[Tuấn Triết] Mộng Thời Gian

Chương 2: Chương 12

Trước Sau
Tháng 6 năm 2020

Một vài người bạn trời đánh đang nói đùa trong phòng chơi bida, không biết chủ đề thế nào lại đột ngột chuyển sang anh.

"Triết Hạn, bạn gái trước kia của mày đâu? Sao không đưa đến đây chơi?"

Anh nằm sấp trên bàn bi-a, nheo mắt nhắm, dường như thấy một ranh giới vô hình giữa bóng trắng và bóng đỏ.

"Chia tay rồi."

"Chia tay rồi? Cô ấy rất xinh đẹp, mái tóc dài gần đến thắt lưng, nhưng quá gầy, làm người mẫu đều như vậy."

Đẩy, vào lỗ, liền mạch trong một lần, mây trôi nước chảy.

"Tao tưởng mày nói cái người tóc ngắn chứ... phải xé lịch rồi."

Trương Triết Hạn lau cây gậy đi giữa đám bạn, bạn nối khố ôm vai anh cười lớn, "Trâu bò, dáng dấp đẹp trai thì giỏi lắm đúng không? Đúng là làm minh tinh rồi có khác."

Anh cũng cười theo, cánh tay đánh vào ngực đối phương nói, "Mày bớt đi, số người tao qua lại làm gì đã bằng mày đâu, bất quá số lần bị người ta bỏ cũng không nhiều như mày."

"Đang cười cợt tao đúng không?" Bạn nối khố dùng sức siết cổ anh và nói với những người bạn trời đánh khác, "Tao sẽ nói cho bọn mày biết một tin tức, Trương Triết Hạn đã từng quen cả nam lẫn nữ, và cậu ta thậm chí còn chơi trò bỏ trốn với một người vài năm trước, rất lợi hại! Ai, nhưng tên thằng nhóc kia là gì, tao không thể nhớ được."

"Tao cũng không nhớ được." Anh đẩy cậu ta ra, lấy gậy đâm vào chân cậu ta, nói, "Còn đánh nữa hay không, đến mày!"

Bạn nối khố ôm chân không ngừng nhảy, những người xung quanh bắt đầu cười to. Họ đều là những người bạn cùng nhau lớn lên, đến tuổi thành gia lập nghiệp chuyện chê cười gì mà chưa từng nghe qua, đối với tuổi trẻ lông bông của nhau sớm đã nhìn quen không sợ.

Trương Triết Hạn chợt thương cảm nghĩ, thì ra mình cũng đã gần ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, không còn là thanh niên nói dối cũng không chịu nói, thanh niên không thể chịu được khi có bụi bay vào mắt.

Thời gian trôi qua thật nhanh, qua vài năm nữa có lẽ anh sẽ thực sự quên mất.

Trên đường trở về nhận được kịch bản mới, anh ngồi trong xe lật hết trang này đến trang khác. Đèn đọc sách trên nóc xe rất mờ, chiếu lên những chữ màu đen trên giấy trắng phảng phất như đang lưu động, như dòng nước mát lạnh chảy qua đầu ngón tay. Bỗng nhiên cảm thấy đầy xúc động, và những chữ kia đang khuấy động trong lồng ngực anh, như thể anh đã thấy toàn bộ câu chuyện sẽ được diễn ra như thế nào.

Trương Triết Hạn vỗ vai bạn nối khố kiêm trợ lý của mình, "Tao thấy nó khá ổn, vai diễn đã được quyết định chưa? Tao diễn ai?"

"Nhà sản xuất và đạo diễn đều đề cử mày diễn Chu Tử Thư, nếu mày cảm thấy không thành vấn đề thì chúng ta liền ký."

"Ồ... Được rồi." Thật ra anh có chút muốn thử một vai diễn khác, nhưng nếu đạo diễn và chị Mã đều nói như vậy, vậy cũng không sao.

Bạn nối khố quay đầu lại, "Mày có biết diễn viên kia là ai không?"

"Chị Mã không nói với tao, hình như nói là tạm thời có thay đổi."

"Hôm nay vừa mới quyết định, tao có nhìn ảnh chụp, rất đẹp trai, lúc trước từng diễn phim thần tượng, tên là Cung Tuấn, mày có biết không?"

Trương Triết Hạn sửng sốt một lúc, "Mày nói cậu ta tên là gì?"

"Cung Tuấn. Họ này khá hiếm, có cảm giác như đã từng nghe ở đâu đó... "

"..."

Ngược dòng thời gian năm năm trước, bạn nối khố luôn gọi cậu là "thằng nhóc đó". Làm thế nào mày gặp được thằng nhóc đó? Mày sẽ không thực sự thích thằng nhóc đó chứ? Mày định theo thằng nhóc đó chơi tới khi nào? Cũng nên đủ rồi chứ.

Đủ rồi, cũng mệt mỏi, vì vậy về nhà.

Cho nên căn bản không có ai quan tâm, ngay cả tên cũng không nhớ nổi, kết quả cuối cùng chính là không có kết quả.

Trương Triết Hạn tắt đèn, tựa đầu vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Thế nào, tao còn phải trả lời chị Mã."

"Để tao suy nghĩ lại."

Tối hôm sau chị Mã lập một nhóm, nói là trước khi vào đoàn tất cả diễn viên chính cùng nhau ăn một bữa cơm, cho mọi người làm quen một chút.

Trương Triết Hạn đến sớm và ngồi cạnh chị Mã nghe cô ấy giới thiệu. Có một vài diễn viên đã quen biết nhau từ trước, trao nhau vài câu chào hỏi, ánh mắt vẫn luôn quét qua cửa phòng riêng.

Cung Tuấn vội vàng đến, ngay một giây cuối cùng đẩy cửa tiến vào, vò tóc không ngừng nói, "Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi thật sự không gọi được xe, để mọi người chờ lâu."

Chị Mã cười nói:" Không sao, đến đây Cung Tuấn, để tôi giới thiệu."

Trương Triết Hạn vẫn nhìn cậu chằm chằm, tóc ngắn hơn trước, nụ cười vẫn giống vậy, quần trắng và áo sơ mi màu xanh nhạt, rất hợp với cậu.

Đã từng có lần nói đùa rằng Cung Tuấn đẹp trai đến mức khiến ai cũng phát hờn, khuôn mặt đó chính là thủ phạm thu hút ong bướm, may mà cậu chàng ngốc nghếch không có thiên phú căn bã, nếu không trên thế giới sẽ có rất nhiều cô gái phải thương tâm.

Khi đó Cung Tuấn đã trả lời thế nào?

Nhớ rồi, Cung Tuấn dựa gần anh và nói, em không quan tâm người khác thế nào, em chỉ để ý một mình anh, Tiểu Triết.



Trong lời thâm tình lộ ra sự ngốc nghếch.

"Trương lão sư, xin chào, tôi là Cung Tuấn."

Trương Triết Hạn nhất thời không kịp phản ứng là đang gọi anh, sửng sốt hai giây, mới nhìn thấy bàn tay Cung Tuấn vươn về phía anh cùng với khuôn mặt tươi cười chân thành cùng ngượng ngùng.

Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng và lúng túng, sau khi giữ nó được nửa giây, anh nhanh chóng thả tay ra. "Cung lão sư, chào cậu."

"Tôi ngồi đây phải không?" Cung Tuấn biểu hiện rất tự nhiên, cười hì hì ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó lại chuyển ánh mắt về phía những người khác, "Xin chào mọi người, sau này còn phải học hỏi mọi người nhiều hơn, cứ gọi tôi là Tiểu Cung."

Chị Mã trêu cậu nói:" Không được, phải gọi cậu là lão Cung!"

"Ôi, chị Mã..." Cung Tuấn ngượng ngùng gãi gãi mặt nói, "Em nào dám chiếm tiện nghi của chị."

Trương Triết Hạn có chút hoảng hốt, Cung Tuấn trong ấn tượng của anh không giỏi ngụy trang như vậy, thậm chí anh cho rằng đêm nay Cung Tuấn căn bản sẽ không xuất hiện.

"Trương lão sư, nghe nói bộ phim mới của anh vừa mới đóng máy không lâu, mới từ Hoành Điếm chạy tới đây." Cung Tuấn không chút kiêng dè nhìn anh, trong mắt lóe ra ánh sáng khiêm tốn lại vui vẻ, "Tôi đã xem qua đoạn phim của anh trong chương trình diễn viên kia, diễn xuất của anh thật sự rất tốt, tôi phải học hỏi thêm từ anh nhiều hơn."

"Không cần... Khách khí như vậy." Trương Triết Hạn cảm thấy không biết phải làm thế nào, né tránh tầm mắt của cậu, "Cung lão sư."

Chị Mã vỗ vỗ bả vai anh: "Triết Hạn, hôm nay không thoải mái sao? Bình thường cậu là người hoạt bát nhất, sao hôm nay lại ít nói như vậy."

Trương Triết Hạn vội vàng treo lên khuôn mặt tươi cười, gắp một chút thức ăn cho cô ấy, "Không có chuyện gì đâu, nào, chị Mã, chị ăn đi."

"Cung Tuấn nhỏ hơn cậu một tuổi, diễn xuất cũng muộn hơn chút, cậu là tiền bối phải dẫn cậu ấy nhiều hơn."

"Không thành vấn đề, chị Mã không nói em cũng sẽ làm."

Cung Tuấn đột nhiên chen vào một câu, "Theo tôi biết, Trương lão sư sinh tháng năm, là Kim Ngưu?"

Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn cậu, Cung Tuấn cúi đầu, ngượng ngùng nói, "Tra trên mạng, anh không ngại chứ?"

Anh đành phải cười, "Đương nhiên không ngại."

Chị Mã nói thêm, "Cung Tuấn rất nghiêm túc, đều sẽ lên mạng kiểm tra trước hết, tiểu thuyết cũng đọc mấy lần."

"Chị Mã, chị khen em nữa mặt em sẽ đỏ mất." Cung Tuấn cười ngây thơ vui vẻ, chủ động gắp thức ăn cho chị Mã nói, "Tất cả đều phải cảm ơn chị Mã và đạo diễn đã cho em cơ hội."

Trương Triết Hạn cho rằng cậu thực sự đã thay đổi, khách sáo và thận trọng, nhưng sự chân thành vẫn còn đó, chẳng trách chị Mã lại thích như vậy.

"Trương lão sư, anh cũng ăn thêm đi." Cung Tuấn gắp cho anh một miếng sườn bỏ vào trong chén, trước kia anh rất thích ăn, luôn ép Cung Tuấn làm, cho rất nhiều ớt, cuối cùng chỉ có một mình anh ăn. Giọng nói Cung Tuấn ôn hòa mà khắc chế, giống như chào hỏi một người bạn mới quen, "Trương lão sư thoạt nhìn quá gầy, bình thường khẳng định ăn rất ít."

"Cậu nói tôi mà không biết xấu hổ à?" Anh bật thốt lên, nói xong mới phát hiện giọng mình quá thô lỗ, như thế nào cũng không nên đối với một đồng nghiệp mới quen biết như vậy.

Cung Tuấn cũng có chút lúng túng, nhưng cậu lúng túng không phải bởi vì mình bị phá vỡ đạo đức giả, mà là thật sợ sẽ xúc phạm đến anh.

"Tôi... Có phải không biết nói chuyện lắm không..."

"Không phải..." Anh vội vàng cười giảng hòa, "Ý tôi là, Cung lão sư, cậu gầy hơn tôi, cậu nên ăn nhiều hơn."

Cung Tuấn cười vui vẻ, "Đó không phải là vì để lên hình nhìn đẹp mắt hơn sao... Nhưng anh thì không cần, hiện giờ trông anh rất đẹp mắt rồi!"

Trương Triết Hạn bỗng nhiên không muốn nói chuyện với cậu nữa, khó có thể giao tiếp, giả vờ mệt mỏi, có cậu ngồi bên cạnh mình trái tim vẫn đập không ngừng, càng mệt mỏi hơn.

Trước khi gặp mặt đã suy nghĩ rất nhiều, không nghĩ rằng nó sẽ là như vậy.

Anh cũng thực sự thích bộ phim này, không muốn bỏ lỡ nó. Cho dù hướng về phía anh thì sao? Có sao đâu, bọn họ không còn những tính cách oanh oanh liệt liệt ngày xưa nữa, con người một khi chuẩn bị bước qua ngưỡng ba mươi thì họ phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Những người bên cạnh đã không nhắc tới chuyện cũ năm năm trước nữa, bọn họ đều cảm thấy đó là chuyện trẻ con, điên cuồng thời trẻ đã qua rồi, không ai quan tâm, anh cho rằng mình cũng không quan tâm.

Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn cho rằng Cung Tuấn quan tâm, cậu ngốc nghếch như vậy, lại cố chấp, bạn gái mối tình đầu tặng cục tẩy đều còn giữ lại, người mà làm cái gì cũng phải lưu lại kỷ niệm làm sao có thể biểu hiện giống như chưa bao giờ biết mình.

Hơn nữa, một người từ hồi tiểu học đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên cậu bị bỏ.

Chỉ là không cần thiết nữa.

Lúc tan cuộc vẫn không nhịn được gọi Cung Tuấn sang một bên, trước mặt người ngoài có thể làm bộ làm tịch, lúc không có ai lời nên nói vẫn phải nói rõ ràng.

Cung Tuấn ngoan ngoãn đi theo sau mông, dáng vẻ cực kỳ giống trước kia, một chú cún con vẫy đuôi vui vẻ.

Trương Triết Hạn xoay người, dưới ánh đèn đường, mặt đối phương không hề thay đổi, anh tuấn lại thanh tú.

Cung Tuấn hai mươi tám tuổi vẫn còn có sức sống của thiếu niên, tưởng tượng như ánh ban mai đang chiếu vào mặt mình, sáng chói, anh nheo mắt, tự giễu.

Cung Tuấn cười nói: "Trương lão sư, còn có chuyện gì sao?"

Trương Triết Hạn do dự hồi lâu, sau đó nói: "Gần đây cậu khỏe không?"

Ngu ngốc muốn chết.



"Tôi?" Cung Tuấn có vẻ hơi mê mang, "Rất tốt, chỉ là gần đây công việc hơi nhiều... À, nhưng anh yên tâm, khi vào đoàn tôi nhất định sẽ quay phim đàng hoàng, công việc nên đẩy tôi đều đẩy, tôi rất coi trọng lần hợp tác này với Trương lão sư."

Trương Triết Hạn cau mày, không muốn diễn tiếp với cậu nữa. "Cung Tuấn, đừng giả vờ nữa được không?"

"Tôi..." Cung Tuấn bối rối, lông mày rũ xuống, đáng thương, "Tôi thế nào? Tôi không giả vờ... Trương lão sư, là tôi có chỗ nào chọc anh không vui sao?"

Trương Triết Hạn nắm chặt tay, trong lòng cáu kỉnh như nước sôi trào lên, anh không biết mình muốn đối phương thừa nhận điều gì, hay chỉ là khó chịu đơn thuần.

"Trương lão sư, anh đợi chút, tôi nghe điện thoại."

Cung Tuấn giống như trông thấy cứu tinh cầm lấy điện thoại trốn sang bên cạnh hai bước, cẩn thận dùng khóe mắt liếc anh, giống như anh là ma đầu giết người không chớp mắt nào đó.

Trương Triết Hạn chỉ cảm thấy mọi thứ thật kỳ quái, biểu hiện của Cung Tuấn thật sự không giống giả vờ, chỉ có hai người bọn họ ở đây cũng không cần phải giả vờ. Anh muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi được hỏi thì sao? Anh có thể nói gì.

"Không có gì, trợ lý của tôi gọi tới..." Cung Tuấn ngẩng mặt lên cười với anh, vẻ mặt cứng đờ trong giây lát, sau đó nụ cười trở nên có chút lấy lòng, "Trương lão sư, tôi... Nếu không tôi xin lỗi anh trước?"

Trương Triết Hạn nghiến răng nghiến lợi, lúc cúi đầu ánh mắt nhìn thoáng qua giao diện điện thoại của cậu.

Chỉ có một cái liếc mắt ngắn ngủi anh vẫn thấy rõ, màn hình khóa là một bóng lưng chụp từ phía sau, tóc dài đến cổ, ngược ánh sáng nhìn không rõ mặt, cảm giác tổng thể lại rất ôn nhu.

Anh sửng sốt hai giây, "Bạn gái?"

Cung Tuấn ngay lập tức đưa tay ra sau và hướng về phía anh cười ngốc nghếch, phảng phất như vậy sẽ làm giảm bớt sự quẫn bách vào lúc này.

Thực ra, anh muốn nói rằng đó không phải là vấn đề gì to tát, đã lâu như vậy, anh đã có vài cô bạn gái, chỉ là cũng không tốt bằng cậu.

Nhưng không một ai có thể ôm quá khứ không buông, huống chi Cung Tuấn so với anh càng có tư cách đi ra ngoài, tiêu sái nói một câu tôi không nợ anh không phải là xong rồi sao, so với bây giờ không hiểu ra sao còn tốt hơn.

"Không phải, Trương lão sư... Tôi, anh đừng bận tâm." Cung Tuấn không phủ nhận chuyện bạn gái, nhưng vẫn giống như không biết anh, "Tôi hiểu ý của anh, trở về tôi liền sửa, cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim."

Trương Triết Hạn thất thần nhìn cậu, mọi chuyện xảy ra đêm nay giống như một giấc mơ, những khoảng thời gian đan xen đó đều là ảo ảnh không thực trong mơ, Cung Tuấn đứng trước mặt anh mới là hiện thực, hời hợt mà lại xa lạ.

Một giấc mơ chỉ có anh mới có, tỉnh lại mới phát hiện Cung Tuấn trong giấc mơ hoàn toàn chưa từng xuất hiện.

"Cậu hiểu lầm rồi..." Anh đau lòng siết chặt lòng bàn tay, "Là tôi vừa uống chút rượu, nghĩ đông nghĩ tây, nói chuyện hơi không có chừng mực. Thật ra tôi chỉ muốn nói một câu tôi rất mong được hợp tác với cậu, Cung lão sư."

"Thật sao?" Cung Tuấn lập tức trở nên vui vẻ, cười ngọt ngào nói: "Tôi biết Trương lão sư anh là người tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra được, khi nào vào đoàn tôi sẽ mời anh ăn cơm!"

"Được." Trương Triết Hạn im lặng gật đầu.

"Vậy tôi đi trước nhé?" Cung Tuấn cất điện thoại trở lại, vui vẻ khoát tay với anh, "Trương lão sư, tạm biệt."

Anh ngơ ngác nhìn người trước mắt xoay người đi hai bước, phía trước là một lối đi chật hẹp, rời đi dưới ánh đèn giống như là từ ánh sáng bước đến chỗ tối, bóng dáng mơ hồ. Đột nhiên, anh cảm thấy sợ hãi, giống như có thứ gì đó từ bốn phương tám hướng vọt tới, tấm lưới hỗn loạn và hoảng sợ muốn nuốt chửng anh, anh hướng phía trước hô to một tiếng.

"Tuấn Tuấn!"

Cung Tuấn xoay người lại, nghiêng đầu hẳn là đang cười, "Mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy. Trương lão sư, có chuyện gì sao?"

"Không..." Anh ôm cánh tay, thời tiết tháng sáu lại cảm thấy lạnh không thể kiểm soát được, "Quên nói lời tạm biệt với cậu."

Cung Tuấn đút tay vào túi quần, gật đầu với anh, tiếng cười trong trẻo, "Trương lão sư, lần sau gặp!"

Sau khi trở về nhà, tình trạng hoảng sợ ngày càng nghiêm trọng, anh bắt đầu lục tung các ngăn tủ để tìm bằng chứng liên quan đến năm năm trước.

Điện thoại đã sớm đổi, bộ nhớ đã bị xóa nhiều lần và ghi chép tin nhắn không còn, ảnh chụp chung cũng không lưu, anh đúng là từng cố ý muốn xóa sạch sự tồn tại của đối phương.

Vậy bây giờ anh đang làm gì chứ?

Trương Triết Hạn cuối cùng cũng tìm thấy hai bản ghi chuyến bay từ năm năm trước trong phần mềm, nhưng chỉ có một mình anh.

Anh đã đến Bắc Kinh một mình, và sau đó trở về một mình, không có gì để chứng minh.

Anh gọi cho bạn nối khố, "Mày còn nhớ thằng nhóc đó tên gì không?"

"Cái gì? Mày làm gì mà nửa đêm không ngủ?"

Anh hét lên, "Năm năm trước tao đã theo cậu ta đến Bắc Kinh! Tên gì?"

Cậu ta hơi bối rối, "Tao nào biết, mày chưa từng nói với tao. Sao, cả mày lại không nhớ còn hỏi tao?"

Trương Triết Hạn nghĩ không phải mình không nhớ mà là cậu đã quên, vậy người đó thật sự là cậu sao? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm người rồi, náo loạn cả ngày thành trò hề.

"Tiểu Vũ, sao tao lại cảm thấy như mình sắp phát điên rồi?"

Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia cợt nhả vui vẻ, "Giờ mày mới phát hiện ra à!"

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau