Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!
Chương 53: Xụ mặt
EDITOR: LAM
Cố Kỳ Nam tỉnh rượu hoàn toàn, Ngô Uyên nằm bên cạnh ngủ say như chết, không hề có động tĩnh gì. Cậu không biết mình đã nằm bao lâu, lúc ban đầu cảm giác bản thân rất ấm ức, sau đó trái tim lại như chịu rất nhiều thương tổn, tới cuối cùng chỉ còn lại bức bối. Mà thứ xúc cảm dày đặc khó chịu này ngày một lan ra, che kín bầu trời.
Từ sau khi phát hiện ra mình phải lòng anh Triển, đây là lần đầu tiên cậu tự hỏi chính mình: Ảnh thật sự thích mình sao? Cứ cho là ảnh thích đi nhưng liệu ảnh có bằng lòng hẹn hò với mình không?
Cậu đột nhiên ý thức được, việc ảnh không kì thị đồng tính luyến ái không có nghĩa là ảnh sẵn sàng trở thành một trong số đó.
Cố Kỳ Nam trăn trở, chẳng thể nào chợp mắt. Có lẽ cậu đã uống quá nhiều nên mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được nữa đành phải mò mẫm ngồi dậy kiếm nước uống. Bởi vì sợ sẽ đánh thức Ngô Uyên nên cậu chậm rãi di chuyển, muốn bước xuống giường.
“Sao thế?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói trầm khàn của Triển Minh.
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng trả lời, “Khát nước.”
Triển Minh đứng dậy, nói một tiếng “Đừng nhúc nhích”, sau đó đi rót nước, lặng lẽ đưa cho cậu.
Cố Kỳ Nam nhận lấy, uống xong lại thả về trên tay của Triển Minh, hắn cất ly nước rồi quay trở lại nằm.
Cố Kỳ Nam bực mình, nếu không thích cậu việc gì phải đối xử với cậu tốt như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết tự rót nước hay gì?
Sáng hôm sau, Cố Kỳ Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cậu mơ màng ngồi dậy nghe bố mẹ ở đầu dây bên kia hỏi cậu buổi trưa có trở về nhà ăn cơm hay không.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân vẫn đang ngủ còn Triển Minh đã tỉnh đang quay lưng về phía cậu, hắn ngồi ở phía trước bàn, hình như đang đọc sách.
Cố Kỳ Nam nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tâm trạng cáu kỉnh lại một lần nữa dâng lên, cậu nói với bố mẹ lát nữa sẽ trở về.
Triển Minh chẳng hề quay đầu lại nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam rời giường rửa mặt, thay xong quần áo. Bất chợt nhớ ra anh Triển không cho mình tới phòng trọ nữa, cậu cũng chẳng muốn để ảnh giặt đồ giùm mình thế là ôm một bụng tức cuộn lại bộ đồ ngủ rồi nhét vào trong ba lô.
Triển Minh lúc bấy giờ mới đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Cố Kỳ Nam theo sau thì thấy hắn vẫn cứ đi ở trước mặt mình, giọng điệu cậu có chút nóng nảy, “Gì đấy?”. Cứ như thể khuya hôm qua không phải là cậu cưỡng hôn Triển Minh mà là Triển Minh cưỡng hôn cậu vậy.
Dãy hành lanh của khu nhà trọ rất hẹp, Triển Minh không có cách nào đi song song với Cố Kỳ Nam, khi nghe cậu hỏi hắn chỉ có thể dừng bước quay đầu lại nhìn cậu, mở miệng giải thích, “Anh dẫn em ra ngoài, em không nhớ đường còn gì.”
Giống như người làm sai là hắn chứ không phải cậu.
Cố Kỳ Nam thấy điệu bộ đó của Triển Minh, cơn giận bỗng dưng trôi tuột đi mất, cậu đành ngậm miệng lặng lẽ theo sau hắn.
Lúc tới tầng trệt, anh Triển còn lấy xe chở cậu ra trạm tàu điện ngầm, sau đó ghé ngang qua quầy điểm tâm mua cho cậu bánh nếp cẩm và một ly sữa đậu nành.
Cố Kỳ Nam xuống xe, đầu không ngoảnh lại mạnh miệng nói, “Tạm biệt.”
Mãi cho đến khi ngồi trên toa tàu cậu mới nhớ đến việc mình chưa có đưa hoa hồng cho anh Triển. Ngày hôm qua cậu sợ hoa giấy bỏ vào ba lô sẽ bị đè bẹp nên mới bỏ hết tất cả đống giấy màu vào trong. Theo như dự định của cậu, hôm nay cậu sẽ cùng ảnh ăn cơm trưa, sau đó mới gấp thêm hoa tặng cho ảnh. Đáng tiếc, bởi vì máu nóng bốc lên đầu, cậu liền quên mất.
Nhưng cậu vì sao lại phải tức giận? Là do chính cậu mở miệng nói muốn theo đuổi người ta, sao chỉ vì một chút khó khăn đã vội lùi bước rồi?
Cố Kỳ Nam cầm lên di động, cậu muốn nói chuyện với ảnh nhưng lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành tự mình ôm điện thoại với nỗi sầu tương tư.
Lúc này, nhóm lớp bỗng dưng trở nên sôi nổi, Cố Kỳ Nam nhấn vào xem mới biết thì ra bảng điểm đã được công bố rồi. Xếp thứ nhất vẫn là cậu, bỏ xa người thứ hai ba mươi điểm, bạn học trong lớp bắt đầu điên cuồng @ cậu với hi vọng mong muốn ánh hào quang của đại thần có thể chiếu rọi lên người mình.
Cố Kỳ Nam không quan tâm đến bọ họ, cậu nhanh chóng lướt xuống truy tìm thành tích của Triển Minh.
Đứng thứ 30 trong lớp và 658 toàn khối.
Có tiến triển.
Toàn bộ lớp 12 của Thất Trung có khoảng 800 người, kì thi tuyển sinh năm trước có 492 người đậu vào trường đại học chính quy, bởi vì đó là năm có điểm chuẩn Bổn Nhất (*) thấp nhất so với những năm còn lại nên số người đậu đại học tương đối nhiều, có tới 189 người đậu, nhưng trong số hơn 100 người này, chỉ có khoảng hai mươi đến ba mươi người là có thể thi đỗ vào 211 và 985 (**) mà thôi.
(*) Bổn Nhất: Nguyên văn 本一线 thật ra mình rất khó xử ở chỗ này không biết nên để làm sao ở cả những chương trước cơ. Bên Trung phân chia cấp bậc điểm số theo Bổn Nhất, Bổn Nhị, Bổn Tam, … Bổn Nhất chính là đẳng cấp cao nhất hay nói cách khác ai lọt được vào Bổn Nhất tương đương với việc người đó có điểm thi đại học rất cao, ứng với trường đại học đó cũng thuộc loại hàng đầu cả nước, đa số sẽ thuộc 211, 985, mỗi một chuyên ngành thông dụng sẽ có niên khóa là 4 năm, những chuyên ngành đặc thù hơn thì 5-6 năm trong khi nếu đỗ vào Bổn Nhị một khóa sẽ kéo dài trung bình từ 4-6 năm và bằng của Bổn Nhị cũng tương đương với bằng đại học phổ thông trong thành phố hoặc tỉnh chứ không được cao cấp như bằng tốt nghiệp trung ương của Bổn Nhất.
(**) 211: Hay còn gọi là Dự án 211 là dự án được Viện Quốc Vụ (tương đương với Chính Phủ Việt Nam) phê duyệt để thành lập và xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc, bằng tốt nghiệp của những trường đại học này rất quý giá. Tiêu biểu như Đại Học Thanh Hoa (Hoa Đại) và Đại Học Bắc Kinh (Bắc Đại).
985: “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
Lưu ý: Tất cả các trường thuộc dự án 985 đều thuộc dự án 211. Nhưng các trường thuộc dự án 211 không nhất định nằm trong dự án 985 “. Các bạn có thể xem thêm tại đây.
Kì thi cuối kỳ lần trước, anh Triển đứng thứ bảy trăm mấy, hiện tại tiến bộ vượt hẳn một trăm hạng!
Cố Kỳ Nam âm thầm tính toán một chút, nếu ảnh có thể lọt vào thứ hạng 500 người vậy thì có hi vọng đậu được đại học rồi. Dựa vào tình hình lúc này của ảnh, không phải là không thể.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cố Kỳ Nam đã không còn khó chịu như trước, tiếp theo cậu lại dòm đến Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân, bọn họ cũng có tiến bộ. Lâm Tiểu Bân thành công chuyển sang một phòng thi khác, Ngô Uyên nguyên bản xếp thứ 21 trong lớp nay nhảy vọt lên 16, hạng 406 toàn khối lên thành 307, là người có tiến triển vượt trội nhất.
Đoán chừng cả hai vẫn chưa rời giường, nhóm đàn em vẫn rất yên tĩnh.
Cố Kỳ Nam hối hận rồi, biết thế lúc sáng cậu đã chẳng mặt nhăn mày nhó với anh Triển cũng không nên nóng nảy bỏ đi, nếu không giữa trưa đã có thể cùng bọn họ ăn mừng.
Hiện tại mà nhắn tin chúc mừng ảnh thật sự quá xấu hổ đi.
Hầy. Anh Triển tiễn cậu tới tận ga tàu, lại còn mua điểm tâm đúng loại bánh cậu thích ăn nữa chứ, khi nhai vào trong miệng bánh vẫn còn nóng hổi, mềm mịn ngọt ngào. Thậm chí lúc cậu ăn, ảnh sợ cậu cầm không hết mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh nên mới đứng bên cạnh cầm sữa đậu nành cho cậu, thỉnh thoảng còn dâng tới tận miệng cậu để cậu uống một ngụm mà không có lấy một lời oán trách.
Cố Kỳ Nam vẫn đang áy náy thì bỗng dưng điện thoại rung lên, cậu nhanh chóng mở khóa, người nhắn là anh Triển.
Dao A Dao: Anh xin lỗi, lúc ấy không nên đẩy em.
Dao A Dao: Có bị đau chỗ nào không?
Dao A Dao: Hôm qua em nốc khá nhiều đấy, nếu thấy trong người khó chịu thì lúc về nhớ uống một ly nước mật ong.
Ảnh nhận lỗi trước nhưng cậu lại không mấy dễ chịu. Rõ ràng người sai là cậu, người cáu kỉnh cũng là cậu, thế mà người mở miệng làm hòa lại là ảnh. Kẻ nói muốn theo đuổi ảnh cũng là cậu, kẻ cưỡng hôn khi không được người ta cho phép cũng là cậu cơ mà.
Nhóm lớp vẫn còn đang huyên náo, phiền quá đi mất.
Cố Kỳ Nam không biết nên trả lời anh Triển thế nào, trước tiên cậu vào nhóm lớp tắt chế độ âm báo tin nhắn, sau khi cài đặt xong cậu thấy Vương Việt đang tán dóc với vài người trong đấy. Khi cậu nhớ tới cách thức gã theo đuổi Khưu Nhiên Dĩnh, đột nhiên cậu phát hiện ra hành động của mình y chang gã. Mặc dù bị đối phương cự tuyệt nhưng vẫn cứ đeo bám người ta, lại còn tự mãn cho rằng đối phương yêu thích mình chẳng qua không chịu thừa nhận mà thôi.
Cố Kỳ Nam cảm thấy bản thân quá giống Vương Việt, tâm tình càng thêm sa sút. Điểm khác biệt duy nhất chính là, anh Triển coi cậu là bạn tốt nên mới không đành lòng thẳng thừng từ chối cậu, ảnh thậm chí còn suy nghĩ tới cảm nhận của cậu, chịu đựng cậu hết lần này tới lần khác.
Cố Kỳ Nam rơm rớm nước mắt, bánh nếp cẩm trên tay bỗng dưng không còn thơm ngon nữa. Trái tim cậu nặng trĩu hệt như bị tảng đá đè lên, khó thở vô cùng.
Đây chính là cảm giác khi thích một người ư? Rất đau khổ, đau tới cùng cực.
Dao A Dao: Bảo.
Dao A Dao: Vẫn giận?
Cố Kỳ Nam ngó thấy chữ ‘Bảo’ kia, nước mắt thật giống như muốn chảy xuống.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, chúng ta lập một cái giao kèo đi, sau khi kết thúc thi đại học tụi mình hẹn hò có được không? Anh thật sự không thích em hay là anh sợ ảnh hưởng tới học tập nên mới thế?
Qua một khoảng thời gian rất dài, anh Triển mới phản hồi lại.
Dao A Dao: Làm bạn bè không được à?
Dao A Dao: Anh không thích hợp với em.
Dao A Dao: Tương lai của em còn dài lắm, sau này sẽ có rất nhiều người xứng với em hơn anh.
Tiểu Nam Tử: Còn em lại thấy anh đặc biệt phù hợp với em.
Mãi cho đến khi Cố Kỳ Nam về đến nhà, Triển Minh vẫn không trả lời lại. Cậu cho rằng chính mình đã làm rối tung hết mọi thứ, cậu nhìn đống giấy màu trên bàn, nội tâm dằn xé không biết có nên xếp nữa không.
Trong phòng trọ của anh Triển không hề có bóng dáng của hoa hồng, chắc là ảnh ném chúng đi rồi.
Cố Kỳ Nam tâm tình sa sút suốt cả một ngày, chỉ có điên cuồng giải đề mới khiến cậu dời đi sự chú ý, ngay cả lên Wechat nhắn tin cho anh Triển cũng không, thẳng cho tới khi chuẩn bị đi ngủ, cậu ngó qua điện thoại, ảnh không hề hồi đáp lại cậu.
Cố Kỳ Nam sau khi rửa mặt xong xuôi trèo lên trên giường, Triển Minh mới gửi một dòng “Ngủ ngon” đến.
Lần đầu tiên trong đời cậu có loại cảm giác không muốn trả lời tin nhắn của anh Triển, chỉ cần nhớ đến câu hỏi “Làm bạn bè không được à?” của ảnh là trong lòng lại bực bội không thôi.
Anh Triển chỉ muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè.
Đến cuối cùng, Cố Kỳ Nam vẫn gửi tới hai chữ “Ngủ ngon”.
Sáng ngày Thứ Hai, Triển Minh vẫn như thường lệ tới ga điện ngầm đón cậu.
Cố Kỳ Nam biết bản thân vĩnh viễn không thể trách cứ anh Triển, ảnh đối xử với cậu quá tốt, cậu bàng hoàng nhận ra mình vốn dĩ không nên tạo thêm nhiều áp lực cho ảnh.
“Anh Triển.” Cố Kỳ Nam bước tới, cúi đầu gọi một tiếng.
Lúc bình thường mỗi lần ảnh bảo cậu ngồi lên, đầu vẫn cứ nhìn thẳng nhưng hôm nay lại quay sang nhìn cậu một cái hệt như đang thăm dò tâm trạng của cậu vậy, sau đó mới nói, “Lên đi.”
Cố Kỳ Nam chuẩn bị ngồi lên.
“Đàn anh!”
“Đàn anh Cố Kỳ Nam!”
Cố Kỳ Nam quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy đó là hai cô nàng nữ sinh mình gặp tuần trước. Đại khái sợ muộn học nên nhỏ tóc ngắn nói rất nhanh.
“Đàn anh, tụi em ở chỗ này chờ anh lâu rồi. Hôm nay anh có mang theo điện thoại không? Chẳng phải đã đồng ý thêm Wechat của tụi em rồi sao?”
Cố Kỳ Nam đành phải trả lời, “Anh không, ngày thường anh cũng không cầm theo di động.”
“Thật không đó?” Nữ sinh tóc ngắn nghi ngờ, “Chắc hổng phải gạt tụi em đâu ha?”
Cô bé cột tóc hai bên lay lay nhỏ, nữ sinh tóc ngắn vẫn tiếp tục nói, “Được rồi, không mang theo cũng chẳng sao, may là em đã sớm chuẩn bị. Đây là Wechat của bạn em, anh nhớ thêm nha!”
Cô nàng chìa ra một cái thiệp màu hồng phấn, Cố Kỳ Nam bất đắc dĩ nhận lấy, bên trên ghi một dãy số điện thoại,
Nhỏ tóc ngắn còn nói thêm, “Nhất định phải thêm! Phải giữ phong độ của đàn ông đấy!”
Nói xong hai người cười duyên một cái rồi chạy đi.
Cố Kỳ Nam cất tấm thiệp vào trong ba lô, sau đó mới ngồi lên yên sau.
Triển Minh khởi động xe, nghiêng đầu sang một bên hỏi, “Em quen họ hả?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Không quen. Tuần trước tự dưng chặn đường nói muốn xin Wechat, em nói em không cầm theo điện thoại, không nghĩ hôm nay lại tới nữa.”
Anh Triển lái xe đi, cậu nhìn bóng lưng rộng lớn của ảnh, thật sự muốn tựa đầu vào nhưng lại không dám.
Thẳng cho tới khi gửi xong xe điện, Triển Minh mới mở miệng, “Chớ để ảnh hưởng đến học tập.”
Thời điểm gần tới cổng trường Cố Kỳ Nam mới hiểu hàm ý trong câu nói của anh Triển, cậu vội vàng giải thích, “Em không muốn thêm Wechat, chỉ là không muốn từ chối ngay giữa phố khiến cho hai em ấy mất mặt thôi.”
Triển Minh nhìn cậu một cái, “Còn biết suy nghĩ cho người ta cơ đấy?”
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng thì thào, “Bởi vì thích một người không thích mình đáng thương biết bao.”
Triển Minh chột dạ nói chẳng nên lời.
Một tuần này, Cố Kỳ Nam mỗi ngày đều bứt rứt trong lòng, cậu luôn nghĩ có nên gấp hoa hồng nữa không, hay là thôi từ bỏ cho xong.
Thế rồi, ngay tại giây phút cuối cùng trước khi tan học, Cố Kỳ Nam vẫn luôn thả một đóa hồng vào trong ba lô của Triển Minh.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày cậu phải tham gia Trại Thu Vàng của B Đại.
Cố Kỳ Nam đăng kí từ rất sớm, bởi vì chỉ khi giành được giải nhất toàn tỉnh mới có đủ tư cách báo danh ứng tuyển. Tiếp đó cậu phải tới thủ đô tham dự cuộc thi Toán học do trại tổ chức nữa.
Cố Kỳ Nam nói cho nhóm Triển Minh biết ngày mai cậu phải xuất phát tới Bắc Kinh, cả ba người đều chúc cậu may mắn.
Lâm Tiểu Bân hỏi, “Ủa, chẳng phải mi có quen một vị tiền bối học ở khoa Toán B Đại sao? Ổng có tiết lộ thêm tin tức gì cho mi không?”
Cố Kỳ Nam thành thật lắc đầu, “Không, không có khả năng, làm sao ảnh biết được đề thi. Nhưng mà đàn anh giúp em sưu tập rất nhiều tài liệu và bài tập có liên quan, rất có ích với em.”
“Vị tiền bối này nhiệt tình ghê.” Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Không phải dạng cặn bã như đám ở Nhất Trung.”
Cố Kỳ Nam tán thành, “Anh tốt lắm, còn nói sẽ dắt em tới căn tin của trường để ăn cơm nữa.”
“Được đó.” Lâm Tiểu Bân gật gù, “Đến B Đại có người chăm lo cho chú mày như thế, anh Triển cũng yên tâm.”
Triển Minh quay đầu lại liếc hắn.
Lâm Tiểu Bân vô tư vô lo, tiếp tục nói, “Bộ không đúng hả? Mi vừa nói phải đi xa nhà một cái, trời ui cái mặt của anh Triển nhà mi xụ một đống kia kìa, ai không biết còn tưởng ảnh muốn đánh người đó.”
Cố Kỳ Nam ngẩng đầu nhìn anh Triển, xác thực biểu cảm rất khó nhìn, ngay lúc này cậu thật sự muốn chạm vào ảnh, ôm lấy ảnh, rồi hôn một cái vào gương mặt xám xịt ấy.
Nhưng cậu lại không dám chỉ có thể nhìn Triển Minh, cố nặn ra một nụ cười.
Cố Kỳ Nam tỉnh rượu hoàn toàn, Ngô Uyên nằm bên cạnh ngủ say như chết, không hề có động tĩnh gì. Cậu không biết mình đã nằm bao lâu, lúc ban đầu cảm giác bản thân rất ấm ức, sau đó trái tim lại như chịu rất nhiều thương tổn, tới cuối cùng chỉ còn lại bức bối. Mà thứ xúc cảm dày đặc khó chịu này ngày một lan ra, che kín bầu trời.
Từ sau khi phát hiện ra mình phải lòng anh Triển, đây là lần đầu tiên cậu tự hỏi chính mình: Ảnh thật sự thích mình sao? Cứ cho là ảnh thích đi nhưng liệu ảnh có bằng lòng hẹn hò với mình không?
Cậu đột nhiên ý thức được, việc ảnh không kì thị đồng tính luyến ái không có nghĩa là ảnh sẵn sàng trở thành một trong số đó.
Cố Kỳ Nam trăn trở, chẳng thể nào chợp mắt. Có lẽ cậu đã uống quá nhiều nên mới cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được nữa đành phải mò mẫm ngồi dậy kiếm nước uống. Bởi vì sợ sẽ đánh thức Ngô Uyên nên cậu chậm rãi di chuyển, muốn bước xuống giường.
“Sao thế?” Trong bóng tối truyền tới giọng nói trầm khàn của Triển Minh.
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng trả lời, “Khát nước.”
Triển Minh đứng dậy, nói một tiếng “Đừng nhúc nhích”, sau đó đi rót nước, lặng lẽ đưa cho cậu.
Cố Kỳ Nam nhận lấy, uống xong lại thả về trên tay của Triển Minh, hắn cất ly nước rồi quay trở lại nằm.
Cố Kỳ Nam bực mình, nếu không thích cậu việc gì phải đối xử với cậu tốt như vậy? Chẳng lẽ cậu không biết tự rót nước hay gì?
Sáng hôm sau, Cố Kỳ Nam bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cậu mơ màng ngồi dậy nghe bố mẹ ở đầu dây bên kia hỏi cậu buổi trưa có trở về nhà ăn cơm hay không.
Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân vẫn đang ngủ còn Triển Minh đã tỉnh đang quay lưng về phía cậu, hắn ngồi ở phía trước bàn, hình như đang đọc sách.
Cố Kỳ Nam nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, tâm trạng cáu kỉnh lại một lần nữa dâng lên, cậu nói với bố mẹ lát nữa sẽ trở về.
Triển Minh chẳng hề quay đầu lại nhìn cậu.
Cố Kỳ Nam rời giường rửa mặt, thay xong quần áo. Bất chợt nhớ ra anh Triển không cho mình tới phòng trọ nữa, cậu cũng chẳng muốn để ảnh giặt đồ giùm mình thế là ôm một bụng tức cuộn lại bộ đồ ngủ rồi nhét vào trong ba lô.
Triển Minh lúc bấy giờ mới đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Cố Kỳ Nam theo sau thì thấy hắn vẫn cứ đi ở trước mặt mình, giọng điệu cậu có chút nóng nảy, “Gì đấy?”. Cứ như thể khuya hôm qua không phải là cậu cưỡng hôn Triển Minh mà là Triển Minh cưỡng hôn cậu vậy.
Dãy hành lanh của khu nhà trọ rất hẹp, Triển Minh không có cách nào đi song song với Cố Kỳ Nam, khi nghe cậu hỏi hắn chỉ có thể dừng bước quay đầu lại nhìn cậu, mở miệng giải thích, “Anh dẫn em ra ngoài, em không nhớ đường còn gì.”
Giống như người làm sai là hắn chứ không phải cậu.
Cố Kỳ Nam thấy điệu bộ đó của Triển Minh, cơn giận bỗng dưng trôi tuột đi mất, cậu đành ngậm miệng lặng lẽ theo sau hắn.
Lúc tới tầng trệt, anh Triển còn lấy xe chở cậu ra trạm tàu điện ngầm, sau đó ghé ngang qua quầy điểm tâm mua cho cậu bánh nếp cẩm và một ly sữa đậu nành.
Cố Kỳ Nam xuống xe, đầu không ngoảnh lại mạnh miệng nói, “Tạm biệt.”
Mãi cho đến khi ngồi trên toa tàu cậu mới nhớ đến việc mình chưa có đưa hoa hồng cho anh Triển. Ngày hôm qua cậu sợ hoa giấy bỏ vào ba lô sẽ bị đè bẹp nên mới bỏ hết tất cả đống giấy màu vào trong. Theo như dự định của cậu, hôm nay cậu sẽ cùng ảnh ăn cơm trưa, sau đó mới gấp thêm hoa tặng cho ảnh. Đáng tiếc, bởi vì máu nóng bốc lên đầu, cậu liền quên mất.
Nhưng cậu vì sao lại phải tức giận? Là do chính cậu mở miệng nói muốn theo đuổi người ta, sao chỉ vì một chút khó khăn đã vội lùi bước rồi?
Cố Kỳ Nam cầm lên di động, cậu muốn nói chuyện với ảnh nhưng lại chẳng biết phải nói gì, cuối cùng đành tự mình ôm điện thoại với nỗi sầu tương tư.
Lúc này, nhóm lớp bỗng dưng trở nên sôi nổi, Cố Kỳ Nam nhấn vào xem mới biết thì ra bảng điểm đã được công bố rồi. Xếp thứ nhất vẫn là cậu, bỏ xa người thứ hai ba mươi điểm, bạn học trong lớp bắt đầu điên cuồng @ cậu với hi vọng mong muốn ánh hào quang của đại thần có thể chiếu rọi lên người mình.
Cố Kỳ Nam không quan tâm đến bọ họ, cậu nhanh chóng lướt xuống truy tìm thành tích của Triển Minh.
Đứng thứ 30 trong lớp và 658 toàn khối.
Có tiến triển.
Toàn bộ lớp 12 của Thất Trung có khoảng 800 người, kì thi tuyển sinh năm trước có 492 người đậu vào trường đại học chính quy, bởi vì đó là năm có điểm chuẩn Bổn Nhất (*) thấp nhất so với những năm còn lại nên số người đậu đại học tương đối nhiều, có tới 189 người đậu, nhưng trong số hơn 100 người này, chỉ có khoảng hai mươi đến ba mươi người là có thể thi đỗ vào 211 và 985 (**) mà thôi.
(*) Bổn Nhất: Nguyên văn 本一线 thật ra mình rất khó xử ở chỗ này không biết nên để làm sao ở cả những chương trước cơ. Bên Trung phân chia cấp bậc điểm số theo Bổn Nhất, Bổn Nhị, Bổn Tam, … Bổn Nhất chính là đẳng cấp cao nhất hay nói cách khác ai lọt được vào Bổn Nhất tương đương với việc người đó có điểm thi đại học rất cao, ứng với trường đại học đó cũng thuộc loại hàng đầu cả nước, đa số sẽ thuộc 211, 985, mỗi một chuyên ngành thông dụng sẽ có niên khóa là 4 năm, những chuyên ngành đặc thù hơn thì 5-6 năm trong khi nếu đỗ vào Bổn Nhị một khóa sẽ kéo dài trung bình từ 4-6 năm và bằng của Bổn Nhị cũng tương đương với bằng đại học phổ thông trong thành phố hoặc tỉnh chứ không được cao cấp như bằng tốt nghiệp trung ương của Bổn Nhất.
(**) 211: Hay còn gọi là Dự án 211 là dự án được Viện Quốc Vụ (tương đương với Chính Phủ Việt Nam) phê duyệt để thành lập và xây dựng khoảng 100 trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc, bằng tốt nghiệp của những trường đại học này rất quý giá. Tiêu biểu như Đại Học Thanh Hoa (Hoa Đại) và Đại Học Bắc Kinh (Bắc Đại).
985: “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.
Lưu ý: Tất cả các trường thuộc dự án 985 đều thuộc dự án 211. Nhưng các trường thuộc dự án 211 không nhất định nằm trong dự án 985 “. Các bạn có thể xem thêm tại đây.
Kì thi cuối kỳ lần trước, anh Triển đứng thứ bảy trăm mấy, hiện tại tiến bộ vượt hẳn một trăm hạng!
Cố Kỳ Nam âm thầm tính toán một chút, nếu ảnh có thể lọt vào thứ hạng 500 người vậy thì có hi vọng đậu được đại học rồi. Dựa vào tình hình lúc này của ảnh, không phải là không thể.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Cố Kỳ Nam đã không còn khó chịu như trước, tiếp theo cậu lại dòm đến Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân, bọn họ cũng có tiến bộ. Lâm Tiểu Bân thành công chuyển sang một phòng thi khác, Ngô Uyên nguyên bản xếp thứ 21 trong lớp nay nhảy vọt lên 16, hạng 406 toàn khối lên thành 307, là người có tiến triển vượt trội nhất.
Đoán chừng cả hai vẫn chưa rời giường, nhóm đàn em vẫn rất yên tĩnh.
Cố Kỳ Nam hối hận rồi, biết thế lúc sáng cậu đã chẳng mặt nhăn mày nhó với anh Triển cũng không nên nóng nảy bỏ đi, nếu không giữa trưa đã có thể cùng bọn họ ăn mừng.
Hiện tại mà nhắn tin chúc mừng ảnh thật sự quá xấu hổ đi.
Hầy. Anh Triển tiễn cậu tới tận ga tàu, lại còn mua điểm tâm đúng loại bánh cậu thích ăn nữa chứ, khi nhai vào trong miệng bánh vẫn còn nóng hổi, mềm mịn ngọt ngào. Thậm chí lúc cậu ăn, ảnh sợ cậu cầm không hết mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh nên mới đứng bên cạnh cầm sữa đậu nành cho cậu, thỉnh thoảng còn dâng tới tận miệng cậu để cậu uống một ngụm mà không có lấy một lời oán trách.
Cố Kỳ Nam vẫn đang áy náy thì bỗng dưng điện thoại rung lên, cậu nhanh chóng mở khóa, người nhắn là anh Triển.
Dao A Dao: Anh xin lỗi, lúc ấy không nên đẩy em.
Dao A Dao: Có bị đau chỗ nào không?
Dao A Dao: Hôm qua em nốc khá nhiều đấy, nếu thấy trong người khó chịu thì lúc về nhớ uống một ly nước mật ong.
Ảnh nhận lỗi trước nhưng cậu lại không mấy dễ chịu. Rõ ràng người sai là cậu, người cáu kỉnh cũng là cậu, thế mà người mở miệng làm hòa lại là ảnh. Kẻ nói muốn theo đuổi ảnh cũng là cậu, kẻ cưỡng hôn khi không được người ta cho phép cũng là cậu cơ mà.
Nhóm lớp vẫn còn đang huyên náo, phiền quá đi mất.
Cố Kỳ Nam không biết nên trả lời anh Triển thế nào, trước tiên cậu vào nhóm lớp tắt chế độ âm báo tin nhắn, sau khi cài đặt xong cậu thấy Vương Việt đang tán dóc với vài người trong đấy. Khi cậu nhớ tới cách thức gã theo đuổi Khưu Nhiên Dĩnh, đột nhiên cậu phát hiện ra hành động của mình y chang gã. Mặc dù bị đối phương cự tuyệt nhưng vẫn cứ đeo bám người ta, lại còn tự mãn cho rằng đối phương yêu thích mình chẳng qua không chịu thừa nhận mà thôi.
Cố Kỳ Nam cảm thấy bản thân quá giống Vương Việt, tâm tình càng thêm sa sút. Điểm khác biệt duy nhất chính là, anh Triển coi cậu là bạn tốt nên mới không đành lòng thẳng thừng từ chối cậu, ảnh thậm chí còn suy nghĩ tới cảm nhận của cậu, chịu đựng cậu hết lần này tới lần khác.
Cố Kỳ Nam rơm rớm nước mắt, bánh nếp cẩm trên tay bỗng dưng không còn thơm ngon nữa. Trái tim cậu nặng trĩu hệt như bị tảng đá đè lên, khó thở vô cùng.
Đây chính là cảm giác khi thích một người ư? Rất đau khổ, đau tới cùng cực.
Dao A Dao: Bảo.
Dao A Dao: Vẫn giận?
Cố Kỳ Nam ngó thấy chữ ‘Bảo’ kia, nước mắt thật giống như muốn chảy xuống.
Tiểu Nam Tử: Anh Triển, chúng ta lập một cái giao kèo đi, sau khi kết thúc thi đại học tụi mình hẹn hò có được không? Anh thật sự không thích em hay là anh sợ ảnh hưởng tới học tập nên mới thế?
Qua một khoảng thời gian rất dài, anh Triển mới phản hồi lại.
Dao A Dao: Làm bạn bè không được à?
Dao A Dao: Anh không thích hợp với em.
Dao A Dao: Tương lai của em còn dài lắm, sau này sẽ có rất nhiều người xứng với em hơn anh.
Tiểu Nam Tử: Còn em lại thấy anh đặc biệt phù hợp với em.
Mãi cho đến khi Cố Kỳ Nam về đến nhà, Triển Minh vẫn không trả lời lại. Cậu cho rằng chính mình đã làm rối tung hết mọi thứ, cậu nhìn đống giấy màu trên bàn, nội tâm dằn xé không biết có nên xếp nữa không.
Trong phòng trọ của anh Triển không hề có bóng dáng của hoa hồng, chắc là ảnh ném chúng đi rồi.
Cố Kỳ Nam tâm tình sa sút suốt cả một ngày, chỉ có điên cuồng giải đề mới khiến cậu dời đi sự chú ý, ngay cả lên Wechat nhắn tin cho anh Triển cũng không, thẳng cho tới khi chuẩn bị đi ngủ, cậu ngó qua điện thoại, ảnh không hề hồi đáp lại cậu.
Cố Kỳ Nam sau khi rửa mặt xong xuôi trèo lên trên giường, Triển Minh mới gửi một dòng “Ngủ ngon” đến.
Lần đầu tiên trong đời cậu có loại cảm giác không muốn trả lời tin nhắn của anh Triển, chỉ cần nhớ đến câu hỏi “Làm bạn bè không được à?” của ảnh là trong lòng lại bực bội không thôi.
Anh Triển chỉ muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè.
Đến cuối cùng, Cố Kỳ Nam vẫn gửi tới hai chữ “Ngủ ngon”.
Sáng ngày Thứ Hai, Triển Minh vẫn như thường lệ tới ga điện ngầm đón cậu.
Cố Kỳ Nam biết bản thân vĩnh viễn không thể trách cứ anh Triển, ảnh đối xử với cậu quá tốt, cậu bàng hoàng nhận ra mình vốn dĩ không nên tạo thêm nhiều áp lực cho ảnh.
“Anh Triển.” Cố Kỳ Nam bước tới, cúi đầu gọi một tiếng.
Lúc bình thường mỗi lần ảnh bảo cậu ngồi lên, đầu vẫn cứ nhìn thẳng nhưng hôm nay lại quay sang nhìn cậu một cái hệt như đang thăm dò tâm trạng của cậu vậy, sau đó mới nói, “Lên đi.”
Cố Kỳ Nam chuẩn bị ngồi lên.
“Đàn anh!”
“Đàn anh Cố Kỳ Nam!”
Cố Kỳ Nam quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy đó là hai cô nàng nữ sinh mình gặp tuần trước. Đại khái sợ muộn học nên nhỏ tóc ngắn nói rất nhanh.
“Đàn anh, tụi em ở chỗ này chờ anh lâu rồi. Hôm nay anh có mang theo điện thoại không? Chẳng phải đã đồng ý thêm Wechat của tụi em rồi sao?”
Cố Kỳ Nam đành phải trả lời, “Anh không, ngày thường anh cũng không cầm theo di động.”
“Thật không đó?” Nữ sinh tóc ngắn nghi ngờ, “Chắc hổng phải gạt tụi em đâu ha?”
Cô bé cột tóc hai bên lay lay nhỏ, nữ sinh tóc ngắn vẫn tiếp tục nói, “Được rồi, không mang theo cũng chẳng sao, may là em đã sớm chuẩn bị. Đây là Wechat của bạn em, anh nhớ thêm nha!”
Cô nàng chìa ra một cái thiệp màu hồng phấn, Cố Kỳ Nam bất đắc dĩ nhận lấy, bên trên ghi một dãy số điện thoại,
Nhỏ tóc ngắn còn nói thêm, “Nhất định phải thêm! Phải giữ phong độ của đàn ông đấy!”
Nói xong hai người cười duyên một cái rồi chạy đi.
Cố Kỳ Nam cất tấm thiệp vào trong ba lô, sau đó mới ngồi lên yên sau.
Triển Minh khởi động xe, nghiêng đầu sang một bên hỏi, “Em quen họ hả?”
Cố Kỳ Nam lắc đầu, “Không quen. Tuần trước tự dưng chặn đường nói muốn xin Wechat, em nói em không cầm theo điện thoại, không nghĩ hôm nay lại tới nữa.”
Anh Triển lái xe đi, cậu nhìn bóng lưng rộng lớn của ảnh, thật sự muốn tựa đầu vào nhưng lại không dám.
Thẳng cho tới khi gửi xong xe điện, Triển Minh mới mở miệng, “Chớ để ảnh hưởng đến học tập.”
Thời điểm gần tới cổng trường Cố Kỳ Nam mới hiểu hàm ý trong câu nói của anh Triển, cậu vội vàng giải thích, “Em không muốn thêm Wechat, chỉ là không muốn từ chối ngay giữa phố khiến cho hai em ấy mất mặt thôi.”
Triển Minh nhìn cậu một cái, “Còn biết suy nghĩ cho người ta cơ đấy?”
Cố Kỳ Nam nhỏ giọng thì thào, “Bởi vì thích một người không thích mình đáng thương biết bao.”
Triển Minh chột dạ nói chẳng nên lời.
Một tuần này, Cố Kỳ Nam mỗi ngày đều bứt rứt trong lòng, cậu luôn nghĩ có nên gấp hoa hồng nữa không, hay là thôi từ bỏ cho xong.
Thế rồi, ngay tại giây phút cuối cùng trước khi tan học, Cố Kỳ Nam vẫn luôn thả một đóa hồng vào trong ba lô của Triển Minh.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày cậu phải tham gia Trại Thu Vàng của B Đại.
Cố Kỳ Nam đăng kí từ rất sớm, bởi vì chỉ khi giành được giải nhất toàn tỉnh mới có đủ tư cách báo danh ứng tuyển. Tiếp đó cậu phải tới thủ đô tham dự cuộc thi Toán học do trại tổ chức nữa.
Cố Kỳ Nam nói cho nhóm Triển Minh biết ngày mai cậu phải xuất phát tới Bắc Kinh, cả ba người đều chúc cậu may mắn.
Lâm Tiểu Bân hỏi, “Ủa, chẳng phải mi có quen một vị tiền bối học ở khoa Toán B Đại sao? Ổng có tiết lộ thêm tin tức gì cho mi không?”
Cố Kỳ Nam thành thật lắc đầu, “Không, không có khả năng, làm sao ảnh biết được đề thi. Nhưng mà đàn anh giúp em sưu tập rất nhiều tài liệu và bài tập có liên quan, rất có ích với em.”
“Vị tiền bối này nhiệt tình ghê.” Lâm Tiểu Bân cảm thán, “Không phải dạng cặn bã như đám ở Nhất Trung.”
Cố Kỳ Nam tán thành, “Anh tốt lắm, còn nói sẽ dắt em tới căn tin của trường để ăn cơm nữa.”
“Được đó.” Lâm Tiểu Bân gật gù, “Đến B Đại có người chăm lo cho chú mày như thế, anh Triển cũng yên tâm.”
Triển Minh quay đầu lại liếc hắn.
Lâm Tiểu Bân vô tư vô lo, tiếp tục nói, “Bộ không đúng hả? Mi vừa nói phải đi xa nhà một cái, trời ui cái mặt của anh Triển nhà mi xụ một đống kia kìa, ai không biết còn tưởng ảnh muốn đánh người đó.”
Cố Kỳ Nam ngẩng đầu nhìn anh Triển, xác thực biểu cảm rất khó nhìn, ngay lúc này cậu thật sự muốn chạm vào ảnh, ôm lấy ảnh, rồi hôn một cái vào gương mặt xám xịt ấy.
Nhưng cậu lại không dám chỉ có thể nhìn Triển Minh, cố nặn ra một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất