Chương 9: Cầm hoa hồng không biết đang đợi ai
Sau tiệc sinh nhật của Lương Tùng Đình, qua hai ba ngày Úc Thanh Chước không chủ động liên lạc với hắn.
Anh đang chuẩn bị theo đuổi đối phương và cũng để bản thân điều chỉnh tốt tâm lý, bên cạnh đó còn ôm một tia hy vọng là nếu Lương Tùng Đình nhìn thấy chiếc ấn kia liệu có đoán ra điều gì đó hay không, sau đó sẽ gửi tin nhắn cho mình, cho dù là một câu thăm hỏi khách sáo thôi cũng được.
Nếu thế thì có thể giúp Úc Thanh Chước không phải tự mình bước ra bước đầu tiên gian nan.
Nói cho cùng thì năm đó anh cũng được chiều chuộng sinh hư, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có những suy nghĩ viển vông về tình cảnh của mình.
Lương Tùng Đình không hề có ý định quay lại với Úc Thanh Chước, thậm chí khi anh nói muốn theo đuổi hắn còn chẳng mong đợi. Hắn quá hiểu người đàn ông tên Úc Thanh Chước này, mỗi khi nghĩ về việc chia tay bảy năm trước là hắn lại không chịu nổi, đến tận mấy năm trở lại đây mới cảm thấy đỡ hơn.
Trong phòng riêng ở bar Úc Thanh Chước hỏi hắn, sợ cái gì.
Nếu Lương Tùng Đình thẳng thắn đối diện với chính mình thì hắn thừa nhận, hắn sợ sẽ rung động với anh thêm lần nữa.
Úc Thanh Chước không biết rằng sau khi anh rời khỏi bữa tiệc, Lộ Bạch Phỉ đã nhân lúc uống rượu khéo léo khuyên nhủ hắn. Chính y cũng từng xa cách mấy năm với bạn đời hiện giờ nên dễ dàng chấp nhận việc này hơn so với những người bạn khác của Lương Tùng Đình, y hỏi hắn có cân nhắc cho Úc Thanh Chước một cơ hội hay không.
Lương Tùng Đình nghe xong thì lập tức lắc đầu, liếc xéo y một cái rồi trêu, cậu đứng về phía nào đấy hả.
Lộ Bạch Phỉ là người rất tinh tường, cũng hiểu Lương Tùng Đình sẽ không vì sự xuất hiện của Úc Thanh Chước mà mềm lòng, vậy nên không nói thêm gì nữa. Bây giờ thứ mà Lương Tùng Đình muốn chỉ là một tình yêu nhẹ nhàng không gánh nặng, y hoàn toàn hiểu được lựa chọn này của hắn.
Một người nổi bật như Úc Thanh Chước với năng khiếu nghệ thuật hơn người, tài sắc vẹn toàn cũng đồng nghĩa với việc sức quyến rũ quá lớn. Khi còn trẻ người ta có thể chìm đắm trong những ảo tưởng về một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ đã hơn ba mươi rồi, cái nhìn về tình yêu cũng đã chẳng như xưa nên Lương Tùng Đình mới lý trí và lạnh nhạt với mối tình đầu như vậy.
Món quà mà Úc Thanh Chước tặng hắn còn chẳng mở ra, sau khi xách về nhà thì ném vào kệ để đồ ở bên dưới TV, đến cả túi bọc ngoài cũng vẫn còn nguyên vẹn. Ấn đá bên trong có giá trị thế nào, được khắc lên chữ gì hắn không hề biết, cũng không muốn biết.
Úc Thanh Chước chờ đợi mấy ngày rồi cũng tự mình hiểu ra được. Từ khi về nước anh vẫn luôn cẩn thận suy nghĩ, cho dù ban đầu khó có thể tiếp nhận những cảm xúc này nhưng theo thời gian sự lạnh nhạt và các chuyện không theo ý muốn ngày càng nhiều, anh cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.
Theo đuổi cần có tâm lý vững, nhất là với người như người yêu cũ của anh, không thể mơ tưởng là sẽ thành công trong một sớm một chiều.
Sáng sớm thứ sáu, trước khi đi làm anh nhận được tin nhắn của chị gái Úc Tô. Hai chị em họ cách nhau sáu tuổi, bởi vì một số lý do liên quan đến người lớn trong nhà mà trước đây quan hệ giữa họ cực kỳ tệ, là kiểu chỉ cần nhìn mặt sẽ cãi vã. Hai năm gần đây mối quan hệ đã cải thiện không ít, có thể bình tĩnh trò chuyện và ngày nghỉ còn dành chút thời gian để gặp gỡ thăm hỏi.
Úc Tô và người chồng mới kết hôn không lâu đang sinh sống tại Anh để quản lý sản nghiệp của nhà họ Úc ở nơi đó. Cách vài ngày cô sẽ liên lạc với Úc Thanh Chước, hỏi han tình hình của em trai trong nước như thế nào.
Hôm nay Úc Tô gửi tới hai tin nhắn, một tin là câu chào buổi sáng, cái thứ hai là tin nhắn bằng giọng nói. Đầu tiên cô nói về chút việc vặt trong nhà rồi uyển chuyển nhắc đến Lương Tùng Đình với giọng điệu tế nhị.
Trước khi về nước, Úc Thanh Chước từng đến gặp cô rồi thuận miệng lập flag, nói anh sẽ quay lại với Lương Tùng Đình trước sinh nhật của hắn. Úc Tô tính ngày, thấy sinh nhật Lương Tùng Đình đã qua nên muốn hỏi em trai chuyện tình cảm tiến triển thế nào rồi.
(*lập flag: ngôn ngữ mạng, đồng nghĩa với đặt ra mục tiêu)
Úc Thanh Chước không biết trả lời cô ra sao, đến khi anh chen lên được tàu điện ngầm số 4 để tới Thư viện Quốc gia thì mới gửi tin nhắn trả lời Úc Tô giữa đám đông vội vã: Nói chuyện khác đi chị, em vẫn còn một mình.
Gửi xong lại sợ Úc Tô lo lắng nên anh nhắn thêm một chiếc icon “Cầu an ủi”, như vậy không khí sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
Có lẽ giờ này Úc Tô vẫn đang ngủ, sáng sớm ở Bắc Kinh là đêm khuya bên trời Anh, Úc Thanh Chước không nhận được tin nhắn trả lời của cô.
Một tay nắm lấy tay vịn rủ xuống trên trần xe, tay còn lại thì đang cầm di động. Vài phút sau, anh lại mở màn hình tìm kiếm trang web của một cửa hàng hoa gần chỗ làm rồi đặt một bó hoa hồng trắng, ghi chú sẽ nhận hàng vào lúc năm giờ chiều.
Úc Thanh Chước cảm thấy bản thân đã chẳng có gì thì còn lo trước lo sau làm gì nữa. Mặc kệ bước đầu tiên có khó khăn đến đâu thì anh vẫn phải bước.
Anh rất muốn gặp Lương Tùng Đình, mấy ngày nay không lúc nào thôi nghĩ, vậy đi gặp hắn nào.
Hai tuần nay một mình Úc Thanh Chước phải phục chế bản đồ Lăng mộ thời nhà Minh, công việc tiến triển rất thuận lợi. Giờ tan làm của Viện nghiên cứu khá sớm, hơn nữa Úc Thanh Chước còn là trường hợp đặc biệt, không nhất thiết phải làm đủ tám tiếng. Chiều nay anh đã làm xong phần phối và chấm màu, các công đoạn sửa chữa kế tiếp phải tạm gác lại để đợi giấy phơi khô nên Úc Thanh Chước đi tìm Lâm Sùng trò chuyện vài câu, báo cáo tiến độ công việc và lắng nghe chút ý kiến của bà. Sau khi chuyện trò thì không còn việc gì khác, anh quyết định tan làm sớm nửa giờ.
Lần này đến Tạo Nghệ tìm Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước không vòng vo giống như lần trước nữa, anh không gọi điện hẹn trước mà trực tiếp đi đến phía dưới văn phòng.
Trước đó anh đã đi một vòng trong bãi để xe và tìm được chiếc Grand Cherokee mà Lương Tùng Đình hay lái, xe ở đây nghĩa là người cũng chưa tan tầm. Úc Thanh Chước quay lại đứng trước cửa lớn của tòa nhà văn phòng mà công ty hắn thuê, gửi một tin nhắn vào số điện thoại công việc của Lương Tùng Đình.
– Anh Đình, em đang ở dưới Tạo Nghệ. Em muốn được tư vấn vài thứ về thiết kế trang trí, anh có tiện nói chuyện mười phút không?
Úc Thanh Chước gửi tin nhắn xong thì đứng dưới lầu chờ. Tòa nhà văn phòng này không cao, Tạo Nghệ thuê hai khu phía bắc, tầng một là khu văn phòng mở còn tầng hai là phòng họp với một mặt tường lớn làm bằng pha lê, ở giữa là bàn tròn và màn hình chiếu.
Lúc trước chuyện giữa Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình nhiều lần gặp trắc trở, gần như chẳng có gì suôn sẻ, thế nhưng dường như hôm nay anh gặp chút may mắn.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, khi anh vô tình ngẩng đầu lên thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng đứng cạnh cửa sổ tầng hai, người đó cũng đang cúi nhìn xuống dưới lầu.
Ánh mắt Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình chạm nhau.
Anh ngẩn người, lập tức nở nụ cười.
Lúc này Lương Tùng Đình đang họp, cuộc họp sắp kết thúc thì số điện thoại công việc của hắn đột ngột nhận được một tin nhắn.
Hắn không lưu số Úc Thanh Chước nên không biết người nhắn đến là ai, thế nhưng bầu không khí quen thuộc lẫn giữa những từ ngữ này dường như chỉ thuộc về một mình Úc Thanh Chước. Lương Tùng Đình đọc lướt nội dung tin nhắn trên màn hình, nhíu nhíu mày. Cả tuần nay hắn không nhận được tin nhắn nào của Úc Thanh Chước, vốn nghĩ rằng anh đã từ bỏ nhưng hóa ra lại không.
Đứng dậy khỏi ghế da đi đến bên cửa sổ, Lương Tùng Đình muốn nhìn xem Úc Thanh Chước nói đứng dưới lầu là cụ thể ở đâu, không ngờ liền trực tiếp bắt gặp anh đang đứng ngay bên dưới phòng họp.
Úc Thanh Chước đứng dưới trời nóng gần 30°C, ánh chiều tà lúc chạng vạng như phủ lên người anh một lớp viền vàng. Chiếc áo cotton kiểu Trung hơi rộng mặc trên người giúp anh trông càng mảnh khảnh tuấn tú, mang một khí chất không tầm thường.
Lương Tùng Đình nhìn anh trước tiên, sau đó mới nhìn đến bó hồng trắng đang nằm trong tay anh.
Úc Thanh Chước giơ cánh tay không cầm hoa lên vẫy hắn nhưng hai chân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Trông anh rất ngoan ngoãn, như thể nếu Lương Tùng Đình không đồng ý thì anh cũng không dám đi lên.
Hôm nay là một ngày bận rộn của Lương Tùng Đình, thành thật mà nói thì mở họp trước tan tầm không phải là ý hay, ý kiến cả nhóm không thống nhất cũng không bên nào đủ thuyết phục, hắn và hai kiến trúc sư khác vẫn còn đang cân nhắc. Cho nên lúc này nhìn thấy Úc Thanh Chước, Lương Tùng Đình không hơi đâu mà hòa nhã với anh.
Hắn quay về ngồi xuống ghế da, tiếp tục nghe kỹ sư kết cấu của công ty giải thích về cột chống và khả năng chịu lực. Khách hàng lần này của bọn họ là những nhà đầu tư ở tỉnh bên, họ muốn xây dựng một tổ hợp công trình đa chức năng phục vụ cho kế hoạch nông thôn hiện đại hóa, ý tưởng có phần giống với việc tái cấu trúc không gian công cộng ở miền quê. Đây là lĩnh vực Lương Tùng Đình khá am hiểu, năm ngoái anh và đoàn đội được đề cử giải thưởng Kiến trúc sư trẻ triển vọng cũng là nhờ một công trình tương tự.
Khoảng nửa giờ sau cuộc họp mới kết thúc, trong khi mọi người trong nhóm kiệt sức bước ra khỏi phòng họp thì Lương Tùng Đình vẫn còn ngồi lại ở ghế da.
Hắn nhìn màn hình laptop, vừa cầm cốc uống nước vừa loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến một người đàn ông đẹp trai đang đứng ở dưới lầu, cầm hoa hồng không biết là đợi ai.
Điều hòa vẫn thổi trong phòng họp rộng lớn, có một cảm xúc kỳ lạ không biết phải miêu tả thế nào chầm chậm dâng lên trong lòng Lương Tùng Đình. Sau khi đặt cốc xuống, hắn đứng ngồi không yên, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ một lần nữa.
Úc Thanh Chước vẫn còn đứng ở đúng chỗ khi nãy, lần này không ngẩng đầu lên nữa. Anh cúi đầu, hoa vẫn nằm trong tay, có nhân viên tan làm đi qua tò mò nhìn anh cũng không để ý, chỉ thẳng lưng đứng đó.
Lương Tùng Đình không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, chỉ cảm thấy không biết có phải do bị phơi nắng lâu mà bó hoa trong tay anh đã không còn lộng lẫy như trước nữa.
Trong vài phút hắn nhìn Úc Thanh Chước vẫn luôn không ngẩng đầu, chiếc gáy trắng mịn của anh như mang theo sự quật cường không thể giải thích được.
Cuối cùng Lương Tùng Đình thở dài, lấy di động ra, nhắn cho dãy số không tên kia câu trả lời chỉ vỏn vẹn ba chữ: Đi lên đi.
Anh đang chuẩn bị theo đuổi đối phương và cũng để bản thân điều chỉnh tốt tâm lý, bên cạnh đó còn ôm một tia hy vọng là nếu Lương Tùng Đình nhìn thấy chiếc ấn kia liệu có đoán ra điều gì đó hay không, sau đó sẽ gửi tin nhắn cho mình, cho dù là một câu thăm hỏi khách sáo thôi cũng được.
Nếu thế thì có thể giúp Úc Thanh Chước không phải tự mình bước ra bước đầu tiên gian nan.
Nói cho cùng thì năm đó anh cũng được chiều chuộng sinh hư, đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn có những suy nghĩ viển vông về tình cảnh của mình.
Lương Tùng Đình không hề có ý định quay lại với Úc Thanh Chước, thậm chí khi anh nói muốn theo đuổi hắn còn chẳng mong đợi. Hắn quá hiểu người đàn ông tên Úc Thanh Chước này, mỗi khi nghĩ về việc chia tay bảy năm trước là hắn lại không chịu nổi, đến tận mấy năm trở lại đây mới cảm thấy đỡ hơn.
Trong phòng riêng ở bar Úc Thanh Chước hỏi hắn, sợ cái gì.
Nếu Lương Tùng Đình thẳng thắn đối diện với chính mình thì hắn thừa nhận, hắn sợ sẽ rung động với anh thêm lần nữa.
Úc Thanh Chước không biết rằng sau khi anh rời khỏi bữa tiệc, Lộ Bạch Phỉ đã nhân lúc uống rượu khéo léo khuyên nhủ hắn. Chính y cũng từng xa cách mấy năm với bạn đời hiện giờ nên dễ dàng chấp nhận việc này hơn so với những người bạn khác của Lương Tùng Đình, y hỏi hắn có cân nhắc cho Úc Thanh Chước một cơ hội hay không.
Lương Tùng Đình nghe xong thì lập tức lắc đầu, liếc xéo y một cái rồi trêu, cậu đứng về phía nào đấy hả.
Lộ Bạch Phỉ là người rất tinh tường, cũng hiểu Lương Tùng Đình sẽ không vì sự xuất hiện của Úc Thanh Chước mà mềm lòng, vậy nên không nói thêm gì nữa. Bây giờ thứ mà Lương Tùng Đình muốn chỉ là một tình yêu nhẹ nhàng không gánh nặng, y hoàn toàn hiểu được lựa chọn này của hắn.
Một người nổi bật như Úc Thanh Chước với năng khiếu nghệ thuật hơn người, tài sắc vẹn toàn cũng đồng nghĩa với việc sức quyến rũ quá lớn. Khi còn trẻ người ta có thể chìm đắm trong những ảo tưởng về một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ đã hơn ba mươi rồi, cái nhìn về tình yêu cũng đã chẳng như xưa nên Lương Tùng Đình mới lý trí và lạnh nhạt với mối tình đầu như vậy.
Món quà mà Úc Thanh Chước tặng hắn còn chẳng mở ra, sau khi xách về nhà thì ném vào kệ để đồ ở bên dưới TV, đến cả túi bọc ngoài cũng vẫn còn nguyên vẹn. Ấn đá bên trong có giá trị thế nào, được khắc lên chữ gì hắn không hề biết, cũng không muốn biết.
Úc Thanh Chước chờ đợi mấy ngày rồi cũng tự mình hiểu ra được. Từ khi về nước anh vẫn luôn cẩn thận suy nghĩ, cho dù ban đầu khó có thể tiếp nhận những cảm xúc này nhưng theo thời gian sự lạnh nhạt và các chuyện không theo ý muốn ngày càng nhiều, anh cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh hơn.
Theo đuổi cần có tâm lý vững, nhất là với người như người yêu cũ của anh, không thể mơ tưởng là sẽ thành công trong một sớm một chiều.
Sáng sớm thứ sáu, trước khi đi làm anh nhận được tin nhắn của chị gái Úc Tô. Hai chị em họ cách nhau sáu tuổi, bởi vì một số lý do liên quan đến người lớn trong nhà mà trước đây quan hệ giữa họ cực kỳ tệ, là kiểu chỉ cần nhìn mặt sẽ cãi vã. Hai năm gần đây mối quan hệ đã cải thiện không ít, có thể bình tĩnh trò chuyện và ngày nghỉ còn dành chút thời gian để gặp gỡ thăm hỏi.
Úc Tô và người chồng mới kết hôn không lâu đang sinh sống tại Anh để quản lý sản nghiệp của nhà họ Úc ở nơi đó. Cách vài ngày cô sẽ liên lạc với Úc Thanh Chước, hỏi han tình hình của em trai trong nước như thế nào.
Hôm nay Úc Tô gửi tới hai tin nhắn, một tin là câu chào buổi sáng, cái thứ hai là tin nhắn bằng giọng nói. Đầu tiên cô nói về chút việc vặt trong nhà rồi uyển chuyển nhắc đến Lương Tùng Đình với giọng điệu tế nhị.
Trước khi về nước, Úc Thanh Chước từng đến gặp cô rồi thuận miệng lập flag, nói anh sẽ quay lại với Lương Tùng Đình trước sinh nhật của hắn. Úc Tô tính ngày, thấy sinh nhật Lương Tùng Đình đã qua nên muốn hỏi em trai chuyện tình cảm tiến triển thế nào rồi.
(*lập flag: ngôn ngữ mạng, đồng nghĩa với đặt ra mục tiêu)
Úc Thanh Chước không biết trả lời cô ra sao, đến khi anh chen lên được tàu điện ngầm số 4 để tới Thư viện Quốc gia thì mới gửi tin nhắn trả lời Úc Tô giữa đám đông vội vã: Nói chuyện khác đi chị, em vẫn còn một mình.
Gửi xong lại sợ Úc Tô lo lắng nên anh nhắn thêm một chiếc icon “Cầu an ủi”, như vậy không khí sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
Có lẽ giờ này Úc Tô vẫn đang ngủ, sáng sớm ở Bắc Kinh là đêm khuya bên trời Anh, Úc Thanh Chước không nhận được tin nhắn trả lời của cô.
Một tay nắm lấy tay vịn rủ xuống trên trần xe, tay còn lại thì đang cầm di động. Vài phút sau, anh lại mở màn hình tìm kiếm trang web của một cửa hàng hoa gần chỗ làm rồi đặt một bó hoa hồng trắng, ghi chú sẽ nhận hàng vào lúc năm giờ chiều.
Úc Thanh Chước cảm thấy bản thân đã chẳng có gì thì còn lo trước lo sau làm gì nữa. Mặc kệ bước đầu tiên có khó khăn đến đâu thì anh vẫn phải bước.
Anh rất muốn gặp Lương Tùng Đình, mấy ngày nay không lúc nào thôi nghĩ, vậy đi gặp hắn nào.
Hai tuần nay một mình Úc Thanh Chước phải phục chế bản đồ Lăng mộ thời nhà Minh, công việc tiến triển rất thuận lợi. Giờ tan làm của Viện nghiên cứu khá sớm, hơn nữa Úc Thanh Chước còn là trường hợp đặc biệt, không nhất thiết phải làm đủ tám tiếng. Chiều nay anh đã làm xong phần phối và chấm màu, các công đoạn sửa chữa kế tiếp phải tạm gác lại để đợi giấy phơi khô nên Úc Thanh Chước đi tìm Lâm Sùng trò chuyện vài câu, báo cáo tiến độ công việc và lắng nghe chút ý kiến của bà. Sau khi chuyện trò thì không còn việc gì khác, anh quyết định tan làm sớm nửa giờ.
Lần này đến Tạo Nghệ tìm Lương Tùng Đình, Úc Thanh Chước không vòng vo giống như lần trước nữa, anh không gọi điện hẹn trước mà trực tiếp đi đến phía dưới văn phòng.
Trước đó anh đã đi một vòng trong bãi để xe và tìm được chiếc Grand Cherokee mà Lương Tùng Đình hay lái, xe ở đây nghĩa là người cũng chưa tan tầm. Úc Thanh Chước quay lại đứng trước cửa lớn của tòa nhà văn phòng mà công ty hắn thuê, gửi một tin nhắn vào số điện thoại công việc của Lương Tùng Đình.
– Anh Đình, em đang ở dưới Tạo Nghệ. Em muốn được tư vấn vài thứ về thiết kế trang trí, anh có tiện nói chuyện mười phút không?
Úc Thanh Chước gửi tin nhắn xong thì đứng dưới lầu chờ. Tòa nhà văn phòng này không cao, Tạo Nghệ thuê hai khu phía bắc, tầng một là khu văn phòng mở còn tầng hai là phòng họp với một mặt tường lớn làm bằng pha lê, ở giữa là bàn tròn và màn hình chiếu.
Lúc trước chuyện giữa Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình nhiều lần gặp trắc trở, gần như chẳng có gì suôn sẻ, thế nhưng dường như hôm nay anh gặp chút may mắn.
Tin nhắn gửi đi không bao lâu, khi anh vô tình ngẩng đầu lên thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng đứng cạnh cửa sổ tầng hai, người đó cũng đang cúi nhìn xuống dưới lầu.
Ánh mắt Úc Thanh Chước và Lương Tùng Đình chạm nhau.
Anh ngẩn người, lập tức nở nụ cười.
Lúc này Lương Tùng Đình đang họp, cuộc họp sắp kết thúc thì số điện thoại công việc của hắn đột ngột nhận được một tin nhắn.
Hắn không lưu số Úc Thanh Chước nên không biết người nhắn đến là ai, thế nhưng bầu không khí quen thuộc lẫn giữa những từ ngữ này dường như chỉ thuộc về một mình Úc Thanh Chước. Lương Tùng Đình đọc lướt nội dung tin nhắn trên màn hình, nhíu nhíu mày. Cả tuần nay hắn không nhận được tin nhắn nào của Úc Thanh Chước, vốn nghĩ rằng anh đã từ bỏ nhưng hóa ra lại không.
Đứng dậy khỏi ghế da đi đến bên cửa sổ, Lương Tùng Đình muốn nhìn xem Úc Thanh Chước nói đứng dưới lầu là cụ thể ở đâu, không ngờ liền trực tiếp bắt gặp anh đang đứng ngay bên dưới phòng họp.
Úc Thanh Chước đứng dưới trời nóng gần 30°C, ánh chiều tà lúc chạng vạng như phủ lên người anh một lớp viền vàng. Chiếc áo cotton kiểu Trung hơi rộng mặc trên người giúp anh trông càng mảnh khảnh tuấn tú, mang một khí chất không tầm thường.
Lương Tùng Đình nhìn anh trước tiên, sau đó mới nhìn đến bó hồng trắng đang nằm trong tay anh.
Úc Thanh Chước giơ cánh tay không cầm hoa lên vẫy hắn nhưng hai chân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Trông anh rất ngoan ngoãn, như thể nếu Lương Tùng Đình không đồng ý thì anh cũng không dám đi lên.
Hôm nay là một ngày bận rộn của Lương Tùng Đình, thành thật mà nói thì mở họp trước tan tầm không phải là ý hay, ý kiến cả nhóm không thống nhất cũng không bên nào đủ thuyết phục, hắn và hai kiến trúc sư khác vẫn còn đang cân nhắc. Cho nên lúc này nhìn thấy Úc Thanh Chước, Lương Tùng Đình không hơi đâu mà hòa nhã với anh.
Hắn quay về ngồi xuống ghế da, tiếp tục nghe kỹ sư kết cấu của công ty giải thích về cột chống và khả năng chịu lực. Khách hàng lần này của bọn họ là những nhà đầu tư ở tỉnh bên, họ muốn xây dựng một tổ hợp công trình đa chức năng phục vụ cho kế hoạch nông thôn hiện đại hóa, ý tưởng có phần giống với việc tái cấu trúc không gian công cộng ở miền quê. Đây là lĩnh vực Lương Tùng Đình khá am hiểu, năm ngoái anh và đoàn đội được đề cử giải thưởng Kiến trúc sư trẻ triển vọng cũng là nhờ một công trình tương tự.
Khoảng nửa giờ sau cuộc họp mới kết thúc, trong khi mọi người trong nhóm kiệt sức bước ra khỏi phòng họp thì Lương Tùng Đình vẫn còn ngồi lại ở ghế da.
Hắn nhìn màn hình laptop, vừa cầm cốc uống nước vừa loáng thoáng nghe thấy có người nhắc đến một người đàn ông đẹp trai đang đứng ở dưới lầu, cầm hoa hồng không biết là đợi ai.
Điều hòa vẫn thổi trong phòng họp rộng lớn, có một cảm xúc kỳ lạ không biết phải miêu tả thế nào chầm chậm dâng lên trong lòng Lương Tùng Đình. Sau khi đặt cốc xuống, hắn đứng ngồi không yên, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ một lần nữa.
Úc Thanh Chước vẫn còn đứng ở đúng chỗ khi nãy, lần này không ngẩng đầu lên nữa. Anh cúi đầu, hoa vẫn nằm trong tay, có nhân viên tan làm đi qua tò mò nhìn anh cũng không để ý, chỉ thẳng lưng đứng đó.
Lương Tùng Đình không nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này, chỉ cảm thấy không biết có phải do bị phơi nắng lâu mà bó hoa trong tay anh đã không còn lộng lẫy như trước nữa.
Trong vài phút hắn nhìn Úc Thanh Chước vẫn luôn không ngẩng đầu, chiếc gáy trắng mịn của anh như mang theo sự quật cường không thể giải thích được.
Cuối cùng Lương Tùng Đình thở dài, lấy di động ra, nhắn cho dãy số không tên kia câu trả lời chỉ vỏn vẹn ba chữ: Đi lên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất