Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 19

Trước Sau
Chốn thiên đường của yêu ma quỷ quái

Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Bên trong lối đi đen kịt, Lận Vô Thủy và Tạ Định Tâm một trước một sau cùng nhau đi vào. Hai người vào trước Trương Tiện Ngư nên lúc này đã đi vào sâu bên trong hầm trú ẩn, trong này khác hẳn so với bên ngoài, bốn phía mọc đầy rêu đỏ màu gỉ sắt. Đám rêu này ban đầu chắc hẳn vẫn bình thường, sau này do sống lâu trong khu vực dưỡng thi, bị ngâm trong núi thây biển máu, chậm rãi biến dị, trở thành màu đỏ giống như máu người. Thậm chí bản thân chúng cùng với địa hình nơi này tạo thành một loại quan hệ cộng sinh. Rêu dựa vào chất dinh dưỡng trong đất dưỡng thi mà lớn lên, đồng thời hấp thu cả thi thể phân hủy, chất dinh dưỡng dư thừa sẽ biến thành dịch nhờn màu đỏ chảy ra ngoài, thấm xuống lòng đất, trả lại cho đất dưỡng thi.

"Những thứ này thật sự làm tôi buồn nôn." Tạ Định Tâm giẫm lên mặt đất tơi xốp, cảm giác cỏ rêu dày đặc như cơ thể con người chồng chất lên nhau, giẫm lên một bước thì dịch nhầy màu đỏ lại tràn ra.

Vẻ mặt Lận Vô Thủy cũng không khá hơn là bao, đám rêu đỏ này sinh trưởng trong khu vực dưỡng thi nhiều năm, chúng đã sớm hòa làm một thể cùng nơi này, bọn họ từng tốn công tốn sức dọn dẹp một lần nhưng chẳng bao lâu chúng lại mọc lên, sau này mới không phí sức đi dọn đám rêu nữa.

Càng đi vào sâu bên trong, tầng rêu lại càng dày, đồng thời tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc. Tạ Định Tâm lấy ra một cái mặt nạ phòng độc từ trong ba lô leo núi phía sau lưng, hắn không giống Lận Vô Thủy, hắn chỉ là một người bình thường biết pháp thuật mà thôi, mùi hương đám rêu này tỏa ra sẽ tạo ảnh hưởng xấu tới cơ thể con người.

Lận Vô Thủy thì ngược lại, hắn vốn phải chết yểu vào năm bảy tuổi nhưng Lận gia mời sư phụ hắn tới cố định hồn phách kéo dài sinh mệnh, sau đó thực sự kéo được hồn phách ở địa phủ trở về. Không biết có phải do từng tới địa phủ hay không mà thể chất của hắn xảy ra biến hóa, nhìn qua không khác gì người bình thường nhưng thực tế thì miễn cưỡng chỉ được coi là sống một nửa, nếu hồn phách rời khỏi cơ thể thì trình độ có thể ngang hàng với quỷ vương một cõi, vì thế thể xác lại chính là trói buộc của hắn, nhưng mấy năm nay thể xác nhận được bồi dưỡng từ hồn phách nên cũng ngày càng mạnh mẽ, khí độc bình thường đều không làm hại được hắn.

Tạ Định Tâm nhìn dáng vẻ thong dong của hắn, vẻ mặt so với ăn chanh còn chua hơn. Dù sao thì đeo mặt nạ phòng độc cũng rất khó chịu.

"Đến rồi."

Lận Vô Thủy im lặng một đường cuối cùng dừng lại trước cửa động tản ra mùi tanh hôi nồng đậm. Nơi này vốn là một không gian rộng rãi, có thể dùng để tồn trữ vật tư, cũng có thể là nơi tị nạn cho thầy trò thời ấy. Nhưng khi quân Nhật chiếm đóng Giang Thành vào năm 1938, chúng biến đại học Giang Thành thành bộ tư lệnh, sau khi phát hiện ra hầm trú ẩn dưới lòng đất, sĩ quan cấp cao của quân Nhật lấy được phương pháp dưỡng thi từ nơi nào đó, ý đồ nuôi một quân đoàn cương thi đánh đâu thắng đó. Bọn họ tạo đất dưỡng thi ở sâu trong hầm trú ẩn, trong vòng bảy năm chiếm đóng Giang Thành đã ném vô số thi thể vào trong. Có thể là do phương pháp không đúng nên mãi cho đến khi kháng chiến thắng lợi, quân Nhật đầu hàng, quân đoàn cương thi cũng không xuất hiện. Sau khi quân Nhật bỏ chạy, nơi này liền bị bỏ hoang. Tới năm 1950, Giang Thành triển khai xây dựng phòng không, hầm trú ẩn của đại học Giang Thành mới được nhớ lại.

Lúc đó toàn thành nổi lên phong trào xây dựng phòng không, dường như mọi nhà đều có hầm trú ẩn, đường hầm dưới lòng đất Giang Thành nhằng nhịt khắp nơi giống như Trường Thành, mọi lối đều thông với nhau. Cũng chính vào lúc này, nơi dưỡng thi trong lòng đất đại học Giang Thành mới bị phát hiện.

Hầm trú ẩn sâu trong lòng đất vốn nặng âm khí, môi trường thiên nhiên cộng thêm oán khí ngợp trời của thi thể dẫn đến hai mươi mấy năm sau, thi thể bên trong không thể mục nát. Thậm chí còn duy trì bộ dáng khi còn sống, tử trạng vô cùng thê thảm.

Sau khi chuyện này được báo cáo lên trên, chính phủ có lòng muốn đem thi thể người bị nạn ra ngoài an táng, khi công nhân đi xuống thì phát hiện thi thể chất chồng thành núi, lúc nha lúc nhúc đếm không xuể, kinh khủng hơn chính là, trời vừa tối, thi thể bên trong hầm dường như sống dậy, thi thể vừa dọn ra ngày hôm qua, chỉ trong một đêm liền mất tích, cuối cùng phát hiện ra ở nơi khác hoặc là chỉ còn sót lại mấy mẩu tay chân cụt ngủn. Ban đầu bọn họ không tin tà ma, kiên trì dọn dẹp, mãi tới khi có mấy công nhân gặp chuyện mới buộc phải dừng việc dọn dẹp hầm trú ẩn lại.

Chuyện ma quái trong hầm trú ẩn cứ như vậy lan truyền khắp nơi, vì để trấn an lòng người, cuối cùng đành phải lấp kín toàn bộ đoạn hầm, sau đó lại mời đại sư tới siêu độ vong hồn. Không biết là do siêu độ có hiệu quả hay là do lối đi bị phá hủy. Tóm lại về sau nơi đó không xảy ra chuyện gì nữa. Mãi cho đến những năm tám mươi, sư phụ của Tạ Định Tâm được mời tới đại học Giang Thành xem phong thủy, ông phát hiện oán khí ngợp trời bên trong hầm trú ẩn, bóng quỷ lượn lờ, khi xuống hầm thăm dò mới phát hiện hầm trú ẩn bỏ hoang đã trở thành chốn thiên đường của yêu ma quỷ quái.



Sư phụ của Tạ Định Tâm đã từng dẫn người vào trong nhưng không thể giải quyết triệt để mầm họa này. Một là hầm trú ẩn dưỡng thi nhiều năm như vậy, số lượng quỷ quái được sinh ra quá nhiều, chỉ cần không cẩn thận để sổng một hai con thì thầy trò trong trường đều sẽ gặp tai họa; hai là khu vực trung tâm dưỡng thi còn có mấy thứ lợi hại, sư phụ Tạ Định Tâm từng đấu với chúng, suýt chút nữa không trở về được. Cuối cùng phải tập hợp lực lượng của toàn bộ đạo quán trong Giang Thành dựng một pháp trận gần khu trung tâm để phong ấn những thứ này, đợi đến một ngày nắm chắc thì mới diệt trừ sạch sẽ chúng.

Chỉ không ngờ chờ đợi ròng rã bao nhiêu năm, sư phụ Tạ Định Tâm cũng đã cưỡi hạc quy tiên, mà pháp trận bố trí năm đó được Tạ Định Tâm tiếp nhận, cứ cách năm năm lại tới gia cố một lần.

Thứ trong hầm trú ẩn gần đây càng trở nên hung hăng ngang ngược, trận pháp được gia cố mới cách đây ba năm, phong ấn đã bị chọc thủng. Thậm chí chúng còn cố gắng thoát ra khỏi hầm trú ẩn.

"Bọn chúng đang thử phá hủy trận pháp."

Lận Vô Thủy nhìn trận pháp bị đám rêu đỏ ăn mòn chỉ còn lại một góc nhỏ, mày nhíu chặt. Cái động trước mặt hắn chính là mắt trận, khoảng thời gian pháp trận hùng mạnh, đám quỷ quái kia tuyệt đối không dám tới gần. Thế nhưng bây giờ, toàn bộ vách hang đều bị rêu đỏ bao phủ, tuy rằng mật độ không nhiều như bên ngoài, nhưng cũng là một tín hiệu.

- ----Những thứ vẫn luôn ẩn náu trong đó muốn ra ngoài rồi.

Tạ Định Tâm vòng qua hắn đi tới bên cạnh mắt trận, nơi đó dựa theo phương vị ngũ hành bát quái cắm rất nhiều cờ phướn, hiện tại những lá cờ này đều loang lổ rỉ sét, cờ đỏ thẫm hoặc tím sẫm bị cỏ rêu thấm dịch nhầy ướt nhẹp, rủ xuống mặt đất......uy lực của mắt trận đã giảm đi hơn nửa.

"Xem ra quyết định của anh là đúng." Tạ Định Tâm cười khổ một tiếng, lần này cho dù Lận Vô Thủy không chủ động đề xuất bắt gọn đám này thì với tốc độ tổn hại của mắt trận, bọn họ cũng chỉ có thể sống mái một phen mà thôi.

"Bảo người bên ngoài chuẩn bị đi." Lận Vô Thủy bình thản nói.

Tạ Định Tâm thở dài, đặt ba lô leo núi xuống đất, lấy ra một tấm xích phù(*) ở ngăn nhỏ trong ba lô đây là cặp phù truyền tin còn sót lại trong quán. Bên trong hầm trú ẩn không có tín hiệu, chỉ có thể dùng phù truyền tin mới có thể thông báo cho người bên ngoài hành động.

(*) bùa màu đỏ

Tạ Định Tâm đơn giản thông báo vài câu để người bên ngoài bố trí trận pháp, phòng ngừa có quỷ quái nhân cơ hội trốn ra ngoài hại người, sau đó mới châm lửa đốt lá phù.

Sau khi báo cho người bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng, Tạ Định Tâm lại thay mới cờ phướn trong mắt trận. Hắn ước lượng số phù chú còn lại trên người, cầm kiếm đồng tiền, giống như tráng sĩ chặt tay nói: "Đi thôi, kệ con mẹ nó chứ. Cùng lắm thì ông mày chết."

Lận Vô Thủy ghét bỏ nhìn hắn, "Tục tĩu thế."

Tạ Định Tâm: "...." Giờ là lúc để so đo cái này à?

Hai người chọc ngoáy nhau mấy câu, bầu không khí nghiêm trọng trở nên thoải mái hơn, Tạ Định Tâm đeo kiếm đồng tiền ra sau lưng, pháp khí có thể dùng đều mang theo, sau đó mới đi vào trung tâm cùng Lận Vô Thủy.



Trong bóng tối, vô số quỷ quái rình rập, Tạ Định Tâm thậm chí có thể nghe thấy tiếng sàn sạt khi bước lên rêu đỏ. Trên trần của thông đạo phía trước lấp lóe rất nhiều cặp mắt màu xanh lục; còn có tiếng nghẹn ngào trầm thấp truyền tới, dường như có thể thấy thấp thoáng vô số bóng quỷ đang vặn vẹo.

- -------------

Đoạn đường này Trương Tiện Ngư đi qua không hề yên ổn, hầm trú ẩn như thiên đường của quỷ quái, người bị kẹt bên trong không thể tưởng tượng được quỷ quái sẽ dùng cách nào để xuất hiện trước mặt mình.

Trương Tiện Ngư cúi người né tránh bóng quỷ cao gầy há to mồm phía sau lưng, xoay người dán một tấm ngũ lôi phù lên người quái vật, sau đó trước khi phù phát nổ thì bóp lấy cái cổ của con quỷ đó, hai tay kéo cổ nó quấn quanh hai con quái vật khác, cuối cùng buộc chung ba con quỷ quái lại với nhau, bản thân thì lùi ra xa, ngũ lôi phù ầm ầm phát nổ, ba con quỷ quái nháy mắt hóa thành tro.

Lối đi bên trong hầm trú ẩn bị sấm sét chấn động, Trương Tiện Ngư phủi tro bụi trên người, tiếp tục đi vào bên trong.

Càng đi vào sâu, quỷ quái càng nhiều.

Trương Tiện Ngư thở dài, sờ sờ xấp phù chú trong túi, quỷ quái nơi này đông hơn so với cậu tưởng tượng, hôm nay vội vàng vẽ có một xấp, sợ là không đủ dùng, chỉ có thể cố gắng tiết kiệm một chút.

Quẹo qua một khúc cua, bước chân Trương Tiện Ngư ngừng lại, trong không khí dày đặc mùi hôi thối, chân mày cậu khẽ nhíu. Trong lối đi mọc đầy rêu đỏ, còn có dịch nhầy rỉ sét chảy xuống, nhìn qua giống như máu người.

Cậu châm lửa đốt một lá phù bế khí(*) sau đó nuốt lấy tro phù. Đám rêu đỏ này vô cùng kỳ quái, không biết mùi hương có độc hay không, vẫn nên phòng bị thì hơn.

(*) bùa nín thở

Dẫm lên rêu màu đỏ, cảm giác kia khiến cậu nổi da gà, nhịn cơn buồn nôn xuống đi tiếp một đoạn, bên trong ngã ba bên trái bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu cứu yếu ớt.

Đó là giọng của một cô gái, âm thanh vô cùng yếu ớt, tiếng kêu cứu và tiếng khóc vô cùng tuyệt vọng. Trương Tiện Ngư dừng chân lắng nghe, nhớ tới tối qua Trịnh Bàng nói có người mất tích, bước chân khẽ xoay, cuối cùng vẫn đi theo tiếng khóc.

Rêu đỏ ở lối đi bên trái dày hơn, giẫm lên trên thì giày sẽ bị rêu che mất, nếu dừng lại thì mặt giày sẽ bị nhuộm dịch đỏ. Trương Tiện Ngư lòng đau như cắt nhìn đôi giày thể thao mình vừa mới mua, cậu kìm nén nhanh chân đi tới nơi phát ra tiếng khóc.

Trương Tiện Ngư chú ý thấy trên mặt rêu có rất nhiều dấu chân, giống như có người từng hốt hoảng chạy qua đây. Cậu thò tay vào trong túi, sau khi men theo tiếng khóc quẹo vào khúc cua thì trước mặt xuất hiện một cái hang động, dấu chân hỗn loạn liền biến mất ở đây.

Xung quanh huyệt động phủ đầy rêu, Trương Tiện Ngư khom lưng nhìn vào bên trong, có thể loáng thoáng nhìn thấy một nữ sinh nhỏ bé núp ở góc trong cùng, cô vùi đầu trong khuỷu tay, có lẽ khóc mệt rồi nên tiếng cầu cứu và tiếng khóc vô cùng yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau