Chương 1: Phòng đấu giá Đức Sĩ
Phòng đấu giá Đức Sĩ vừa chuyển sang địa chỉ mới cách đây không lâu, đồng thời toàn bộ công ty cũng được chuyển tới một tòa nhà có giá thuê đắt nhất khu thương mại CBD.
Thang máy lên tới tầng 22, đối diện cửa thang là sảnh vườn cổ điển với đá màu và hoa tiêu trùng điệp, cảnh vật đan xen rắc rối, mang đến cảm giác vô cùng bí bách.
Nhân lúc pha cà phê, trợ lý tổng giám đốc Khấu Thanh trốn vào phòng vệ sinh để trang điểm lại, đồng nghiệp đang rửa tay ở bồn bên cạnh thấy vậy thì trêu cô: “Gần đây mỗi lần thầy Úc đến là cậu lại mất hồn mất vía, mau tìm cơ hội tỏ tình đi.”
Khấu Thanh cất thỏi son vỏ nhám vào trong túi trang điểm, chỉ mím môi cười không nói gì.
Có rất nhiều cô gái xinh đẹp làm việc ở phòng đấu giá này còn những người đàn ông xuất sắc thì lại hơi khan hiếm. Người được gọi là “thầy Úc” – Úc Thanh Chước thật ra còn chưa đến ba mươi nhưng cả học thức lẫn vẻ ngoài đều thuộc top đầu, mỗi lần anh đến đây đều khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Người lén mang tâm tư với anh quả thực đếm không xuể, Khấu Thanh cũng tự lượng sức mình, không dám liều lĩnh tỏ tình.
Cô trang điểm lại xong thì gương mặt rực rỡ hẳn lên, ra khỏi nhà vệ sinh thì vào phòng uống nước pha một ly cà phê kiểu Mỹ rồi mang tới phòng của tổng giám đốc.
Hướng của văn phòng này rất tốt nên ngập ánh mặt trời, tổng giám đốc nghệ thuật Triệu Sĩ Minh của Đức Sĩ cầm một tập tài liệu trong tay, giữa ngón kẹp thuốc lá, đang trò chuyện với Úc Thanh Chước về hội đấu giá mùa thu.
Khấu Thanh đặt ly cà phê xuống, nhỏ nhẹ nói: “Thầy Úc, cà phê của anh.”
Úc Thanh Chước mặc áo trắng quần suông, dáng người cao gầy, đuôi mắt mảnh dài hơi nhếch lên, nhìn sang Khấu Thanh rồi nói: “Cảm ơn.”
Hầu hết những người thuộc ngành này đều mồm mép tép nhảy, nhưng Úc Thanh Chước là ngoại lệ.
Anh không hay nói chuyện, người cũng như tên, trong lòng có tức giận hay không thì người ngoài nhìn vào cũng không thể nhận ra, vẻ ngoài thì chắc chắn là thiên về tuấn tú lãnh đạm. Mới có hai mươi tám mà đã có sự điềm tĩnh không quá hợp với tuổi.
Triệu Sĩ Minh đã lăn lộn trong giới sưu tầm tác phẩm nghệ thuật này ba mươi năm, quan hệ rất rộng, tầm nhìn cũng cao, không dễ khen ngợi thế hệ sau vậy mà ông lại đánh giá rất cao Úc Thanh Chước, cảm thấy trên người anh có loại khí chất trầm ổn giống như một dòng nước thâm sâu tĩnh lặng.
Những người trẻ có trình độ học vấn cao như Úc Thanh Chước thì sau khi tốt nghiệp thường lựa chọn vào làm ở những phòng đấu giá để tích lũy kinh nghiệm và mở rộng quan hệ, đợi đến khi bản thân có thể tự lực gánh sinh thì không phải lo không tìm được cách để kiếm tiền.
Đầu năm nay Úc Thanh Chước mới trở về từ Anh, lúc ấy có không ít các bên với đãi ngộ cao chìa cành ô liu ra cho anh, đương nhiên trong số ấy cũng có Đức Sĩ. Cuối cùng anh lại đưa ra một quyết định nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người: vào làm cho Thư viện Quốc gia, trở thành người phục chế sách cổ.
Gia thế và sự tự tin của Úc Thanh Chước là một phần, phần còn lại là do tính cách của anh nữa.
Ai cũng có chí hướng riêng, anh biết rõ bản thân mình muốn gì.
Viện nghiên cứu sách cổ của Thư viện Quốc gia yêu cầu mỗi ngày phải làm việc đúng giờ, thời gian không tự do, Úc Thanh Chước được xem là trường hợp đặc biệt, ngoài làm việc anh còn dạy thêm một khóa học về phục chế sách cổ cho trường cao đẳng nên thứ tư mỗi tuần anh không cần phải đến viện nghiên cứu, thay vào đó là đến trường giảng dạy.
Lúc này đang nghỉ hè nên Úc Thanh Chước có được một ngày thứ tư nhàn rỗi, được Triệu Sĩ Minh mời đến Đức Sĩ.
Hội đấu giá mùa thu sắp khai mạc, cả đám nhà giám định ở Đức Sĩ đều bận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói. Có vài cuốn sách cổ bản tốt Thiệu Sĩ Minh lo lắng không muốn phải giao cho người khác, vì thế nên mới mời Úc Thanh Chước đến đây giám định.
Khấu Thanh vừa đặt ly cà phê xuống thì Triệu Sĩ Minh đã ném cho cô tập tài liệu trong tay: “In thêm một bản hợp đồng bảo mật này, lát nữa Thanh Chước phải cầm đi.”
Khấu Thanh nhận lấy tài liệu, không dám nán lại mà lập tức ra ngoài. Đến khi ra tới cửa, cô còn quay đầu lại lặng lẽ nhìn anh một chút.
Đợi Khấu Thanh đi rồi thì Triệu Sĩ Minh mới hất cằm, nhìn ly cà phê mới mang lên rồi lại nhìn sang Úc Thanh Chước, hỏi anh: “Có nhận ra không, Khấu Thanh có ý với cháu đấy, không cân nhắc chút nào à?”
Khấu Thanh và Triệu Sĩ Minh là họ hàng, ông thay cô hỏi bóng gió một chút cũng không có gì lạ.
Úc Thanh Chước uống một ngụm cà phê, thản nhiên trả lời: “Chú Minh, chú biết mà.”
Biết cái gì, Úc Thanh Chước chỉ nói đến đây.
Mấy năm nay anh vẫn luôn một mình, Triệu Sĩ Minh là bạn của ba mẹ anh, năm đó chuyện kia ầm ĩ đến mức ông cũng biết, Thanh Chước không cần phải nói rõ.
Ngần ấy năm Triệu Sĩ Minh làm trong giới nghệ thuật nên suy nghĩ rất tiến bộ, cũng biết trong vòng luẩn quẩn này thì người “thẳng” vốn cũng không có nhiều. Thấy Úc Thanh Chước lảng tránh như vậy thì ông thở dài, nói: “Mấy hôm trước cô Tô của cháu còn phàn nàn với chú là không thể để cháu cứ ở một mình như vậy mãi, muốn giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.”
Triệu Sĩ Minh ngừng một lát, vẻ mặt ông nghiêm túc, gọi tên Úc Thanh Chước rồi nói tiếp: “Chẳng trách Khấu Thanh không nhận ra, trông cháu thế này… Đúng là không giống.”
Có nói tiếp cũng vô nghĩa, cho dù Úc Thanh Chước là thẳng hay cong thì người khác nhớ thương cũng vô dụng. Trong lòng anh có người.
Anh uống nửa ly cà phê rồi buông cốc, cầm lấy chiếc hộp được buộc bằng vải sa tanh trên bàn lên, bên trong là một khối Kê Huyết Thạch nhẵn mịn do anh nhờ vả Triệu Sĩ Minh tìm cho.
Thấy đã quá trưa, Úc Thanh Chước còn việc khác muốn làm, anh cất chiếc hộp vào túi giấy rồi nói với Triệu Sĩ Minh: “Thứ tư tuần sau trong viện nghiên cứu có phỏng vấn, cháu không tới đây được, có gì thì chú cứ nhắn nhé ạ.”
Hội đấu giá mùa thu năm nay của Đức Sĩ có một bộ kinh Phật Nhật Bản viết tay, là vật quý được chùa Jingo-ji lưu truyền từ sau thời kỳ Heian. Do được bảo quản không đúng cách nên quá trình thủy phân và oxy hóa khiến cho các góc và lề của cuốn kinh bị hư hỏng, Úc Thanh Chước đến đây vài tuần và bận rộn trong phòng tới đêm khuya, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã sửa chữa xong.
Triệu Sĩ Minh không giữ anh lại nữa, vỗ vai anh nói: “Vất vả.”
Úc Thanh Chước cầm túi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, vừa khéo gặp Khấu Thanh đang mang một bản hợp đồng bảo mật mới đi vào. Anh cầm lấy tài liệu, Khấu Thanh cố tìm lời nói chuyện: “Thầy Úc, hôm nay anh về sớm ạ.”
Tầm mắt Úc Thanh Chước dừng ở trên trang giấy, suy nghĩ giây lát rồi trông như tùy ý trả lời cô: “Buổi tối tôi có hẹn.”
Nếu Triệu Sĩ Minh đã chủ động nhắc tới tấm lòng của Khấu Thanh thì Úc Thanh Chước không thể giả điếc được nữa. Nói như vậy xem như là khéo léo từ chối cô, đỡ khiến cho Khấu Thanh tiếp tục dành tình cảm cho anh.
Úc Thanh Chước đi hết hành lang rồi tiến vào thang máy. Thang máy chở anh từ từ đi xuống, anh tựa lên vách thang bằng kính nhìn con số đang không ngừng thay đổi trên màn hình, bỗng dưng lại nhớ tới câu nói “Trông cháu không giống” của Triệu Sĩ Minh.
—đúng là không giống, Úc Thanh Chước cười cười tự giễu.
Mấy năm nay anh không thích người khác, cả nam lẫn nữ đều không. Nếu cố chấp muốn hỏi rõ tính hướng của anh là gì thì chỉ sợ rằng chính anh cũng không trả lời được.
Cẩn thận nghĩ lại, chắc là năm đó anh bị uốn cong rồi.
Anh sẽ đổ thừa do mọi thứ mà người kia mang đến cho mình quá tuyệt vời. Từ đó về sau dẫu cho Úc Thanh Chước có ở đâu chăng nữa, nhìn thấy phong cảnh gì đi nữa thì đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không bằng một phần nghìn khoảng thời gian mà anh trải qua cùng người ấy.
Kê Huyết Thạch
Chùa Jingo-ji ở Kyoto, Nhật Bản
*Thời kỳ Heian là thời kì phân hóa cuối cùng trong lịch sử Nhật Bản cổ đại, kéo dài từ năm 794 đến 1185. Đây là thời kỳ đạo Khổng và các ảnh hưởng của Trung Quốc phát triển tới đỉnh cao
Thang máy lên tới tầng 22, đối diện cửa thang là sảnh vườn cổ điển với đá màu và hoa tiêu trùng điệp, cảnh vật đan xen rắc rối, mang đến cảm giác vô cùng bí bách.
Nhân lúc pha cà phê, trợ lý tổng giám đốc Khấu Thanh trốn vào phòng vệ sinh để trang điểm lại, đồng nghiệp đang rửa tay ở bồn bên cạnh thấy vậy thì trêu cô: “Gần đây mỗi lần thầy Úc đến là cậu lại mất hồn mất vía, mau tìm cơ hội tỏ tình đi.”
Khấu Thanh cất thỏi son vỏ nhám vào trong túi trang điểm, chỉ mím môi cười không nói gì.
Có rất nhiều cô gái xinh đẹp làm việc ở phòng đấu giá này còn những người đàn ông xuất sắc thì lại hơi khan hiếm. Người được gọi là “thầy Úc” – Úc Thanh Chước thật ra còn chưa đến ba mươi nhưng cả học thức lẫn vẻ ngoài đều thuộc top đầu, mỗi lần anh đến đây đều khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Người lén mang tâm tư với anh quả thực đếm không xuể, Khấu Thanh cũng tự lượng sức mình, không dám liều lĩnh tỏ tình.
Cô trang điểm lại xong thì gương mặt rực rỡ hẳn lên, ra khỏi nhà vệ sinh thì vào phòng uống nước pha một ly cà phê kiểu Mỹ rồi mang tới phòng của tổng giám đốc.
Hướng của văn phòng này rất tốt nên ngập ánh mặt trời, tổng giám đốc nghệ thuật Triệu Sĩ Minh của Đức Sĩ cầm một tập tài liệu trong tay, giữa ngón kẹp thuốc lá, đang trò chuyện với Úc Thanh Chước về hội đấu giá mùa thu.
Khấu Thanh đặt ly cà phê xuống, nhỏ nhẹ nói: “Thầy Úc, cà phê của anh.”
Úc Thanh Chước mặc áo trắng quần suông, dáng người cao gầy, đuôi mắt mảnh dài hơi nhếch lên, nhìn sang Khấu Thanh rồi nói: “Cảm ơn.”
Hầu hết những người thuộc ngành này đều mồm mép tép nhảy, nhưng Úc Thanh Chước là ngoại lệ.
Anh không hay nói chuyện, người cũng như tên, trong lòng có tức giận hay không thì người ngoài nhìn vào cũng không thể nhận ra, vẻ ngoài thì chắc chắn là thiên về tuấn tú lãnh đạm. Mới có hai mươi tám mà đã có sự điềm tĩnh không quá hợp với tuổi.
Triệu Sĩ Minh đã lăn lộn trong giới sưu tầm tác phẩm nghệ thuật này ba mươi năm, quan hệ rất rộng, tầm nhìn cũng cao, không dễ khen ngợi thế hệ sau vậy mà ông lại đánh giá rất cao Úc Thanh Chước, cảm thấy trên người anh có loại khí chất trầm ổn giống như một dòng nước thâm sâu tĩnh lặng.
Những người trẻ có trình độ học vấn cao như Úc Thanh Chước thì sau khi tốt nghiệp thường lựa chọn vào làm ở những phòng đấu giá để tích lũy kinh nghiệm và mở rộng quan hệ, đợi đến khi bản thân có thể tự lực gánh sinh thì không phải lo không tìm được cách để kiếm tiền.
Đầu năm nay Úc Thanh Chước mới trở về từ Anh, lúc ấy có không ít các bên với đãi ngộ cao chìa cành ô liu ra cho anh, đương nhiên trong số ấy cũng có Đức Sĩ. Cuối cùng anh lại đưa ra một quyết định nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người: vào làm cho Thư viện Quốc gia, trở thành người phục chế sách cổ.
Gia thế và sự tự tin của Úc Thanh Chước là một phần, phần còn lại là do tính cách của anh nữa.
Ai cũng có chí hướng riêng, anh biết rõ bản thân mình muốn gì.
Viện nghiên cứu sách cổ của Thư viện Quốc gia yêu cầu mỗi ngày phải làm việc đúng giờ, thời gian không tự do, Úc Thanh Chước được xem là trường hợp đặc biệt, ngoài làm việc anh còn dạy thêm một khóa học về phục chế sách cổ cho trường cao đẳng nên thứ tư mỗi tuần anh không cần phải đến viện nghiên cứu, thay vào đó là đến trường giảng dạy.
Lúc này đang nghỉ hè nên Úc Thanh Chước có được một ngày thứ tư nhàn rỗi, được Triệu Sĩ Minh mời đến Đức Sĩ.
Hội đấu giá mùa thu sắp khai mạc, cả đám nhà giám định ở Đức Sĩ đều bận đến mức đỉnh đầu muốn bốc khói. Có vài cuốn sách cổ bản tốt Thiệu Sĩ Minh lo lắng không muốn phải giao cho người khác, vì thế nên mới mời Úc Thanh Chước đến đây giám định.
Khấu Thanh vừa đặt ly cà phê xuống thì Triệu Sĩ Minh đã ném cho cô tập tài liệu trong tay: “In thêm một bản hợp đồng bảo mật này, lát nữa Thanh Chước phải cầm đi.”
Khấu Thanh nhận lấy tài liệu, không dám nán lại mà lập tức ra ngoài. Đến khi ra tới cửa, cô còn quay đầu lại lặng lẽ nhìn anh một chút.
Đợi Khấu Thanh đi rồi thì Triệu Sĩ Minh mới hất cằm, nhìn ly cà phê mới mang lên rồi lại nhìn sang Úc Thanh Chước, hỏi anh: “Có nhận ra không, Khấu Thanh có ý với cháu đấy, không cân nhắc chút nào à?”
Khấu Thanh và Triệu Sĩ Minh là họ hàng, ông thay cô hỏi bóng gió một chút cũng không có gì lạ.
Úc Thanh Chước uống một ngụm cà phê, thản nhiên trả lời: “Chú Minh, chú biết mà.”
Biết cái gì, Úc Thanh Chước chỉ nói đến đây.
Mấy năm nay anh vẫn luôn một mình, Triệu Sĩ Minh là bạn của ba mẹ anh, năm đó chuyện kia ầm ĩ đến mức ông cũng biết, Thanh Chước không cần phải nói rõ.
Ngần ấy năm Triệu Sĩ Minh làm trong giới nghệ thuật nên suy nghĩ rất tiến bộ, cũng biết trong vòng luẩn quẩn này thì người “thẳng” vốn cũng không có nhiều. Thấy Úc Thanh Chước lảng tránh như vậy thì ông thở dài, nói: “Mấy hôm trước cô Tô của cháu còn phàn nàn với chú là không thể để cháu cứ ở một mình như vậy mãi, muốn giới thiệu đối tượng cho cháu đấy.”
Triệu Sĩ Minh ngừng một lát, vẻ mặt ông nghiêm túc, gọi tên Úc Thanh Chước rồi nói tiếp: “Chẳng trách Khấu Thanh không nhận ra, trông cháu thế này… Đúng là không giống.”
Có nói tiếp cũng vô nghĩa, cho dù Úc Thanh Chước là thẳng hay cong thì người khác nhớ thương cũng vô dụng. Trong lòng anh có người.
Anh uống nửa ly cà phê rồi buông cốc, cầm lấy chiếc hộp được buộc bằng vải sa tanh trên bàn lên, bên trong là một khối Kê Huyết Thạch nhẵn mịn do anh nhờ vả Triệu Sĩ Minh tìm cho.
Thấy đã quá trưa, Úc Thanh Chước còn việc khác muốn làm, anh cất chiếc hộp vào túi giấy rồi nói với Triệu Sĩ Minh: “Thứ tư tuần sau trong viện nghiên cứu có phỏng vấn, cháu không tới đây được, có gì thì chú cứ nhắn nhé ạ.”
Hội đấu giá mùa thu năm nay của Đức Sĩ có một bộ kinh Phật Nhật Bản viết tay, là vật quý được chùa Jingo-ji lưu truyền từ sau thời kỳ Heian. Do được bảo quản không đúng cách nên quá trình thủy phân và oxy hóa khiến cho các góc và lề của cuốn kinh bị hư hỏng, Úc Thanh Chước đến đây vài tuần và bận rộn trong phòng tới đêm khuya, đến hôm nay rốt cuộc cũng đã sửa chữa xong.
Triệu Sĩ Minh không giữ anh lại nữa, vỗ vai anh nói: “Vất vả.”
Úc Thanh Chước cầm túi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, vừa khéo gặp Khấu Thanh đang mang một bản hợp đồng bảo mật mới đi vào. Anh cầm lấy tài liệu, Khấu Thanh cố tìm lời nói chuyện: “Thầy Úc, hôm nay anh về sớm ạ.”
Tầm mắt Úc Thanh Chước dừng ở trên trang giấy, suy nghĩ giây lát rồi trông như tùy ý trả lời cô: “Buổi tối tôi có hẹn.”
Nếu Triệu Sĩ Minh đã chủ động nhắc tới tấm lòng của Khấu Thanh thì Úc Thanh Chước không thể giả điếc được nữa. Nói như vậy xem như là khéo léo từ chối cô, đỡ khiến cho Khấu Thanh tiếp tục dành tình cảm cho anh.
Úc Thanh Chước đi hết hành lang rồi tiến vào thang máy. Thang máy chở anh từ từ đi xuống, anh tựa lên vách thang bằng kính nhìn con số đang không ngừng thay đổi trên màn hình, bỗng dưng lại nhớ tới câu nói “Trông cháu không giống” của Triệu Sĩ Minh.
—đúng là không giống, Úc Thanh Chước cười cười tự giễu.
Mấy năm nay anh không thích người khác, cả nam lẫn nữ đều không. Nếu cố chấp muốn hỏi rõ tính hướng của anh là gì thì chỉ sợ rằng chính anh cũng không trả lời được.
Cẩn thận nghĩ lại, chắc là năm đó anh bị uốn cong rồi.
Anh sẽ đổ thừa do mọi thứ mà người kia mang đến cho mình quá tuyệt vời. Từ đó về sau dẫu cho Úc Thanh Chước có ở đâu chăng nữa, nhìn thấy phong cảnh gì đi nữa thì đều cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không bằng một phần nghìn khoảng thời gian mà anh trải qua cùng người ấy.
Kê Huyết Thạch
Chùa Jingo-ji ở Kyoto, Nhật Bản
*Thời kỳ Heian là thời kì phân hóa cuối cùng trong lịch sử Nhật Bản cổ đại, kéo dài từ năm 794 đến 1185. Đây là thời kỳ đạo Khổng và các ảnh hưởng của Trung Quốc phát triển tới đỉnh cao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất