Chương 30
Đây là câu nói rất bất ngờ, tự nhiên đến, làm Kiều Minh Hạ đột nhiên choáng váng đầu.
Ngoại trừ trên giường, cậu không nói “thích” và “yêu” với Tô Hà được mấy lần cả, nói cho anh biết chuyện chuyện Phương Bình Bình nghiện ma túy, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hai người bọn họ sẽ mỗi người một hướng, bản thân cậu cũng lại vật lộn trong đống bùn lầy rồi.
Sau đó Tô Hà nói: "Chúng ta ở bên nhau được không?"
Vành mắt Kiều Minh Hạ đỏ hoe, cố gắng nhịn không cho những giọt nước mắt rơi xuống, tất cả những gì cậu cần làm là gật đầu,nhưng rất lâu sau cậu vẫn không có phản ứng gì.
Tô Hà không vội, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Minh Hạ. Anh cũng không nói gì cả, cả căn hộ chỉ phát ra tiếng động nhẹ từ máy lọc không khí trong góc, thêm vào đó là hơi thở của hai người quấn vào nhau, Tô Hà cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt cậu. Có lẽ anh tưởng cậu không muốn, lại dịu dàng nói
"Anh biết điều này rất đột ngột với em. Sự khác biệt giữa 'ở cùng nhau' và 'ở bên nhau' là rất lớn. Có lẽ tâm lý rất khó có thể tiếp thu. Nếu như em thực sự không muốn, ít nhất hãy đón Tết cùng anh trước đã— "
“Không, không phải là không muốn Kiều Minh Hạ run rẩy nói, bàn tay chạm vào má, cảm giác hai má nóng bừng: “Em không ngờ tới.”
"Không ngờ tới?"
Kiều Minh Hạ gật gật đầu: "Thầy có thể thích em một chút là em đã mãn nguyện rồi... thật sự không nghĩ tới."
Có thể có một người không chê cậu là cậu đã vui lắm rồi.
Được thích là một chuyện vượt ngoài dự đoán của cậu.
Còn về được yêu, từ trước đến nay Kiều Minh Hạ cũng chỉ ao ước có được thôi chứ cũng không bao giờ cưỡng cầu quá mức.
"Em muốn nghe lý do gì? Vì thấy em tội nghiệp, hay là thương hai em?" Tô Hà dùng khăn giấy lau mi mắt cậu, vành mắt rất đỏ: "Nếu là mấy thứ đó, thật đáng tiếc, không phải thế. Anh yêu đương chứ không phải làm từ thiện, cũng chưa từng nghĩ sẽ đầu tư cái gì, chưa từng mong đợi sẽ được báo đáp cái gì hết."
"Vâng..." Kiều Minh Hạ khóe miệng co rút lại: "Em đã làm cho anh lỗ vốn, hao tổn rất nhiều."
“Không có chuyện đó.” Tô Hà nói: “Đột nhiên muốn ở bên em như thế này, đầu tiên là vì anh rất thích em, rất thoải mái khi ở cùng em. Còn nữa, em năm nay mới có 18 tuổi, có chút áp lực... nếu như có anh chia sẻ cùng em, em sẽ không vất vả như thế, em có thể làm những điều em thích."
“Em không thích bất cứ điều gì hết.” Kiều Minh Hạ nói, cẩn thận cho anh thấy khoảng trống sâu nhất trong trái tim mình.
Hai mắt Tô Hà lóe lên, ôn nhu nói: "Còn rất nhiều thời gian, sau này từ từ tìm kiếm."
Tô Hà có tinh thần trách nhiệm với cậu, cho dù đây không phải là vai trò mà Tô Hà cần phải đảm nhiệm
“Bây giờ em chỉ cần trả lời, ở bên nhau, hay là không thôi.” Tô Hà lộ ra vẻ mặt mong đợi: “Chắc là em sẽ không từ chối, sau đó làm cho anh khó xử đấy chứ?”
Kiều Minh Hạ im lặng một lúc lâu, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, vò nát khăn giấy trong tay và hỏi: "Có thể không?"
“Cái gì mà có thể hay không, anh đang hỏi ý kiến của em mà.” Tô Hà lắc lắc vai cậu, lắc lắc để cho cậu hồi thần: “Cục cưng em có nghe anh nói không?”
Kiều Minh Hạ nín khóc bật cười: "Em cảm thấy thật không thể tin được!"
Có lẽ khi một chú mèo hoang được nhặt về cũng sẽ có tâm trạng như thế này.
Đầu tiên là không thể tin được, sau đó mới ngoan ngoãn làm ổ trong sự hạnh phúc bàng hoàng vì được chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ, ổ ngủ ấm áp và một đống đồ ăn thức uống đầy đủ trong ổ. Chờ một vài ngày sẽ quen hơn, được vuốt ve, được sống yên ổn một đoạn thời gian mới từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu thân thiết quấn quít với chủ nhân.
Cậu và Tô Hà ngay từ lúc bắt đầu đúng là có hơi thô lỗ, chờ đến khi phát hiện ra Kiều Minh Hạ khác với tất cả những người khác, Tô Hà đã dùng sự tỉ mỉ của anh bện ra một tấm lưới, vắt trong những giấc mơ tuyệt đẹp kia, chờ chính cậu tự đâm đầu vào.
Nhưng đợi một lúc lâu, Kiều Minh Hạ vẫn sợ tới sợ lui mà không chịu tiến thêm một bước.
Vì vậy, anh phải bỏ cái ý tưởng chờ đợi để bắt mèo con đi, nhìn chằm chằm vào cậu một cách nghiêm túc, cho cậu cảm giác an toàn, và cho cậu tất cả tình yêu mà cậu cần và mơ ước.
Đây không phải là tình yêu thuần túy, nhưng tình yêu có thể bao gồm nhiều loại.
Tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ bé trong đó.
Kiều Minh Hạ được Tô Hà ôm lấy, cuối cùng cũng không khóc nữa. Nước mắt thực sự sẽ phá hỏng bầu không khí khi hạnh phúc. Tô Hà thích nhìn cậu cười, Kiều Minh Hạ sẽ làm cho anh mãn nguyện.
Từ nhỏ cậu đã quen sống một mình, không nghĩ bản thân có chỗ nào tốt, cứ lo lo sợ sợ mà sống, ước mơ lớn nhất của cậu là thi đỗ đại học xong sẽ rời thành phố này. Không ngờ lại gặp Tô Hà vào cuối năm mười bảy tuổi, còn tưởng rằng sẽ chẳng khác gì với lúc trước, cũng chỉ là một cơn ác mộng đổi nhân vật nhưng không đổi nội dung, ai ngờ khi tỉnh mộng, Tô Hà lại nói thích cậu.
“Được, ở bên nhau.” Kiều Minh Hạ bị Tô Hà nhéo nhéo mặt, đồng ý với anh.
Tô Hà cúi đầu hôn lên mắt cậu: "Bé ngoan."
Kiều Minh Hạ định nói gì đó để trả lời anh, nhưng màn hình điện thoại di động lại sáng lên, đó là tin nhắn từ WeChat - vì còn có mối quan hệ giữa mọi người, Kiều Minh Hạ đã đổi thẻ chứ không đổi tài khoản WeChat.
"Ngày mai cậu có việc gì không?"
"Gặp nhau chút đi."
Người gửi tin nhắn là Dương Dịch Lạc.
Vào ngày cuối cùng trước năm mới, Kiều Minh Hạ từ căn hộ của Tô Hà về trường Tây Thành.
Một số học sinh lớp A7 có nhà gần trường đang tự học trong lớp, trong dãy phòng học bên cạnh, một lớp mười một đang lên kế hoạch họp lớp vào buổi tối. Các bạn mà gia đình có chút quan hệ với trường đã mượn phòng học, một nơi vốn rất nghiêm túc, bây giờ lại trở thành nơi cho những nam nữ sinh 17, 18 tuổi quậy phá, hú hét ầm ĩ.
Chỉ cách nhau một khoảng ngắn nhưng hoàn cảnh lại khác nhau, làm cho Kiều Minh Hạ thấy cảm khái.
Tô Hà đưa điện thoại cho Kiều Minh Hạ, chỉ về hướng văn phòng: "Đúng lúc anh đến văn phòng để chấm bài kiểm tra cho bọn em, chừng nào xong thì em đến tìm anh."
“A… được.” Kiều Minh Hạ gật gật đầu.
Tô Hà hỏi: "Một mình em đi gặp cậu ta, có chắc là không cần anh đi cùng không?"
Kiều Minh Hạ chớp mắt, thể hiện rõ thật ra cậu vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Có lẽ cậu ta sẽ không làm gì đâu."
Ngày cuối cùng của tháng mười hai là một ngày nhiều mây, tầng mây chồng lên nhau, không thể nhìn thấy mặt trời. Dương Dịch Lạc hẹn cậu trên sân thượng của một dãy phòng học, Kiều Minh Hạ đứng trước cửa cầu thang một chút, sau đó bước vào.
Để tránh tình trạng học sinh sẩy chân, lan can trên sân thượng dãy phòng học cao gần một mét sáu, mấy học sinh thấp có khi còn không thể lộ mắt ra ngoài được, bị vây rất kín. Bên cạnh cầu thang là cánh cửa sắt vẫn luôn bị khóa chặt, hiện tại lại khép hờ, chìa khóa được cắm vào ổ khóa treo ở một bên, cho thấy Dương Dịch Lạc đã đến.
Khi Kiều Minh Hạ bước qua ngưỡng cửa, Dương Dịch Lạc đang châm một điếu thuốc.
Cậu ta nhìn qua, suýt thì tự làm mình bỏng tay.
Kiều Minh Hạ cúi đầu kéo kéo nếp nhăn trên quần áo, nuốt xuống câu "tại sao cậu lại hút thuốc?"
Cho dù từ trước đến giờ thường hay chơi bời cùng bọn Châu Húc thì Dương Dịch Lạc cũng nhất quyết không hút thuốc, uống rượu. Điều này làm cậu ta đôi khi trông giống như một người nghiêm túc. Lần trước nhắc tới chuyện hút thuốc, Dương Dịch Lạc cười cười, nói: “Nó còn không làm tôi nghiện bằng cậu.” Kiều Minh Hạ mơ hồ cảm thấy cậu ta đang thầm ám chỉ điều gì, nên chuyển sang đề tài khác.
Giờ đây, Dương Dịch Lạc lúng ta lúng túng cầm điếu thuốc, châm lửa rồi cũng không hút, mới đặt lên môi đã bị sặc khói. Cậu ta dứt khoác dụi điếu thuôc lên mái ngói, rồi quăng sang một bên.
Kiều Minh Hạ giữ khoảng cách khoảng năm bước chân với cậu ta: "Có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì thì không được tìm cậu sao?” Dương Dịch Lạc nói lớn hơn: “Ngày nào cậu cũng chỉ biết đi cùng thầy Tô, đã rất lâu rồi không để ý đến tôi rồi đấy!”
Cậu ta ăn nói hùng hồn đến thế, Kiều Minh Hạ sửng sốt: "Tôi, tôi tại sao phải..."
"Không phải cậu thích tôi sao? Sao cậu lại không quan tâm đến tôi một chút nào vậy?"
Kiều Minh Hạ: "Là cậu—"
“Mấy chuyện đó thì thôi đi, nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi, lúc trước tôi đã nói rồi, có phải cậu cũng quên rồi không?” Dương Dịch Lạc ngắt lời cậu, tiến lại gần vài bước: “Hạ Hạ, lần trước tôi thật sự không đùa với cậu, để tôi làm bạn trai của cậu, chuyện của cậu và Tô Hà tôi không để ý, cậu và tôi ở bên nhau đi— "
Nói thật đơn giản dễ dàng, cậu ta không để ý.
Những lời này nghe không khách sáo, nhưng để nói ra, Dương Dịch Lạc đã buông xuống rất nhiều chuyện.
Cậu ta đã phải bị Châu Húc xem thường trong gần nửa học kỳ qua, cậu ta còn cố gắng đối xử hết lòng với Kiều Minh Hạ trong sự khinh thường dè bỉu đó, có tiến có lùi, không bao giờ vượt quá quy tắc. Chỉ cần Kiều Minh Hạ không đồng ý, thậm chí cậu ta sẽ không tùy tiện nắm tay, tặng rất nhiều đồ, không biết Kiều Minh Hạ có thích hay không nhưng vẫn đặt trên bàn của cậu.
Dương Dịch Lạc biết rằng cậu ta đã rất quá đáng với Kiều Minh Hạ, nghĩ rằng, nếu Kiều Minh Hạ đồng ý, cậu ta sẽ xin lỗi.
Kiều Minh Hạ mím môi, ngẩng đầu lên nhìn vào Dương Dịch Lạc.
Đây thực sự là một thiếu niên đẹp trai, liều lĩnh và kiêu ngạo. Tiếc là cậu ta lại không biết biểu đạt sự yêu thích đơn thuần đó như thế nào, vẫn dừng ở mức dùng hành động ngây thơ như bắt nạt người khác rồi tự dỗ dành, cậu ta đã quen được chiều chuộng rồi, mong đối phương đặt mình lên hàng đầu.
Nếu hoàn cảnh gia đình của Kiều Minh Hạ tương tự như gia đình cậu ta, gặp nhau ở trường, không có một khởi đầu với quá nhiều khác biệt và thô lỗ, có lẽ hai người họ cũng có thể từ mối tình đầu trở thành dài lâu.
Thật đáng tiếc khi họ gặp nhau Dương Dịch Lạc đã phạm sai lầm.
Kiều Minh Hạ cũng chưa từng muốn Dương Dịch Lạc thích cậu.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của Dương Dịch Lạc, Kiều Minh Hạ lại lùi lại một bước.
Cậu không nói gì hết, nhưng hành động này cũng đủ khiến Dương Dịch Lạc đau nhói.
Cậu ta nắm lấy cổ tay Kiều Minh Hạ, không tin nói: "Trước đây tôi có sai lầm, nhưng bây giờ tôi còn chưa đủ tốt với cậu sao? Cậu để ý cái gì, chuyện trong con hẻm đó? Đấy là lỗi của tôi, tôi không nên cưỡng ép cậu... Là tiền sao? Mẹ cậu là cái hố sâu không đáy, cậu không tự hiểu được sao? Không cho cậu, bởi vì căn bản không thay đổi được gì hết—"
“Cậu đừng nói nữa.” Kiều Minh Hạ kháng cự đẩy cậu ta ra. Truyện Võng Du
"Có phải cậu ghét tôi? Hay là vẫn trách tôi?" Dương Dịch Lạc buông tay, ánh mắt lập tức tối xuống, môi mấp máy, khó khăn hỏi: "Vậy tôi xin lỗi cậu được không?"
"... Không cần." Kiều Minh Hạ xoa xoa cổ tay bị cậu ta nắm lấy, ngước đầu nhìn thẳng vào Dương Dịch Lạc: "Không cần xin lỗi."
Dương Dịch Lạc dường như tìm thấy một tia hy vọng.
Nhưng Kiều Minh Hạ lại trầm giọng nói: "Tôi không cần quà của cậu. Hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi... cũng không muốn làm cho cậu không vui. Coi như là chưng ta, chúng ta hòa nhau, được không?"
“Hòa nhau?!” Dương Dịch Lạc khó tin mà muốn kéo cậu, sau đó đột nhiên như tự mình tỉnh ngộ ra điều gì, thu tay lại: “Tại sao lại hòa? Tôi không muốn… cậu cho tôi cơ hội bù đắp không được sao?"
"Dương Dịch Lạc" Kiều Minh Hạ rất mệt mỏi: "Cậu tha cho tôi đi."
Đột nhiên, có một cơn gió lớn, tầng mây dày đặc bị gió thổi tách khỏi nhau, lộ ra một khoảng trời xanh chói lọi.
Ở phía trước, Dương Dịch Lạc dùng lòng bàn tay ấn vào một bên mắt, như thể có bụi bay vào. Cậu ta hiếm khi mà cúi đầu xuống, hiện tại cổ rủ xuống, tựa hồ không chịu nổi nửa chữ, không ngờ lại trông có chút tủi thân.
Không phải cậu ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng xa vời cũng sẽ không muốn buông bỏ.
“Tôi thực sự không có ý đó.” Kiều Minh Hạ nói, và lùi lại một bước, lấy hết can đảm, thì thầm nhẹ nhàng như khuyên nhủ khi nói với Dương Dịch Lạc: “Cậu đừng đến tìm tôi nữa, còn một học kỳ... trước đây nghe nói cậu muốn ra nước ngoài, vậy thì chăm chỉ học tập đi... cậu khác với bọn Châu Húc.”
“Khác con khỉ khô, cậu đừng an ủi tôi nữa.” Dương Dịch Lạc bỏ tay xuống, bật cười, nhưng mắt mũi đỏ bừng vì đau xót.
Cuối cùng cậu ta cũng thể hiện ra lòng bao dung không phù hợp với tuổi tác, cái tuổi mười bảy thường hay thích tính toán chi li nhất, vào buổi chiều đầy mây này, cuối cùng cũng đã dần biến mất trên con đường mà cậu từng đi qua.
“Hôm qua, tôi tìm Bùi Gia Ngôn mượn vở tóm tắt.” Dương Dịch Lạc nói, đút hai tay vào túi quần, dựa nghiêng trên sân thượng vờ như không quan tâm, nhưng vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng: “Nếu như cậu đã không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì tự đi mà tìm cậu ta mượn."
“Ồ… cảm ơn.” Kiều Minh Hạ ngại ngùng nên không nói được gì nữa.
“Được rồi, được rồi, cậu đi nhanh đi.” Dương Dịch Lạc xoay người nằm trên lan can: “Tôi ở một mình một lát.”
Kiều Minh Hạ hỏi: "Cậu có sao không?"
Dương Dịch Lạc mất kiên nhẫn xua tay, nhưng không trả lời cậu.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là tiếng cọt kẹt của cánh cửa khi nó được khép lại. Dương Dịch Lạc sững người một lúc, thấy Kiều Minh Hạ rời khỏi tòa nhà dạy học, băng qua hành lang đến văn phòng.
Năm sáu phút sau, Kiều Minh Hạ và Tô Hà cùng nhau bước ra ngoài.
Dương Dịch Lạc nghịch bật lửa, sau đó giơ tay ném dải kim loại nhỏ vào những bông hoa bên dưới lầu.
Có lẽ cậu ta biết bản thân làm sai ở đâu và làm chưa tốt chỗ nào, nhưng Tô Hà lại tốt hơn cậu ta.
“Thích” không cho phép Dương Dịch Lạc phạm phải một sai lầm nhỏ nào, cậu ta hiểu ra quá muộn.
Đây cũng là cái giá đắt mà cậu ta phải trả cho quá trình trưởng thành.
Ngoại trừ trên giường, cậu không nói “thích” và “yêu” với Tô Hà được mấy lần cả, nói cho anh biết chuyện chuyện Phương Bình Bình nghiện ma túy, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc hai người bọn họ sẽ mỗi người một hướng, bản thân cậu cũng lại vật lộn trong đống bùn lầy rồi.
Sau đó Tô Hà nói: "Chúng ta ở bên nhau được không?"
Vành mắt Kiều Minh Hạ đỏ hoe, cố gắng nhịn không cho những giọt nước mắt rơi xuống, tất cả những gì cậu cần làm là gật đầu,nhưng rất lâu sau cậu vẫn không có phản ứng gì.
Tô Hà không vội, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Minh Hạ. Anh cũng không nói gì cả, cả căn hộ chỉ phát ra tiếng động nhẹ từ máy lọc không khí trong góc, thêm vào đó là hơi thở của hai người quấn vào nhau, Tô Hà cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt cậu. Có lẽ anh tưởng cậu không muốn, lại dịu dàng nói
"Anh biết điều này rất đột ngột với em. Sự khác biệt giữa 'ở cùng nhau' và 'ở bên nhau' là rất lớn. Có lẽ tâm lý rất khó có thể tiếp thu. Nếu như em thực sự không muốn, ít nhất hãy đón Tết cùng anh trước đã— "
“Không, không phải là không muốn Kiều Minh Hạ run rẩy nói, bàn tay chạm vào má, cảm giác hai má nóng bừng: “Em không ngờ tới.”
"Không ngờ tới?"
Kiều Minh Hạ gật gật đầu: "Thầy có thể thích em một chút là em đã mãn nguyện rồi... thật sự không nghĩ tới."
Có thể có một người không chê cậu là cậu đã vui lắm rồi.
Được thích là một chuyện vượt ngoài dự đoán của cậu.
Còn về được yêu, từ trước đến nay Kiều Minh Hạ cũng chỉ ao ước có được thôi chứ cũng không bao giờ cưỡng cầu quá mức.
"Em muốn nghe lý do gì? Vì thấy em tội nghiệp, hay là thương hai em?" Tô Hà dùng khăn giấy lau mi mắt cậu, vành mắt rất đỏ: "Nếu là mấy thứ đó, thật đáng tiếc, không phải thế. Anh yêu đương chứ không phải làm từ thiện, cũng chưa từng nghĩ sẽ đầu tư cái gì, chưa từng mong đợi sẽ được báo đáp cái gì hết."
"Vâng..." Kiều Minh Hạ khóe miệng co rút lại: "Em đã làm cho anh lỗ vốn, hao tổn rất nhiều."
“Không có chuyện đó.” Tô Hà nói: “Đột nhiên muốn ở bên em như thế này, đầu tiên là vì anh rất thích em, rất thoải mái khi ở cùng em. Còn nữa, em năm nay mới có 18 tuổi, có chút áp lực... nếu như có anh chia sẻ cùng em, em sẽ không vất vả như thế, em có thể làm những điều em thích."
“Em không thích bất cứ điều gì hết.” Kiều Minh Hạ nói, cẩn thận cho anh thấy khoảng trống sâu nhất trong trái tim mình.
Hai mắt Tô Hà lóe lên, ôn nhu nói: "Còn rất nhiều thời gian, sau này từ từ tìm kiếm."
Tô Hà có tinh thần trách nhiệm với cậu, cho dù đây không phải là vai trò mà Tô Hà cần phải đảm nhiệm
“Bây giờ em chỉ cần trả lời, ở bên nhau, hay là không thôi.” Tô Hà lộ ra vẻ mặt mong đợi: “Chắc là em sẽ không từ chối, sau đó làm cho anh khó xử đấy chứ?”
Kiều Minh Hạ im lặng một lúc lâu, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn, vò nát khăn giấy trong tay và hỏi: "Có thể không?"
“Cái gì mà có thể hay không, anh đang hỏi ý kiến của em mà.” Tô Hà lắc lắc vai cậu, lắc lắc để cho cậu hồi thần: “Cục cưng em có nghe anh nói không?”
Kiều Minh Hạ nín khóc bật cười: "Em cảm thấy thật không thể tin được!"
Có lẽ khi một chú mèo hoang được nhặt về cũng sẽ có tâm trạng như thế này.
Đầu tiên là không thể tin được, sau đó mới ngoan ngoãn làm ổ trong sự hạnh phúc bàng hoàng vì được chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ, ổ ngủ ấm áp và một đống đồ ăn thức uống đầy đủ trong ổ. Chờ một vài ngày sẽ quen hơn, được vuốt ve, được sống yên ổn một đoạn thời gian mới từ từ buông lỏng cảnh giác, bắt đầu thân thiết quấn quít với chủ nhân.
Cậu và Tô Hà ngay từ lúc bắt đầu đúng là có hơi thô lỗ, chờ đến khi phát hiện ra Kiều Minh Hạ khác với tất cả những người khác, Tô Hà đã dùng sự tỉ mỉ của anh bện ra một tấm lưới, vắt trong những giấc mơ tuyệt đẹp kia, chờ chính cậu tự đâm đầu vào.
Nhưng đợi một lúc lâu, Kiều Minh Hạ vẫn sợ tới sợ lui mà không chịu tiến thêm một bước.
Vì vậy, anh phải bỏ cái ý tưởng chờ đợi để bắt mèo con đi, nhìn chằm chằm vào cậu một cách nghiêm túc, cho cậu cảm giác an toàn, và cho cậu tất cả tình yêu mà cậu cần và mơ ước.
Đây không phải là tình yêu thuần túy, nhưng tình yêu có thể bao gồm nhiều loại.
Tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ bé trong đó.
Kiều Minh Hạ được Tô Hà ôm lấy, cuối cùng cũng không khóc nữa. Nước mắt thực sự sẽ phá hỏng bầu không khí khi hạnh phúc. Tô Hà thích nhìn cậu cười, Kiều Minh Hạ sẽ làm cho anh mãn nguyện.
Từ nhỏ cậu đã quen sống một mình, không nghĩ bản thân có chỗ nào tốt, cứ lo lo sợ sợ mà sống, ước mơ lớn nhất của cậu là thi đỗ đại học xong sẽ rời thành phố này. Không ngờ lại gặp Tô Hà vào cuối năm mười bảy tuổi, còn tưởng rằng sẽ chẳng khác gì với lúc trước, cũng chỉ là một cơn ác mộng đổi nhân vật nhưng không đổi nội dung, ai ngờ khi tỉnh mộng, Tô Hà lại nói thích cậu.
“Được, ở bên nhau.” Kiều Minh Hạ bị Tô Hà nhéo nhéo mặt, đồng ý với anh.
Tô Hà cúi đầu hôn lên mắt cậu: "Bé ngoan."
Kiều Minh Hạ định nói gì đó để trả lời anh, nhưng màn hình điện thoại di động lại sáng lên, đó là tin nhắn từ WeChat - vì còn có mối quan hệ giữa mọi người, Kiều Minh Hạ đã đổi thẻ chứ không đổi tài khoản WeChat.
"Ngày mai cậu có việc gì không?"
"Gặp nhau chút đi."
Người gửi tin nhắn là Dương Dịch Lạc.
Vào ngày cuối cùng trước năm mới, Kiều Minh Hạ từ căn hộ của Tô Hà về trường Tây Thành.
Một số học sinh lớp A7 có nhà gần trường đang tự học trong lớp, trong dãy phòng học bên cạnh, một lớp mười một đang lên kế hoạch họp lớp vào buổi tối. Các bạn mà gia đình có chút quan hệ với trường đã mượn phòng học, một nơi vốn rất nghiêm túc, bây giờ lại trở thành nơi cho những nam nữ sinh 17, 18 tuổi quậy phá, hú hét ầm ĩ.
Chỉ cách nhau một khoảng ngắn nhưng hoàn cảnh lại khác nhau, làm cho Kiều Minh Hạ thấy cảm khái.
Tô Hà đưa điện thoại cho Kiều Minh Hạ, chỉ về hướng văn phòng: "Đúng lúc anh đến văn phòng để chấm bài kiểm tra cho bọn em, chừng nào xong thì em đến tìm anh."
“A… được.” Kiều Minh Hạ gật gật đầu.
Tô Hà hỏi: "Một mình em đi gặp cậu ta, có chắc là không cần anh đi cùng không?"
Kiều Minh Hạ chớp mắt, thể hiện rõ thật ra cậu vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: "Có lẽ cậu ta sẽ không làm gì đâu."
Ngày cuối cùng của tháng mười hai là một ngày nhiều mây, tầng mây chồng lên nhau, không thể nhìn thấy mặt trời. Dương Dịch Lạc hẹn cậu trên sân thượng của một dãy phòng học, Kiều Minh Hạ đứng trước cửa cầu thang một chút, sau đó bước vào.
Để tránh tình trạng học sinh sẩy chân, lan can trên sân thượng dãy phòng học cao gần một mét sáu, mấy học sinh thấp có khi còn không thể lộ mắt ra ngoài được, bị vây rất kín. Bên cạnh cầu thang là cánh cửa sắt vẫn luôn bị khóa chặt, hiện tại lại khép hờ, chìa khóa được cắm vào ổ khóa treo ở một bên, cho thấy Dương Dịch Lạc đã đến.
Khi Kiều Minh Hạ bước qua ngưỡng cửa, Dương Dịch Lạc đang châm một điếu thuốc.
Cậu ta nhìn qua, suýt thì tự làm mình bỏng tay.
Kiều Minh Hạ cúi đầu kéo kéo nếp nhăn trên quần áo, nuốt xuống câu "tại sao cậu lại hút thuốc?"
Cho dù từ trước đến giờ thường hay chơi bời cùng bọn Châu Húc thì Dương Dịch Lạc cũng nhất quyết không hút thuốc, uống rượu. Điều này làm cậu ta đôi khi trông giống như một người nghiêm túc. Lần trước nhắc tới chuyện hút thuốc, Dương Dịch Lạc cười cười, nói: “Nó còn không làm tôi nghiện bằng cậu.” Kiều Minh Hạ mơ hồ cảm thấy cậu ta đang thầm ám chỉ điều gì, nên chuyển sang đề tài khác.
Giờ đây, Dương Dịch Lạc lúng ta lúng túng cầm điếu thuốc, châm lửa rồi cũng không hút, mới đặt lên môi đã bị sặc khói. Cậu ta dứt khoác dụi điếu thuôc lên mái ngói, rồi quăng sang một bên.
Kiều Minh Hạ giữ khoảng cách khoảng năm bước chân với cậu ta: "Có chuyện gì sao?"
“Không có chuyện gì thì không được tìm cậu sao?” Dương Dịch Lạc nói lớn hơn: “Ngày nào cậu cũng chỉ biết đi cùng thầy Tô, đã rất lâu rồi không để ý đến tôi rồi đấy!”
Cậu ta ăn nói hùng hồn đến thế, Kiều Minh Hạ sửng sốt: "Tôi, tôi tại sao phải..."
"Không phải cậu thích tôi sao? Sao cậu lại không quan tâm đến tôi một chút nào vậy?"
Kiều Minh Hạ: "Là cậu—"
“Mấy chuyện đó thì thôi đi, nhưng hôm nay là sinh nhật của tôi, lúc trước tôi đã nói rồi, có phải cậu cũng quên rồi không?” Dương Dịch Lạc ngắt lời cậu, tiến lại gần vài bước: “Hạ Hạ, lần trước tôi thật sự không đùa với cậu, để tôi làm bạn trai của cậu, chuyện của cậu và Tô Hà tôi không để ý, cậu và tôi ở bên nhau đi— "
Nói thật đơn giản dễ dàng, cậu ta không để ý.
Những lời này nghe không khách sáo, nhưng để nói ra, Dương Dịch Lạc đã buông xuống rất nhiều chuyện.
Cậu ta đã phải bị Châu Húc xem thường trong gần nửa học kỳ qua, cậu ta còn cố gắng đối xử hết lòng với Kiều Minh Hạ trong sự khinh thường dè bỉu đó, có tiến có lùi, không bao giờ vượt quá quy tắc. Chỉ cần Kiều Minh Hạ không đồng ý, thậm chí cậu ta sẽ không tùy tiện nắm tay, tặng rất nhiều đồ, không biết Kiều Minh Hạ có thích hay không nhưng vẫn đặt trên bàn của cậu.
Dương Dịch Lạc biết rằng cậu ta đã rất quá đáng với Kiều Minh Hạ, nghĩ rằng, nếu Kiều Minh Hạ đồng ý, cậu ta sẽ xin lỗi.
Kiều Minh Hạ mím môi, ngẩng đầu lên nhìn vào Dương Dịch Lạc.
Đây thực sự là một thiếu niên đẹp trai, liều lĩnh và kiêu ngạo. Tiếc là cậu ta lại không biết biểu đạt sự yêu thích đơn thuần đó như thế nào, vẫn dừng ở mức dùng hành động ngây thơ như bắt nạt người khác rồi tự dỗ dành, cậu ta đã quen được chiều chuộng rồi, mong đối phương đặt mình lên hàng đầu.
Nếu hoàn cảnh gia đình của Kiều Minh Hạ tương tự như gia đình cậu ta, gặp nhau ở trường, không có một khởi đầu với quá nhiều khác biệt và thô lỗ, có lẽ hai người họ cũng có thể từ mối tình đầu trở thành dài lâu.
Thật đáng tiếc khi họ gặp nhau Dương Dịch Lạc đã phạm sai lầm.
Kiều Minh Hạ cũng chưa từng muốn Dương Dịch Lạc thích cậu.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của Dương Dịch Lạc, Kiều Minh Hạ lại lùi lại một bước.
Cậu không nói gì hết, nhưng hành động này cũng đủ khiến Dương Dịch Lạc đau nhói.
Cậu ta nắm lấy cổ tay Kiều Minh Hạ, không tin nói: "Trước đây tôi có sai lầm, nhưng bây giờ tôi còn chưa đủ tốt với cậu sao? Cậu để ý cái gì, chuyện trong con hẻm đó? Đấy là lỗi của tôi, tôi không nên cưỡng ép cậu... Là tiền sao? Mẹ cậu là cái hố sâu không đáy, cậu không tự hiểu được sao? Không cho cậu, bởi vì căn bản không thay đổi được gì hết—"
“Cậu đừng nói nữa.” Kiều Minh Hạ kháng cự đẩy cậu ta ra. Truyện Võng Du
"Có phải cậu ghét tôi? Hay là vẫn trách tôi?" Dương Dịch Lạc buông tay, ánh mắt lập tức tối xuống, môi mấp máy, khó khăn hỏi: "Vậy tôi xin lỗi cậu được không?"
"... Không cần." Kiều Minh Hạ xoa xoa cổ tay bị cậu ta nắm lấy, ngước đầu nhìn thẳng vào Dương Dịch Lạc: "Không cần xin lỗi."
Dương Dịch Lạc dường như tìm thấy một tia hy vọng.
Nhưng Kiều Minh Hạ lại trầm giọng nói: "Tôi không cần quà của cậu. Hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi... cũng không muốn làm cho cậu không vui. Coi như là chưng ta, chúng ta hòa nhau, được không?"
“Hòa nhau?!” Dương Dịch Lạc khó tin mà muốn kéo cậu, sau đó đột nhiên như tự mình tỉnh ngộ ra điều gì, thu tay lại: “Tại sao lại hòa? Tôi không muốn… cậu cho tôi cơ hội bù đắp không được sao?"
"Dương Dịch Lạc" Kiều Minh Hạ rất mệt mỏi: "Cậu tha cho tôi đi."
Đột nhiên, có một cơn gió lớn, tầng mây dày đặc bị gió thổi tách khỏi nhau, lộ ra một khoảng trời xanh chói lọi.
Ở phía trước, Dương Dịch Lạc dùng lòng bàn tay ấn vào một bên mắt, như thể có bụi bay vào. Cậu ta hiếm khi mà cúi đầu xuống, hiện tại cổ rủ xuống, tựa hồ không chịu nổi nửa chữ, không ngờ lại trông có chút tủi thân.
Không phải cậu ta chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng xa vời cũng sẽ không muốn buông bỏ.
“Tôi thực sự không có ý đó.” Kiều Minh Hạ nói, và lùi lại một bước, lấy hết can đảm, thì thầm nhẹ nhàng như khuyên nhủ khi nói với Dương Dịch Lạc: “Cậu đừng đến tìm tôi nữa, còn một học kỳ... trước đây nghe nói cậu muốn ra nước ngoài, vậy thì chăm chỉ học tập đi... cậu khác với bọn Châu Húc.”
“Khác con khỉ khô, cậu đừng an ủi tôi nữa.” Dương Dịch Lạc bỏ tay xuống, bật cười, nhưng mắt mũi đỏ bừng vì đau xót.
Cuối cùng cậu ta cũng thể hiện ra lòng bao dung không phù hợp với tuổi tác, cái tuổi mười bảy thường hay thích tính toán chi li nhất, vào buổi chiều đầy mây này, cuối cùng cũng đã dần biến mất trên con đường mà cậu từng đi qua.
“Hôm qua, tôi tìm Bùi Gia Ngôn mượn vở tóm tắt.” Dương Dịch Lạc nói, đút hai tay vào túi quần, dựa nghiêng trên sân thượng vờ như không quan tâm, nhưng vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng: “Nếu như cậu đã không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì tự đi mà tìm cậu ta mượn."
“Ồ… cảm ơn.” Kiều Minh Hạ ngại ngùng nên không nói được gì nữa.
“Được rồi, được rồi, cậu đi nhanh đi.” Dương Dịch Lạc xoay người nằm trên lan can: “Tôi ở một mình một lát.”
Kiều Minh Hạ hỏi: "Cậu có sao không?"
Dương Dịch Lạc mất kiên nhẫn xua tay, nhưng không trả lời cậu.
Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là tiếng cọt kẹt của cánh cửa khi nó được khép lại. Dương Dịch Lạc sững người một lúc, thấy Kiều Minh Hạ rời khỏi tòa nhà dạy học, băng qua hành lang đến văn phòng.
Năm sáu phút sau, Kiều Minh Hạ và Tô Hà cùng nhau bước ra ngoài.
Dương Dịch Lạc nghịch bật lửa, sau đó giơ tay ném dải kim loại nhỏ vào những bông hoa bên dưới lầu.
Có lẽ cậu ta biết bản thân làm sai ở đâu và làm chưa tốt chỗ nào, nhưng Tô Hà lại tốt hơn cậu ta.
“Thích” không cho phép Dương Dịch Lạc phạm phải một sai lầm nhỏ nào, cậu ta hiểu ra quá muộn.
Đây cũng là cái giá đắt mà cậu ta phải trả cho quá trình trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất