Chương 9
Buổi sáng Đường Thác được Đường Tự gọi dậy, cậu mở mắt, mất một lúc mới xâu chuỗi chuyện tối qua và sớm nay lại được. Những ngày tháng mở mắt ra là có thể nhìn thấy Đường Tự đã xa cách cậu quá lâu, lâu đến mức giờ khắc này Đường Thác cảm thấy chẳng hề chân thực.
Nhìn dáng vẻ mơ màng đó của cậu, Đường Tự phì cười, anh huơ huơ tay trước mặt cậu: “Ngủ ngốc luôn rồi?”
Theo thói quen, Đường Thác “ừm” một tiếng làm Đường Tự cười càng vui vẻ hơn. Sáng sớm tinh thần Đường Tự rất thoải mái, anh mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng, nhìn không hề giống một người đã sắp ba mươi tuổi.
“Dậy thôi, tôi nhớ không nhầm thì tiết thứ hai em phải đi học đấy, dậy ăn sáng rồi tới trường.”
“Ò.” Đường Thác vén chăn bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, cậu ngửi thấy hương cà phê trong phòng khách bèn đoán có lẽ Đường Tự đã dậy được một lúc rồi.
Ở trong nhà vệ sinh, Đường Thác phát hiện một nhúm tóc trên đầu cậu bị vểnh lên, cậu đứng trước gương vuốt nửa ngày mới miễn cưỡng ép nó xuống được.
Đợi đến khi sửa soạn xong xuôi bước vào phòng bếp, Đường Thác thấy Đường Tự đang ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại, đồ ăn trên bàn vẫn y nguyên chưa đụng. Thấy cậu tới, Đường Tự bỏ điện thoại sang bên cạnh rồi gọi cậu qua ăn cơm.
Trên bàn ăn, Đường Tự nhàn hạ bắt chuyện với cậu: “Tối qua ngủ ngon không?”
Đường Thác gật đầu: “Khá ngon.”
Đường Tự đưa cho cậu một bát cháo, là cháo trứng Bách thảo thịt nạc, đoán chừng là do Đường Tự nấu. Đường Thác múc một muỗng bỏ vào miệng, đầu lưỡi tiếp xúc với gạo mềm, có hơi nóng nhưng cậu thấy rất nhẹ nhõm, rất hạnh phúc.
“Bình thường em không về nhà ngủ sao?”
Đường Thác lắc đầu: “Nhà em hơi xa, hơn nữa dạo này bố mẹ em có dự án nên tới vùng khác cả rồi, trong nhà không còn ai.”
“Ồ.” Đường Tự sáng tỏ: “Chỗ tôi gần trường, để hôm nào tôi dọn dẹp căn phòng kia, em có thể tới đây ngủ.”
Đường Thác bỗng sặc cháo, cậu che miệng quay người qua một bên ho khù khụ, mặt cũng nghẹn đỏ lại.
“Ăn bát cháo thôi em cũng sặc cho được.”
Đường Thác nhận lấy khăn giấy Đường Tự đưa cho, cậu lau miệng xong xuôi rồi mới nhìn về phía anh: “Em ngủ ở kí túc cũng khá tốt, không cần đến đây đâu.”
Đường Tự liếc cậu một cái: “Thức đêm chơi game, thức đêm cày phim, thức đêm xem đá bóng, ngày nào cũng chưa đến một, hai giờ là chưa tắt đèn đúng không? Ừm, như vậy đúng là có thể ngủ ngon, đảm bảo nằm xuống cái là ngủ được ngay.”
… Nói chẳng chệch câu nào, Đường Thác nghẹn lời.
“Tôi sống một mình, em cũng đừng khách sáo quá, khi nào muốn ngủ sớm thì cứ qua đây. Hai ba tuổi còn vẫn có thể tăng chiều cao, mỗi ngày em đi ngủ sớm một tí nói không chừng còn tăng thêm được hai cm nữa đấy.”
Đường Thác không đáp, cậu khuấy khuấy cháo trong bát.
“Ăn đi.” Đường Tự dạy bảo nói.
Giống như đã hạ quyết tâm gì đó, lúc này Đường Thác mới ngẩng đầu mở miệng: “Thực ra anh không cần quan tâm em như vậy.”
Đường Tự nghe vậy thì nhướn mày: “Em có ý gì?”
“Đã nhiều năm vậy rồi, em cũng không còn là trẻ con nữa. Năm nay em đã hai mươi tuổi, đã trưởng thành hơn… so với hồi anh tới nơi đó dạy tình nguyện, em có thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa em không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Nhìn thấy Đường Tự nhíu mày, Đường Thác khẽ cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Ý của em là anh không cần chăm sóc em như hồi đó chăm sóc trẻ con nữa, em đã lớn rồi.”
Không khí trong phòng bếp bỗng ngưng trệ một lúc, Đường Thác không dám động đậy, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Tự.
Một lát sau, Đường Tự bật cười: “Biết rồi, tôi biết em lớn rồi, có điều tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy em vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Đường Thác vừa muốn tranh luận lại bị Đường Tự cắt ngang: “Với cả, đừng nói cái gì mà phiền phức hay không phiền phức, em mà nói vậy, tôi sẽ tưởng em vẫn còn đang trách tôi.”
Một câu thôi đã điểm trúng huyệt tử của Đường Thác, mặc dù điều này Đường Tự chẳng hề hay biết.
Đường Thác há miệng muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới phải.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Tự lái xe đưa Đường Thác tới trường học, Đường Thác đứng trước xe do dự mất một lúc lâu mới chầm chầm mở cửa bên ghế lái phụ. Cũng may Đường Tự đã đổi xe, bằng không cậu thực sự không dám ngồi.
Xe lái đến cổng phía tây của trường học, Đường Tự dừng xe bên lề đường để Đường Thác xuống. Chỗ này cách kí túc rất gần, thế nhưng Đường Thác nhìn các bạn sinh viên đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nói: “Em đi cùng anh tới bãi đỗ xe.”
Đường Tự liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng chưa muộn bèn gật đầu quay xe.
Sau khi hai người xuống xe thì bắt gặp một trận gió. Mấy cơn gió “quỷ quái” ở Bắc Kinh lúc nào cũng vậy, chẳng biết từ đâu tới, thổi đến mức hơi thở của Đường Thác như nghẹn tắc lại trong mũi.
Đường Tự đóng cửa xe, cúi đầu tránh gió, sau đó anh vòng qua đầu xe bước tới bên cạnh Đường Thác.
Giữa hè, mặc dù đại học Công nghệ không có hoa bay khắp nơi, song lại có cành liễu đong đưa trong gió.
Đợi gió lớn qua đi, Đường Tự vươn tay lấy phiến lá liễu rơi trên đầu Đường Thác xuống. Đường Thác nâng mắt nhìn anh, một bên mắt cậu ửng đỏ.
“Bụi bay vào mắt hửm?” Đường Tự khẽ cúi đầu, giữa đầu mày anh có vài đường nhăn nhàn nhạt.
“Ừm…” Đường Thác dụi mắt rồi lại chớp chớp, hình như bụi vẫn còn trong mắt cậu.
Đường Tự trực tiếp vươn tay giữ nhẹ mí mắt cậu, sau khi kiểm tra cẩn thận thì giúp cậu thổi thổi, động tác liền mạch dứt khoát, chẳng hề có chút mất tự nhiên nào.
Đường Thác vẫn rất không quen Đường Tự đụng chạm tiếp xúc cậu như vậy, cậu đứng ngốc tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm Đường Tự không nhúc nhích.
“Đỡ hơn chưa?”
Đường Thác hoàn hồn, vội vàng dịch người ra một chút, chớp mắt: “Đỡ rồi.”
Đường Tự nhìn dáng vẻ đỏ mắt kia của cậu, cười hỏi: “Có phải người mắt to sẽ dễ bị bụi bay vào hơn không?”
Đường Thác lại không nhịn được mà nhớ tới một vài chuyện trước kia, thế nên cậu đã quên không trả lời câu hỏi đùa này của Đường Tự.
Ngược lại Đường Tự cũng không để bụng cậu đang ngẩn người, anh huých cánh tay cậu một cái: “Đi thôi.” Nói xong lại kéo lấy Đường Thác, để cậu đi phía bên trái anh.
Gió táp phía bên phải, thực ra với thân thể của một người có lẽ cũng không chắn được là bao.
Cả đoạn đường Đường Thác đều cảm giác bên mắt bị bụi bay vào kia của cậu vẫn còn nóng hôi hổi.
Đi tới gần một ngã ba, dòng người nhiều hơn trông thấy. Trên bảng tin trước hội trường đã dán không ít thông báo tuyên truyền cho lễ chào tân, ánh mắt Đường Thác lướt qua một tấm áp phích, cậu nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó không chút dấu vết nhích lại gần Đường Tự.
“Sắp tới lễ chào tân của viện rồi.”
Đường Tự nghiêng đầu: “Lúc nào thế?”
“Buổi tối thứ sáu tuần sau.”
Ngón cái Đường Thác vuốt ve thân quần, không đợi Đường Tự mở miệng cậu đã vội vàng bổ sung: “Ngày hôm sau sẽ là thứ bảy.”
Chữ cuối cùng vừa bật ra khỏi miệng Đường Thác đã lập tức cắn chặt môi.
Phí lời, ngày hôm sau của thứ sáu đương nhiên là thứ bảy.
Quả nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở bên cạnh của Đường Tự, rất rõ ràng, rõ đến mức cậu có thể nghe được cả lồng ngực anh đang rung động.
Đường Thác cảm thấy mất mặt, cậu lại cúi thấp đầu.
Đường Tự không lên tiếng ngay, thấm thoát đã đi tới bên cạnh rừng cây nhỏ, đi qua rừng cây này là tới kí túc xá của Đường Thác.
Đường Thác có hơi mất tinh thần.
Người trong rừng cây không nhiều, dù sao mấy đứa yêu nhau cũng sẽ không hẹn hò giữa buổi sáng thế này, vậy nên lúc này chỉ có một vài bà lão hoặc cặp mẹ con đưa nhau tới chỗ râm chơi đùa. Tiếng cười của trẻ con truyền tới bên tai Đường Tự, anh thuận theo âm thanh nhìn qua, vừa hay thấy được một người mẹ đang xoa đầu khen ngợi con mình.
Đường Tự lại liếc nhìn Đường Thác đang cắm đầu xuống đất mà đi, khóe miệng anh bỗng cong lên.
Khi còn mấy bước nữa là ra khỏi rừng cây, Đường Thác cảm giác có một bàn tay đột nhiên áp lên đầu cậu, cậu bỗng đứng sựng lại.
Đường Tự mỉm cười nhìn Đường Thác, bàn tay anh khẽ động, xoa nhẹ mái tóc của cậu: “Tôi sẽ tới xem em biểu diễn, cho dù ngày hôm sau không phải thứ bảy tôi cũng tới.”
Lá ôm lấy lá, từng đợt xào xạc vang lên như ẩn chứa cả âm hưởng của một đoạn ký sự.
Tới trước tòa kí túc xá Đường Thác mới nhận ra, đáng lẽ Đường Tự phải rẽ vào con đường phía trước từ lâu mới phải. Tòa nhà số bảy và kí túc xá của cậu là hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì tối qua Đường Thác đã giải thích cho Hà Chúng nên mọi người trong kí túc không suy đoán linh tinh xem tại sao cả đêm cậu không trở về.
Hà Chúng ném balo của Đường Thác cho cậu rồi kéo cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi thôi đi thôi, tao còn phải mua cái bánh mì lấp bụng.”
Đường Thác đột nhiên dừng lại, Hà Chúng cảm thấy kì lạ quay người nhìn cậu: “Làm gì thế? Quên đồ hở?”
Đường Thác ôm balo hỏi: “Tao thấp không?”
“Tự dưng hỏi cái này làm chi? Khụ.” Hà Chúng ưỡn ngực: “Cũng không thấp, có điều không cao được như tao.”
Đường Thác trừng mắt với Hà Chúng rồi theo cậu ấy xuống lầu.
Hà Chúng khoác cánh tay lên vai cậu: “Em giai à, đừng nản vậy chứ, em còn là thiếu niên trẻ tuổi, cứ tập nhảy mỗi ngày thì vẫn có thể cao lên được.”
Đường Thác liếc trắng mắt, Hà Chúng thì cười khúc khích.
Đột nhiên Đường Thác cảm thấy kì lạ, cậu vươn tay sờ sờ lồng ngực của Hà Chúng.
“Đậu má, vô lễ với tao hả mày!”
Đường Thác nhăn tít trán nghĩ, quái lạ, rõ ràng ngực cậu ấy cũng rung động, nhưng sao cậu lại không nghe được?
Ra khỏi tòa kí túc xá, Đường Thác vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện đáng để cậu suy nghĩ đó, thế nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra nguyên do. Thẳng đến khi nhìn thấy một quả bóng bay hình trái tim đang được một bạn nữ siết chặt, Đường Thác đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình, lúc này cậu mới hiểu ra– Cậu nào có nghe được tiếng rung động nơi lồng ngực của Đường Tự, đó chỉ là tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của cậu mà thôi.
Nghĩ kĩ càng xong Đường Thác lại cảm thấy hình như chẳng có tác dụng gì, đáp án này chỉ đột nhiên kéo tới cho cậu nỗi nhớ và sự lạc lõng mà thôi.
Sự lạc lõng quen thuộc, mà nỗi nhớ cũng rất quen thuộc.
Nhìn dáng vẻ mơ màng đó của cậu, Đường Tự phì cười, anh huơ huơ tay trước mặt cậu: “Ngủ ngốc luôn rồi?”
Theo thói quen, Đường Thác “ừm” một tiếng làm Đường Tự cười càng vui vẻ hơn. Sáng sớm tinh thần Đường Tự rất thoải mái, anh mặc một chiếc áo phông thể thao màu trắng, nhìn không hề giống một người đã sắp ba mươi tuổi.
“Dậy thôi, tôi nhớ không nhầm thì tiết thứ hai em phải đi học đấy, dậy ăn sáng rồi tới trường.”
“Ò.” Đường Thác vén chăn bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, cậu ngửi thấy hương cà phê trong phòng khách bèn đoán có lẽ Đường Tự đã dậy được một lúc rồi.
Ở trong nhà vệ sinh, Đường Thác phát hiện một nhúm tóc trên đầu cậu bị vểnh lên, cậu đứng trước gương vuốt nửa ngày mới miễn cưỡng ép nó xuống được.
Đợi đến khi sửa soạn xong xuôi bước vào phòng bếp, Đường Thác thấy Đường Tự đang ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại, đồ ăn trên bàn vẫn y nguyên chưa đụng. Thấy cậu tới, Đường Tự bỏ điện thoại sang bên cạnh rồi gọi cậu qua ăn cơm.
Trên bàn ăn, Đường Tự nhàn hạ bắt chuyện với cậu: “Tối qua ngủ ngon không?”
Đường Thác gật đầu: “Khá ngon.”
Đường Tự đưa cho cậu một bát cháo, là cháo trứng Bách thảo thịt nạc, đoán chừng là do Đường Tự nấu. Đường Thác múc một muỗng bỏ vào miệng, đầu lưỡi tiếp xúc với gạo mềm, có hơi nóng nhưng cậu thấy rất nhẹ nhõm, rất hạnh phúc.
“Bình thường em không về nhà ngủ sao?”
Đường Thác lắc đầu: “Nhà em hơi xa, hơn nữa dạo này bố mẹ em có dự án nên tới vùng khác cả rồi, trong nhà không còn ai.”
“Ồ.” Đường Tự sáng tỏ: “Chỗ tôi gần trường, để hôm nào tôi dọn dẹp căn phòng kia, em có thể tới đây ngủ.”
Đường Thác bỗng sặc cháo, cậu che miệng quay người qua một bên ho khù khụ, mặt cũng nghẹn đỏ lại.
“Ăn bát cháo thôi em cũng sặc cho được.”
Đường Thác nhận lấy khăn giấy Đường Tự đưa cho, cậu lau miệng xong xuôi rồi mới nhìn về phía anh: “Em ngủ ở kí túc cũng khá tốt, không cần đến đây đâu.”
Đường Tự liếc cậu một cái: “Thức đêm chơi game, thức đêm cày phim, thức đêm xem đá bóng, ngày nào cũng chưa đến một, hai giờ là chưa tắt đèn đúng không? Ừm, như vậy đúng là có thể ngủ ngon, đảm bảo nằm xuống cái là ngủ được ngay.”
… Nói chẳng chệch câu nào, Đường Thác nghẹn lời.
“Tôi sống một mình, em cũng đừng khách sáo quá, khi nào muốn ngủ sớm thì cứ qua đây. Hai ba tuổi còn vẫn có thể tăng chiều cao, mỗi ngày em đi ngủ sớm một tí nói không chừng còn tăng thêm được hai cm nữa đấy.”
Đường Thác không đáp, cậu khuấy khuấy cháo trong bát.
“Ăn đi.” Đường Tự dạy bảo nói.
Giống như đã hạ quyết tâm gì đó, lúc này Đường Thác mới ngẩng đầu mở miệng: “Thực ra anh không cần quan tâm em như vậy.”
Đường Tự nghe vậy thì nhướn mày: “Em có ý gì?”
“Đã nhiều năm vậy rồi, em cũng không còn là trẻ con nữa. Năm nay em đã hai mươi tuổi, đã trưởng thành hơn… so với hồi anh tới nơi đó dạy tình nguyện, em có thể tự chăm sóc bản thân, hơn nữa em không thể gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Nhìn thấy Đường Tự nhíu mày, Đường Thác khẽ cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Ý của em là anh không cần chăm sóc em như hồi đó chăm sóc trẻ con nữa, em đã lớn rồi.”
Không khí trong phòng bếp bỗng ngưng trệ một lúc, Đường Thác không dám động đậy, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Tự.
Một lát sau, Đường Tự bật cười: “Biết rồi, tôi biết em lớn rồi, có điều tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy em vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Đường Thác vừa muốn tranh luận lại bị Đường Tự cắt ngang: “Với cả, đừng nói cái gì mà phiền phức hay không phiền phức, em mà nói vậy, tôi sẽ tưởng em vẫn còn đang trách tôi.”
Một câu thôi đã điểm trúng huyệt tử của Đường Thác, mặc dù điều này Đường Tự chẳng hề hay biết.
Đường Thác há miệng muốn nói nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới phải.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Tự lái xe đưa Đường Thác tới trường học, Đường Thác đứng trước xe do dự mất một lúc lâu mới chầm chầm mở cửa bên ghế lái phụ. Cũng may Đường Tự đã đổi xe, bằng không cậu thực sự không dám ngồi.
Xe lái đến cổng phía tây của trường học, Đường Tự dừng xe bên lề đường để Đường Thác xuống. Chỗ này cách kí túc rất gần, thế nhưng Đường Thác nhìn các bạn sinh viên đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nói: “Em đi cùng anh tới bãi đỗ xe.”
Đường Tự liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng chưa muộn bèn gật đầu quay xe.
Sau khi hai người xuống xe thì bắt gặp một trận gió. Mấy cơn gió “quỷ quái” ở Bắc Kinh lúc nào cũng vậy, chẳng biết từ đâu tới, thổi đến mức hơi thở của Đường Thác như nghẹn tắc lại trong mũi.
Đường Tự đóng cửa xe, cúi đầu tránh gió, sau đó anh vòng qua đầu xe bước tới bên cạnh Đường Thác.
Giữa hè, mặc dù đại học Công nghệ không có hoa bay khắp nơi, song lại có cành liễu đong đưa trong gió.
Đợi gió lớn qua đi, Đường Tự vươn tay lấy phiến lá liễu rơi trên đầu Đường Thác xuống. Đường Thác nâng mắt nhìn anh, một bên mắt cậu ửng đỏ.
“Bụi bay vào mắt hửm?” Đường Tự khẽ cúi đầu, giữa đầu mày anh có vài đường nhăn nhàn nhạt.
“Ừm…” Đường Thác dụi mắt rồi lại chớp chớp, hình như bụi vẫn còn trong mắt cậu.
Đường Tự trực tiếp vươn tay giữ nhẹ mí mắt cậu, sau khi kiểm tra cẩn thận thì giúp cậu thổi thổi, động tác liền mạch dứt khoát, chẳng hề có chút mất tự nhiên nào.
Đường Thác vẫn rất không quen Đường Tự đụng chạm tiếp xúc cậu như vậy, cậu đứng ngốc tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm Đường Tự không nhúc nhích.
“Đỡ hơn chưa?”
Đường Thác hoàn hồn, vội vàng dịch người ra một chút, chớp mắt: “Đỡ rồi.”
Đường Tự nhìn dáng vẻ đỏ mắt kia của cậu, cười hỏi: “Có phải người mắt to sẽ dễ bị bụi bay vào hơn không?”
Đường Thác lại không nhịn được mà nhớ tới một vài chuyện trước kia, thế nên cậu đã quên không trả lời câu hỏi đùa này của Đường Tự.
Ngược lại Đường Tự cũng không để bụng cậu đang ngẩn người, anh huých cánh tay cậu một cái: “Đi thôi.” Nói xong lại kéo lấy Đường Thác, để cậu đi phía bên trái anh.
Gió táp phía bên phải, thực ra với thân thể của một người có lẽ cũng không chắn được là bao.
Cả đoạn đường Đường Thác đều cảm giác bên mắt bị bụi bay vào kia của cậu vẫn còn nóng hôi hổi.
Đi tới gần một ngã ba, dòng người nhiều hơn trông thấy. Trên bảng tin trước hội trường đã dán không ít thông báo tuyên truyền cho lễ chào tân, ánh mắt Đường Thác lướt qua một tấm áp phích, cậu nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó không chút dấu vết nhích lại gần Đường Tự.
“Sắp tới lễ chào tân của viện rồi.”
Đường Tự nghiêng đầu: “Lúc nào thế?”
“Buổi tối thứ sáu tuần sau.”
Ngón cái Đường Thác vuốt ve thân quần, không đợi Đường Tự mở miệng cậu đã vội vàng bổ sung: “Ngày hôm sau sẽ là thứ bảy.”
Chữ cuối cùng vừa bật ra khỏi miệng Đường Thác đã lập tức cắn chặt môi.
Phí lời, ngày hôm sau của thứ sáu đương nhiên là thứ bảy.
Quả nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp ở bên cạnh của Đường Tự, rất rõ ràng, rõ đến mức cậu có thể nghe được cả lồng ngực anh đang rung động.
Đường Thác cảm thấy mất mặt, cậu lại cúi thấp đầu.
Đường Tự không lên tiếng ngay, thấm thoát đã đi tới bên cạnh rừng cây nhỏ, đi qua rừng cây này là tới kí túc xá của Đường Thác.
Đường Thác có hơi mất tinh thần.
Người trong rừng cây không nhiều, dù sao mấy đứa yêu nhau cũng sẽ không hẹn hò giữa buổi sáng thế này, vậy nên lúc này chỉ có một vài bà lão hoặc cặp mẹ con đưa nhau tới chỗ râm chơi đùa. Tiếng cười của trẻ con truyền tới bên tai Đường Tự, anh thuận theo âm thanh nhìn qua, vừa hay thấy được một người mẹ đang xoa đầu khen ngợi con mình.
Đường Tự lại liếc nhìn Đường Thác đang cắm đầu xuống đất mà đi, khóe miệng anh bỗng cong lên.
Khi còn mấy bước nữa là ra khỏi rừng cây, Đường Thác cảm giác có một bàn tay đột nhiên áp lên đầu cậu, cậu bỗng đứng sựng lại.
Đường Tự mỉm cười nhìn Đường Thác, bàn tay anh khẽ động, xoa nhẹ mái tóc của cậu: “Tôi sẽ tới xem em biểu diễn, cho dù ngày hôm sau không phải thứ bảy tôi cũng tới.”
Lá ôm lấy lá, từng đợt xào xạc vang lên như ẩn chứa cả âm hưởng của một đoạn ký sự.
Tới trước tòa kí túc xá Đường Thác mới nhận ra, đáng lẽ Đường Tự phải rẽ vào con đường phía trước từ lâu mới phải. Tòa nhà số bảy và kí túc xá của cậu là hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Bởi vì tối qua Đường Thác đã giải thích cho Hà Chúng nên mọi người trong kí túc không suy đoán linh tinh xem tại sao cả đêm cậu không trở về.
Hà Chúng ném balo của Đường Thác cho cậu rồi kéo cậu đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi thôi đi thôi, tao còn phải mua cái bánh mì lấp bụng.”
Đường Thác đột nhiên dừng lại, Hà Chúng cảm thấy kì lạ quay người nhìn cậu: “Làm gì thế? Quên đồ hở?”
Đường Thác ôm balo hỏi: “Tao thấp không?”
“Tự dưng hỏi cái này làm chi? Khụ.” Hà Chúng ưỡn ngực: “Cũng không thấp, có điều không cao được như tao.”
Đường Thác trừng mắt với Hà Chúng rồi theo cậu ấy xuống lầu.
Hà Chúng khoác cánh tay lên vai cậu: “Em giai à, đừng nản vậy chứ, em còn là thiếu niên trẻ tuổi, cứ tập nhảy mỗi ngày thì vẫn có thể cao lên được.”
Đường Thác liếc trắng mắt, Hà Chúng thì cười khúc khích.
Đột nhiên Đường Thác cảm thấy kì lạ, cậu vươn tay sờ sờ lồng ngực của Hà Chúng.
“Đậu má, vô lễ với tao hả mày!”
Đường Thác nhăn tít trán nghĩ, quái lạ, rõ ràng ngực cậu ấy cũng rung động, nhưng sao cậu lại không nghe được?
Ra khỏi tòa kí túc xá, Đường Thác vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện đáng để cậu suy nghĩ đó, thế nhưng mãi vẫn chưa nghĩ ra nguyên do. Thẳng đến khi nhìn thấy một quả bóng bay hình trái tim đang được một bạn nữ siết chặt, Đường Thác đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình, lúc này cậu mới hiểu ra– Cậu nào có nghe được tiếng rung động nơi lồng ngực của Đường Tự, đó chỉ là tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của cậu mà thôi.
Nghĩ kĩ càng xong Đường Thác lại cảm thấy hình như chẳng có tác dụng gì, đáp án này chỉ đột nhiên kéo tới cho cậu nỗi nhớ và sự lạc lõng mà thôi.
Sự lạc lõng quen thuộc, mà nỗi nhớ cũng rất quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất