Chương 25
Tô Hà im lặng một hồi, rồi đột nhiên ‘ha’ lên như vừa nghe được một câu chuyện cười.
Kiều Minh Hạ kiên trì hỏi:
"...Có phải nó đắt lắm không?"
Tim cậu đập rất nhanh, may mắn thay sự lo lắng đã lấn át sự xấu hổ không khóc ra tiếng. Nhưng bề mặt của những đồ kim loại xung quanh sáng bóng có thể phản chiếu ra bóng người, lúc này trong một mảng xanh thâm trầm đang hiện liên đôi mắt đỏ hoe của cậu.
Một lúc lâu sau Tô Hà vẫn không trả lời, khi Kiều Minh Hạ hỏi lại lần nữa, giọng đều run run:
"...Mắc đến cỡ nào?"
Nhích ghế lại gần Kiều Minh Hạ hơn, Tô Hà giơ tay đặt lên mí mắt cậu, bị kích thích sinh lý, đầu ngón tay lập tức ươn ướt. Tô Hà lẳng lặng lau mặt cậu, dấu vết nước mắt trôi cùng bụi bặm trông thật sự không đẹp.
Thấy cậu quá khó chịu, Tô Hà thản nhiên xóa vài số không:
"Không đắt, hơn một tỷ bảy."
Nghe đến con số này, Kiều Minh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, kinh hãi lùi lại, lưng áp vào ghế sô pha, buột miệng thốt ra lời trong lòng:. Tiên Hiệp Hay
"Hơn một tỷ bảy... anh, hay là anh bán em đi"
Tô Hà sửng sốt, sau đó cười thành tiếng.
Anh dang tay ra ôm Kiều Minh Hạ vào lòng, mặc cho nước mắt, bụi bẩn làm bẩn chiếc áo sơ mi và cà vạt đắt tiền của anh. Tô Hà xoa một mớ tóc sau đầu Kiều Minh Hạ, nghĩ: ‘Sao mà dễ thương thế.’
“Bán em được bao nhiêu tiền?”
Tô Hà búng nhẹ vào vành tai Kiều Minh Hạ như đang đùa giỡn
“Ngoan ngoãn học hành đi.”
Kiều Minh Hạ:
"Nhưng... nhưng..."
“Được rồi, chỉ là một chiếc đồng hồ cũ, mất thì thôi. Quan trọng nhất là em không sao.”
Tô Hà nghiêng đầu hôn lên chỗ anh vừa mới búng.
“Hôm nay em không đi học, có biết anh lo lắng như thế nào không? "
Vẻ mặt Kiều Minh Hạ đau khổ, không tin:
"Nhưng thẻ thầy đưa cũng bị lấy mất... Em đọc số điện thoại của thầy, mượn điện thoại bàn của dì bán tạp hóa gọi cho thầy, nhưng thầy không bắt máy..."
Điện thoại, đồng hồ, thẻ, liên lạc không được, vậy là số điện thoại bàn đó là cậu gọi, còn có dáng vẻ chật vật kia.
Có thể là trộm, hoặc cướp vào nhà.
Bé đáng thương, thật là đen đủi.
Tô Hà miễn cưỡng đưa ra kết luận, trong lòng cũng không còn hoảng sợ lo lắng đến như vậy. Nhưng ánh mắt né tránh của Kiều Minh Hạ, Tô Hà bảo cậu nhìn thẳng vào anh, nghĩ một hồi, anh vẫn hôn lên môi Kiều Minh Hạ.
"Xin lỗi, thầy sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa, nhất định sẽ nghe máy."
Nụ hôn của anh là thứ dễ an ủi Kiều Minh Hạ nhất, khi hai đầu lưỡi quấn vào nhau, Kiều Minh Hạ khẽ rên rĩ, cơ thể cậu chống lại lý trí tự nhiên ôm lấy cổ Tô Hà. Cậu dường như run rẩy cả người, nhưng như thể trút được gánh nặng, chỉ muốn thông qua nụ hôn này mà xua đuổi mọi nỗi sợ hãi trước đó ra khỏi tâm trí.
Tô Hà an ủi cậu, hôn một hồi rồi tách ra, sau đó lại dỗ dành vài câu, vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy chữ kia.
Nhưng anh cứ liên tục nói hết lần này đến lần khác, câu ‘mất thì thôi’ dường như đã trở thành câu thần chú, xóa bỏ mọi tiếc nuối về chiếc đồng hồ trong tâm trí anh.
Anh sẽ không nói cho Kiều Minh Hạ biết chiếc đồng hồ đắt tiền như thế nào. Số tiền mới có mười con số đã có thể khiến bạn nhỏ sợ đến khóc không ngừng. So với chiếc đồng hồ bị mất, nước mắt của Kiều Minh Hạ càng khiến Tô Hà cảm thấy áy náy hơn.
So với chiếc đồng hồ mang bên người cách đây bốn năm, bây giờ đối với anh Kiều Minh Hạ còn quý giá hơn.
Nhưng tất nhiên không thể được nói ra những lời này.
Tô Hà không nhắc tới chiếc đồng hồ nữa, dỗ Kiều Minh Hạ uống hộp sữa để bổ sung chút dinh dưỡng, rồi đưa cậu vào phòng tắm rửa sạch bụi bặm.
Đợi Kiều Minh Hạ ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, Tô Hà rời đi.
Anh đứng trong phòng ngủ chính được thiết theo kiểu không gian mở. Đối diện ghế sofa là cái TV dán tường chưa được sử dụng bao nhiêu lần. Cửa sổ sát đất ở phía bên phải bao quanh cảnh quan ban công 270 độ. Bên ngoài là hồ nhân tạo và công viên nước trong tiểu khu, dương liễu rũ xuống bên hồ, phượng tím năm nay đã nở gần hết rồi, nếu không sẽ đẹp hơn.
Tô Hà lặng lẽ đứng một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, trước tiên anh gửi tin nhắn cho quản lý Vương, yêu cầu cô đóng gói tất cả quần áo đã chọn nhưng chưa mua lần trước gửi đến Đường Hồ. Sau đó anh click mở số điện thoại thư ký cá nhân của Tô Thanh, do dự một chút rồi gọi đi.
Mới đổ chuông vài tiếng, giọng nói bên kia đầy kính trọng:
"Cậu hai."
" Bốn năm trước Ninh Viễn đã tặng tôi một chiếc đồng hồ, cô cùng cậu ấy đi mua đó, là kiểu kinh điển của nhãn Villeret.”
Thư ký nói:
"Đúng vậy, cậu hai, ngài Ninh đã lựa chọn rất lâu.”
“Mất rồi.”
Tô Hà bình thản nói, bên đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, anh mới chậm rãi đưa ra yêu cầu:
“Giá cả, kiểu dáng, mã số, cô đều đã biết, tìm lại giúp tôi.”
Thư ký:
"Vâng cậu hai, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Trong lòng Tô Hà cũng không dám chắc chắn, nghe được câu cố gắng hết sức cũng không ép người ta nữa, nhưng không thể không nói:
"Đồng hồ bị một cậu bạn nhỏ tôi thích không cẩn thận làm mất. Nếu điều tra được manh mối gì thì cô nói cho tôi biết, tránh cho trong lòng cậu ấy áy náy, dỗ mãi không được. "
Trong giọng nói của anh mang cảm giác cưng chiều rất khó phát hiện, đầu dây bên kia hơi sững sờ, sau đó thuận thế mà đồng ý.
Cuộc gọi không đầu không đuôi kết thúc, Tô Hà ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cho đến khi màn hình tối xuống, anh mới tiện tay như không để ý ném điện thoại xuống sô pha.
Sau khi lấy lại thì sao?
Cứ để Kiều Minh Hạ quyết định xử lý thế nào đi.
Kiều Minh Hạ tắm lâu đến mức suýt chút nữa Tô Hà đã nghĩ cậu muốn tự dìm chết mình trong phòng tắm, đang nghĩ xem có nên vào xem một chút không, thì Kiều Minh Hạ đã đi ra.
Cậu nhìn đã có tinh thần hơn rất nhiều, khi bước ra ngoài, cậu mặc bộ quần áo mới mà Tô Hà mua cho.
Áo sơ mi trắng phù hợp với thẩm mỹ sạch sẽ của Tô Hà, trên cổ áo có thêu một chút hoa văn, tóc của Kiều Minh Hạ đen mượt, còn vương chút nước, áo sơ mi sẫm màu đi vì dính phải vệt nước. Cậu tiến đến bên cạnh Tô Hà, đang định nói thì nhìn thấy Tô Hà cầm trong tay một tấm ảnh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tô Hà giơ lên:
"Đây là ai?"
Vì về nhà đột ngột, dì Lý, người chịu trách nhiệm nấu ăn, phải từ nơi ở của dì vội chạy đến, họ không quen để người giúp việc ‘trông nhà’ một mình, khi dì bước vào nhà để xe, nhìn thấy đống bài kiểm tra rơi rải rác trên đất, nghĩ rằng do Tô Hà bỏ quên, nên gom lại tất cả đem vào nhà.
Một số bài kiểm tra đã làm xong, một số đã làm được một nửa, Tô Hà lấy tấm hình trong số bài thi ra, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt sắp chết lặng của cô bé nằm trên giường bệnh kia, trái tim không hiểu sao lại giật thót lên.
Dường như anh đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó.
Sau khi so sánh với Kiều Minh Hạ, ngay lập tức hiểu ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu: cô gái này và thật sự rất giống Kiều Minh Hạ, gương mặt vẫn còn khá xinh đẹp, ánh mắt của cô… giống như người sắp chết đang quật cường níu lấy cọng cỏ cứu mạng, như thể không cam lòng, giống Kiều Minh Hạ như hai giọt nước.
"Chị ấy là, là..."
Khuôn mặt Kiều Minh Hạ tái nhợt, đôi môi nứt nẻ liên tục mím lại dần dần đỏ tươi như máu:
"Là chị gái của em, chúng em là chị em sinh đôi."
Tô Hà khẽ nhướng mày, che đi vẻ ngạc nhiên của anh.
Kiều Minh Hạ giấu quá nhiều bí mật, lúc này anh mới tìm được một lối vào nhỏ, đưa người đến ngồi trong môi trường quen thuộc của mình, lắng nghe Kiều Minh Hạ kể cho anh nghe một số chuyện vụn vặt. Cậu che giấu đi một số chuyện, kể cho Tô Hà nghe về cuộc đời ngắn ngủi và buồn bã của "Tư Tư", nhưng cậu không đề cập đến lo liệu hậu sự, chắc là do một mình cậu làm không được.
Cuối cùng, Kiều Minh Hạ hai tay giữ chặt ống quần, hỏi Tô Hà một câu hỏi kỳ lạ.
"Thầy Tô, thầy có biết Liễu Tranh không?"
Vụ án đó đã gây chấn động dư luận ở Tây thành một thời, khi Tô Hà đang ở Mỹ, mơ hồ nghe thấy một nhóm người thân và bạn bè có con học ở trường Tây Thành đề cập. Anh không nghĩ nhiều, càng không nghĩ chuyện này liên quan đến vụ xâm hại tình dục tập thể nghiêm trọng trong khuôn viên trường học.
Kiều Minh Hạ chậm rãi kể lại chuyện của Liễu Tranh, ban đầu cậu định khóa nó tận đáy lòng, đợi đến lúc thích hợp sẽ quên sạch. Nhưng cái chết của Kiều Minh Tư tác động đến cậu, mà Tô Hà đúng lúc bước vào không gian nhỏ kín đáo đó, thả cơn ác mộng thối rữa, hôi hám đó ra ánh sáng lần nữa.
Cậu có thể giãi bày tất cả mọi chuyện với Tô Hà.
“…Em với Liễu Tranh không phải là bạn, nhưng em, em rất sợ.”
Kiều Minh Hạ nói, nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay đặt trên đầu gối của Tô Hà, lập tức lạnh đi.
“Sợ ai?”
Tô Hà hỏi.
Nó bị kích thích bởi cơn sợ hãi của cậu, không phải đau khổ, không có gì phải xấu hổ cả. Kiều Minh Hạ sững sờ, sau đó giơ tay lên lau đi trong vô vọng:
"Rất nhiều người, ngày hôm đó...cái nhóm đó. Bọn chúng trước đây cùng đàn anh lớp mười hai đã làm chuyện xấu với Liễu Tranh, bọn đàn anh đã tốt nghiệp rồi, Liễu Tranh cũng chết rồi, bọn chúng liền bắt đầu... "
‘Nhìn em….Bằng ánh mắt đầy ác ý. ….Em không muốn trở thành Liễu Tranh thứ hai.’
Kiều Minh Hạ không nói những lời này, nhưng không biết tại sao Tô Hà đều hiểu rõ ràng.
Lớp vỏ bảo vệ mà Tô Hà xây dựng cho mình bỗng chốc sụp đổ, vỡ tan tành xuống đất, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc lẫn lộn: hối hận, áy náy, thương cảm, còn có giọng nói không ngừng tự trách mình: ‘Tại sao không biết sớm hơn? Cậu ấy đương nhiên không phải tự nguyện cùng bọn chúng bên nhau...tại sao mày không hỏi?’
‘Sao trường Tây Thành lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, lại còn ở ngay dưới sự giám sát của Tô Thanh?’
‘Những đứa trẻ đó có thể thực sự dựa vào tiền bạc và gia đình muốn làm gì thì làm đó?’
Cổ họng anh bị chặn lại bởi những cảm xúc này, anh ôm lấy Kiều Minh Hạ, tất cả cảm giác đau lòng bắt đầu biến thành cảm giác thật sự, lướt qua tay chân, làm anh chỉ có thể ôm cậu bạn nhỏ vào lòng chặt hơn.
“Không sao rồi.”
Tô Hà không nói mấy câu vô nghĩa như là “Anh không giống như bọn chúng” này nọ
“Ngoan, em hãy tin anh. Sau này tất cả những người em không thích trong trường đều sẽ yên lặng, không ai dám bắt nạt em, anh bảo đảm... cố gắng học cho xong, thi vào một trường em thích, về sau mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
"Sau đó thì sao? Thầy không cần em nữa sao?"
Kiều Minh Hạ vùi đầu vào trong lòng ngực anh.
Câu nói này xuyên qua lồng ngực run lên.
Nếu em ngoan một chút, nghe lời một chút, anh sẽ thích em thêm vài ngày nữa.
Lời hứa như đùa giỡn của anh với Kiều Minh Hạ bây giờ đã trở thành xiềng xích trói buộc Tô Hà, anh không xứng với cái từ “trăng hoa đa tình”, rất muốn giải thích không phải như thế, lại không biết bắt đầu từ đâu.
May mắn thay, Kiều Minh Hạ nhanh chóng ngẩng đầu từ trong lòng anh, khóe mắt hơi nhếch lên cong thành hình trăng khuyết.
"Thầy nói với em có được không?"
"...Cái gì?"
“Em phải làm thế nào để thầy không chỉ thích em có mấy ngày?”
Sau khi Kiều Minh Hạ nói xong, một nụ hôn rực lửa lập tức rơi trên trán cậu.
Ngoại trừ chào tạm biệt, Tô Hà rất hiếm khi hôn nơi này của cậu, mang theo an ủi và thương yêu, so với hôn môi hay liếm láp thân mật càng khiến cậu ảo tưởng được yêu, không kìm được mũi chua xót.
Tô Hà cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt giống như lúc anh châm thuốc trên ban công.
Nhưng không biết vì không đeo kính, hay là mối quan hệ của họ xảy ra một số thay đổi nào đó mà người khác vẫn chưa phát hiện được, con ngươi màu nâu nhạt vô cùng lạnh lùng của Tô Hà khẽ nhúc nhích, có chút hơi nước xuất hiện rồi biến mất.
"Em không cần phải làm gì cả, cứ như vậy."
“Không chỉ vài ngày, những lúc em cần anh, anh đều sẽ thích em.”
Kiều Minh Hạ kiên trì hỏi:
"...Có phải nó đắt lắm không?"
Tim cậu đập rất nhanh, may mắn thay sự lo lắng đã lấn át sự xấu hổ không khóc ra tiếng. Nhưng bề mặt của những đồ kim loại xung quanh sáng bóng có thể phản chiếu ra bóng người, lúc này trong một mảng xanh thâm trầm đang hiện liên đôi mắt đỏ hoe của cậu.
Một lúc lâu sau Tô Hà vẫn không trả lời, khi Kiều Minh Hạ hỏi lại lần nữa, giọng đều run run:
"...Mắc đến cỡ nào?"
Nhích ghế lại gần Kiều Minh Hạ hơn, Tô Hà giơ tay đặt lên mí mắt cậu, bị kích thích sinh lý, đầu ngón tay lập tức ươn ướt. Tô Hà lẳng lặng lau mặt cậu, dấu vết nước mắt trôi cùng bụi bặm trông thật sự không đẹp.
Thấy cậu quá khó chịu, Tô Hà thản nhiên xóa vài số không:
"Không đắt, hơn một tỷ bảy."
Nghe đến con số này, Kiều Minh Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, kinh hãi lùi lại, lưng áp vào ghế sô pha, buột miệng thốt ra lời trong lòng:. Tiên Hiệp Hay
"Hơn một tỷ bảy... anh, hay là anh bán em đi"
Tô Hà sửng sốt, sau đó cười thành tiếng.
Anh dang tay ra ôm Kiều Minh Hạ vào lòng, mặc cho nước mắt, bụi bẩn làm bẩn chiếc áo sơ mi và cà vạt đắt tiền của anh. Tô Hà xoa một mớ tóc sau đầu Kiều Minh Hạ, nghĩ: ‘Sao mà dễ thương thế.’
“Bán em được bao nhiêu tiền?”
Tô Hà búng nhẹ vào vành tai Kiều Minh Hạ như đang đùa giỡn
“Ngoan ngoãn học hành đi.”
Kiều Minh Hạ:
"Nhưng... nhưng..."
“Được rồi, chỉ là một chiếc đồng hồ cũ, mất thì thôi. Quan trọng nhất là em không sao.”
Tô Hà nghiêng đầu hôn lên chỗ anh vừa mới búng.
“Hôm nay em không đi học, có biết anh lo lắng như thế nào không? "
Vẻ mặt Kiều Minh Hạ đau khổ, không tin:
"Nhưng thẻ thầy đưa cũng bị lấy mất... Em đọc số điện thoại của thầy, mượn điện thoại bàn của dì bán tạp hóa gọi cho thầy, nhưng thầy không bắt máy..."
Điện thoại, đồng hồ, thẻ, liên lạc không được, vậy là số điện thoại bàn đó là cậu gọi, còn có dáng vẻ chật vật kia.
Có thể là trộm, hoặc cướp vào nhà.
Bé đáng thương, thật là đen đủi.
Tô Hà miễn cưỡng đưa ra kết luận, trong lòng cũng không còn hoảng sợ lo lắng đến như vậy. Nhưng ánh mắt né tránh của Kiều Minh Hạ, Tô Hà bảo cậu nhìn thẳng vào anh, nghĩ một hồi, anh vẫn hôn lên môi Kiều Minh Hạ.
"Xin lỗi, thầy sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa, nhất định sẽ nghe máy."
Nụ hôn của anh là thứ dễ an ủi Kiều Minh Hạ nhất, khi hai đầu lưỡi quấn vào nhau, Kiều Minh Hạ khẽ rên rĩ, cơ thể cậu chống lại lý trí tự nhiên ôm lấy cổ Tô Hà. Cậu dường như run rẩy cả người, nhưng như thể trút được gánh nặng, chỉ muốn thông qua nụ hôn này mà xua đuổi mọi nỗi sợ hãi trước đó ra khỏi tâm trí.
Tô Hà an ủi cậu, hôn một hồi rồi tách ra, sau đó lại dỗ dành vài câu, vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy chữ kia.
Nhưng anh cứ liên tục nói hết lần này đến lần khác, câu ‘mất thì thôi’ dường như đã trở thành câu thần chú, xóa bỏ mọi tiếc nuối về chiếc đồng hồ trong tâm trí anh.
Anh sẽ không nói cho Kiều Minh Hạ biết chiếc đồng hồ đắt tiền như thế nào. Số tiền mới có mười con số đã có thể khiến bạn nhỏ sợ đến khóc không ngừng. So với chiếc đồng hồ bị mất, nước mắt của Kiều Minh Hạ càng khiến Tô Hà cảm thấy áy náy hơn.
So với chiếc đồng hồ mang bên người cách đây bốn năm, bây giờ đối với anh Kiều Minh Hạ còn quý giá hơn.
Nhưng tất nhiên không thể được nói ra những lời này.
Tô Hà không nhắc tới chiếc đồng hồ nữa, dỗ Kiều Minh Hạ uống hộp sữa để bổ sung chút dinh dưỡng, rồi đưa cậu vào phòng tắm rửa sạch bụi bặm.
Đợi Kiều Minh Hạ ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, Tô Hà rời đi.
Anh đứng trong phòng ngủ chính được thiết theo kiểu không gian mở. Đối diện ghế sofa là cái TV dán tường chưa được sử dụng bao nhiêu lần. Cửa sổ sát đất ở phía bên phải bao quanh cảnh quan ban công 270 độ. Bên ngoài là hồ nhân tạo và công viên nước trong tiểu khu, dương liễu rũ xuống bên hồ, phượng tím năm nay đã nở gần hết rồi, nếu không sẽ đẹp hơn.
Tô Hà lặng lẽ đứng một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, trước tiên anh gửi tin nhắn cho quản lý Vương, yêu cầu cô đóng gói tất cả quần áo đã chọn nhưng chưa mua lần trước gửi đến Đường Hồ. Sau đó anh click mở số điện thoại thư ký cá nhân của Tô Thanh, do dự một chút rồi gọi đi.
Mới đổ chuông vài tiếng, giọng nói bên kia đầy kính trọng:
"Cậu hai."
" Bốn năm trước Ninh Viễn đã tặng tôi một chiếc đồng hồ, cô cùng cậu ấy đi mua đó, là kiểu kinh điển của nhãn Villeret.”
Thư ký nói:
"Đúng vậy, cậu hai, ngài Ninh đã lựa chọn rất lâu.”
“Mất rồi.”
Tô Hà bình thản nói, bên đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, anh mới chậm rãi đưa ra yêu cầu:
“Giá cả, kiểu dáng, mã số, cô đều đã biết, tìm lại giúp tôi.”
Thư ký:
"Vâng cậu hai, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Trong lòng Tô Hà cũng không dám chắc chắn, nghe được câu cố gắng hết sức cũng không ép người ta nữa, nhưng không thể không nói:
"Đồng hồ bị một cậu bạn nhỏ tôi thích không cẩn thận làm mất. Nếu điều tra được manh mối gì thì cô nói cho tôi biết, tránh cho trong lòng cậu ấy áy náy, dỗ mãi không được. "
Trong giọng nói của anh mang cảm giác cưng chiều rất khó phát hiện, đầu dây bên kia hơi sững sờ, sau đó thuận thế mà đồng ý.
Cuộc gọi không đầu không đuôi kết thúc, Tô Hà ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cho đến khi màn hình tối xuống, anh mới tiện tay như không để ý ném điện thoại xuống sô pha.
Sau khi lấy lại thì sao?
Cứ để Kiều Minh Hạ quyết định xử lý thế nào đi.
Kiều Minh Hạ tắm lâu đến mức suýt chút nữa Tô Hà đã nghĩ cậu muốn tự dìm chết mình trong phòng tắm, đang nghĩ xem có nên vào xem một chút không, thì Kiều Minh Hạ đã đi ra.
Cậu nhìn đã có tinh thần hơn rất nhiều, khi bước ra ngoài, cậu mặc bộ quần áo mới mà Tô Hà mua cho.
Áo sơ mi trắng phù hợp với thẩm mỹ sạch sẽ của Tô Hà, trên cổ áo có thêu một chút hoa văn, tóc của Kiều Minh Hạ đen mượt, còn vương chút nước, áo sơ mi sẫm màu đi vì dính phải vệt nước. Cậu tiến đến bên cạnh Tô Hà, đang định nói thì nhìn thấy Tô Hà cầm trong tay một tấm ảnh, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tô Hà giơ lên:
"Đây là ai?"
Vì về nhà đột ngột, dì Lý, người chịu trách nhiệm nấu ăn, phải từ nơi ở của dì vội chạy đến, họ không quen để người giúp việc ‘trông nhà’ một mình, khi dì bước vào nhà để xe, nhìn thấy đống bài kiểm tra rơi rải rác trên đất, nghĩ rằng do Tô Hà bỏ quên, nên gom lại tất cả đem vào nhà.
Một số bài kiểm tra đã làm xong, một số đã làm được một nửa, Tô Hà lấy tấm hình trong số bài thi ra, sau đó khi nhìn thấy ánh mắt sắp chết lặng của cô bé nằm trên giường bệnh kia, trái tim không hiểu sao lại giật thót lên.
Dường như anh đã nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó.
Sau khi so sánh với Kiều Minh Hạ, ngay lập tức hiểu ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu: cô gái này và thật sự rất giống Kiều Minh Hạ, gương mặt vẫn còn khá xinh đẹp, ánh mắt của cô… giống như người sắp chết đang quật cường níu lấy cọng cỏ cứu mạng, như thể không cam lòng, giống Kiều Minh Hạ như hai giọt nước.
"Chị ấy là, là..."
Khuôn mặt Kiều Minh Hạ tái nhợt, đôi môi nứt nẻ liên tục mím lại dần dần đỏ tươi như máu:
"Là chị gái của em, chúng em là chị em sinh đôi."
Tô Hà khẽ nhướng mày, che đi vẻ ngạc nhiên của anh.
Kiều Minh Hạ giấu quá nhiều bí mật, lúc này anh mới tìm được một lối vào nhỏ, đưa người đến ngồi trong môi trường quen thuộc của mình, lắng nghe Kiều Minh Hạ kể cho anh nghe một số chuyện vụn vặt. Cậu che giấu đi một số chuyện, kể cho Tô Hà nghe về cuộc đời ngắn ngủi và buồn bã của "Tư Tư", nhưng cậu không đề cập đến lo liệu hậu sự, chắc là do một mình cậu làm không được.
Cuối cùng, Kiều Minh Hạ hai tay giữ chặt ống quần, hỏi Tô Hà một câu hỏi kỳ lạ.
"Thầy Tô, thầy có biết Liễu Tranh không?"
Vụ án đó đã gây chấn động dư luận ở Tây thành một thời, khi Tô Hà đang ở Mỹ, mơ hồ nghe thấy một nhóm người thân và bạn bè có con học ở trường Tây Thành đề cập. Anh không nghĩ nhiều, càng không nghĩ chuyện này liên quan đến vụ xâm hại tình dục tập thể nghiêm trọng trong khuôn viên trường học.
Kiều Minh Hạ chậm rãi kể lại chuyện của Liễu Tranh, ban đầu cậu định khóa nó tận đáy lòng, đợi đến lúc thích hợp sẽ quên sạch. Nhưng cái chết của Kiều Minh Tư tác động đến cậu, mà Tô Hà đúng lúc bước vào không gian nhỏ kín đáo đó, thả cơn ác mộng thối rữa, hôi hám đó ra ánh sáng lần nữa.
Cậu có thể giãi bày tất cả mọi chuyện với Tô Hà.
“…Em với Liễu Tranh không phải là bạn, nhưng em, em rất sợ.”
Kiều Minh Hạ nói, nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay đặt trên đầu gối của Tô Hà, lập tức lạnh đi.
“Sợ ai?”
Tô Hà hỏi.
Nó bị kích thích bởi cơn sợ hãi của cậu, không phải đau khổ, không có gì phải xấu hổ cả. Kiều Minh Hạ sững sờ, sau đó giơ tay lên lau đi trong vô vọng:
"Rất nhiều người, ngày hôm đó...cái nhóm đó. Bọn chúng trước đây cùng đàn anh lớp mười hai đã làm chuyện xấu với Liễu Tranh, bọn đàn anh đã tốt nghiệp rồi, Liễu Tranh cũng chết rồi, bọn chúng liền bắt đầu... "
‘Nhìn em….Bằng ánh mắt đầy ác ý. ….Em không muốn trở thành Liễu Tranh thứ hai.’
Kiều Minh Hạ không nói những lời này, nhưng không biết tại sao Tô Hà đều hiểu rõ ràng.
Lớp vỏ bảo vệ mà Tô Hà xây dựng cho mình bỗng chốc sụp đổ, vỡ tan tành xuống đất, trong lòng nhất thời có nhiều cảm xúc lẫn lộn: hối hận, áy náy, thương cảm, còn có giọng nói không ngừng tự trách mình: ‘Tại sao không biết sớm hơn? Cậu ấy đương nhiên không phải tự nguyện cùng bọn chúng bên nhau...tại sao mày không hỏi?’
‘Sao trường Tây Thành lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, lại còn ở ngay dưới sự giám sát của Tô Thanh?’
‘Những đứa trẻ đó có thể thực sự dựa vào tiền bạc và gia đình muốn làm gì thì làm đó?’
Cổ họng anh bị chặn lại bởi những cảm xúc này, anh ôm lấy Kiều Minh Hạ, tất cả cảm giác đau lòng bắt đầu biến thành cảm giác thật sự, lướt qua tay chân, làm anh chỉ có thể ôm cậu bạn nhỏ vào lòng chặt hơn.
“Không sao rồi.”
Tô Hà không nói mấy câu vô nghĩa như là “Anh không giống như bọn chúng” này nọ
“Ngoan, em hãy tin anh. Sau này tất cả những người em không thích trong trường đều sẽ yên lặng, không ai dám bắt nạt em, anh bảo đảm... cố gắng học cho xong, thi vào một trường em thích, về sau mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
"Sau đó thì sao? Thầy không cần em nữa sao?"
Kiều Minh Hạ vùi đầu vào trong lòng ngực anh.
Câu nói này xuyên qua lồng ngực run lên.
Nếu em ngoan một chút, nghe lời một chút, anh sẽ thích em thêm vài ngày nữa.
Lời hứa như đùa giỡn của anh với Kiều Minh Hạ bây giờ đã trở thành xiềng xích trói buộc Tô Hà, anh không xứng với cái từ “trăng hoa đa tình”, rất muốn giải thích không phải như thế, lại không biết bắt đầu từ đâu.
May mắn thay, Kiều Minh Hạ nhanh chóng ngẩng đầu từ trong lòng anh, khóe mắt hơi nhếch lên cong thành hình trăng khuyết.
"Thầy nói với em có được không?"
"...Cái gì?"
“Em phải làm thế nào để thầy không chỉ thích em có mấy ngày?”
Sau khi Kiều Minh Hạ nói xong, một nụ hôn rực lửa lập tức rơi trên trán cậu.
Ngoại trừ chào tạm biệt, Tô Hà rất hiếm khi hôn nơi này của cậu, mang theo an ủi và thương yêu, so với hôn môi hay liếm láp thân mật càng khiến cậu ảo tưởng được yêu, không kìm được mũi chua xót.
Tô Hà cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt giống như lúc anh châm thuốc trên ban công.
Nhưng không biết vì không đeo kính, hay là mối quan hệ của họ xảy ra một số thay đổi nào đó mà người khác vẫn chưa phát hiện được, con ngươi màu nâu nhạt vô cùng lạnh lùng của Tô Hà khẽ nhúc nhích, có chút hơi nước xuất hiện rồi biến mất.
"Em không cần phải làm gì cả, cứ như vậy."
“Không chỉ vài ngày, những lúc em cần anh, anh đều sẽ thích em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất