Chương 5
Đường Thác ở chỗ Văn Anh khoảng hai tiếng đồng hồ, sau khi quay về kí túc xá, cậu đã trở lại không khác gì so với lúc bình thường, còn có thể cười đùa đôi câu với bạn cùng phòng.
Hà Chúng làm xong hai ván game tổ đội thì bắt đầu dạo diễn đàn của trường, cậu phát hiện bảng top mười đột nhiên ghim một bài viết– Khỏi cần phải ngưỡng mộ thầy giáo khác nữa!
Sau khi mở ra, Hà Chúng giật mình nói với Đường Thác: “Cái thế giới chỉ nhìn mặt này đúng là hết thuốc chữa mà, thầy Đường mới dạy có một tiết mà đã ngồi vững ngôi đầu top mười rồi nè.”
Lúc Hà Chúng nói chuyện thì Đường Thác đang lau cây sáo flute[1] của cậu, một giây luống cuống, cây sáo bỗng đập mạnh xuống mặt bàn. Nghe được tiếng vang, tim gan Hà Chúng đều nhức nhối, cậu ấy ném bỏ con chuột rồi chạy qua: “Ôi này này mày làm gì thế.” Cây sáo bằng bạc bị đụng tạo thành một vết lõm, mặc dù không lớn nhưng nếu là người biết được cây sáo này bao nhiêu tiền e rằng tim cũng phải rỉ máu.
[1] Sáo flute:
Song Đường Thác nhìn cũng không buồn nhìn, cậu bỏ sáo xuống rồi quay người tới ngồi trước máy tính của Hà Chúng.
Bài viết đó đính kèm bức ảnh chụp Đường Tự lúc đang dạy học, đầy đủ góc độ nào cũng có. Cả bài viết không có nội dung gì khác, trừ ảnh ra thì đều là những lời khen ngợi, khoa trương hơn còn có cả mấy bạn nam đang tán dương vóc dáng cùng vẻ ngoài của Đường Tự.
Hà Chúng giúp Đường Thác lau sạch cây sáo flute rồi bước tới bên cạnh cậu, cúi người nói: “Đại diện môn, biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ mày không hở?”
Đường Thác không tỏ thái độ gì cả, cậu bỏ chuột xuống: “Có gì hay ho đâu mà ngưỡng mộ.”
Nói xong, cậu vòng qua người Hà Chúng “hây” một tiếng trèo lên giường, nằm trên đó ngây ngốc nhìn trần nhà.
Hôm cùng Đường Tự ăn cơm cậu đã lưu lại số điện thoại của anh, chỉ có điều anh không gọi cho cậu lần nào. Mỗi ngày trước khi đi ngủ Đường Thác đều vừa mong ngóng vừa sợ hãi xem điện thoại, sau khi xác nhận hôm nay Đường Tự không gọi điện cũng không nhắn tin cậu mới nắm chặt điện thoại từ từ chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng nhiều khi cậu không ngủ được, những lúc không ngủ được cậu sẽ nghĩ, lần này cậu và Đường Thác hai người gặp lại nhau, có phải chỉ có cậu mới cảm thấy trời đất nghiêng ngả, còn người còn lại thì trong lòng không một gợn sóng?
Một tuần có hai tiết môn tự động, từ tiết thứ hai trở đi, Đường Tự bắt đầu phát bài tập tại lớp. Nội dung của mỗi tiết không nhiều, phát bài tập để sinh viên làm quen hơn với công thức của định lí. Khi lên lớp là phải nộp đầy đủ bài tập, mỗi ngày đi học Đường Thác đều hi vọng không ai nộp trễ cả, như vậy lúc hết giờ cậu có thể giao hết bài tập cho Đường Tự mà không cần phải một mình tới phòng làm việc nộp cho anh.
Tiếc rằng trong số các bạn học của cậu luôn có một vài người lười biếng lúc học toàn đi chép bài, phải đến khi bắt buộc mới liến thoắng chép rồi nộp lại. Lần nào Đường Thác cũng phải đi gặp riêng Đường Tự, có điều như vậy hình như cũng tốt, cậu phát hiện dần dần, khi nhìn thấy Đường Tự cậu đã không còn cảm giác mãnh liệt như vậy nữa, dường như anh chỉ là thầy giáo của cậu, cậu cũng chỉ là sinh viên của anh mà thôi.
Ngày đó một thầy giáo khác trong phòng làm việc đã ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Sau khi Đường Thác đặt bài tập lên bàn của Đường Tự, Đường Tự lấy ra một viên kẹo từ trong hộc bàn, anh đưa nó cho cậu, dáng vẻ vẫn giống y hệt lúc dỗ dành trẻ con: “Thưởng cho em đấy, kẹo cưới của một thầy giáo, tôi thấy có loại em thích ăn nên lấy cho em một cái.”
Nhìn viên kẹo nằm ngang trong lòng bàn tay Đường Tự, Đường Thác bỗng sững sờ, cậu chậm chạp không nhúc nhích gì cả.
Viên kẹo ấy quá đỗi thân thuộc với Đường Thác. Ngày trước cậu hay đau răng thế nên chẳng thích ăn kẹo bánh gì cả, chỉ có loại kẹo mềm vị quýt này có độ ngọt thấp, cậu ăn sẽ không bị đau răng, còn cảm thấy cực kì ngon. Lúc đó Đường Tự thực sự rất thương cậu, trong nhà lúc nào cũng bày một hộp kẹo lớn, trong đó tất cả kẹo đều giống nhau, không hề có loại nào khác.
Thấy cậu không nhận, Đường Tự nhướng mày hỏi: “Sao thế, bây giờ không thích cái này nữa?”
Bàn tay xuôi bên người khẽ cuộn chặt, Đường Thác cụp mắt nói: “Vẫn thích.”
Nói xong, cậu giơ tay lấy viên kẹo trái cây vị quýt đó, cuộn lại trong lòng bàn tay.
“À đúng rồi, quên mất không hỏi em, giờ em còn đau răng không?”
“… Không đau nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Đường Tự bật cười, anh bỏ ly nước xuống rồi với lấy một cuốn trên cùng trong chồng bài tập. Cho Đường Thác một viên kẹo xong thì anh bắt đầu thương lượng với cậu: “Nếu trước đó em đã không trách tôi, vậy thì có muốn đổi lại tên không? Tôi nhìn cứ thấy không thuận mắt.”
Đường Tự hiểu rất rõ thân thế của Đường Thác, thế nên anh không muốn để cậu có chút xíu liên quan nào tới những chuyện trước đó cả.
Vậy mà Đường Thác vẫn kiên định lắc đầu: “Thôi ạ, phiền phức lắm, hơn nữa… Cái tên này cũng rất đặc biệt, có thể khiến người khác nhớ rõ em.”
Nhìn dáng vẻ đó của cậu, Đường Tự cũng không nói thêm gì nữa: “Duyệt, em vui là được, dù sao tên cũng chỉ là một cách nhận diện.” Đường Tự lật cuốn bài tập của Đường Thác, cười nói: “Hơn sáu mươi bạn phần lớn đều là phiên bản này của em. Thói quen này của các em là không ổn đâu nhé.”
Đường Thác chẳng biết nói gì, dù sao thì cậu cũng không chép bài của người khác.
Đường Tự lại nói: “Bài tập làm tốt như vậy tại sao lúc trên lớp lại không tích cực lên? Cả ngày cứ ngồi mãi ở hàng cuối cùng, hôm sau em lên ngồi phía trước cho tôi. Lần nào đặt câu hỏi em cũng không chủ động trả lời, sau này cho tôi nương nhờ em, tôi hỏi em đáp, biết chưa?”
Nhìn dáng vẻ vui đùa đó của Đường Tự, Đường Thác mím môi cong khóe miệng, gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Đường Thác không nỡ ăn viên kẹo đó, cậu cất nó vào trong túi như cất một bảo bối gì đó khó có được.
Hà Chúng làm xong hai ván game tổ đội thì bắt đầu dạo diễn đàn của trường, cậu phát hiện bảng top mười đột nhiên ghim một bài viết– Khỏi cần phải ngưỡng mộ thầy giáo khác nữa!
Sau khi mở ra, Hà Chúng giật mình nói với Đường Thác: “Cái thế giới chỉ nhìn mặt này đúng là hết thuốc chữa mà, thầy Đường mới dạy có một tiết mà đã ngồi vững ngôi đầu top mười rồi nè.”
Lúc Hà Chúng nói chuyện thì Đường Thác đang lau cây sáo flute[1] của cậu, một giây luống cuống, cây sáo bỗng đập mạnh xuống mặt bàn. Nghe được tiếng vang, tim gan Hà Chúng đều nhức nhối, cậu ấy ném bỏ con chuột rồi chạy qua: “Ôi này này mày làm gì thế.” Cây sáo bằng bạc bị đụng tạo thành một vết lõm, mặc dù không lớn nhưng nếu là người biết được cây sáo này bao nhiêu tiền e rằng tim cũng phải rỉ máu.
[1] Sáo flute:
Song Đường Thác nhìn cũng không buồn nhìn, cậu bỏ sáo xuống rồi quay người tới ngồi trước máy tính của Hà Chúng.
Bài viết đó đính kèm bức ảnh chụp Đường Tự lúc đang dạy học, đầy đủ góc độ nào cũng có. Cả bài viết không có nội dung gì khác, trừ ảnh ra thì đều là những lời khen ngợi, khoa trương hơn còn có cả mấy bạn nam đang tán dương vóc dáng cùng vẻ ngoài của Đường Tự.
Hà Chúng giúp Đường Thác lau sạch cây sáo flute rồi bước tới bên cạnh cậu, cúi người nói: “Đại diện môn, biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ mày không hở?”
Đường Thác không tỏ thái độ gì cả, cậu bỏ chuột xuống: “Có gì hay ho đâu mà ngưỡng mộ.”
Nói xong, cậu vòng qua người Hà Chúng “hây” một tiếng trèo lên giường, nằm trên đó ngây ngốc nhìn trần nhà.
Hôm cùng Đường Tự ăn cơm cậu đã lưu lại số điện thoại của anh, chỉ có điều anh không gọi cho cậu lần nào. Mỗi ngày trước khi đi ngủ Đường Thác đều vừa mong ngóng vừa sợ hãi xem điện thoại, sau khi xác nhận hôm nay Đường Tự không gọi điện cũng không nhắn tin cậu mới nắm chặt điện thoại từ từ chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng nhiều khi cậu không ngủ được, những lúc không ngủ được cậu sẽ nghĩ, lần này cậu và Đường Thác hai người gặp lại nhau, có phải chỉ có cậu mới cảm thấy trời đất nghiêng ngả, còn người còn lại thì trong lòng không một gợn sóng?
Một tuần có hai tiết môn tự động, từ tiết thứ hai trở đi, Đường Tự bắt đầu phát bài tập tại lớp. Nội dung của mỗi tiết không nhiều, phát bài tập để sinh viên làm quen hơn với công thức của định lí. Khi lên lớp là phải nộp đầy đủ bài tập, mỗi ngày đi học Đường Thác đều hi vọng không ai nộp trễ cả, như vậy lúc hết giờ cậu có thể giao hết bài tập cho Đường Tự mà không cần phải một mình tới phòng làm việc nộp cho anh.
Tiếc rằng trong số các bạn học của cậu luôn có một vài người lười biếng lúc học toàn đi chép bài, phải đến khi bắt buộc mới liến thoắng chép rồi nộp lại. Lần nào Đường Thác cũng phải đi gặp riêng Đường Tự, có điều như vậy hình như cũng tốt, cậu phát hiện dần dần, khi nhìn thấy Đường Tự cậu đã không còn cảm giác mãnh liệt như vậy nữa, dường như anh chỉ là thầy giáo của cậu, cậu cũng chỉ là sinh viên của anh mà thôi.
Ngày đó một thầy giáo khác trong phòng làm việc đã ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Sau khi Đường Thác đặt bài tập lên bàn của Đường Tự, Đường Tự lấy ra một viên kẹo từ trong hộc bàn, anh đưa nó cho cậu, dáng vẻ vẫn giống y hệt lúc dỗ dành trẻ con: “Thưởng cho em đấy, kẹo cưới của một thầy giáo, tôi thấy có loại em thích ăn nên lấy cho em một cái.”
Nhìn viên kẹo nằm ngang trong lòng bàn tay Đường Tự, Đường Thác bỗng sững sờ, cậu chậm chạp không nhúc nhích gì cả.
Viên kẹo ấy quá đỗi thân thuộc với Đường Thác. Ngày trước cậu hay đau răng thế nên chẳng thích ăn kẹo bánh gì cả, chỉ có loại kẹo mềm vị quýt này có độ ngọt thấp, cậu ăn sẽ không bị đau răng, còn cảm thấy cực kì ngon. Lúc đó Đường Tự thực sự rất thương cậu, trong nhà lúc nào cũng bày một hộp kẹo lớn, trong đó tất cả kẹo đều giống nhau, không hề có loại nào khác.
Thấy cậu không nhận, Đường Tự nhướng mày hỏi: “Sao thế, bây giờ không thích cái này nữa?”
Bàn tay xuôi bên người khẽ cuộn chặt, Đường Thác cụp mắt nói: “Vẫn thích.”
Nói xong, cậu giơ tay lấy viên kẹo trái cây vị quýt đó, cuộn lại trong lòng bàn tay.
“À đúng rồi, quên mất không hỏi em, giờ em còn đau răng không?”
“… Không đau nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Đường Tự bật cười, anh bỏ ly nước xuống rồi với lấy một cuốn trên cùng trong chồng bài tập. Cho Đường Thác một viên kẹo xong thì anh bắt đầu thương lượng với cậu: “Nếu trước đó em đã không trách tôi, vậy thì có muốn đổi lại tên không? Tôi nhìn cứ thấy không thuận mắt.”
Đường Tự hiểu rất rõ thân thế của Đường Thác, thế nên anh không muốn để cậu có chút xíu liên quan nào tới những chuyện trước đó cả.
Vậy mà Đường Thác vẫn kiên định lắc đầu: “Thôi ạ, phiền phức lắm, hơn nữa… Cái tên này cũng rất đặc biệt, có thể khiến người khác nhớ rõ em.”
Nhìn dáng vẻ đó của cậu, Đường Tự cũng không nói thêm gì nữa: “Duyệt, em vui là được, dù sao tên cũng chỉ là một cách nhận diện.” Đường Tự lật cuốn bài tập của Đường Thác, cười nói: “Hơn sáu mươi bạn phần lớn đều là phiên bản này của em. Thói quen này của các em là không ổn đâu nhé.”
Đường Thác chẳng biết nói gì, dù sao thì cậu cũng không chép bài của người khác.
Đường Tự lại nói: “Bài tập làm tốt như vậy tại sao lúc trên lớp lại không tích cực lên? Cả ngày cứ ngồi mãi ở hàng cuối cùng, hôm sau em lên ngồi phía trước cho tôi. Lần nào đặt câu hỏi em cũng không chủ động trả lời, sau này cho tôi nương nhờ em, tôi hỏi em đáp, biết chưa?”
Nhìn dáng vẻ vui đùa đó của Đường Tự, Đường Thác mím môi cong khóe miệng, gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Đường Thác không nỡ ăn viên kẹo đó, cậu cất nó vào trong túi như cất một bảo bối gì đó khó có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất