Chương 51: Nguyện ta tựa nguyệt tựa tinh quân (nhất)
Ảnh Thất kiệt sức, toàn thân được bao bởi vòng tay ấm áp, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa vào vai Lý Uyển, dần dần thiếp đi.
Lý Uyển im lặng xoa đầu Ảnh Thất, cho rằng như vậy sẽ mang lại cảm giác an toàn cho y, vì thế động tác vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, yên lặng an ủi tiểu ảnh vệ của mình.
“Chịu khổ rồi.” Lý Uyển chậm rãi vuốt ve sợi tóc mềm mại trong ngực, cúi đầu hôn thái dương y, nắm nắm tay y.
Ảnh Sơ dẫn theo đại phu Hạnh Đường nhanh chóng chạy tới, đúng là vị tiểu công tử nhỏ tuổi truyền tin cho Ảnh Thất, suýt nữa dùng ám khí ngộ thương y, Ngụy tiểu công tử là hậu nhân của tiền chủ Hạnh Đường, cũng là tiểu tôn tử của Nguỵ đại phu, tuổi còn nhỏ đã muốn dốc sức vì Tề Vương gia chưởng quản Hạnh Đường.
Ảnh Sơ gõ nhẹ cửa, dặn dò Ngụy tiểu công tử: “Thế tử điện hạ đang ở bên trong, thận trọng chút.”
Ngụy Trừng nhẹ giọng đáp: “Vâng, đại nhân.”
Hạnh Đường Lâm Châu dược sư sát thủ lẫn lộn, nhằm che mắt người ngoài, Ngụy tiểu công tử y thuật cao minh, thân thủ lợi hại, trung thành tận tâm, truyền tin ổn thoả không chút sơ hở, sau này lớn lên có thể coi là một nhân tài.
Ngụy Trừng xách hòm thuốc, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, mới bước vào diện kiến vị thế tử điện hạ chưa gặp bao giờ này.
Tiểu hài tử này tuy chỉ mới mười một mười hai tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân lại vô cùng trầm ổn, quy củ hành lễ với thế tử điện hạ, âm thanh giòn giã: “Thuộc hạ Ngụy Trừng, bái kiến thế tử điện hạ.”
Sắc mặt Lý Uyển tiều tụy, gật đầu, mỏi mệt nói: “Không cần đa lễ, qua đây xem cho y đi.”
“Vâng.” Ngụy tiểu công tử xách hòm thuốc đến cạnh giường nhìn qua, không ngờ lại là người xảy ra xung đột với mình ở Hạnh Đường.
Mặt tiểu hài tử đỏ lên, biết mình nghi oan người khác, ngượng ngùng lục lọi hòm thuốc, lấy một cái dao và cái nhíp nhỏ ra, cúi người xốc xốc xiêm y rách nát của Ảnh Thất lên.
“Bị thương quá nặng.” Cho dù Nguỵ tiểu công tử là người học sâu hiểu rộng cũng phải hít một hơi lạnh, nhíu mày nhẹ giọng hỏi Lý Uyển, “Điện hạ, độc đã vào sâu xương tuỷ y, cần phải róc xương, không thì bảo ảnh vệ tới giữ y, chắc là người giữ không được đâu?”
Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, lắc đầu: “Ta đỡ y, ngươi nhẹ tay chút.”
“Được.” Ngụy Trừng ngồi ở mép giường, chuyên chú xem xét miệng vết thương, ấn ấn lên mấy vị trí nghiêm trọng, có miệng vết thương tuy đã khép lại, nhưng bên trong ứ độc, đã ăn sâu vào xương tuỷ.
“Vết thương này nhìn qua mới chỉ mấy tháng, gia gia không bài độc cho y sao?” Nguỵ Trừng vừa xem vết thương vừa nói, “Y thuật của gia gia ta lẽ nào không chẩn ra bệnh ư?”
“Ta không biết, trước giờ y chưa từng nói với ta.” Lý Uyển thở dài, tiểu ảnh vệ này rất cứng đầu, y muốn thế nào thì làm thế đó, bất luận là chuyện gì cũng không nói với ai, chỉ muốn tự mình âm thầm liếm láp miệng vết thương.
“Có lẽ là…” Ngụy Trừng ngẩng đầu nhỏ giọng, “Điện hạ, chắc là y không muốn dùng thuốc, bởi vì loại thuốc này sẽ làm trì độn giác quan tạm thời, nghe nói làm ảnh vệ thì giác quan phải nhạy bén đúng không?”
Huấn điều thứ nhất của Ảnh Cung, ảnh vệ chữa thương, không được dùng ma phí tán.
*Ma phí tán: thuốc tê. (đã nhắc ở các chương trước)
Lý Uyển hít một hơi thật sâu: “Dùng, cứ việc dùng…… Không làm được ảnh vệ cũng không sao…… Ta nuôi y.”
Ngụy Trừng chớp chớp đôi mắt to tròn, được cho phép, hắn đút thuốc đã sắc xong vào miệng Ảnh Thất, Ảnh Thất còn chút ý thức, mím chặt môi, yếu ớt kháng cự: “Không cần…… Cứ trực tiếp hạ dao……”
Ngụy tiểu công tử chần chừ một chút, ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Uyển: “Điện hạ, cái này không chịu được đâu, trước khi thần y Hoa Đà chế ra ma phí tán, rất nhiều người không chết do thương thế mà chết vì đau đó.”
Lý Uyển đành giữ đầu Ảnh Thất lại, cúi người an ủi y: “Tiểu Thất, uống đi.”
Ảnh Thất vẫn cố chấp mím môi, giương đôi mắt như chó con nhìn Lý Uyển.
“Đưa ta.” Lý Uyển hạ quyết tâm, nhận lấy chén thuốc, bẻ cằm Ảnh Thất từ từ rót vào, thấy Ảnh Thất uỷ khuất kháng cự rồi lại không thể giãy giụa nữa, đôi mắt chó con trở nên ngấn lệ, Lý Uyển vuốt ve tóc y, thấp giọng trấn an, “Cho dù thế nào cũng sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh ta.”
Ảnh Thất nhận được một lời hứa, không hề thả lỏng chút nào, ngược lại nắm lấy góc áo Lý Uyển cầu xin, trước mắt mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.
Ngụy Trừng nhét một miếng vải vào miệng Ảnh Thất để y cắn, lưỡi dao chạm đến vết sẹo phía sau lưng đã hoá đen, từ từ cắt một đường, dịch mủ đen xì chảy ra từ miệng vết thương, dùng vải thuốc lau qua, lại cắt thêm một đường khác, loại hết mủ độc ứ ra ngoài.
Sắc mặt Ảnh Thất tái nhợt như tờ giấy, mặc dù nửa tỉnh nửa mê, trên trán rịn một lớp mồ hôi lạnh, nắm tay nắm chặt lộ cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch, nhích người về phía Lý Uyển, lại khốn đốn nắm lấy vạt áo hắn, không dám vô lễ.
Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, ôm lấy y, bọc y vào lòng mình: “Sẽ nhanh thôi, ngoan nào.”
Ảnh Thất chật vật túm lấy ống tay áo hắn, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm thật chặt, đôi môi run rẩy, ra sức cắn chặt miếng vải trong miệng, răng va vào nhau lập cập.
Lý Uyển cúi đầu tới gần y, mới nghe rõ Tiểu Thất đang nói đau.
Tiểu ảnh vệ nào có từng than đau, khiến cho y đau đến mức này, phải là kinh khủng cỡ nào chứ.
Trong lòng Lý Uyển vô cùng khó chịu, hắn khẽ vuốt ve tóc y an ủi: “Đừng sợ.”
Ngụy Trừng cắt hết tất cả vết thương, loại bỏ hết mủ độc máu độc, bắt đầu dùng dao bạc róc xương, lưỡi dao chạm vào xương trắng gọt từng đường, cắt bỏ toàn bộ thịt thối dịch độc.
Mặc dù có ma phí tán, cơn đau này không phải nói chịu được là chịu được.
Lý Uyển ép mình nhìn thẳng vào từng phiến xương trắng trên lưng Ảnh Thất, nhìn không chớp mắt, khắc ghi thật sâu tất cả nỗi đau mà Ảnh Thất phải chịu vì mình vào trong lòng.
Gân xanh trên thái dương Ảnh Thất nổi lên, khớp hàm kêu răng rắc, miếng vải đã bắt đầu thấm máu, Lý Uyển sợ y cắn phải lưỡi, nhẹ nhàng lấy miếng vải khỏi miệng y, đặt hai ngón tay mình vào.
Vừa mới đưa tay vào miệng, Ảnh Thất lập tức cắn chặt, hằm răng cắm sâu vào thịt ngón tay Lý Uyển, Lý Uyển vẫn dịu dàng nhìn y, vuốt ve dỗ dành y.
Trong cơn mê man Ảnh Thất vẫn cảm giác được mùi trầm hương nhàn nhạt trong miệng mình, nên không dám cắn mạnh, ngón tay Lý Uyển cũng không thể nào chịu nổi khi cơn đau đến cực hạn, Lý Uyển nhìn dấu răng in trên ngón tay mình, hít ngụm khí lạnh vỗ về y: “Cắn nhẹ thôi, nếu không răng sẽ đau đó.”
Toàn thân Ảnh Thất run run trong lòng ngực Lý Uyển, tay siết chặt lấy vạt áo hắn. . truyện đam mỹ
Y lại gặp ác mộng.
Thì ra y những cơn ác mộng của y, đều xoay quanh mấy lần tra tấn ở Ảnh Cung, chỉ khi có Lý Uyển bên cạnh mới ngủ ngon được một chút, nhưng Lý Uyển hắn đã làm cái gì?
Chính mình uy hiếp trả y về Ảnh Cung, trêu đùa y, sai sử y, thử lòng y, coi y như một con chó con ngoan ngoãn nghe lời không biết sủa không biết hét, chơi chán rồi thì đá đi.
Hắn rốt cuộc đã làm cái gì với tấm chân tình của tiểu ảnh vệ hả.
Một canh giờ sau, hai tay Nguỵ Trừng đầy máu, bôi thuốc cho Ảnh Thất, khâu miệng vết thương lại, xong xuôi mọi chuyện, cả người hắn cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“Điện hạ, y phải yên tâm mà dưỡng thương, từ giờ cho đến khi vết thương lành hẳn thì không thể làm nhiệm vụ.” Ngụy Trừng xoa xoa tay, lấy bút viết đơn thuốc, “Này là cho y, còn đây là thuốc an thần cho người.”
“Được. Đi lĩnh thưởng đi.” Lý Uyển ngẩn ngơ, xua tay cho hắn lui, đau lòng bế Ảnh Thất lên, để y ghé vào người mình nghỉ ngơi, nghe Ngụy Trừng bảo đảm Ảnh Thất không sao nữa, mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt tươi tỉnh hơn một chút.
Ngụy Trừng nhân cơ hội quỳ xuống cầu thưởng: “Điện hạ, thuộc hạ không cần ban thưởng vàng bạc……”
Lý Uyển vuốt ve tiểu ảnh vệ trong lòng, rũ mắt nhìn tiểu hài tử đang cung kính quỳ dưới đất: “Ngươi muốn gì cứ việc nói.”
Ngụy tiểu công tử khẩn thiết cầu: “Thỉnh điện hạ cho phép thuộc hạ đi Ảnh Cung rèn luyện, tương lai trở thành ảnh vệ cống hiến cho người.”
Lý Uyển miễn cưỡng kéo khoé miệng lên: “Đi Ảnh Cung…… Ngươi thấy y không…… Đây là do chịu hình ở Ảnh Cung đấy.”
Ngụy tiểu công tử trừng mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đương nhiên là bị doạ sợ chết khiếp.
Lý Uyển vẫy vẫy tay: “Cho ngươi thời gian, ta biết ngươi trung thành giống phụ thân ngươi, thay ta quản Hạnh Đường cho tốt, ta bảo đảm ngươi vô lo vô nghĩ. Nếu ngươi cứ nhất quyết muốn đi, nghĩ kỹ xong thì đến vương phủ tìm Ảnh Tứ.”
Ngụy Trừng nuốt nước miếng, run giọng nói: “Vâng…… Thuộc hạ…… Cáo lui.”
Lý Uyển không có lòng dạ nào quan tâm chuyện người khác, ôm người trong lòng đau khổ không thôi.
Cả người Ảnh Thất như vớt từ dưới nước lên, toàn thân đẫm mồ hôi. Không có chút sức lực nào, cơ hồ tan thành nước trong vòng tay Lý Uyển.
“Không sau, không đau nữa.” Lý Uyển giúp y cởi quần áo rách rưới bết dính lên người, trên người y toàn là sẹo cũ thương mới, vết đao, vết kiếm, trên đùi còn có vết tích của hình cụ để lại, làn da y tái nhợt, ở Ảnh Cung không thấy được mặt trời, bị tra tấn đến mức thương tích đầy mình.
Y đi qua núi đao biển lửa, cõng trên lưng một toà địa ngục, lăn lộn qua dầu sôi lửa bỏng để đến gặp mình, y biến chính mình thành con thiêu thân nhỏ bé hèn mọn, cả người chi chít vết thương cũng muốn lao đầu vào ngọn lửa hung hãn mình đây, suýt nữa tan thành tro bụi.
Xiêm y Ảnh Thất rách nát, một vật cứng rắn màu trắng tuột ra khỏi lớp áo trong, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng giòn giã.
Lý Uyển nghi hoặc cúi đầu nhìn thử, cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay xem xét.
Là miếng ngọc bội mỡ dê tua rua màu đỏ.
Trong khoảnh khắc đó Lý Uyển đã cho rằng đây là tín vật của Ảnh Thất đính ước với tiểu cô nương nào đó, nghĩ nghĩ lại ngọc bội này vô cùng quen mắt, hình như là phụ vương ném cho mình chơi, hắn lại tiện tay ban thưởng cho Ảnh Ngũ.
Trái tim Lý Uyển thắt lại, siết chặt ngọc bội, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, cho đến thời khắc này, trong tiềm thức của hắn vẫn còn hoài nghi sự thuần khiết không nhiễm hạt bụi này của tiểu ảnh vệ.
Thế nên tiểu ảnh vệ mới tổn thương không ngừng, ôm lấy trái tim tan vỡ ở lại bên cạnh mình, hắn chưa từng trân trọng, hắn còn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
Ảnh Thất khẽ giật một cái, hẳn là khát nước.
Lý Uyển hít một hơi thật sâu, cất ngọc mỡ dê vào cổ tay áo, dặn dò người bên ngoài nấu chút cháo thịt và canh gà, còn mình đi rót chén nước cho y uống.
Cũng may bình thường huấn luyện khắc nghiệt, khả năng lành thương của ảnh vệ tốt hơn người bình thường rất nhiều, loại thương thế này mà gặp trên người thường, căn bản không chịu được lâu như vậy.
Ảnh Thất hôn mê một canh giờ mới tỉnh lại, tựa như đã ngủ một năm dài đằng đẵng.
Lúc tỉnh lại, bản thân đang nằm trong lòng thế tử điện hạ, điện hạ cố gắng dùng một tay viết viết vài thứ trên giấy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tỉnh rồi?” Lý Uyển ném bút, đẩy giấy sang bên cạnh, ôm ôm y, “Đỡ hơn chưa.”
Ảnh Thất ngốc ngốc gật đầu, cúi đầu nhìn thân thể mình, trên người quấn mấy lớp vải thuốc, không mặc quần áo, chỉ khoác một chiếc ngoại bào xanh tím của thế tử điện hạ.
Lý Uyển đỡ y tựa vào người mình, tránh chạm vào vết thương, vươn tay bưng bát cháo thịt ấm nóng trên bếp lò dưới đất, đút đến bên miệng Ảnh Thất.
Ảnh Thất ngoan ngoãn ăn vào.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên căng thẳng, giương mắt hỏi: “Điện hạ…… Có phải thuộc hạ…… Gây phiền phức cho người rồi không……”
Lý Uyển trấn an sờ sờ tóc y: “Không có, không phải ngươi sai, yên tâm. Có một số việc chủ tử nên làm, các ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, so với chuyện Ảnh Cung bị vạch trần, khiến cho Tề Vương phủ gánh tội danh mưu phản trên lưng, cục diện như bây giờ đã tốt lắm rồi, ngươi làm không tồi.”
Ảnh Thất giống như chú chó nhỏ mắc lỗi, rũ đôi tai tựa vào lòng Lý Uyển, tay chân y vẫn còn tê, không đứng dậy được.
Lý Uyển cúi đầu hỏi y: “Ngươi lén ra khỏi Ảnh Cung, chỉ vì cứu mạng ta, nếu biết trở về sẽ chịu phạt nặng, vì sao lúc ấy không nói thật cho ta biết? Ta đưa ngươi về phủ, ngươi cũng không cần phải chịu nhiều uỷ khuất như thế, không phải tốt hơn sao?”
“Thuộc hạ muốn trở thành ảnh vệ của người…… không thể không quang minh chính đại rời khỏi Ảnh Cung.” Ảnh Thất yếu ớt đáp.
Lý Uyển lại hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau ư?”
Ảnh Thất gật gật đầu, sau đó không nói nữa.
Đây là quá khứ khó có thể mở miệng, Ảnh Thất vốn không muốn nhớ tới nữa, rồi lại tham lam chút ngọt ngào trong câu chuyện xưa đó.
Y không phải là một người nóng nảy, bởi vì hôm trước thấy thế tử điện hạ tiện tay giúp một đứa trẻ không quen biết nên mới sốt ruột, chỉ là vì nhiều năm trước lúc thế tử điện hạ cứu mình, mình cũng ở độ tuổi này, còn khốn đốn chật vật hơn cả hài tử kia, y luôn hi vọng mình có thể đặc biệt hơn trong mắt điện hạ một chút.
Ảnh Thất không muốn trả lời, Lý Uyển không hỏi nữa, hắn có kiên nhẫn chờ đến ngày y nguyện ý nói ra. Bây giờ hắn biết tiểu ảnh vệ đã si mộ mình rất nhiều năm, như vậy đủ rồi.
Lý Uyển ôm lấy Ảnh Thất từ phía sau, lắc lắc ngọc bội mỡ dê trước mặt y: “Lấy ở đâu đấy?”
Ảnh Thất sửng sốt, giống như bí mật bị bại lộ, tai bay vạ gió cứ ập tới trước mặt.
“Đổi với Ảnh Ngũ.” Y đành trả lời sự thật, lặng lẽ mân mê vết chai đầu ngón tay.
Lý Uyển kiên nhẫn hỏi y: “Sao lại muốn lấy cái này? Sau này ta mới biết, đồ vật của vương tộc không bán được, bởi vì chỉ có chợ đen mới dám thu.”
“Thuộc hạ không định bán lấy tiền, chỉ muốn lưu giữ.” Y lúng túng, thật sự là muốn để nó ở trong ngực, làm thế có cảm giác lúc nào điện hạ cũng ở bên cạnh mình.
Lý Uyển kinh ngạc: “Nhưng đây là đồ phụ vương thưởng, không phải ta.”
Ảnh Thất lặng lẽ nắm lấy vạt áo Lý Uyển, trong lòng mất mát.
Không cần phải nói thế đâu.
Y muốn xem nó như sự che chở của điện hạ, thật sự điện hạ không cần phải nói thật cho y biết, khiến y không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người trân trọng miếng ngọc nhỏ này nữa.
Y muốn thế tử điện hạ ban thưởng một món đồ bên người hắn, cho dù là một mảnh khăn cũng được, chỉ cần trên đấy có khí tức của điện hạ, là có thể khiến Ảnh Thất ngủ ngon giấc. Y là ảnh vệ bảo hộ thế tử điện hạ, nhưng trong lòng lại xem thế tử thành người bảo hộ mình.
Ảnh Thất cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ tự tiện trao đổi vật thưởng với người khác, làm trái tâm ý điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt.”
“Tịch thu.” Lý Uyển nhíu mày, thấy Ảnh Thất lặng lẽ siết tay áo mình, mặc dù trên mặt không biểu hiện điều gì, Lý Uyển vẫn nhìn ra được, y vô cùng ủy khuất, y rất muốn thứ này, nhưng không dám nói.
Ảnh Thất nâng mắt lên nhìn Lý Uyển, đôi mi ướt át.
Y đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết quả tồi tệ nhất, nếu bị đưa về Ảnh Cung, y còn có thứ này an ủi, sẽ không chết ở trong đó, y có thể tiếp tục sống đi ra, lại trở về bên cạnh điện hạ.
Nhưng thứ an ủi duy nhất lại bị điện hạ tịch thu rồi.
Lý Uyển thở hắt một cái, tháo chiếc nhẫn phỉ thuý khắc hình loan điểu trên ngón tay út ra, kéo tay Ảnh Thất qua, đeo chiếc nhẫn tinh xảo vẫn còn vương chút hơi ấm của mình vào ngón tay Ảnh Thất.
“Đây mới là đồ của ta, cho ngươi.”
Ảnh Thất ngẩn ngơ, chiếc nhẫn còn rất ấm, có một mùi trầm hương quen thuộc trên người thế tử điện hạ mà khối ngọc mỡ dê kia không có. Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt bất an.
Lý Uyển kéo Ảnh Thất tới trước mặt mình, nâng gương mặt tái nhợt khiến người ta thương xót kia lên, nghiêng đầu hôn tới.
Ảnh Thất mở to đôi mắt, bất thình lình bị hôn môi khiến y sững sờ. Khoang miệng bị đầu lưỡi điện hạ xâm chiếm, quấn lấy chiếc lưỡi cứng đờ của y, Lý Uyển híp mắt lại, rũ hàng mi dài mảnh khảnh, ánh nến hắt vào, sườn mặt của điện hạ trầm lặng mê người, cả Đại Thừa này, không có vị công tử nào sánh bằng điện hạ cả.
Mà Lý Uyển chỉ nghĩ giờ này khắc này, trao cho y tất cả sự dịu dàng mà mình có.
Ảnh Thất thậm chí không dám thở, miệng bị hung hăng xâm lược, lúc sau lại trở nên ôn nhu vô cùng, tựa hồ muốn bù đắp gì đó, trấn an mà hôn môi.
Khoé mắt Ảnh Thất phiếm hồng. Kỳ thật y không muốn nhiều như vậy.
Chỉ cần khi y hoàn thành nhiệm vụ điện hạ có thể cười với y một cái, lúc làm việc tốt sẽ sờ sờ đầu y, Ảnh Thất chết cũng không hối tiếc, y vắt óc lập mưu muốn trở thành ảnh vệ của điện hạ, tất cả chỉ vì muốn điện hạ không ghét bỏ mình mà thôi.
Cuối cùng Lý Uyển cũng buông y ra, Ảnh Thất thở hổn hển, trái tim đập điên cuồng, đẩy nhẹ ngực Lý Uyển: “…… Thuộc hạ chỉ là ảnh vệ của người.”
“Ta biết, cho nên ân sủng ban thưởng ngươi đều phải nhận hết.” Lý Uyển vỗ nhẹ lên gương mặt gầy gò tái mét của y, “Đừng sợ, vương phủ có rất nhiều thuốc tốt, có thể trị khỏi, sau này sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
Ảnh Thất do dự nâng đôi tay lên, bị Lý Uyển nhẹ nhàng nắm lấy, đặt trước ngực mình.
“Tường cao sân rộng, ngươi có sợ tịch mịch không.”
Ảnh Thất lắc đầu. Trước giờ trong mắt y chỉ có mỗi mình điện hạ.
“Đã nguyện làm ảnh vệ ta, thì phải luôn bên cạnh ta.” Khoé miệng Lý Uyển khẽ nhếch, “Chờ đến khi ngươi muốn chạy, e rằng trốn cũng không thoát được đâu.”
Lý Uyển im lặng xoa đầu Ảnh Thất, cho rằng như vậy sẽ mang lại cảm giác an toàn cho y, vì thế động tác vô cùng nhẹ nhàng từ tốn, yên lặng an ủi tiểu ảnh vệ của mình.
“Chịu khổ rồi.” Lý Uyển chậm rãi vuốt ve sợi tóc mềm mại trong ngực, cúi đầu hôn thái dương y, nắm nắm tay y.
Ảnh Sơ dẫn theo đại phu Hạnh Đường nhanh chóng chạy tới, đúng là vị tiểu công tử nhỏ tuổi truyền tin cho Ảnh Thất, suýt nữa dùng ám khí ngộ thương y, Ngụy tiểu công tử là hậu nhân của tiền chủ Hạnh Đường, cũng là tiểu tôn tử của Nguỵ đại phu, tuổi còn nhỏ đã muốn dốc sức vì Tề Vương gia chưởng quản Hạnh Đường.
Ảnh Sơ gõ nhẹ cửa, dặn dò Ngụy tiểu công tử: “Thế tử điện hạ đang ở bên trong, thận trọng chút.”
Ngụy Trừng nhẹ giọng đáp: “Vâng, đại nhân.”
Hạnh Đường Lâm Châu dược sư sát thủ lẫn lộn, nhằm che mắt người ngoài, Ngụy tiểu công tử y thuật cao minh, thân thủ lợi hại, trung thành tận tâm, truyền tin ổn thoả không chút sơ hở, sau này lớn lên có thể coi là một nhân tài.
Ngụy Trừng xách hòm thuốc, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, mới bước vào diện kiến vị thế tử điện hạ chưa gặp bao giờ này.
Tiểu hài tử này tuy chỉ mới mười một mười hai tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân lại vô cùng trầm ổn, quy củ hành lễ với thế tử điện hạ, âm thanh giòn giã: “Thuộc hạ Ngụy Trừng, bái kiến thế tử điện hạ.”
Sắc mặt Lý Uyển tiều tụy, gật đầu, mỏi mệt nói: “Không cần đa lễ, qua đây xem cho y đi.”
“Vâng.” Ngụy tiểu công tử xách hòm thuốc đến cạnh giường nhìn qua, không ngờ lại là người xảy ra xung đột với mình ở Hạnh Đường.
Mặt tiểu hài tử đỏ lên, biết mình nghi oan người khác, ngượng ngùng lục lọi hòm thuốc, lấy một cái dao và cái nhíp nhỏ ra, cúi người xốc xốc xiêm y rách nát của Ảnh Thất lên.
“Bị thương quá nặng.” Cho dù Nguỵ tiểu công tử là người học sâu hiểu rộng cũng phải hít một hơi lạnh, nhíu mày nhẹ giọng hỏi Lý Uyển, “Điện hạ, độc đã vào sâu xương tuỷ y, cần phải róc xương, không thì bảo ảnh vệ tới giữ y, chắc là người giữ không được đâu?”
Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, lắc đầu: “Ta đỡ y, ngươi nhẹ tay chút.”
“Được.” Ngụy Trừng ngồi ở mép giường, chuyên chú xem xét miệng vết thương, ấn ấn lên mấy vị trí nghiêm trọng, có miệng vết thương tuy đã khép lại, nhưng bên trong ứ độc, đã ăn sâu vào xương tuỷ.
“Vết thương này nhìn qua mới chỉ mấy tháng, gia gia không bài độc cho y sao?” Nguỵ Trừng vừa xem vết thương vừa nói, “Y thuật của gia gia ta lẽ nào không chẩn ra bệnh ư?”
“Ta không biết, trước giờ y chưa từng nói với ta.” Lý Uyển thở dài, tiểu ảnh vệ này rất cứng đầu, y muốn thế nào thì làm thế đó, bất luận là chuyện gì cũng không nói với ai, chỉ muốn tự mình âm thầm liếm láp miệng vết thương.
“Có lẽ là…” Ngụy Trừng ngẩng đầu nhỏ giọng, “Điện hạ, chắc là y không muốn dùng thuốc, bởi vì loại thuốc này sẽ làm trì độn giác quan tạm thời, nghe nói làm ảnh vệ thì giác quan phải nhạy bén đúng không?”
Huấn điều thứ nhất của Ảnh Cung, ảnh vệ chữa thương, không được dùng ma phí tán.
*Ma phí tán: thuốc tê. (đã nhắc ở các chương trước)
Lý Uyển hít một hơi thật sâu: “Dùng, cứ việc dùng…… Không làm được ảnh vệ cũng không sao…… Ta nuôi y.”
Ngụy Trừng chớp chớp đôi mắt to tròn, được cho phép, hắn đút thuốc đã sắc xong vào miệng Ảnh Thất, Ảnh Thất còn chút ý thức, mím chặt môi, yếu ớt kháng cự: “Không cần…… Cứ trực tiếp hạ dao……”
Ngụy tiểu công tử chần chừ một chút, ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Uyển: “Điện hạ, cái này không chịu được đâu, trước khi thần y Hoa Đà chế ra ma phí tán, rất nhiều người không chết do thương thế mà chết vì đau đó.”
Lý Uyển đành giữ đầu Ảnh Thất lại, cúi người an ủi y: “Tiểu Thất, uống đi.”
Ảnh Thất vẫn cố chấp mím môi, giương đôi mắt như chó con nhìn Lý Uyển.
“Đưa ta.” Lý Uyển hạ quyết tâm, nhận lấy chén thuốc, bẻ cằm Ảnh Thất từ từ rót vào, thấy Ảnh Thất uỷ khuất kháng cự rồi lại không thể giãy giụa nữa, đôi mắt chó con trở nên ngấn lệ, Lý Uyển vuốt ve tóc y, thấp giọng trấn an, “Cho dù thế nào cũng sẽ không đuổi ngươi đi, ngươi sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh ta.”
Ảnh Thất nhận được một lời hứa, không hề thả lỏng chút nào, ngược lại nắm lấy góc áo Lý Uyển cầu xin, trước mắt mơ hồ, dần dần mất đi ý thức.
Ngụy Trừng nhét một miếng vải vào miệng Ảnh Thất để y cắn, lưỡi dao chạm đến vết sẹo phía sau lưng đã hoá đen, từ từ cắt một đường, dịch mủ đen xì chảy ra từ miệng vết thương, dùng vải thuốc lau qua, lại cắt thêm một đường khác, loại hết mủ độc ứ ra ngoài.
Sắc mặt Ảnh Thất tái nhợt như tờ giấy, mặc dù nửa tỉnh nửa mê, trên trán rịn một lớp mồ hôi lạnh, nắm tay nắm chặt lộ cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch, nhích người về phía Lý Uyển, lại khốn đốn nắm lấy vạt áo hắn, không dám vô lễ.
Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, ôm lấy y, bọc y vào lòng mình: “Sẽ nhanh thôi, ngoan nào.”
Ảnh Thất chật vật túm lấy ống tay áo hắn, giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, nắm thật chặt, đôi môi run rẩy, ra sức cắn chặt miếng vải trong miệng, răng va vào nhau lập cập.
Lý Uyển cúi đầu tới gần y, mới nghe rõ Tiểu Thất đang nói đau.
Tiểu ảnh vệ nào có từng than đau, khiến cho y đau đến mức này, phải là kinh khủng cỡ nào chứ.
Trong lòng Lý Uyển vô cùng khó chịu, hắn khẽ vuốt ve tóc y an ủi: “Đừng sợ.”
Ngụy Trừng cắt hết tất cả vết thương, loại bỏ hết mủ độc máu độc, bắt đầu dùng dao bạc róc xương, lưỡi dao chạm vào xương trắng gọt từng đường, cắt bỏ toàn bộ thịt thối dịch độc.
Mặc dù có ma phí tán, cơn đau này không phải nói chịu được là chịu được.
Lý Uyển ép mình nhìn thẳng vào từng phiến xương trắng trên lưng Ảnh Thất, nhìn không chớp mắt, khắc ghi thật sâu tất cả nỗi đau mà Ảnh Thất phải chịu vì mình vào trong lòng.
Gân xanh trên thái dương Ảnh Thất nổi lên, khớp hàm kêu răng rắc, miếng vải đã bắt đầu thấm máu, Lý Uyển sợ y cắn phải lưỡi, nhẹ nhàng lấy miếng vải khỏi miệng y, đặt hai ngón tay mình vào.
Vừa mới đưa tay vào miệng, Ảnh Thất lập tức cắn chặt, hằm răng cắm sâu vào thịt ngón tay Lý Uyển, Lý Uyển vẫn dịu dàng nhìn y, vuốt ve dỗ dành y.
Trong cơn mê man Ảnh Thất vẫn cảm giác được mùi trầm hương nhàn nhạt trong miệng mình, nên không dám cắn mạnh, ngón tay Lý Uyển cũng không thể nào chịu nổi khi cơn đau đến cực hạn, Lý Uyển nhìn dấu răng in trên ngón tay mình, hít ngụm khí lạnh vỗ về y: “Cắn nhẹ thôi, nếu không răng sẽ đau đó.”
Toàn thân Ảnh Thất run run trong lòng ngực Lý Uyển, tay siết chặt lấy vạt áo hắn. . truyện đam mỹ
Y lại gặp ác mộng.
Thì ra y những cơn ác mộng của y, đều xoay quanh mấy lần tra tấn ở Ảnh Cung, chỉ khi có Lý Uyển bên cạnh mới ngủ ngon được một chút, nhưng Lý Uyển hắn đã làm cái gì?
Chính mình uy hiếp trả y về Ảnh Cung, trêu đùa y, sai sử y, thử lòng y, coi y như một con chó con ngoan ngoãn nghe lời không biết sủa không biết hét, chơi chán rồi thì đá đi.
Hắn rốt cuộc đã làm cái gì với tấm chân tình của tiểu ảnh vệ hả.
Một canh giờ sau, hai tay Nguỵ Trừng đầy máu, bôi thuốc cho Ảnh Thất, khâu miệng vết thương lại, xong xuôi mọi chuyện, cả người hắn cũng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“Điện hạ, y phải yên tâm mà dưỡng thương, từ giờ cho đến khi vết thương lành hẳn thì không thể làm nhiệm vụ.” Ngụy Trừng xoa xoa tay, lấy bút viết đơn thuốc, “Này là cho y, còn đây là thuốc an thần cho người.”
“Được. Đi lĩnh thưởng đi.” Lý Uyển ngẩn ngơ, xua tay cho hắn lui, đau lòng bế Ảnh Thất lên, để y ghé vào người mình nghỉ ngơi, nghe Ngụy Trừng bảo đảm Ảnh Thất không sao nữa, mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt tươi tỉnh hơn một chút.
Ngụy Trừng nhân cơ hội quỳ xuống cầu thưởng: “Điện hạ, thuộc hạ không cần ban thưởng vàng bạc……”
Lý Uyển vuốt ve tiểu ảnh vệ trong lòng, rũ mắt nhìn tiểu hài tử đang cung kính quỳ dưới đất: “Ngươi muốn gì cứ việc nói.”
Ngụy tiểu công tử khẩn thiết cầu: “Thỉnh điện hạ cho phép thuộc hạ đi Ảnh Cung rèn luyện, tương lai trở thành ảnh vệ cống hiến cho người.”
Lý Uyển miễn cưỡng kéo khoé miệng lên: “Đi Ảnh Cung…… Ngươi thấy y không…… Đây là do chịu hình ở Ảnh Cung đấy.”
Ngụy tiểu công tử trừng mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đương nhiên là bị doạ sợ chết khiếp.
Lý Uyển vẫy vẫy tay: “Cho ngươi thời gian, ta biết ngươi trung thành giống phụ thân ngươi, thay ta quản Hạnh Đường cho tốt, ta bảo đảm ngươi vô lo vô nghĩ. Nếu ngươi cứ nhất quyết muốn đi, nghĩ kỹ xong thì đến vương phủ tìm Ảnh Tứ.”
Ngụy Trừng nuốt nước miếng, run giọng nói: “Vâng…… Thuộc hạ…… Cáo lui.”
Lý Uyển không có lòng dạ nào quan tâm chuyện người khác, ôm người trong lòng đau khổ không thôi.
Cả người Ảnh Thất như vớt từ dưới nước lên, toàn thân đẫm mồ hôi. Không có chút sức lực nào, cơ hồ tan thành nước trong vòng tay Lý Uyển.
“Không sau, không đau nữa.” Lý Uyển giúp y cởi quần áo rách rưới bết dính lên người, trên người y toàn là sẹo cũ thương mới, vết đao, vết kiếm, trên đùi còn có vết tích của hình cụ để lại, làn da y tái nhợt, ở Ảnh Cung không thấy được mặt trời, bị tra tấn đến mức thương tích đầy mình.
Y đi qua núi đao biển lửa, cõng trên lưng một toà địa ngục, lăn lộn qua dầu sôi lửa bỏng để đến gặp mình, y biến chính mình thành con thiêu thân nhỏ bé hèn mọn, cả người chi chít vết thương cũng muốn lao đầu vào ngọn lửa hung hãn mình đây, suýt nữa tan thành tro bụi.
Xiêm y Ảnh Thất rách nát, một vật cứng rắn màu trắng tuột ra khỏi lớp áo trong, rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng giòn giã.
Lý Uyển nghi hoặc cúi đầu nhìn thử, cúi người nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay xem xét.
Là miếng ngọc bội mỡ dê tua rua màu đỏ.
Trong khoảnh khắc đó Lý Uyển đã cho rằng đây là tín vật của Ảnh Thất đính ước với tiểu cô nương nào đó, nghĩ nghĩ lại ngọc bội này vô cùng quen mắt, hình như là phụ vương ném cho mình chơi, hắn lại tiện tay ban thưởng cho Ảnh Ngũ.
Trái tim Lý Uyển thắt lại, siết chặt ngọc bội, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, cho đến thời khắc này, trong tiềm thức của hắn vẫn còn hoài nghi sự thuần khiết không nhiễm hạt bụi này của tiểu ảnh vệ.
Thế nên tiểu ảnh vệ mới tổn thương không ngừng, ôm lấy trái tim tan vỡ ở lại bên cạnh mình, hắn chưa từng trân trọng, hắn còn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
Ảnh Thất khẽ giật một cái, hẳn là khát nước.
Lý Uyển hít một hơi thật sâu, cất ngọc mỡ dê vào cổ tay áo, dặn dò người bên ngoài nấu chút cháo thịt và canh gà, còn mình đi rót chén nước cho y uống.
Cũng may bình thường huấn luyện khắc nghiệt, khả năng lành thương của ảnh vệ tốt hơn người bình thường rất nhiều, loại thương thế này mà gặp trên người thường, căn bản không chịu được lâu như vậy.
Ảnh Thất hôn mê một canh giờ mới tỉnh lại, tựa như đã ngủ một năm dài đằng đẵng.
Lúc tỉnh lại, bản thân đang nằm trong lòng thế tử điện hạ, điện hạ cố gắng dùng một tay viết viết vài thứ trên giấy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tỉnh rồi?” Lý Uyển ném bút, đẩy giấy sang bên cạnh, ôm ôm y, “Đỡ hơn chưa.”
Ảnh Thất ngốc ngốc gật đầu, cúi đầu nhìn thân thể mình, trên người quấn mấy lớp vải thuốc, không mặc quần áo, chỉ khoác một chiếc ngoại bào xanh tím của thế tử điện hạ.
Lý Uyển đỡ y tựa vào người mình, tránh chạm vào vết thương, vươn tay bưng bát cháo thịt ấm nóng trên bếp lò dưới đất, đút đến bên miệng Ảnh Thất.
Ảnh Thất ngoan ngoãn ăn vào.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên căng thẳng, giương mắt hỏi: “Điện hạ…… Có phải thuộc hạ…… Gây phiền phức cho người rồi không……”
Lý Uyển trấn an sờ sờ tóc y: “Không có, không phải ngươi sai, yên tâm. Có một số việc chủ tử nên làm, các ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, so với chuyện Ảnh Cung bị vạch trần, khiến cho Tề Vương phủ gánh tội danh mưu phản trên lưng, cục diện như bây giờ đã tốt lắm rồi, ngươi làm không tồi.”
Ảnh Thất giống như chú chó nhỏ mắc lỗi, rũ đôi tai tựa vào lòng Lý Uyển, tay chân y vẫn còn tê, không đứng dậy được.
Lý Uyển cúi đầu hỏi y: “Ngươi lén ra khỏi Ảnh Cung, chỉ vì cứu mạng ta, nếu biết trở về sẽ chịu phạt nặng, vì sao lúc ấy không nói thật cho ta biết? Ta đưa ngươi về phủ, ngươi cũng không cần phải chịu nhiều uỷ khuất như thế, không phải tốt hơn sao?”
“Thuộc hạ muốn trở thành ảnh vệ của người…… không thể không quang minh chính đại rời khỏi Ảnh Cung.” Ảnh Thất yếu ớt đáp.
Lý Uyển lại hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau ư?”
Ảnh Thất gật gật đầu, sau đó không nói nữa.
Đây là quá khứ khó có thể mở miệng, Ảnh Thất vốn không muốn nhớ tới nữa, rồi lại tham lam chút ngọt ngào trong câu chuyện xưa đó.
Y không phải là một người nóng nảy, bởi vì hôm trước thấy thế tử điện hạ tiện tay giúp một đứa trẻ không quen biết nên mới sốt ruột, chỉ là vì nhiều năm trước lúc thế tử điện hạ cứu mình, mình cũng ở độ tuổi này, còn khốn đốn chật vật hơn cả hài tử kia, y luôn hi vọng mình có thể đặc biệt hơn trong mắt điện hạ một chút.
Ảnh Thất không muốn trả lời, Lý Uyển không hỏi nữa, hắn có kiên nhẫn chờ đến ngày y nguyện ý nói ra. Bây giờ hắn biết tiểu ảnh vệ đã si mộ mình rất nhiều năm, như vậy đủ rồi.
Lý Uyển ôm lấy Ảnh Thất từ phía sau, lắc lắc ngọc bội mỡ dê trước mặt y: “Lấy ở đâu đấy?”
Ảnh Thất sửng sốt, giống như bí mật bị bại lộ, tai bay vạ gió cứ ập tới trước mặt.
“Đổi với Ảnh Ngũ.” Y đành trả lời sự thật, lặng lẽ mân mê vết chai đầu ngón tay.
Lý Uyển kiên nhẫn hỏi y: “Sao lại muốn lấy cái này? Sau này ta mới biết, đồ vật của vương tộc không bán được, bởi vì chỉ có chợ đen mới dám thu.”
“Thuộc hạ không định bán lấy tiền, chỉ muốn lưu giữ.” Y lúng túng, thật sự là muốn để nó ở trong ngực, làm thế có cảm giác lúc nào điện hạ cũng ở bên cạnh mình.
Lý Uyển kinh ngạc: “Nhưng đây là đồ phụ vương thưởng, không phải ta.”
Ảnh Thất lặng lẽ nắm lấy vạt áo Lý Uyển, trong lòng mất mát.
Không cần phải nói thế đâu.
Y muốn xem nó như sự che chở của điện hạ, thật sự điện hạ không cần phải nói thật cho y biết, khiến y không có cách nào tiếp tục lừa mình dối người trân trọng miếng ngọc nhỏ này nữa.
Y muốn thế tử điện hạ ban thưởng một món đồ bên người hắn, cho dù là một mảnh khăn cũng được, chỉ cần trên đấy có khí tức của điện hạ, là có thể khiến Ảnh Thất ngủ ngon giấc. Y là ảnh vệ bảo hộ thế tử điện hạ, nhưng trong lòng lại xem thế tử thành người bảo hộ mình.
Ảnh Thất cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ tự tiện trao đổi vật thưởng với người khác, làm trái tâm ý điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt.”
“Tịch thu.” Lý Uyển nhíu mày, thấy Ảnh Thất lặng lẽ siết tay áo mình, mặc dù trên mặt không biểu hiện điều gì, Lý Uyển vẫn nhìn ra được, y vô cùng ủy khuất, y rất muốn thứ này, nhưng không dám nói.
Ảnh Thất nâng mắt lên nhìn Lý Uyển, đôi mi ướt át.
Y đã chuẩn bị sẵn sàng cho kết quả tồi tệ nhất, nếu bị đưa về Ảnh Cung, y còn có thứ này an ủi, sẽ không chết ở trong đó, y có thể tiếp tục sống đi ra, lại trở về bên cạnh điện hạ.
Nhưng thứ an ủi duy nhất lại bị điện hạ tịch thu rồi.
Lý Uyển thở hắt một cái, tháo chiếc nhẫn phỉ thuý khắc hình loan điểu trên ngón tay út ra, kéo tay Ảnh Thất qua, đeo chiếc nhẫn tinh xảo vẫn còn vương chút hơi ấm của mình vào ngón tay Ảnh Thất.
“Đây mới là đồ của ta, cho ngươi.”
Ảnh Thất ngẩn ngơ, chiếc nhẫn còn rất ấm, có một mùi trầm hương quen thuộc trên người thế tử điện hạ mà khối ngọc mỡ dê kia không có. Y khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lý Uyển, ánh mắt bất an.
Lý Uyển kéo Ảnh Thất tới trước mặt mình, nâng gương mặt tái nhợt khiến người ta thương xót kia lên, nghiêng đầu hôn tới.
Ảnh Thất mở to đôi mắt, bất thình lình bị hôn môi khiến y sững sờ. Khoang miệng bị đầu lưỡi điện hạ xâm chiếm, quấn lấy chiếc lưỡi cứng đờ của y, Lý Uyển híp mắt lại, rũ hàng mi dài mảnh khảnh, ánh nến hắt vào, sườn mặt của điện hạ trầm lặng mê người, cả Đại Thừa này, không có vị công tử nào sánh bằng điện hạ cả.
Mà Lý Uyển chỉ nghĩ giờ này khắc này, trao cho y tất cả sự dịu dàng mà mình có.
Ảnh Thất thậm chí không dám thở, miệng bị hung hăng xâm lược, lúc sau lại trở nên ôn nhu vô cùng, tựa hồ muốn bù đắp gì đó, trấn an mà hôn môi.
Khoé mắt Ảnh Thất phiếm hồng. Kỳ thật y không muốn nhiều như vậy.
Chỉ cần khi y hoàn thành nhiệm vụ điện hạ có thể cười với y một cái, lúc làm việc tốt sẽ sờ sờ đầu y, Ảnh Thất chết cũng không hối tiếc, y vắt óc lập mưu muốn trở thành ảnh vệ của điện hạ, tất cả chỉ vì muốn điện hạ không ghét bỏ mình mà thôi.
Cuối cùng Lý Uyển cũng buông y ra, Ảnh Thất thở hổn hển, trái tim đập điên cuồng, đẩy nhẹ ngực Lý Uyển: “…… Thuộc hạ chỉ là ảnh vệ của người.”
“Ta biết, cho nên ân sủng ban thưởng ngươi đều phải nhận hết.” Lý Uyển vỗ nhẹ lên gương mặt gầy gò tái mét của y, “Đừng sợ, vương phủ có rất nhiều thuốc tốt, có thể trị khỏi, sau này sẽ không đau đớn như vậy nữa.”
Ảnh Thất do dự nâng đôi tay lên, bị Lý Uyển nhẹ nhàng nắm lấy, đặt trước ngực mình.
“Tường cao sân rộng, ngươi có sợ tịch mịch không.”
Ảnh Thất lắc đầu. Trước giờ trong mắt y chỉ có mỗi mình điện hạ.
“Đã nguyện làm ảnh vệ ta, thì phải luôn bên cạnh ta.” Khoé miệng Lý Uyển khẽ nhếch, “Chờ đến khi ngươi muốn chạy, e rằng trốn cũng không thoát được đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất