Tục Lạt Giang Hồ

Chương 75: Kiếm Khởi Giang Hồ (BỐN)

Trước Sau
Diệp Chi Trạch chết rồi, Diệp A Mai vào nhà một chuyến, vừa mới đi vào đã bắt đầu nôn mửa, ói ra suốt cả một buổi tối, trong dạ dày không còn bất kỳ thứ gì, nôn ra đều là dịch chua. Đừng nói Diệp A Mai, ngay cả dạ dày của Lý Đông Thanh cũng bắt đầu cuồn cuộn muốn nôn ra ngoài.

Vào buổi tối, Hoắc Hoàng Hà mang Diệp Chi Trạch đi chôn, phía sau núi là một mảnh nghĩa địa, tổ sư gia của Thôn Bắc Hải cũng chôn ở trong đó, Diệp Chi Trạch dù gì cũng chết ở nhà mình, không đến nỗi hài cốt không đủ. Có lẽ đây cũng là chuyện duy nhất đáng mừng.

Người đã chôn rồi, Hoắc Hoàng Hà nhấc kiếm của mình lên, chính là không đi vào nhà nữa, vòng qua Thôn Bắc Hải, trực tiếp xuống núi, Diệp A Mai một đường đi theo, xuống núi rồi nàng mới hỏi: "Đi đâu?"

"Ngươi về nhà," Hoắc Hoàng Hà nói, "Sinh hài tử rồi lại nói."

Diệp A Mai nói: "Nhà từ đâu tới đây?"

"Trở về Thôn Bắc Hải." Hoắc Hoàng Hà nói.

"Không trở về," Diệp A Mai lại nói, "Trở về lại muốn nôn ra."

Nàng thần sắc lạnh nhạt, nói: "Không phải là báo thù sao? Dẫn ta theo cùng."

Ninh Hòa Trần ngang ngược hỏi Hoắc Hoàng Hà: "Ngươi để nàng một mình ở lại chỗ này?"

"Nàng lẽ nào không nguyện ý sao?" Hoắc Hoàng Hà nói.

Ninh Hòa Trần có chút cạn lời, kéo Diệp A Mai một cái, dìu nàng lên ngựa, nói: "Đi."

Hoắc Hoàng Hà ngược lại cũng không nói gì.

"Chúng ta đi đâu?" Diệp A Mai lại hỏi một lần.

Lý Đông Thanh nói: "Trường An."

Diệp A Mai: "Đến Trường An làm gì?"

"Bọn họ nhất định đang ở Trường An," Lý Đông Thanh nói, "Nếu không các ngươi cảm thấy cần phải đi đâu?"

Diệp A Mai cũng nói cũng không được gì. Gặp lại Lý Đông Thanh, luồng khí tức trên người Lý Đông Thanh kia càng dày đặc, luồng khí tức này hình như gọi là khí tràng. Lý Đông Thanh trước đây không có vật này, mà hình như luôn ở thời điểm không tự chủ mà lộ ra một ít.

"Chỉ có mỗi chúng ta là không được," Lý Đông Thanh nói, "Các ngươi còn có bạn bè nào khác không? Sống chết có nhau ấy."

Hoắc Hoàng Hà nói: "Đều ở đây."

Diệp A Mai nói: "Ta cũng vậy."

Lý Đông Thanh không phản đối. Bởi vì Ninh Hòa Trần hiển nhiên cũng là như thế, ba người bọn họ là một vòng, vòng tròn này chưa từng có người ngoài đi vào, Lý Đông Thanh xem như là ngoại lệ duy nhất.

"Ngươi thì sao?" Diệp A Mai hỏi. Từ vẻ mặt cũng có thể nhìn ra được, hai năm qua lớn rồi, thay đổi rồi cũng không chỉ có mình Lý Đông Thanh, Diệp A Mai hung hăng điêu ngoa năm đó từ từ cũng thành thê tử, trở thành mẫu thân của người khác, rất nhiều biểu tình cũng đã biến mất trên gương mặt nàng.

Lý Đông Thanh nói: "Ta có mấy người bạn, thế nhưng không biết có đến hay không."

Diệp A Mai nói: "Cậu nhóc kia sao?" Nàng nói là Hỏa Tầm Sưởng Minh.

"Hắn không đến," Lý Đông Thanh nói, "Thế nhưng còn có một người khác, Vương Tô Mẫn, còn nhớ không?"

Diệp A Mai thần sắc mờ mịt, tựa hồ không có ấn tượng.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Có thể là một u linh."

Lý Đông Thanh cũng có chút dở khóc dở cười, nói: "Sao lại không nhớ được hắn thế hả?"

Hoắc Hoàng Hà: "Một năm này gặp quá nhiều người."

Diệp A Mai cũng gật gật đầu. Sau khi Thôn Bắc Hải thua rồi, cuộc sống của bọn họ cũng rất loạn, Hoắc Hoàng Hà trực tiếp trở về biên quan, ở trên Hoàng Kim Đài cản không ít người, Diệp A Mai cùng Diệp Chi Trạch đến không ít môn phái, mở không ít hội, nói không ít lời, mọi người đều là một bộ "giang hồ lâm nguy", thế nhưng lại không làm được chuyện gì hẳn noi.

Mọi người luôn cho là Lưu Triệt còn bận cuộc chiến Hán Hung, không có sức lực tinh thần đến quản những chuyện này, mà đa số cũng là lòng mang cao ngạo, cảm thấy người giang hồ không sợ chuyện này, hẳn là không đến nỗi bỏ mạng. Không đến nỗi bỏ mạng, là chuyện trí mạng nhất, bởi vì chuyện này không khơi dậy được tinh thần đến ứng phó.

Vì thế mới đợi đến ngày hôm nay, Thôn Bắc Hải xem như là bị lật đổ. Diệt môn rồi.

Cho dù là trăm năm sau nhắc đến chuyện này, cũng vẫn khiến cho người ta sợ hãi.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Ai cũng không phục ai, ai cũng không tin ai, mọi người chỉ có thể cùng nhau chờ chết, ngươi đi rồi lại có ích gì?"

"Ta không tin." Lý Đông Thanh nói.

Hoắc Hoàng Hà: "Ngươi thật cố chấp."

Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Ta không biết, bọn họ là nguyện ý chết ngay bây giờ hay là nguyện ý theo ta, chờ qua một đoạn thời gian rồi mới chết?"

Hoắc Hoàng Hà tuy rằng không lên tiếng, mà ánh mắt nhìn vào Lý Đông Thanh vô cùng kinh ngạc.

Ninh Hòa Trần không nhịn được nói: "Nói chuyện cẩn thận."

Lý Đông Thanh nhún vai một cái, vẫn cứ cười.



Hoắc Hoàng Hà đến cả nữa ngày cũng không phản ứng lại, một mực yên lặng theo sát phía sau bọn họ.

Ninh Hòa Trần đã quen rồi, trước đây Lý Đông Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ để lộ ra một chút khí tức không tầm thường, thế nhưng khi hai người ở cạnh nhau, hoặc là khi không cần giả vờ giả vịt, hắn lại sẽ khôi phục nguyên dạng, mà hiện tại, thời điểm không tầm thường như vậy càng ngày càng nhiều, dần dần sẽ biến thành, như vậy mới là bình thường.

Lý Đông Thanh thật sự học quá nhanh, hắn gặp Âu Dương Diêu, Đại ca nữ, Y Trĩ Tà, Lưu Triệt, hắn gặp được rất nhiều người có quyền lực cao hơn, cùng bọn họ thắm thiết chào hỏi, hắn từ trên người bọn họ học được rất nhiều thứ, giống như quái vật mà nuốt chửng tất cả kinh nghiệm, trong thế giới của Lý Đông Thanh, hắn có thể trở thành bất cứ người nào. Chén rượu mà Lưu Triệt ném xuống bên chân hắn trên yến hội ở Đông Âu năm đó cũng đủ để cho Lý Đông Thanh nhìn thấy quyền mưu của Lưu Triệt.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Ta gặp ngươi bốn lần, Lý Đông Thanh, ngươi mỗi lần đều là một dáng vẻ khác."

"Không có thay đổi, thúc thúc," Lý Đông Thanh nói, "Ta vẫn luôn là ta, nhưng bây giờ là ta đang tìm đường sống."

Hoắc Hoàng Hà: "Đã như vậy, tiếp theo phải làm sao bây giờ?"

Lý Đông Thanh tự hỏi mình: Vậy làm sao bây giờ?

Hắn chợt nhớ tới một người, hỏi: "Tán Tiên thành ở chỗ nào? Có thể tìm được hay không?"

"Có thể," Diệp A Mai nói, "Bọn họ chưa chắc đã hỗ trợ, hai người kia khiến giang hồ nghe tiếng đã sợ mất mật, không ai dám ra mặt."

Lý Đông Thanh lại không phản đối, chỉ nói: "Đến Tán Tiên thành trước đã."

Diệp A Mai không tự chủ liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lại từ đầu đến cuối không có ý kiến nào, bất luận Lý Đông Thanh nói gì, y đều không có ý kiến, cũng không nói như thế nào. Chỉ một ngày này, Diệp A Mai có thể cảm giác được, Ninh Hòa Trần là đang nghe lời Lý Đông Thanh. Lý Đông Thanh nói cái gì, bọn họ giống như sẽ làm theo cái đó.

Chuyện này làm cho nàng có chút mê mang, nàng đè chuyện này xuống, cũng ép cái sáo kép đang trong lồng ngực kia xuống.

Diệp A Mai dù sao cũng đang mang thai, bọn họ không có gấp rút lên đường, ngày hôm sau khi mặt trời sắp lên rồi, trái lại dừng ở bờ sông, dự định nghỉ ngơi một lát. Diệp A Mai thần sắc hờ hững, nói: "Ta ngược lại còn hi vọng đứa nhỏ này không ra đời."

"Tử thai không quá may mắn." Hoắc Hoàng Hà nói.

Diệp A Mai: "Vậy ta làm sao bây giờ? Sinh nó ra sao? Ai tới nuôi? Sinh ra rồi cũng chết. Ta ngay cả bản thân mình cũng không nuôi nổi."

Diệp A Mai có lẽ là không nghĩ tới phải làm mẫu thân, quá mức buồn cười, bản thân nàng cũng còn chưa lớn lên. Cha nàng nương nàng vừa mới chết, trước khi bọn họ chết, Diệp A Mai cũng có cha mẹ, còn có một ca ca, ở trước mặt bọn họ, nàng còn cảm thấy chính mình không cần gánh vác bất cứ chuyện gì.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Chết yểu cũng không quá may mắn, không thể vào mộ tổ."

Diệp A Mai có chút buồn bực, đỡ lấy trán, không biết nên nói cái gì.

Thế nhưng thực ra ý của Hoắc Hoàng Hà cũng không phải có liên quan đến may mắn hay không, trong bụng Diệp A Mai có thể là chí nguyện của Thôn Bắc Hải. Hoắc Hoàng Hà đời này có lẽ cũng sẽ không có hài tử, hắn cả đời đều cô độc, càng không có tính toán dưỡng dục một hài tử, cho nên trong bụng Diệp A Mai có lẽ chính là tương lai của Thôn Bắc Hải.

Diệp A Mai: "Đến chính ta còn chưa chắc được vào mộ tổ, ta lo được cho nó sao?"

"Ngươi có thể." Hoắc Hoàng Hà lại nói.

Lý Đông Thanh: "Chúng ta bây giờ có thể không nói đến chết hay không chết trước được không."

Hai người lập tức ngậm miệng.

Lý Đông Thanh nói: "Nghỉ ngơi một chút đi, rất nhanh đã phải xuất phát, chúng ta còn có một đường rất xa phải đi."

Tâm trạng của Diệp A Mai cùng Hoắc Hoàng Hà không đủ bình tĩnh, thậm chí còn có chút táo bạo, cho dù là Hoắc Hoàng Hà cũng không thể thoát ra khỏi mù mịt. Mỗi người đều có nỗi đau của riêng mình, Lý Đông Thanh chỉ là hi vọng bọn họ đừng sa vào quá mức thôi. Chính hắn đã từng trải qua loại cảm giác đó, sa vào trong thống khổ, những chuyện làm ra đều nồng nặc mùi vị điên cuồng.

Diệp A Mai ở trên ngựa nôn ra hai lần, bọn họ đã đến Tán Tiên thành, chỗ này kỳ thực không xa, trong thành có vẻ hơi tiêu điều, trên đường cũng không có mấy người.

Bốn người cưỡi ngựa đi trên đường cũng đã thu hút sự chú ý của người khác lắm rồi, theo lý mà nói, trong thành có môn phái giang hồ đóng quân, điều này vốn không nên.

Diệp A Mai nói: "Sau khi Văn Nhân Tam Thiên chết, đại đệ tử của Văn Nhân gia, đại nhi tử của Văn Nhân Tam Thiên lên làm chưởng môn, thế nhưng người kia võ công bình thường, tính khí lại kém, huyên náo với hai nhà Văn Chung, Thương Sơn Hà vô cùng căng thẳng, hắn cảm thấy cái chết của cha hắn có liên quan đến hai môn phái này."

Lý Đông Thanh nghe ra chút vấn đề, hỏi: "Với Thôn Bắc Hải thì sao?"

"Đương nhiên là càng căng rồi." Diệp A Mai bình thản nói, "Văn Nhân Tam Thiên chết ở Thôn Bắc Hải."

Lý Đông Thanh minh bạch, nói: "Tới tìm hắn trước."

"Có cần thiết không?" Diệp A Mai hỏi, "Thế lực của Văn Nhân gia không mạnh."

Ý là, cho dù bọn họ thật sự gia nhập, cũng không giúp đỡ được gì.

Lý Đông Thanh giải thích cho nàng: "Chúng ta cần phải để hết thảy người giang hồ tụ tập cùng một chỗ... Tất cả mọi người ý là, ai cũng không thể thiếu."

Hoắc Hoàng Hà nói: "Chuyện này không thể nào, rất nhiều môn phái có kẻ thù truyền kiếp."

Lý Đông Thanh lại muốn nói câu nói kia, nhưng nhìn sắc mặt của Ninh Hòa Trần một cái cũng không nói gì, Ninh Hòa Trần thay hắn nói ra câu này: "Hoặc là chết ngay tại chỗ, hoặc là gia nhập, chung quy phải chọn một cái."

Lời này do Ninh Hòa Trần nói ra chính là càng thoải mái, hợp lý nhiều hơn, Hoắc Hoàng Hà cảm thấy không có vấn đề gì. Bị thuyết phục rồi.

Văn Nhân gia là một tòa trạch lớn, xây ở trung tâm thành, nhìn qua giống như một hộ gia đình giàu có bình thường, mà ở bên trong lại có đến hai, ba trăm vị nhân sĩ giang hồ. Trông cửa có mười mấy người, công phu không tầm thường, sau khi nghe thấy bọn họ là từ Thôn Bắc Hải tới, thần sắc vội thay đổi, tuy rằng đã cố che giấu, nhưng cũng giấu không nổi, khiến người mới liếc mắt đã nhìn ra được. Bảo bọn họ ở cửa chờ một lát.

Lý Đông Thanh quay đầu đến nhìn tòa thành này, hỏi Ninh Hòa Trần: "Ngươi đã từng tới nơi này sao?"

"Từng tới." Ninh Hòa Trần nói.



"Quý lão tứ," Ninh Hòa Trần nhắc nhở hắn, nói, "Thời điểm hắn tổ chức sinh thần, ta từng tới một lần."

Đó là lúc Ninh Hòa Trần mười lăm tuổi, y đến tham gia sinh thần của Quý gia lão tứ, bởi vì thanh danh vang vọng, lại bởi vì khuôn mặt này mà khiến người căm ghét, chọc tới tai họa, Ninh Hòa Trần ba lần nhường Quý lão tứ, năm đó đạt được mỹ danh khiêm nhường quân tử, đều là chuyện cũ rồi, hiện tại có lẽ đã không ai còn nhớ.

Lý Đông Thanh hỏi: "Hắn còn sống?"

Ninh Hòa Trần thuận miệng nói: "Ngươi còn muốn giết hắn hay sao hả?"

Lý Đông Thanh cười nói: "Giết hắn làm gì?"

Ninh Hòa Trần: "Hẳn là vẫn còn sống đi."

Đều đã là chuyện cũ, mà Lý Đông Thanh vẫn nhớ, hắn nhớ rõ, nửa phần sau là Quý lão tứ cho người của Tán Tiên thành truy sát Ninh Hòa Trần. Đây mới là nguyên nhân hắn hỏi ra câu này, thế nhưng Ninh Hòa Trần không nói.

Lý Đông Thanh có lúc nhìn không thấu Ninh Hòa Trần, có lúc y có thù tất báo, có lúc y lại tha cho người ta một mạng. Lý Ẩm Phong của núi Bất Khả Đắc không chết, Ninh Hòa Trần cũng là tha cho hắn một mạng. Ô danh tiểu nhân Ninh Hòa Trần cõng lấy, nhưng y đời này ngoại trừ miệng lưỡi sắc bén, không hợp với mọi người ra, rốt cuộc đã làm mấy chuyện ác?

Bọn họ ở ngoài cửa đợi tới một canh giờ. Cửa có người ra ra vào vào, thế nhưng không ai để ý bọn họ.

Diệp A Mai mệt mỏi, ngồi ở trên bậc thang chờ, cũng không có oán giận gì cả, bốn người đều rất bình tĩnh, chờ chuyện kế tiếp sắp xảy ra, đây mới là mở đầu, mà vạn sự khởi đầu nan.

Khoảng chừng hơn một canh giờ sau, người trông cửa mới đi tới, nói với bọn họ: "Chưởng môn nhân cho mời."

Bốn người thuận chỉ dẫn của hắn mà đi vào, đi qua một cánh cổng vòm, Văn Nhân Thiên ngồi trong lương đình uống trà. Hắn còn là một thanh niên, nhìn qua chỉ có hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, làm vẻ ta đây lại vô cùng sành sỏi, Lý Đông Thanh trước đây đã từng gặp cha hắn, ngắn ngủi mà gặp gỡ một lát, lúc này cảm thấy, tư thái rất giống cha hắn.

Bọn họ có bốn người, thế nhưng trước mặt Văn Nhân Thiên chỉ có một cái ghế. Bốn người ai cũng không ngồi.

Diệp A Mai nói: "Văn Nhân chưởng môn, rất bận sao?"

"À," Văn Nhân Thiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Diệp A Mai, Diệp chưởng môn có khỏe không?"

Diệp A Mai nói: "Chết rồi."

Văn Nhân Thiên kinh ngạc: "Sao lại thế..."

Diệp A Mai: "Bị Lưu Triệt diệt môn."

"Diệt môn hẳn là một người cũng không buông tha," Văn Nhân Thiên mỉm cười nói, "Hai huynh muội các ngươi không phải vẫn còn sống sao? Thật may mắn nha?"

Ninh Hòa Trần đã không muốn nghe nữa rồi, khẽ nhíu mày, Lý Đông Thanh quan sát thần sắc của y, âm thầm cầm lấy tay y, nhẹ nhàng động viên.

Diệp A Mai lại coi như không có chuyện gì, nàng nói: "Là rất may, đúng vậy. Hi vọng chờ đến khi Văn Nhân gia gặp phải chuyện này cũng có thể lưu lại ít nhất hai người sống."

Văn Nhân Thiên sắc mặt lạnh lẽo.

"Tìm ta có chuyện gì?" Văn Nhân Thiên không cười nữa, lạnh nhạt nói.

Lý Đông Thanh chào hỏi, nói: "Lần đầu được gặp, bỉ nhân Lý Đông Thanh."

Văn Nhân Thiên quan sát hắn trên dưới một chút, hiển nhiên là đã nghe qua cái tên này. Hắn thoáng buông lỏng tư thái, nói: "Chưởng môn nhân Văn Nhân Thiên."

Lý Đông Thanh nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngày này tới cửa quấy rầy là có chút việc muốn thương lượng một chút."

Văn Nhân Thiên vừa muốn há miệng, Lý Đông Thanh đã đặt kiếm của mình xuống trước mặt hắn."Lạch cạch" một tiếng, thân kiếm gõ lên mặt đá trên bàn. Lý Đông Thanh không dùng sức lực quá lớn, hắn chỉ là tiện tay đặt lên trên, là kiếm quá nặng.

Văn Nhân Thiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Có ý gì."

"Văn Nhân chưởng môn," Lý Đông Thanh hỏi, "Thôn Bắc Hải diệt môn, ngươi nghĩ như thế nào?"

"Không phải ta phái người đi, " Văn Nhân Thiên nói, "Cho nên ta đoán..."

Văn Nhân Thiên: "Không có."

Lý Đông Thanh gật gật đầu, nói: "Đúng, là hoàng đế làm, đây là môn phái đầu tiên, mà hẳn không phải môn phái cuối cùng, đúng không?"

Văn Nhân Thiên nhìn qua thì có vẻ thờ ơ không động lòng. Người luôn khó tránh khỏi việc không liên quan tới mình, Lý Đông Thanh có thể hiểu được, thế nhưng chỉ mới nói hai câu này, Hoắc Hoàng Hà kỳ thực cũng đã muốn đánh người, dưới tình huống vũ lực có thể giải quyết vấn đề, những người đã từng hưởng thụ ưu thế của vũ lực đều rất khó có thể dùng miệng để giải quyết vấn đề. Thế nhưng Lý Đông Thanh không cho hắn động thủ, che chắn trước người hắn.

Thanh kiếm này còn đặt trên bàn, Lý Đông Thanh lại không có ý định động thủ, hắn nói: "Ta muốn, thành lập một cái... Đại võ lâm. Hết thảy môn phái đều tụ lại một đường, vì chung một mục đích, chính là tiếp tục sống sót."

Ánh mắt của Văn Nhân Thiên giống như là đang nhìn một kẻ ngốc, hắn cảm thấy mỗi một từ mà Lý Đông Thanh nói ra đều thật hoang đường.

Lý Đông Thanh lại tiếp tục nói: "Chỉ dựa vào một phái, dựa vào sức mạnh của hai người thì không đủ để làm được, bởi vì chuyện này liên quan đến sự sống còn của toàn bộ giang hồ nhi nữ, chúng ta có thể giết những cao thủ đó, nhưng lại không thể ngăn cản Lưu Triệt lại làm một lần nữa, dùng phương pháp khác cắn giết võ lâm, nếu như muốn sống sốt, phải cần tất cả mọi người liên hợp lại."

Văn Nhân Thiên nhấp ngụm trà, hỏi: "Ngươi muốn làm thế nào?"

Hắn hỏi rất tùy ý, Lý Đông Thanh lại trả lời nghiêm túc, hắn nói: "Thành lập liên minh võ lâm, hết thảy giang hồ nhi nữ, vô luận môn phái, vô luận nam nữ, vô luận công phu cao thấp, đều vì cống hiến cho võ lâm, đặt ra hoàng kim lệnh mới, chỉnh đốn lại giang hồ."

Hoắc Hoàng Hà ở phía sau sửng sốt, quay đầu hỏi Ninh Hòa Trần: "Hắn là nghĩ như vậy sao?"

NinhHòa Trần cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau