấy.”
Thời Hề nhận lấy, vuốt ve: “Thầy Đường ra tay hào phóng vậy cơ?”
“Phần hai người.”
Mới nói được mấy câu thì bị Lục Thành Úy đẩy cửa đi vào cắt ngang. Lục Thành Úy nom thấy người trong phòng thì lập tức gào lên: “Yo, Tiểu Tư Hành hôm nay đẹp trai thế!”
Bữa nay Lục Thành Úy vẫn vậy, phong cách tự do tản mạn, trên người khoác sơmi đen, tay áo xắn đến chỗ khuỷu tay. Đường Thác thì ngược lại, vì tới một nơi trang trọng nên cậu nhất quyết mặc vest, kiểu dáng là hai hôm trước Đường Tự dẫn cậu tới tiệm chọn, cổ áo còn thắt một cái nơ nhỏ.
“Cơ mà đang hè thế này em không nóng hả? Chậc, nơ lệch rồi này.” Nói đoạn, Lục Thành Úy bước tới trước mặt Đường Thác, giơ tay giúp cậu chỉnh nơ.
“Đúng rồi Thành Úy.” Thời Hề nghĩ ra gì đó bèn vỗ Lục Thành Úy, hỏi: “Có báo với người mở video là thứ tự thay đổi chưa đấy?”
“Chưa báo.” Lục Thành Úy lắc đầu, hạ tay xuống: “Vừa mới từ chỗ MC qua đây, giờ anh tới hội trường.”
Nói xong, Lục Thành Úy kéo lấy cánh tay Đường Tự: “Cậu đi với tôi.”
Đường Tự bị anh ta kéo ra ngoài, lúc sắp ra khỏi cửa còn liếc Đường Thác một cái, Đường Thác khẽ mỉm cười với anh.
Rời khỏi căn phòng, Đường Tự vẫy khỏi tay Lục Thành Úy, hỏi: “Làm gì vậy?”
“Đợi tí, đi tìm chị gái phụ trách video rồi nói với cậu.”
Bàn giao công việc xong, Lục Thành Úy lại kéo Đường Tự đến khu hút thuốc, hai người mỗi người châm một điếu xong xuôi Lục Thành Úy mới giương cằm với anh, hỏi: “Tiểu Tư Hành nhà cậu yêu rồi đúng không?”
Động tác trên tay Đường Tự khẽ ngừng, anh nhìn Lục Thành Úy, nụ cười mang vẻ cân nhắc.
“Làm sao nhìn ra được?”
“Mới nãy không phải tôi giúp nhóc đó chỉnh nơ sao, dưới cổ áo nhóc có dấu hôn!” Lục Thành Úy rít mạnh một hơi thuốc, lắc đầu: “Không nhận ra Tiểu Tư Hành cũng có bản lĩnh phết, vốn tôi còn định giới thiệu cho nhóc ấy một em gái.”
Đường Tự nghe vậy thì không đáp lời, chỉ nhả vòng khói giữa không trung rồi bật cười.
“Cậu cười cái gì, cậu không biết chuyện này à. Tôi nói này, cậu đừng có mà làm lơ, cậu xem Tiểu Tư Hành thế kia, nhìn cái là biết thiếu niên thuần khiết không hiểu sự đời, hiện giờ có vài cô gái bịp bợm nhiều đến độ tôi cũng phải phục, cậu cẩn thận nhóc ấy…”
Nói mãi nói mãi, cuối cùng Lục Thành Úy mới đột ngột nhận ra có gì đó sai sai nên im bặt. Điều khiến anh ta thấy sai sai chính là dáng vẻ bật cười lộ ra cả nếp nhăn tuổi ba mươi mốt nho nhỏ của người trước mặt.
“Đệt…” Điếu thuốc trong tay Lục Thành Úy xém chút rớt xuống đất, anh ta nhìn chằm chằm Đường Tự, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ vào anh: “Cậu không phải chứ…”
Đường Tự nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục mỉm cười hút thuốc.
Phen này thì Lục Thành Úy đã chứng minh được phỏng đoán trong lòng, nhưng anh ta nhất thời vẫn chưa chấp nhận được. Lục Thành Úy kéo kéo cái cổ áo vốn dĩ đã mở bung của anh ta: “Được, lần này thì mẹ tôi khỏi phải lấy cậu ra để cằn nhằn tôi rồi, cậu nề nếp bao năm, “chệch nếp” cái là chệch cả khoảng lớn luôn.” Anh ta dựng ngón cái lên với Đường Tự: “Quá đỉnh.”
Đường Tự giơ tay, tỏ vẻ đã nhận được lời khen.
Lục Thành Úy ngậm điếu thuốc đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Tôi tò mò lắm, làm ra chuyện kinh thiên động địa này rồi cậu ăn nói thế nào với người nhà cậu?”
Đường Tự không nhanh không chậm gảy tàn thuốc: “Bố mẹ tôi chắc không vấn đề gì, dù sao từ nhỏ tới lớn bố tôi cũng không quản tôi, cùng lắm thì dạy dỗ hai câu, sẽ không sứt vò mẻ trán với tôi đâu. Còn mẹ tôi…” Đường Tự mỉm cười: “Bao năm nay tôi chưa yêu đương nghiêm túc, bà đã nghi ngờ tôi thích con trai từ lâu rồi.”
Lục Thành Úy trợn trắng mắt: “Vấn đề là ông cụ nhà cậu kìa.”
“Ông nội tôi à, với sự hiểu biết của tôi về ông, ăn vài trận đòn, chỉ cần ông đừng có tức ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi sao cũng được.”
Đường Tự nói những lời này như thể nói buổi tối định ăn hai bát cơm vậy, Lục Thành Úy nghe mà sởn gai ốc.
Hồi trẻ anh ta với Đường Tự hai đứa lông bông gây không ít chuyện, giờ Lục Thành Úy nghĩ đến dáng vẻ khi đánh Đường Tự của ông nội anh hãy còn đổ mồ hôi trán.
Lục Thành Úy nhịn không được một lần nữa giơ ngón cái với thầy Đường.
“Ài.” Đợi hai người hút hết thuốc, Lục Thành Úy vẫn còn đang suy xét chuyện này, anh ta không kìm được bèn liếc Đường Tự, hỏi: “Thầy Đường này, tôi cực kì tò mò, buổi tối lúc thầy với Tiểu Tư Hành nằm trên giường, lương tâm thầy có khe khẽ cắn rứt không?”
“Sẽ không.” Đường Tự chả buồn nhìn anh ta, kiên định nói.
Lục Thành Úy bị giọng điệu hào hùng quang minh chính đại của anh chặn họng, anh ta lại nhớ đến dấu hôn mới nãy nhìn thấy, liên tưởng một hồi rồi lập tức đánh giá thêm cho người trước mặt hai chữ.
“Cầm thú…”
Mà lúc này trong phòng cô dâu, sau khi hai người Đường Tự ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thời Hề và Đường Thác. Nói chuyện phiếm một hồi, Thời Hề nhìn cậu bảo: “Thực ra chị không nghĩ tới, cuối cùng người ở bên anh ấy lại là em.”
Thời Hề đột nhiên nói vậy làm Đường Thác ngạc nhiên vô cùng, cậu bỗng không biết tiếp lời thế nào.
Thời Hề nom có vẻ không hề có ý làm khó Đường Thác, cô cong khóe miệng, đột nhiên hỏi: “Xem “Ỷ thiên đồ long kí” bao giờ chưa?”
“Hửm?” Đường Thác sựng người: “Có xem ạ.”
“Một phân đoạn chị ấn tượng nhất trong phim này chính là, cuối cùng Chu Chỉ Nhược để Triệu Mẫn ngồi trong đám cỏ, sau đó một mình đi hỏi Trương Vô Kị, trong bốn người con gái, người cậu ta thực sự yêu rốt cuộc là ai.” Đôi mắt Thời Hề cong cong: “Em có muốn diễn một đoạn với chị không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất