Chương 7
Ngày hôm đó vẫn chưa xách được súng thật đạn thật ra trận. Trình Cố khẽ cười, đẩy Tạ Chinh về mạn giường, đè vai ấn hắn ngồi xuống.
Anh quỳ một gối xuống giữa hai chân Tạ Chinh, ngẩng mặt nói với hắn: "Bây giờ không được."
Tạ Chinh nhìn sâu vào mắt của anh, không nói một lời.
"Lần sau đi." Trình Cố nói: "Đi tắm đi, cậu xem cậu bẩn có khác gì chó hoang không."
Đến tận hôm nay, Tạ Chinh cũng không hiểu sao lúc đó Trình Cố lại có thái độ như vậy.
Hắn nghĩ mình hiểu rõ Trình Cố, nghĩ là Trình Cố sẽ nổi giận. Nhưng hắn đã không thể kìm nén thêm nữa, Trình Cố tức giận không thể giúp hắn bình tĩnh, mà ngược lại còn làm hắn kích thích hơn.
Hắn đã hạ quyết tâm, hay nên nói là đã mất lý trí —— hắn nhất định muốn cùng Trình Cố làm một lần, cho dù là cưỡng ép, dù cho sau đó sẽ phải chịu hình thức kỷ luật nghiêm khắc nhất.
Thế nhưng một câu hời hợt của Trình Cố "bây giờ không được, để lần sau đi", đã đánh hắn tơi bời.
Hắn không dám nghĩ rằng Trình Cố sẽ đồng ý.
Nếu câu "Lần sau đi" chỉ là một câu ứng phó qua loa thì cũng đủ để Tạ Chinh tìm về một chút lý trí.
Nếu muốn cưỡng ép, với thực lực của hắn mà nói thì không cách nào thực sự ép được Trình Cố. Đừng nói là hắn, mà cả tổ hành động đặc biệt cũng không ai có thể bắt Trình Cố làm điều anh không muốn.
Trình Cố thỉnh thoảng giả bộ yếu đuối là để chơi cho vui, khi anh bùng nổ thì có bao nhiêu sức mạnh chắc chỉ có kẻ địch từng giao chiến với anh mới biết, còn lại hầu như chẳng ai hiểu rõ.
Từ sau khi Tạ Chinh trưởng thành, Trình Cố lúc ở đội thỉnh thoảng lại lười biếng một tý, một số đội viên mới còn nghĩ là Tạ Chinh mới đúng là đội trưởng. Các đội viên cũ thì đều hiểu là Trình Cố chỉ là lười thế thôi, chỉ cần anh ấy còn ở đây thì vẫn là người quan trọng nhất trong đội.
Điều ấy thì không phải nghi ngờ chút nào, Tạ Chinh cũng hiểu rõ.
Chỉ là Tạ Chinh không hiểu sao Trình Cố lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Mặc dù lính ở trong quân tìm bạn giường không ít, một số người trao đổi với nhau giải quyết nhu cầu, nhưng trước lúc này, hai người họ căn bản chưa từng nói tới chuyện đó.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Trình Cố đẩy Tạ Chinh vào buồng tắm, chém đinh chặt sắt mà nói: "Trình đội đã bao giờ lừa cậu chưa? Tôi nói này, lần sau làm thì lần sau làm. Sao mặt mũi cứng ngắc thế kia? Cậu vẫn còn là xử nam nhỉ? Chậc, mấy cậu xử nam các cậu rất phiền đó biết không, vừa ngốc vừa ngây thơ, nếu biết cậu vẫn còn là xử nam, tôi đây mới không thèm đâu..."
Mí mắt Tạ Chinh nhảy suốt một đêm, sau đó lại mộng xuân, trong mộng đem Trình Cố đè lên giường lăn qua lộn lại mà làm, làm đến khi cái người chê hắn là xử nam đó rên rỉ không nói nên lời.
Một tuần sau, cả đội được hai ngày nghỉ. Sáng sớm, hầu hết mọi người đều bám giường ngủ nướng, chỉ có Tạ Chinh vẫn 5 rưỡi thức dậy ra ngoài luyện tập, lúc trở về mới 7 giờ, cứ nghĩ là Trình Cố còn đang ngủ, lúc mở cửa còn khẽ khàng rón rén, vậy mà lúc vừa quay lưng lại khép cửa đã bị người ta ôm eo.
Trong ký túc xá tất nhiên không cần lo bị tập kích, Tạ Chinh biết là Trình Cố. Mà bởi vì biết là Trình Cố càng khiến tim hắn mãnh liệt co rút, rồi nhanh chóng đập thình thịch.
Lúc mở cửa, Trình Cố vẫn còn ở trên giường giang tay giang chân, chỉ mấy giây sau, Trình Cố đã thần không biết quỷ không hay lén tới phía sau hắn. Cả quá trình đó, một chút động tĩnh hắn cũng không biết.
Lưng tựa sát vào ngực Trình Cố, bụng lại bị bàn tay anh đốt lửa, Tạ Chinh có chút loạn, Trình Cố tuy thích đùa giỡn, cũng thường xuyên táy máy tay chân, nhưng chưa từng dùng thứ trong quần chạm vào người khác.
Hắn cảm thấy cậu hai nhà Trình Cố.
"Trình đội." Tạ Chinh quay đầu, trầm giọng hỏi: "Anh làm gì?"
"Có làm không?" Giọng Trình Cố đầy mê hoặc.
Tạ Chinh tê rần cả xương sống, khí nóng từ bụng dưới dồn lên, còn cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Lần trước ai nói muốn làm tôi?" Trình Cố nói: "Sao, không được?"
Tạ Chinh sao chịu nổi kích thích thế này, tinh lực vừa đến, không chút nghĩ ngợi đột nhiên quay người, nắm lấy tay Trình Cố, áp anh lên cửa.
Mặt đối mặt, mùi mồ hôi trong không khí lại giống như thứ thuốc kích tình nhất.
Trình Cố híp đôi mắt sáng long lanh:
"Ê nhóc, chào buổi sáng sao?"
Vừa nói, Trình Cố vừa mút môi hắn, đầu hơi nghiêng về bên trái, ánh mắt và động tác gợi cảm không nói nên lời. Thậm chí lúc nói chữ cuối cùng, anh còn nhấc chân lên, như có như không mà cọ vào thứ đã dựng lều giữa hai chân Tạ Chinh.
Tạ Chinh không còn sức để nghĩ dụng ý của Trình Cố, dục hỏa dễ dàng bị khơi lên, bắt đầu từ chỗ đụng chạm phừng một cái, cháy lên tận tim..
Hơi thở hắn gấp gáp, lung tung kéo quần lót Trình Cố, không nói một lời liền phủ tay lên.
Trình Cố nhắm mắt ngẩng đầu, cơ bắp căng cứng, lông mi run rẩy, con ngươi dưới mí mắt tự cho là bí mật mà chuyển động.
Cho đến lúc này, cái lớp ngụy trang ra vẻ phong lưu kia vì căng thẳng mới sụp đổ.
Mà Tạ Chinh lúc này nào còn tâm trí ngắm nhìn anh căng thẳng, sau khi vén áo anh lên, hắn như con thú đói khát cúi đầu cắn lên ngực Trình Cố.
đầu v* bị môi răng ngậm lấy, Trình Cố hít sâu một hơi, cắn mạnh môi dưới, hầu kết kìm lòng không đặng run rẩy. Một tay anh đặt trên vai Tạ Chinh, một tay ôm lấy cổ hắn, khớp xương dần trắng bệch.
Tạ Chinh biết đến Trình Cố đang phát run, nhưng không có cách nào dừng động tác cắn mút, tay cũng dùng sức nắn bóp bên đầu v* kia.
Mới chỉ được hôn lên ngực anh ấy, hắn đã muốn đem anh ấy hủy đi,nuốt vào bụng, chiếm làm của riêng.
Trình Cố mơ hồ rên rỉ, nhưng Tạ Chinh đã không còn nghe rõ gì nữa. Trong tai hắn lúc này chỉ còn nhịp tim mạnh mẽ, môi lưỡi ẩm ướt hôn lên từng tấc da thịt của Trình Cố, hôn từ cơ ngực đến cơ bụng, hôn từ rốn sang đường nhân ngư đẹp đẽ. Hắn quỳ xuống, không do dự chút nào mà cầm dương v*t của Trình Cố ngậm vào trong miệng.
Trình Cố ôm chặt đầu hắn, căng cứng cả người, Tạ Chinh cũng không có kinh nghiệm, liếm mút mấy lần thì bị Trình Cố đẩy ra.
Trình Cố nhìn hắn, đầu mày đuôi mắt từ lâu vì động tình mà phiếm hồng, "Lên giường."
Giường quân đội rất cứng, lúc Trình Cố trần trụi nằm trên đó lông mày khẽ nhíu. Tạ Chinh đặt anh dưới thân, hôn lên, khẽ mổ mổ bên môi anh mà nói, "Trình đội, anh chuẩn bị đồ rồi sao?"
Trình Cố lắc đầu, màu hồng từ đuôi mắt lan đến ngực, "Cậu làm cho tôi ra, sau đó dùng cái đó... Tiến vào."
Tạ Chinh chợt do dự một chút, không có bao, cũng không có gel bôi trơn, Trình Cố lại là lần đầu, có bị thương không?
Nhưng dục vọng như cơn sóng dữ, trong giây lát đem cái do dự kia cuốn đi không thấy nữa, eo Tạ Chinh bị chân Trình Cố cuốn lấy, ý thức triệt để bị tình dục chiếm lĩnh, hắn nắm chặt cậu hai của Trình Cố, vội vàng ve vuốt.
Trong không khí, mùi mồ hôi cộng thêm mấy phần tanh nồng, Tạ Chinh giơ tay lên, liếm liếm đầu ngón tay dính tinh dịch, nâng mông Trình Cố lên, chậm rãi đưa ngón tay đẩy vào.
Trình Cố mềm nhũn tứ chi, ngực chìm xuống, cơ hồ thiếp đi, mông nhếch lên, đưa miệng huyệt hồng nhạt tới trước mắt Tạ Chinh. Tạ Chinh dùng kiên trì cuối cùng của mình, từng chút từng chút tại nơi chưa bao giờ bị ai đụng chạm ấy mở rộng đất đai biên giới.
Hắn rất mâu thuẫn. Rất muốn làm Trình Cố đau, nhưng cũng không muốn Trình Cố chịu mảy may thương tổn. Hắn không phải người ôn nhu, nhưng lại bằng lòng đem dịu dàng duy nhất của mình dâng cho Trình Cố.
Trình Cố nhẹ nhàng lắc lắc mông, đem ngón tay của hắn ngậm càng sâu.
Hắn nghe thấy tiếng Trình Cố từ trong gối: "Được rồi, vào đi."
Ngón tay đổi bằng dương v*t thô to, Tạ Chinh cúi người kề sát lưng Trình Cố, chầm chậm đem mình đẩy vào.
Miệng huyệt bị tiến vào, cả người Trình Cố căng thẳng, Tạ Chinh không thấy mặt anh, nhưng có thể thấy anh bởi vì dùng sức hít thở mà phập phồng vai.
"Đau không?" Tạ Chinh dừng lại, đỡ lấy dương v*t của Trình Cố, một tay ở trên đỉnh nhẹ nhàng xoa bóp, phân thân ở phía sau từ từ chen vào.
Trình Cố lắc đầu, giọng nói không giống bình thường, có mấy phần mềm mại, cũng có mấy phần cứng rắn, "Cậu vào nhanh đi!"
Tạ Chinh hít vào một hơi, ưỡn hông một cái, lưỡi dao sắc tiến quân thần tốc, nhất thời được một nơi vô cùng ấm áp bao lấy.
Trình Cố bất động, cả người cứng ngắc, làm Tạ Chinh đang chìm trong lửa dục nháy mắt tỉnh táo lại, rồi lại thăm dò đưa đẩy hai lần, rốt cuộc khắc chế không nổi, bắt đầu làm như mưa rền gió dữ.
Thân thể Trình Cố, ngọt ngào như hoa mật.
Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa, tạo nên đường ranh giới sáng tối rõ ràng. Bên kia là ánh mặt trời rực rỡ, mang theo hai bộ quân trang sạch sẽ, mà âm u phía bên này, có hai thân thể trẻ tuổi quấn quýt không rời.
Thân thể va chạm, tiếng vang cùng tiếng thở dốc hòa vào nhau, kiên trì của Tạ Chinh bị ném bay tận nơi nào, thao lộng càng thêm mãnh liệt, dương v*t nóng bỏng ép phẳng từng nếp uốn, lúc chạm vào một điểm nào đó, Trình Cố co giật kẹp chặt, khoái cảm tựa cuồng triều, đem hai người lên tới thiên đường rồi đẩy xuống địa ngục âm u không lối thoát.
Tạ Chinh thay đổi tư thế, làm Trình Cố tới lui, tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt khẽ phát ra, đôi mắt anh đong đầy nước, cơ hồ muốn đem Tạ Chinh nhấn chìm trong đó. Tạ Chinh cúi người, nắm lấy cằm Trình Cố, vừa hôn Trình Cố vừa tiếp tục làm vận động pít tông.
Trình Cố ôm cổ Tạ Chinh, đầu lưỡi ở trong miệng Tạ Chinh càn quét, chiếm hết chủ động trong nụ hôn này.
Anh bắn lên bụng Tạ Chinh, há miệng thở dốc, dáng vẻ sau cao trào thậm chí so với lúc chủ động cầu hoan còn quyến rũ hơn nhiều.
Tạ Chinh ôm chặt lấy anh, sau đó mạnh mẽ đâm chừng mười cái, đem tinh dịch nóng bỏng bắn hết vào cơ thể anh.
Ánh sáng rõ ràng trong túc xá, hô hấp gấp gáp mà dâm mỹ dần dần trở nên bình tĩnh. Bỗng nhiên Trình Cố vươn mình ngồi lên eo Tạ Chinh, tinh dịch giữa hai chân chầm chậm chảy ra, rơi vào cậu nhóc nhà Tạ Chinh đang lần thứ hai cương cứng.
Trình Cố đong đưa eo, tựa như đùa dai mà cọ cọ Tạ Chinh, đôi môi sưng đỏ câu lên, âm thanh ngọt ngào: "Lần sau lại làm chứ?"
Anh quỳ một gối xuống giữa hai chân Tạ Chinh, ngẩng mặt nói với hắn: "Bây giờ không được."
Tạ Chinh nhìn sâu vào mắt của anh, không nói một lời.
"Lần sau đi." Trình Cố nói: "Đi tắm đi, cậu xem cậu bẩn có khác gì chó hoang không."
Đến tận hôm nay, Tạ Chinh cũng không hiểu sao lúc đó Trình Cố lại có thái độ như vậy.
Hắn nghĩ mình hiểu rõ Trình Cố, nghĩ là Trình Cố sẽ nổi giận. Nhưng hắn đã không thể kìm nén thêm nữa, Trình Cố tức giận không thể giúp hắn bình tĩnh, mà ngược lại còn làm hắn kích thích hơn.
Hắn đã hạ quyết tâm, hay nên nói là đã mất lý trí —— hắn nhất định muốn cùng Trình Cố làm một lần, cho dù là cưỡng ép, dù cho sau đó sẽ phải chịu hình thức kỷ luật nghiêm khắc nhất.
Thế nhưng một câu hời hợt của Trình Cố "bây giờ không được, để lần sau đi", đã đánh hắn tơi bời.
Hắn không dám nghĩ rằng Trình Cố sẽ đồng ý.
Nếu câu "Lần sau đi" chỉ là một câu ứng phó qua loa thì cũng đủ để Tạ Chinh tìm về một chút lý trí.
Nếu muốn cưỡng ép, với thực lực của hắn mà nói thì không cách nào thực sự ép được Trình Cố. Đừng nói là hắn, mà cả tổ hành động đặc biệt cũng không ai có thể bắt Trình Cố làm điều anh không muốn.
Trình Cố thỉnh thoảng giả bộ yếu đuối là để chơi cho vui, khi anh bùng nổ thì có bao nhiêu sức mạnh chắc chỉ có kẻ địch từng giao chiến với anh mới biết, còn lại hầu như chẳng ai hiểu rõ.
Từ sau khi Tạ Chinh trưởng thành, Trình Cố lúc ở đội thỉnh thoảng lại lười biếng một tý, một số đội viên mới còn nghĩ là Tạ Chinh mới đúng là đội trưởng. Các đội viên cũ thì đều hiểu là Trình Cố chỉ là lười thế thôi, chỉ cần anh ấy còn ở đây thì vẫn là người quan trọng nhất trong đội.
Điều ấy thì không phải nghi ngờ chút nào, Tạ Chinh cũng hiểu rõ.
Chỉ là Tạ Chinh không hiểu sao Trình Cố lại dễ dàng đồng ý như vậy.
Mặc dù lính ở trong quân tìm bạn giường không ít, một số người trao đổi với nhau giải quyết nhu cầu, nhưng trước lúc này, hai người họ căn bản chưa từng nói tới chuyện đó.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Trình Cố đẩy Tạ Chinh vào buồng tắm, chém đinh chặt sắt mà nói: "Trình đội đã bao giờ lừa cậu chưa? Tôi nói này, lần sau làm thì lần sau làm. Sao mặt mũi cứng ngắc thế kia? Cậu vẫn còn là xử nam nhỉ? Chậc, mấy cậu xử nam các cậu rất phiền đó biết không, vừa ngốc vừa ngây thơ, nếu biết cậu vẫn còn là xử nam, tôi đây mới không thèm đâu..."
Mí mắt Tạ Chinh nhảy suốt một đêm, sau đó lại mộng xuân, trong mộng đem Trình Cố đè lên giường lăn qua lộn lại mà làm, làm đến khi cái người chê hắn là xử nam đó rên rỉ không nói nên lời.
Một tuần sau, cả đội được hai ngày nghỉ. Sáng sớm, hầu hết mọi người đều bám giường ngủ nướng, chỉ có Tạ Chinh vẫn 5 rưỡi thức dậy ra ngoài luyện tập, lúc trở về mới 7 giờ, cứ nghĩ là Trình Cố còn đang ngủ, lúc mở cửa còn khẽ khàng rón rén, vậy mà lúc vừa quay lưng lại khép cửa đã bị người ta ôm eo.
Trong ký túc xá tất nhiên không cần lo bị tập kích, Tạ Chinh biết là Trình Cố. Mà bởi vì biết là Trình Cố càng khiến tim hắn mãnh liệt co rút, rồi nhanh chóng đập thình thịch.
Lúc mở cửa, Trình Cố vẫn còn ở trên giường giang tay giang chân, chỉ mấy giây sau, Trình Cố đã thần không biết quỷ không hay lén tới phía sau hắn. Cả quá trình đó, một chút động tĩnh hắn cũng không biết.
Lưng tựa sát vào ngực Trình Cố, bụng lại bị bàn tay anh đốt lửa, Tạ Chinh có chút loạn, Trình Cố tuy thích đùa giỡn, cũng thường xuyên táy máy tay chân, nhưng chưa từng dùng thứ trong quần chạm vào người khác.
Hắn cảm thấy cậu hai nhà Trình Cố.
"Trình đội." Tạ Chinh quay đầu, trầm giọng hỏi: "Anh làm gì?"
"Có làm không?" Giọng Trình Cố đầy mê hoặc.
Tạ Chinh tê rần cả xương sống, khí nóng từ bụng dưới dồn lên, còn cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Lần trước ai nói muốn làm tôi?" Trình Cố nói: "Sao, không được?"
Tạ Chinh sao chịu nổi kích thích thế này, tinh lực vừa đến, không chút nghĩ ngợi đột nhiên quay người, nắm lấy tay Trình Cố, áp anh lên cửa.
Mặt đối mặt, mùi mồ hôi trong không khí lại giống như thứ thuốc kích tình nhất.
Trình Cố híp đôi mắt sáng long lanh:
"Ê nhóc, chào buổi sáng sao?"
Vừa nói, Trình Cố vừa mút môi hắn, đầu hơi nghiêng về bên trái, ánh mắt và động tác gợi cảm không nói nên lời. Thậm chí lúc nói chữ cuối cùng, anh còn nhấc chân lên, như có như không mà cọ vào thứ đã dựng lều giữa hai chân Tạ Chinh.
Tạ Chinh không còn sức để nghĩ dụng ý của Trình Cố, dục hỏa dễ dàng bị khơi lên, bắt đầu từ chỗ đụng chạm phừng một cái, cháy lên tận tim..
Hơi thở hắn gấp gáp, lung tung kéo quần lót Trình Cố, không nói một lời liền phủ tay lên.
Trình Cố nhắm mắt ngẩng đầu, cơ bắp căng cứng, lông mi run rẩy, con ngươi dưới mí mắt tự cho là bí mật mà chuyển động.
Cho đến lúc này, cái lớp ngụy trang ra vẻ phong lưu kia vì căng thẳng mới sụp đổ.
Mà Tạ Chinh lúc này nào còn tâm trí ngắm nhìn anh căng thẳng, sau khi vén áo anh lên, hắn như con thú đói khát cúi đầu cắn lên ngực Trình Cố.
đầu v* bị môi răng ngậm lấy, Trình Cố hít sâu một hơi, cắn mạnh môi dưới, hầu kết kìm lòng không đặng run rẩy. Một tay anh đặt trên vai Tạ Chinh, một tay ôm lấy cổ hắn, khớp xương dần trắng bệch.
Tạ Chinh biết đến Trình Cố đang phát run, nhưng không có cách nào dừng động tác cắn mút, tay cũng dùng sức nắn bóp bên đầu v* kia.
Mới chỉ được hôn lên ngực anh ấy, hắn đã muốn đem anh ấy hủy đi,nuốt vào bụng, chiếm làm của riêng.
Trình Cố mơ hồ rên rỉ, nhưng Tạ Chinh đã không còn nghe rõ gì nữa. Trong tai hắn lúc này chỉ còn nhịp tim mạnh mẽ, môi lưỡi ẩm ướt hôn lên từng tấc da thịt của Trình Cố, hôn từ cơ ngực đến cơ bụng, hôn từ rốn sang đường nhân ngư đẹp đẽ. Hắn quỳ xuống, không do dự chút nào mà cầm dương v*t của Trình Cố ngậm vào trong miệng.
Trình Cố ôm chặt đầu hắn, căng cứng cả người, Tạ Chinh cũng không có kinh nghiệm, liếm mút mấy lần thì bị Trình Cố đẩy ra.
Trình Cố nhìn hắn, đầu mày đuôi mắt từ lâu vì động tình mà phiếm hồng, "Lên giường."
Giường quân đội rất cứng, lúc Trình Cố trần trụi nằm trên đó lông mày khẽ nhíu. Tạ Chinh đặt anh dưới thân, hôn lên, khẽ mổ mổ bên môi anh mà nói, "Trình đội, anh chuẩn bị đồ rồi sao?"
Trình Cố lắc đầu, màu hồng từ đuôi mắt lan đến ngực, "Cậu làm cho tôi ra, sau đó dùng cái đó... Tiến vào."
Tạ Chinh chợt do dự một chút, không có bao, cũng không có gel bôi trơn, Trình Cố lại là lần đầu, có bị thương không?
Nhưng dục vọng như cơn sóng dữ, trong giây lát đem cái do dự kia cuốn đi không thấy nữa, eo Tạ Chinh bị chân Trình Cố cuốn lấy, ý thức triệt để bị tình dục chiếm lĩnh, hắn nắm chặt cậu hai của Trình Cố, vội vàng ve vuốt.
Trong không khí, mùi mồ hôi cộng thêm mấy phần tanh nồng, Tạ Chinh giơ tay lên, liếm liếm đầu ngón tay dính tinh dịch, nâng mông Trình Cố lên, chậm rãi đưa ngón tay đẩy vào.
Trình Cố mềm nhũn tứ chi, ngực chìm xuống, cơ hồ thiếp đi, mông nhếch lên, đưa miệng huyệt hồng nhạt tới trước mắt Tạ Chinh. Tạ Chinh dùng kiên trì cuối cùng của mình, từng chút từng chút tại nơi chưa bao giờ bị ai đụng chạm ấy mở rộng đất đai biên giới.
Hắn rất mâu thuẫn. Rất muốn làm Trình Cố đau, nhưng cũng không muốn Trình Cố chịu mảy may thương tổn. Hắn không phải người ôn nhu, nhưng lại bằng lòng đem dịu dàng duy nhất của mình dâng cho Trình Cố.
Trình Cố nhẹ nhàng lắc lắc mông, đem ngón tay của hắn ngậm càng sâu.
Hắn nghe thấy tiếng Trình Cố từ trong gối: "Được rồi, vào đi."
Ngón tay đổi bằng dương v*t thô to, Tạ Chinh cúi người kề sát lưng Trình Cố, chầm chậm đem mình đẩy vào.
Miệng huyệt bị tiến vào, cả người Trình Cố căng thẳng, Tạ Chinh không thấy mặt anh, nhưng có thể thấy anh bởi vì dùng sức hít thở mà phập phồng vai.
"Đau không?" Tạ Chinh dừng lại, đỡ lấy dương v*t của Trình Cố, một tay ở trên đỉnh nhẹ nhàng xoa bóp, phân thân ở phía sau từ từ chen vào.
Trình Cố lắc đầu, giọng nói không giống bình thường, có mấy phần mềm mại, cũng có mấy phần cứng rắn, "Cậu vào nhanh đi!"
Tạ Chinh hít vào một hơi, ưỡn hông một cái, lưỡi dao sắc tiến quân thần tốc, nhất thời được một nơi vô cùng ấm áp bao lấy.
Trình Cố bất động, cả người cứng ngắc, làm Tạ Chinh đang chìm trong lửa dục nháy mắt tỉnh táo lại, rồi lại thăm dò đưa đẩy hai lần, rốt cuộc khắc chế không nổi, bắt đầu làm như mưa rền gió dữ.
Thân thể Trình Cố, ngọt ngào như hoa mật.
Ánh ban mai xuyên qua rèm cửa, tạo nên đường ranh giới sáng tối rõ ràng. Bên kia là ánh mặt trời rực rỡ, mang theo hai bộ quân trang sạch sẽ, mà âm u phía bên này, có hai thân thể trẻ tuổi quấn quýt không rời.
Thân thể va chạm, tiếng vang cùng tiếng thở dốc hòa vào nhau, kiên trì của Tạ Chinh bị ném bay tận nơi nào, thao lộng càng thêm mãnh liệt, dương v*t nóng bỏng ép phẳng từng nếp uốn, lúc chạm vào một điểm nào đó, Trình Cố co giật kẹp chặt, khoái cảm tựa cuồng triều, đem hai người lên tới thiên đường rồi đẩy xuống địa ngục âm u không lối thoát.
Tạ Chinh thay đổi tư thế, làm Trình Cố tới lui, tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt khẽ phát ra, đôi mắt anh đong đầy nước, cơ hồ muốn đem Tạ Chinh nhấn chìm trong đó. Tạ Chinh cúi người, nắm lấy cằm Trình Cố, vừa hôn Trình Cố vừa tiếp tục làm vận động pít tông.
Trình Cố ôm cổ Tạ Chinh, đầu lưỡi ở trong miệng Tạ Chinh càn quét, chiếm hết chủ động trong nụ hôn này.
Anh bắn lên bụng Tạ Chinh, há miệng thở dốc, dáng vẻ sau cao trào thậm chí so với lúc chủ động cầu hoan còn quyến rũ hơn nhiều.
Tạ Chinh ôm chặt lấy anh, sau đó mạnh mẽ đâm chừng mười cái, đem tinh dịch nóng bỏng bắn hết vào cơ thể anh.
Ánh sáng rõ ràng trong túc xá, hô hấp gấp gáp mà dâm mỹ dần dần trở nên bình tĩnh. Bỗng nhiên Trình Cố vươn mình ngồi lên eo Tạ Chinh, tinh dịch giữa hai chân chầm chậm chảy ra, rơi vào cậu nhóc nhà Tạ Chinh đang lần thứ hai cương cứng.
Trình Cố đong đưa eo, tựa như đùa dai mà cọ cọ Tạ Chinh, đôi môi sưng đỏ câu lên, âm thanh ngọt ngào: "Lần sau lại làm chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất