Tựa Như Sương Sớm

Chương 7

Trước Sau
“Bài này là dạng khác của ví dụ hai, rất dễ, chỉ cần làm thêm một bước ở phần đầu. Có bạn nào xung phong đọc đáp số của mình không?”

Chương Tiểu Uyển nói xong cũng không thấy ai giơ tay.

Cô đã quá quen với tình huống này, nói: “Vậy thì cô đành phải chỉ định một bạn bất kỳ.”

Dứt lời, cô đưa mắt quan sát lớp học một lượt. Tất cả học sinh đều cúi thấp đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn vào mắt cô. Chương Tiểu Uyển suy nghĩ một lúc, sau đó gọi một cái tên: “Kiều Minh Hạ, em ra đáp số bao nhiêu?”

Bàn thứ hai ngay sát tường, cậu không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi bị người ngồi cạnh huých tay, Kiều Minh Hạ mới đột ngột đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô giáo dạy toán đang đứng trên bục giảng. Cậu nhìn xuống bài tập còn bỏ trống, bây giờ mới tính thì không kịp nữa rồi.

Việc nhắc nhau đáp án sẽ không xảy ra ở đây. Lớp học im phăng phắc.

Chương Tiểu Uyển không ngờ được học sinh ngoan mà cũng có lúc mất tập trung. Cô đang định phê bình mấy câu thì thấy sắc mặt Kiều Minh Hạ có vẻ không được khỏe, mặt hơi sưng lên. Cô nhớ đến cảnh ngộ gia đình đáng thương của cậu, cũng có nghe loáng thoáng chuyện cậu phải vất vả bận bịu mỗi ngày. Chương Tiểu Uyển thở dài, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

Cô là giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc, hiếm khi nào dịu dàng cho qua như vậy. Kiều Minh Hạ như thoát được kiếp nạn, nhỏ giọng nói cảm ơn cô ạ. Cậu ngồi xuống liền cảm thấy chân hơi run, tiếp theo đó là sự đau đớn xâm chiếm.

Kiều Minh Hạ cong lưng ngồi xuống.

Tư thế này khiến eo cậu càng thêm đau. Cửa huyệt bị Tô Hà làm đến sưng đỏ cọ xát với quần lót làm cậu khó chịu muốn chết. Mắt Kiều Minh Hạ ướt nhòe, dùng tay che mặt nằm sấp xuống bàn với mục đích không để các bạn phát hiện ra dáng vẻ này của mình. Đôi mắt đè lên cánh tay, toàn thế giới biến thành màu đen u ám.

Sáng nay lúc ở cổng trường chào tạm biệt, Tô Hà nhéo mặt cậu, bình luận về bộ dạng nước mắt lưng tròng của cậu: “Đừng để ai thấy em như vậy, anh sợ em gặp phải người xấu thôi. Tất nhiên, anh cũng là người xấu.”

Mặt Kiều Minh Hạ rất dễ sưng nên cậu phải né tránh bàn tay của Tô Hà. Cả sinh lý lẫn tâm lý của cậu đều hỗn loạn.

Việc Tô Hà bắn vào trong không nằm trong kế hoạch của hai người. Đầu óc cậu khi ấy rối bời, khoái cảm cũng không trọn vẹn. Tiếp theo đó lúc tắm rửa dương v*t vẫn mềm oặt. Tô Hà muốn an ủi cậu, nhưng sờ soạng một hồi lâu mà Kiều Minh Hạ vẫn không có phản ứng nên anh đành bỏ cuộc.

Tô Hà xin lỗi cậu, nói anh không cố ý, lúc tắm cho cậu cũng rất tận tình chu đáo. Nhưng lý do tại sao anh lại bắn vào trong, Kiều Minh Hạ không hỏi thì anh cũng không nói.

Sau đó là một bữa sáng phong phú.

Kiều Minh Hạ không biết thức ăn được mang đến từ đâu. Tô Hà không hài lòng với tốc độ phục vụ của bọn họ, vừa gắp thức ăn cho cậu vừa cau mày nhắn tin. Rất nhanh anh đã nhận được một cuộc điện thoại, từ xa cũng nghe được có ai đó ở đầu dây bên kia đang rối rít xin lỗi.

Cậu chỉ nếm vài miếng và húp chút cháo, nói không muốn ăn nữa. Tô Hà cũng không ép buộc cậu. Hai người im lặng dùng xong bữa sáng. Tô Hà hỏi về tấm thẻ trên ban công.

“Em còn giữ không?” Anh hỏi, ra hiệu cho Kiều Minh Hạ.



Kiều Minh Hạ gật đầu: “Trong ba lô.”

Tô Hà giải thích: “Thẻ đứng tên anh, không giới hạn, có thể dùng ở bất cứ đâu. Nếu em muốn xài tiền mặt thì qua chi nhánh ngân hàng tại Hồ Nam tìm một chị tên là Chung Đình, nói tên anh ra tự khắc chị ấy sẽ giúp em... Hoặc có thể bảo anh đưa em đi đổi tiền.”

Điều này còn trên cả mong đợi của Kiều Minh Hạ, cũng là thứ Dương Dịch Lạc không thể cho cậu. Nếu tối hôm qua làm tình xong mà Tô Hà nói với cậu những lời này, Kiều Minh Hạ có thể bởi vì tự ti mà sinh ra sự cảm động. Nhưng hiện tại đã quá muộn, đối với cậu mà nói, việc này không phải chơi điếm, mà giống như cái giá trả cho việc Tô Hà bắn vào mông cậu.

Cũng quá mỉa mai đi. Kiều Minh Hạ nghĩ, tay nắm chặt chiếc thìa sứ trắng tinh: “Vâng.”

Gái bán hoa ở phố đèn đỏ cũng không thấp kém bằng cậu. Một đằng thì ấm ức tủi thân, đằng khác lại vẫn chấp nhận. Tô Hà còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng điện thoại lại vang lên, anh phải ra ban công nghe máy.

Kiều Minh Hạ để ý lúc điện thoại đổ chuông Tô Hà có vẻ kinh ngạc trong phút chốc. Giọng nói lúc nghe điện thoại rất nhỏ, nửa chữ cậu cũng không nghe lén được.

Thời gian cũng không còn sớm, Tô Hà đề nghị đưa cậu đến trường.

Thật ra buổi học của cậu không bắt đầu sớm như vậy. Kiều Minh Hạ khăng khăng cậu có thể tự đi nhưng Tô Hà vẫn khóa cửa, dẫn cậu vào thang máy. Anh cố ý tìm đề tài bắt chuyện, nhìn vào tấm bảng điện tử nảy số tầng mà hỏi Kiều Minh Hạ: “Hôm qua không về nhà... có sao không?”

Bàn tay ấm áp nắm lấy tay Kiều Minh Hạ, khiến cậu quyết định quên đi chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng. Trong phòng là giao dịch đôi bên tình nguyện tiền trao cháo múc. Mà ngoài này là nắng thu ấm áp, là bầu trời vạn dặm trong xanh.

“Chắc hôm qua không có ai ở nhà.” Kiều Minh Hạ nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì đã gọi điện cho em.”

Tô Hà hỏi có đúng không?

Bọn họ nắm tay nhau bước ra khỏi chung cư, gặp phải mấy cô bé đi ngang qua. Trong đó có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa tò mò quay đầu nhìn lại, còn mỉm cười rất kỳ quái. Kiều Minh Hạ sợ bị phát hiện, muốn rút tay về nhưng lại bị Tô Hà nắm chặt. Anh nghiêng đầu nhìn Kiều Minh Hạ, mỉm cười kêu cậu đừng sợ.

Khuôn mặt Tô Hà có vẻ gì đó thật sắc bén, cảm giác như anh sẽ không bao giờ rung động trước người khác dù cho anh có nở nụ cười. Điều kỳ lạ là nụ cười không khiến anh trở nên ấm áp mà lại ẩn chứa sự ngạo mạn, như thể nụ cười ấy chỉ là sự bố thí. Anh bố thí cho Kiều Minh Hạ một chút vui sướng, một chút âu yếm, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Những thứ ảo giác đó chẳng biết anh đã dành cho bao nhiêu người rồi, khiến bọn họ cứ ngỡ mình là người duy nhất của Tô Hà.

Kiều Minh Hạ từng bị bắt nạt, cậu sẽ không đánh giá bản thân quá cao. Cậu biết mình đứng ở chỗ nào. Cứ cho là không ai biết việc vào một tiếng trước bọn họ mới trần truồng làm tình cùng nhau nhưng đối mặt với Tô Hà, cậu vẫn không dám buông lỏng.

Cậu đã quan hệ với thầy giáo. Dù Kiều Minh Hạ không cảm thấy việc này có gì gọi là lạm dụng nhưng tấm thẻ ở trong tay nhắc nhở cậu rằng đây không phải là mối quan hệ bình đẳng.

Cổng trường Tây Cao có một chỗ ngoặt, đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đây. Nhưng điều đó không liên quan đến Kiều Minh Hạ, cậu không có hứng thú. Tô Hà đưa cậu đến chỗ ngoặt, lấy ra bao thuốc hút một điếu. Anh chưa đồng ý thì Kiều Minh Hạ cũng không tự tiện bỏ đi, đứng đó chờ Tô Hà hút thuốc.

Đi lên phía trước là chỗ đỗ xe, các loại siêu xe thường đậu ở đó để đưa đón học sinh. Lúc này đang là thời điểm tấp nập người, siêu xe lượn lờ liên tục, có rất nhiều tài xế xuống xe mở cửa, có học sinh mặc đồng phục bước ra khỏi xe đi thẳng hướng cổng trường.

Kiều Minh Hạ nhìn dòng xe cộ qua lại đến phát chán. Cậu bắt đầu quan sát biển số xe, nhìn chằm chằm vào một chiếc xe màu đen, xem đuôi xe đến độ không thèm chớp mắt.



Tô Hà đột nhiên hỏi: “Thích à?”

Cái gì? Kiều Minh Hạ không phản ứng, chỉ “A” một tiếng.

Tô Hà chỉ vào tài xế đeo găng tay màu trắng đang mở cửa xe cho người ngồi sau, lại chỉ vào xe: “Bentley. Anh cũng có, nếu em thích thì cuối tuần chở em đi hóng gió.” Nói xong liền nháy mắt đùa cợt, hạ thấp giọng, dán sát tai Kiều Minh Hạ thở ra một làn khói mùi bạc hà: “Xe anh đẹp hơn.”

Vẻ đua đòi khoe mẽ này khiến Kiều Minh Hạ cảm thấy hơi buồn cười. Khóe miệng cậu cong lên, lại cố không cười thành tiếng để trông mình không có vẻ đắc ý quá.

“Cuối cùng cũng thấy em cười.” Tô Hà nói rất chân thành, nhẹ nhàng xoa tóc mái dài quá mức của cậu.

Kiều Minh Hạ hơi đỏ mặt. Cậu né tránh không dám nhìn thẳng mắt Tô Hà. Ấp úng mãi không biết phải nói gì, Tô Hà cũng không quá để tâm. Anh đứng thẳng, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đã cháy một nửa.

“Ngủ dậy cái là mặt nặng trịch. Anh còn sợ bị em khiếu nại.”

Kiều Minh Hạ vội vàng lắc đầu: “Không phải... Em chỉ là chưa quen.”

“Sẽ quen nhanh thôi.” Tô Hà nói, vừa dịu dàng vừa có vẻ ra lệnh: “Sau này có gì khó khăn thì bảo anh, bất kể là học hành hay sinh hoạt.”

“Cái gì?”

“Gặp chuyện gì anh sẽ giải quyết giúp em.”

Lời hứa không giới hạn phạm vi khiến Tô Hà có vẻ mạnh mẽ tự tin, anh tiếp tục nói: “Chắc em cũng không gây ra vụ gì quá phức tạp đâu. Hiện tại nói không tiện, chờ sau này em tin tưởng anh thì nói cũng được. Đừng sợ sẽ làm phiền đến anh.”

Kiều Minh Hạ vâng dạ, ngón tay lại bất an mà mân mê quai ba lô. Bởi vì Dương Dịch Lạc cũng từng nói những điều này. Quả nhiên, Tô Hà lộ ra mục đích thật sự vào giây tiếp theo: “Nếu em đồng ý thì chúng ta thỏa thuận một chút. Sau này anh mà có... nhu cầu qua đêm, em phải tới chung cư ngủ.”

Kiều Minh Hạ lo lắng mà chớp chớp đôi mắt, con ngươi ngước lên trên nom càng ướt át, khóe mắt tạo thành một vòng cung đẹp đẽ.

“Tất nhiên, việc của em vẫn quan trọng hơn, nếu không có thời gian hoặc bận ôn tập thì có thể thôi. Có điều em hãy cứ đồng ý trước để anh chuẩn bị.”

Nếu vừa nãy Kiều Minh Hạ hẵng còn tươi cười thì lúc này lại vì những lời của Tô Hà mà biến thành một thứ quả dại héo úa. Cậu vốn là đồ điếm, còn là loại điếm thấp kém thì ngủ với ai chẳng giống nhau.

“Anh cho em thời gian một ngày để suy nghĩ, được không?” Tô Hà nắm lấy vai cậu, sắp vào giờ học rồi: “Vào lớp đi đã, nghĩ kỹ rồi tan học tới tìm anh.”

Kiều Minh Hạ nhỏ giọng nói được. Tấm thẻ trong túi đồng phục tuy cộm tay nhưng lại khiến người ta không muốn buông ra.Điều kiện Tô Hà đưa ra quá hấp dẫn, hơn nữa ngủ với anh cũng rất thoải mái.Xoay người đi vài bước, trong lòng Kiều Minh Hạ đã có quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau