Tục Lạt Giang Hồ

Chương 61: Thu Thập Sơn Hà (Bốn)

Trước Sau
Biện pháp mà Lý Đông Thanh đối phó với lời đồn đãi chính là mặc kệ nó, sống hay chết cũng không làm lỡ bữa ăn giấc ngủ của hắn. Nếu như lời đồn đãi không làm hắn nóng lòng, vậy khẳng định đang làm người khác nóng lòng.

Năm nay cây xanh tươi tốt, mọc ra mầm non, thời điểm chạng vạng, dưới ánh trăng, bóng cây xanh rờn, đại viện ngay ngắn chỉnh tề, chỉ xòe ra mấy cành cây, Lý Đông Thanh từ bóng cây chui ra, hắn tối hôm nay về trễ, nhảy vào từ đầu tường, kết quả vừa vào sân đã phát hiện trong phòng mình đang có ánh đèn sáng trưng.

Hắn đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Đại ca nữ ngồi bên trong.

Lý Đông Thanh chưa đóng cửa, đi vào, để đèn trong phòng chiếu ra sân, hắn đi vào nói: "Ngươi có chuyện tìm ta, gọi ta đến là được, làm sao vậy?" Hắn đã lớn rồi, đã hiểu được lễ tiết không thể ở chung phòng với nữ nhân vào buổi tối, Đại ca nữ nhìn hắn, có lúc cũng sẽ cảm khái. "Ngươi nếu như dễ tìm như vậy," Đại ca nữ nói, "Cũng không đến nỗi bò tường trở về."

"Sợ đánh thức a bá, không có ý gì khác," Lý Đông Thanh ngồi xuống, duỗi tay ra thả lỏng gân cốt, nói, "Chuyện gì?" Đại ca nữ: "Muộn như vậy mới trở về, đi ra ngoài uống rượu?" "Uống một chút," Lý Đông Thanh nói, "Chung Kỳ mang rượu đến sân huấn luyện dã ngoại tìm mấy người chúng ta, các tướng quân trên sân đã uống nhiều rồi, bây giờ còn đang ca hát đây, ta mệt mỏi, về sớm."

Hỏa Tầm Lệ nói: "Kết giao bằng hữu nhiều một chút cũng tốt."

"Ừm," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi tìm ta có việc?"

Đại ca nữ nói: "Đậu thái chủ chết rồi, trong lòng ta có chút không yên tâm, đến cùng ngươi tán gẫu."

Lý Đông Thanh lại rót cho nàng thêm chút trà, nghe nàng nhắc tới những chuyện cũ kia. Đậu thái chủ là gông xiềng cuối cùng áp chế thế lực của Lưu Triệt, khi Đậu thái chủ còn tại thế, không cho hắn thảo phạt Hung Nô, cũng không làm cho hắn tiến quân giang hồ, Lưu Triệt kìm nén một luồng khí, cỗ khí này chờ nàng chết rồi, khẳng định đều sẽ phản phệ.

Hỏa Tầm Lệ nói: "Tiểu Nguyệt Chi thế nhưng vừa là ngoại bang, vừa là người trong võ lâm, thực sự không thể không phòng."

Lý Đông Thanh cảm thấy nàng có chút lo lắng không đâu, nói: "Lưu Triệt nếu như muốn động Nguyệt Chi, thời điểm năm ngoái tự mình đến Đông Âu sẽ không thể bày ra dáng vẻ kia hắn là không thèm đặt Nguyệt Chi vào trong mắt, mới cảm thấy không đáng kể."

Hỏa Tầm Lệ nói: "Nhưng bây giờ ngươi ở nơi này."

"Ta?" Lý Đông Thanh hoàn toàn tự giễu, nói, "Ở trong mắt hắn, ta khả năng cũng chẳng khác gì một tên phế vật, hắn không coi ta là gì cả, ngươi không cần tự hù dọa chính mình."

Hỏa Tầm Lệ trầm mặc trong chốc lát, nói: "Dù như thế nào, nơi này cũng không phải quê hương của chúng ta, ngày đầu tiên ta tới đây đã nói: 'Nơi đây không thích hợp ở lâu', cũng không ngờ đến, một chuyến này chính là ở mười tám năm!"

Nàng vẫn là ở thời điểm còn trẻ đã ra khỏi Đại Nguyệt Chi, ở tiểu quốc này đợi đến khi nếp nhăn cũng đã có, mà lại chưa từng về nhà. Người ở thế hệ Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Hỏa Tầm Chân, có rất nhiều hài tử căn bản chưa từng thấy dáng vẻ của quê hương.

Người có lúc sẽ nảy sinh tình cảm với địa phương mình ở đã lâu, rất nhiều tộc nhân đã thành hôn với người Hán ở đây, cưới vợ gả chồng, có hài tử, bọn họ cũng không thể rời bỏ nơi này. Hỏa Tầm Lệ nói: "Ngươi từng nghĩ tới sao? Chúng ta cần phải đi."

Lý Đông Thanh không có ý kiến gì, nói: "Được, lúc nào thì đi? Ngươi quyết định?"

"Người Hung Nô loạn trong giặc ngoài," Hỏa Tầm Lệ nói, "Y Trĩ Tà dã tâm bừng bừng, hắn muốn làm đại thiền vu, Vu Đan cùng hắn long hổ tranh chấp, nhất định sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Lưu Triệt lại muốn vào lúc này tấn công Hung Nô, người Hung Nô hai năm gần đầy là giai đoạn binh lực suy yếu nhất, thù này không báo, còn đợi khi nào?"

Lý Đông Thanh nhìn ánh mắt của nàng, cảm thấy hình như có đốm lửa, Đại ca nữ chờ ngày này quả thực đã chờ rất lâu rồi, khả năng đã chờ đến mức sắp quên mất cừu hận, có thể là đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới một lần nữa nhắc lại mối thù sâu đậm này, mối thù này giá trị bằng đầu của quốc vương Nguyệt Chi, cũng giá trị mười tám năm thanh xuân tốt đẹp của nàng.

Lý Đông Thanh nói: "Ta từng gặp Y Trĩ Tà, cảm giác không phải người hiền lành, ta cũng không phải muốn giội nước lạnh vào ngươi, chính là cảm thấy hắn soán vị chưa chắc là chuyện khó. Năm đó khi ta gặp hắn đã cảm thấy hắn sắp không nhịn được dã tâm của mình nữa rồi, hai năm qua, hắn khẳng định đã định liệu trước, mới có thể muốn soán vị mưu phản."

Đại ca nữ nói: "Vậy ngươi có ý kiến gì, ngươi nói cho ta một chút đi."

Đại ca nữ than thở trong lòng, đầu cũng khẽ rủ xuống, nàng vẫn luôn chải tóc gọn gàng, buộc thật cao trên đỉnh đầu, từng sợi tóc tản ra buông xuống vai nàng, nàng vẫn luôn nhìn qua trang trọng mà mỹ lệ, dáng vẻ rất mạnh mẽ, Lý Đông Thanh lúc này mới ý thức được, kỳ thực nàng cũng rất cô độc, không có ai để nói lời trong lòng.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi có thể chờ Lưu Triệt cùng người Hung Nô đấu ra thắng bại rồi lại nói. Gấp gáp gì đâu?"

Đại ca nữ nói: "Vậy thì chờ thôi. Ta chỉ sợ chờ đến bất tận, không có phần kết, cuộc sống như thế lại qua mười năm, ai còn nguyện ý theo chúng ta trở lại đây? E là không có ai nữa."

Lý Đông Thanh nói: "Muốn về nhà, nói cho cùng là bởi vì cảm thấy ở cố hương mới có thể sống thoải mái hơn một chút. Nếu như không muốn về Nguyệt Chi, vậy nói rõ nơi này đã là nhà của bọn họ, ta cảm thấy cũng không cần giữ bọn họ làm gì."

Hỏa Tầm Lệ đau thương mà nhìn hắn, không lên tiếng. Lý Đông Thanh bất giác lại nảy sinh thương hại với nữ nhân này, nàng cũng chỉ là một nữ nhân cả đời bán cho cừu hận, Lý Đông Thanh nói: "Lưu Triệt không chờ được mười năm, yên tâm đi."

"Thôi," Hỏa Tầm Lệ nở nụ cười, thở ra một hơi, nói, "Có lúc trong lòng lại nổi lên nỗi hận này, cảm giác một khắc cũng không thể nào nhịn nổi, không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, chúng ta vẫn nên tiếp tục yên lặng quan sát thay đổi thôi."

Hỏa Tầm Lệ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Không nói ta, tán gẫu ngươi một chút. Trên phố đồn đãi, cũng đã truyền tới lỗ tai của ta rồi, ngươi có gì muốn nói với ta không?"

Lý Đông Thanh lúc này hiểu rõ nàng muốn nói cái gì, là chuyện của mình cùng người cung nữ kia.

Hắn không tự chủ cười một tiếng. Ngắn ngủi mà cười, lại không có ý cười, càng giống như là đang trào phúng.

Đại ca nữ liếc mắt nhìn hắn, nàng không biết Lý Đông Thanh đang cười cái gì, hoặc là nói biết, thế nhưng không dám xác định.

"Vốn là trong trong sạch sạch," Lý Đông Thanh sau khi cười xong thì nghiêm túc trả lời, "Nhưng nếu các ngươi có an bài khác, cũng có thể là không phải."

Đại ca nữ lúc này cau mày, hỏi: "Ngươi có ý gì? Vương phi từng tìm ngươi nói chuyện?"

Lý Đông Thanh nói: "Nàng nhất định sẽ không đến tìm ta, hẳn là hàn huyên với ngươi đi."

Đại ca nữ đặt chén trà xuống, nhìn hắn trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Xác thực nói qua với ta, lời trong lời ngoài cũng để lộ ra ý đó, mà ta lại không có lấy hôn sự của ngươi làm giao dịch gì, Lý Đông Thanh, ngươi coi thường ta."

Đại ca nữ nói: "Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng ta cùng với Vương phi đồng thời bày mưu hãm hại ngươi, chỉ vì muốn để ngươi lấy một người phụ nữ?"

Lý Đông Thanh nhìn nước trà trên bàn, nước trà trong vắt, nổi lên hai cọng trà, uống vào trong miệng cũng thật nhạt, mới vào miệng là thanh đạm, lúc sau mới là đắng, người đều nói trà như nhân sinh, Lý Đông Thanh hoàn toàn tán thành, có lúc rõ ràng không cảm giác được vị ngọt, đắng cũng chỉ nhàn nhạt, vẫn luôn đắng đến một ngày chết đi, mà vẫn cứ chờ một ngày vị ngọt quay về, chỉ là không chờ được. Lý Đông Thanh nói: "Ta không coi thường ngươi, ta chỉ cảm thấy chuyện này cũng không có gì."



"Biết rồi," Đại ca nữ đứng dậy, nói, "Ngày mai ta đi tìm Vương phi."

Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, khẽ cau mày lại, suy ngẫm một lát vẫn nuốt xuống những gì mình muốn nói. Hắn vốn là muốn nói, mình quả thật cảm thấy không có gì cả.

"Ta lúc còn trẻ cũng từng thích một người," Đại ca nữ trầm mặc một hồi, đột nhiên quyết định tâm sự với hắn, vì vậy nói, "Khi đó ta mười bảy tuổi. Hắn đi một chuyến xa nhà, đi một tháng, giúp một đội buôn tìm đường ra khỏi núi, lúc hắn trở lại, ta đang cùng một cô nương đồng thời đan khăn đội đầu, đôi ta ngồi cùng một chỗ, hắn lại không dám tiến lên tới tìm ta nói chuyện, chỉ đứng ở phía xa nhìn ta cười, ta phất tay với hắn, hắn cũng không ngừng vẫy tay về phía ta, vẫn luôn vẫy, vẫy đến mức ta bắt đầu cảm thấy ngại ngùng."

Lý Đông Thanh cười nói: "Là yêu thích ngươi, không dám nói đây."

Đại ca nữ mỉm cười, nói: "Hắn lớn lên cũng không đẹp, trong nhà cũng không phải có bao nhiêu tiền, những thiếu niên anh tuấn khi đó cũng có người theo đuổi ta, trong lòng ta lại nghĩ đến hắn, cảm giác hắn thực sự rất ngốc, không có ta là không được."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Hẳn là đã sớm thành hôn rồi," Đại ca nữ thuận miệng nói, "Cầu mà không được, không phải rất bình thường sao?"

Lý Đông Thanh nói: "Đã xảy ra chuyện gì à?"

Đại ca nữ nhìn hắn, nở nụ cười, nói: "Có thể như thế nào đây, Đông Thanh của ta còn chưa trải qua chuyện gì cả, là một tiểu tử ngốc. Hai người ở bên nhau, bởi vì xảy ra chuyện mới tách ra thực sự quá ít."

Lý Đông Thanh: "Nguyên lai như vậy."

Đại ca nữ lại thở dài một tiếng, nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta hiểu tâm tình của ngươi, tuyệt đối sẽ không ép ngươi. Đông Thanh, ta biết trong lòng ngươi có bất mãn với ta, luôn cảm thấy ta đang ép buộc ngươi làm gì đó, nhưng đó là bởi vì, bởi vì cả một đời của ngươi thôi, tiền đồ của ngươi, tương lai của ngươi, tương lai của Nguyệt Chi đều buộc chung một chỗ, ta không thể không quản. Nhưng ngươi ở bên ai, ta tuyệt đối sẽ không tham dự, cho dù ngươi ngày mai đi trên đường nhìn thấy kẻ ngốc ăn xin bên đường, đón nàng về mang tới trước mặt ta, nói ngươi ở bên nàng cảm thấy vui vẻ, ta cũng sẽ đồng ý với ngươi, nếu như ta cản ngươi một câu, ta sẽ không mang họ Hỏa Tầm."

Lý Đông Thanh: "..."

Hắn vạn vạn không nghĩ tới Hỏa Tầm Lệ sẽ nói như vậy, không thể nói không ngạc nhiên.

Hỏa Tầm Lệ nói: "Ta quá hiểu, tình cảm của người chỉ có thể tự mình làm chủ, ta thật hy vọng ngươi có thể tìm một nữ tử phù hợp, nấu cơm giặt rũ cho ngươi, biết ngươi lạnh, biết ngươi ấm,... Những việc này ngươi không muốn ta đến gần, có thể để nàng tới chăm sóc ngươi. Ta cũng có thể yên tâm hơn một chút."

Nói xong nàng lại rơi lệ, Hỏa Tầm Lệ là một nữ nhân rất trọng thể diện, quay đầu đi thật nhanh, lau hết nước mắt chảy ra.

"Đừng khóc," Lý Đông Thanh nói, "Ta biết rồi."

Hỏa Tầm Lệ nói: "Đừng chê ta dài dòng... Mà ta dài dòng rồi, ta đi thôi."

Nói rồi nàng đứng lên, Lý Đông Thanh nhanh chóng cản nàng lại một chút, nói: "Ta hiểu rồi."

Đại ca nữ ngước mắt lên nhìn hắn, không biết lúc nào mà Lý Đông Thanh đã cao hơn nàng rất nhiều, nàng phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ đôi mắt của đứa bé này. Lý Đông Thanh nói: "Ta nhất định sẽ tìm được người này, ngươi yên tâm. Ta cũng sẽ dẫn dắt Nguyệt Chi tiến đến phồn vinh, sẽ đích thân lấy thủ cấp của Liệp Kiêu Mỹ, mang tới Đôn Hoàng, làm đồ uống rượu nạm vàng cho nữ vương."

Hỏa Tầm Lệ không tự chủ nở nụ cười, Lý Đông Thanh cũng cười.

Nàng tới hôm nay mới cảm giác, chính mình thật sự thắng được Lý Đông Thanh. Không phải là bởi vì Ninh Hòa Trần không muốn, mà là nàng dùng chân tình của mình mới cảm động được Lý Đông Thanh.

Đối với Lý Đông Thanh, vô luận chỗ tốt như thế nào, thủ đoạn ra sao, cưỡng bức dụ dỗ đều không thể thay đổi hắn, chỉ có chân tâm mới được. Đáng tiếc nàng tới hôm nay mới hiểu, nguyên lai chỉ có chân tâm mới được.

Chuyện này cũng đã buông xuống giải quyết xong rồi, theo lý mà nói, ngày hôm nay tất cả mọi người nên ngủ ngon giấc. Mặt trăng triệt để treo trên bầu trời cao vút, đây là một đêm vô cùng sáng, không có mây đen cũng không có gió, vô cùng yên tĩnh.

Trong lòng Lý Đông Thanh bình tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp chìm vào giấc ngủ, nhưng ở trong mộng bỗng dưng tỉnh lại, hắn ngồi dậy, hình như nghe được tiếng vó ngựa vô cùng lớn.

Ngay sau đó, cửa thành bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ ầm ầm!

Tiếng vang thật lớn này đánh thức tất cả mọi người, Lý Đông Thanh mặc y phục vào, nhấc kiếm của mình đi ra ngoài, suy nghĩ một chút, lại quay về nắm lấy cây đao mình dùng trước kia.

Tất cả ca nữ ở trong phủ đều đi ra, mọi người nhìn nhau còn có chút mờ mịt, Lý Đông Thanh nói: "Trở về cầm lấy vũ khí đi, có người đang công thành."

"Công thành?!"

Lý Đông Thanh trực tiếp muốn đi, lại đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, Hỏa Tầm Chân nói: "Lý Đông Thanh, ngươi đi làm gì?!"

"Trở về, Lý Đông Thanh nói với nàng, "Ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi ra, ta đi xem xem tình huống thế nào."

Ngay sau đó, cửa thành lại vang lên một tiếng thật lớn!

Hỏa Tầm Chân nói: "Ngươi là người giang hồ, không thể nhúng tay vào chuyện triều đình!"

Lý Đông Thanh lúc này kéo Hỏa Tầm Chân qua, đẩy nàng về phía cửa phòng, khóa cửa từ bên ngoài, nói: "Ngoan ngoãn ở trong!"

Nói rồi mặc nàng nói thế nào cũng không quản.

Đại ca nữ từ trong phòng đi ra, y phục đã mặc chỉnh tề, thế nhưng tóc vẫn đang buông, nhìn qua cũng là một phen vội vàng, Đại ca nữ nói: "Có thành hào cản lại, sao còn có người có thể công thành?"

"Nhìn một chút sẽ biết," Lý Đông Thanh nhảy lên tường, nói với nàng, "Ta ở phía trước chờ ngươi."

Lý Đông Thanh một đường chạy như bay về phía cửa thành, nhìn thấy từng nhà đã đốt đèn, sĩ binh lại không có mấy người, điều động cần thời gian, hắn biết, đợi Đông Âu Vương điều động quân đội đến đây không phải chuyện trong thời gian ngắn. Lý Đông Thanh hét lớn một tiếng: "Tắt đèn đi!"



Vang vọng nửa bên thành, vang đến đinh tai nhức óc. Sở Chung Kỳ ở một đầu đường khác, đung đưa đi tới, móc móc lỗ tai, không hiểu ra sao nói: "Lý Đông Thanh? Đã xảy ra chuyện gì?"

Sau đó quay người lại, cũng đi về địa phương phát ra âm thanh, hắn dựa theo tiếng bước chân của Lý Đông Thanh mà truy đuổi, loạng choạng ngã trái ngã phải, đến cuối tường thành mới nghe thấy một tiếng nổ vang kia.

Trên tường thành, lại có sĩ binh đốt đuốc, dùng hỏa tiễn bắn xuống dưới.

Sở Chung Kỳ đứng ở phía dưới, hai tay khép lại bên mép, hỏi: "Này, huynh đệ, ngươi làm gì thế?"

Lý Đông Thanh cúi đầu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Huynh đệ, có người công thành."

Sở Chung Kỳ "A" một tiếng, còn có chút không phản ứng kịp, hỏi: "Công thành hả, ai vậy?"

Lý Đông Thanh nhìn cờ xí, trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc, nói: "Nói rồi chưa chắc ngươi đã biết."

Dứt lời, hắn nhảy xuống, Sở Chung Kỳ sợ hết hồn, nhanh chóng nhảy lên, muốn nhìn một chút hắn đi chỗ nào, nhưng ngày hôm nay hắn thực sự uống quá nhiều, vẫn luôn uống đến tận bây giờ, hiện tại đầu óc nặng nề mà bước chân lại vô lực, mới vừa bước lên đầu tường, trước mắt lại xuất hiện ảo ảnh, hắn tưởng mình đạp vào khoảng không, trượt một cái, trực tiếp chúi đầu rơi ra ngoài.

Lý Đông Thanh một tay giơ lên cọc gỗ cự đại đập vào cửa thành, một phát kéo nó lại đây, hai tay ôm lấy, trực tiếp quét những người này vào bên trong thành hào, cọc gỗ dưới thành hào đã được vuốt cho sắc nhọn, chi chít cả một con sông, lúc này ngã xuống lại nhuộm nước sông thành màu đỏ thẫm, ở trong đêm tối giống như là nước mực chảy vào bên trong biển mực.

Sở Chung Kỳ rơi xuống sau lưng hắn, tự mình giãy dụa đứng lên, sau đó nói: "Mẹ nó, ngày hôm nay không thích hợp động thủ nha, uống nhiều rồi."

Lý Đông Thanh thấy đỡ hơn rồi thì thôi, tiện tay kéo hai đường kiếm, rút kiếm kề thân, hỏi: "Ngươi không phải uống say lợi hại nhất sao?"

"Cũng không thể quá nhiều," Sở Chung Kỳ đứng bên cạnh hắn, còn có chút lảo đảo, nói, "Ta hiện tại đến người cũng không thấy rõ ở chỗ nào."

Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên, bởi vì thế lửa, tóc của hắn cũng hơi thổi lên, nói: "Có người đến rồi."

Lâm tướng quân mặc quân trang, đứng ở trên tường thành, phía sau là đại hỏa hừng hực, ở trong bóng đêm cuồn cuộn bốc lên, tia lửa xẹt ra tán loạn, hắn giơ tay lên, quát: "Thả!"

Quả cầu lửa thuận theo tường thành cuồn cuộn lăn xuống, khiến người không thể tránh khỏi, Sở Chung Kỳ mắng to một tiếng: "Hai chúng ta còn đang phía dưới đây!"

Lý Đông Thanh xách cổ áo hắn, đi ngược lại với quả cầu lửa, xách hắn lên trên tường, góc áo bị lửa bén, hắn tiện tay dập tắt, Lâm tướng quân thần sắc uy nghiêm, mi tâm nhăn lại có thể kẹp chết một con kiến, hỏi: "Ngươi ra tay rồi?"

"Cửa thành sắp bị phá," Lý Đông Thanh nói, "Giúp ngươi một chút."

Lâm tướng quân nói: "Coi như ta nợ ngươi một mạng."

"Là Mân Việt quốc," Lý Đông Thanh thấp giọng nói, "Không phải nhằm vào chúng ta, ta không thể ra tay, sẽ phá hủy quy củ của Hoàng Kim Đài."

"Đã biết," Lâm tướng quân cùng Lý Đông Thanh ở trên sân huấn luyện dã ngoại quen biết đã lâu, hắn vừa giơ tay, ra hiệu không cần nhiều lời, "Hiểu được."

Lý Đông Thanh nhìn thấy người phía dưới đang xuyên qua biển lửa, đi ngược lại mũi tên đầy trời, bò lên tường của tòa thành này, dưới chân trong chốc lát đã chất đầy thi thể, cũng nhăn mày thật chặt.

Sở Chung Kỳ tâm tình cực kỳ khác thường, hỏi: "Không có chuyện gì của ta đúng không? Đi về ngủ đây."

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, không yên lòng nói: "Tự ngươi có thể tìm được đường về nhà?"

Từ khi Lý Đông Thanh không còn ở lại tiểu lâu trong ngõ hẻm kia nữa, hắn đã nhường lại nơi ở cho Vương Tô Mẫn cùng Sở Chung Kỳ, hai người đều thích uống rượu, vốn chỉ có Sở Chung Kỳ đến ở, Vương Tô Mẫn còn lười chuyển nhà, thế nhưng qua mấy ngày, hai người đều phải hẹn nơi uống rượu cùng nhau, cảm giác thật phiền phức, Vương Tô Mẫn thu dọn chút hành lý, thường xuyên qua bên đó ngủ lại, ngụ tại gian phòng của Lý Đông Thanh.

Con phố kia không gần cổng thành, Lý Đông Thanh nhiều lần chạy qua nơi này, trong lòng cùng thân thể đều nhớ được khoảng cách. Sở Chung Kỳ nói: "Tính là cái gì? Không sao nha, ta cho dù có ngủ ở đầu đường cũng không sao."

Trên tường thành người đông như mắc cửi, Lý Đông Thanh cũng không còn vướng bận, mang theo hắn nhảy xuống, nói: "Ta mang ngươi về nhà trước đã."

Sở Chung Kỳ lại kéo tay hắn ra, nói: "Ngươi cứ làm rõ chuyện của mình đi đã."

Lý Đông Thanh nở nụ cười, Sở Chung Kỳ cúi đầu hỏi: "Cây đao này cho ai? Ta cầm đi?"

Nguyên lai hắn căn bản không có say. Lý Đông Thanh bật cười, đưa thanh đao cho hắn, nói: "Thay ta đưa cho Vương Tô Mẫn thôi, ta còn tưởng rằng tối hôm nay phải đánh nhau, tiện tay cầm cho hắn."

Hắn kỳ thực vẫn muốn đưa cây đao này cho Vương Tô Mẫn, chỉ là trên mặt lại khắc ba chữ "Hải Đông Thanh", sợ Vương Tô Mẫn để ý trong lòng, không muốn dùng.

"Ta còn đoán, ngươi định lúc nào đưa cho hắn cơ," Sở Chung Kỳ nhận lấy, ở trong tay ước lượng đánh giá, nói, "Đao tốt, thực sự là đao đẹp."

Người giang hồ đương nhiên yêu vũ khí, rất nhiều vũ khí của các cao thủ còn xếp danh hào trên bảng vũ khí, một, hai ba, bốn bàn luận đến rõ ràng, Lý Đông Thanh chưa từng thấy danh khí, cũng chưa từng lên bảng vũi khí gì đó, hắn nghe thấy Sở Chung Kỳ khen thanh đao này đẹp, rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình vẫn luôn không muốn tặng đi thanh đao này. Đây là thanh đao mà Ninh Hòa Trần thiết kế bản vẽ cho hắn, hình dáng cũng do y chọn, định xuống muốn cho hắn cá thước đao.

Năm đó những thứ này đều là tình nghĩa, là bằng chứng Ninh Hòa Trần từng đối xử tốt với hắn, hiện tại bộ áo khoác da sói kia còn nằm trong tủ treo y phục của Sở Chung Kỳ, cây đao này lại đến tay Vương Tô Mẫn, tình yêu mới nảy mầm thời niên thiếu của Lý Đông Thanh cũng giống như một bó hoa nở rộ ngắn ngủi, sớm nên buông xuống.

Năm đó Ninh Hòa Trần mới vừa đi, hắn cảm thấy chính mình chắc chắn không thể gặp lại Ninh Hòa Trần, hắn nhất định sẽ thất thố. Nhưng bây giờ đã không còn sợ gặp lại Ninh Hòa Trần nữa, hắn không dự định nói cho Ninh Hòa Trần tâm ý của chính mình lúc đó, không quản Ninh Hòa Trần đến cùng có biết chính mình đã từng thích y hay không, đều qua rồi, coi như chưa từng tồn tại.

Có thể thoải mái cùng y hàn huyên hai câu, cảm tạ y cũng tận tâm tận lực, dốc hết tất cả chăm sóc hắn hai năm là được rồi.

Nói không chừng còn muốn cười Ninh Hòa Trần hai câu, năm đó khoe khoang khoác lác, nói phải bảo vệ hắn đến khi hắn thành niên, nhưng là Ninh Hòa Trần không có thủ ước.

Chẳngqua lời này cũng chỉ là Lý Đông Thanh tự suy nghĩ một chút, thật sự gặp mặt lạikhông thích hợp nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau