Tục Lạt Giang Hồ

Chương 55: Tam tử Hoàng Kim Đài (Ba mươi ba)

Trước Sau
Ninh Hòa Trần mệt mỏi cau mày, âm thanh cũng hụt hơi vô lực, nói: "Hỏa Tầm, đi ra ngoài."

Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn nam nhân kia, vô cùng nghe lời, nói: "Được."

Sau khi đáp ứng, lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cẩn thận hỏi một câu: "Người nọ là bằng hữu của ngươi đi?"

Nam nhân kia cười nói: "Tứ hải giai huynh đệ, đó là chuyện đương nhiên."

Ninh Hòa Trần lười mở miệng, chỉ dùng ánh mắt đuổi hắn đi ra ngoài. Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn cứ có chút không yên lòng, nửa căn dặn Ninh Hòa Trần, nửa có ý nhắc nhở nam nhân kia, nói: "Ta ở cách vách, có việc gì gọi ta."

Hỏa Tầm Sưởng Minh đi ra ngoài, quay người tiến vào cách vách, gian phòng cách vách diện tích khá là nhỏ, vừa mở cửa, Sở Chung Kỳ cùng Vương Tô Mẫn đều đang ở bên trong uống rượu.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Các ngươi còn uống rượu?"

"Không thì làm gì?" Sở Chung Kỳ hỏi.

Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng đáp không lại cái gì, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh, nói: "Còn chén không?"

Sở Chung Kỳ đưa chén của mình cho hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh vừa định hỏi hắn muốn dùng cái gì, kết quả là nhìn thấy hắn tự tu bình.

Hỏa Tầm Sưởng Minh trái lo phải nghĩ, đều cảm thấy buồn khổ, cạn một chén, thở dài một hơi.

"Cách vách không phải là Lưu Triệt đi?" Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng không phải kẻ ngu si, ít nhiều cũng có thể nghĩ ra một vài chuyện, chỉ là vẫn còn có chút không thể tin được.

"Ngươi có mấy cái mạng?" Vương Tô Mẫn hỏi hắn, "Gọi đại danh của hoàng đế."

Hỏa Tầm Sưởng Minh sợ hết hồn, nhanh chóng sửa lời: "Hoàng thượng, hoàng thượng."

Dứt lời, hắn nhìn về bốn phía, khẽ oán bọn họ: "Ta trước đây cũng không gọi đại danh của hắn, đều là các ngươi mỗi ngày gọi Lưu Triệt, ta mới quen thế."

Vương Tô Mẫn nở nụ cười, nói: "Vậy ngươi đến lúc đó cũng có thể giải thích như vậy với Ngự Sử đại phu, ngươi là học theo chúng ta mới gọi hắn là Lưu Triệt."

"Đừng nói giỡn," Hỏa Tầm Sưởng Minh đau khổ, nói, "Các ngươi không sợ sao?"

Hỏa Tầm Sưởng Minh vốn đang cảm thấy náo nhiệt, hắn ít nhiều cũng có chút hưng phấn, càng nhiều người, hắn lại càng muốn xem trò vui, cùng mấy người Lý Đông Thanh đi gây hấn tứ phương cũng chỉ cảm thấy như đùa giỡn, hắn chưa trải qua bao nhiêu chiến tranh, mỗi lần đều chỉ giống như đùa nghịch, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy cái gì gọi là "giết người như ngóe". Hôm qua hắn ở trên đài, thời điểm nhìn thấy Ninh Hòa Trần giống như một bước cũng không dám đi, ngay cả kiếm cũng không dám nhấc lên, sợ Ninh Hòa Trần vung kiếm dư một chút sẽ quệt đến người mình, hắn sợ đến nỗi hai lần run rẩy, sợ hãi không thôi, "tàn sát" trên đời hóa ra lại có ý nghĩa như thế này.

Trận này làm đến quá lớn, Hỏa Tầm Sưởng Minh còn tưởng y muốn giết sạch người trong thiên hạ, mới rốt cuộc sợ lên.

Đến cuối cùng khi Vương Tô Mẫn lay tỉnh hắn, hắn nhìn thấy Ninh Hòa Trần suýt chút nữa đã chết dưới một nhát kiếm bình thường, Hỏa Tầm Sưởng Minh đứng trên Hoàng Kim Đài, lúc chạy xuống xem, thần sắc của tất cả mọi người tựa hồ cũng đã dại ra. Ninh Hòa Trần không có ngã vào trong vũng máu, Vương Tô Mẫn đỡ được y, nhưng cũng suýt nữa quỳ xuống, ngày ấy Tuyết Mãn rất nặng, không biết là do trọng lượng của máu, hay là do trọng lượng của oan hồn nữa?

Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm thấy ác mộng cả đời này của hắn khả năng đều là cái ngày này, cho dù hắn thân là người ngoài cuộc, nhưng hình như cũng bị ma lực của máu nhiễm phải, cũng bắt đầu trở nên khát máu. Đến lúc giữa trưa, sau khi Ninh Hòa Trần thoát lực, những người bị y giết chết, không, cũng không gọi là người, ngay cả giết chết một con gà cũng mạnh hơn. Người thật sự sẽ bị sát khí truyền nhiễm, hắn không biết Ninh Hòa Trần có tính là tẩu hỏa nhập ma hay không, nhưng là mỗi một người biết rõ sẽ chết, vẫn cứ lên đài, như là đã tẩu hỏa nhập ma giống y vậy.

Hắn còn nhớ đến chính mình lúc đó vẫn luôn có một câu hỏi, mà không nói ra khỏi miệng.

"Ninh Hòa Trần là người sao?" Không hẳn đi?

Sở Chung Kỳ rót đầy một chén rượu cho hắn, nói: "Uống đi, một say giải ngàn sầu."

Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn chén rượu kia, ngẩng đầu nói: "Lẽ nào ta tỉnh lại sau một giấc, hoàng đế sẽ đi?"

"Cũng có thể bọn họ đều đi rồi," Sở Chung Kỳ nói, "Thế nhưng người đi rồi sẽ tốt, tốt hơn người ở lại."

Trên người Sở Chung Kỳ có chút khí chất văn nhân, trên người hắn có rất nhiều loại khí chất, nhưng bên trong mỗi một loại khí chất, đều giống như có viết mấy chữ "du sơn ngoạn thủy".

"Tiếc nuối nhất của người rời đi," Sở Chung Kỳ nói, "Muốn yêu một người, trước hết phải để người đó rời khỏi ngươi."

Hắn kính rượu với Vương Tô Mẫn, đôi mắt chớp chớp.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Cái gì?"

Vương Tô Mẫn không để ý tới, hỏi hắn: "Lý Đông Thanh đâu?"

"Chạy rồi." Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Không biết đi đâu nữa. Ta từ sau khi biết Lý Đông Thanh, nhân sinh thực sự là quá đặc sắc, sao có thể đặc sắc như vậy đây? Không thể bình thản hai ngày sao?"

Vương Tô Mẫn nói: "Hắn có thể đi chỗ nào?"

"Ta làm sao biết được?" Hỏa Tầm Sưởng Minh nói.

Vương Tô Mẫn nói: "Bình tĩnh."

Hỏa Tầm Sưởng Minh không nói nữa, lại uống một hớp rượu, ba người bọn họ tự uống của chính mình, uống một phút chốc, bỗng nhiên nghĩ đến hoàng đế đang ở cách vách, bọn họ thế mà lại ở đây uống rượu, cực kỳ hoang đường. Nhân sinh không còn gì để nói.

"Hoàng đế tới làm gì?" Hỏa Tầm Sưởng Minh tĩnh táo lại một lát, hỏi, "Mang Ninh Hòa Trần đi sao?"

Sở Chung Kỳ nhức đầu nói: "Đừng nghĩ nữa, thuận theo tự nhiên đi."



"Chúng ta có nghĩ cũng không nghĩ được cái gì," Sở Chung Kỳ vẫn uống rượu, không ngừng uống rượu, nói, "Chờ Lý Đông Thanh trở về, để hắn tự xem xét thôi."

Lời vừa mới nói đến đây, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân thùng thùng thùng, mấy người nín hơi đi nghe, tiếng bước chân kia dừng ở cánh cửa cách vách. Bọn họ liếc mắt ra hiệu lẫn nhau: "Lý Đông Thanh trở lại."

Nguyên Quang năm thứ năm, ngày ba mươi tháng chạp, hơn một tháng nữa sẽ phải ăn tết. Ngày này hẳn là ngày lạnh nhất từ khi Đông Âu bắt đầu vào đông, trên phố một bóng người cũng không có, cửa sổ từng nhà đều đóng chặt. Mà ở bên ngoài Trường An ngàn dặm, vẫn là một mảnh an lành, ca múa mừng cảnh thái bình, tất cả các mùi hôi thối đều bị vùi lấp dưới vải bông tơ tằm gấm vóc, không có dấu vết gì còn sót lại.

Ngày đó, tể tướng Điền Phẫn muốn lấy Yến vương nữ làm phu nhân, mời không ít người đến, nghe đâu hoàng đế ở buổi tối cũng sẽ đến.

Vương hoàng hậu tự mình làm chủ cho cuộc hôn nhân này của đệ đệ, hôm nay vô cùng vui mừng, vẫn luôn ngồi trên cao, uống không ít rượu.

Điền Phẫn nhìn bốn phía, hỏi: "Đậu Anh đâu?"

"Đậu Anh không tới." Tịch Phúc cung kính nói.

Điền Phẫn cực kỳ cao hứng, vui vẻ nghe thấy đáp án này, lúc này nói: "Đi mời, mời tới cho ta."

Tịch Phúc do dự chốc lát, sau đó nói: "Vâng."

Đậu Anh ngày hôm nay không đến, đây là điều tất cả mọi người đều đoán được, con đường làm quan của Đậu Anh trải đầy thăng trầm, thời điểm lên cao nhất cũng từng ngồi lên vị trí tể tướng, nhưng chính là vận may chưa đủ tốt. Khi Hiếu Cảnh Đế còn tại thế, hắn từng làm Đại tướng quân, cũng từng đánh thắng trận mới có thể làm Thái phó của Thái tử, mà lại bởi vì Thái tử Lưu Vinh phạm vào tội, hắn mấy lần cầu xin cho Lưu Vinh, đắc tội Cảnh Đế, bị giáng chức. Sau đó làm tể tướng, lại bởi vì hoàng đế đắc tội thái hoàng thái hậu, chức tể tướng của hắn cũng bị thái hoàng thái hậu tước mất, lại hạ xuống. Bị hạ xuống mấy lần, Đậu Anh bị giày vò lại bị áp chế, già rồi, không còn thấy phong thái của năm đó nữa.

Điền Phẫn đắc chí, cũng làm tới tể tướng, cao hứng vô cùng, ngày hôm nay nhất định muốn mời Đậu Anh đến, suy nghĩ một chút lại gọi Tịch Phúc trở về, nói: "Người bạn kia của Đậu Anh, Quán Phu, đúng không? Cũng đi gọi hắn đi, để hắn khuyên nhủ Ngụy Kỳ Hậu, hà tất chấp nhặt với ta đâu?"

Tịch Phúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vâng."

"Đi thôi!" Điền Phẫn nói thật vui vẻ.

Tịch Phúc trước hết đi tìm Quán Phu, hắn từ bên trong tiệc mừng đi ra, thời điểm ra ngoài rất náo nhiệt, giấy đỏ la trướng đầy mắt, sau khi đi ra, lại càng đi càng yên lặng, chờ đến địa phương yên lặng nhất, chính là đến nhà của Quán Phu.

Thân phận của hắn bây giờ là môn khách của Điền Phẫn, hiểu rõ tới nơi này khẳng định không nhận được hoan nghênh, quả nhiên là chờ ở cửa một khoảng thời gian dài, Quán Phu mới bằng lòng gặp hắn.

Tịch Phúc vào cửa, Quán Phu đang ngồi ở trước bàn ăn thịt nai nướng, liếc hắn một cái, không để ý đến hắn.

Tịch Phúc hỏi: "Tể tướng thành hôn, có đi hay không?"

Quán Phu nói: "Đi cái rắm, cút."

"Ài." Tịch Phúc thở dài, ngồi xổm bên cạnh hắn.

Quán Phu liếc mắt nhìn hắn, vô cùng không vừa mắt. Tịch Phúc hai năm trước là môn khách của Đậu Anh, Đậu Anh năm ngoái ngã ngựa, Tịch Phúc rời khỏi phủ Đậu Anh, đến phủ của tân nhậm tể tướng Điền Phẫn. Quán Phu đương nhiên coi hắn là kẻ phản bội.

Tịch Phúc nói: "Ngươi không bằng đi một chuyến, thừa tướng hiện tại đang không ngừng phát triển, dưới một người trên vạn người, hắn không thích Đậu Anh, là bởi vì Đậu Anh không sợ hắn, trái lại vẫn luôn xem thường hắn, nếu như Ngụy Kỳ Hậu ngày hôm nay đi, cho hắn chút thể diện, trong lòng thừa tướng cũng dễ chịu chút, rõ ràng các ngươi hiện tại coi trọng hắn, mục đích của hắn không phải cũng đạt được rồi sao? Hà tất phải làm khó dễ hắn đây?"

Quán Phu "Hừ" một tiếng, nói: "Làm sao? Hắn bảo ngươi đến mời ta?"

Hắn cho là Điền Phẫn cho hắn mặt mũi, sợ hắn, để Tịch Phúc tới làm thuyết khách.

Tịch Phúc nhìn hắn như vậy, biết hắn căn bản nghe không hiểu mấy phần chân tâm trong lời nói của mình, thở dài, cảm giác sâu sắc đây quả nhiên là một mãng phu, mà cũng chỉ có thể thuận theo: "Thừa tướng còn đang ở quý phủ chờ ngươi cùng Ngụy Kỳ Hậu đây."

Quán Phu nói: "Nếu như hắn nói như vậy, ta ngược lại thật ra có thể tới."

"Vậy thì tốt quá," Tịch Phúc nói, "Ngươi và Ngụy Kỳ Hậu đi cùng nhau, đây là cơ hội tốt, có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước với thừa tướng, Ngụy Kỳ Hậu già rồi, bây giờ cũng là lúc nên cúi đầu."

Quán Phu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn hắn, nói: "Ngươi tiểu nhân vậy."

Tịch Phúc gật gật đầu, không quản hắn nói cái gì, lui người ra ngoài, sau khi đi ra ngoài, nấp ở cửa một lát, nhìn thấy Quán Phu ăn mặc chỉnh tề đi về phía phủ của Ngụy Kỳ Hậu, Tịch Phúc lúc này mới rời đi.

Thời điểm Tịch Phúc còn là môn hạ của Ngụy Kỳ Hậu, không phải chịu quá khắt khe, Đậu Anh quả thật là người rất tốt, nhưng hắn không hẳn có thể làm quan tốt, không phải tâm địa không được, mà là không có sách lược gì, đương nhiên, Điền Phẫn cũng không có, thế nhưng Tịch Phúc biết, Đậu Anh đã không vực dậy nổi, lần này bị giáng xuống chính là đã xác định thế cuộc, Điền Phẫn là đệ đệ của Vương hoàng hậu, là cữu cữu của hoàng đế, là quốc cữu, mà Đậu gia, chỉ cần Đậu Y Phòng vừa chết, cơ hồ cũng đã tuyệt, Đậu Y Phòng hơn chín mươi tuổi, thật sự sắp chết rồi.

Đậu Anh. Tịch Phúc ở trên đường nhiều lần lẩm bẩm cái tên này, cảm thấy hắn thật đáng tiếc, lại cảm thấy cũng không có gì đáng tiếc.

Hoàng đế chỉ thích những người tinh tài tuyệt thế, không thích dùng hạng xoàng xĩnh, thế nhưng người như vậy có thể được mấy ai? Trên đời này có mấy Vệ Ương, Hàn Phi?

Mà một đường khác, Quán Phu đã đến quý phủ của Đậu Anh.

Đậu Anh không có việc gì làm, uống trà đùa chim, nuôi một bộ râu mép, trắng đen lẫn lộn, mới vẻn vẹn hai năm mà đã nhìn ra tuổi già sức yếu.

Quán Phu ngồi xuống, nói: "Hai ta đi ăn cưới."

"Hỉ yến nào?" Đậu Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi.

Quán Phu: "Thừa tướng."

Đậu Anh có chút không hiểu ra sao, nói: "Không đi."

"Lần trước bởi vì chuyện hai mẫu đất kia, hai ngươi xảy ra chút mâu thuẫn," Quán Phu vỗ bàn quyết định, nói, "Đi ăn hỉ yến của hắn, hòa hoãn quan hệ với hắn, miễn cho hắn cứ phải nhìn chằm chằm ngươi."



Đậu Anh nói: "Hai mẫu đất kia là của ta, đất đai do tổ tiên truyền xuống, hắn mới vừa lên làm thừa tướng đã chạy đến hỏi hai mẫu đất này của ta, không buồn cười sao? Ta không cho hắn, là sợ hắn bị người trong thiên hạ chế nhạo, hắn không cần cám ơn ta, tất cũng không cần hận ta."

Quán Phu tặc lưỡi, nói: "Nói thì nói thế, nhưng hắn xác thực ghi hận ngươi."

"Ghi hận ta là thật, mà không phải là bởi vì vài miếng đất kia," Đậu Anh cũng ngồi xuống, rót cho hắn chén trà, nói, "Bên trong nhiều chuyện lắm, mặc kệ hắn, tùy hắn đi, ta đến tuổi này rồi, không muốn chấp nhặt với hắn."

Mùa hè năm ngoái, Điền Phẫn vừa mới nhậm chức, chính là thời điểm một người làm quan cả họ được nhờ, đương nhiên Đậu Anh cũng chỉ mới vừa ngã ngựa, chính là vào lúc này, Điền Phẫn cùng hoàng hậu chỉ vì một miếng đất bên bờ sông Trường Giang bị lũ nhấn chìm mà một khắc cũng không đợi, tới hỏi Đậu Anh muốn đất đai của hắn, cũng không có nguyên nhân gì, chủ yếu là đất của hắn bị lũ nhấn chìm, cho nên mới muốn tìm từ chỗ của người khác bù lại, cũng thật là nói khoác mà không biết ngượng.

Đậu Anh đương nhiên sẽ không cho, việc này huyên náo khiến mọi người đều biết, hoàng thượng cũng không quản. Cả một đời này, phàm là người họ Lưu, tính cách đều là máu lạnh bạc tình, ai cũng đừng nói ai, Đậu Anh xem như là thấy rõ, sống cùng với hoàng gia, một chút tình cảm cũng không thể để lại, để lại chính là chết.

Tình cảm của người ta là để dành cho giang sơn mỹ nhân, cắn răng thêm một chút, còn có thể nhét vào đầu lê dân bá tánh, còn về những người tùy tùng đi theo, mới là người không đáng giá nhất.

"Ngươi yên tâm," Quán Phu nói, "Hắn ngày sau khẳng định sẽ không dám làm gì ngươi nữa, ngươi cứ việc đi đi, cho hắn chút mặt mũi, còn lại ta đến xử lý."

Đậu Anh cảnh giác nói: "Ngươi định xử lý như thế nào? Ngươi đừng ngu ngốc, hắn hiện tại đang rất có thể diện, hoàng đế còn muốn đưa hắn lên vị trí thừa tướng, an ủi dã tâm của hoàng hậu, ngươi đừng đắc tội hắn."

Quán Phu dương dương tự đắc, nói: "Ta đắc tội hắn? Ha ha, ta không đắc tội hắn, ta làm cho hắn sợ ta."

Hắn nói như vậy, Đậu Anh lại càng không yên lòng, tỉ mỉ hỏi hắn, rốt cuộc là muốn làm gì, Quán Phu lại không nhắc tới một lời, chỉ nói nói: "Nếu ngươi không đi, ta ngày hôm nay cũng phải đi, ta thay ngươi đi."

Đậu Anh liếc mắt nhìn hắn, thở dài.

"Được rồi," Đậu Anh không yên lòng, luôn cảm thấy hắn muốn gây sự, sửa sang lại y phục, đứng lên, đây là cũng định muốn đi, nhưng vẫn nói ra khỏi miệng, hỏi hắn, "Ngươi ta hà tất phải tự rước lấy nhục đây?"

Quán Phu chỉ cười không nói.

Đậu Anh đối với Quán Phu là vẫn luôn lo lắng, người này tính cách lỗ mãng, hữu dũng vô mưu, thế nhưng đối với hắn lại vô cùng trung thành, cơ hồ là chân tâm thật ý. Đậu Anh cả một đời đều giao thiệp với hoàng gia, từ trước tới nay chưa từng gặp qua người như vậy, thường xuyên qua lại bèn trở thành bạn vong niên. Hai năm qua hắn thất thế, Quán Phu vẫn luôn ở bên cạnh hắn, Đậu Anh tuy rằng không nói, mà trong lòng là vẫn luôn ghi nhớ. Từ sau khi tước quan, môn khách bên trong nhà hắn đi sạch không còn một mống, bằng hữu lui tới cũng gần như đoạn tuyệt liên hệ, chỉ còn sót lại một mình Quán Phu.

Quán Phu đã nói đến mức độ này, hắn coi như là đi cùng một lần, có thể làm sao? Đậu Anh trong lòng thở dài, từ trên cỗ kiệu đi xuống, ngửa đầu nhìn thấy lụa đỏ trên cửa Điền phủ. Nhớ tới Điền Phẫn tuổi đã cao còn cưới kiều thê, quả thực không biết xấu hổ.

Lụa đổ phiêu phiêu dương dương, rất giống lá cờ bị máu nhuộm đỏ trên Hoàng Kim Đài. Lúc này, đang đặt trên bàn trong phòng Ninh Hòa Trần.

Lý Đông Thanh mới vừa đẩy cửa đi vào, đang có một đống lời muốn nói, trước mặt lại nhìn thấy Lưu Triệt. Có thể là máu mủ tình thâm, cũng có thể là bởi vì dù sao cũng lớn lên có chút giống nhau, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra cái người chính mình xưa nay chưa từng thấy này. Nhưng là Lưu Triệt lại không nhận ra được hắn.

Lưu Triệt nói: "Vị này lại là? Chỗ của ngươi cũng không ít khách đến."

Lý Đông Thanh đi tới, đóng cửa lại, trong lúc di chuyển khôi phục lại tâm tình của chính mình, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy Lưu Triệt lần này đến đây hẳn là đã thông báo cho Đông Âu Vương, hắn xoay người lại, trong lòng hơi có chút đè nén.

Hắn vừa muốn ngồi xuống, Ninh Hòa Trần lại nói: "Đi nấu cho ta bát cháo."

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, chỉ có thể lại thay đổi những gì đã an bài, nói: "Ồ."

Nhưng Lưu Triệt cũng đã nhìn ra rồi, hỏi: "Ngươi chính là Lưu Chuyết?"

Ninh Hòa Trần tựa như nhắc nhở liếc nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh không dám tiếp lời, lập tức đi ra ngoài, Lưu Triệt lúc này ngăn hắn lại, nắm cổ tay của hắn, Lý Đông Thanh gần như đã thành thói quen, trực tiếp tránh khỏi. Lưu Triệt sửng sốt một chút, nở nụ cười.

Lý Đông Thanh nói: "Các ngươi tán gẫu."

Lần này Lưu Triệt không cản nữa, thời điểm Lý Đông Thanh đi ra ngoài đóng cửa, nghe thấy giọng nói vô cùng mệt mỏi của Ninh Hòa Trần: "Không phải chỉ tìm ta sao..."

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, đầu tiên là đi xuống dưới lâu, qua một lát, lại từ mái nhà bò trở về, rón rén rơi xuống cửa phòng cách vách, rón rén mở cửa, vừa mở cửa ra, ở cửa đang nằm úp sấp ba người.

Hỏa Tầm Sưởng Minh một tay bịt lại miệng hắn, kéo hắn vào.

Lý Đông Thanh nói: "Các ngươi sao lại ở đây?"

"Không thì đi chỗ nào?" Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Về nhà sao? Ta bây giờ trở về nhà không khác gì chịu chết."

"Đại ca nữ tìm ngươi?"

"Không có," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Chuyện này rất không bình thường, trong lòng ta vô cùng bất an. Ngươi vừa nãy đi vào, nhìn thấy người trong phòng rồi sao? Hắn là ai?"

Lý Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh, cạn một chén rượu, nói: "Lưu Triệt đi."

Vương Tô Mẫn nói: "Nói thế nào? Giết hắn?"

Lý Đông Thanh hoàn toàn không dám nghĩ đến đó, hắn vừa nghe Vương Tô Mẫn nói xong, sửng sốt một chút, nghiêm túc suy ngẫm lại, sau đó nói: "Hắn có thể tới nơi này, nhất định là không sợ chúng ta, chúng ta không muốn tìm chết đi?"

Vương Tô Mẫn à một tiếng. Hắn cũng không dám, chính là thuận miệng nói, quá đã nghiền.

Sở Chung Kỳ nói: "Các ngươi nếu như chơi lớn như vậy, ta có thể chạy đi mất."

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hai ta cùng chạy."

LýĐông Thanh lại cạn một chén, Sở Chung Kỳ nói: "Đệ đệ, thuận theo tự nhiên,đệ đệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau