Chương 117
"Hy vọng kiếp sau... Chủ tử có thể chân chính sống vì bản thân mình..."
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ tử thủ thành Yến Kinh, mấy ngày nay chiến đấu với mấy vạn cấm vệ quân hoàng thành, thể lực và sĩ khí kém xa Khiếu Lang Doanh, bàn cờ này của Lý Mạt đã bỏ lỡ một nước.
Lý Uyển và Lý Mạt đều đang đi cùng một nước cờ.
Trước giờ Lý Mạt toàn lấy danh nghĩa triều đình ám sát Lý Uyển, giết nữ nhân hắn coi trọng, hạ độc rượu ngự tứ trong yến sinh thần của Lý Uyển, để cho hắn luôn luôn nhớ kĩ hoàn cảnh của mình, chỉ cần Lý Uyển kìm nén không được tạo phản, Lý Mạt theo lẽ thường hẳn là có thể dẫn binh cứu giá —
Hắn đã lật đổ Trấn Nam Vương phủ và Trầm Sa Khổng gia, Thiên Uy Doanh ở Tây Cương xa xôi không dập được lửa gần. Trong người Lý Mạt chảy dòng máu hoàng tộc Lý gia, thân là đích trưởng tử của Lĩnh Nam Vương, chiến công hiển hách uy danh truyền xa, chỉ cần hắn diệt Lý Uyển, nói một câu cứu giá chậm trễ, âm thầm giết thái tử và hoàng tôn, ngôi vị hoàng đế của Đại Thừa dễ dàng rơi vào tay hắn.
Thắng thua cùng lắm chỉ trong một ý nghĩ, ai tạo phản trước thì phải đứng chịu mũi sào.
Lý Uyển nhẫn nhục gách vác hơn Lý Mạt rất nhiều. Hắn ngủ đông càng lâu bao nhiêu, tỉ lệ mãng xà xuất huyệt nhất chiêu tất thắng càng cao bấy nhiêu.
Lý Mạt lòng lang dạ thú, Lý Uyển quá rõ, hắn dùng mấy tháng bày mưu tính kế, thần không biết quỷ không hay ép Lý Mạt phải động thủ sớm hơn thời hạn, giải trừ hoàn cảnh khốn đốn trước mắt của Tề Vương phủ.
Trong tay có thánh chỉ này, Lý Uyển dẫn binh công thành lập tức biến thành dốc lòng cứu giá, dù hoàng đế chết hay sống, Lý Mạt đều không thể có được lòng dân, tiếng xấu hành thích vua soán vị đã ghim trên người hắn.
Lão hoàng đế bị giết với Lý Uyển mà nói chỉ là bớt đi một việc cho hắn, nếu lão hoàng đế còn sống, đích thân Lý Uyển sẽ tiễn lão về Tây Thiên. Mưu triều soán vị chính là Lý Mạt, ai thèm quan tâm lão hoàng đế chết trong tay ai chứ.
Bôn ba chiến đấu liên tục mấy ngày cùng với điều kiện khí hậu quá tệ khiến Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vô cùng mệt mỏi, khí hậu Lĩnh Nam nóng ẩm trường kỳ, Yến Kinh lúc này tuyết bay tán loạn.
Bỗng nhiên Ảnh Điệp xuất hiện trên tường thành Yến Kinh, hắn ngồi ở mép tường thành, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên viên gạch đá, tuyết bay đầy trời tức khắc hội tụ thành bão tuyết giận dữ rít gào, mang theo băng lăng sắc nhọn ầm ầm giáng xuống vô cùng khốc liệt, xuyên thủng khôi giáp đồng thau của Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, thoáng chốc mở ra một con đường đóng băng đẫm máu trước cửa thành Yến Kinh.
Một chiếc roi dài chín đốt màu xanh sẫm cuốn lấy lan can tháp chuông, Ảnh Tứ mượn lực phóng lên đỉnh tháp chuông, roi dài vun vút giữa bầu trời, một bóng đen che mặt dần dần hiện ra trong màn tuyết trắng, mới đầu là một người, hai người, rồi sau đó dần biến thành hàng ngàn hàng trăm ngàn, hôm nay Ảnh Cung khai ngục, tất cả ảnh vệ huấn luyện binh dốc toàn bộ lực lượng, rất nhiều ảnh vệ Thao Thiết Tổ gia nhập Khiếu Lang Doanh, chém giết trực diện với Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ.
Bóng dáng ảnh vệ Phi Liêm Tổ lơ lửng giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện trong trời gió tuyết, tay cầm ám đao chủy thủ, nhắm thẳng vào yết hầu kẻ địch tấn công từ phía sao, một đao đoạt mạng.
Số lượng ảnh vệ Cửu Anh Tổ khá ít, lại là trung tâm của tác chiến, phụ trách chỉ huy ảnh vệ ba tổ còn lại, các thiếu niên Cửu Anh Tổ luôn dõi theo thủ thế của Ảnh Tứ qua khóe mắt, sau đó truyền mệnh lệnh của tiền bối đến mấy ngàn ảnh vệ huấn luyện binh.
Ngụy Trừng cũng ở bên trong trận hỗn chiến, đứa nhỏ này đã cao hơn rất nhiều, mặc y phục ảnh vệ cậu hằng mơ ước lên người, giờ này đang quải hòm thuốc dẫn một nhóm cao thủ trẻ tuổi y thuật cao siêu Bạch Trạch Tổ liên tục tiếp ứng các chiến sĩ bị thương trên chiến trường, thay những con mãnh thú khát máu tiếp theo.
Ảnh Ngũ dẫn Ảnh Lục vào căn lầu gác ở cổng thành, giúp Ảnh Lục ngăn cản thủ vệ ngoài cửa, Ảnh Lục chui vào lầu gác, vùi đầu mở chiếc khóa xích sắt sáu ổ của cổng thành.
Cửa thành từ từ giáng xuống.
Tề Vương điện hạ cầm cung long cốt giục ngựa dẫn binh xông vào hoàng thành.
Ô Vân Dịch cất vó chạy như bay, Lý Uyển giương cung cài tên, nhắm thẳng vào vương kỳ Lĩnh Nam đang phần phật đón gió trên tường thành.
Vũ tiễn xé trời, vương kỳ đứt đoạn, từ từ rơi xuống giữa cơn bão tuyết dưới ánh mặt trời.
Ba mươi vạn thiết kỵ Khiếu Lang Doanh, một nửa thủ hoàng thành, nửa còn lại chặn viện binh của Lĩnh Nam. Nhóm ảnh vệ theo Lý Uyển xông vào hoàng cung chạy như bay giữa trời tuyết trắng xóa, tựa như màn đêm cuồn cuộn quét tới, nuốt chửng ánh bình minh đang phản chiếu trên nền tuyết.
Ảnh Thất không yên tâm chủ tử, tùy tiện nhét một miếng vải thuốc vào y phục để cầm máu, xoay người định theo chủ tử vào hoàng cung.
"Tiểu Thất ca —" Phía sau có người gọi y, là một giọng nói thiếu niên quen thuộc.
"Đừng chạy loạn nữa, đệ thấy bước chân của huynh lảo đảo, không yên tâm mới tới nhìn thử, quả nhiên bị thương rồi." Ngụy Trừng quải hòm thuốc chạy tới, kiểm tra mạch đập của Ảnh Thất trước, sau đó thuần thục xốc y phục y lên, ném đống thảo dược lộn xộn qua một bên, lấy dao bạc cắt bỏ thịt thối xung quanh, rửa miệng vết thương, cầm chỉ thuốc khâu lại, rồi bôi một lớp thuốc cầm máu mỏng lên đó.
Bàn tay Ngụy Trừng nhanh đến mức hoa cả mắt, tựa như mỗi một động tác đã luyện hàng nghìn lần, thuần thục không hề sai sót. Cậu nói: "Chủ tử đã chuẩn bị hết rồi, người thả tất cả ảnh vệ Ảnh Cung ra nghênh chiến, cho dù huynh không mang được thánh chỉ đặc xá quân đội ra ngoài, chủ tử cũng sẽ dẫn bọn đệ công thành."
Nhưng nếu như vậy, chủ tử cũng sẽ gánh tội danh tạo phản trên lưng, cục diện như hiện tại là tốt nhất, Ảnh Thất cảm thấy mình bị thương cũng không thiệt chút nào.
Trong lòng Ảnh Thất lo lắng cho chủ tử không ngớt, y thất thần, vài lần định đẩy Ngụy Trừng ra đứng dậy đuổi theo đều bị tiểu đại phu này giữ lại.
Ảnh Thất đẩy tay cậu ra: "Bớt nói nhảm đi... ta phải đi rồi, đừng có quấn lấy ta!"
Ngụy Trừng chạy theo y: "Tiểu Thất ca! Huynh không được đánh nữa, đệ thấy mạch tượng của huynh yếu ớt, đã mệt mỏi quá độ! Huynh chịu không nổi đâu! Rút về để các huynh đệ khác lên đi!"
Vừa lúc mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ xông về phía bên này, Ảnh Thất còn chưa kịp động thủ, bên tai truyền đến tiếng bánh răng cơ quát nạp đạn, đột nhiên ấn đường của mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ trước mặt bị mũi tên mạnh mẽ ghim lên, bắn chúng văng ra xa một trượng.
Ảnh Thất quay đầu lại nhìn về phía phóng ra ám khí, Đàm Thương Vân mặc y phục ảnh vệ đang nằm trên mái hiên của một tòa tiểu lâu lục giác phía xa xa, tay hắn đổi một con thoi áp chế đạn sắt trong cơ quát, nói với Ảnh Thất: "Hê, đúng là một đội quân đầy hứa hẹn."
Lãm Bình Xuyên nấp ở một vị trí cao khác, tay ôm một đống nỏ tiễn, nhắm một mắt ngắm về phía Ảnh Thất, hai mắt chớp chớp, đột nhiên bóp cò, một mũi tên xẹt qua bên tai Ảnh Thất, bắn nổ đầu một tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang vùng vẫy bò dậy sau lưng Ảnh Thất.
Lãm Bình Xuyên yên lặng nhìn Ảnh Thất, nhẹ giọng nói nhỏ: "Hừ, thật thú vị."
Ảnh Thất kéo Ngụy Trừng đến chỗ của các ảnh vệ Bạch Trạch Tổ khác, quăng người xuống rồi chạy mất. Ước tính thời gian có lẽ giờ chủ tử đã vào cửa cung.
Cùng Lý Uyển xông vào cửa cung còn có mấy vạn quân lang Khiếu Lang Doanh nuôi dưỡng. Chúng gầm lên, cắn xé tất cả những Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ chắn đường trước mặt.
Thế như chẻ tre.
Lý Mạt yên tĩnh ngồi trong hoàng cung, nghe tiếng chém giết hỗn loạn sói rú rung trời ở bên ngoài. Hai mươi năm vùi đầu tính kế, thất bại trong gang tấc.
Ám Bi thủ trước người Lý Mạt, hắn nhìn chằm chằm cửa điện, đoạn quay đầu lại tận tình khuyên nhủ: "Chủ tử, người mau rời khỏi đây đi, về Lĩnh Nam, đến Thanh Sơn ở đi chủ tử."
Khóe miệng Lý Mạt nhếch lên, cười cười: "Làm sao, bảo ta đi nhanh, còn ngươi thì làm gì?"
"Thuộc hạ giúp người chặn Tề Vương..."
Lời còn chưa dứt, Lý Mạt đứng dậy cầm cung Lộc Giác lên, lôi Ám Bi nhảy qua cửa sổ.
"Lý Uyển... Ta đã quá coi thường hắn... Vậy mà hắn lại âm thầm xây dựng một đế chế ảnh vệ. Ngay cả một Ảnh Thất ngươi còn không làm gì được, còn muốn chống lại mấy ngàn ảnh vệ mấy vạn quân lang ngoài kia sao? Cút đi, cùng ta về Lĩnh Nam." Lý Mạt đẩy Ám Bi ra ngoài cửa sổ, sau đó cũng xoay người nhảy ra ngoài.
Ám Bi muốn khom người lót chân cho chủ tử, bị Lý Mạt túm cổ tay kéo lên.
"Chủ tử?" Ám Bi kinh ngạc nhìn Lý Mạt.
Lý Mạt cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: "Ngươi nói đúng... Đến Thanh Sơn... Ngươi nhất định phải sống, cùng ta về Lĩnh Nam, nếu ngươi chết là kháng mệnh."
Ám Bi mờ mịt khuyên giải: "Chủ tử, thuộc hạ không sợ chết."
Nghe thấy chữ 'chết', ngón tay Lý Mạt run rẩy, hắn giơ tay tát Ám Bi một cái, cả giận nói: "Ta sợ, ta sợ các ngươi chết, không được sao?!"
Ám Bi mím môi liếm vết máu trên khóe miệng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ có tội."
Ám Bi bảo vệ Lý Mạt trốn khỏi đại quân, đào tẩu theo mật đạo hoàng thành. Tính cách của Lý Mạt kiêu ngạo tự phụ, hiếm khi nào cân nhắc đường lui, thất bại bây giờ là hắn chưa hề nghĩ tới, dáng vẻ lúc chạy trốn trông có hơi chật vật.
Bọn họ băng qua một con đường nhỏ, ra khỏi lối đi của hoa viên, nhưng cuối cùng bị một hắc y nhân chặn lại.
Bão tuyết tan đi, trước mắt dần dần rõ ràng, người nọ mặc y phục vân cẩm đen tuyền chắn ở lối ra của hoa viên, đầu vai thêu hoa mẫu đơn trắng, tay cầm một cái roi dài xanh sẫm.
Ảnh Tứ lạnh lùng đứng lặng giữa trời tuyết, hờ hững nói: "Thế tử điện hạ dừng bước, Vương gia thỉnh ngài dời gót đến chỗ người."
Ám Bi che chở Lý Mạt sau lưng mình, hai tay xoay trở các thanh ám đao trong lòng bàn tay.
Lý Mạt nhìn lại sau lưng mình, Ảnh Ngũ cũng chặn cả đường lui, ôm cánh tay dựa vào hành lang, nhướng mày nói: "Không, gia của chúng ta không có nói chuyện khách khí như vậy, gia nói là 'bắt', ý là mệnh lệnh chúng ta trói ngài về, gia của chúng ta mới vui."
Ám Bi nghe tiếng quay đầu lại, cúi đầu gọi một tiếng: "Ngũ ca..."
Ảnh Ngũ trợn mắt nhổ nước bọt.
Ám Bi nhân cơ hội nhìn bốn phía, thấp giọng nói với Lý Mạt: "Chủ tử, người nhảy qua bức tường thấp này, có ba con đường nhỏ, đường giữa thông đến giếng trong Ẩm Ngọc viên, người từng học bế khí, có thể ra ngoài."
Lý Mạt bắt lấy cổ tay Ám Bi: "Ngươi định làm gì, ngươi đừng có làm bậy." Lời còn chưa dứt, Ám Bi mượn lực ném Lý Mạt lên bức tường, Ảnh Tứ Ảnh Ngũ cả kinh, nhanh chóng đuổi theo, bị Ám Bi ném một loạt phi châm ám khí cản đường.
Một đường chạy trốn đến tận đây, Ám Bi cũng đã nỏ mạnh hết đà, ám khí trên đai lưng đã hết sạch, một chiêu sơ ý bị roi của Ảnh Tứ quấn cổ siết chặt không mở được, Ám Bi vùng vẫy nắm lấy roi da trên cổ mình, dần dần thở không nổi, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên.
Khống chế Ám Bi, Ảnh Ngũ ném người cho ca hắn, vội vàng trèo tường đuổi theo Lý Mạt.
Ảnh Tứ buông roi lỏng hơn một chút, nắm cằm Ám Bi ép hắn mở miệng, kiểm tra xem trong kẽ răng của hắn có giấu thuốc độc tự sát không.
Một dòng máu độc màu đen chảy ra từ khóe miệng Ám Bi.
Hắn cười với Ảnh Tứ, cất giọng yếu ớt đứt quãng: "Lúc trước chúng ta... còn đủ tám người, Tề Vương phủ các ngươi... căn bản không phải đối thủ... Chủ tử đau lòng, không muốn nuôi thêm ám vệ, vì thế từng người, từng người ra đi."
"Chủ tử không phải kẻ vô tình... Hắn nói Tề Vương gia làm việc theo cảm tính, không đảm đương nổi hoàng quyền trời cho, thật ra chủ tử chẳng khác gì cả... Chỉ là chúng ta không nỡ vạch trần mà thôi..."
"Chủ tử chỉ... độc ác với các ngươi... nhưng người đối xử với chúng ta... rất tốt..."
"Người cũng để ý chúng ta... Sẽ tưởng niệm... Sẽ rơi nước mắt..."
"Chủ tử không hề thua kém Tề Vương gia chút nào... Kiếp sau... kiếp sau chúng ta đều muốn... tiếp tục làm ám vệ của người."
"Hy vọng kiếp sau... Chủ tử có thể chân chính sống vì bản thân mình..."
Ám Bi uống thuốc độc tự sát.
Ám vệ cuối cùng của Lĩnh Nam Vương phủ cũng ôm nỗi hận mà chết đi.
Ảnh Tứ buông roi, lạnh lùng nhìn thi thể Ám Bi, tiện tay lau đi vết máu độc đen chảy trên khóe miệng hắn, giúp hắn vuốt hai mắt lại. Hắn giữ lại chút thể diện cho Ám Bi, đây là sự thương hại lặng thầm giữa những cái bóng với nhau.
Ảnh Ngũ đuổi tới cái giếng trong Ẩm Ngọc viên, Lĩnh Nam Vương thế tử đã chạy thoát. Ảnh Tứ đến bên cạnh Ảnh Ngũ, phát hiện hai tay của hắn chống lên thành giếng, đôi mắt ửng đỏ, thất thần nhìn mặt nước.
Ảnh Tứ ôm vai hắn: "Yên tâm, ngoài cung canh phòng nghiêm ngặt, Ảnh Thất sẽ không để hắn chạy đâu."
Ảnh Ngũ quay đầu lại lấy vạt áo Ảnh Tứ lau nước mắt, cất giọng nặng nề hỏi: "Ám Bi đâu?"
Ảnh Tứ không trả lời.
Ảnh Ngũ thở dài, hít hít cái mũi.
Sau đó vực dậy tinh thần, miễn cưỡng nói: "Chết rồi cũng tốt."
Chương 117: Phượng hoàng xuất Kỳ Sơn (cửu)
Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ tử thủ thành Yến Kinh, mấy ngày nay chiến đấu với mấy vạn cấm vệ quân hoàng thành, thể lực và sĩ khí kém xa Khiếu Lang Doanh, bàn cờ này của Lý Mạt đã bỏ lỡ một nước.
Lý Uyển và Lý Mạt đều đang đi cùng một nước cờ.
Trước giờ Lý Mạt toàn lấy danh nghĩa triều đình ám sát Lý Uyển, giết nữ nhân hắn coi trọng, hạ độc rượu ngự tứ trong yến sinh thần của Lý Uyển, để cho hắn luôn luôn nhớ kĩ hoàn cảnh của mình, chỉ cần Lý Uyển kìm nén không được tạo phản, Lý Mạt theo lẽ thường hẳn là có thể dẫn binh cứu giá —
Hắn đã lật đổ Trấn Nam Vương phủ và Trầm Sa Khổng gia, Thiên Uy Doanh ở Tây Cương xa xôi không dập được lửa gần. Trong người Lý Mạt chảy dòng máu hoàng tộc Lý gia, thân là đích trưởng tử của Lĩnh Nam Vương, chiến công hiển hách uy danh truyền xa, chỉ cần hắn diệt Lý Uyển, nói một câu cứu giá chậm trễ, âm thầm giết thái tử và hoàng tôn, ngôi vị hoàng đế của Đại Thừa dễ dàng rơi vào tay hắn.
Thắng thua cùng lắm chỉ trong một ý nghĩ, ai tạo phản trước thì phải đứng chịu mũi sào.
Lý Uyển nhẫn nhục gách vác hơn Lý Mạt rất nhiều. Hắn ngủ đông càng lâu bao nhiêu, tỉ lệ mãng xà xuất huyệt nhất chiêu tất thắng càng cao bấy nhiêu.
Lý Mạt lòng lang dạ thú, Lý Uyển quá rõ, hắn dùng mấy tháng bày mưu tính kế, thần không biết quỷ không hay ép Lý Mạt phải động thủ sớm hơn thời hạn, giải trừ hoàn cảnh khốn đốn trước mắt của Tề Vương phủ.
Trong tay có thánh chỉ này, Lý Uyển dẫn binh công thành lập tức biến thành dốc lòng cứu giá, dù hoàng đế chết hay sống, Lý Mạt đều không thể có được lòng dân, tiếng xấu hành thích vua soán vị đã ghim trên người hắn.
Lão hoàng đế bị giết với Lý Uyển mà nói chỉ là bớt đi một việc cho hắn, nếu lão hoàng đế còn sống, đích thân Lý Uyển sẽ tiễn lão về Tây Thiên. Mưu triều soán vị chính là Lý Mạt, ai thèm quan tâm lão hoàng đế chết trong tay ai chứ.
Bôn ba chiến đấu liên tục mấy ngày cùng với điều kiện khí hậu quá tệ khiến Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vô cùng mệt mỏi, khí hậu Lĩnh Nam nóng ẩm trường kỳ, Yến Kinh lúc này tuyết bay tán loạn.
Bỗng nhiên Ảnh Điệp xuất hiện trên tường thành Yến Kinh, hắn ngồi ở mép tường thành, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên viên gạch đá, tuyết bay đầy trời tức khắc hội tụ thành bão tuyết giận dữ rít gào, mang theo băng lăng sắc nhọn ầm ầm giáng xuống vô cùng khốc liệt, xuyên thủng khôi giáp đồng thau của Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ, thoáng chốc mở ra một con đường đóng băng đẫm máu trước cửa thành Yến Kinh.
Một chiếc roi dài chín đốt màu xanh sẫm cuốn lấy lan can tháp chuông, Ảnh Tứ mượn lực phóng lên đỉnh tháp chuông, roi dài vun vút giữa bầu trời, một bóng đen che mặt dần dần hiện ra trong màn tuyết trắng, mới đầu là một người, hai người, rồi sau đó dần biến thành hàng ngàn hàng trăm ngàn, hôm nay Ảnh Cung khai ngục, tất cả ảnh vệ huấn luyện binh dốc toàn bộ lực lượng, rất nhiều ảnh vệ Thao Thiết Tổ gia nhập Khiếu Lang Doanh, chém giết trực diện với Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ.
Bóng dáng ảnh vệ Phi Liêm Tổ lơ lửng giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện trong trời gió tuyết, tay cầm ám đao chủy thủ, nhắm thẳng vào yết hầu kẻ địch tấn công từ phía sao, một đao đoạt mạng.
Số lượng ảnh vệ Cửu Anh Tổ khá ít, lại là trung tâm của tác chiến, phụ trách chỉ huy ảnh vệ ba tổ còn lại, các thiếu niên Cửu Anh Tổ luôn dõi theo thủ thế của Ảnh Tứ qua khóe mắt, sau đó truyền mệnh lệnh của tiền bối đến mấy ngàn ảnh vệ huấn luyện binh.
Ngụy Trừng cũng ở bên trong trận hỗn chiến, đứa nhỏ này đã cao hơn rất nhiều, mặc y phục ảnh vệ cậu hằng mơ ước lên người, giờ này đang quải hòm thuốc dẫn một nhóm cao thủ trẻ tuổi y thuật cao siêu Bạch Trạch Tổ liên tục tiếp ứng các chiến sĩ bị thương trên chiến trường, thay những con mãnh thú khát máu tiếp theo.
Ảnh Ngũ dẫn Ảnh Lục vào căn lầu gác ở cổng thành, giúp Ảnh Lục ngăn cản thủ vệ ngoài cửa, Ảnh Lục chui vào lầu gác, vùi đầu mở chiếc khóa xích sắt sáu ổ của cổng thành.
Cửa thành từ từ giáng xuống.
Tề Vương điện hạ cầm cung long cốt giục ngựa dẫn binh xông vào hoàng thành.
Ô Vân Dịch cất vó chạy như bay, Lý Uyển giương cung cài tên, nhắm thẳng vào vương kỳ Lĩnh Nam đang phần phật đón gió trên tường thành.
Vũ tiễn xé trời, vương kỳ đứt đoạn, từ từ rơi xuống giữa cơn bão tuyết dưới ánh mặt trời.
Ba mươi vạn thiết kỵ Khiếu Lang Doanh, một nửa thủ hoàng thành, nửa còn lại chặn viện binh của Lĩnh Nam. Nhóm ảnh vệ theo Lý Uyển xông vào hoàng cung chạy như bay giữa trời tuyết trắng xóa, tựa như màn đêm cuồn cuộn quét tới, nuốt chửng ánh bình minh đang phản chiếu trên nền tuyết.
Ảnh Thất không yên tâm chủ tử, tùy tiện nhét một miếng vải thuốc vào y phục để cầm máu, xoay người định theo chủ tử vào hoàng cung.
"Tiểu Thất ca —" Phía sau có người gọi y, là một giọng nói thiếu niên quen thuộc.
"Đừng chạy loạn nữa, đệ thấy bước chân của huynh lảo đảo, không yên tâm mới tới nhìn thử, quả nhiên bị thương rồi." Ngụy Trừng quải hòm thuốc chạy tới, kiểm tra mạch đập của Ảnh Thất trước, sau đó thuần thục xốc y phục y lên, ném đống thảo dược lộn xộn qua một bên, lấy dao bạc cắt bỏ thịt thối xung quanh, rửa miệng vết thương, cầm chỉ thuốc khâu lại, rồi bôi một lớp thuốc cầm máu mỏng lên đó.
Bàn tay Ngụy Trừng nhanh đến mức hoa cả mắt, tựa như mỗi một động tác đã luyện hàng nghìn lần, thuần thục không hề sai sót. Cậu nói: "Chủ tử đã chuẩn bị hết rồi, người thả tất cả ảnh vệ Ảnh Cung ra nghênh chiến, cho dù huynh không mang được thánh chỉ đặc xá quân đội ra ngoài, chủ tử cũng sẽ dẫn bọn đệ công thành."
Nhưng nếu như vậy, chủ tử cũng sẽ gánh tội danh tạo phản trên lưng, cục diện như hiện tại là tốt nhất, Ảnh Thất cảm thấy mình bị thương cũng không thiệt chút nào.
Trong lòng Ảnh Thất lo lắng cho chủ tử không ngớt, y thất thần, vài lần định đẩy Ngụy Trừng ra đứng dậy đuổi theo đều bị tiểu đại phu này giữ lại.
Ảnh Thất đẩy tay cậu ra: "Bớt nói nhảm đi... ta phải đi rồi, đừng có quấn lấy ta!"
Ngụy Trừng chạy theo y: "Tiểu Thất ca! Huynh không được đánh nữa, đệ thấy mạch tượng của huynh yếu ớt, đã mệt mỏi quá độ! Huynh chịu không nổi đâu! Rút về để các huynh đệ khác lên đi!"
Vừa lúc mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ xông về phía bên này, Ảnh Thất còn chưa kịp động thủ, bên tai truyền đến tiếng bánh răng cơ quát nạp đạn, đột nhiên ấn đường của mấy tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ trước mặt bị mũi tên mạnh mẽ ghim lên, bắn chúng văng ra xa một trượng.
Ảnh Thất quay đầu lại nhìn về phía phóng ra ám khí, Đàm Thương Vân mặc y phục ảnh vệ đang nằm trên mái hiên của một tòa tiểu lâu lục giác phía xa xa, tay hắn đổi một con thoi áp chế đạn sắt trong cơ quát, nói với Ảnh Thất: "Hê, đúng là một đội quân đầy hứa hẹn."
Lãm Bình Xuyên nấp ở một vị trí cao khác, tay ôm một đống nỏ tiễn, nhắm một mắt ngắm về phía Ảnh Thất, hai mắt chớp chớp, đột nhiên bóp cò, một mũi tên xẹt qua bên tai Ảnh Thất, bắn nổ đầu một tên Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đang vùng vẫy bò dậy sau lưng Ảnh Thất.
Lãm Bình Xuyên yên lặng nhìn Ảnh Thất, nhẹ giọng nói nhỏ: "Hừ, thật thú vị."
Ảnh Thất kéo Ngụy Trừng đến chỗ của các ảnh vệ Bạch Trạch Tổ khác, quăng người xuống rồi chạy mất. Ước tính thời gian có lẽ giờ chủ tử đã vào cửa cung.
Cùng Lý Uyển xông vào cửa cung còn có mấy vạn quân lang Khiếu Lang Doanh nuôi dưỡng. Chúng gầm lên, cắn xé tất cả những Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ chắn đường trước mặt.
Thế như chẻ tre.
Lý Mạt yên tĩnh ngồi trong hoàng cung, nghe tiếng chém giết hỗn loạn sói rú rung trời ở bên ngoài. Hai mươi năm vùi đầu tính kế, thất bại trong gang tấc.
Ám Bi thủ trước người Lý Mạt, hắn nhìn chằm chằm cửa điện, đoạn quay đầu lại tận tình khuyên nhủ: "Chủ tử, người mau rời khỏi đây đi, về Lĩnh Nam, đến Thanh Sơn ở đi chủ tử."
Khóe miệng Lý Mạt nhếch lên, cười cười: "Làm sao, bảo ta đi nhanh, còn ngươi thì làm gì?"
"Thuộc hạ giúp người chặn Tề Vương..."
Lời còn chưa dứt, Lý Mạt đứng dậy cầm cung Lộc Giác lên, lôi Ám Bi nhảy qua cửa sổ.
"Lý Uyển... Ta đã quá coi thường hắn... Vậy mà hắn lại âm thầm xây dựng một đế chế ảnh vệ. Ngay cả một Ảnh Thất ngươi còn không làm gì được, còn muốn chống lại mấy ngàn ảnh vệ mấy vạn quân lang ngoài kia sao? Cút đi, cùng ta về Lĩnh Nam." Lý Mạt đẩy Ám Bi ra ngoài cửa sổ, sau đó cũng xoay người nhảy ra ngoài.
Ám Bi muốn khom người lót chân cho chủ tử, bị Lý Mạt túm cổ tay kéo lên.
"Chủ tử?" Ám Bi kinh ngạc nhìn Lý Mạt.
Lý Mạt cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói: "Ngươi nói đúng... Đến Thanh Sơn... Ngươi nhất định phải sống, cùng ta về Lĩnh Nam, nếu ngươi chết là kháng mệnh."
Ám Bi mờ mịt khuyên giải: "Chủ tử, thuộc hạ không sợ chết."
Nghe thấy chữ 'chết', ngón tay Lý Mạt run rẩy, hắn giơ tay tát Ám Bi một cái, cả giận nói: "Ta sợ, ta sợ các ngươi chết, không được sao?!"
Ám Bi mím môi liếm vết máu trên khóe miệng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ có tội."
Ám Bi bảo vệ Lý Mạt trốn khỏi đại quân, đào tẩu theo mật đạo hoàng thành. Tính cách của Lý Mạt kiêu ngạo tự phụ, hiếm khi nào cân nhắc đường lui, thất bại bây giờ là hắn chưa hề nghĩ tới, dáng vẻ lúc chạy trốn trông có hơi chật vật.
Bọn họ băng qua một con đường nhỏ, ra khỏi lối đi của hoa viên, nhưng cuối cùng bị một hắc y nhân chặn lại.
Bão tuyết tan đi, trước mắt dần dần rõ ràng, người nọ mặc y phục vân cẩm đen tuyền chắn ở lối ra của hoa viên, đầu vai thêu hoa mẫu đơn trắng, tay cầm một cái roi dài xanh sẫm.
Ảnh Tứ lạnh lùng đứng lặng giữa trời tuyết, hờ hững nói: "Thế tử điện hạ dừng bước, Vương gia thỉnh ngài dời gót đến chỗ người."
Ám Bi che chở Lý Mạt sau lưng mình, hai tay xoay trở các thanh ám đao trong lòng bàn tay.
Lý Mạt nhìn lại sau lưng mình, Ảnh Ngũ cũng chặn cả đường lui, ôm cánh tay dựa vào hành lang, nhướng mày nói: "Không, gia của chúng ta không có nói chuyện khách khí như vậy, gia nói là 'bắt', ý là mệnh lệnh chúng ta trói ngài về, gia của chúng ta mới vui."
Ám Bi nghe tiếng quay đầu lại, cúi đầu gọi một tiếng: "Ngũ ca..."
Ảnh Ngũ trợn mắt nhổ nước bọt.
Ám Bi nhân cơ hội nhìn bốn phía, thấp giọng nói với Lý Mạt: "Chủ tử, người nhảy qua bức tường thấp này, có ba con đường nhỏ, đường giữa thông đến giếng trong Ẩm Ngọc viên, người từng học bế khí, có thể ra ngoài."
Lý Mạt bắt lấy cổ tay Ám Bi: "Ngươi định làm gì, ngươi đừng có làm bậy." Lời còn chưa dứt, Ám Bi mượn lực ném Lý Mạt lên bức tường, Ảnh Tứ Ảnh Ngũ cả kinh, nhanh chóng đuổi theo, bị Ám Bi ném một loạt phi châm ám khí cản đường.
Một đường chạy trốn đến tận đây, Ám Bi cũng đã nỏ mạnh hết đà, ám khí trên đai lưng đã hết sạch, một chiêu sơ ý bị roi của Ảnh Tứ quấn cổ siết chặt không mở được, Ám Bi vùng vẫy nắm lấy roi da trên cổ mình, dần dần thở không nổi, gân xanh trên huyệt thái dương nổi lên.
Khống chế Ám Bi, Ảnh Ngũ ném người cho ca hắn, vội vàng trèo tường đuổi theo Lý Mạt.
Ảnh Tứ buông roi lỏng hơn một chút, nắm cằm Ám Bi ép hắn mở miệng, kiểm tra xem trong kẽ răng của hắn có giấu thuốc độc tự sát không.
Một dòng máu độc màu đen chảy ra từ khóe miệng Ám Bi.
Hắn cười với Ảnh Tứ, cất giọng yếu ớt đứt quãng: "Lúc trước chúng ta... còn đủ tám người, Tề Vương phủ các ngươi... căn bản không phải đối thủ... Chủ tử đau lòng, không muốn nuôi thêm ám vệ, vì thế từng người, từng người ra đi."
"Chủ tử không phải kẻ vô tình... Hắn nói Tề Vương gia làm việc theo cảm tính, không đảm đương nổi hoàng quyền trời cho, thật ra chủ tử chẳng khác gì cả... Chỉ là chúng ta không nỡ vạch trần mà thôi..."
"Chủ tử chỉ... độc ác với các ngươi... nhưng người đối xử với chúng ta... rất tốt..."
"Người cũng để ý chúng ta... Sẽ tưởng niệm... Sẽ rơi nước mắt..."
"Chủ tử không hề thua kém Tề Vương gia chút nào... Kiếp sau... kiếp sau chúng ta đều muốn... tiếp tục làm ám vệ của người."
"Hy vọng kiếp sau... Chủ tử có thể chân chính sống vì bản thân mình..."
Ám Bi uống thuốc độc tự sát.
Ám vệ cuối cùng của Lĩnh Nam Vương phủ cũng ôm nỗi hận mà chết đi.
Ảnh Tứ buông roi, lạnh lùng nhìn thi thể Ám Bi, tiện tay lau đi vết máu độc đen chảy trên khóe miệng hắn, giúp hắn vuốt hai mắt lại. Hắn giữ lại chút thể diện cho Ám Bi, đây là sự thương hại lặng thầm giữa những cái bóng với nhau.
Ảnh Ngũ đuổi tới cái giếng trong Ẩm Ngọc viên, Lĩnh Nam Vương thế tử đã chạy thoát. Ảnh Tứ đến bên cạnh Ảnh Ngũ, phát hiện hai tay của hắn chống lên thành giếng, đôi mắt ửng đỏ, thất thần nhìn mặt nước.
Ảnh Tứ ôm vai hắn: "Yên tâm, ngoài cung canh phòng nghiêm ngặt, Ảnh Thất sẽ không để hắn chạy đâu."
Ảnh Ngũ quay đầu lại lấy vạt áo Ảnh Tứ lau nước mắt, cất giọng nặng nề hỏi: "Ám Bi đâu?"
Ảnh Tứ không trả lời.
Ảnh Ngũ thở dài, hít hít cái mũi.
Sau đó vực dậy tinh thần, miễn cưỡng nói: "Chết rồi cũng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất