Tục Lạt Giang Hồ

Chương 65: Thu Thập Sơn Hà (Tám)

Trước Sau
Lý Đông Thanh tỉnh dậy sau một giấc, trời cũng đã tối rồi, hắn và Sở Chung Kỳ đã hẹn nhau là buổi tối gặp mặt, thức dậy tỉnh táo một chút, đi tìm Sở Chung Kỳ, hai người thừa dịp bóng đêm đi cướp ngục. Trước khi đi Vương Tô Mẫn đã vẽ xong bản đồ cho hai người họ, còn hỏi: "Không cần ta cùng đi sao?"

Sở Chung Kỳ nói: "Thôi thôi, ta thấy tiểu tử ngươi ở Trường An cũng gây rắc rối không ít rồi, đừng tiếp tục đi mà không trở lại nữa."

Lý Đông Thanh hỏi Vương Tô Mẫn: "Ngươi có cần ta chuyển lời cho không?"

"Há, có thể," Vương Tô Mẫn thuận miệng nói, "Giúp ta hỏi thăm các vị bằng hữu một câu là được."

"Ai?"

Vương Tô Mẫn: "Những người bên trong tù ấy."

Lý Đông Thanh: "..."

"Mẹ nó," Sở Chung Kỳ chỉ ngón tay vào mặt hắn, "Ngươi dám giấu tài, ngươi rốt cuộc quen biết ai, nói rõ ràng cho ta, ta nhất định chuyển lời, chuyển không được là tôn nhi của ngươi."

"Ngươi nói ta tên là Tô Mẫn," Vương Tô Mẫn bình thản nói, "Còn sống đều biết ta, ta thế này gọi là giấu tài hả?"

Lý Đông Thanh vội nói: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, ta không nên hỏi, đi."

Hai người bọn họ cất bản đồ vào trong ngực, Lý Đông Thanh cầm một mảnh vải che mặt lại, lại xé một miếng đưa cho Sở Chung Kỳ, Sở Chung Kỳ không nhận, nói: "Đệ đệ, thực không dám giấu, thành Trường An này căn bản không ai biết ta, xác thực còn sống không bằng Vương Tô Mẫn."

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi nếu như thực hâm mộ, lát nữa vào trong rồi tự giới thiệu chính mình với từng người từng người trong đó, lập tức sẽ có người biết ngươi."

Sở Chung Kỳ giận không chỗ phát tiết, đạp hắn một cước.

Lý Đông Thanh trúng một cước, như cũ đưa mặt nạ cho hắn, nói: "Này, vẫn là mang theo đi, đề phòng sau này ngươi còn phải ở lại thành Trường An."

"Không thể nào," Sở Chung Kỳ cùng hai người họ rong ruổi trong đêm đen, giống như hai con hắc mã, thế nhưng móng ngựa rơi xuống đất lại rất nhẹ nhàng, âm thanh của Sở Chung Kỳ truyền vào tai Lý Đông Thanh, nói, "Thành Trường An đã không còn là thành Trường An của trước kia, hiện tại cũng không dễ sống."

Vòng tròn giang hồ đang thu nhỏ lại, đầu tiên phân chia từ Trường An, kế tiếp là chỗ nào? Hán Trung, Phù Phong, Kinh Phụ? Dần dần sớm muộn rồi cả nước đều không tha cho giang hồ. Bất tri bất giác như vậy sẽ khiến giang hồ càng co càng nhỏ lại, e rằng cuối cùng cũng sẽ giống như Nguyệt Chi, rời khỏi Trung nguyên.

Sở Chung Kỳ nói: "Thời điểm đó, nếu như ta bất hạnh không sống đến một ngày kia, ngươi phải van nài trước mặt sư phụ ngươi giúp ta, bảo y tha cho ta một mạng."

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi là vị đó?"

Sở Chung Kỳ lại muốn đạp hắn, thế nhưng không đạp trúng, hai người đã đến mái nhà trên phòng giam, tử tù đều bị giam ở tầng một dưới đất, ngục tù đông đảo, cả buổi tối đều có trọng binh canh gác, không giết người thì không thể vọt vào, Lý Đông Thanh dùng kiếm đâm vào một khe nhỏ, hai người ra hiệu cho nhau, thuận thế nhảy xuống.

Đối với hắn hai mà nói, việc này kỳ thực vô cùng đơn giản, chỉ cần cẩn thận một chút, Lý Đông Thanh co nhẹ bước chân, nhảy đến trên bàn, nhanh chóng bẻ gãy cổ của một người, lấy được chìa khóa cuối cùng. Sở Chung Kỳ sửa sang lại ống tay áo, nhìn sang tứ phía, hỏi: "Nói thật, sư phụ ngươi không phải cao tầng đó chứ?"

"Không đến nỗi," Lý Đông Thanh cúi đầu mở cửa phòng giam, bên trong còn có hai lính canh ngục, đại khái là không ngờ tới hai người bọn họ cứ như vậy mà vào, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, có chút mờ mịt, Lý Đông Thanh tiếp tục đi, nói, "Y sẽ không nói."

Sở Chung Kỳ cũng tiếp tục đi, nói: "Quan hệ của hai người rốt cuộc là như thế nào thế?"

Lý Đông Thanh sắp đến gần mặt của lính canh ngục kia rồi, lính canh ngục mới hé miệng, hỏi: "Ngươi..."

"Ngươi đời này chưa từng thấy cướp ngục sao?" Lý Đông Thanh thuận miệng hỏi, sau đó gõ cán kiếm, người kia lập tức ngất đi.

Một lính canh ngục khác lúc này mới phản ứng được, "soạt" một tiếng rút đao ra, Lý Đông Thanh ném chìa khóa tới, xông thẳng tới hộp sọ của hắn, trước mắt người kia nhất thời đều là sao, thẳng tắp ngã chổng vó về phía sau.

Sở Chung Kỳ nói: "Ta không nghĩ tới, Vương Tô Mẫn lại để nơi như thế này nhốt đến mấy năm."

"Hắn là được phóng thích," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi càng không có nghĩ tới đúng không."

Sở Chung Kỳ: "Xác thực không có."

Hai người rẽ ngang, đi vào trong, mùi vị bên trong tử tù không dễ ngửi, thời điểm những người này nhìn thấy bọn họ, trên mặt cũng không có biểu tình gì, Sở Chung Kỳ hô một tiếng nói, hỏi: "Sở Phục, muội muội, ngươi có ở đây hay không?"

Bên trong lập tức có một giọng bé gái vội vàng đáp lại: "Ca? Là ngươi sao? Ca?"

Sở Chung Kỳ cho đến vừa rồi vẫn vô cùng thong dong tùy ý, lúc này chợt chạy nhanh, hắn dùng bụi bặm đánh gãy khóa, đi vào ôm lấy Sở Phục, nhìn kỹ nàng khắp toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ dây khóa không thấy bị thương gì, lúc này mới yên lòng lại.

Sở Phục bỗng nhiên rơi nước mắt, nức nở không nói.

Sở Chung Kỳ cũng không nói gì, liếc mắt ra hiệu với Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh đi lên phía trước, dùng kiếm tính toán một chút, nói: "Cô nương cẩn thận."

Sau đó một kiếm chém đứt dây khóa dày đặc kia, tay chân Sở Phục đều bị cọ ra máu, Sở Chung Kỳ cõng nàng lên, nói: "Đi!"

"Cẩn thận một chút," có một nam nhân trong phòng giam nói, "Thay ca đến rồi, hẳn là các ngươi sắp bị bao vây."

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, lại lui về hỏi: "Ngươi quen Tô Mẫn sao?"

Nam nhân nháy mắt, nói: "Ai là Tô Mẫn?"

Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Không có gì."

"Ta biết một người bạn, đã từng ở nơi này," Lý Đông Thanh nói, "Hắn ở đây có bằng hữu, nhờ ta thay hắn gửi lời hỏi thăm, ngươi giúp ta chuyển lời đi."

Nam nhân kia bật cười, nói: "Lẽ nào hắn còn nhớ nơi này? Nếu đã đi ra ngoài, vậy có bao xa thì cút bao xa."

Lý Đông Thanh lại liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu, xoay người đuổi theo Sở Chung Kỳ.

Thời điểm đi ra ngoài, thay ca cũng sắp tới, đã đến đường nhỏ rồi, hai người bọn họ cân nhắc một chút, không có động thủ, nhảy lên nóc nhà nín một hơi, sau đó chạy trốn trong màn đêm, rời đi chưa được bao lâu, phía sau đã truyền đến âm thanh hỗn loạn.

Bọn họ đi đến một cái đầu ngõ thì hạ xuống, Lý Đông Thanh nói: "Các ngươi đi trước đi, ta thay các ngươi đánh lạc hướng những người này."

Sở Chung Kỳ sửng sốt một chút, Lý Đông Thanh nói: "Lập tức ra khỏi thành, đừng quay lại nữa, tự ta có thể xử lý."

Sở Chung Kỳ nói: "Đệ đệ..."

Lý Đông Thanh nở nụ cười, đẩy hắn một cái, nói: "Sống cho thật tốt, thời điểm đó ta thay ngươi biện hộ với sư phụ ta cho."

Sở Chung Kỳ lùi về phía sau nhìn hắn, cuối cùng cũng quyết tâm, đột ngột quay đầu nhảy lên xà nhà, biến mất thân ảnh. Lý Đông Thanh nhìn bóng lưng hắn, sau đó đi về phía ngược lại, xông về phía ánh lửa.

Cùng lúc đó, những người kia hình như lại bị động tĩnh của một hướng khác thu hút sự chú ý, bỗng nhiên đi về phía khác.

Lý Đông Thanh nhíu mày, trong lòng do dự một chút, nhảy lên cột cờ của một tửu quán, nhìn thấy xác thực không có truy binh chạy theo hướng của Sở Chung Kỳ, hắn lại đợi thêm một lát, đợi đến khi hắn cảm thấy Sở Chung Kỳ đã mang theo Sở Phục ra khỏi thành, hắn mới rời khỏi.



Lý Đông Thanh vốn định trực tiếp ra khỏi thành, nơi đây đã không thích hợp ở lâu, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì, lại quay về một chuyến. Hắn đẩy cửa đi vào, trong phòng quả nhiên có người.

Lý Đông Thanh đi vào, không có đốt đèn, nói: "Sư phụ, ta cũng biết là ngươi."

Ninh Hòa Trần thay một thân y phục màu đen, dường như hòa vào trong bóng đêm, Lý Đông Thanh dưới ánh đêm mới phát giác y gầy quá, cơ hồ là lọt thỏm vào trong y phục, trên mặt bị ánh trăng chiếu vào vài đường nặng nề. Hắn ngày hôm nay không có nhìn kỹ Ninh Hòa Trần.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại."

Rõ ràng không phải như vậy, Lý Đông Thanh nghĩ, hắn muốn trực tiếp rời đi, là bởi vì cảm thấy Ninh Hòa Trần sẽ không gặp lại hắn nữa.

Lý Đông Thanh do dự một lát, nói: "Ta không có trách ngươi, làm sao sẽ không muốn gặp ngươi?"

Ninh Hòa Trần lại rũ thấp mắt xuống, nhìn hoa văn trên bàn thấp bằng gỗ vàng.

Lý Đông Thanh nói: "Lưu Triệt đối với ngươi như thế nào? Ban ngày ta sợ tai vách mạch rừng, không dám nói nhiều."

Ninh Hòa Trần đột nhiên lại hỏi: "Tại sao muốn rời khỏi Đông Âu?"

Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "... Rất nhiều nguyên nhân, chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện triều đình, ta sợ gây ra phiền phức, Lưu Triệt sẽ giận chó đánh mèo với Nguyệt Chi; Đại ca nữ cũng muốn về nhà, nàng không muốn ở lại Trung nguyên nữa, muốn nhanh chóng báo thù."

"Ngươi thì sao?" Ninh Hòa Trần nhìn vào mắt hắn, hỏi.

"Ta?" Lý Đông Thanh cười rộ lên, không để tâm lắm, "Ta kỳ thực ở đâu cũng giống nhau."

Ninh Hòa Trần cau mày, nhìn hắn, Lý Đông Thanh biết y đang suy nghĩ gì, gãi gãi sau gáy của chính mình, nói: "Ta... Bây giờ cùng trước đây nghĩ không giống nhau lắm, ngươi có lẽ cảm thấy ta không giống trước đây đi? Ha ha, ta cũng cảm thấy, ta hiện tại rất không có ý nghĩa."

Ninh Hòa Trần nói: "Cái gì gọi là có ý nghĩa, cái gì gọi là không có ý nghĩa đây?"

Lý Đông Thanh không hiểu, ngẩng đầu nhìn y.

Ninh Hòa Trần tự giễu cười một cái, nói: "Ta như vậy có ý nghĩa sao?"

Lý Đông Thanh tìm đến ánh mắt y, cau mày hỏi: "Ngươi đến cùng làm sao vậy? Ta sao lại cảm thấy ngươi không vui?"

Ninh Hòa Trần nâng cằm nhìn hắn, khuôn mặt lành lạnh, nói: "Ta không phải vẫn luôn là người như vậy sao? Tính cách làm người ta ghét như thế, bằng hữu của ngươi đều không thích ta, ta không phải vẫn luôn không vui như thế sao?"

"... Ta không cảm thấy như vậy," Lý Đông Thanh nói, "Cũng chưa từng nói như vậy, chưa từng có."

"Đừng để ý người khác," Lý Đông Thanh cười nói, "Chính ngươi thoải mái là được, ngươi lợi hại như vậy, lại đẹp như thế, cho dù không thích để ý người khác, cũng nhất định có người thích ngươi."

Lý Đông Thanh ngay cả là không yên lòng, sợ y trải qua không thoải mái cũng không giúp được nhiều hơn, qua tối hôm nay là phải đi rồi, sau khi rời đi, số mệnh của hai người có thể không bao giờ gặp nhau nữa, hắn tận lực muốn nói rõ ràng mọi chuyện, để trong lòng Ninh Hòa Trần không còn khúc mắc.

Ninh Hòa Trần nói; "Vậy sao?"

Lý Đông Thanh: "Đúng."

Ninh Hòa Trần cười một tiếng, nhắm mắt lại.

Lý Đông Thanh cau mày.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Hòa Trần nói: "Ta còn tưởng rằng, ngươi năm nay đã muốn thành thân, không dự định nói cho ta một chút sao?"

Lý Đông Thanh im lặng trong chốc lát, im lặng càng lâu, sắc mặt của Ninh Hòa Trần càng không dễ nhìn. Lý Đông Thanh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nhìn thấy sắc mặt của y, nói: "Ta không nghĩ tới đều truyền đến Trường An rồi." Lý Đông Thanh cười khổ nói.

Ninh Hòa Trần không lên tiếng, lẳng lặng nhìn hắn.

Lý Đông Thanh nói: "Cô nương kia vẫn còn đang ở Đông Âu đây, vương phi tính kế với ta, ép ta lấy nàng, ta vốn là nghĩ, ép ta, vậy ta cũng không có gì có thể chọn, thực sự tránh không được ta đành cưới thôi, kết quả việc này còn không xong, Mân Việt quốc đã đánh tới, ta lập tức chạy."

Ninh Hòa Trần một lát sau mới mở miệng nói: "Vậy Hỏa Tầm Chân thì sao?"

"Hả?" Lý Đông Thanh kinh ngạc nói, "Có liên quan gì đến nàng?"

Ninh Hòa Trần hỏi ra những câu này, tựa hồ rất khó, y quay đầu đi, nói: "Ngươi không thích nàng sao?"

Lý Đông Thanh bật cười, lắc lắc đầu.

Hắn vốn muốn nói bây giờ không có người mình thích, lại sợ Ninh Hòa Trần cảm thấy chính mình vẫn còn yêu thích y, trong lòng có gánh nặng, vì vậy nói: "Chuyện tình cảm, quên đi thôi, ta còn không biết ngày mai phải ở chỗ nào đây."

Ninh Hòa Trần cau mày, hỏi: "Ngươi không thích Hỏa Tầm Chân?"

"Tuyết Mãn," Lý Đông Thanh than thở, cười nói, "Đừng nói chuyện này nữa."

Ninh Hòa Trần đêm nay tựa hồ vô cùng dị thường, y dị thường khiến người ta cảm thấy dường như không có cách nào câu thông.

Y nhìn Lý Đông Thanh, bỗng nhiên mở miệng, nói: "Ngươi nói, ai cũng sẽ thích ta..."

Lý Đông Thanh tựa hồ dự liệu được y sẽ nói cái gì, hắn đột nhiên cảm giác hô hấp không thông.

Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi thì sao?"

Y nói câu này vô cũng khẽ, giọng vô cùng nhỏ, hình như là chỉ lo Lý Đông Thanh sẽ nghe thấy, mà Lý Đông Thanh quả thật vẫn nghe thấy.

Trái tim của Lý Đông Thanh giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hắn nghe thấy lồng ngực mình đang rung động, nghe thấy mình hít vào một hơi thật dài, hắn cơ hồ là chật vật hỏi: "Có, có ý gì?"

Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, nước mắt lập tức rơi xuống, y nghiêng đầu đi, còn cảm thấy không đủ, y dứt khoát đứng dậy, quay người lại, thoáng nghiêng đầu để Lý Đông Thanh nhìn thấy gương mặt y.

Ninh Hòa Trần xoay người qua chỗ khác, chắp tay sau lưng, lộ ra y đang căng thẳng, tay y nắm thật chặt, khớp xương cũng nổi lên màu trắng xanh. Lý Đông Thanh ngước đầu nhìn y, trong lúc nhất thời không lên tiếng.

Hắn vốn không tưởng là sẽ không nghe thấy y nói gì nữa, mà Ninh Hòa Trần lại hỏi một câu: "Ngươi thì sao?"

Y hình như vẫn đang khóc, Lý Đông Thanh đột nhiên ý thức được điểm này, đứng lên kéo tay y, để y xoay người lại nhìn mình, hai hàng nước mắt trong suốt rơi hai bên má của Ninh Hòa Trần, y nhắm mắt, hít vào một hơi.

Lý Đông Thanh run rẩy nói: "Tuyết Mãn... Đừng, đừng khóc."

Trước ngày hôm nay hắn chưa từng nhìn thấy Ninh Hòa Trần khóc, Ninh Hòa Trần bất kể có xảy ra chuyện gì đều sẽ không rơi lệ, y vẫn luôn nói cho Lý Đông Thanh, khóc chỉ có thể khiến người ta cảm thấy ngươi đáng thương, cho nên đừng khóc.

Nhưng hôm nay, Ninh Hòa Trần không sợ ta cảm thấy y đáng thương sao? Lý Đông Thanh nghĩ.



Lý Đông Thanh nhìn thấy nữ nhân khóc, luôn cảm thấy tay chân luống cuống, tâm cũng phiền, mà đến bây giờ mới biết, nhìn thấy một người khóc, trái tim lại có thể đau như thế.

Ninh Hòa Trần quay đầu đi, lau nước mắt cho chính mình, Lý Đông Thanh mới phản ứng được, hắn dùng ống tay áo của chính mình lau nước mắt cho y, xoa xoa hai lần, lại xoa đỏ cả bên má, đành phải thôi.

Ninh Hòa Trần nắm lấy tay áo của hắn, không nói chuyện, cũng không có khóc nữa.

Lý Đông Thanh nhìn ống tay áo của mình bị y siết chặt, nói: "Ta vẫn cho là, là ngươi không thích ta, cho nên mới phải đi." . truyện ngôn tình

Hắn trở tay kéo cổ tay Ninh Hòa Trần, để y ngồi xuống. Cảm giác tim mình vẫn đập có chút dị thường, hắn tỉnh táo lại, cảm thấy ngoại trừ đau lòng, cái gì cũng không nói ra được.

Ninh Hòa Trần cũng không nói câu nào. Hai người thế mà ai cũng không biết phải nói tiếp như thế nào.

Ninh Hòa Trần đặt tay trên đầu gối, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cả một buổi tối ngày hôm nay, bất kể là nhìn chỗ nào cũng không nhìn Lý Đông Thanh. Lý Đông Thanh ngồi ở bên cạnh y, muốn an ủi y, vươn tay ra lại thu về, hai tay nắm thành quả đấm, cũng đặt ở trên đầu gối.

Chung quy phải có người mở miệng nói chuyện, Lý Đông Thanh đành nói: "Ta... Thích ngươi, ngươi không biết sao?"

Hắn vẫn là muốn để Ninh Hòa Trần vui vẻ.

Ninh Hòa Trần rốt cuộc xoay đầu lại nhìn hắn, trong mắt rõ ràng viết ba chữ "Không biết".

Lý Đông Thanh cười khổ, nói: "Không trách ngươi, là ta chưa nói."

Ngày ấy khi Ninh Hòa Trần đi, Lý Đông Thanh đến tìm người trông cửa của sân huấn luyện dã ngoại, hỏi hắn buổi sáng hôm đó Ninh Hòa Trần là lúc nào thì tới sân, người đó nói, là đến cùng lúc với hắn. Lý Đông Thanh lúc đó đã biết, ngày đó Ninh Hòa Trần cũng ở trên đường kia, hẳn là đã nhìn thấy mình và Hỏa Tầm Chân nói chuyện. Kể từ ngày đó, Ninh Hòa Trần bắt đầu cư xử không đúng, trong lòng hắn lúc đó còn tưởng là Ninh Hòa Trần cũng thích mình, cho nên ghen rồi, hắn đang muốn giải thích, nhưng sau đó Ninh Hòa Trần lại đi. Ninh Hòa Trần đi rồi, vậy thì cái gì cũng không tồn tại, trong tay Lý Đông Thanh không có thứ gì, hắn cảm thấy chính mình không giữ được Ninh Hòa Trần, cũng không nên giữ y lại, tâm tư gì cũng buông xuống.

Lý Đông Thanh nói: "Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, ta không dám, Tuyết Mãn, trong tay ta chẳng có gì cả..."

Ninh Hòa Trần lại chỉ nói: "Ngươi không đến tìm ta."

Lý Đông Thanh: "..."

Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi dự định tới tìm ta sao?"

Lý Đông Thanh yên lặng, hắn há miệng, nói: "Không có."

Ninh Hòa Trần cười một tiếng, lắc lắc đầu.

Lý Đông Thanh quả thực bị cái vấn đề này đập cho ngơ ngác, hắn căn bản xưa nay không nghĩ tới đi tìm Ninh Hòa Trần, hắn làm sao dám?

Lúc đó hắn cảm giác đã bị Ninh Hòa Trần phán tử hình rồi, cần gì phải để hai người đều lúng túng đây? Lý Đông Thanh nghĩ chính là hảo tụ hảo tán.

Lý Đông Thanh đánh bạo, vỗ vai y, Ninh Hòa Trần nghiêng đầu, vùi đầu vào bả vai của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh lúc này dựng thẳng vai, sau đó lại hơi cúi đầu nhìn lông mi của y.

Ninh Hòa Trần nói: "Thôi."

Lý Đông Thanh nhìn y, nói: "Thôi... Cái gì?"

"Ta thua thảm rồi," Ninh Hòa Trần nói, "Ta đang chờ ngươi, ngươi lại muốn thành thân với người khác, những ngày tháng này... Quá gian nan."

Y chính là nói đến khoảng thời gian lời đồn đãi nổi lên bốn phía kia, y không biết chân tướng, nên mới cho là lời đồn đãi đều là thật, cảm giác đó giống như là giày vò nửa đời sau của chính mình đến không tan nát, vô vọng chờ đợi, không có phần kết. Ninh Hòa Trần từ sau khi bảy tuổi đã không còn phải chịu đựng những ngày tháng gian nan như thế nữa.

Lý Đông Thanh rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, bắt tay đặt lên vai y, ôm y vào lòng. Ninh Hòa Trần dựa vào vai hắn, cả người y đều rất nhẹ, cũng rất nhỏ bé, Lý Đông Thanh ôm y giống như không có trọng lượng, người này đang ở trong lồng ngực của hắn, Lý Đông Thanh vừa ngẩng đầu, lại có chút hoảng hốt.

Hắn rơi vào trong mộng.

Không phải là đang nằm mơ chứ? Lý Đông Thanh lại nghĩ.

Lý Đông Thanh nhìn y, trong lòng lại không nghĩ tới thời khắc này, mà lại là tương lai không biết bao xa về sau. Hắn không biết tương lai của mình ở chỗ nào, cũng không biết chính mình có xứng có được y hay không.

Theo lý mà nói, là không xứng.

Lý Đông Thanh xưa nay chưa từng thấy Ninh Hòa Trần cúi đầu, y vĩnh viễn đều rất kiêu ngạo, người như vậy bởi vì hắn mà cúi đầu, vì hắn mà khóc. Nhưng hắn kỳ thực cũng không vì Ninh Hòa Trần mà phải trả giá cái gì.

Ninh Hòa Trần mệt rồi, im lặng gối đầu lên vai hắn, giống như chim mỏi về tổ, bay cả một mùa đông cuối cùng cũng tìm được nhà. Lý Đông Thanh nói: "Mệt rồi, ngủ một giấc đi."

Ninh Hòa Trần lại ngồi thẳng dậy, nhìn hắn.

"Ta không đi," Lý Đông Thanh, "Ở cùng với ngươi."

Ninh Hòa Trần lắc lắc đầu, nói: "Ta muốn đi."

Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy nằm một lát trước đã."

Hắn đứng lên trước, hơi động đậy, Ninh Hòa Trần cũng chỉ có thể buông ra góc áo của hắn, Lý Đông Thanh tiện tay cầm lấy bàn tay y đã buông ra, kéo y lên, Ninh Hòa Trần liếc nhìn tay của hai người, mím môi lại, cùng hắn đi tới bên giường. Hai người song song nằm xuống, Ninh Hòa Trần ở bên trong, Lý Đông Thanh ở bên ngoài.

Ninh Hòa Trần khẽ nhắm mắt lại, đầu nhích lại gần phía bên này, tay còn đặt trong lòng bàn tay hắn.

Lý Đông Thanh quay đầu nhìn y, không kìm lòng được mà nói: "Ngươi thật đẹp."

Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng câu môi nở nụ cười, cười đến một ngụm khí lạnh phun vào cổ của Lý Đông Thanh.

Lý Đông Thanh còn giống như đứa nhỏ ngốc năm đó, chỉ có thể nhìn vẻ đẹp của y, trong lòng thì cảm thán, thế nhưng lúc này người đã là của mình.

Y thích mình, y yêu mình. Trong lòng Lý Đông Thanh nghĩ, thậm chí còn vì mình mà rơi nước mắt.

Ninh Hòa Trần nói: "Ta không biết ngươi đang hận ta hay là đã quên mất ta, ngươi làm sao lại không có một chút tin tức nào đây?"

Nói xong y vùi đầu xuống, hình như lại khóc rồi.

Lý Đông Thanh nhìn trần nhà, nói: "Hai ta không nghĩ cùng chuyện, ta không hận ngươi, cũng không quên ngươi, chỉ sợ ngươi ở Trường An sống không được tốt."

Hắn nhớ tới chính mình lúc trước đã hạ nhẫn tâm, rõ ràng nói cho chính mình vô số lần, buông xuống chút tình cảm này, trong lòng hắn cũng nghĩ chính mình nhất định buông xuống, thế nhưng Ninh Hòa Trần nói hai câu, vương hai giọt nước mắt, hắn nên cái gì cũng không còn nữa, khổ sở trong nửa năm qua giống như không còn sót lại chút gì, chỉ có đau lòng.

Lý Đông Thanh xoay người lại, nhìn y, vuốt tóc cho y, vuốt đến bên tai. Ninh Hòa Trần đối diện với hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này, Lý Đông Thanh không nhịn được nữa, cúi người tiến lên, hôn lên môi y.

Lý ĐôngThanh không dịu dàng, hắn thậm chí còn thô bạo, phát tiết toàn bộ phẫn hận vớichính mình ra ngoài, Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng khoát tay lên trên bả vai hắn,không đẩy ra, chỉ siết chặt cổ áo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau