Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 88
Muốn nữa.
Nhận rõ hai chữ này, vị trí xương cụt của Thi Đại dâng lên tê dại như có như không.
Nàng vô thức rời mắt, không nhìn thẳng vào Giang Bạch Nghiễn, lại cảm thấy che đậy thế kia nhát gan quá mức, dứt khoát nhìn chằm chằm mắt chàng.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn dịu dàng yên tĩnh, có thể nói là vô tội.
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, mắt hoa đào lặng lẽ cong lên, nào có nửa phần đau đớn tủi thân.
Ngược lại như loài rắn sặc sỡ lại nguy hiểm.
Thi Đại bị đuôi rắn dài quấn chặt, tiến lại gần nó.
Nàng lặng lẽ vân vê đầu ngón tay, kiềm nén nhịp tim không ổn định, lại lần nữa thổi lên miệng vết thương.
Hơi thở lần này dịu dàng kéo dài, như phủ xuống lớp lụa mỏng, rất lâu vẫn chưa tan đi.
Chờ nàng ngẩng đầu lên, Giang Bạch Nghiễn đã rũ mắt cười khẽ:
“Đa tạ.”
Thi Đại sờ lỗ tai nóng hổi:
“Không cần.”
Vết thương của Giang Bạch Nghiễn không nghiêm trọng, sau khi bôi thuốc xong, chàng kéo tay áo xuống che đi.
Vết thương nhỏ như vậy, trước đây ngay cả bôi thuốc chàng cũng lười.
Bên này xong việc, Thi Đại nhìn sang bên kia:
“Mọi người bàn thế nào rồi?”
Lúc chờ Giang Bạch Nghiễn bôi thuốc, nàng nghe thấy họ đang thảo luận bước kế tiếp.
Thi Vân Thanh trợn to đôi mắt đen láy, ngơ ngác nhìn chằm chằm Giang Bạch Nghiễn.
Cậu hoảng hốt hiểu ra gì đó, lại như không biết gì hết, xuất phát từ bản năng, cảm giác hôm nay mình đã được trải nghiệm thế nào là tâm kế.
Người lớn đáng sợ quá đi mất.
Thẩm Lưu Sương khoanh tay trước ngực, mày mắt u ám.
Có ai miệng mồm kêu đau, từ đầu đến cuối lại mỉm cười thích ý nhường ấy không? Tiểu tử thối Giang Bạch Nghiễn, đến diễn kịch cũng vụng về.
Thi Đại đâu thể nào nhìn không ra, vậy mà nàng vẫn không từ chối.
...Thôi được rồi.
Thẩm Lưu Sương khép hờ mắt.
“Không bàn được gì.”
Bách Lý Thanh Chi có vẻ mệt mỏi:
“Chỉ đành thử đi xung quanh, tìm Tống Đình và mắt trận.”
“Ta còn một cách.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Chống đỡ ảo cảnh lớn như vậy, cực kỳ hao tốn thể lực. Một khoảng thời gian sau, chờ hung thủ suy yếu, sức khống chế với huyễn trận giảm đi...”
Nàng ta nhanh nhẹn nhướng mày:
“Chúng ta có thể dùng sức mạnh, cứng đối cứng trực tiếp phá trận.”
Đâm ảo cảnh thành một tổ ong, đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.
Tất nhiên phải chờ sức lực của hung thủ phía sau tiêu hao hơn phân nửa, khó lòng duy trì ảo cảnh mới được.
“Cách này ổn đó.”
Nhiếp Trảm xoa nắm đấm:
“Linh lực của ta dồi dào lắm.”
“Nhưng mà.”
Thi Đại nói:
“Cái chết của Bách Lý Tiêu và Bách Lý Lương, cách nhau khoảng nửa canh giờ. Tốc độ giết người của hung thủ nhanh như vậy...'
Thi Đại cau mày:
“Hắn muốn giết bao nhiêu người đây?”
Câu này vô cớ khiến người ta sởn gai óc, Bách Lý Thanh Chi biến sắc, siết chặt cánh tay Thẩm Lưu Sương.
“Hơn nữa, thực lực kẻ đó quá mạnh!”
Nhớ lại người khoác áo choàng đen, lòng Nhiếp Trảm hãy còn sợ hãi:
“Vậy mà đánh tan phi kiếm của ta chỉ trong một chiêu, rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Hắn là Trảm Đao Tâm trong truyền thuyết ư?”
Tần Tửu Tửu cúi đầu, dò xét kéo nhỏ chất bạc của mình.
Người khoác áo choàng đen cũng đánh nát rối bóng của nàng ta.
“Tống Đình nói, Trảm Tâm Đao rất có thể là người của quan phủ.”
Thi Đại nhớ lại nghi vấn chưa kịp hỏi cách đó không lâu:
“Trảm Tâm Đao xuất hiện hai mươi năm trước...Diêm Thanh Hoan, vị thứ sử bị chết đuối kia, bắt đầu nhậm chức từ khi nào?”
Diêm Thanh Hoan sửng sốt:
“Hình như cũng là hơn hai mươi năm trước!”
Thẩm Lưu Sương hiểu ý nàng:
“Muội cảm thấy, thứ sử là Trảm Tâm Đao?”
“Không phải cảm thấy.”
Thi Đại nhếch môi:
“Là manh mối quá ít, đành phải dựa vào hai người có thể liên quan đến nhau.”
Liên tưởng thứ sử và Trảm Tâm Đao lại với nhau, vậy mà thật sự thông suốt.
“Diêm Thanh Hoan từng nói, thứ sử cương trực công chính, là quan tốt chính trực.”
Thi Đại lên tiếng:
“Có lẽ thứ sử cũng chẳng phải Trảm Tâm Đao, nhưng suy luận theo lý lẽ này, ông ấy chắc chắn quen biết với Trảm Tâm Đao.”
Thế nên, Trảm Tâm Đao mới có thể diệt trừ hung thủ thông qua hồ sơ những vụ án cũ.
“Nhưng mà...”
Thi Vân Thanh chen lời:
“Mười mấy năm trước thứ sử đã...”
Bỗng dưng thông suốt đầu mối, cậu bé nhanh chóng chớp mắt.
“Mười mấy năm trước thứ sử đã qua đời.”
Diêm Thanh Hoan vỡ lẽ:
“Hôm nay hung thủ muốn trả thù cho ông ấy?”
Thi Đại búng tay:
“Đúng rồi.”
Manh mối Trảm Tâm Đao này, không chút liên hệ đến nhà Bách Lý.
Rất lâu trước đó, Thi Đại đã suy nghĩ về ý nghĩa của vết đao cắm thẳng trên thi thể.
“Trảm Tâm Đao giết người, trước giờ chỉ lấy mạng trong một đao, không để lại dấu vết.”
Thi Đại lên tiếng:
“Tối nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc trước giờ của ông ta.”
Thẩm Lưu Sương “ừm” một tiếng:
“Như đang trả thù riêng.”
Xe tù dạo quanh, tuyên bố tội danh, tất cả mọi thứ trong ảo cảnh đều có ý trừng phạt rành rành.
“Tóm lại, ta có ba suy đoán.”
Thi Đại nói:
“Thứ nhất, thứ sử là Trảm Tâm Đao, mười mấy năm trước bị nhà Bách Lý mưu hại giết chết, người thân hoặc bạn tốt của ông ấy đã kế thừa danh hiệu Trảm Tâm Đao, mấy năm nay thay ông ấy hành hiệp trượng nghĩa.”
“Thứ hai.”
Thi Đại giơ ngón tay thứ hai lên:
“Thứ sử và Trảm Tâm Đao có quan hệ thân thiết, thông qua thứ sử, Trảm Tâm Đao có thể đọc được hồ sơ vụ án. Về sau thứ sử bị hại, tối nay Trảm Tâm Đao đến trả thù.”
“Thứ ba, là suy đoán ban đầu của chúng ta.”
Thi Đại cất lời:
“Trảm Tâm Đao quen biết vợ chồng Bách Lý Sách đã qua đời, lần này đến trả thù cho họ.”
“Thôi đại nhân, Trảm Tâm Đao...”
Bách Lý Thanh Chi như có điều suy nghĩ:
“Không ít bách tính đã chịu ơn của Thôi đại nhân, năm đó ông ấy qua đời, quả thật có rất nhiều người căm phẫn, cho rằng chuyện rơi xuống hồ không phải ngoài ý muốn.”
Thi Đại:
“Thôi đại nhân?”
“Vị thứ sử kia, tên Thôi Ngôn Minh.”
Bách Lý Thanh Chi cười:
“Lúc ông ấy nhậm chức, các ngươi vẫn chưa ra đời.”
Nàng ta bĩu môi, nhớ lại đơn giản:
“Là một vị quan tốt, ngay cả cha nương ta cũng khen ông ấy một lòng vì dân, thiết diện vô tư.”
Tính toán thời gian, Bách Lý Thanh Chi khi đó cũng chỉ trên dưới mười tuổi.
“Người đã qua đời, nghĩ những chuyện này cũng vô ích.”
Bách Lý Thanh Chi tiện tay vén lọn tóc ra sau tai:
“Chúng ta chọn hướng, đi về trước nhé?”
Tần Tửu Tửu gật đầu, kéo bạc trong tay bỗng nhúc nhích, cắt ra một bóng đen hình tròn.
Sau khi nàng ta niệm pháp quyết, bóng đen bay lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng ta.
“Thế này.”
Bị những người khác đồng loạt nhìn chăm chú, Tần Tửu Tửu đột nhiên cúi đầu:
“Dễ để người khác nhìn thấy.”
Trước giờ nàng ta ít nói, mới nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực ra...
Liếc thấy vệt ửng đỏ trên vành tai Tần Tửu Tửu, Thi Đại nghĩ, có lẽ cô nương này hướng nội quá, không giỏi giao tiếp với người khác.
“Ý này rất hay.”
Nhiếp Trảm vui vẻ nói:
“Giống như thả diều vậy.”
Họ nói đi là đi, không ở lại thêm.
Địa ngục ao máu chỗ nào cũng có đầm nước, bốc mùi hôi tanh mục nát.
Thi Đại nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ sậm đầy đất:
“Mấy thứ này chỉ là máu thuần túy thôi sao?”
Trong một ao nước sâu hơn cách đó không xa, mỗi một bóng người đều gắng sức vùng vẫy, dáng vẻ rất đau khổ.
Tần Tửu Tửu thả một tấm giấy da xuống vũng nước, không có gì xảy ra.
Lại ném vào ao nước, vậy mà mặt nước lại nổi bọt sôi trào, nhanh chóng nuốt chửng giấy da, tan thành bột mịn.
“Cách xa ao máu một chút.”
Thẩm Lưu Sương nói:
“Máu trong ao có tác dụng ăn mòn.”
“Ta biết ngay mà.”
Khóe môi Nhiếp Trảm co giật:
“Cực hình địa ngục, không thể nào khiến người ta dễ chịu được.”
Bách Lý Cẩn bị phán sẽ chết trong địa ngục ao máu, lẽ nào đã bị ăn mòn hết nửa lớp da?
Nghĩ thôi cũng đau.
Nhiếp Trảm nghiến răng.
Vũng nước cạn khắp nơi, Thi Đại phải nhấc váy lên.
Nàng chẳng hề để ý đến đến vết máu dơ dưới đất, đặt tâm tư vào vụ án, trò chuyện câu được câu chăng với Thẩm Lưu Sương.
Dáng vẻ thiếu nữ nhanh nhẹn, vai thẳng lưng gầy, mép váy nhấc lên nhẹ nhàng bay phấp phới, để lộ mắt cá chân mảnh mai.
Nàng có ý tránh máu, thỉnh thoảng nhón chân nhanh nhạy nhảy qua, váy đỏ như cánh bướm tung bay, cổ chân là nhánh cây bạch ngọc.
Giang Bạch Nghiễn chỉ nhìn thoáng qua, lặng lẽ rời mắt.
Không nhìn nàng, giọng nói của Thi Đại vẫn quanh quẩn bên tai, từng câu từng chữ như rèm châu vang vọng giòn giã, đi cùng là hương hoa dành dành sau cơn mưa.
“Muội thấy Diệp phu nhân cũng rất kỳ lạ.”
Thi Đại nhỏ tiếng nói với Thẩm Lưu Sương:
“Bà ta sợ hãi quá mức, là đương gia chủ mẫu, lẽ ra bà ta phải trải qua không ít chuyện mới đúng chứ?”
So sánh với nhau, dẫu mặt mày Bách Lý Thanh Chi khiếp sợ, nhưng tóm lại vẫn giữ được bình tĩnh, không thẹn với lương tâm.
Diệp Vãn Hành thì sao...trạng thái giống hệt như Bách Lý Cẩn mất hồn mất vía.
Mà Bách Lý Cẩn, là một trong những đối tượng trả thù của hung thủ.
“Thanh Chi cô cô.”
Thi Đại hỏi:
“Diệp Vãn Hành và Bách Lý Hoằng là người thế nào?”
“Nhị ca nhị tẩu ư?”
Bách Lý Thanh Chi đang tập trung tinh thần tránh vũng nước, không làm bẩn mép váy:
“Rất tốt, mọi người đã gặp nhị tẩu rồi, tẩu ấy dịu dàng lắm đúng không? Nhị ca đối xử với người khác cũng ôn hòa, chỉ là quá mê mẩn đao pháp, cả ngày luyện tới luyện lui, chẳng quán xuyến nhà cửa cho mấy.”
“Nghe nói Hoằng bá phụ không có năng khiếu đao pháp, nhưng cực kỳ khắc khổ.”
Diêm Thanh Hoan bổ sung đúng lúc:
“Trong mấy năm nay, ông ta toàn tâm toàn ý khổ tu đao pháp, đã là đệ nhất đao Giang Nam rồi.”
Đây là người vì bế quan, ngay cả cháu gái về tộc cũng không lộ mặt.
Thi Đại khẽ đáp, chợt nghe thấy bên cạnh có người gọi:
“Thanh Chi tiểu thư!”
Giọng nói quen thuộc.
Nghe tiếng nhìn qua, có ba bóng người đang đứng phía xa.
Thanh Nhi mặt mày xám trắng, váy áo dính đầy vết máu đỏ sậm, nhìn thấy họ, kích động đến mức hai mắt ửng đỏ.
Bên cạnh nàng ta là nam nhân trung niên cao gầy, ngũ quan bình thường, Thi Đại chưa từng gặp.
Nam nhân đưa lưng lại với Diệp Vãn Hành, bà ta mặt như tro tàn, vành mắt đỏ bừng.
“Nhị tẩu!”
Bách Lý Thanh Chi ngạc nhiên:
“Tẩu sao vậy?”
“Thanh Chi tiểu thư.”
Nam nhân mỉm cười lấy lòng:
“Phu nhân trẹo chân, suýt nữa ngã vào ao máu, trên đùi dính chút máu trong ao.”
Ao máu có tác dụng ăn mòn.
Bách Lý Thanh Chi run lẩy bẩy, vội nói:
“Sao rồi? Bôi thuốc chưa? Có dính nhiều máu không?”
Dứt lời nàng ta bước lên, cẩn thận vén mép váy Diệp Vãn Hành lên, hít khí lạnh.
Hẳn Diệp Vãn Hành đã lún một chân vào ao máu, nửa bên đùi cháy đỏ, lộ ra vài miếng máu thịt nhầy nhụa.
“Trên người chúng ta không mang theo thuốc.”
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm, sốt ruột hỏi:
“Hai vị tiên sư có thuốc trị thương không?”
Diêm Thanh Hoan nhỏ tiếng giới thiệu với nhóm người Thi Đại:
“Đây là quản gia của Bách Lý thị.”
Ánh mắt Thi Đại nhúc nhích.
Khi nói đến Trảm Tâm Đao gần tuổi trung niên, Diêm Thanh Hoan từng nhắc đến hắn ta.
Tên là Tạ Ngũ Lang, tuổi tác tương đương Trảm Tâm Đao.
Những người trung niên còn lại của nhà Bách Lý, đều đã chết trong ảo cảnh.
Nhiếp Trảm là người nhiệt tình, lấy bình sứ đưa cho Bách Lý Thanh Chi:
“Dùng cái này đi.”
Địa ngục ao máu trống trải vô tận, để bôi thuốc cho Diệp Vãn Hành, mọi người tìm một chỗ trống xem như sạch sẽ.
Bách Lý Thanh Chi ngồi xổm trước mặt bà ta, cực kỳ lo lắng, mở bình sứ đựng thuốc ra:
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Thiên kim đại tiểu thư không biết cách bôi thuốc, ngơ ngác một thoáng, nàng ta đưa bình sứ cho Thanh Nhi.
Diệp Vãn Hành đau đến không nói nên lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta, ta cũng không rõ.”
Thanh Nhi run giọng:
“Ta và phu nhân bị chuyển đến một nơi, không biết tại sao bà lại không nhìn rõ dưới chân...”
Quản gia Tạ Ngũ Lang nhìn mà sốt ruột thay:
“Đừng nói nữa, mau bôi thuốc đi.”
Thi Đại đi mệt cũng ngồi sang một bên, lặng lẽ đánh giá sắc mặt Diệp Vãn Hành.
Hiển nhiên bà ta rất đau. Nữ nhân quý tộc chưa từng chịu khổ, được Thanh Nhi lau vết thương, toàn thân run rẩy.
Ngoài đau đớn ra, biểu cảm của Diệp Vãn Hành lại có vẻ quái lạ khó nói nên lời.
Như khiếp sợ, tuyệt vọng, oán hận xen lẫn vào nhau, gần như cuồng loạn.
Tại sao bà ta lại sợ hãi?
Vì họ không thể phá pháp trận, bị nhốt trong địa ngục.
Địa ngục là nơi trừng phạt kẻ có tội.
Diệp Vãn Hành cũng từng phạm phải tội nghiệt chăng?
“Nàng cảm thấy...”
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:
“Bà ta là người tiếp theo?”
Hửm?
Thi Đại nghiêng đầu, nhận ra chẳng biết từ lúc nào chàng đã ngồi cạnh mình.
Bị Giang Bạch Nghiễn hỏi thẳng như vậy, Thi Đại cũng không che giấu.
Mấy lời này hiển nhiên chẳng thể nói trước mặt người ta, nàng cố ý dời ra xa, khẽ bảo:
“Trừ trong lòng có quỷ ra, ai lại sợ đến mức đó?”
Vả lại, sau khi Bách Lý Sách chết, hai vợ chồng Diệp Vãn Hành nhận được lợi ích lớn nhất, ngồi thẳng lên vị trí gia chủ.
Trong chuyện mưu hại Bách Lý Sách, nếu ngay cả người của nhánh lẻ cũng tham dự, bà ta và Bách Lý Hoằng chắc hẳn không thoát khỏi liên quan.
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến Diệp Vãn Hành, Thi Đại chống cằm bằng một tay, chậm rãi nói:
“Nhà Bách Lý tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, chết mất phân nửa, Diệp Vãn Hành biết sắp đến lượt bà ta rồi.”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Không muốn cứu bà ta?”
“Tiền đề là, ta phải cứu được kìa. Trong ảo cảnh này, hung thủ giết người dễ như trở bàn tay, ngay cả bóng dáng của hắn chúng ta cũng chẳng thấy.”
Thi Đại lên tiếng:
“Hơn nữa...”
Miễn cưỡng thốt ra hai chữ, Thi Đại khựng lại, bỗng dưng cúi đầu.
Gió nhẹ lướt qua mắt cá chân, mép váy tung bay, lan tỏa hơi lạnh.
Ngón trỏ của Giang Bạch Nghiễn nhấc mép váy nàng lên, sức lực rất nhẹ, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân nho nhỏ.
Thi Đại cúi đầu, vừa lúc chàng ngước mắt, nhìn thoáng qua nàng.
“Ta thấy chân nàng dính máu.”
Giang Bạch Nghiễn mở lời:
“Ta lau giúp nàng nhé?”
Cũng như đi đường vào ngày mưa, ngang qua vũng nước, thường bị nước mưa văng trúng chân.
Thi Đại nhìn thoáng qua, quả nhiên trông thấy vài vệt đỏ nơi mắt cá chân nàng.
Trên bắp chân, hẳn cũng có.
Thi Đại: “...”
Yên lặng một lúc, nàng rời mắt, lấy khăn tay từ ống tay áo ra:
“Cám ơn.”
Nghĩa là chấp nhận.
Giang Bạch Nghiễn nhận khăn tay, giọng điệu như thường:
“Vừa nãy nàng muốn nói gì?”
“Hơn nữa, nếu hung thủ thật sự muốn trả thù.”
Khăn lụa mềm mại, được Giang Bạch Nghiễn lau nhẹ cổ chân, xúc cảm kỳ diệu.
Thi Đại như bị nghẹn lời:
“Hôm nay người chết, toàn là những kẻ tham tài hại người.”
Nàng nhìn rất rõ trắng đen thiện ác, lúc xảy ra vụ án người điều khiển con rối, đã từng giúp Tiểu Hắc phá giải pháp trận, để hắn ta tự tay đâm kẻ thù.
Thi Đại chưa từng thương tiếc những kẻ gian ác làm nhiều chuyện xấu.
Làn da nàng trắng nõn, mắt cá chân hiếm khi gặp nắng, như gốm sứ mịn màng.
Giang Bạch Nghiễn dùng ngón cái cọ qua, cách lớp khăn lụa, cảm nhận đường nét xương cốt máu thịt.
Xinh đẹp lại yếu ớt, chỉ dùng sức mạnh hơn một chút thôi sẽ vỡ vụn.
Bị chàng nắm bằng một tay, như một loại giam cầm dịu dàng.
Cảm xúc nơi đáy lòng chàng khó hiểu, khẽ cong môi:
“Nàng chưa từng từ bi với kẻ ác.”
Vậy chàng thì sao?
Thực ra chàng có vô số suy nghĩ chẳng thể phơi bày ra ánh sáng.
Muốn Thi Đại nhìn chàng nhiều hơn, muốn Thi Đại để ý chàng thêm nữa, muốn Thi Đại chỉ thuộc về chàng.
Thấy nàng nói cười với Nhiếp Trảm, Diêm Thanh Hoan, Giang Bạch Nghiễn từng nghĩ đến sẽ giam nàng bên cạnh, vĩnh viễn chỉ nhìn mỗi mình chàng.
Như bụi gai sinh sôi trong đầm lầy, vừa hiện lên chút mờ ám, đã bị chàng lặng lẽ chặt đứt.
Nếu Thi Đại ở cạnh người khác, bỏ mặc chàng chẳng buồn để ý, chàng phải làm thế nào đây?
Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:
“Ta thì sao?”
Thi Đại:
“Sao cơ?”
“Nếu ta kẻ tội ác tày trời, lạm sát vô tội.”
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, che giấu cảm xúc u ám khó hiểu, động tác Giang Bạch Nghiễn hướng lên trên, đến gần bắp chân nàng:
“Nàng sẽ đối xử với ta thế nào?”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ánh mắt Thi Đại hoang mang.
Nàng cười khẽ, trêu ghẹo nói:
“Kẻ ác sẽ giúp ta lau máu ư?”
Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng.
Nghe Thi Đại nói tiếp:
“Nếu chàng thật sự biến thành kẻ khốn lạm sát vô tội...”
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, giọng điệu chắc chắn:
“Ta nhất định sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng, là người đầu tiên bắt chàng về Trấn Ách Ti.”
Bốn chữ “ân đoạn nghĩa tuyệt”, nàng nói chẳng hề qua loa.
Ngón cái đã đến bắp chân Thi Đại, lau nhẹ mấy giọt máu đọng.
Giang Bạch Nghiễn hơi dùng sức.
Thế nên miếng thịt mềm gồ lên một đường cong nhỏ, xuyên qua khăn lụa, truyền đến độ ấm rõ rệt.
Bản năng chém giết nhiều năm thôi thúc chàng cướp lấy nhiều hơn nữa, Giang Bạch Nghiễn lại không dám mạnh tay.
Vừa nãy khăn lụa lướt qua mắt cá chân nàng, sau khi rời khỏi, làn da nơi đó của Thi Đại đã ửng đỏ.
“Nhưng mà.”
Thi Đại chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn chàng:
“Giang Trầm Ngọc này, ta cảm thấy chàng sẽ không trở thành loại người đó đâu.”
Giang Bạch Nghiễn ngẩng đầu, chậm rãi lau vết máu cho nàng:
“Chuyện cảm thấy này, không chắc được.”
Vành mắt Thi Đại cong cong, lên tiếng:
“Được thôi, ta tin tưởng. Ta tin chàng, sẽ không trở thành loại người đó.”
Bên tai yên lặng một thoáng.
Giọng Giang Bạch Nghiễn truyền đến từ bên cạnh, nửa đùa nửa thật:
“Hôm nay nàng tin ta, nếu thật sự có ngày đó, nàng đừng hối hận.”
Đầu ngón tay chàng cọ lên bắp chân nhỏ, rất nhẹ nhàng, như đang gãi ngứa.
Nơi chưa từng có ai chạm đến, Thi Đại vô thức thẳng người dậy.
Lạ quá.
Chỉ sau vài câu đối đáp, nàng và Giang Bạch Nghiễn như đang ở hai đầu cán cân, chính giữa là một sợi dây mảnh mai căng chặt, lung lay chực đổ.
Cảm giác không thể giải thích được, như đang đối đầu, khiến nhịp tim nàng đập mạnh.
Chẳng biết có phải hơi thở chàng vừa phả qua làn da hay không, ấm nóng như lông vũ lướt nhẹ.
Thi Đại co đầu ngón tay, gác lại ý cười:
“Ta sẽ không làm chuyện hối hận.”
Dứt lời, xúc cảm di chuyển trên bắp chân nàng bỗng khựng lại.
Giang Bạch Nghiễn ngẩng đầu.
Cách nhau quá gần, ngũ quan tinh tế của chàng càng thêm sắc sảo, đồng tử sâu thẳm, chừng như hung ác, lại chẳng đáng sợ.
Nơi đáy mắt chàng, toàn là hình bóng của Thi Đại.
Dục vọng tối tăm, hiểm ác bị ngăn chặn hết mực cẩn thận, Giang Bạch Nghiễn tự tay chặt đứt mầm gai đang đâm chồi.
“Yên tâm.”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng, mỉm cười rất khẽ:
“Sẽ không khiến nàng hối hận.”
Nhận rõ hai chữ này, vị trí xương cụt của Thi Đại dâng lên tê dại như có như không.
Nàng vô thức rời mắt, không nhìn thẳng vào Giang Bạch Nghiễn, lại cảm thấy che đậy thế kia nhát gan quá mức, dứt khoát nhìn chằm chằm mắt chàng.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn dịu dàng yên tĩnh, có thể nói là vô tội.
Nhưng nếu quan sát kỹ hơn, mắt hoa đào lặng lẽ cong lên, nào có nửa phần đau đớn tủi thân.
Ngược lại như loài rắn sặc sỡ lại nguy hiểm.
Thi Đại bị đuôi rắn dài quấn chặt, tiến lại gần nó.
Nàng lặng lẽ vân vê đầu ngón tay, kiềm nén nhịp tim không ổn định, lại lần nữa thổi lên miệng vết thương.
Hơi thở lần này dịu dàng kéo dài, như phủ xuống lớp lụa mỏng, rất lâu vẫn chưa tan đi.
Chờ nàng ngẩng đầu lên, Giang Bạch Nghiễn đã rũ mắt cười khẽ:
“Đa tạ.”
Thi Đại sờ lỗ tai nóng hổi:
“Không cần.”
Vết thương của Giang Bạch Nghiễn không nghiêm trọng, sau khi bôi thuốc xong, chàng kéo tay áo xuống che đi.
Vết thương nhỏ như vậy, trước đây ngay cả bôi thuốc chàng cũng lười.
Bên này xong việc, Thi Đại nhìn sang bên kia:
“Mọi người bàn thế nào rồi?”
Lúc chờ Giang Bạch Nghiễn bôi thuốc, nàng nghe thấy họ đang thảo luận bước kế tiếp.
Thi Vân Thanh trợn to đôi mắt đen láy, ngơ ngác nhìn chằm chằm Giang Bạch Nghiễn.
Cậu hoảng hốt hiểu ra gì đó, lại như không biết gì hết, xuất phát từ bản năng, cảm giác hôm nay mình đã được trải nghiệm thế nào là tâm kế.
Người lớn đáng sợ quá đi mất.
Thẩm Lưu Sương khoanh tay trước ngực, mày mắt u ám.
Có ai miệng mồm kêu đau, từ đầu đến cuối lại mỉm cười thích ý nhường ấy không? Tiểu tử thối Giang Bạch Nghiễn, đến diễn kịch cũng vụng về.
Thi Đại đâu thể nào nhìn không ra, vậy mà nàng vẫn không từ chối.
...Thôi được rồi.
Thẩm Lưu Sương khép hờ mắt.
“Không bàn được gì.”
Bách Lý Thanh Chi có vẻ mệt mỏi:
“Chỉ đành thử đi xung quanh, tìm Tống Đình và mắt trận.”
“Ta còn một cách.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Chống đỡ ảo cảnh lớn như vậy, cực kỳ hao tốn thể lực. Một khoảng thời gian sau, chờ hung thủ suy yếu, sức khống chế với huyễn trận giảm đi...”
Nàng ta nhanh nhẹn nhướng mày:
“Chúng ta có thể dùng sức mạnh, cứng đối cứng trực tiếp phá trận.”
Đâm ảo cảnh thành một tổ ong, đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.
Tất nhiên phải chờ sức lực của hung thủ phía sau tiêu hao hơn phân nửa, khó lòng duy trì ảo cảnh mới được.
“Cách này ổn đó.”
Nhiếp Trảm xoa nắm đấm:
“Linh lực của ta dồi dào lắm.”
“Nhưng mà.”
Thi Đại nói:
“Cái chết của Bách Lý Tiêu và Bách Lý Lương, cách nhau khoảng nửa canh giờ. Tốc độ giết người của hung thủ nhanh như vậy...'
Thi Đại cau mày:
“Hắn muốn giết bao nhiêu người đây?”
Câu này vô cớ khiến người ta sởn gai óc, Bách Lý Thanh Chi biến sắc, siết chặt cánh tay Thẩm Lưu Sương.
“Hơn nữa, thực lực kẻ đó quá mạnh!”
Nhớ lại người khoác áo choàng đen, lòng Nhiếp Trảm hãy còn sợ hãi:
“Vậy mà đánh tan phi kiếm của ta chỉ trong một chiêu, rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Hắn là Trảm Đao Tâm trong truyền thuyết ư?”
Tần Tửu Tửu cúi đầu, dò xét kéo nhỏ chất bạc của mình.
Người khoác áo choàng đen cũng đánh nát rối bóng của nàng ta.
“Tống Đình nói, Trảm Tâm Đao rất có thể là người của quan phủ.”
Thi Đại nhớ lại nghi vấn chưa kịp hỏi cách đó không lâu:
“Trảm Tâm Đao xuất hiện hai mươi năm trước...Diêm Thanh Hoan, vị thứ sử bị chết đuối kia, bắt đầu nhậm chức từ khi nào?”
Diêm Thanh Hoan sửng sốt:
“Hình như cũng là hơn hai mươi năm trước!”
Thẩm Lưu Sương hiểu ý nàng:
“Muội cảm thấy, thứ sử là Trảm Tâm Đao?”
“Không phải cảm thấy.”
Thi Đại nhếch môi:
“Là manh mối quá ít, đành phải dựa vào hai người có thể liên quan đến nhau.”
Liên tưởng thứ sử và Trảm Tâm Đao lại với nhau, vậy mà thật sự thông suốt.
“Diêm Thanh Hoan từng nói, thứ sử cương trực công chính, là quan tốt chính trực.”
Thi Đại lên tiếng:
“Có lẽ thứ sử cũng chẳng phải Trảm Tâm Đao, nhưng suy luận theo lý lẽ này, ông ấy chắc chắn quen biết với Trảm Tâm Đao.”
Thế nên, Trảm Tâm Đao mới có thể diệt trừ hung thủ thông qua hồ sơ những vụ án cũ.
“Nhưng mà...”
Thi Vân Thanh chen lời:
“Mười mấy năm trước thứ sử đã...”
Bỗng dưng thông suốt đầu mối, cậu bé nhanh chóng chớp mắt.
“Mười mấy năm trước thứ sử đã qua đời.”
Diêm Thanh Hoan vỡ lẽ:
“Hôm nay hung thủ muốn trả thù cho ông ấy?”
Thi Đại búng tay:
“Đúng rồi.”
Manh mối Trảm Tâm Đao này, không chút liên hệ đến nhà Bách Lý.
Rất lâu trước đó, Thi Đại đã suy nghĩ về ý nghĩa của vết đao cắm thẳng trên thi thể.
“Trảm Tâm Đao giết người, trước giờ chỉ lấy mạng trong một đao, không để lại dấu vết.”
Thi Đại lên tiếng:
“Tối nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, hoàn toàn không phù hợp với phong cách làm việc trước giờ của ông ta.”
Thẩm Lưu Sương “ừm” một tiếng:
“Như đang trả thù riêng.”
Xe tù dạo quanh, tuyên bố tội danh, tất cả mọi thứ trong ảo cảnh đều có ý trừng phạt rành rành.
“Tóm lại, ta có ba suy đoán.”
Thi Đại nói:
“Thứ nhất, thứ sử là Trảm Tâm Đao, mười mấy năm trước bị nhà Bách Lý mưu hại giết chết, người thân hoặc bạn tốt của ông ấy đã kế thừa danh hiệu Trảm Tâm Đao, mấy năm nay thay ông ấy hành hiệp trượng nghĩa.”
“Thứ hai.”
Thi Đại giơ ngón tay thứ hai lên:
“Thứ sử và Trảm Tâm Đao có quan hệ thân thiết, thông qua thứ sử, Trảm Tâm Đao có thể đọc được hồ sơ vụ án. Về sau thứ sử bị hại, tối nay Trảm Tâm Đao đến trả thù.”
“Thứ ba, là suy đoán ban đầu của chúng ta.”
Thi Đại cất lời:
“Trảm Tâm Đao quen biết vợ chồng Bách Lý Sách đã qua đời, lần này đến trả thù cho họ.”
“Thôi đại nhân, Trảm Tâm Đao...”
Bách Lý Thanh Chi như có điều suy nghĩ:
“Không ít bách tính đã chịu ơn của Thôi đại nhân, năm đó ông ấy qua đời, quả thật có rất nhiều người căm phẫn, cho rằng chuyện rơi xuống hồ không phải ngoài ý muốn.”
Thi Đại:
“Thôi đại nhân?”
“Vị thứ sử kia, tên Thôi Ngôn Minh.”
Bách Lý Thanh Chi cười:
“Lúc ông ấy nhậm chức, các ngươi vẫn chưa ra đời.”
Nàng ta bĩu môi, nhớ lại đơn giản:
“Là một vị quan tốt, ngay cả cha nương ta cũng khen ông ấy một lòng vì dân, thiết diện vô tư.”
Tính toán thời gian, Bách Lý Thanh Chi khi đó cũng chỉ trên dưới mười tuổi.
“Người đã qua đời, nghĩ những chuyện này cũng vô ích.”
Bách Lý Thanh Chi tiện tay vén lọn tóc ra sau tai:
“Chúng ta chọn hướng, đi về trước nhé?”
Tần Tửu Tửu gật đầu, kéo bạc trong tay bỗng nhúc nhích, cắt ra một bóng đen hình tròn.
Sau khi nàng ta niệm pháp quyết, bóng đen bay lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu nàng ta.
“Thế này.”
Bị những người khác đồng loạt nhìn chăm chú, Tần Tửu Tửu đột nhiên cúi đầu:
“Dễ để người khác nhìn thấy.”
Trước giờ nàng ta ít nói, mới nhìn có vẻ lạnh nhạt, thực ra...
Liếc thấy vệt ửng đỏ trên vành tai Tần Tửu Tửu, Thi Đại nghĩ, có lẽ cô nương này hướng nội quá, không giỏi giao tiếp với người khác.
“Ý này rất hay.”
Nhiếp Trảm vui vẻ nói:
“Giống như thả diều vậy.”
Họ nói đi là đi, không ở lại thêm.
Địa ngục ao máu chỗ nào cũng có đầm nước, bốc mùi hôi tanh mục nát.
Thi Đại nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ sậm đầy đất:
“Mấy thứ này chỉ là máu thuần túy thôi sao?”
Trong một ao nước sâu hơn cách đó không xa, mỗi một bóng người đều gắng sức vùng vẫy, dáng vẻ rất đau khổ.
Tần Tửu Tửu thả một tấm giấy da xuống vũng nước, không có gì xảy ra.
Lại ném vào ao nước, vậy mà mặt nước lại nổi bọt sôi trào, nhanh chóng nuốt chửng giấy da, tan thành bột mịn.
“Cách xa ao máu một chút.”
Thẩm Lưu Sương nói:
“Máu trong ao có tác dụng ăn mòn.”
“Ta biết ngay mà.”
Khóe môi Nhiếp Trảm co giật:
“Cực hình địa ngục, không thể nào khiến người ta dễ chịu được.”
Bách Lý Cẩn bị phán sẽ chết trong địa ngục ao máu, lẽ nào đã bị ăn mòn hết nửa lớp da?
Nghĩ thôi cũng đau.
Nhiếp Trảm nghiến răng.
Vũng nước cạn khắp nơi, Thi Đại phải nhấc váy lên.
Nàng chẳng hề để ý đến đến vết máu dơ dưới đất, đặt tâm tư vào vụ án, trò chuyện câu được câu chăng với Thẩm Lưu Sương.
Dáng vẻ thiếu nữ nhanh nhẹn, vai thẳng lưng gầy, mép váy nhấc lên nhẹ nhàng bay phấp phới, để lộ mắt cá chân mảnh mai.
Nàng có ý tránh máu, thỉnh thoảng nhón chân nhanh nhạy nhảy qua, váy đỏ như cánh bướm tung bay, cổ chân là nhánh cây bạch ngọc.
Giang Bạch Nghiễn chỉ nhìn thoáng qua, lặng lẽ rời mắt.
Không nhìn nàng, giọng nói của Thi Đại vẫn quanh quẩn bên tai, từng câu từng chữ như rèm châu vang vọng giòn giã, đi cùng là hương hoa dành dành sau cơn mưa.
“Muội thấy Diệp phu nhân cũng rất kỳ lạ.”
Thi Đại nhỏ tiếng nói với Thẩm Lưu Sương:
“Bà ta sợ hãi quá mức, là đương gia chủ mẫu, lẽ ra bà ta phải trải qua không ít chuyện mới đúng chứ?”
So sánh với nhau, dẫu mặt mày Bách Lý Thanh Chi khiếp sợ, nhưng tóm lại vẫn giữ được bình tĩnh, không thẹn với lương tâm.
Diệp Vãn Hành thì sao...trạng thái giống hệt như Bách Lý Cẩn mất hồn mất vía.
Mà Bách Lý Cẩn, là một trong những đối tượng trả thù của hung thủ.
“Thanh Chi cô cô.”
Thi Đại hỏi:
“Diệp Vãn Hành và Bách Lý Hoằng là người thế nào?”
“Nhị ca nhị tẩu ư?”
Bách Lý Thanh Chi đang tập trung tinh thần tránh vũng nước, không làm bẩn mép váy:
“Rất tốt, mọi người đã gặp nhị tẩu rồi, tẩu ấy dịu dàng lắm đúng không? Nhị ca đối xử với người khác cũng ôn hòa, chỉ là quá mê mẩn đao pháp, cả ngày luyện tới luyện lui, chẳng quán xuyến nhà cửa cho mấy.”
“Nghe nói Hoằng bá phụ không có năng khiếu đao pháp, nhưng cực kỳ khắc khổ.”
Diêm Thanh Hoan bổ sung đúng lúc:
“Trong mấy năm nay, ông ta toàn tâm toàn ý khổ tu đao pháp, đã là đệ nhất đao Giang Nam rồi.”
Đây là người vì bế quan, ngay cả cháu gái về tộc cũng không lộ mặt.
Thi Đại khẽ đáp, chợt nghe thấy bên cạnh có người gọi:
“Thanh Chi tiểu thư!”
Giọng nói quen thuộc.
Nghe tiếng nhìn qua, có ba bóng người đang đứng phía xa.
Thanh Nhi mặt mày xám trắng, váy áo dính đầy vết máu đỏ sậm, nhìn thấy họ, kích động đến mức hai mắt ửng đỏ.
Bên cạnh nàng ta là nam nhân trung niên cao gầy, ngũ quan bình thường, Thi Đại chưa từng gặp.
Nam nhân đưa lưng lại với Diệp Vãn Hành, bà ta mặt như tro tàn, vành mắt đỏ bừng.
“Nhị tẩu!”
Bách Lý Thanh Chi ngạc nhiên:
“Tẩu sao vậy?”
“Thanh Chi tiểu thư.”
Nam nhân mỉm cười lấy lòng:
“Phu nhân trẹo chân, suýt nữa ngã vào ao máu, trên đùi dính chút máu trong ao.”
Ao máu có tác dụng ăn mòn.
Bách Lý Thanh Chi run lẩy bẩy, vội nói:
“Sao rồi? Bôi thuốc chưa? Có dính nhiều máu không?”
Dứt lời nàng ta bước lên, cẩn thận vén mép váy Diệp Vãn Hành lên, hít khí lạnh.
Hẳn Diệp Vãn Hành đã lún một chân vào ao máu, nửa bên đùi cháy đỏ, lộ ra vài miếng máu thịt nhầy nhụa.
“Trên người chúng ta không mang theo thuốc.”
Nam nhân quay đầu, nhìn về phía Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm, sốt ruột hỏi:
“Hai vị tiên sư có thuốc trị thương không?”
Diêm Thanh Hoan nhỏ tiếng giới thiệu với nhóm người Thi Đại:
“Đây là quản gia của Bách Lý thị.”
Ánh mắt Thi Đại nhúc nhích.
Khi nói đến Trảm Tâm Đao gần tuổi trung niên, Diêm Thanh Hoan từng nhắc đến hắn ta.
Tên là Tạ Ngũ Lang, tuổi tác tương đương Trảm Tâm Đao.
Những người trung niên còn lại của nhà Bách Lý, đều đã chết trong ảo cảnh.
Nhiếp Trảm là người nhiệt tình, lấy bình sứ đưa cho Bách Lý Thanh Chi:
“Dùng cái này đi.”
Địa ngục ao máu trống trải vô tận, để bôi thuốc cho Diệp Vãn Hành, mọi người tìm một chỗ trống xem như sạch sẽ.
Bách Lý Thanh Chi ngồi xổm trước mặt bà ta, cực kỳ lo lắng, mở bình sứ đựng thuốc ra:
“Sao lại bất cẩn như vậy?”
Thiên kim đại tiểu thư không biết cách bôi thuốc, ngơ ngác một thoáng, nàng ta đưa bình sứ cho Thanh Nhi.
Diệp Vãn Hành đau đến không nói nên lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ta, ta cũng không rõ.”
Thanh Nhi run giọng:
“Ta và phu nhân bị chuyển đến một nơi, không biết tại sao bà lại không nhìn rõ dưới chân...”
Quản gia Tạ Ngũ Lang nhìn mà sốt ruột thay:
“Đừng nói nữa, mau bôi thuốc đi.”
Thi Đại đi mệt cũng ngồi sang một bên, lặng lẽ đánh giá sắc mặt Diệp Vãn Hành.
Hiển nhiên bà ta rất đau. Nữ nhân quý tộc chưa từng chịu khổ, được Thanh Nhi lau vết thương, toàn thân run rẩy.
Ngoài đau đớn ra, biểu cảm của Diệp Vãn Hành lại có vẻ quái lạ khó nói nên lời.
Như khiếp sợ, tuyệt vọng, oán hận xen lẫn vào nhau, gần như cuồng loạn.
Tại sao bà ta lại sợ hãi?
Vì họ không thể phá pháp trận, bị nhốt trong địa ngục.
Địa ngục là nơi trừng phạt kẻ có tội.
Diệp Vãn Hành cũng từng phạm phải tội nghiệt chăng?
“Nàng cảm thấy...”
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:
“Bà ta là người tiếp theo?”
Hửm?
Thi Đại nghiêng đầu, nhận ra chẳng biết từ lúc nào chàng đã ngồi cạnh mình.
Bị Giang Bạch Nghiễn hỏi thẳng như vậy, Thi Đại cũng không che giấu.
Mấy lời này hiển nhiên chẳng thể nói trước mặt người ta, nàng cố ý dời ra xa, khẽ bảo:
“Trừ trong lòng có quỷ ra, ai lại sợ đến mức đó?”
Vả lại, sau khi Bách Lý Sách chết, hai vợ chồng Diệp Vãn Hành nhận được lợi ích lớn nhất, ngồi thẳng lên vị trí gia chủ.
Trong chuyện mưu hại Bách Lý Sách, nếu ngay cả người của nhánh lẻ cũng tham dự, bà ta và Bách Lý Hoằng chắc hẳn không thoát khỏi liên quan.
Lúc này tất cả mọi người đều chú ý đến Diệp Vãn Hành, Thi Đại chống cằm bằng một tay, chậm rãi nói:
“Nhà Bách Lý tổng cộng chỉ có bấy nhiêu người, chết mất phân nửa, Diệp Vãn Hành biết sắp đến lượt bà ta rồi.”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Không muốn cứu bà ta?”
“Tiền đề là, ta phải cứu được kìa. Trong ảo cảnh này, hung thủ giết người dễ như trở bàn tay, ngay cả bóng dáng của hắn chúng ta cũng chẳng thấy.”
Thi Đại lên tiếng:
“Hơn nữa...”
Miễn cưỡng thốt ra hai chữ, Thi Đại khựng lại, bỗng dưng cúi đầu.
Gió nhẹ lướt qua mắt cá chân, mép váy tung bay, lan tỏa hơi lạnh.
Ngón trỏ của Giang Bạch Nghiễn nhấc mép váy nàng lên, sức lực rất nhẹ, chỉ lộ ra một đoạn mắt cá chân nho nhỏ.
Thi Đại cúi đầu, vừa lúc chàng ngước mắt, nhìn thoáng qua nàng.
“Ta thấy chân nàng dính máu.”
Giang Bạch Nghiễn mở lời:
“Ta lau giúp nàng nhé?”
Cũng như đi đường vào ngày mưa, ngang qua vũng nước, thường bị nước mưa văng trúng chân.
Thi Đại nhìn thoáng qua, quả nhiên trông thấy vài vệt đỏ nơi mắt cá chân nàng.
Trên bắp chân, hẳn cũng có.
Thi Đại: “...”
Yên lặng một lúc, nàng rời mắt, lấy khăn tay từ ống tay áo ra:
“Cám ơn.”
Nghĩa là chấp nhận.
Giang Bạch Nghiễn nhận khăn tay, giọng điệu như thường:
“Vừa nãy nàng muốn nói gì?”
“Hơn nữa, nếu hung thủ thật sự muốn trả thù.”
Khăn lụa mềm mại, được Giang Bạch Nghiễn lau nhẹ cổ chân, xúc cảm kỳ diệu.
Thi Đại như bị nghẹn lời:
“Hôm nay người chết, toàn là những kẻ tham tài hại người.”
Nàng nhìn rất rõ trắng đen thiện ác, lúc xảy ra vụ án người điều khiển con rối, đã từng giúp Tiểu Hắc phá giải pháp trận, để hắn ta tự tay đâm kẻ thù.
Thi Đại chưa từng thương tiếc những kẻ gian ác làm nhiều chuyện xấu.
Làn da nàng trắng nõn, mắt cá chân hiếm khi gặp nắng, như gốm sứ mịn màng.
Giang Bạch Nghiễn dùng ngón cái cọ qua, cách lớp khăn lụa, cảm nhận đường nét xương cốt máu thịt.
Xinh đẹp lại yếu ớt, chỉ dùng sức mạnh hơn một chút thôi sẽ vỡ vụn.
Bị chàng nắm bằng một tay, như một loại giam cầm dịu dàng.
Cảm xúc nơi đáy lòng chàng khó hiểu, khẽ cong môi:
“Nàng chưa từng từ bi với kẻ ác.”
Vậy chàng thì sao?
Thực ra chàng có vô số suy nghĩ chẳng thể phơi bày ra ánh sáng.
Muốn Thi Đại nhìn chàng nhiều hơn, muốn Thi Đại để ý chàng thêm nữa, muốn Thi Đại chỉ thuộc về chàng.
Thấy nàng nói cười với Nhiếp Trảm, Diêm Thanh Hoan, Giang Bạch Nghiễn từng nghĩ đến sẽ giam nàng bên cạnh, vĩnh viễn chỉ nhìn mỗi mình chàng.
Như bụi gai sinh sôi trong đầm lầy, vừa hiện lên chút mờ ám, đã bị chàng lặng lẽ chặt đứt.
Nếu Thi Đại ở cạnh người khác, bỏ mặc chàng chẳng buồn để ý, chàng phải làm thế nào đây?
Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:
“Ta thì sao?”
Thi Đại:
“Sao cơ?”
“Nếu ta kẻ tội ác tày trời, lạm sát vô tội.”
Hàng mi dài khẽ rũ xuống, che giấu cảm xúc u ám khó hiểu, động tác Giang Bạch Nghiễn hướng lên trên, đến gần bắp chân nàng:
“Nàng sẽ đối xử với ta thế nào?”
Chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ánh mắt Thi Đại hoang mang.
Nàng cười khẽ, trêu ghẹo nói:
“Kẻ ác sẽ giúp ta lau máu ư?”
Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng.
Nghe Thi Đại nói tiếp:
“Nếu chàng thật sự biến thành kẻ khốn lạm sát vô tội...”
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, giọng điệu chắc chắn:
“Ta nhất định sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng, là người đầu tiên bắt chàng về Trấn Ách Ti.”
Bốn chữ “ân đoạn nghĩa tuyệt”, nàng nói chẳng hề qua loa.
Ngón cái đã đến bắp chân Thi Đại, lau nhẹ mấy giọt máu đọng.
Giang Bạch Nghiễn hơi dùng sức.
Thế nên miếng thịt mềm gồ lên một đường cong nhỏ, xuyên qua khăn lụa, truyền đến độ ấm rõ rệt.
Bản năng chém giết nhiều năm thôi thúc chàng cướp lấy nhiều hơn nữa, Giang Bạch Nghiễn lại không dám mạnh tay.
Vừa nãy khăn lụa lướt qua mắt cá chân nàng, sau khi rời khỏi, làn da nơi đó của Thi Đại đã ửng đỏ.
“Nhưng mà.”
Thi Đại chống tay lên cằm, mỉm cười nhìn chàng:
“Giang Trầm Ngọc này, ta cảm thấy chàng sẽ không trở thành loại người đó đâu.”
Giang Bạch Nghiễn ngẩng đầu, chậm rãi lau vết máu cho nàng:
“Chuyện cảm thấy này, không chắc được.”
Vành mắt Thi Đại cong cong, lên tiếng:
“Được thôi, ta tin tưởng. Ta tin chàng, sẽ không trở thành loại người đó.”
Bên tai yên lặng một thoáng.
Giọng Giang Bạch Nghiễn truyền đến từ bên cạnh, nửa đùa nửa thật:
“Hôm nay nàng tin ta, nếu thật sự có ngày đó, nàng đừng hối hận.”
Đầu ngón tay chàng cọ lên bắp chân nhỏ, rất nhẹ nhàng, như đang gãi ngứa.
Nơi chưa từng có ai chạm đến, Thi Đại vô thức thẳng người dậy.
Lạ quá.
Chỉ sau vài câu đối đáp, nàng và Giang Bạch Nghiễn như đang ở hai đầu cán cân, chính giữa là một sợi dây mảnh mai căng chặt, lung lay chực đổ.
Cảm giác không thể giải thích được, như đang đối đầu, khiến nhịp tim nàng đập mạnh.
Chẳng biết có phải hơi thở chàng vừa phả qua làn da hay không, ấm nóng như lông vũ lướt nhẹ.
Thi Đại co đầu ngón tay, gác lại ý cười:
“Ta sẽ không làm chuyện hối hận.”
Dứt lời, xúc cảm di chuyển trên bắp chân nàng bỗng khựng lại.
Giang Bạch Nghiễn ngẩng đầu.
Cách nhau quá gần, ngũ quan tinh tế của chàng càng thêm sắc sảo, đồng tử sâu thẳm, chừng như hung ác, lại chẳng đáng sợ.
Nơi đáy mắt chàng, toàn là hình bóng của Thi Đại.
Dục vọng tối tăm, hiểm ác bị ngăn chặn hết mực cẩn thận, Giang Bạch Nghiễn tự tay chặt đứt mầm gai đang đâm chồi.
“Yên tâm.”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng, mỉm cười rất khẽ:
“Sẽ không khiến nàng hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất