Chương 80
“Ngươi tốt lắm, không tồi, hiện tại chúng ta bàn bạc kế hoạch một chút, nếu không được, chúng ta coi như là bạn. Ta gọi là Diệp Tư, ngươi có thể gọi ta là Diệp, hoặc là Tư. » Vẻ mặt Diệp Tư ôn hòa nhìn về phía Lâm Phàm nói, không còn cảm giác bệnh tâm thân không khống chế được như vừa rồi nữa, cả người đều có vẻ tao nhã.
Lâm Phàm nhìn thấy tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bất đắc dĩ trở mặt xem thường, chẳng lẽ hắn thật sự muốn hợp tác cùng một tên đầu óc không bình thường, như vậy có thể dựa vào sao. Thế nhưng Vân ca là chứng cớ sống duy nhất, lại còn hiểu biết vị quân hậu giả kia, Lâm Phàm cảm thấy cho dù còn kèm theo một tên tùy thời có thể động kinh, cũng trong phạm vi có thể chịu đựng được.
« Nếu như vậy ta đi về trước, các ngươi có thể cung cấp một địa phương an toàn, sau đó chúng ta sẽ gặp mặt ở đó, chúng ta cần lập ra một kế hoạch. Chuyện này tốt nhất phải hoàn thành trong hai năm, hoàng thượng tuy răng đang ở tuổi tráng niên, nhưng hiện tại hắn đã cố ý muốn thoái vị, một khi vị thái tử kia đăng cơ chúng ta sẽ không còn cơ hội. » Lâm Phàm nhìn về phía Diệp Tư nói, hiên nhiên Vân ca đã hủy dung là nghe theo đứa con của hắn.
Những người có trí tuệ thông minh, tính cách luôn luôn có chút khuyết điểm, không phải kẻ điên cùng thiên tài đều đi chung một đường sao, Diệp Tư có lẽ là người như vậy. Thế nhưng Lâm Phàm cảm thấy tư tưởng và cảm xúc của Diệp Tư, thực có thể là bị ảnh hưởng từ Vân ca, mới có thể âm tình bất định như vậy, thậm chí còn có xu hướng bị đa nhân cách.
Thế nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn đến Lâm Phàm, hiện tại mục tiêu duy nhất của hắn là phải đem vị quân hậu giả kia, Lưu Oanh đạp xuống ngựa, sau đó sẽ đem vị thái tử kia kéo xuống, dù sao có một a mỗ từ trong hoa lâu đi ra, cho dù thái tử có cường ngạnh đến đâu, một khi được xác nhận, hoàng thượng cũng không có cách nào ngoài việc phế bỏ thái tử, nhất là vị quân hậu kia cũng không phải là người thanh liên, mà là người đã tiếp rất nhiều khách nhân.
Diệp Tư sau khi nghe gật gật đầu nói : « Ngươi nói đúng, tuy rằng mấy năm này ta cũng xem trọng tình báo, nhưng bới vì các loại hạn chế không có cách nào thám thính được nhiều tin tức có liên quan đến kinh thành. Hiện tại ngươi ở lại sân này cũng rất an toàn, nơi đó toàn là người trung thành của ta, đương nhiên các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, cũng không cần rời đi vội vã. Ngày thường như thế nào thì cứ việc như vậy, vẫn cứ giả bộ như cũ đi du sơn ngoạn thủy, những chuyện khác thì chờ chúng ta bàn bạc tốt sau đó hẵng nói. »
Sau khi quyết định Lâm Phàm liền nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lúc này liền cảm thấy cả người lạnh run, hiện tại thời tiết đã lạnh xuống, ban đầu trên người chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, nhưng khi bị Vân ca làm một trận như vậy, vừa rồi khẩn trương cùng hưng phấn không có nhận ra, hiện tại cả người Lâm Phàm lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Một kiện quần áo ngoài đã được khoác lên vai của Lâm Phàm, A Nhất mở miệng nói : « Thiếu gia bây giờ chúng ta trở về ngâm ôn tuyền, Diệp thiếu lần sau gặp mặt, ta nghĩ thiếu gia sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn có một kế hoạch chi tiết đương nhiên là nên biết càng nhiều chuyện cũ của các ngươi. »
« A Nhất nói đúng, Vân ca Diệp chúng ta lần sau gặp ở đâu, cũng không thể cứ gặp ở trong viện này được. » Lâm Phàm đang nhìn một đám có dại ở ngoài cửa viện hỏi, A Nhất lo lắng thật chu đáo, một người du sơn ngoạn thủy, làm sao có thể chạy đến một nơi hoang vắng như vậy, không phải là nói với người khác là ngươi có vấn đề sao !
Diệp Tư nhìn Lâm Phàm cười nói : « Ngươi không cần lo lắng không gặp được ta, cái sân ngươi tắm ôn tuyền kia là ta quản lý, có chuyện gì ngươi chỉ cần gõ gõ vào tảng đá ở cửa vào ôn tuyền, ta sẽ biết ngươi muốn tìm ta. »
A Nhất ôm Lâm Phàm đi vào chỗ âm u, người thường căn bản không thể phát hiện, nơi này cách ôn tuyền Lâm Phàm bao rất gần, A Nhất mang theo Lâm Phàm bay qua mấy bức tường, đã trở về bên bể tắm nước nóng. Sau khi Lâm Phàm được A Nhất thả xuống, liền cởi ra quần áo chắn gió, hướng tới A Nhất nói : « Nhanh chóng chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho ta, ta tắm một chút chờ thân thể ấm áp một chút rồi trở về khách điếm. A Nhất may mắn là không có xảy ra chuyện gì, nếu không ngươi bảo vệ ta, còn khiến ta bị người trói lại, ta nhất định sẽ bán ngươi vào trong hoa lâu ngươi có tin không, đừng cho là ta không biết ngươi là người của ai, ta cũng không tin ta đem ngươi bán ngươi còn dám chạy, ngươi lần này khẳng định là cố ý. »
A Nhất vừa bước đi liền tạm dừng lại, thanh âm trầm thấp chậm rãi bay đến lỗ tai của Lâm Phàm : « Thiếu gia cứ theo ý ngài là được, về sau A Nhất sẽ không tự tiện quyết định, tiểu nhân lần này khiến ngài cực khổ, chờ trở về ta sẽ đi chịu phạt. » Trong lòng A Nhất cười khổ, thiếu gia bị đối phương mát xa thoái mái muốn ngủ, sau đó Vân ca cùng Diệp Tư xuất hiện, A Nhất lập tức biết những người này có thể có quan hệ tới chuyện Vân gia diệt tộc mà bọn họ đang điều tra, vì để xác nhận được tin tức, A Nhất mới không có đi quấy nhiễu chuyện Lâm Phàm bị trói.
Dương nhiên A Nhất lúc ấy vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, một khi hai người có ý định uy hiếp đến tính mạng của Lâm Phàm, A Nhất có thể trong nháy mắt chế phục hai người cứu Lâm Phàm ra, bảo đảm Lâm Phàm sẽ không chịu tổn thương gì. Cho dù A Nhất làm như vậy Lâm Phàm sẽ chiếm được tin tức hữu ích, cũng có thể đảm bảo được an toàn của Lâm Phàm, nhưng mà A Nhất cũng không cãi lại, hắn làm như vậy quả thật là sai, nếu để cho chủ nhân biết, một chút trừng phạt là không thể tránh.
A Nhất rất rõ ràng trong mắt chủ nhân hắn, tiểu thiếu gia chính là bảo bối đệ đệ của chủ nhân nhà hắn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ ngã, hắn còn dám làm như vậy, nghĩ đến đây A Nhất rùng mình một cái, thủ đoạn của chủ nhân hắn quá mức rõ ràng, tất cả hắn đều có thể chịu được.
Lâm Phàm chậm rãi tắm rửa, ban đầu mọi chuyện còn chưa rõ ràng hắn giống như con ruồi không đầu bay lung tung, hiện giờ lại chiếm được nhiều tin tức đáng giá như vậy, hiện tại chuyện duy nhất phải làm, chính là lập ra một kế hoạch hoàn mĩ, đem vị quân hậu cao cao tại thượng cùng vị thái tử kia đạp xuống ngựa.
Lâm Phàm thay quần áo sạch sẽ A Nhất đã thông báo với những người đi ra ngoài tra xét trở về, Lâm Phàm phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, xem như chúc mừng bọn họ có được tin tức đột phá.
Sau khi ăn uống một chút, sắc trời cũng đã tối, Lâm Phàm gọi A Nhất đi vào trong nhà, thanh âm của hai người ép cực thấp, Lâm Phàm không ngừng hỏi A Nhất tin tức xuất hành của hoàng thượng ở kinh thành, điểm này đối với kế hoạch ban đầu của Lâm Phàm rất quan trọng. Lâm Phàm rất rõ ràng, cho dù có chứng minh được quân hậu đi ra từ hoa lâu, thế nhưng Lưu Oánh thay mận đối đào đến trước mặt hoàng thượng, cứ dựa theo sự độc sủng của hoàng thượng hiện nay, nói không chừng hoàng thượng cũng sẽ không tin, còn có thể xử lý người cung cấp chứng cứ, giết người diệt khẩu.
Hơn nữa muốn đưa Vân ca hủy dung lén vào hoàng cung là chuyện không có khả năng, nếu là Diệp Tư thì không thành vấn đề, bộ dạng của Vân ca quá mức khiến người sợ hãi, vào hoàng cung không được cũng đành phải nghĩ cách khác. Phải vạch mặt quân hậu ở trước mặt mọi người, không thì cho dù bọn hắn có vạch được bộ mặt thật của quân hậu, nhưng hoàng thượng cũng sẽ vì mặt mũi, mà tính sổ sau, đến lúc đó người không may sẽ chính là bọn hắn.
Tốt nhất phải có càng nhiều hoàng tộc chứng kiến càng tốt, khiến cho hoàng thượng bởi vì sủng ái quân hậu mà muốn áp chế tình hình cũng không có cơ hội. Với Lâm Phàm đã không hành động thì thôi, một khi hành động thì phải nhất định thành công, không thể để cho địch nhân có cơ hội thở dốc, cho dù là hoàng thượng cũng như vậy. Thế nhưng nếu như vậy thì hắn không thể tự mình ra mặt, nếu không để hoàng thượng biết, mạng nhỏ này của hắn sẽ nguy hiểm.
Khi Lâm Phàm đang phiền toái cào cào tóc, bút lông cầm trong tay viết lung tung, viết đều là tiếng trung, thế giới này không ai có thể xem hiểu, Lâm Phàm cũng không sợ bị người khác đánh cắp. Khi Lâm Phàm đang phiền toái, A Nhất lúc này cũng vội vội vàng vàng viết mật thư cho chủ tử của hắn Trần Uy, chỉ là viết tiểu thiếu gia muốn vào kinh thành, lại đơn giản viết lại những chuyện ở đây, mấy thứ này nhìn có chút không đầu không đuôi, nhưng cũng chỉ có Trần Uy mới hiểu được tại sao lại như vậy.
Khi Trần Uy nửa tháng sau nhận được thư, nhất thời liền kinh hãi, hắn biết Lâm Cảnh Thành còn ở kinh thành. Cũng may trong thư của A Nhất có viết Lâm Phàm đã dịch dung, nếu không Trần Uy sẽ nhảy dựng lên, liền lo lắng tiểu đệ sẽ xảy ra chuyện. Khi biết quân hậu là đi ra từ hoa lâu, căn bản không phải là Vân ca của Vân gia bảo lại càng kinh hãi, những chuyện này nếu không phải tiểu đệ đi tra xét, nói không chừng Lưu Oanh kia đã có thể đưa thái tử lên ngôi, thế nhưng hiện tại biết được những tin này, thái tử muốn đăng cơ có thể là không dễ dàng.
Trần Uy sau khi nhận được bức thư này, liền viết một bức thư gửi đi kinh thành, lập tức kêu nhị đệ đem Lâm Cảnh Thành điều đi huyện Vãng Ngoại, tuyệt đối không để cho người Lâm gia phát hiện ra Lâm Phàm. Tuy rằng Lâm Phàm đã hóa trang dịch dung, nhưng Phàm tử cùng người Lâm gia đã sống với nhau lâu như vậy, vẫn sẽ có nguy hiểm bị nhận ra. Về phần chuyện của quân hậu, nửa câu Trần Uy cũng không viết lên thư, những thứ này hắn phải xem xét kỹ trước đã, hắn phải tức tốc đi gặp tiểu đệ, nếu chỉ vì chuyện này mà khiến tiểu đệ bị bỏ tù, vậy thì mật nhiều hơn được.
Lúc này Lâm Phàm cũng không biết Trần Uy giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn sau khi cùng Vân ca Diêp Tư bàn bạc, lại ở lại huyện Thủy Điền nửa tháng, lúc này mới bắt đầu đi kinh thành. Lâm Phàm ban đầu cũng không phát hiện, nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ tới một nhà Lâm gia đang ở kinh thành, thế nhưng lúc này hắn chỉ có vỗ vỗ hai má, Lâm Phàm cảm thấy bọn họ sẽ không nhận ra hắn.
Thế nhưng vì để ngừa vạn nhất, Lâm Phàm vẫn hỏi A Nhất địa phương Lâm gia ở lại, hắn về sau sẽ cẩn thận tránh đi, tin tưởng sẽ không dễ dàng đụng phải, dù sao kinh thành cũng lớn như vậy. Bàn đầu Lâm Phàm muốn ở huyện Thủy Điền lập ra kế hoạch, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, bời vì hắn đối với kinh thành cái gì cũng không biết, đối với hoàng thượng lại càng không rõ ràng, hoàn toàn không có một chút tin tức, như vậy căn bản không có cách chuẩn bị.
Lần này Lâm Phàm đi kinh thành chính là muốn nắm dữ hướng đi kế tiếp của hoàng thượng, trong lòng Lâm Phàm cảm thấy thời gian hành động tốt nhất chính là mùa xuân năm tới, dù sao kế hoạch của bọn họ cũng không nhỏ, cần phải cân nhắc kỹ càng, không thể xảy ra chút sai lầm. Ở huyện Thủy Điền hắn còn có thể tránh được mật thám của quân hậu, thế nhưng một khi đến kinh thành, nếu bị quân hậu tóm được, nơi đó chính là sân nhà của quân hậu, một tiểu nhân vật như hắn nếu làm ra chuyện gì sai, vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Một đường du sơn ngoạn thủy, đã diễn trò thì phải làm nguyên bộ, Lâm Phàm đem vai ca nhi Nam Cương trốn đi sắm đến rất hoàn hảo, một tháng sau Lâm Phàm rốt cục bước chân vào kinh thành, lúc này ở kinh thành đã là tháng mười hai, thời tiết khá là rét lạnh. Cũng may A Nhất đã chuẩn bị tốt chỗ ở, trong phòng đã rất là ấm áp.
Thế nhưng lúc này tâm tình Lâm Phàm cũng không tốt, sau khi biết được bí mật của quân hậu khiến cho hắn rất vui vẻ, nhưng khi hắn tới trà lâu tìm hiểu tin tức khiến cho Lâm Phàm thiếu chút nữa không khống chế được, Đại Hạ cùng địch bắc lúc này ngưng chiến, nhưng Tinh Diệu quốc lúc bên cạnh này lại thừa lúc Đại Hạ đang phòng bị địch bắc, đánh lén biên cảnh Đại Hạ, gần như một đường tiến lên phía nam.
Lâm Phàm không tin A Nhất không biết tin tức này, nghe nói lão thống soái còn không kịp báo cáo lên triều đình, lập tức phái ra một đội quân do Cơ lão tướng quân chi huy, hình thành một đội mười lăm vạn người, đánh tới đại quân Tinh Diệu quốc, trong đó còn có Triệu Hàm, chiến báo rất nhanh được gởi đi, tin tức này tuyệt đối là rất sớm, có thể là chuyện một tháng trước.
Nhưng lúc ấy Lâm Phàm còn đang du sơn ngoạn thủy, thế nhưng tin tức ở kinh thành thông thoáng như vậy, hơn nữa bọn A Nhất còn cố ý vô tình muốn quấy nhiễu, Lâm Phàm thế nhưng một chút tiếng gió cũng không nghe được, vẫn nghĩ là Triệu Hàm còn đang trấn thủ quân địch bắc.
Lâm Phàm nổi giận đùng đùng bước vào sân, lúc này A Nhất đứng ở bên cạnh cửa viện, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm giận dữ, hắn biết lúc này không thể giấu diếm. Lúc trước khi hắn gửi mặt thư cho chủ nhân, biết được chủ nhân cùng Cơ lão tướng quân dẫn theo một đội quân đi ngăn chặn đại quân Tinh Diệu quốc lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chủ nhân đánh thắng trận hay không hắn cũng không rõ ràng, nhưng sau khi chủ nhân trở lại tin tức đầu tiên khiến hắn thực lo lắng.
Tuy rằng A Nhất ở chung với tiểu thiếu gia không lâu, nhưng quy luật nghỉ ngơi cùng thới quen cuộc sống của tiểu thiếu gia A Nhất đều biết. Cho dù thiếu phu nhân không ở bên cạnh, tiểu thiếu gia cũng không bao giờ đi hoa lâu, càng không có chạy đi tìm người nói chuyện yêu đương, nhiều nhất chính là viết thư cho nhóm tiểu tiểu thiếu gia ở Yến thành, tiếp tục hoàn thành bức tranh vẽ thiếu phu nhân, một bức tượng gỗ nhỏ do thiếu phu nhân làm cũng chưa từng rời khỏi người, có thể hiểu được tiểu thiếu gia yêu thiếu phu nhân bao nhiêu.
Biết được tin tức tàn quân của Cơ lão tướng quân cùng Triệu Hàm biến mất ở trong thảo nguyên, A Nhất lập tức hiểu được ý của chủ nhân, bằng mọi cách cũng không thể tiết lộ tin tức của thiếu phu nhân cho thiếu gia. Cho dù sau này có mật thư truyền tới, A Nhất đều biết những bức thư kia không phải là thiếu phu nhân viết, mà là bên người chủ nhân có một mưu sĩ rất giỏi bắt trước chữ của người khác viết ra.
« A Nhất ngươi cút vào đây cho ta, không nói rõ ràng, ngươi hôm nay liền quỳ đến chết cho ta. » Lâm Phàm bước nhanh vào sân, cũng không nhìn A Nhất đã trở lại hay chưa, hắn liền đi thẳng vào phòng.
A Nhất đi theo Lâm Phàm vào nhà, hắn quay đầu đóng lại cửa viện thấy A Nhị A Tam đang ló đầu ra nhìn, A Nhất đóng cửa phòng lại, thời tiết ở kinh thành lúc này đang có tuyết rơi bên ngoài rất là lạnh, gió lạnh đến xương khiến cho người ta khó có thể chịu được. Hắn đương nhiên là đã sớm quen, cho dù mặc ít cũng không cảm thấy lạnh lẽo, nhưng tiểu thiếu gia không giống, tiểu thiếu gia ở phía nam, thời tiết như vậy có thể khiến tiểu thiếu gia đông lạnh sinh bệnh.
Sau khi vào cửa A Nhất cũng không nói gì, vẻ mặt cũng không cà lơ phất phơ, hắn thẳng tắp quý gối trước mặt Lâm Phàm chờ đợi tiểu thiếu gia xử lý.
Lâm Phàm nhìn thấy A Nhất một chữ cũng không phát, ấm trà trong tay lập tức bị hắn nện xuống đất, một mảnh vỡ văng đến trên người A Nhất, A Nhất vẫn như cũ không nhúc nhích. « Nói chuyện, Triệu Hàm đâu, Triệu Hàm thế nào, vì sao lại không nói cho ta biết, những thư này thật sự là Triệu Hàm viết, Triệu Hàm có phải xảy ra chuyện rồi hay không, ngươi nói chuyện cho ta…. »
Lúc này trong đầu Lâm Phàm lần lượt nhớ lại những bức thư Triệu Hàm viết gần đây, những bức thư này đều là chữ viết của Triệu Hàm không có sai, giọng điệu cũng không kém nhiều lắm, cũng rất quan tâm hắn cùng đứa nhỏ, nhưng trong lòng Lâm Phàm vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, Triệu Hàm ở bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao lại một câu cũng không nói với hắn, điều này làm cho hắn không thể không hoài nghi Triệu Hàm xảy ra chuyện.
Nhất là trên bảng chiến công viết Triệu Hàm có công cứu Cơ tướng quân, cái gì mà mang binh đi xâm nhập dẫn dắt truy binh rời đi, nếu như Triệu Hàm thực mang binh đi xâm nhập, vậy làm sao có thể viết thư hồi âm cho hắn, những thứ này hoàn toàn đều không đúng. A Nhất trầm mặc không nói, làm cho tâm của Lâm Phàm càng thêm nóng nảy, Lâm Phàm đạp A Nhất một câu cũng không chịu nói, hận không thể mở đầu A Nhất ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có tin tức của Triệu Hàm hay không.
A Nhất không có chống cự, bị Lâm Phàm đạp trên mặt đất, ngực có chút đau đớn, thế nhưng cũng không nghiêm trọng, này so với hình phạt nhẹ nhất càng kém hơn. Nhìn tiểu thiếu gia sắp khóc lên, A Nhất thở dài rốt cục mở miệng nói : « Tiểu thiếu gia không có tin tức chính là tin tức tốt, nếu Triệu tướng quân gặp chuyện không may, chủ nhân nhất định có thể biết được, mà hiện tại không có một chút tin tức Triệu tướng quân gặp chuyện không may, đây là tình hình tốt nhất. Tiểu thiếu gia ngài lúc này không nên sốt ruột, chuyện duy nhất ngài phải làm, chính là kiên nhẫn chờ đợi, Triệu tướng quân nhất định bình an vô sự, hắn khẳng định luyến tiếc bỏ lại ngươi….. »
Dây là lần A Nhất nói nhiều nhất, Lâm Phàm nghe lời nói của A Nhất xong, tâm tình vẫn như cũ không bình tĩnh được, lúc này hắn đã khẳng định là đại ca Trần Uy này gạt hắn, A Nhất không khẳng định nói thật với hắn, nhưng những lời vừa rồi lại để lộ ra rất nhiều tin tức. Những bức thư sau này không phải là của Triệu Hàm viết, lúc nàyTriệu Hàm cũng không gặp chuyện không may, chỉ là mất liên lạc mà thôi, có lẽ xâm nhập quá sâu, không thể truyền tin tức quay về.
Lâm Phàm đoán không tồi, lúc này Triệu Hàm đang ở nội địa Tinh Diệu quốc tiến hành hành quân gấp, cũng may Tinh Diệu là chỗ hẻo lánh hoang vắng, cho dù Triệu Hàm mang theo mấy vạn quân hành quân gấp, thế nhưng cũng không bị đại quân của Tinh Diệu phát hiện. Lúc ấy chủ doanh địa gặp tập kích, Cơ lão tướng quân bị thương nghiêm trọng, Triệu Hàm liền tạm thời tiếp nhận thống lĩnh đại quân, hắn sắp xếp cho thân vệ cùng năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ đưa Cơ lão tướng quân trở về doanh địa thống soái dưỡng thương.
Mà chính hắn mang theo mấy vạn nhân mã, cùng năm vạn nhân mã Tinh Diệu lượn vòng, cũng may Lâm Phàm từng nói rất nhiều cách đối phó với kỵ binh cho Triệu Hàm. Tuy rằng tổn thất rất nhiều người, thế nhưng Triệu Hàm đúng là vẫn còn sống, chẳng những tập kích giết chết không ít truy binh, lại có thể tóm được đại đội tiếp tế lương thực của Tinh Diệu.
Thế nhưng nhân mã của Triệu Hàm vẫn là ít, cho dù có thể cướp bóc được của quân đội tiếp tế Tinh Diệu, nhưng bọn họ hành động xong nhất định phải chạy trốn, nếu không sẽ bị đại quân của Tinh Diệu vây quanh, lúc ấy đội nhân mã của Triệu Hàm nhất định sẽ trở thành nhân vằn thắn.
Lâm Phàm nhìn thấy tên này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, bất đắc dĩ trở mặt xem thường, chẳng lẽ hắn thật sự muốn hợp tác cùng một tên đầu óc không bình thường, như vậy có thể dựa vào sao. Thế nhưng Vân ca là chứng cớ sống duy nhất, lại còn hiểu biết vị quân hậu giả kia, Lâm Phàm cảm thấy cho dù còn kèm theo một tên tùy thời có thể động kinh, cũng trong phạm vi có thể chịu đựng được.
« Nếu như vậy ta đi về trước, các ngươi có thể cung cấp một địa phương an toàn, sau đó chúng ta sẽ gặp mặt ở đó, chúng ta cần lập ra một kế hoạch. Chuyện này tốt nhất phải hoàn thành trong hai năm, hoàng thượng tuy răng đang ở tuổi tráng niên, nhưng hiện tại hắn đã cố ý muốn thoái vị, một khi vị thái tử kia đăng cơ chúng ta sẽ không còn cơ hội. » Lâm Phàm nhìn về phía Diệp Tư nói, hiên nhiên Vân ca đã hủy dung là nghe theo đứa con của hắn.
Những người có trí tuệ thông minh, tính cách luôn luôn có chút khuyết điểm, không phải kẻ điên cùng thiên tài đều đi chung một đường sao, Diệp Tư có lẽ là người như vậy. Thế nhưng Lâm Phàm cảm thấy tư tưởng và cảm xúc của Diệp Tư, thực có thể là bị ảnh hưởng từ Vân ca, mới có thể âm tình bất định như vậy, thậm chí còn có xu hướng bị đa nhân cách.
Thế nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng lớn đến Lâm Phàm, hiện tại mục tiêu duy nhất của hắn là phải đem vị quân hậu giả kia, Lưu Oanh đạp xuống ngựa, sau đó sẽ đem vị thái tử kia kéo xuống, dù sao có một a mỗ từ trong hoa lâu đi ra, cho dù thái tử có cường ngạnh đến đâu, một khi được xác nhận, hoàng thượng cũng không có cách nào ngoài việc phế bỏ thái tử, nhất là vị quân hậu kia cũng không phải là người thanh liên, mà là người đã tiếp rất nhiều khách nhân.
Diệp Tư sau khi nghe gật gật đầu nói : « Ngươi nói đúng, tuy rằng mấy năm này ta cũng xem trọng tình báo, nhưng bới vì các loại hạn chế không có cách nào thám thính được nhiều tin tức có liên quan đến kinh thành. Hiện tại ngươi ở lại sân này cũng rất an toàn, nơi đó toàn là người trung thành của ta, đương nhiên các ngươi cũng nên cẩn thận một chút, cũng không cần rời đi vội vã. Ngày thường như thế nào thì cứ việc như vậy, vẫn cứ giả bộ như cũ đi du sơn ngoạn thủy, những chuyện khác thì chờ chúng ta bàn bạc tốt sau đó hẵng nói. »
Sau khi quyết định Lâm Phàm liền nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lúc này liền cảm thấy cả người lạnh run, hiện tại thời tiết đã lạnh xuống, ban đầu trên người chỉ mặc một kiện trung y đơn bạc, nhưng khi bị Vân ca làm một trận như vậy, vừa rồi khẩn trương cùng hưng phấn không có nhận ra, hiện tại cả người Lâm Phàm lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Một kiện quần áo ngoài đã được khoác lên vai của Lâm Phàm, A Nhất mở miệng nói : « Thiếu gia bây giờ chúng ta trở về ngâm ôn tuyền, Diệp thiếu lần sau gặp mặt, ta nghĩ thiếu gia sẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, muốn có một kế hoạch chi tiết đương nhiên là nên biết càng nhiều chuyện cũ của các ngươi. »
« A Nhất nói đúng, Vân ca Diệp chúng ta lần sau gặp ở đâu, cũng không thể cứ gặp ở trong viện này được. » Lâm Phàm đang nhìn một đám có dại ở ngoài cửa viện hỏi, A Nhất lo lắng thật chu đáo, một người du sơn ngoạn thủy, làm sao có thể chạy đến một nơi hoang vắng như vậy, không phải là nói với người khác là ngươi có vấn đề sao !
Diệp Tư nhìn Lâm Phàm cười nói : « Ngươi không cần lo lắng không gặp được ta, cái sân ngươi tắm ôn tuyền kia là ta quản lý, có chuyện gì ngươi chỉ cần gõ gõ vào tảng đá ở cửa vào ôn tuyền, ta sẽ biết ngươi muốn tìm ta. »
A Nhất ôm Lâm Phàm đi vào chỗ âm u, người thường căn bản không thể phát hiện, nơi này cách ôn tuyền Lâm Phàm bao rất gần, A Nhất mang theo Lâm Phàm bay qua mấy bức tường, đã trở về bên bể tắm nước nóng. Sau khi Lâm Phàm được A Nhất thả xuống, liền cởi ra quần áo chắn gió, hướng tới A Nhất nói : « Nhanh chóng chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho ta, ta tắm một chút chờ thân thể ấm áp một chút rồi trở về khách điếm. A Nhất may mắn là không có xảy ra chuyện gì, nếu không ngươi bảo vệ ta, còn khiến ta bị người trói lại, ta nhất định sẽ bán ngươi vào trong hoa lâu ngươi có tin không, đừng cho là ta không biết ngươi là người của ai, ta cũng không tin ta đem ngươi bán ngươi còn dám chạy, ngươi lần này khẳng định là cố ý. »
A Nhất vừa bước đi liền tạm dừng lại, thanh âm trầm thấp chậm rãi bay đến lỗ tai của Lâm Phàm : « Thiếu gia cứ theo ý ngài là được, về sau A Nhất sẽ không tự tiện quyết định, tiểu nhân lần này khiến ngài cực khổ, chờ trở về ta sẽ đi chịu phạt. » Trong lòng A Nhất cười khổ, thiếu gia bị đối phương mát xa thoái mái muốn ngủ, sau đó Vân ca cùng Diệp Tư xuất hiện, A Nhất lập tức biết những người này có thể có quan hệ tới chuyện Vân gia diệt tộc mà bọn họ đang điều tra, vì để xác nhận được tin tức, A Nhất mới không có đi quấy nhiễu chuyện Lâm Phàm bị trói.
Dương nhiên A Nhất lúc ấy vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phàm, một khi hai người có ý định uy hiếp đến tính mạng của Lâm Phàm, A Nhất có thể trong nháy mắt chế phục hai người cứu Lâm Phàm ra, bảo đảm Lâm Phàm sẽ không chịu tổn thương gì. Cho dù A Nhất làm như vậy Lâm Phàm sẽ chiếm được tin tức hữu ích, cũng có thể đảm bảo được an toàn của Lâm Phàm, nhưng mà A Nhất cũng không cãi lại, hắn làm như vậy quả thật là sai, nếu để cho chủ nhân biết, một chút trừng phạt là không thể tránh.
A Nhất rất rõ ràng trong mắt chủ nhân hắn, tiểu thiếu gia chính là bảo bối đệ đệ của chủ nhân nhà hắn, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay sợ ngã, hắn còn dám làm như vậy, nghĩ đến đây A Nhất rùng mình một cái, thủ đoạn của chủ nhân hắn quá mức rõ ràng, tất cả hắn đều có thể chịu được.
Lâm Phàm chậm rãi tắm rửa, ban đầu mọi chuyện còn chưa rõ ràng hắn giống như con ruồi không đầu bay lung tung, hiện giờ lại chiếm được nhiều tin tức đáng giá như vậy, hiện tại chuyện duy nhất phải làm, chính là lập ra một kế hoạch hoàn mĩ, đem vị quân hậu cao cao tại thượng cùng vị thái tử kia đạp xuống ngựa.
Lâm Phàm thay quần áo sạch sẽ A Nhất đã thông báo với những người đi ra ngoài tra xét trở về, Lâm Phàm phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn, xem như chúc mừng bọn họ có được tin tức đột phá.
Sau khi ăn uống một chút, sắc trời cũng đã tối, Lâm Phàm gọi A Nhất đi vào trong nhà, thanh âm của hai người ép cực thấp, Lâm Phàm không ngừng hỏi A Nhất tin tức xuất hành của hoàng thượng ở kinh thành, điểm này đối với kế hoạch ban đầu của Lâm Phàm rất quan trọng. Lâm Phàm rất rõ ràng, cho dù có chứng minh được quân hậu đi ra từ hoa lâu, thế nhưng Lưu Oánh thay mận đối đào đến trước mặt hoàng thượng, cứ dựa theo sự độc sủng của hoàng thượng hiện nay, nói không chừng hoàng thượng cũng sẽ không tin, còn có thể xử lý người cung cấp chứng cứ, giết người diệt khẩu.
Hơn nữa muốn đưa Vân ca hủy dung lén vào hoàng cung là chuyện không có khả năng, nếu là Diệp Tư thì không thành vấn đề, bộ dạng của Vân ca quá mức khiến người sợ hãi, vào hoàng cung không được cũng đành phải nghĩ cách khác. Phải vạch mặt quân hậu ở trước mặt mọi người, không thì cho dù bọn hắn có vạch được bộ mặt thật của quân hậu, nhưng hoàng thượng cũng sẽ vì mặt mũi, mà tính sổ sau, đến lúc đó người không may sẽ chính là bọn hắn.
Tốt nhất phải có càng nhiều hoàng tộc chứng kiến càng tốt, khiến cho hoàng thượng bởi vì sủng ái quân hậu mà muốn áp chế tình hình cũng không có cơ hội. Với Lâm Phàm đã không hành động thì thôi, một khi hành động thì phải nhất định thành công, không thể để cho địch nhân có cơ hội thở dốc, cho dù là hoàng thượng cũng như vậy. Thế nhưng nếu như vậy thì hắn không thể tự mình ra mặt, nếu không để hoàng thượng biết, mạng nhỏ này của hắn sẽ nguy hiểm.
Khi Lâm Phàm đang phiền toái cào cào tóc, bút lông cầm trong tay viết lung tung, viết đều là tiếng trung, thế giới này không ai có thể xem hiểu, Lâm Phàm cũng không sợ bị người khác đánh cắp. Khi Lâm Phàm đang phiền toái, A Nhất lúc này cũng vội vội vàng vàng viết mật thư cho chủ tử của hắn Trần Uy, chỉ là viết tiểu thiếu gia muốn vào kinh thành, lại đơn giản viết lại những chuyện ở đây, mấy thứ này nhìn có chút không đầu không đuôi, nhưng cũng chỉ có Trần Uy mới hiểu được tại sao lại như vậy.
Khi Trần Uy nửa tháng sau nhận được thư, nhất thời liền kinh hãi, hắn biết Lâm Cảnh Thành còn ở kinh thành. Cũng may trong thư của A Nhất có viết Lâm Phàm đã dịch dung, nếu không Trần Uy sẽ nhảy dựng lên, liền lo lắng tiểu đệ sẽ xảy ra chuyện. Khi biết quân hậu là đi ra từ hoa lâu, căn bản không phải là Vân ca của Vân gia bảo lại càng kinh hãi, những chuyện này nếu không phải tiểu đệ đi tra xét, nói không chừng Lưu Oanh kia đã có thể đưa thái tử lên ngôi, thế nhưng hiện tại biết được những tin này, thái tử muốn đăng cơ có thể là không dễ dàng.
Trần Uy sau khi nhận được bức thư này, liền viết một bức thư gửi đi kinh thành, lập tức kêu nhị đệ đem Lâm Cảnh Thành điều đi huyện Vãng Ngoại, tuyệt đối không để cho người Lâm gia phát hiện ra Lâm Phàm. Tuy rằng Lâm Phàm đã hóa trang dịch dung, nhưng Phàm tử cùng người Lâm gia đã sống với nhau lâu như vậy, vẫn sẽ có nguy hiểm bị nhận ra. Về phần chuyện của quân hậu, nửa câu Trần Uy cũng không viết lên thư, những thứ này hắn phải xem xét kỹ trước đã, hắn phải tức tốc đi gặp tiểu đệ, nếu chỉ vì chuyện này mà khiến tiểu đệ bị bỏ tù, vậy thì mật nhiều hơn được.
Lúc này Lâm Phàm cũng không biết Trần Uy giống như kiến bò trên chảo nóng, hắn sau khi cùng Vân ca Diêp Tư bàn bạc, lại ở lại huyện Thủy Điền nửa tháng, lúc này mới bắt đầu đi kinh thành. Lâm Phàm ban đầu cũng không phát hiện, nhưng hắn rất nhanh đã nghĩ tới một nhà Lâm gia đang ở kinh thành, thế nhưng lúc này hắn chỉ có vỗ vỗ hai má, Lâm Phàm cảm thấy bọn họ sẽ không nhận ra hắn.
Thế nhưng vì để ngừa vạn nhất, Lâm Phàm vẫn hỏi A Nhất địa phương Lâm gia ở lại, hắn về sau sẽ cẩn thận tránh đi, tin tưởng sẽ không dễ dàng đụng phải, dù sao kinh thành cũng lớn như vậy. Bàn đầu Lâm Phàm muốn ở huyện Thủy Điền lập ra kế hoạch, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, bời vì hắn đối với kinh thành cái gì cũng không biết, đối với hoàng thượng lại càng không rõ ràng, hoàn toàn không có một chút tin tức, như vậy căn bản không có cách chuẩn bị.
Lần này Lâm Phàm đi kinh thành chính là muốn nắm dữ hướng đi kế tiếp của hoàng thượng, trong lòng Lâm Phàm cảm thấy thời gian hành động tốt nhất chính là mùa xuân năm tới, dù sao kế hoạch của bọn họ cũng không nhỏ, cần phải cân nhắc kỹ càng, không thể xảy ra chút sai lầm. Ở huyện Thủy Điền hắn còn có thể tránh được mật thám của quân hậu, thế nhưng một khi đến kinh thành, nếu bị quân hậu tóm được, nơi đó chính là sân nhà của quân hậu, một tiểu nhân vật như hắn nếu làm ra chuyện gì sai, vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Một đường du sơn ngoạn thủy, đã diễn trò thì phải làm nguyên bộ, Lâm Phàm đem vai ca nhi Nam Cương trốn đi sắm đến rất hoàn hảo, một tháng sau Lâm Phàm rốt cục bước chân vào kinh thành, lúc này ở kinh thành đã là tháng mười hai, thời tiết khá là rét lạnh. Cũng may A Nhất đã chuẩn bị tốt chỗ ở, trong phòng đã rất là ấm áp.
Thế nhưng lúc này tâm tình Lâm Phàm cũng không tốt, sau khi biết được bí mật của quân hậu khiến cho hắn rất vui vẻ, nhưng khi hắn tới trà lâu tìm hiểu tin tức khiến cho Lâm Phàm thiếu chút nữa không khống chế được, Đại Hạ cùng địch bắc lúc này ngưng chiến, nhưng Tinh Diệu quốc lúc bên cạnh này lại thừa lúc Đại Hạ đang phòng bị địch bắc, đánh lén biên cảnh Đại Hạ, gần như một đường tiến lên phía nam.
Lâm Phàm không tin A Nhất không biết tin tức này, nghe nói lão thống soái còn không kịp báo cáo lên triều đình, lập tức phái ra một đội quân do Cơ lão tướng quân chi huy, hình thành một đội mười lăm vạn người, đánh tới đại quân Tinh Diệu quốc, trong đó còn có Triệu Hàm, chiến báo rất nhanh được gởi đi, tin tức này tuyệt đối là rất sớm, có thể là chuyện một tháng trước.
Nhưng lúc ấy Lâm Phàm còn đang du sơn ngoạn thủy, thế nhưng tin tức ở kinh thành thông thoáng như vậy, hơn nữa bọn A Nhất còn cố ý vô tình muốn quấy nhiễu, Lâm Phàm thế nhưng một chút tiếng gió cũng không nghe được, vẫn nghĩ là Triệu Hàm còn đang trấn thủ quân địch bắc.
Lâm Phàm nổi giận đùng đùng bước vào sân, lúc này A Nhất đứng ở bên cạnh cửa viện, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm giận dữ, hắn biết lúc này không thể giấu diếm. Lúc trước khi hắn gửi mặt thư cho chủ nhân, biết được chủ nhân cùng Cơ lão tướng quân dẫn theo một đội quân đi ngăn chặn đại quân Tinh Diệu quốc lúc cháy nhà mà đi hôi của. Chủ nhân đánh thắng trận hay không hắn cũng không rõ ràng, nhưng sau khi chủ nhân trở lại tin tức đầu tiên khiến hắn thực lo lắng.
Tuy rằng A Nhất ở chung với tiểu thiếu gia không lâu, nhưng quy luật nghỉ ngơi cùng thới quen cuộc sống của tiểu thiếu gia A Nhất đều biết. Cho dù thiếu phu nhân không ở bên cạnh, tiểu thiếu gia cũng không bao giờ đi hoa lâu, càng không có chạy đi tìm người nói chuyện yêu đương, nhiều nhất chính là viết thư cho nhóm tiểu tiểu thiếu gia ở Yến thành, tiếp tục hoàn thành bức tranh vẽ thiếu phu nhân, một bức tượng gỗ nhỏ do thiếu phu nhân làm cũng chưa từng rời khỏi người, có thể hiểu được tiểu thiếu gia yêu thiếu phu nhân bao nhiêu.
Biết được tin tức tàn quân của Cơ lão tướng quân cùng Triệu Hàm biến mất ở trong thảo nguyên, A Nhất lập tức hiểu được ý của chủ nhân, bằng mọi cách cũng không thể tiết lộ tin tức của thiếu phu nhân cho thiếu gia. Cho dù sau này có mật thư truyền tới, A Nhất đều biết những bức thư kia không phải là thiếu phu nhân viết, mà là bên người chủ nhân có một mưu sĩ rất giỏi bắt trước chữ của người khác viết ra.
« A Nhất ngươi cút vào đây cho ta, không nói rõ ràng, ngươi hôm nay liền quỳ đến chết cho ta. » Lâm Phàm bước nhanh vào sân, cũng không nhìn A Nhất đã trở lại hay chưa, hắn liền đi thẳng vào phòng.
A Nhất đi theo Lâm Phàm vào nhà, hắn quay đầu đóng lại cửa viện thấy A Nhị A Tam đang ló đầu ra nhìn, A Nhất đóng cửa phòng lại, thời tiết ở kinh thành lúc này đang có tuyết rơi bên ngoài rất là lạnh, gió lạnh đến xương khiến cho người ta khó có thể chịu được. Hắn đương nhiên là đã sớm quen, cho dù mặc ít cũng không cảm thấy lạnh lẽo, nhưng tiểu thiếu gia không giống, tiểu thiếu gia ở phía nam, thời tiết như vậy có thể khiến tiểu thiếu gia đông lạnh sinh bệnh.
Sau khi vào cửa A Nhất cũng không nói gì, vẻ mặt cũng không cà lơ phất phơ, hắn thẳng tắp quý gối trước mặt Lâm Phàm chờ đợi tiểu thiếu gia xử lý.
Lâm Phàm nhìn thấy A Nhất một chữ cũng không phát, ấm trà trong tay lập tức bị hắn nện xuống đất, một mảnh vỡ văng đến trên người A Nhất, A Nhất vẫn như cũ không nhúc nhích. « Nói chuyện, Triệu Hàm đâu, Triệu Hàm thế nào, vì sao lại không nói cho ta biết, những thư này thật sự là Triệu Hàm viết, Triệu Hàm có phải xảy ra chuyện rồi hay không, ngươi nói chuyện cho ta…. »
Lúc này trong đầu Lâm Phàm lần lượt nhớ lại những bức thư Triệu Hàm viết gần đây, những bức thư này đều là chữ viết của Triệu Hàm không có sai, giọng điệu cũng không kém nhiều lắm, cũng rất quan tâm hắn cùng đứa nhỏ, nhưng trong lòng Lâm Phàm vẫn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, Triệu Hàm ở bên kia xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao lại một câu cũng không nói với hắn, điều này làm cho hắn không thể không hoài nghi Triệu Hàm xảy ra chuyện.
Nhất là trên bảng chiến công viết Triệu Hàm có công cứu Cơ tướng quân, cái gì mà mang binh đi xâm nhập dẫn dắt truy binh rời đi, nếu như Triệu Hàm thực mang binh đi xâm nhập, vậy làm sao có thể viết thư hồi âm cho hắn, những thứ này hoàn toàn đều không đúng. A Nhất trầm mặc không nói, làm cho tâm của Lâm Phàm càng thêm nóng nảy, Lâm Phàm đạp A Nhất một câu cũng không chịu nói, hận không thể mở đầu A Nhất ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc có tin tức của Triệu Hàm hay không.
A Nhất không có chống cự, bị Lâm Phàm đạp trên mặt đất, ngực có chút đau đớn, thế nhưng cũng không nghiêm trọng, này so với hình phạt nhẹ nhất càng kém hơn. Nhìn tiểu thiếu gia sắp khóc lên, A Nhất thở dài rốt cục mở miệng nói : « Tiểu thiếu gia không có tin tức chính là tin tức tốt, nếu Triệu tướng quân gặp chuyện không may, chủ nhân nhất định có thể biết được, mà hiện tại không có một chút tin tức Triệu tướng quân gặp chuyện không may, đây là tình hình tốt nhất. Tiểu thiếu gia ngài lúc này không nên sốt ruột, chuyện duy nhất ngài phải làm, chính là kiên nhẫn chờ đợi, Triệu tướng quân nhất định bình an vô sự, hắn khẳng định luyến tiếc bỏ lại ngươi….. »
Dây là lần A Nhất nói nhiều nhất, Lâm Phàm nghe lời nói của A Nhất xong, tâm tình vẫn như cũ không bình tĩnh được, lúc này hắn đã khẳng định là đại ca Trần Uy này gạt hắn, A Nhất không khẳng định nói thật với hắn, nhưng những lời vừa rồi lại để lộ ra rất nhiều tin tức. Những bức thư sau này không phải là của Triệu Hàm viết, lúc nàyTriệu Hàm cũng không gặp chuyện không may, chỉ là mất liên lạc mà thôi, có lẽ xâm nhập quá sâu, không thể truyền tin tức quay về.
Lâm Phàm đoán không tồi, lúc này Triệu Hàm đang ở nội địa Tinh Diệu quốc tiến hành hành quân gấp, cũng may Tinh Diệu là chỗ hẻo lánh hoang vắng, cho dù Triệu Hàm mang theo mấy vạn quân hành quân gấp, thế nhưng cũng không bị đại quân của Tinh Diệu phát hiện. Lúc ấy chủ doanh địa gặp tập kích, Cơ lão tướng quân bị thương nghiêm trọng, Triệu Hàm liền tạm thời tiếp nhận thống lĩnh đại quân, hắn sắp xếp cho thân vệ cùng năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ đưa Cơ lão tướng quân trở về doanh địa thống soái dưỡng thương.
Mà chính hắn mang theo mấy vạn nhân mã, cùng năm vạn nhân mã Tinh Diệu lượn vòng, cũng may Lâm Phàm từng nói rất nhiều cách đối phó với kỵ binh cho Triệu Hàm. Tuy rằng tổn thất rất nhiều người, thế nhưng Triệu Hàm đúng là vẫn còn sống, chẳng những tập kích giết chết không ít truy binh, lại có thể tóm được đại đội tiếp tế lương thực của Tinh Diệu.
Thế nhưng nhân mã của Triệu Hàm vẫn là ít, cho dù có thể cướp bóc được của quân đội tiếp tế Tinh Diệu, nhưng bọn họ hành động xong nhất định phải chạy trốn, nếu không sẽ bị đại quân của Tinh Diệu vây quanh, lúc ấy đội nhân mã của Triệu Hàm nhất định sẽ trở thành nhân vằn thắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất